• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Chàng Rể Cực Phẩm - Lâm Ẩn (109 Viewers)

  • Chương 1217-1219

“Tiền bối!”

Quản lý Bạch Sư Đường và Tô Hi đồng thời nuốt một ngụm nước miếng, bọn họ không ngờ tiền bối trước mắt lại mạnh đến thế, một Thiên Tiên mà cũng chẳng thể làm gì được trong tay lão ta.

“Các người mau đi đi, chắc chắn Thanh Dương Tông sẽ không chịu để yên”.

Lâm Ẩn nói với Tô Hi và quản lý Bạch Sư Đường.

Anh cũng là nể tình Bạch Sư Đường từng giúp chống lại Ma Tộc mới quyết định ra tay giúp đỡ, nhưng bọn họ không thể mãi canh giữ ở Bạch Sư Đường bảo vệ bọn họ được.

“Thật sự phải đi rồi”, quản lý Bạch Sư Đường gật đầu một cái: “Thanh Dương Tông dám ra tay với chúng ta chắc chắn là bên tổng bộ xảy ra vấn đề, nếu không bọn họ không thể to gan như thế”.

“Hai vị không đi cùng chúng ta sao?”. Tô Hi nhìn về phía Lâm Ẩn, giữa hai người dường như Lâm Ẩn mới là người quyết định.

“Dù tiền bối có thực lực mạnh mẽ, nhưng Tông chủ Thanh Dương Tông đã là cao thủ đỉnh cao Thiên Tiên, không dễ trêu vào”.

Độ Mệnh Kiếm Tiên thấy thế cũng nói: “Cậu Ẩn, chúng ta phải đến Trung Châu, vừa khéo thuận đường với bọn họ, không bằng cùng nhau đi, cũng có thể giúp đỡ nhau”.

Từ lúc ở hành tinh xanh Độ Mệnh Kiếm Tiên đã nhìn ra Lâm Ẩn tu luyện công pháp của Triều Thiên cung, một trong bốn thánh địa, bốn thánh địa có hai thánh địa tập trung ở Trung Châu, đây cũng là mục đích của chuyến đi này.

“Cũng được!”

Lâm Ẩn gật đầu.

Thấy Lâm Ẩn gật đầu, mấy người Bạch Sư Đường đều tỏ vẻ vui mừng, chuyện đi này nếu có một cao thủ Thiên Tiên gia nhập, cơ hội sống tiếp của bọn họ cũng lớn hơn rất nhiều.

Người của Bạch Sư Đường làm việc rất nhanh nhẹn, mười mấy phút sau, những thứ quan trọng trong Bạch Sư Đường đều đã được thu dọn xong, một nhóm mười mấy người vội vã rời khỏi cổng thành.

Bọn họ đi được mười phút.

Một nhóm đệ tử mặc trang phục của Thanh Dương Tông xông vào Bạch Sư Đường, nhìn thấy cảnh trước mặt, sắc mặt bọn họ thay đổi, Địa Tiên dẫn đầu chạy nhanh đến trước núi của Thanh Dương Tông.

Chỉ chốc lát sau, Địa Tiên đi báo tin kia lập tức dẫn hai ông lão đi đến nơi này.

Hơi thở trên người hai ông lão sâu như biển, sâu không lường được, rõ ràng là cao thủ Thiên Tiên trung kỳ.

Hai người nhìn một vòng xung quanh, một ông lão nói:

“Cố Hàn bị một kiếm tu giết chết chỉ với một chiêu kiếm, những đệ tử còn lại cũng chết dưới một kiếm này, trừ cháu trai của ông”.

Đinh Khắc Miễn gật đầu: “Không ngờ trong thành Trấn Nam lại xuất hiện cao thủ như thế, xem ra Bạch Sư Đường đã sớm đề phòng chúng ta rồi”.

Đinh Khắc Miễn nhìn thi thể bị người ta chém đứt đầu của Đinh Nguyên và mùi hôi thối kia, trên mặt thoáng hiện lên vẻ chán ghét.

“Có lẽ Đinh Nguyên chết trong tay cô gái nhỏ Tô Hi, nghe đồn cô gái này là cháu gái của Tô Chính Đạo, bây giờ xem ra là thật, nếu không bên cạnh cũng sẽ không có cao thủ Thiên Tiên bảo vệ. Lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, nếu không phải có liên quan đến vị kia, ta cũng không muốn xen vào vũng nước đục này”, Lưu Kim lắc đầu nói.

