Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 357: Tôi muốn đi, ai có thể ngăn cản
Cách đó không xa, Dư Hoa, Đỗ Văn, Đường Văn Trung cùng nhau đi tới.
Động tĩnh bên này hơi lớn, lúc nãy ba người bọn họ ở sa nhỏ phía bên kia cũng bị thu hút, đặc biệt là khi nghe giọng của Giang Hành Nguyên,
Đây là bữa tiệc do Giang gia tổ chức, lại có người dám ở Giang gia, to tiếng với Giang Hành Nguyên?
Ba người họ bởi vì tò mò, cùng nhau đi qua, muốn xem chuyện náo nhiệt, nhân tiện cũng muốn xem thử có thể giúp
được gì không. Trong chớp mắt, cả ba người đã đến bên cạnh Giang
Hành Nguyên.
Chỉ là giây tiếp theo, sắc mặt của Dư Hoa và Đường Văn
Trung dều thay đổi.
"Dư Hồ!"
"Thế Văn!"
Dư Hoa và Đường Thế Trung tái mặt, hô lên một tiếng, lập tức kiểm tra tình trạng của hai người trước mặt.
Dư Hồ là con trai của Dư Hoa, ở Dư gia, địa vị rất cao, thân thù cũng rất tốt, có thể so sánh với võ sư.
Còn Đường Thế Văn cũng chính là con trai của Đường Thế Trung, mặc dù có chút hung hang ngang tàn, tính khí không tốt, nhưng được Đường Thế Trung vô cùng thương yêu cưng chiều.
Bọn họ đưa con trai đến tham dự buổi tiệc này, một mặt là để nhận biết một chút phong thái của Giang Yến, nếu như có thể được Giang Yến coi trọng, liên hôn với Giang gia, tất nhiên là chuyện tốt.
Cho dù không được thì cũng có thể xây dựng mối liên kết.
Nhưng bọn họ không ngờ, lúc này Dư Hố và Đường Thế
Văn lại thàm hại như vậy.
Mới bao lâu chứ?
Bữa tiệc bắt đầu chưa được nửa tiếng.
Mà Dư Hổ và Đường Thế Văn rời khỏi tầm mắt của Dư
Hoa và Đường Thế Trung, còn chưa được vài phút,
"Rốt cuộc dã xày ra chuyện gi, anh Giang, lẽ nào không
dịch giải thích gì với chúng tôi sao?"
Dư Hoa lạnh lùng nói, ông ta dã kiếm tra qua, Dư Hồ chí
là bất tỉnh, trên người không có vết thương.
Nhưng Đường Thế Văn thì khác, cổ tay Đường Thế Văn là
bị người khác đánh gãy, cho dù cố gắng chữa trị, e rằng
cũng không khỏi hần, sẽ để lại di chứng.
Nếu như vậy, tương lai của Đường Thế Văn, sợ là s c một cánh tay tàn phế. "Giang Hành Nguyên, ông không cho tôi một lời giải th
hợp lý, tôi sẽ không bỏ qua cho ông” Giọng Đường Thế Trung vô cùng hung dữ.
Tình trạng bi thàm của con trai Đường Thế Văn, khiến ông ta đau lòng thương xót, hết sức phẫn nộ. Lại có kẻ khiến con trai ông ta bị thương ở đây.
Đây rõ ràng là coi thường Đường gia. Nhìn thấy sự giận dữ của hai người, trong lòng Giang
Hành Nguyên cũng khổ sở không kém Không phải bản thân không làm tròn nghĩa vụ chủ nhà, quả thực hai người này, chọc giận ai cũng được, lại đi chọc giận Chu Dương, lẽ nào bọn họ không biết, Giang Bắc bị Chu Dương đánh cho tàn phế sao?
"Anh Dư, anh Đường, hai cháu trai là do tôi không chăm sóc tốt, nhưng bây giờ chúng ta nên truy cứu trách nhiệm của hung thủ, chứ không phải ở dãy nổi giận" Giang Hành Nguyên trấm giọng nói, giọng điệu nhượng
ĐỐI Mặt với tinh huống như vậy, Giang Hành Nguyên
không thể không mềm mòng nhượng bộ
"Hung thủ? Là ai?"
Dư Hoa và Đường Thể Trung nghe đến hung thủ, ngay
lập tức quay qua.
Giang Hành Nguyên, còn cả ánh mắt của những người xung quanh đều nhìn về Chu Dương.
"Là mày! Chu Dương!"
Ánh mắt nhiều người đều đổ dồn về phía Chu Dương, không cần nghĩ nhiều cũng đoán ra một hai phần, Dư Hoa và Đường Thế Trung đã nhận ra anh.
Chu Dương thấy ánh mắt của những người xung quanh đều nhìn đến mình, bất giác có chút cạn lời.
Vừa nãy bộ dạng của họ còn căm phẫn sôi sục, nhất quyết đứng cùng chiến tuyến với anh, lúc này không chỉ không giúp đỡ, mà ai ai cũng đều tránh xa, thậm chí đến cả
ánh mắt họ, cũng tố cáo anh.
"Bản chất con người, đúng là biến hoá khó lường"
Chu Dương thì thầm một câu, vốn dĩ cũng không đặt quá nhiều hi vọng với mấy người này. Đương nhiên, mấy người này lựa chọn tốn tại lệ thuộc vào
tứ đại gia tộc, Chu Dương sẽ không ngăn cản, mà có ngăn cản cũng không được.
Loại phục tùng và sợ hãi này ghi sâu trong lòng họ,
Chương 357: Tôi muốn đi, ai có thể ngăn cản
không phải chỉ trong chốc lát là có thể thay đổi.
"Là tôi, thì sao nào? Con trai mấy người không được dạy dỗ, bắt nạt người khác, tôi chỉ khuyên nhủ chút, nhưng bọn họ không nghe lời khuyên, khăng khăng muốn ra tay, tôi cũng chỉ là cảnh cáo một chút, để bọn họ biết rằng, có vài người không nên động đến."
Chu Dương nhẹ nhàng nói, nét mặt bình thản, dường như việc làm và lời nói của bản thân không hề sai, cũng không khiến anh lưỡng lự.
Xi!
Vừa dứt lời, moi người như cảm nhận có luồng khí lạnh. Lúc này, nét kinh ngạc trên mặt không thể diễn tả được
hết suy nghĩ thực sự trong lòng họ
Thâm tâm họ thẩm gào thét
Sao dám chứ!
Chu Dương dâm làm như vậy!
Sao anh dám lái máy lài này trước mặt Dự Hoa và Đường
The Trung
Đây chẳng phải dang nói bọn ho không biết cách
dạy
con, còn Chu Dương muốn thay họ dạy dỗ sao?
Dự Hoa và Đường Thế Trung cúng sững sở.
Thậm chỉ họ mất một lúc mới phản ứng lại. Chu Dương dám nói những lời này
Chương 357: Tôi muốn đi, ai có thể ngăn cản Bọn họ sống đến từng này tuổi, chưa có ai dám nói với họ như vậy, ngay lập tức hai người cảm thấy như bị xúc phạm. Họ là người đại diện cho thể hệ thứ hai của Dư gia và
Đường gia, có địa vị cao trong gia đình,
Còn Chu Dương thì sao?
Chẳng qua chỉ là cổ đông của công ty Danh Dương, không có lai lịch, người như vậy, làm gì có tư cách nói mấy lời này với họ.
"Được! Được! Được lắm! Không ngờ cậu lại dám thừa nhận, cậu rất tự tin, nhưng tôi nói cho cậu biết, sự tự tin của cậu không đáng nhắc đến trước mặt Dư gia chúng tôi?"
"Cậu nghĩ rằng hợp tác với Trương gia, có Trương gia làm chỗ dựa, cậu có thể tung hoành ở tỉnh Tương Tây sao?"
Dư hoài cười nhếch mép.
"Ha ha, Trương gia cũng ở đây, tôi muốn xem thử, chỗ
dựa Trương gia của cậu, có dám đứng ra bảo vệ cậu không?" Đường Thế Trung bảo thuộc hạ đưa Đường Thế Văn vào bệnh viện, nét mặt u ám nhìn Chu Dương.
Hai người họ chưa bao giờ giận dữ như vậy. Trong lúc họ nói chuyện, người của Trương gia cũng đi tới.
Trương gia do Trương Luân và Trương Anh dẫn dầu lên tiếng.
"Chu Dương.."
Trương Kiệt đang định lên tiếng thì bị Trương Luân vươn tay giữ lại.
"Đây là chuyện do cậu ta gây ra, đừng quan tâm nhiều làm gì!"
Trương Luân lạnh lùng nói
Ông ta vô cùng bất mãn và oán hân Chu Dương.
Khi công ty Danh Dương thành công với cửa hàng mới, Trương Luân nghĩ rằng mình sẽ không có cơ hội trả thù. Nhưng không ngờ, Chu Dương đến tham gia bữa tiệc của Giang gia, lại còn ở đây đánh người của Dư gia và Đường gia bị thương.
Đơn giản là tìm đường chết!
Lúc này, Trương Luân tất nhiên rất vui, cũng sẽ không người Trương gia ra mặt giúp Chu Dương.
"Nhưng mà."
Trương Kiệt vẫn còn muốn tranh luận. "Em trai tốt của tao, mày có thể dứng lên nói giúp Chu
Dương, nhưng Trương gia sẽ không thể làm chỗ dựa cho mày!”
Ngay lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên, Trường Đào không
biết từ dâu dột nhiên xuất hiện, dắc ý
"Anh!" Trương kiệt choáng váng, do dự trong chốc lát.
Sự xuất hiện của Trương Đào cũng thu hút sự chú ý của người Trương gia, bọn họ nhớ rõ, Trương Đào không đi cùng bon ho
Vậy thì tại sao hắn ta lại xuất hiện ở đây.
Động tĩnh bên này hơi lớn, lúc nãy ba người bọn họ ở sa nhỏ phía bên kia cũng bị thu hút, đặc biệt là khi nghe giọng của Giang Hành Nguyên,
Đây là bữa tiệc do Giang gia tổ chức, lại có người dám ở Giang gia, to tiếng với Giang Hành Nguyên?
Ba người họ bởi vì tò mò, cùng nhau đi qua, muốn xem chuyện náo nhiệt, nhân tiện cũng muốn xem thử có thể giúp
được gì không. Trong chớp mắt, cả ba người đã đến bên cạnh Giang
Hành Nguyên.
Chỉ là giây tiếp theo, sắc mặt của Dư Hoa và Đường Văn
Trung dều thay đổi.
"Dư Hồ!"
"Thế Văn!"
Dư Hoa và Đường Thế Trung tái mặt, hô lên một tiếng, lập tức kiểm tra tình trạng của hai người trước mặt.
Dư Hồ là con trai của Dư Hoa, ở Dư gia, địa vị rất cao, thân thù cũng rất tốt, có thể so sánh với võ sư.
Còn Đường Thế Văn cũng chính là con trai của Đường Thế Trung, mặc dù có chút hung hang ngang tàn, tính khí không tốt, nhưng được Đường Thế Trung vô cùng thương yêu cưng chiều.
Bọn họ đưa con trai đến tham dự buổi tiệc này, một mặt là để nhận biết một chút phong thái của Giang Yến, nếu như có thể được Giang Yến coi trọng, liên hôn với Giang gia, tất nhiên là chuyện tốt.
Cho dù không được thì cũng có thể xây dựng mối liên kết.
Nhưng bọn họ không ngờ, lúc này Dư Hố và Đường Thế
Văn lại thàm hại như vậy.
Mới bao lâu chứ?
Bữa tiệc bắt đầu chưa được nửa tiếng.
Mà Dư Hổ và Đường Thế Văn rời khỏi tầm mắt của Dư
Hoa và Đường Thế Trung, còn chưa được vài phút,
"Rốt cuộc dã xày ra chuyện gi, anh Giang, lẽ nào không
dịch giải thích gì với chúng tôi sao?"
Dư Hoa lạnh lùng nói, ông ta dã kiếm tra qua, Dư Hồ chí
là bất tỉnh, trên người không có vết thương.
Nhưng Đường Thế Văn thì khác, cổ tay Đường Thế Văn là
bị người khác đánh gãy, cho dù cố gắng chữa trị, e rằng
cũng không khỏi hần, sẽ để lại di chứng.
Nếu như vậy, tương lai của Đường Thế Văn, sợ là s c một cánh tay tàn phế. "Giang Hành Nguyên, ông không cho tôi một lời giải th
hợp lý, tôi sẽ không bỏ qua cho ông” Giọng Đường Thế Trung vô cùng hung dữ.
Tình trạng bi thàm của con trai Đường Thế Văn, khiến ông ta đau lòng thương xót, hết sức phẫn nộ. Lại có kẻ khiến con trai ông ta bị thương ở đây.
Đây rõ ràng là coi thường Đường gia. Nhìn thấy sự giận dữ của hai người, trong lòng Giang
Hành Nguyên cũng khổ sở không kém Không phải bản thân không làm tròn nghĩa vụ chủ nhà, quả thực hai người này, chọc giận ai cũng được, lại đi chọc giận Chu Dương, lẽ nào bọn họ không biết, Giang Bắc bị Chu Dương đánh cho tàn phế sao?
"Anh Dư, anh Đường, hai cháu trai là do tôi không chăm sóc tốt, nhưng bây giờ chúng ta nên truy cứu trách nhiệm của hung thủ, chứ không phải ở dãy nổi giận" Giang Hành Nguyên trấm giọng nói, giọng điệu nhượng
ĐỐI Mặt với tinh huống như vậy, Giang Hành Nguyên
không thể không mềm mòng nhượng bộ
"Hung thủ? Là ai?"
Dư Hoa và Đường Thể Trung nghe đến hung thủ, ngay
lập tức quay qua.
Giang Hành Nguyên, còn cả ánh mắt của những người xung quanh đều nhìn về Chu Dương.
"Là mày! Chu Dương!"
Ánh mắt nhiều người đều đổ dồn về phía Chu Dương, không cần nghĩ nhiều cũng đoán ra một hai phần, Dư Hoa và Đường Thế Trung đã nhận ra anh.
Chu Dương thấy ánh mắt của những người xung quanh đều nhìn đến mình, bất giác có chút cạn lời.
Vừa nãy bộ dạng của họ còn căm phẫn sôi sục, nhất quyết đứng cùng chiến tuyến với anh, lúc này không chỉ không giúp đỡ, mà ai ai cũng đều tránh xa, thậm chí đến cả
ánh mắt họ, cũng tố cáo anh.
"Bản chất con người, đúng là biến hoá khó lường"
Chu Dương thì thầm một câu, vốn dĩ cũng không đặt quá nhiều hi vọng với mấy người này. Đương nhiên, mấy người này lựa chọn tốn tại lệ thuộc vào
tứ đại gia tộc, Chu Dương sẽ không ngăn cản, mà có ngăn cản cũng không được.
Loại phục tùng và sợ hãi này ghi sâu trong lòng họ,
Chương 357: Tôi muốn đi, ai có thể ngăn cản
không phải chỉ trong chốc lát là có thể thay đổi.
"Là tôi, thì sao nào? Con trai mấy người không được dạy dỗ, bắt nạt người khác, tôi chỉ khuyên nhủ chút, nhưng bọn họ không nghe lời khuyên, khăng khăng muốn ra tay, tôi cũng chỉ là cảnh cáo một chút, để bọn họ biết rằng, có vài người không nên động đến."
