Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1175: Phong tục
Nghĩ đến đây, Chu Dương loại bỏ suy nghĩ muốn dùng uy lực để đàn áp.
Anh để cho dân làng xông lên, sau đó cùng Thẩm Bích Quân chủ động giơ hai tay lên.
“Được rồi, bây giờ chúng tôi đã chịu thua, các người muốn phạt chúng tôi như thế nào?”, Chu Dương vừa nhìn xung quanh vừa hỏi.
Dân làng không trả lời, vì bọn họ không giỏi trừng phạt người ta lắm.
Những người dân làng thậm chí còn chưa kịp làm hại Chu Dương, bọn họ xôn xao quay đầu về phía thầy cúng.
Lúc này thầy cúng mới bước tới với một nụ cười đầy mỉa mai: "Chậc chậc, tôi thực sự không ngờ rằng cậu lại dễ dàng từ bỏ cuộc như vậy!”
“Bởi vì tôi không giống ông, cũng không lấy tính mạng của người thường ra để thay thế!”, Chu Dương lạnh lùng nói.
“Cậu nói gì!”, giọng điệu của thầy cúng hơi kích động: “Những gì tôi làm đều là ý của thần linh!”
“Thật sao?”, Chu Dương nhướn mày: “Không phải anh nói tôi là hóa thân của ác quỷ sao? Nhưng cho tới bây giờ, tôi không hề làm hại bất kỳ người dân làng nào”.
“Hừ, chỉ là cậu đang giả bộ thôi, đừng tưởng rằng tôi không biết”, thầy cúng nói: “Để ngăn cản cậu chạy thoát, bây giờ tôi sẽ dùng dây trói cậu lại, đừng có giãy giụa”.
Chu Dương hờ hững nhún vai, những sợi dây như vậy sao có thể trói chặt anh được?
Đừng nói là anh, cho dù là tông sư võ giả hay hoàng đế võ giả bình thường cũng không thể bị loại dây thừng tầm thường này khống chế.
Nhưng phải thừa nhận rằng tên thầy cúng này ít nhiều cũng có thực lực.
Ông ta mang ra một sợi dây thừng và một vài chiếc gồng xiềng gỗ.
Sợi dây chỉ trói Chu Dương như để tượng trưng mà thôi, thứ quan trọng nhất chính là gồng xiềng gỗ.
Trên chiếc gồng xiềng gỗ có gai nhọn, vừa vặn sẽ đâm vào huyệt đạo trên cơ thể của Chu Dương.
Những huyệt đạo này có thể phong tỏa và trấn áp năng lượng chân khí của người tu luyện, ép Chu Dương trở thành người thường.
Cũng khá thú vị, Chu Dương thoải mái cử động thân thể, theo lý thuyết thì chiếc gồng xiềng này quả thực có thể trấn áp người tu luyện trở thành người thường.
Nhưng ông cũng nên nhìn xem trình độ của từng người tu luyện đó như thế nào chứ.
Đoán chừng hoàng đế võ giả bình thường thì đã hơi khó trấn áp rồi, chứ đừng nói tới trình độ của một tiên sư hiểu rõ quy luật của đất trời.
Chắc là tên thầy cúng này còn chưa tiếp xúc với người tu luyện trình độ tiên sư, cho nên ông ta cảm thấy xiềng xích bằng gỗ của ông ta có thể vô địch thiên hạ.
Nhưng thứ này đặt ở trên người Chu Dương, chỉ giống như gãi ngứa mà thôi, giống như quàng cổ một cái vỏ nhựa, ngoại trừ có hơi kỳ quặc một chút thì mọi thứ vẫn đều rất ổn.
“Hừ, để tôi xem bây giờ cậu phản kháng lại như nào!”, tên thầy cúng hài lòng khịt mũi một cái.
Chu Dương nhún vai, tỏ ý không có gì để nói.
Đôi khi thể hiện sự yếu kém thực ra là một phương tiện khiến đối phương thể hiện mặt xấu của họ.
“Vậy anh định xử lý tôi như thế nào?”, Chu Dương hỏi.
“Cậu…”, thầy cúng nhìn chằm chằm Chu Dương một hồi, như suy nghĩ điều gì đó, sau đó hạ thấp giọng nói: “Yên tâm đi, sau này nếu cậu không làm tay sai cho tôi, vậy thì cậu nhất định sẽ chết rất thảm!"
"Nhưng người như cậu, tôi cũng biết cậu mạnh hơn tôi, cho nên dù cậu có muốn làm tay sai của tôi, thì việc đó tôi cũng phải cân nhắc một chút xem có nên nhận cậu hay không”.
Nói xong, thầy cúng lại nở nụ cười đầy u ám.
Chu Dương không nói gì, thầy cúng lặng lẽ đưa ngón tay giữa chỉ thẳng về phía anh, sau đó lại lùi về phía sau, lui vào trong đám người rồi lớn tiếng nói: "Chuyện đã làm rõ rồi, người đàn ông này không phải là hóa thân của ác quỷ, cậu ta chỉ là bị nhập vào cơ thể và bị dày vò mà thôi!"
“Ác quỷ thực sự đang ở trên người phụ nữ này”, thầy cúng nhỉ vào Thẩm Bích Quân: “Hãy mang người phụ nữ này về phòng của tôi, tôi sẽ khai sáng cho cô ta, xua đuổi tà ma!”
Khai sáng? Xua đuổi tà ma?
E rằng không ai là không biết hai câu này nghĩa là gì.
Ánh mắt của Chu Dương trở nên lạnh lùng.
Nếu đám người này dám nhằm vào Thẩm Bích Quân, vậy thì có lẽ anh sẽ không làm theo quy trình nữa.
Nên đàn áp thì sẽ đàn áp, nên dạy dỗ thì sẽ dạy dỗ.
Đùa gì chứ, làm theo quy trình, để lột trần thân phận thật sự của thầy cúng trước, khiến những người dân làng này tìm ra sự thật, nói trắng ra chính là bởi vì Chu Dương tốt bụng.
Nhưng nếu Thẩm Bích Quân bị tổn thương vì lòng tốt của anh, vậy thì anh sẽ từ bỏ lòng tốt.
“Này, tôi nói này, các người chắc không phải là không hiểu ý của cái tên thầy cúng đó chứ?”, Chu Dương lạnh lùng nói: “Là muốn đưa bạn của tôi về phòng của ông ta để khai sáng xua đuổi tà ma sao?”
"Ông ta làm chuyện như thế này, các người cũng muốn giúp ông ta sao?"
Thầy cúng không tự mình làm việc đó, ông ta đã lùi về phía sau, để cho đám dân làng này đi đến bắt Thẩm Bích Quân.
Những lời Chu Dương nói chính là đang nói với đám dân làng này.
“Nhóc con, điều này cũng không thể trách thầy cúng được, đây đều là tập tục ở chỗ chúng tôi”, Vũ Hành Tôn lên tiếng.
Tất cả mọi người đều biết thầy cúng đưa Thẩm Bích Quân vào phòng là để làm gì, nhưng bọn họ lại không hề khó chịu.
Thực tế thì trong ngôi làng của bộ tộc này, luôn có một phong tục, hơn nữa bọn họ luôn tin tưởng vào vị thần linh này hàng nghìn năm nay.
Chỉ là thầy cúng của các thế hệ trước không làm gì cả, bọn họ cũng không thể làm cho thần linh xuất hiện.
Nhưng cho dù có như vậy, thì mọi người vẫn tin vào thần linh.
Một trong những phong tục quan trọng nhất là khi một phụ nữ trong làng bị ma quỷ ám lên người, đều phải để tên thầy cúng có thể trao đổi với thần linh này khai sáng trừ tà cho người phụ nữ đó.
Đây là một phong tục đã được lưu truyền hàng nghìn năm.
Đặc biệt là thầy cúng thế hệ này lại là người vô cùng mạnh mẽ, có thể làm được nhiều việc mà người thường không làm được, thậm chí còn thực sự khiến thần linh xuất hiện, cho nên hầu hết dân làng đều gần như tín ngưỡng vị thầy cúng này một cách điên cuồng.