“Không có nửa bước Chân Thần là Tô Chính Đạo tọa trấn, Bạch Sư Đường đã không bằng trước kia, nếu bọn họ chủ động giao hết tất cả sản nghiệp ra thì còn có thể bảo vệ Bạch Sư Đường, tiếc là bọn họ không biết điều!”, Đinh Khắc Miễn hờ hững nói.

“Mấy tông môn hợp tác đối phó với Bạch Sư Đường, Bạch Sư Đường hoàn toàn không có khả năng may mắn thoát khỏi!”

Lưu Kim gật đầu, với điều kiện những tông môn kia đưa ra cho Thanh Dương Tông, cái chết của một Thiên Tiên cũng không phải không thể chấp nhận được.

“Hai ta tự ra ngoài một chuyến, tiêu diệt tất cả đám người Bạch Sư Đường đi!”, Đinh Khắc Miễn từ tốn nói.

“Được!”

Lưu Kim gật đầu, sau đó hai người biến thành hai tia sáng, chạy theo hướng mấy người Lâm Ẩn ra khỏi thành.

Hai người chạy theo một hướng nửa ngày, nhưng ngay cả bóng người của Bạch Sư Đường cũng không nhìn thấy.

“Xem ra chúng ta trúng kế rồi”.

Lưu Kim cau mày nói.

“Có lẽ trong Bạch Sư Đường có báu vật che giấu hơi thở, bọn họ chọn đi đường vòng, con đường này đúng là con đường gần nhất để đến tổng bộ Bạch Sư Đường, như rõ ràng bọn họ không đi từ bên này”, Đinh Khắc Miễn gật đầu nói.

“Nhưng mấy con đường này cuối cùng vẫn quy về một nơi, đều phải quay lại đây, chúng ta đi thẳng tới chỗ giao phía trước đợi bọn họ, nếu bọn họ không đến chúng ta cũng có thể ra một chút sức cho việc tấn công tổng bộ Bạch Sư Đường”.

“Ý hay!”, Lưu Kim gật đâu, hai người chạy về phía trước không quay dầu lại.



Mà đám người Lâm Ẩn sau khi ra khỏi thành thì tạo dấu hiệu giả ở phía Bắc, sau đó đi về hướng Tây Bắc.

Một nhóm mười mấy người đi nhanh trên đường, cuối cùng ba ngày sau cũng đến được một tòa thành, thành Bán Nguyệt.

Lúc này cổng thành Bán Nguyệt người đông nghìn nghịt, ngay cả Lâm Ẩn từng nhìn thấy thành phố lớn phồn vinh trên thế giới cũng bị cảnh tượng này làm ngạc nhiên.

“Chuyện gì vậy? Thành Bán Nguyệt vẫn luôn náo nhiệt như thế à?”

Lâm Ẩn nhỏ giọng hỏi.

Tô Hi đứng bên cạnh Lâm Ẩn cũng nghi ngờ nói: “Mức độ phồn vinh của thành Bán Nguyệt tương đương với thành Trấn Nam, Nam Hoang chúng ta vốn là đất rộng thành ít, mấy nghìn dặm mới có một tòa thành lớn, mỗi tòa thành đều có mấy triệu người, nhưng cũng không phồn vinh như vậy mới đúng!”

Một công tử xếp hàng phía trước bọn họ nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, thấy Tô Hi xinh đẹp, vội nói: “Hai vị, có lẽ hai người không biết, thành Bán Nguyệt đúng là vốn không sầm uất như thế, nhưng mấy ngày trước có tin đồn gần thành Bán Nguyệt xuất hiện bảo tàng của Hàn Nguyệt tiên tử, cho nên mới có nhiều người chạy đến như vậy!”

“Hàn Nguyệt tiên tử? Bảo tàng?”

Lâm Ẩn tỏ vẻ lạnh nhạt, nhưng cũng thầm lẩm bẩm, anh hoàn toàn không hiểu rõ tình hình của Thiên Hoang giới, cũng chưa từng nghe nói đến cái tên Hàn Nguyệt tiên tử này.

“Không ngờ lại là bảo tàng của vị kia, chẳng trách có thể hấp dẫn nhiều người như thế”.

Còn Tô Hi lại ngạc nhiên thốt lên.

