• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Chàng Rể Cực Phẩm - Lâm Ẩn (127 Viewers)

  • Chương 1258: Thế giới thường sẽ không còn bảy tông môn nữa

“Cái gì?”

Mọi người đều ngơ ngác, rốt cuộc là ai chỉ dựa vào một cái bóng lưng đã có thể khiến gia chủ Trương đã là đỉnh cao Thần cảnh dập đầu như giã tỏi thế?

“Em gái, rốt cuộc anh Lâm là ai thế?”

Cho dù Trần Cảnh Trạch có không tinh tế hơn nữa cũng biết chuyện này không được bình thường, thân phận của người anh em họ Lâm này của anh ta chắc chắn không đơn giản, nếu không sao có thể khiến Trương Quyền sợ đến mức dập đầu như giã tỏi được.

“Im mồm, cậu Ẩn là người con có thể gọi anh xưng em hả?”

Trần Phong quát Trần Cảnh Trạch một tiếng, sau đó quỳ xuống đất: “Trần Phong của nhà họ Trần bái kiến cậu Ẩn!”

Tuy ông ấy chưa từng gặp Lâm Ẩn, nhưng thấy biểu hiện của Trương Quyền đã đoán được thân phận của anh rồi.

Trần Cảnh Trạch ngạc nhiên, anh ta không ngờ khi nãy lại gặp được thần tượng của mình, kề vai sát cánh, gọi anh xưng em, nới về phụ nữ với Lâm Ẩn trong truyền thuyết.

“Tạ Viễn, Liễu Bạch Y, Ninh Khuyết,… bái kiến cậu Ẩn!”

Người của nhà họ Lâm vô cùng kích động, hai mắt Ninh Khuyết sáng lên, mấy năm nay nhà họ Lâm đột nhiên biến mất, cấp cao của Long phủ cũng biến mất không còn tăm hơi, chuyện liên minh võ đạo phương Đông do một mình ông ấy gánh vác, mấy năm nay những người trung thành với Lâm Ẩn đều nghe theo lệnh ông ấy, lần này bọn họ đến đây vốn là muốn liều mạng, nếu người xuất hiện trên núi Lang Gia không phải cậu Ẩn hoặc cấp cao của nhà họ Lâm, bọn họ đã chuẩn bị tâm lý sẽ chết ở Giang Nam này.

Nhưng không ngờ cậu Ẩn thật sự trở về rồi.

Vẻ mặt đám người Tống Dương, Dương Diệu Quang đều thay đổi như gặp phải ma, ngay cả bốn tôn giả Thiên Tiên cũng biến sắc.

“Anh… Anh…”, Tống Dương chỉ vào Lâm Ẩn, không nói được câu nào, cả người run rẩy.

“Sao nào, khi nãy không phải cậu nói nhà họ Lâm của tôi chỉ là một đám tà ma ngoại đạo cấu kết với Ma Tộc thôi sao? Bây giờ tôi đứng trước mặt cậu, cậu có thể lặp lại lần nữa trước mặt chủ nhà họ Lâm là tôi này”.

Lâm Ẩn nói với giọng điệu bình thản, nhưng Tống Dương lại như nghe thấy sét đánh ngang tai, suýt chút khiến hắn ta sợ đến mức đặt mông ngồi xuống đất.

“Chủ nhà họ Lâm cái khỉ gì, là cái thá gì trước bảy tông môn chúng tôi chứ”, Đường Siêu vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng cậu ta xuất thân từ bảy tông môn ngoại vực, hoàn toàn không coi trọng bất cứ một ai trên hành tinh xanh, cậu ta tiến lên một bước, vung tay lên, khuấy động cương khí trong phạm vi mười mét, đánh về phía Lâm Ẩn.

“Đường Siêu không được, hắn là…”

Tôn giả Lưu Quang Tông còn chưa nói hết, Đường Siêu đã như va vào thứ gì đó, trực tiếp nổ thành một làn sương máu.

Một thiên tài chân truyền của Lưu Quang Tông, tương lai sẽ có thể bước lên cảnh giới Thiên Tiên cứ thế tan biến, giống như trước giờ chưa từng tồn tại.