Tên thầy cúng này đã ở trong thôn này hơn hai mươi năm, hơn hai mươi năm qua đã có rất nhiều người phụ nữ bị ông ta bắt giữ để trừ tà, bọn họ đều là những người phụ nữ trẻ đẹp trong làng.
Kể ra thì đúng là rất kỳ lạ, hình như những người phụ nữ đẹp đều dễ bị ma quỷ ám vào... Nói tóm lại chỉ cần thầy cúng tuyên bố rằng những người phụ nữ đó đều bị ma quỷ ám thì chính là bị quỷ ám, hơn nữa trong nhà hoặc trên người của những người phụ nữ đó, đúng là có xảy ra những chuyện mà người thường không thể giải thích được.
Nhưng sau khi bị thầy cúng trừ tà xong, những người phụ nữ đó mới thực sự trở lại bình thường.
Chỉ là có những người phụ nữ rất xinh đẹp thì lại bị ma quỷ ám thường xuyên, sau đó bọn họ được trừ tà thêm lần nữa là xong.
Tóm lại mỗi lần làm trừ tà như vậy thì đều thấy có tác dụng, cho nên hầu như tất cả dân làng đều tin tưởng vào cách làm này.
Vì vậy thầy cúng muốn trừ tà cho Thẩm Bích Quân, mọi người đều cảm thấy chuyện này rất cần thiết.
Cho nên có một vài thanh niên khỏe mạnh đã thật sự đi về phía Thẩm Bích Quân.
Lúc này Thẩm Bích Quân rốt cuộc cũng lộ ra vẻ kinh hãi nhìn Chu Dương.
Cô không thể mất đi thứ quý giá nhất của bản thân ở một nơi như vậy! Đặc biệt là cho cái tên thầy cúng ghê tởm đó, dù thế nào cũng không được!
Chu Dương vội vàng nói: "Dừng tay!"
"Tôi không phải phản đối phong tục của các người, nhưng tôi muốn nói rằng, các tên thầy cúng này của các người chỉ là giả mà thôi!”
Anh để cho dân làng xông lên, sau đó cùng Thẩm Bích Quân chủ động giơ hai tay lên.
“Được rồi, bây giờ chúng tôi đã chịu thua, các người muốn phạt chúng tôi như thế nào?”, Chu Dương vừa nhìn xung quanh vừa hỏi.
Dân làng không trả lời, vì bọn họ không giỏi trừng phạt người ta lắm.
Những người dân làng thậm chí còn chưa kịp làm hại Chu Dương, bọn họ xôn xao quay đầu về phía thầy cúng.
Lúc này thầy cúng mới bước tới với một nụ cười đầy mỉa mai: "Chậc chậc, tôi thực sự không ngờ rằng cậu lại dễ dàng từ bỏ cuộc như vậy!”
“Bởi vì tôi không giống ông, cũng không lấy tính mạng của người thường ra để thay thế!”, Chu Dương lạnh lùng nói.
“Cậu nói gì!”, giọng điệu của thầy cúng hơi kích động: “Những gì tôi làm đều là ý của thần linh!”
“Thật sao?”, Chu Dương nhướn mày: “Không phải anh nói tôi là hóa thân của ác quỷ sao? Nhưng cho tới bây giờ, tôi không hề làm hại bất kỳ người dân làng nào”.
“Hừ, chỉ là cậu đang giả bộ thôi, đừng tưởng rằng tôi không biết”, thầy cúng nói: “Để ngăn cản cậu chạy thoát, bây giờ tôi sẽ dùng dây trói cậu lại, đừng có giãy giụa”.
Chu Dương hờ hững nhún vai, những sợi dây như vậy sao có thể trói chặt anh được?
Đừng nói là anh, cho dù là tông sư võ giả hay hoàng đế võ giả bình thường cũng không thể bị loại dây thừng tầm thường này khống chế.
Nhưng phải thừa nhận rằng tên thầy cúng này ít nhiều cũng có thực lực.
Ông ta mang ra một sợi dây thừng và một vài chiếc gồng xiềng gỗ.
Sợi dây chỉ trói Chu Dương như để tượng trưng mà thôi, thứ quan trọng nhất chính là gồng xiềng gỗ.
Trên chiếc gồng xiềng gỗ có gai nhọn, vừa vặn sẽ đâm vào huyệt đạo trên cơ thể của Chu Dương.
Những huyệt đạo này có thể phong tỏa và trấn áp năng lượng chân khí của người tu luyện, ép Chu Dương trở thành người thường.
Cũng khá thú vị, Chu Dương thoải mái cử động thân thể, theo lý thuyết thì chiếc gồng xiềng này quả thực có thể trấn áp người tu luyện trở thành người thường.
Nhưng ông cũng nên nhìn xem trình độ của từng người tu luyện đó như thế nào chứ.
Đoán chừng hoàng đế võ giả bình thường thì đã hơi khó trấn áp rồi, chứ đừng nói tới trình độ của một tiên sư hiểu rõ quy luật của đất trời.
Chắc là tên thầy cúng này còn chưa tiếp xúc với người tu luyện trình độ tiên sư, cho nên ông ta cảm thấy xiềng xích bằng gỗ của ông ta có thể vô địch thiên hạ.
Nhưng thứ này đặt ở trên người Chu Dương, chỉ giống như gãi ngứa mà thôi, giống như quàng cổ một cái vỏ nhựa, ngoại trừ có hơi kỳ quặc một chút thì mọi thứ vẫn đều rất ổn.
“Hừ, để tôi xem bây giờ cậu phản kháng lại như nào!”, tên thầy cúng hài lòng khịt mũi một cái.
Chu Dương nhún vai, tỏ ý không có gì để nói.
Đôi khi thể hiện sự yếu kém thực ra là một phương tiện khiến đối phương thể hiện mặt xấu của họ.
“Vậy anh định xử lý tôi như thế nào?”, Chu Dương hỏi.
“Cậu…”, thầy cúng nhìn chằm chằm Chu Dương một hồi, như suy nghĩ điều gì đó, sau đó hạ thấp giọng nói: “Yên tâm đi, sau này nếu cậu không làm tay sai cho tôi, vậy thì cậu nhất định sẽ chết rất thảm!"
"Nhưng người như cậu, tôi cũng biết cậu mạnh hơn tôi, cho nên dù cậu có muốn làm tay sai của tôi, thì việc đó tôi cũng phải cân nhắc một chút xem có nên nhận cậu hay không”.
Nói xong, thầy cúng lại nở nụ cười đầy u ám.
Chu Dương không nói gì, thầy cúng lặng lẽ đưa ngón tay giữa chỉ thẳng về phía anh, sau đó lại lùi về phía sau, lui vào trong đám người rồi lớn tiếng nói: "Chuyện đã làm rõ rồi, người đàn ông này không phải là hóa thân của ác quỷ, cậu ta chỉ là bị nhập vào cơ thể và bị dày vò mà thôi!"
“Ác quỷ thực sự đang ở trên người phụ nữ này”, thầy cúng nhỉ vào Thẩm Bích Quân: “Hãy mang người phụ nữ này về phòng của tôi, tôi sẽ khai sáng cho cô ta, xua đuổi tà ma!”
Khai sáng? Xua đuổi tà ma?
E rằng không ai là không biết hai câu này nghĩa là gì.
Ánh mắt của Chu Dương trở nên lạnh lùng.
Nếu đám người này dám nhằm vào Thẩm Bích Quân, vậy thì có lẽ anh sẽ không làm theo quy trình nữa.
Nên đàn áp thì sẽ đàn áp, nên dạy dỗ thì sẽ dạy dỗ.
Đùa gì chứ, làm theo quy trình, để lột trần thân phận thật sự của thầy cúng trước, khiến những người dân làng này tìm ra sự thật, nói trắng ra chính là bởi vì Chu Dương tốt bụng.
Nhưng nếu Thẩm Bích Quân bị tổn thương vì lòng tốt của anh, vậy thì anh sẽ từ bỏ lòng tốt.
“Này, tôi nói này, các người chắc không phải là không hiểu ý của cái tên thầy cúng đó chứ?”, Chu Dương lạnh lùng nói: “Là muốn đưa bạn của tôi về phòng của ông ta để khai sáng xua đuổi tà ma sao?”
"Ông ta làm chuyện như thế này, các người cũng muốn giúp ông ta sao?"
Thầy cúng không tự mình làm việc đó, ông ta đã lùi về phía sau, để cho đám dân làng này đi đến bắt Thẩm Bích Quân.
Những lời Chu Dương nói chính là đang nói với đám dân làng này.
“Nhóc con, điều này cũng không thể trách thầy cúng được, đây đều là tập tục ở chỗ chúng tôi”, Vũ Hành Tôn lên tiếng.
Tất cả mọi người đều biết thầy cúng đưa Thẩm Bích Quân vào phòng là để làm gì, nhưng bọn họ lại không hề khó chịu.
Thực tế thì trong ngôi làng của bộ tộc này, luôn có một phong tục, hơn nữa bọn họ luôn tin tưởng vào vị thần linh này hàng nghìn năm nay.
Chỉ là thầy cúng của các thế hệ trước không làm gì cả, bọn họ cũng không thể làm cho thần linh xuất hiện.
Nhưng cho dù có như vậy, thì mọi người vẫn tin vào thần linh.
Một trong những phong tục quan trọng nhất là khi một phụ nữ trong làng bị ma quỷ ám lên người, đều phải để tên thầy cúng có thể trao đổi với thần linh này khai sáng trừ tà cho người phụ nữ đó.
Đây là một phong tục đã được lưu truyền hàng nghìn năm.
Đặc biệt là thầy cúng thế hệ này lại là người vô cùng mạnh mẽ, có thể làm được nhiều việc mà người thường không làm được, thậm chí còn thực sự khiến thần linh xuất hiện, cho nên hầu hết dân làng đều gần như tín ngưỡng vị thầy cúng này một cách điên cuồng.
Tên thầy cúng này đã ở trong thôn này hơn hai mươi năm, hơn hai mươi năm qua đã có rất nhiều người phụ nữ bị ông ta bắt giữ để trừ tà, bọn họ đều là những người phụ nữ trẻ đẹp trong làng.
Kể ra thì đúng là rất kỳ lạ, hình như những người phụ nữ đẹp đều dễ bị ma quỷ ám vào... Nói tóm lại chỉ cần thầy cúng tuyên bố rằng những người phụ nữ đó đều bị ma quỷ ám thì chính là bị quỷ ám, hơn nữa trong nhà hoặc trên người của những người phụ nữ đó, đúng là có xảy ra những chuyện mà người thường không thể giải thích được.
Nhưng sau khi bị thầy cúng trừ tà xong, những người phụ nữ đó mới thực sự trở lại bình thường.
Chỉ là có những người phụ nữ rất xinh đẹp thì lại bị ma quỷ ám thường xuyên, sau đó bọn họ được trừ tà thêm lần nữa là xong.
Tóm lại mỗi lần làm trừ tà như vậy thì đều thấy có tác dụng, cho nên hầu như tất cả dân làng đều tin tưởng vào cách làm này.
Vì vậy thầy cúng muốn trừ tà cho Thẩm Bích Quân, mọi người đều cảm thấy chuyện này rất cần thiết.
Cho nên có một vài thanh niên khỏe mạnh đã thật sự đi về phía Thẩm Bích Quân.
Lúc này Thẩm Bích Quân rốt cuộc cũng lộ ra vẻ kinh hãi nhìn Chu Dương.
Cô không thể mất đi thứ quý giá nhất của bản thân ở một nơi như vậy! Đặc biệt là cho cái tên thầy cúng ghê tởm đó, dù thế nào cũng không được!
Chu Dương vội vàng nói: "Dừng tay!"
"Tôi không phải phản đối phong tục của các người, nhưng tôi muốn nói rằng, các tên thầy cúng này của các người chỉ là giả mà thôi!”