Hàn Nguyệt tiên tử chính là nột cao thủ tuyệt thế xuất hiện ở Nam Hoang ba nghìn năm trước, nghe nói nàng ta đã bước vào cảnh giới Chân Thần, có dựng lên một tông môn hạng nhất, Hàn Nguyệt chân công trên người có thể đóng băng trời đất, dù là Man Thần Tông bá chủ Nam Hoang thời đó cũng phải bé tránh Hàn Nguyệt tiên tử ba phần.

Đáng tiếc con người luôn có lúc hết tuổi thọ, Hàn Nguyệt tiên tử có là Chân Thần cũng khó thoát khỏi sự gột rửa của năm tháng, tọa hóa ở dãy núi Tuyệt Hàn gần thành Bán Nguyệt.

Núi sông nghìn dặm vì nàng mà chết, tuyết tàng đóng băng, hung thú thoát ra.

“Cô nương thật có kiến thức!”

Công tử trẻ tuổi cười nói: “Nhưng đây đều chỉ là tin đồn nhảm thôi, tuy Hàn Nguyệt tiên tử có thực lực không tệ, nhưng cũng chỉ là Chân Thần sơ kỳ, hoàn toàn không đến mức khiến Man Thần Tông phải tránh né ba phần, thực lực của Man Thần Tông trong những tông môn đứng đâu cũng coi như rất mạnh, một Chân Thần vẫn chưa đủ khiến bọn họ né tránh”.

Thấy đề tài này hấp dẫn sự chú ý của Tô Hi, công tử mới nói tiếp: “Hàn Nguyệt tiên tử nổi tiếng nhất là khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta, nghe đồn có hai cao thủ đỉnh cao Chân Thần vì tranh giành nàng ta mà đánh nhau, thứ hấp dẫn người ta trong bảo tàng của Hàn Nguyệt tiên tử không phải đồ của nàng ta, mà là đồ người khác tặng nàng ta, nghe đồn một cao thủ trong thánh địa Quảng Hàn cung tặng một viên Thiên Châu vạn năm tên là ‘Quảng Hàn Châu’ cho Hàn Nguyệt tiên tử, đa số những người này đều không biết, chỉ có một vài người đến đây vì Thiên Châu”.

Nói xong, trong mắt người trẻ tuổi lộ vẻ đắc ý.

“Nếu viên Thiên Châu này thật sự tồn tại, không phải cao thủ của Quảng Hàn cung đã lấy đi từ lâu rồi sao?”, Lâm Ẩn nhỏ giọng hỏi.

Quảng Hàn cung là thánh địa, có cao thủ trên Chân Thần, muốn lấy lại viên Thiên Châu này chẳng phải chỉ là chuyện trong nháy mắt ư?
Chương 1217: Thiên Châu


“Khụ khụ!”

Trong chốc lát chàng trai trẻ hơi lúng túng, hắn cũng chỉ biết được một vài chuyện từ tiền bối thôi, cũng không biết là thật hay giả, nếu thật sự có Thiên Châu vạn năm, chắc chắn người của Quảng Hàn cung sẽ không mặc nó lưu lạc ở bên ngoài.

“Huynh đệ, ngươi đừng phá hỏng sân khấu của ta chứ!”

Chàng trai trẻ hơi bất đắc dĩ: “Các ngươi nghe thấy tin tức này không đi xem trò vui sao? Vừa khéo ta chỉ đi một mình, không bằng mọi người đi chung đi?”

Nghe vậy, mấy người đều nở nụ cười, chàng trai trẻ trước mắt này ngay cả y phục cũng là pháp khí, thực lực còn là đỉnh cao Địa Tiên, vừa nhìn đã biết có xuất thân từ tông môn lớn.

Lâm Ẩn nhìn về phía Độ Mệnh Kiếm Tiên, bảo tàng một Chân Thần để lại vẫn có chút sức hấp dẫn với anh. Hơn nữa nếu Thiên Châu này thật sự tồn tại, lĩnh vực của anh vốn dĩ chính là lĩnh vực cực hàn chuyển hóa từ tinh hạch Huyền Tinh, lấy được viên Thiên Châu này, thực lực chắc chắn có thể đề cao một bước.

“Tin tức này truyền ra, chắc chắn sẽ hấp dẫn rất nhiều cao thủ đến đây, không bằng chúng ta ở lại thành Bán Nguyệt đợi trưởng bối của nhà ta đến đi?”, Tô Hi nhỏ giọng hỏi.

“Ta sợ những người kia sẽ đợi chúng ta ở phía trước”.

Độ Mệnh Kiếm Tiên cũng gật đầu, lão ta hiểu rõ thực lực của Lâm Ẩn, dù Thanh Dương Tông điều động tất cả lực lượng cũng không đủ một mình Lâm Ẩn giết, không có gì phải sợ cả.

“Vậy thì ở lại thành Bán Nguyệt đi”.

Lâm Ẩn gật đầu một cái.

Vừa đi vừa tán gẫu, cuối cùng bọn họ cũng đi vào thành, Bạch Sư Đường cũng có cửa hàng của mình ở thành Bán Nguyệt, mấy người Lâm Ẩn cũng chuyển vào một tiểu viện ở lại, chàng trai trẻ bọn họ gặp ở cổng thành cũng đi theo, mặt dày mày dạn ở lại luôn.

Trong lúc trò chuyện bọn họ cũng biết chàng trai trẻ tên là Trần Long Tượng, là người ở Trung Châu, vì bất mãn việc trưởng bối trong nhà sắp xếp hôn sự nên mới lén chạy ra ngoài.

Nghìn năm nay, trung tâm dãy núi Tuyệt Hàn vẫn luôn lạnh lẽo, dù là cao thủ Thiên Tiên đi sâu vào trong đó cũng không kiên trì được bao lâu, chỉ một nghìn năm trôi qua mới có một khoảng thời gian ngắn để đi vào.

Mấy ngày sau, ngày càng có nhiều cao thủ từ bên ngoài chạy đến thành Bán Nguyệt.

“Vì!”

Một ánh bạc bay qua từ không trung, mơ hồ có thể nhìn thấy một thiên thần cánh bạc, cả người hắn ta đều làm từ bạc, râu tóc bạc trắng, sau lưng có một đôi cánh, ánh sáng lấp lánh như thần kim bất diệt.

“Thánh tử Ngân Linh Tử của tộc Ngân Linh đến rồi, nghe đồn hắn ta sinh ra đã là Nhân Tiên, đến nay chưa được mấy chục năm đã là Thiên Tiên. Tộc Ngân Linh cũng là thế lực hạng hai ở Nam Hoang, thực lực của cụ ông nhà bọn họ đã gần đến Chân Thân, không dễ trêu vào”, Trần Long Tượng ngồi bên cạnh Lâm Ẩn, vừa ăn vặt vừa nói.

Lâm Ẩn ở bên cạnh không trả lời, anh bắt đầu thấy hơi tò mò với thân phận của Trần Long Tượng, vì mỗi lần trong thành Bán Nguyệt xuất hiện một cao thủ, Trần Long Tượng đều rõ như lòng bàn tay.

“Tống Hoa, đi ra đấu một trận!”

Ánh mắt Ngân Linh Tử cực kỳ lạnh lẽo, tay cầm trường mâu như có thể xuyên thủng hư không.

“Ngân Linh Tử, ba năm trước ngươi không phải đối thủ của ta, hôm nay còn đến tìm cái chết à?”, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên.

Sau đó một làn sóng đen cuồn cuộn xuất hiện từ bên trong thành Bán Nguyệt, biến thành một cô gái mặc áo đen. Chỉ nghe giọng nói đã khiến người khác cảm thấy chủ nhân của giọng nói chắc chắn là một mỹ nhân, nhưng lúc này, mọi người lại nhìn thấy một cô gái cường tráng, trên người mặc áo đen vải thô, khí thế sâu không lường được, rõ ràng là một cao thủ Thiên Tiên.

“Lâm huynh, huynh không biết đâu, trước đây Tống Hoa này cũng là một mỹ nhân tuyệt vời, nhưng sau khi tu luyện công pháp của Man Thần Tông, vóc dáng nhanh chóng thay đổi, đúng là đáng tiếc!”

Trần Long Tượng chậc chậc thở dài.

“Ngân Linh Tử được gọi là người mạnh nhất của Nam Hoang thế hệ này, không ngờ lại từng thua Tống oa?”

Mấy người Tô Hi cũng đều tặc lưỡi.

Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhìn hai người thần uy chấn thế kia bằng ánh mắt cực kỳ chấn động.

Trên người Ngân Linh Tử lóe ra ánh bạc, rung chuyển trời đất, uy thế từ trên trời hạ xuống, ép người ta không thở nổi. Tống Hoa đứng trong không trung, huyết khí lấp đầy hư không, khí thế không thua gì Ngân Linh Tử, thậm chí là cao hơn nửa bậc.

“Đây là thực lực của thiên tài đứng đầu Nam Hoang sao? So với bọn họ, tôi cũng chỉ như con kiến thôi”.