Một cao thủ Nhân Tiên cứ thế chết rồi sao?

Tiểu bối của một vài thế lực đều tỏ vẻ khó tin, đặc biệt là những người ăn nói ngông cuồng với Lâm Ẩn khi nãy, sắc mặt bọn họ hoàn toàn thay đổi, co quắp ngã xuống đất.

Những người phương Đông từng nghe đến tiếng tăm của Lâm Ẩn khác cũng vô cùng khiếp sợ, bọn họ biết sức nặng của hai chữ Lâm Ẩn này.

Đây chính là cao thủ đứng đầu hành tinh xanh hai mươi năm trước.

Lâm Ẩn đó!



Lâm Ẩn lạnh lùng nhìn mọi người trong hội trường.

“Sao nào, các người không nghe rõ lời của Lâm mỗ ư?”

Lâm Ẩn nói chuyện rất ôn hòa.

Nhưng Tống Dương lại sợ đến mức liên tục run rẩy, thiên tài vốn dĩ đã gia nhập Phù Sơn Tông, đường đường là cao thủ Nhân Tiên, lúc này lại không thể khống chế bản thân như bị Parkinson vậy.

“Minh chủ, tôi nghe thấy rồi, nghe thấy rồi, những lời khi nãy đều do người này nói, không liên quan đến tôi!”, Tống Dương chỉ vào Thần cảnh lớn tuổi vừa nói nhà họ Lâm là tà ma ngoại đạo, hung hăng nói.

“Tống Dương, cậu…”

Thấy Lâm Ẩn đưa mắt về phía mình, Thần cảnh lớn tuổi vội nói: “Cậu Ẩn xin tha mạng, sau này tôi sẽ là con chó của cậu Ẩn, bảo tôi cắn ai tôi sẽ cắn người đó”.

Ông ta quỳ dưới đất chẳng khác gì con chó nhật.

‘Rốt cuộc người này là ai? Không ngờ lại khiến tôn giả sợ đến mức không dám nói lời nào, cao thủ cả sảnh đều cúi đầu?’

Ở đây vẫn còn người không biết thân phận của Lâm Ẩn, ai cũng đều suy đoán thân phận của anh.

“Các người từng nhận tài nguyên tôi cho, bây giờ lại trở mặt ức hiếp người của Lâm Ẩn tôi, vui vẻ lắm nhỉ?”, Lâm Ẩn nhìn đám người Tống Dương.

“Minh chủ, chuyện không liên quan đến chúng tôi đâu, trước đó đều là hiểu lầm thôi…”, mấy người Tống Dương không ngừng run rẩy.

“Lâm Ẩn, anh ra vẻ cái gì? Anh đừng tưởng hai mươi năm trước mình là người đứng đầu phương Đông thì có thể ngang ngược ở đây? Bây giờ đã không phải thiên hạ của anh nữa rồi, bảy tông môn đều có nửa bước Chân Thần tọa trấn, còn chưa tới lượt anh kiêu ngạo đâu! Hơn nữa ở đây còn có bốn tôn giả tọa trấn, chẳng lẽ anh cho rằng anh nhất định sẽ thắng ư?”, từ khi bắt đầu hiểu chuyện, rất nhiều người đều lén nói Thẩm Long hắn là đời sau của kẻ phản bội, cho nên hắn rất căm hận Lâm Ẩn.

“Vậy à?”

Lâm Ẩn quay đầu nhìn về phía Thẩm Long, lạnh nhạt nói: “Lúc này nhà họ Thẩm của cậu đã bị tiêu diệt rồi. Bốn tên vô dụng này người cho cậu niềm tin để nói chuyện với tôi đó à?”

Lâm Ẩn cười nhạt, vung tay một cái đã kéo bốn tôn giả vào tay: “Các người coi người của hành tinh xanh tôi như giun dế, nhưng các người có biết không, các người ở trong lòng tôi cũng có gì khác giun dế chứ?”

Nói xong, dù bốn tôn giả điều động chân nguyên trong người như thế nào cũng vô dụng, tinh quang lóe lên một cái, bốn tôn giả cứ thế biến thành sương máu ngay trước mặt Thẩm Long, thần hồn cũng bị tiêu diệt.