Chu Dương nhẹ nhàng nói, nét mặt bình thản, dường như việc làm và lời nói của bản thân không hề sai, cũng không khiến anh lưỡng lự.
Xi!
Vừa dứt lời, moi người như cảm nhận có luồng khí lạnh. Lúc này, nét kinh ngạc trên mặt không thể diễn tả được
hết suy nghĩ thực sự trong lòng họ
Thâm tâm họ thẩm gào thét
Sao dám chứ!
Chu Dương dâm làm như vậy!
Sao anh dám lái máy lài này trước mặt Dự Hoa và Đường
The Trung
Đây chẳng phải dang nói bọn ho không biết cách
dạy
con, còn Chu Dương muốn thay họ dạy dỗ sao?
Dự Hoa và Đường Thế Trung cúng sững sở.
Thậm chỉ họ mất một lúc mới phản ứng lại. Chu Dương dám nói những lời này
Chương 357: Tôi muốn đi, ai có thể ngăn cản Bọn họ sống đến từng này tuổi, chưa có ai dám nói với họ như vậy, ngay lập tức hai người cảm thấy như bị xúc phạm. Họ là người đại diện cho thể hệ thứ hai của Dư gia và
Đường gia, có địa vị cao trong gia đình,
Còn Chu Dương thì sao?
Chẳng qua chỉ là cổ đông của công ty Danh Dương, không có lai lịch, người như vậy, làm gì có tư cách nói mấy lời này với họ.
"Được! Được! Được lắm! Không ngờ cậu lại dám thừa nhận, cậu rất tự tin, nhưng tôi nói cho cậu biết, sự tự tin của cậu không đáng nhắc đến trước mặt Dư gia chúng tôi?"
"Cậu nghĩ rằng hợp tác với Trương gia, có Trương gia làm chỗ dựa, cậu có thể tung hoành ở tỉnh Tương Tây sao?"
Dư hoài cười nhếch mép.
"Ha ha, Trương gia cũng ở đây, tôi muốn xem thử, chỗ
dựa Trương gia của cậu, có dám đứng ra bảo vệ cậu không?" Đường Thế Trung bảo thuộc hạ đưa Đường Thế Văn vào bệnh viện, nét mặt u ám nhìn Chu Dương.
Hai người họ chưa bao giờ giận dữ như vậy. Trong lúc họ nói chuyện, người của Trương gia cũng đi tới.
Trương gia do Trương Luân và Trương Anh dẫn dầu lên tiếng.
"Chu Dương.."
Trương Kiệt đang định lên tiếng thì bị Trương Luân vươn tay giữ lại.
"Đây là chuyện do cậu ta gây ra, đừng quan tâm nhiều làm gì!"
Trương Luân lạnh lùng nói
Ông ta vô cùng bất mãn và oán hân Chu Dương.
Khi công ty Danh Dương thành công với cửa hàng mới, Trương Luân nghĩ rằng mình sẽ không có cơ hội trả thù. Nhưng không ngờ, Chu Dương đến tham gia bữa tiệc của Giang gia, lại còn ở đây đánh người của Dư gia và Đường gia bị thương.
Đơn giản là tìm đường chết!
Lúc này, Trương Luân tất nhiên rất vui, cũng sẽ không người Trương gia ra mặt giúp Chu Dương.
"Nhưng mà."
Trương Kiệt vẫn còn muốn tranh luận. "Em trai tốt của tao, mày có thể dứng lên nói giúp Chu
Dương, nhưng Trương gia sẽ không thể làm chỗ dựa cho mày!”
Ngay lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên, Trường Đào không
biết từ dâu dột nhiên xuất hiện, dắc ý
"Anh!" Trương kiệt choáng váng, do dự trong chốc lát.
Sự xuất hiện của Trương Đào cũng thu hút sự chú ý của người Trương gia, bọn họ nhớ rõ, Trương Đào không đi cùng bon ho
Vậy thì tại sao hắn ta lại xuất hiện ở đây.