Tô Hi hơi chán nản, nàng ta là cháu gái của Tô Chính Đạo – Đường chủ Bạch Sư Đường, cũng coi như thiên tài của nhà họ Tô thế hệ này, nhưng dù là Tống Hoa hay Ngân Linh Tử, chỉ lớn hơn nàng ta mười mấy tuổi mà đã là cao thủ Thiên Tiên, thiên tài đẳng cấp như bọn họ, một vài cao thủ đỉnh cao Thiên Tiên cũng không dám tùy tiện đắc tội.

“Tô tiểu thư, cô đã tốt lắm rồi, kiểu như Ngân Linh Tử và Tống Hoa đã là thiên tài hàng đầu cả Thiên Hoang cảnh luôn rồi”, Trần Long Tượng lắc đầu nói.

“Nếu không phải Tông chủ Man Thần ban cho ngươi giáp Trấn Ma, sao ta có thể thua ngươi được?”

Ngân Linh Tử hừ một tiếng.

“Thua chính là thua, nếu không phục, ngươi có thể mượn kiếm Ngân Nguyệt của tộc mình đến, đấu với ta một trận”, Tống Hoa lạnh lùng nói.

Ngân Linh Tử giận dữ, ánh bạc trên người càng nhiều hơn, bắt đầu muốn ra tay.

Lúc này, một giọng nói sang sảng đột nhiên vang lên:

“Hai người đều là thiên tài đứng đầu Nam Hoang ta, một khi đánh nhau, thành Bán Nguyệt ta chắc chắn sẽ sinh linh đồ thán, không bằng tới tông môn của ta uống chén rượu nhạt, đợi ra khỏi thành rồi hẳn đấu, thấy sao?”

Một ông lão râu tóc bạc trắng bay lên trời, đứng ở chỗ cách hai người không xa, hơi thở sâu không lường được.

“Là Tông chủ Sở Bạch Thu của Liệt Dương Tông. Ông ta tu hành năm trăm năm, tu vi sâu không lường được, đã đến gần nửa bước Chân Thần rồi”, Trần Long Tượng ở bên cạnh giới thiệu.

Lâm Ẩn hờ hững nhìn mấy bóng người trong không trung.

Ánh mắt Độ Mệnh Kiếm Tiên cũng không chút dao động, công pháp lão ta tu luyện vốn hà khắc, bây giờ đột phá Thiên Tiên, dù không phải đối thủ của Sở Bạch Thu, nhưng lão ta vẫn có sức đấu một trận với hai thiên tài Nam Hoang này. Càng khỏi nói đến Lâm Ẩn xấp xỉ tuổi hai người kia ở bên cạnh, thực lực của anh ngay cả lão ta cũng phải ngước nhìn.

Dù hai người kia đều là thiên tài, nhưng so với cao thủ đã bước nửa chân vào Chân Thần như Lâm Ẩn có thể xem là gì chứ?

Cuối cùng trận chiến này cũng không diễn ra.

Ngân Linh Tử và Tống Hoa đều có điều kiêng dè, lần này bọn họ đến đây cũng là vì bảo tàng của Chân Thần, lúc này có không biết bao nhiêu cao thủ chạy đến từ tất cả các nơi ở Nam Hoang, bọn họ cũng không muốn bị thương trước khi bảo tàng mở ra.

Đây chỉ là bắt đầu thôi.

Sau đó, những thiên tài tuyệt thế và tinh anh nổi tiếng Nam Hoang dần xuất hiện. Man Thần Tông của Nam Hoang ngoài Tống Hoa còn có hai ông lão là Thiên Tiên lâu đời, ba thế lực hạng hai, ngoài Bạch Sư Đường suy yếu, tộc Ngân Linh và Âm Dương Tông cũng đều có người đến, không ít tông môn hạng ba còn có cả mấy trưởng lão đến và vô số tán tu đếm không xuể.

“Nghe nói thiên tài Tống Thiên Vực của Âm Dương Tông đã lĩnh ngộ Thái Âm Chân Kinh của Âm Dương Tông đến mức tối đa, dù chưa đột phá Thiên Tiên, nhưng sức chiến đấu có thể so với Thiên Tiên, cũng chỉ thua Tống Hoa và Ngân Linh Tử một bậc thôi”.

“Triệu Tuyên của Lạc Nhật Tông nghe nói có thể chất đặc biệt, nếu không vì hắn là con trai của Tông chủ Lạc Nhật thì hắn đã sớm gia nhập thế lực khác rồi, bây giờ cũng có thực lực Địa Tiên…”

Trần Long Tượng biết rõ những thiên tài của Nam Hoang này như lòng bàn tay.

Thành Bán Nguyệt chưa bao giờ náo nhiệt được như hôm nay, những thiên tài này có vài người tính tình kiêu ngạo, thẳng thừng phá không vào thành, cũng có người nhẹ nhàng khiêm tốn, đi vào tự cổng thành, thậm chí còn có thần nữ vô song, cực kỳ xinh đẹp.

Qua mấy ngày ở chung, Lâm Ẩn càng tò mò về thân phận của Trần Long Tượng hơn.

Dù Trần Long Tượng ra vẻ trưởng thành, nhưng e rằng còn nhỏ hơn anh mười mấy tuổ, bằng tuổi Tô Hi, tu vi đã là đỉnh cao Địa Tiên, chắc chắn mạnh hơn Tống Thiên Vực và Triệu Tuyên mà hắn nói, nếu không phải xuất thân từ thế lực lớn thì chắc chắn không thể có thực lực như thế.
Chương 1218: Tập hợp


Mấy người đều không đi vào thành xem trò vui.

Khoảng thời gian này thành Bán Nguyệt thật sự quá đông người, dù thành Bán Nguyệt có Liệt Dương Tông tọa trấn, nhưng trong thành vẫn không ngừng xảy ra mâu thuẫn. Vốn dĩ Liệt Dương Tông còn có thể quản lý việc tranh đấu trong thành một chút, nhưng sau đó mâu thuẫn quá nhiều, hoàn toàn không quản lý được, bọn họ cũng mở một mắt nhắm một mắt, chỉ cần không ra tay với cư dân trong thành, bọn họ sẽ không quan tâm.

Theo Lâm Ẩn tu luyện, thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Chẳng mấy chốc.

Tin tức truyền đến, luồng không khí lạnh trong dãy núi Tuyệt Hàn đang biến mất.

Người trong thành nhận được tin tức đều vội chạy đến dãy núi Tuyệt Hàn, dù bây giờ vẫn chưa vào được, nhưng cũng không muốn chậm hơn người khác một bước. Nếu chậm hơn một bước thì cả canh cũng không có mà húp nữa.

Những hơi thở cuồn cuộn xông ra từ trong thành Bán Nguyệt, biến thành cầu vồng nối liền thiên địa, tiến về phía dãy núi Tuyệt Hàn, rõ ràng những người có chút thực lực kia đều xuất hiện rồi.

Không ít người thấy mấy người Ngân Linh Tử, Tống Hoa xuất hiện trong dãy núi Tuyệt Hàn.

Ngoài những thiên tài này, rất nhiều cao thủ cũng theo sau, cuối cùng ngay cả những võ giả bình thường kia cũng rục rịch, bên ngoài dãy núi Tuyệt Hàn người đông nghìn nghịt, vây kín cả vòng ngoài dãy núi.

“Cậu Ẩn, bảo tàng của Hàn Nguyệt tiên tử mở rồi”.

Tô Hi ở bên cạnh báo cáo.

Nàng ta cũng gọi Lâm Ẩn là cậu Ẩn theo Độ Mệnh Kiếm Tiên, dù Lâm Ẩn không để lộ thân phận, nhưng nàng ta đã nhận định Lâm Ẩn chính là đệ tử đích truyền của một thế lực lớn, Độ Mệnh Kiếm Tiên là người bảo vệ Lâm Ẩn.

“Được, mọi người ở lại đây đi, ta đi một lát sẽ về”.

Lâm Ẩn mở mắt ra, một tia tinh quang lóe lên trong mắt anh, anh thu hồi khí thế trên người, bình thường trở lại, tiến lên một bước.

Độ Mệnh Kiếm Tiên thấy thế cũng đuổi theo.

“Độ tiền bối, Lâm huynh đợi ta với!”

Trần Long Tượng cũng đuổi theo, không biết hắn ta sử dụng công pháp gì, Lâm Ẩn và Độ Mệnh Kiếm Tiên là cao thủ Thiên Tiên, mỗi một bước đều đi được mấy chục dặm, nhưng Trần Long lại không hề bị bỏ lại, có thể theo sát hai người.

Lâm Ẩn và Độ Mệnh Kiếm Tiên cũng không thèm để ý.

Bọn họ cũng đều biết Trần Long Tượng chắc chắn xuất thân từ thế lực lợn, bằng không cũng sẽ không hiểu rõ nhiều thiên tài cao thủ như vậy.