Sau đó, anh vung tay áo:

“Đời sau đừng trêu vào Lâm Ẩn tôi”.

Ầm ầm ầm!

Năm mươi mấy làn sương máu cùng xuất hiện, dù là tu vi gì, chỉ cần là người có ác ý với Lâm Ẩn đều bị anh giết chết.

Ở trước mặt Lâm Ẩn, bọn họ ngay cả ngăn cản một giây đồng hồ cũng không làm được, tiêu diệt thoải mái như giẫm chết một con kiến vậy.

Lúc này, cả hội trường vô cùng yên tĩnh.

Mọi người đều trợn mắt há mồm, đây là bốn tôn giả, tồn tại một lời có thể quyết định mạng sống của hơn trăm triệu người đó.

“Đúng là Lâm tiên tôn đứng đầu thiên hạ giết người không tiếng động!”

Có người từng nhìn thấy thủ đoạn trước kia của Lâm Ẩn thở dài nói.

Mọi người không dám nói lời nào, chỉ có Nhan tiên tử cố nén sự sợ hãi trong lòng, cúi chào Lâm Ẩn, nói: “Tiền bối, có thể tha cho chúng tôi rời đi được không? Tuy chúng tôi gia nhập bảy tông môn, nhưng không hề có chút ác ý nào với nhà họ Lâm cả”.

Lâm Ẩn chỉ hờ hững nhìn Nhan tiên tử một cái, lạnh nhạt nói: “Tôi biết, nếu không các người cũng không sống được đến bây giờ”.

“Các người không cần trở về bảy tông môn, vì sau ngày hôm nay, bảy tông môn sẽ không còn tồn tại nữa”.

Xung quanh yên tĩnh.

Mọi người đều lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, ngay cả mấy người Ninh Khuyết đều cực kỳ ngạc nhiên, sau lưng bảy tông môn có bảy vị nửa bước Chân Thần đấy.

Người mạnh nhất trên hành tinh xanh cũng chỉ là nửa bước Chân Thần, đối mặt với bảy người nửa bước Chân Thần, e rằng cậu Ẩn cũng không thể giải quyết.

“Cậu Ẩn, tôi cũng là người nghe sự tích của ngài mà lớn lên, với thực lực của ngài có lẽ mạnh hơn nửa bước Chân Thần mà tôi biết, nhưng tận bảy vị nửa bước Chân Thần, có lẽ ngài cũng chỉ có thể chịu thua thôi”, Nhan tiên tử ung dung nói.

“Bây giờ trước mắt ngài chỉ có một con đường, chíng là liên thủ với hai vị nửa bước Chân Thần trong bí cảnh Côn Luân, mới có chút cơ hội thắng”.

“Ồ?”

Lâm Ẩn cười như không cười nhìn Nhan tiên tử, nói: “Không bằng hai chúng ta đánh cược, nếu hôm nay trụ sở của bảy tông môn ở thế giới thường không bị tiêu diệt, tôi sẽ cho cô một viên đan dược có thể tăng ba phần mười cơ duyên đột phá Thiên Tiên”.

Nghe thấy lời của Lâm Ẩn, mọi người đều tỏ vẻ hâm mộ, dưới cái nhìn của bọn họ, đây là chuyện không có khả năng, trụ sở của bảy tông môn cách nhau rất xa, hơn nữa trong môn phái đều có mười mấy hai mươi Thiên Tiên tọa trấn, dù Lâm Ẩn có mạnh đến mấy, muốn giết chết hơn một trăm Thiên Tiên chắc chắn không thể hoàn thành trong một ngày được.

Đây là tặng đan dược cho Nhan tiên tử rồi!

Ngay cả Nhan tiên tử cũng tỏ vẻ động lòng, hỏi: “Nếu tôi thua thì phải bỏ ra cái gì?”

Lâm Ẩn sờ cằm, sau đó chỉ vào Trần Cảnh Trạch nói: “Chắc hẳn mẹ cô là Nhan Y Nhân nhỉ, cô cũng coi như con gái của người quen cũ, nếu cô thua thì đi ăn với anh ta một bữa cơm”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Review Chàng Rể Cực Phẩm
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom