Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1223: Kiếm Tuyệt Mệnh
Mọi người nhìn mà thấy cả người lạnh lẽo.
Cao thủ nửa bước Chân Thần dù là ở đâu cũng đều là cường hào, dù ở Trung Châu cao thủ đông đúc, nửa bước Chân Thần cũng là một tồn tại được người người kính ngưỡng.
Nhưng bây giờ chỉ dưới một chiêu, một vị nửa bước Chân Thần lại bị một đỉnh cao Thiên Tiên đánh bay.
“Sao có thể có chuyện đó được!”
Có người lẩm bẩm, tỏ vẻ khó tin.
Những người ở đây đều là cao thủ trên Thiên Tiên, lúc này không một ai dám động đậy.
“Ầm ầm!”
Một bóng người bay ra từ trong hố sâu, chính là Hoàng lão bị Lâm Ẩn đánh bay bằng một quyền, lúc này trên mặt lão đầy vẻ giận dữ, trong mắt có sát khí rất rõ ràng.
“Nhóc con, đúng là can đảm!”
Lão bước từng bước về phía Lâm Ẩn, mỗi một bước đều khiến hư không chấn động. Sau lưng lão xuất hiện cảnh tượng kỳ lạ, một con mãng xà lơ lửng trên bầu trời, khí thế bao phủ vạn dặm.
“Không ngờ ngươi lại tu luyện thân thể được đến cảnh giới như vậy, lão phu nhất thời không cảnh sát, không ngờ lại suýt trúng chiêu của ngươi. Đáng tiếc, hôm nay dù là thế lực hàng đầu đứng sau ngươi, ta cũng phải giết người!”
Hoàng lão lạnh lùng nói, dù biết thế lực có thể bồi dưỡng ra một thiếu niên thiên tài như Lâm Ẩn chắc chắn không đơn giản, nhưng U Tuyền Tông phía sau lão cũng không dễ trêu vào, ngoài bốn thánh địa, U Tuyền Tông bọn họ không sợ bất kỳ tế lực nào cả.
Hơn nữa tên nhóc này khiến lão mất mặt trước nhiều người như vậy, không thể dễ dàng bỏ qua như thế được. Trong mắt Hoàng lão mang theo vẻ kiêu ngạo và cứng rắn, ở Nam Hoang, kể cả Man Thần Tông lão còn không xem ra gì nữa là.
“Giết!”
Lâm Ẩn hoàn toàn không muốn phí lời, bước ra một bước, bắt đầu tấn công Hoàng lão.
Cả người anh biến thành một vệt sáng, dùng ngón tay làm kiếm, vạch ra một đường, một kiếm quang xuyên thủng không khí, đâm về phía Hoàng lão với tốc độ gặp chục lần vận tốc âm thanh.
Thậm chí mọi người chỉ co thể nhìn thấy ánh sáng vàng lấp lánh.
‘Thật mạnh!’
Mọi người thầm thấy lạnh lẽo.
Chỉ với đòn đánh này đã đủ để giết chết bất cứ một ai trong bọn họ rồi. Tia sáng vàng kia xuyên thủng tất cả mọi người, cắt đứt không trung, ngay cả hư không cũng bị chém thành hỗn độn. Kể cả nửa bước Chân Thần không cần thận cũng phải chết dưới đòn đánh này.
“Oành!”
Kim quang trực tiếp bị đẩy lùi ra ngoài, bắn sang hướng khác, bay xa mấy nghìn trượng, va vỡ một ngọn núi.
Sắc mặt Lâm Ẩn không chút thay đổi, anh vốn cũng không hy vọng có thể đánh bại nửa bước Chân Thần dễ dàng như thế, Lâm Ẩn một tay chắp sau lưng, một tay nhẹ nhàng nắm lại, đánh một quyền về phía Hoàng lão.
“Ầm!”
Một quyền gần như không thể miêu tả bằng lời.
Hư không nổ tung mấy chục lần, trăm trượng xung quanh lập tức biến thành chân không, có không khí liên tục nổ tung, mọi người chỉ có thể nhìn thấy quyền quang sáng rực, quyền quang này được đánh ra từ tay phải của Lâm Ẩn, xuyên qua trước ngực Hoàng lão, bay xa nghìn trượng mới miễn cưỡng va trúng một ngọn núi, tạo thành tiếng ầm ầm.
“A!”
Trong núi vang lên tiếng gầm giận dữ, Hoàng lão nhanh chóng thoát ra, lão để hai tay trước ngực, sau đó đột nhiên vung tay ra, trốn vào trong hư không, trong nháy mắt biến mất không còn tăm hơi.
Một giây sau lại xuất hiện ở phía sau Lâm Ẩn, hai bàn tay đen nhánh mang theo tiếng khóc thét vô cùng thảm thiết đến từ địa ngục và huyền phong màu đen xé rách không gian, đánh về phía Lâm Ẩn. Huyền phong màu đen như Minh giới chi phong đi ra từ cửu u địa ngục, cao thủ Thiên Tiên mà bị đánh trúng thì thần hồn sẽ bị tiêu diệt trong nháy mắt, ngay cả thân thể cũng sẽ suy sụp, kể cả nửa bước Chân Thần cũng không dám chạm vào.
“Xẹt!”
Một trảo này quá kỳ dị.
Lâm Ẩn chỉ kịp di chuyển nửa người, giơ tay lên cố hết sức ngăn cản, kết quả tay phải bị móng vuốt đen nhánh của Hoàng lão cào trúng.
“Ồ?”
Hoàng lão nghi ngờ cất tiếng, lão đã nắm lấy cánh tay cảu Lâm Ẩn rồi, nhưng dưới một đòn toàn lực của lão, cánh tay của Lâm Ẩn vẫn chẳng có vấn đề gì, nếu đổi lại là nửa bước Chân Thần khác, thì lúc này tay phải đã bị lão bẻ xuống rồi.
“Ầm!”
Lâm Ẩn nắm chặt tay phải, đấm ra một phát.
Nhưng Hoàng lão lại biến mất một lần nữa, lão tựa như bóng ma, vô tung vô ảnh, sau đó xuất hiện từ trong một góc tối quỷ dị.
“Đây là Thiên Tiên sơ kỳ ư?”
Tống Hoa lắp bắp.
Nàng ta cảm thấy thực lực của mình cũng nằm hàng đầu trong những Thiên Tiên sơ kỳ, nhưng cũng phải bị thương nặng dưới một kiếm này của lão ta.
“Kiếm Tuyệt Mệnh!”
Trần Long Tượng ngạc nhiên la lên, hắn không ngờ bây giờ vẫn còn người luyện kiếm pháp trong truyền thuyết này.
Cao thủ nửa bước Chân Thần dù là ở đâu cũng đều là cường hào, dù ở Trung Châu cao thủ đông đúc, nửa bước Chân Thần cũng là một tồn tại được người người kính ngưỡng.
Nhưng bây giờ chỉ dưới một chiêu, một vị nửa bước Chân Thần lại bị một đỉnh cao Thiên Tiên đánh bay.
“Sao có thể có chuyện đó được!”
Có người lẩm bẩm, tỏ vẻ khó tin.
Những người ở đây đều là cao thủ trên Thiên Tiên, lúc này không một ai dám động đậy.
“Ầm ầm!”
Một bóng người bay ra từ trong hố sâu, chính là Hoàng lão bị Lâm Ẩn đánh bay bằng một quyền, lúc này trên mặt lão đầy vẻ giận dữ, trong mắt có sát khí rất rõ ràng.
“Nhóc con, đúng là can đảm!”
Lão bước từng bước về phía Lâm Ẩn, mỗi một bước đều khiến hư không chấn động. Sau lưng lão xuất hiện cảnh tượng kỳ lạ, một con mãng xà lơ lửng trên bầu trời, khí thế bao phủ vạn dặm.
“Không ngờ ngươi lại tu luyện thân thể được đến cảnh giới như vậy, lão phu nhất thời không cảnh sát, không ngờ lại suýt trúng chiêu của ngươi. Đáng tiếc, hôm nay dù là thế lực hàng đầu đứng sau ngươi, ta cũng phải giết người!”
Hoàng lão lạnh lùng nói, dù biết thế lực có thể bồi dưỡng ra một thiếu niên thiên tài như Lâm Ẩn chắc chắn không đơn giản, nhưng U Tuyền Tông phía sau lão cũng không dễ trêu vào, ngoài bốn thánh địa, U Tuyền Tông bọn họ không sợ bất kỳ tế lực nào cả.
Hơn nữa tên nhóc này khiến lão mất mặt trước nhiều người như vậy, không thể dễ dàng bỏ qua như thế được. Trong mắt Hoàng lão mang theo vẻ kiêu ngạo và cứng rắn, ở Nam Hoang, kể cả Man Thần Tông lão còn không xem ra gì nữa là.
“Giết!”
Lâm Ẩn hoàn toàn không muốn phí lời, bước ra một bước, bắt đầu tấn công Hoàng lão.
Cả người anh biến thành một vệt sáng, dùng ngón tay làm kiếm, vạch ra một đường, một kiếm quang xuyên thủng không khí, đâm về phía Hoàng lão với tốc độ gặp chục lần vận tốc âm thanh.
Thậm chí mọi người chỉ co thể nhìn thấy ánh sáng vàng lấp lánh.
‘Thật mạnh!’
Mọi người thầm thấy lạnh lẽo.
Chỉ với đòn đánh này đã đủ để giết chết bất cứ một ai trong bọn họ rồi. Tia sáng vàng kia xuyên thủng tất cả mọi người, cắt đứt không trung, ngay cả hư không cũng bị chém thành hỗn độn. Kể cả nửa bước Chân Thần không cần thận cũng phải chết dưới đòn đánh này.
“Oành!”
Kim quang trực tiếp bị đẩy lùi ra ngoài, bắn sang hướng khác, bay xa mấy nghìn trượng, va vỡ một ngọn núi.
Sắc mặt Lâm Ẩn không chút thay đổi, anh vốn cũng không hy vọng có thể đánh bại nửa bước Chân Thần dễ dàng như thế, Lâm Ẩn một tay chắp sau lưng, một tay nhẹ nhàng nắm lại, đánh một quyền về phía Hoàng lão.
“Ầm!”
Một quyền gần như không thể miêu tả bằng lời.
Hư không nổ tung mấy chục lần, trăm trượng xung quanh lập tức biến thành chân không, có không khí liên tục nổ tung, mọi người chỉ có thể nhìn thấy quyền quang sáng rực, quyền quang này được đánh ra từ tay phải của Lâm Ẩn, xuyên qua trước ngực Hoàng lão, bay xa nghìn trượng mới miễn cưỡng va trúng một ngọn núi, tạo thành tiếng ầm ầm.
“A!”
Trong núi vang lên tiếng gầm giận dữ, Hoàng lão nhanh chóng thoát ra, lão để hai tay trước ngực, sau đó đột nhiên vung tay ra, trốn vào trong hư không, trong nháy mắt biến mất không còn tăm hơi.
Một giây sau lại xuất hiện ở phía sau Lâm Ẩn, hai bàn tay đen nhánh mang theo tiếng khóc thét vô cùng thảm thiết đến từ địa ngục và huyền phong màu đen xé rách không gian, đánh về phía Lâm Ẩn. Huyền phong màu đen như Minh giới chi phong đi ra từ cửu u địa ngục, cao thủ Thiên Tiên mà bị đánh trúng thì thần hồn sẽ bị tiêu diệt trong nháy mắt, ngay cả thân thể cũng sẽ suy sụp, kể cả nửa bước Chân Thần cũng không dám chạm vào.
“Xẹt!”
Một trảo này quá kỳ dị.
Lâm Ẩn chỉ kịp di chuyển nửa người, giơ tay lên cố hết sức ngăn cản, kết quả tay phải bị móng vuốt đen nhánh của Hoàng lão cào trúng.
“Ồ?”
Hoàng lão nghi ngờ cất tiếng, lão đã nắm lấy cánh tay cảu Lâm Ẩn rồi, nhưng dưới một đòn toàn lực của lão, cánh tay của Lâm Ẩn vẫn chẳng có vấn đề gì, nếu đổi lại là nửa bước Chân Thần khác, thì lúc này tay phải đã bị lão bẻ xuống rồi.
“Ầm!”
Lâm Ẩn nắm chặt tay phải, đấm ra một phát.
Nhưng Hoàng lão lại biến mất một lần nữa, lão tựa như bóng ma, vô tung vô ảnh, sau đó xuất hiện từ trong một góc tối quỷ dị.
“Đây là Thiên Tiên sơ kỳ ư?”
Tống Hoa lắp bắp.
Nàng ta cảm thấy thực lực của mình cũng nằm hàng đầu trong những Thiên Tiên sơ kỳ, nhưng cũng phải bị thương nặng dưới một kiếm này của lão ta.
“Kiếm Tuyệt Mệnh!”
Trần Long Tượng ngạc nhiên la lên, hắn không ngờ bây giờ vẫn còn người luyện kiếm pháp trong truyền thuyết này.