Dọc trên đường đi, ba người nhìn thấy rất nhiều võ giả, trong đó thậm chí còn có võ giả cấp thấp chưa đến Thần cảnh.

Đa số bọn họ đều đi vào dãy núi Tuyệt Hàn theo nhóm, chuyến đi này bọn họ cũng không muốn có được nguyên liệu quý hiếm gì, chỉ mong có thể lấy được một hai món vũ khí, nếu nhặt được đan dược hay công pháp gì đó thì là trúng thưởng lớn rồi.

Càng đi sâu vào trong dãy núi Tuyệt Hàn, võ giả gặp được càng ít.

Lúc này không khí lạnh chỉ mới bắt đầu biến mất, người thực lực không đủ chỉ có thể ở nơi xa nhất bên ngoài, hoàn toàn không vào được.

Mấy người Lâm Ẩn chỉ đi vào nghìn dặm rồi dừng lại, ngay cả bọn họ cũng cảm thấy khiếp sợ vì luồng không khí lạnh này.

Lâm Ẩn thầm suy nghĩ, dù anh tạo ra lĩnh vực tiếp tục tiến lên thì nhiều nhất chỉ có thể đi thêm mấy trăm dặm nữa, hoàn toàn không thể đến gần khu vực trung tâm của dãy núi Tuyệt Hàn.

Mà lúc này giữa hai lông mày của Độ Mệnh Kiếm Tiên đã xuất hiện sương trắng, còn Trần Long Tượng càng không chịu nổi hơn, đã bắt đầu run rẩy, hoàn toàn không thể tiếp tục tiến lên.

“Lùi về sau trăm dặm, đợi đến khi luồng không khí lạnh biến mất rồi hẳn tiếp tục tiến lên”.

Lâm Ẩn nói.

“Được được được!”

Trần Long Tượng vội vàng nói.

Hắn cũng là tò mò về thân phận của Lâm Ẩn mới cắn răng đi theo, không ngờ thực lực của anh còn sâu không lường được hơn trong tưởng tượng của hắn, hắn đã sớm không kiên trì được nữa rồi, nhưng Lâm Ẩn lại như không hề có chuyện gì vậy.

Lúc ba người lùi về sau trăm dặm, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

“Ồ?”

Đám người Tống Hoa, Ngân Linh Tử đứng cách đó không xa, bọn họ không ngờ có người còn đi vào sâu hơn mình, phải biết bọn họ đến đây đã gần như giới hạn rồi, không ngờ lại có người đi vào sâu hơn.

“Ba người này là ai?”

Ngân Linh Tử quan sát ba người Lâm Ẩn, trong mắt không chút dao động, vô cùng hờ hững.

Nếu hắn ta muốn đi tiếp thì vẫn được, nhưng đi khong được xa nữa, không cần phải lãng phí chân nguyên trong người.

“Chưa từng gặp, trong những người nổi tiếng ở Nam Hoang không có mấy người này”, Tống Thiên Vực cũng lạnh lùng nói.

Tống Hoa khoanh tay đứng cách đó không xa, còn không thèm mở mắt.

Người có thể bước vào nơi này thực lực thấp nhất cũng là đỉnh cao Địa Tiên, nơi này có hơn mười người, một nửa là đỉnh cao Địa Tiên, những người còn lại đều là cao thủ Thiên Tiên, thậm chỉ Lâm Ẩn nhận ra trong bóng tối còn có ba cao thủ Thiên Tiên hậu kỳ ẩn trốn, rõ ràng là đang bảo vệ người của thế lực lớn.

Trần Long Tượng nhìn sang Lâm Ẩn, phát hiện trong mắt Lâm Ẩn không hề có ý giận dữ, vô cùng hờ hũng, không chút cảm xúc, không nhịn được bĩu môi, vốn tưởng rằng những người này nói năng lỗ mãng, Lâm Ẩn sẽ ra tay dạy dỗ bọn họ, không ngờ Lâm Ẩn còn chẳng thèm nhìn bọn họ lấy một cái.

Trong mắt Tống Thiên Vực hiện lên sự giận dữ, là thánh tử của Âm Dương Tông, dù là mấy người Ngân Linh Tử cũng không dám làm lơ gã, bây giờ một kẻ vô danh lại dám không nhìn thẳng vào gã.

Hai Thiên Tiên ở cách đó không xa cầm hai bức vẽ trong tay, lặng lẽ quan sát Lâm Ẩn và Độ Mệnh Kiếm Tiên, hai người là Đinh Khắc Miễn và Lưu Kim của Thanh Dương Tông.

Thanh Dương Tông quản lý thành Trấn Nam nhiều năm như vậy, đương nhiên có mạng lưới quan hệ của riêng mình, lại thêm lúc Lâm Ẩn và người của Bạch Sư Đường rời đi khá vội vã, cũng không che giấu gì nhiều, bị người nhìn thấy vẻ ngoài, bị Thanh Dương Tông tìm thấy, đưa đến tay Lưu Kim và Đinh Khắc Miễn.

Ban đầu bọn họ đợi ở phía trước hai ngày, cứ tưởng người của Bạch Sư Đường đã về đến tổng bộ, sau đó nhận được tin bảo tàng ở dãy núi Tuyệt Hàn sắp mở, nên vội chạy đến đây, không ngờ đi mòn giày sắt tìm không thấy, lúc gặp lại chẳng tốn chút công phu, cứ thế gặp được hai người đi cùng Bạch Sư Đường.

Nếu hai người trước mắt có thể đến nơi này, chắc chắn chính là cao thủ giúp Bạch Sư Đường rời đi.

Nghĩ đến đây, hai người liếc nhìn nhau, cũng không chần chừ nữa, bước ra một bước.

Đinh Khắc Miễn lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Ẩn và Độ Mệnh Kiếm Tiên, nói:

“Các ngươi là người đã giết cháu trai ta và trưởng lão Thanh Dương tông ở thành Trấn Nam đúng không? Tìm được các ngươi rồi!”

Đinh Khắc Miễn vừa lên tiếng, mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Lâm Ẩn.

Hai Thiên Tiên của Thanh Dương Tông đều có tu vi Thiên Tiên trung kỳ, hơn nữa mấy năm nay thực lực của Thanh Dương Tông tăng mạnh, nếu tông chủ của Thanh Dương Tông có thể thuận lợi đột phá đến nửa bước Chân Thần thì chưa chắc không có cơ hội bước vào hàng thế lực hạng hai.

Bây giờ lại có người dám giết người của Thanh Dương Tông ở thành Trấn Nam.

“Chẳng trách lại kiêu ngạo như thế, thì ra là hai kẻ điên!”, Tống Thiên Vực đứng bên cạnh khó chịu nói.

“Giết thì giết thôi, làm sao nào?”

Lâm Ẩn đưa lưng về phía mọi người hờ hững hỏi.

“Giết người đương nhiên phải đền mạng!”

Tống Thiên Vực nở nụ cười lạnh lùng: “Hai trưởng lão của Thanh Dương Tông, nếu hai người không ra tay, ta không ngại xử lý tên này thay hai người đâu”.

Người Tống Thiên Vực rung lên, trong mắt gã bắn ra nguyệt quang lành lạnh, sát khí dày đặc như biến thành thực chất, đỉnh cao Địa Tiên trong phạm vi trăm trượng xung quanh đều cảm thấy hơi không chịu nổi, liên tục lùi về sau, cảm thấy người lạnh lẽo.

“Tiểu tử này luyện Thái Âm Chân Kinh, đôi mắt như trăng, đợi gã tu luyện đến cảnh giới Thiên Tiên sẽ có thể chuyển tu sang Đại Nhật Chân Kinh, đến lúc đó nhật nguyệt đều có, dưới một ánh mắt đã có thể giết người rồi!”

Trần Long Tượng ở bên cạnh nhỏ giọng nói.

“Tiểu tử, to gan đấy, ở trước mặt ta mà dám không lùi nửa bước, nếu truyền ra ngoài đủ khiến ngươi nổi tiếng cả Nam Hoang đấy, đáng tiếc…”, Tống Thiên Vực còn chưa nói hết lời đã bước ra một bước.

Nguyệt quang trong mắt như lưỡi dao sắc bén chém nhanh về phía Lâm Ẩn. Nguyệt quang lớn dần theo gió, trong nháy mắt đã biến thành đao quang mấy trăm trượng, gào thét muốn tấn công Lâm Ẩn.

Đao quang mang theo từng cơn gió mạnh, thổi quét khiến núi đá xung quanh xuất hiện cả vết hằn, như bị lưỡi đao sắc bén chém xuống.
Chương 1219: Tiến vào dãy núi Tuyệt Hàn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Review Chàng Rể Cực Phẩm
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom