• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Chàng Rể Cực Phẩm - Lâm Ẩn (132 Viewers)

  • Chương 1148-1152

Chương 1148 - Suýt ra tay
Lâm Ẩn ngồi trên dị thú, Tông Huyền thì cưỡi ngựa đi phía sau cách anh không xa, càng đến gần Thanh Thủy thành Tông Huyền càng to gan hơn, đã không trốn tránh anh nữa, thỉnh thoảng còn xuất hiện trước mặt Lâm Ẩn, thậm chí còn nhìn anh với vẻ khiêu khích.
Mấy người trong đội buôn còn chưa đến cổng thành thì đã có hai người chạy nhanh tới, sau khi thấy rõ cách ăn mặc của hai người, Tông Huyền mừng như điên.
“Hai sư huynh, tôi ở đây!”
Tông Huyền kích động giơ tay.
Hai người chạy nhanh đến nhìn thấy Tông Huyền thì cũng dừng bước, đứng trước đội buôn.
Hắc Báo thấy trang phục trên người bọn họ thì thầm thấy căng thẳng, đây là trang phục riêng của Huyễn Lôi tông ở Thanh Thủy thành, dù các gia tộc thế lực trong Thanh Thủy thành không mạnh lắm, nhưng Huyễn Lôi tông chắc chắn là một thế lực to lớn, đứng đầu vùng này. Tông chủ của Huyễn Lôi tôi là một tán tu mạnh, có thực lực đỉnh cao Địa Tiên, được người đời xem là một trong mười Địa Tiên mạnh nhất của bí cảnh Côn Luân.
Lúc đó lão ta sáng lập Huyễn Lôi tông, hấp dẫn vô số tán tu gia nhập, bây giờ chỉ cao thủ Địa Tiên đã có ba người, càng khỏi nói đến tông chủ đỉnh cao Địa Tiên đang ở trong thời kỳ mạnh nhất, các thành trì gần đó không dám trêu vào Thanh Thủy thành đều vì sự tồn tại của Huyễn Lôi tông.
Nhưng Hắc Báo không ngờ Tông Huyền lại là đệ tử của Huyễn Lôi tông, đây là chuyện các gia tộc lớn của Hắc Sơn thành đều không biết.
“Tiền bối, nhất định đừng xảy ra mâu thuẫn với bọn họ”.
Hắc Báo nhỏ giọng nói.
“Chỉ cần mấy người họ không trêu vào tôi, đương nhiên tôi sẽ mặc kệ bọn họ!”, Lâm Ẩn hờ hững đáp.
“Tiền bối, ngài không biết đó thôi, bọn họ là đệ tử chân truyền của Huyễn Lôi tông, chúng ta không thể đắc tội được, dù là cụ ông nhà họ Hắc tôi nhìn thấy đệ tử chân truyền của Huyễn Lôi tông cũng chỉ có thể cúi đầu nghe lệnh. Tuy ngài là thiên tài, nhưng nơi này là địa bàn của Huyễn Lôi tông, tông chủ của bọn họ có thực lực đỉnh cao Địa Tiên, một trong mười Địa Tiên mạnh nhất của Côn Luân đấy”, giọng điệu của Hắc Báo hơi lo lắng, sợ Lâm Ẩn hiếu thắng không biết suy nghĩ thiệt hơn.
Một tông môn lớn như Huyễn Lôi tông, dù mới sáng lập không lâu, nhưng bọn họ đâu đắc tội nổi.
Lúc này, hai nam đệ tử của Huyễn Lôi tông cất lời: “Sư đệ, nếu đã đến Thanh Thủy thành thì đi bái kiến sư tôn với chúng tôi đi, sư tôn còn đang đợi cậu ở tông môn đấy”.
“Cảm ơn hai sư huynh đã đến đón tôi”.
Tông Huyền không dám thất lễ với hai đệ tử chân truyền của Huyễn Lôi tông, dù hắn đã được trưởng lão Địa Tiên kia của Huyễn Lôi tông nhận làm để tử thân truyền, nhưng dù sao cũng chưa nhập môn: “Nhưng mà, trong đội buôn này có một tên gian trá, mấy ngày trước không những lừa bịp trưởng bối trong gia tộc tôi còn đánh tôi bị thương nặng nữa, mong hai sư huynh có thể ra mặt cho tôi”.
“Tông Huyền…”


Hắc Báo vừa giận vừa sợ, nhưng đối mặt với hai đệ tử chân truyền của Huyễn Lôi tông, lão hoàn toàn không dám lỗ mãng.
“Ồ? Còn có chuyện như thế à?”
Hai đệ tử của Huyễn Lôi tông đưa mắt nhìn nhau, rất ăn ý nở nụ cười, tiến lên một bước nhìn kỹ những người trong đội buôn, cuối cùng thì nhìn vào Lâm Ẩn.
Lúc những người khác trong đội buôn nhìn về phía bọn họ, ít nhiều đều mang theo chút sợ hãi, chỉ có chàng trai tóc trắng trước mặt không coi bọn họ ra gì.
“Chính là người này, anh ta lừa người của Hắc Sơn thành chúng tôi, nói mình là con cháu của gia tộc lớn, hai sư huynh kiến thức rộng rãi, có từng nghe nói đến danh tiếng của người này không?”, Tông Huyền nói.
“Không biết cậu đến từ thế lực nào, dù là vương tộc hay hoàng tộc đều có qua lại với Huyễn Lôi tông của tôi, đừng để xảy ra xung đột không đáng có”, đệ tử lớn hơn nói với giọng điệu nặng nề
“Tôi đến từ thế lực nào, các người vẫn không xứng biết đâu, mau tránh ra!”, Lâm Ẩn lạnh lùng đáp.
Lúc này đã có không ít người tụ tập trước cổng thành, vì hai đệ tử chân truyền của Huyễn Lôi tông chặn đường, bọn họ cũng không dám mạo muội vào thành, sợ đắc tội với Huyễn Lôi tông, nên đều đứng gần đó, thấy một chàng trai tóc trắng khinh thường Huyễn Lôi tông thì đều tỏ vẻ sợ hãi.
“Chàng trai tóc trắng này là ai?”
“Chưa từng gặp, chẳng lẽ là đệ tử chân truyền của tông môn lớn hay dòng chính của vương tộc hoàng tộc, đệ tử của lão quái vật nào đó?”
Người vây xem xì xào bàn tán.
“Đúng là to gan!”
Đệ tử nhỏ tuổi hơn của Huyễn Lôi tông nổi giận, tiến lên một bước muốn ra tay. Nhưng sư huynh của gã lại duỗi tay ngăn cản, lắc đầu nói: “Sư đệ, chúng ta đi bái kiến sư tôn trước, chuyện bên này tối nay hẳn giải quyết”.
Đệ tử nhỏ tuổi hơn lùi về, nhìn Lâm Ẩn với vẻ châm chọc: “Ranh con, tốt nhất cậu thật sự có bản lĩnh, nếu không cậu dám khiêu khích Huyễn Lôi tông của tôi, tôi nhất định sẽ khiến cậu không thể ra khỏi Thanh Thủy thành, đợi tôi từ tông môn ra ngoài, xem tôi có đánh gãy tay chân của cậu, ném cho lợn ăn không”.
Nói xong, hai đệ tử nhanh chóng đưa Tông Huyền bay về phía xa.


Đợi sau khi bọn họ đi rồi, Hắc Báo mới thở dài một tiếng: “Tiền bối, chúng tôi không biết Tông Huyền xin vào Huyễn Lôi tông bao giờ, còn tưởng nhà họ Tông chỉ đưa cậu ta đi để có thêm kiến thức thôi, tiền bối, ngài mau đi đi, tôi biết thực lực của ngài không tầm thường, nhưng trong Huyễn Lôi tông còn có Địa Tiên tọa trấn nữa!”
Những người khác trong đội buôn cũng theo bản năng tránh xa Lâm Ẩn, như đứng gần anh thì sẽ bị liên lụy vậy.
Thấy cảnh này, Lâm Ẩn nhếch môi cười nói: “Nếu đã vậy thì chúng ta tạm biệt từ đây đi”.
Vốn dĩ anh còn muốn mượn đội buôn của Hắc Sơn thành để không thu hút sự chú ý của người khác, nhưng nếu đã thế, anh đi một mình cũng chẳng sao.
Nói xong, Lâm Ẩn bèn tiến lên, xuất hiện bên dưới cổng thành, sau mấy bước thì biến mất tăm.
“Hầy!”
Thấy Lâm Ẩn đi mất, Hắc Báo thở dài một tiếng, lão không thể làm chuyện lấy oán trả ơn, bây giờ chỉ mong Huyễn Lôi tông không tìm thấy Lâm Ẩn sẽ không trút giận lên bọn họ.
Huyễn Lôi tông không xây dựng trên núi như những tông môn khác, mà xây luôn ở trong Thanh Thủy thành.
Cả phía nam của Thanh Thủy thành đều là nơi ở của Huyễn Lôi tông, đệ tử của Huyễn Lôi tông chỉ có mấy nghìn người, bình thường thành Nam cũng không sầm uất như thành Bắc, Đông và Tây.
Hai đệ tử của Huyễn Lôi tông dẫn Tông Huyền đến nơi rồi xoay người rời đi.
Đi chưa được bao xa, đệ tử trẻ tuổi hơn không phục hỏi: “Sư huynh, sao khi nãy anh lại cản em, thằng ranh kia không lớn tuổi lắm, dù cậu ta có bối cảnh gì thì nơi này cũng là Thanh Thủy thành, chúng ta xử lý cậu ta có ai dám nói gì à?”
“Hồ đồ!”, sư huynh quát khẽ: “Sư đệ kia của chúng ta có thực lực đỉnh cao Thần cảnh, chàng trai kia trông còn trẻ hơn hắn, cậu dám đảm bảo sau lưng cậu ta không có ai à? Vừa khéo thánh tử của nhà họ Bạch đang làm khách ở chỗ đại sư tỷ, chúng ta đi tới chào hỏi, tiện thể hỏi thăm xem, chỉ cần tên này không phải người của vương tộc, chúng ta muốn làm gì chẳng được?”.
Chương 1149: Người quen cũ
Lúc này, trong Huyễn Lôi tông.
Một đám tinh anh của Huyễn Lôi tông tập trung trong tiểu viện của đại sư tỷ Li Mộng tiên tử, người có tu vi yếu nhất trong đó cũng là Thần cảnh, hơn nữa còn chưa đến hai mươi tuổi, ngoài ra còn có sáu bảy Nhân Tiên trẻ tuổi.
Lúc này những thiên tài của Huyễn Lôi tông đều tập trung bên cạnh hai người, dù bọn họ rất giỏi, nhưng vẫn có chênh lệch rất lớn với hai người ngồi trên ghế chính.
“Mấy năm nay anh Bạch đi khắp bí cảnh Côn Luân, có lẽ Thanh Thủy thành sẽ là trạm cuối cùng đúng không, sau khi trở về, anh Bạch cũng nên bước vào cảnh giới Địa Tiên rồi”, Li Mộng tiên tử nhìn Bạch Vũ trông rất chín chắn ở trước mặt, thầm thấy bùi ngùi.
Người thuộc thế hệ của bọn họ bị người kia vô tình giẫm đạp trong Thiên Vực, khó khăn lắm mới trở lại bình thường, đến thế giới thường lại bị người kia áp đảo. Thậm chí còn có rất nhiều người sau khi trở về từ thế giới thường thì bị ám ảnh tâm lý, cả đời cũng khó phát triển thêm.
Nhưng cũng có một vài người sau khi trở về cố gắng phấn đấu, mạnh mẽ xông lên, tiến bộ không ngừng, đã sắp bước vào cảnh giới Địa Tiên. Tu vi của cô ta cũng đã là đỉnh cao Nhân Tiên, chưa bước vào được Địa Tiên, nhưng đối mặt với Bạch Vũ, cô ta có ảo giác như đang đối mặt với một cao thủ Địa Tiên vậy.
“Thanh Thủy thành đúng là trạm cuối cùng”, Bạch Vũ cười tự giễu: “Mấy năm nay những người này cố gắng tu luyện như vậy là vì đánh bại người kia, không biết người kia trong thế giới thường đã tu luyện đến cảnh giới gì rồi nữa”.
“Hầy!’
Bạch Vũ thở dài một tiếng: “Mười mấy năm trước người kia đã là Nhân Tiên, không biết bây giờ đã bước vào Địa Tiên chưa nữa”.
“Người kia thật sự rất có thiên phú, nhưng chắc chắn anh ta không dám đến Côn Luân lần nữa, việc đột phá cảnh giới cũng sẽ chậm lại, lúc này có lẽ anh ta còn đang giãy giụa ở cảnh giới Nhân Tiên”, Li Mộng tiên tử lắc đầu nói: “Tôi thừa nhận thiên phú của anh ta rất đáng sợ, mạnh hơn tất cả những người thuộc thế hệ của chúng ta, nhưng ngoài thiên phú, tài nguyên cũng rất quan trọng”.
“Tuy là nói thế, nhưng người đó cũng là một kẻ đáng sợ!”
Bạch Vũ cười nói: “Bây giờ tôi rất chờ mong cảnh những người tu luyện vất vả là chúng ta gặp lại anh ta”.
Trong nhóm người bọn họ, có không ít người chuyên tâm tu luyện giống hắn ta, tựa như Hiên Viên Long và Hiên Viên Bằng, thậm chí hắn ta còn nghi ngờ bọn họ đã bước vào cảnh giới Địa Tiên rồi. Chỉ có hắn ta biết gần hai mươi năm nay mình đã sống thế nào, trải qua bao nhiêu lần nguy hiểm sống chết mới có thể đi đến bước này, chỉ cần bước vào cảnh giới Địa Tiên, với thân phận của hắn ta ở nhà họ Bạch, chắc chắn có thể từ quân cờ trở thành người xem cờ, dù không thể trở thành người đánh cờ, nhưng cũng không phải quân cờ mặc cho người ta định đoạt.
Lúc này, hai đệ tử chân truyền vừa đón Tông Huyền khi nãy đi vào.
Hai người đi vào cửa viện, chắp tay nói với mọi người: “Khi nãy đi đón một vị sư đệ nên đến muộn, mong mọi người đừng trách”.
Thấy hai người, một vài đệ tử cảnh giới thấp đều cúi người:
“Diêu sư huynh, Lam sư huynh”.
Có thể nhận ra hai người có địa vị rất cao trong các đệ tử của Huyễn Lôi tông.


Hai người mỉm cười gật đầu với mọi người, lúc đi đến bên cạnh Bạch Vũ và Li Mộng tiên tử mới cúi người nói: “Bạch thánh tử, sư tỷ, xin lỗi vì đã đến muộn”.
“Không sao”.
Bạch Vũ hờ hững đáp.
Hắn ta và Li Mộng tiên tử có quen biết nên mới muốn đến Huyễn Lôi tông trong Thanh Thủy thành thăm hỏi, còn những đệ tử khác của Huyễn Lôi tông, còn chưa đến mức được hắn ta quan tâm.
Li Mộng tiên tử cũng gật đầu nói: “Hôm nay mọi người chỉ gặp mặt nhau thôi, không cần quá gò bó”.
“À, sư tỷ, lần này hai chúng tôi đến là vì có chuyện muốn hỏi”, Diêu sư huynh nhỏ giọng nói: “Khi nãy lúc đón tiểu sư đệ kia, chúng tôi gặp phải một người khinh thường Huyễn Lôi tông ta, người đó có mái tóc trắng, nhưng trông rất trẻ, không biết sư tỷ và Bạch thánh tử có quen biết không? Có phải người của vương tộc hoàng tộc không?”
Li Mộng tiên tử đưa mắt nhìn về phía Bạch Vũ, dù cô ta có quan hệ không tệ với dòng chính của rất nhiều gia tộc, nhưng nói về người thừa kế của vương tộc hoàng tộc thì chắc chắn không hiểu rõ bằng Bạch Vũ.
“Theo tôi biết, trong thế hệ trẻ tuổi của dòng chính không có ai tóc trắng cả”, Bạch Vũ lắc đầu nói.
Nghe Bạch Vũ nói vậy, Diệu sư huynh và Lam sư huynh nở nụ cười, hai người cúi người nói với Li Mộng tiên tử và Bạch Vũ: “Người nọ sỉ nhục Huyễn Lôi tông chúng ta, chúng tôi đi một chút sẽ về ngay, bắt cậu ta lại”.
“Đi đi”.
Li Mộng tiên tử gật đầu, ở Thanh Thủy thành, cô ta không cho phép bất cứ ai chống lại Huyễn Lôi tông cả.
“Để anh Bạch cười chê rồi”.
Li Bạch tiên tử cười khẽ, khiến rất nhiều đệ tử đều nhìn sang với ánh mắt si mê.
“Không sao!”
Bạch Vũ lắc đầu, bưng một ly rượu lên uống cạn.

Hai người Diêu sư huynh và Lam sư huynh mới đi không xa đã thấy Tông Huyền đi về phía này.
Tông Huyền cũng nhìn thấy hai sư huynh đi tới từ đối diện.
“Diêu sư huynh, Lam sư huynh, hai người muốn đi đâu thế?”, Tông Huyền hỏi.
“Sư đệ, cậu đến đúng lúc lắm, chúng tôi đang muốn đi tìm thằng nhóc kia, còn tưởng cậu ta có bối cảnh gì, khi nãy đã xác nhận rồi, trong vương tộc hoàng tộc không có ai như thế cả. Tôi cũng muốn xem tên này có thực lực gì mà dám coi thường Huyễn Lôi tông chúng ta”, Lam sư huynh nở nụ cười lạnh lùng.


“Tôi đã nói…”
Tông Huyền cũng tỏ vẻ vui mừng, nhưng nhớ ra có Diêu sư hunh ở đây bèn không nói tiếp nữa.
“Đi thôi, bắt tên kia lại trước!”
Diêu sư huynh bình thản nói, đi thẳng về phía thành Bắc.
Cả Thanh Thủy thành đều là địa bàn của bọn họ, khi nãy trước khi đến đây đã cho người theo dõi chàng trai tóc trắng và đội buôn của Hắc Sơn thành rồi, chỉ cần chàng trai tóc trắng chưa đi thì sẽ không thể thoát khỏi tay bọn họ.
Diêu sư huynh dẫn hai người tìm đến đệ tử Huyễn Lôi tông phụ trách theo dõi Lâm Ẩn: “Người tôi bảo các cậu theo dõi đâu?”
Hai đệ tử kia đều có tu vi Thần cảnh, nghe Diêu sư huynh hỏi thế, trên trán có mồ hôi lạnh chảy xuống, nhỏ giọng đáp: “Diêu sư huynh, tu vi của người kia quá cao, chúng em không theo kịp, nhưng đội buôn của Hắc Sơn thành vẫn đang bị chúng ta theo dõi, bọn họ đang ở thành Nam”.
“Đi, đi tìm đội buôn của Hắc Sơn thành trước, tôi muốn xem tên ranh con kia có quan tâm đến sống chết của mấy người đó không”, Lam sư huynh lạnh lùng nói.
Dù Hắc Sơn thành không phải thế lực lớn gì như cũng có một trạch viện lớn ở Thanh Thủy thành, bình thường cũng có người ở lại trông chừng, nhưng bây giờ cả trạch viện đều bị đệ tử của Huyễn Lôi tông bao vây.
“Tông Huyền, ngài Lâm đã đi rồi, cậu còn muốn làm khó chúng tôi ư?”
Hắc Báo nhìn người của Huyễn Lôi tông hùng hổ kéo đến, có chút tuyệt vọng.
“Chú Báo, chú vẫn nên giao người ra đi, nếu không tôi cũng không biết hai vị sư huynh có nể mặt tôi không đâu”, Tông Huyền tỏ vẻ khinh thường, lạnh lùng nói.
“Đừng nói nhảm nữa, ông già, hôm nay nếu tên đó không xuất hiện thì các người cứ chờ chết đi!”, Lam sư huynh lạnh lùng nói: “Tên ranh con đó khinh thường Huyễn Lôi tông tôi, nếu không cho cậu ta một bài học, sau này còn ai kính nể Huyễn Lôi tông nữa, nếu cậu ta không xuất hiện, mười lăm phút tôi sẽ giết một người, tôi thấy ở đây cũng có nhiều người, chắc sẽ chịu được đến lúc cậu ta tới thôi.
Chương 1150 - Cảm giác quen thuộc
Nghe vậy, người của đội buôn Hắc Sơn thành đều tỏ vẻ sợ hãi, trong Thanh Thủy thành, Huyễn Lôi tông chính là trời, bọn họ hoàn toàn không có khả năng phản kháng.
“Huyễn Lôi tông thật sự muốn đuổi cùng giết tận ư?”
Hắc Báo đau khổ nói: “Ngài Lâm chỉ là đi ngang qua Hắc Sơn thành tôi thôi, sao chúng tôi có thể biết ngài Lâm ở đâu được”.
“Đúng đó! Xin các ngài tha mạng!”
“Chúng tôi và ngài Lâm chỉ là bèo nước gặp nhau!”
Người trong đội buôn đều cầu xin tha thứ.
“Tông Huyền, tôi là chú của cậu đấy!”
“Đúng đúng đúng, chúng ta là người một nhà mà!”
Trong đội buôn cũng có người của nhà họ Tông, bọn họ nhìn Tông Huyền, lôi quan hệ người thân ra.
“Ha ha!”
Tông Huyền nở nụ cười lạnh lùng: “Lúc các người lấy lòng tên họ Lâm kia có từng nghĩ tới cảm nhận của tôi không? Cũng vì thằng nhóc họ Lâm kia mà tôi mất hết mặt mũi ở Hắc Sơn thành, hôm nay không đưa anh ta ra thì các người đừng hòng sống”.
“Được rồi, mười lăm phút đến rồi”, Lam sư huynh cười khẩy, đảo mắt nhìn mọi người, lạnh lùng nói: “Giết ai trước đây?”
Người trong đội buôn rụt đầu lại như đà điểu, sợ bị Lam sư huynh chú ý đến.
“Khụ khụ!”
Nhưng vào lúc này, một nữ võ giả trong đội buôn vì tình trạng thương tích còn chưa hồi phục mà ho ra tiếng.
“Nếu chỉ có một mình cô lên tiếng, vậy là cô đi!”
Lam sư huynh nở nụ cười tàn nhẫn, đánh một chưởng về phía cô gái đang ho khan kia.
“Không được!”
Một nam võ giả thấy thế thì cố hết sức chạy về phía nữ võ giả.
Trên mặt Lam sư huynh mang vẻ tàn nhẫn, không thèm để tâm, cứ thế đánh ra một chưởng.
Người xung quanh đều nhắm mắt lại, không dám nhìn cảnh đẫm máu này.
“Oành!”
Một âm thanh thật lớn vang lên, cảnh đẫm máu trong dự đoán của bọn họ không hề xuất hiện, nhưng Lam sư huynh vừa muốn giết người lại bay ngược ra ngoài, đập lên một trạch viện ở phía sau khiến nó sập xuống.
“Ai đó!”
Diêu sư huynh và Tông Huyền vừa ngạc nhiên vừa tức giận, trong mắt còn xen lẫn chút sợ hãi.
Người xung quanh cũng đều tỏ vẻ hoảng sợ, khi nãy bọn họ cũng đã thấy sức mạnh khi Lam sư huynh ra tay, chắc chắn chỉ có cao thủ Nhân Tiên mới có, bây giờ ngay cả ai ra tay cũng không thấy rõ đã bị đánh đến mức không biết sống chết.
“Cao nhân phương nào ra tay ở đây vậy, là muốn chống lại Huyễn Lôi tông chúng tôi sao?”
Thấy không có ai xuất hiện, Diêu sư huynh đảo mắt nhìn một vòng, quát lên.
Lúc này, Lâm Ẩn xuất hiện trên nóc nhà cách đó không xa, anh lạnh lùng nhìn Diêu sư huynh và Tông Huyền nói: “Không phải các người đang tìm tôi à? Bây giờ tôi đến rồi đây!”
Nghe vậy, người vây xem xung quanh đều nhìn lên, trên nóc nhà cách đó không xa có một người đứng đối mặt với mọi người, tóc bạc phiêu dật, khí chất xuất trần như người trong chốn thần tiên.
Đây là ai?
Người không biết chuyện thầm nghĩ, nhưng trong lòng hoàn toàn không tìm ra được một người như vậy!
“Đây là ai mà dám ra tay với người của Huyễn Lôi tông vậy?”
“Ra tay với người của Huyễn Lôi tông ở đây chẳng phải là tự tìm đường chết sao?”
“Ha, người này còn trẻ đã có thực lực như thế, chắc hẳn cũng xuất thân từ thế lực lớn, ai thắng ai thua khó nói lắm”.
Mọi người bàn tán xôn xao.


Sắc mặt Diêu sư huynh trở nên rất khó coi, gã ta biết lần này trêu phải kẻ khó chơi rồi. Tu vi của Lam sư đệ chỉ thua gã ta một bậc, ngay cả gã ta cũng không thể đánh bại Lam sư đệ dễ dàng như vậy, thực lực của người trẻ tuổi trước mắt chắc chắn vượt qua gã ta.
“Đầu tiên cậu ăn nói ngông cuồng với Huyễn Lôi tông của tôi trước cổng thành, bây giờ lại làm sư đệ tôi bị thương, là muốn hoàn toàn trở mặt với Huyễn Lôi tông sao?”
Sắc mặt Diêu sư huynh tái xanh nói.
“Haha, đáng ra tôi muốn rời khỏi Thanh Thủy thành, các người lấy mạng của đội buôn Hắc Sơn thành ra uy hiếp, bây giờ lại nói thành tôi muốn kiếm chuyện với các người?”, Lâm Ẩn khinh thường nói: “Nói tóm lại, hôm nay tôi không xem Huyễn Lôi tông ra gì đấy thì thế nào?”
“Cậu…”
Diêu sư huynh tức giận, nhưng lại không dám ra tay, chỉ có thể nói: “Nơi này là Thanh Thủy thành, không phải nơi để cậu làm bậy đâu”.
Dù ngoài miệng nói thế, nhưng gã ta vẫn đưa mắt nhìn về phía thành Nam, Thanh Thủy thành là Thanh Thủy thành của Huyễn Lôi tông, chắc chắn bên thành Nam đã biết động tĩnh bên này, chỉ cần có thể đợi cao thủ trong tông môn đến, dù chàng trai trẻ trước mặt có mạnh đến mấy cũng sẽ chết chắc.
“Anh đang đợi người hả?”
Lâm Ẩn nhìn Diêu sư huynh, cười như không cười nói: “Tôi cũng muốn xem là ai trong Huyễn Lôi tông của các người đến đấy”.
“Anh đừng vội kiêu ngạo, đợi sư tôn của tôi đến thì anh sẽ biết tay!”, Tông Huyền cắn răng nghiến lợi nói, ở Hắc Sơn thành chàng trai trẻ trước mắt đã khiến hắn bị mất mặt, bây giờ ở trước mặt nhiều người như thế, người này còn không thèm nhìn hắn cái nào, hoàn toàn chẳng coi hắn ra gì.
“Ồ?”
Lâm Ẩn nhìn Tông Huyền, búng tay một cái.
“Oành!”
Một tiếng nổ vang lên, người Tông Huyền nổ tung như bong bóng, biến mất không chút tung tích như chưa từng tồn tại.
‘Chết rồi, chết rồi!’
Sau lưng Diêu sư huynh hoàn toàn ướt đẫm, chàng trai tóc trắng trước mắt chỉ nhẹ nhàng búng tay một cái đã khiến gã ta có cảm giác nguy hiểm như đang đối mặt với cái chết.
‘Tông Huyền, cậu đúng là đáng chết, đây mà là một người trẻ tuổi ư, rõ ràng là một cao thủ cải lão hoàn đồng, ít nhất cũng là một Địa Tiên’.
Diêu sư huynh thầm nghĩ.


“Tiền bối”.
Diêu sư huynh nuốt một ngụm nước miếng nói: “Tiền bối, đều tại Tông Huyền, nếu không vì cậu ta cầu xin, chúng tôi cũng sẽ không kiếm chuyện với đội buôn Hắc Sơn thành!”
“Ồ?”
Lâm Ẩn cười nhạt một tiếng, nói: “Không phải khi nãy các người nói muốn gây chuyện với tôi à? Sao bây giờ lại thành gây chuyện với đội buôn Hắc Sơn thành rồi?”
Diêu sư huynh theo bản năng đề phòng Lâm Ẩn, thoáng thấy mấy bóng người bay nhanh về phía này thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Tiền bối, làm việc hạ thủ lưu tình, ngày sau dễ nói chuyện, tôi biết ngài là cao thủ Địa Tiên, nhưng Huyễn Lôi tông tôi cũng có không ít Địa Tiên, hơn nữa tông chủ của chúng tôi còn là cao thủ đỉnh cao Địa Tiên đấy!”
Diêu sư huynh bình tĩnh nói, hoàn toàn không còn điệu bộ khúm núm khi nãy nữa, giống như khi nãy là ảo giác của mọi người vậy.
Lúc này đám người vây xem cũng phát hiện bóng người chạy tới từ Nam Thành, ông lão đi đầu vô cùng kiêu ngạo, rõ ràng là một cao thủ Địa Tiên, mấy bóng người sau lưng cũng có khí chất không tầm thường, vừa nhìn là biết không dễ trêu vào.
Mấy người kia còn chưa đi đến đã có một giọng nói vang lên:
“Tên giặc kia, không ngờ cậu lại dám ra tay với đệ tử chân truyền của Huyễn Lôi tông tôi!”
“Hôm nay nhất định phải lột gân rút da cậu để thể hiện ra oai cho Huyễn Lôi tông!”
Dù ông lão đi đầu không nói gì, nhưng trong mắt tràn đầy sát khí, đã biết bao nhiêu năm không có ai dám động vào người của Huyễn Lôi tông lão ở Thanh Thủy thành rồi.
Khi Bạch Vũ và Li Mộng tiên tử đứng sau lưng lão không xa nhìn thấy bóng người tóc bạc kia thì đều có cảm giác quen thuộc, nhưng trong chốc lát lại không nhớ mình quen biết chàng trai tóc trắng này ở đâu.
“Anh Bạch, anh có thấy bóng lưng của người nọ hơi quen mắt không?”, Li Mộng tiên tử nhỏ giọng hỏi.
“Tôi cũng cảm thấy hơi quen mắt, chắc chắn chúng ta từng gặp người này rồi”, vốn dĩ Bạch Vũ còn tưởng đây là ảo giác của mình, nhưng bây giờ Li Mộng tiên tử cũng có cảm giác này thì chắc chắn không phải ảo giác rồi.
Chương 1151 - Phiền phức
Li Mộng tiên tử và Bạch Vũ đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên tăng tốc, thậm chí còn vượt qua Địa Tiên Huyễn Lôi tông đang đi đầu, đi tới gần Lâm Ẩn.
Nhưng khiến bọn họ thất vọng là mình chỉ nhìn thấy một khuôn mặt bình thường, ngoài tóc bạc tung bay, khí chất xuất trần ra thì bọn họ hoàn toàn không nhớ mình từng gặp một người như thế.
Trong mắt hai người thoáng hiện lên vẻ thất vọng, Li Mộng tiên tử nhìn Lâm Ẩn, chắp tay nói: “Thưa tiền bối, có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu không? Huyễn Lôi tông làm sai chỗ nào mà khiến tiền bối coi thường chúng tôi, sau đó còn ra tay với đệ tử của chúng tôi thế”.
Còn Bạch Vũ thì cau mày nhìn Lâm Ẩn, lúc thấy bóng lưng của người đàn ông trước mắt, hắn ta còn tưởng mình gặp lại người bạn cũ kia, không ngờ chỉ là mừng hụt.
Thực lực của chàng trai tóc trắng này ngay cả hắn ta cũng không thể nhìn thấu, chắc chắn là một Địa Tiên, còn không phải là Địa Tiên bình thường. Nhưng bí cảnh Côn Luân không nhỏ, ẩn giấu biết bao nhiêu Địa Tiên, dù là những thế lực lớn như bọn họ cũng không thể biết rõ được, bây giờ đột nhiên gặp phải một người như thế, hắn ta cũng không thấy lạ.
“Tôi đã mấy chục năm không xuất thế, sao có thể từng găp các người được?”, Lâm Ẩn cũng không ngờ lại gặp được Bạch Vũ và Li Mộng tiên tử ở Thanh Thủy thành, hơn nữa tu vi của hai người đều không thấp, đặc biệt là Bạch Vũ, bất cứ lúc nào cũng có thể bước vào cảnh giới Địa Tiên.
Còn Li Mộng tiên tử thì anh không thân lắm, chỉ có một ấn tượng là cô ta khá mưu mô. Còn Bạch Vũ thì khác, Bạch Vũ là bạn của anh, từ khi hắn ta kiên định dẫn người của nhà họ Bạch đứng về phía mình ở Nam Dương thì anh đã chấp nhận người bạn này rồi. Nhưng lần này anh đến bí cảnh Côn Luân là có chuyện muốn làm, bây giờ vẫn chưa phải lúc cho Bạch Vũ biết.
Cũng may là trước khi tiến vào bí cảnh Côn Luân anh đã sử dụng bí thuật thay đổi khuôn mặt, hơn nữa màu tóc cũng thay đổi, nếu không có lẽ đã bị bại lộ ở Thanh Thủy thành rồi.
“Nếu đã thế thì vì sao tiền bối phải ra tay với đệ tử của Huyễn Lôi tông tôi”, Li Mộng nhìn Lâm Ẩn, lạnh lùng hỏi.
“Sao cô không hỏi xem đệ tử của các người đã làm gì!”, Lâm Ẩn đứng chắp tay trong hư không, sắc mặt hờ hững.
“Vũ trưởng lão, xin ngài phân xử cho đệ tử với!”
Diêu sư huynh nhìn thấy tông môn phái cao thủ Địa Tiên đến thì vội nói: “Tên này ỷ mình có tu vi Địa Tiên mà nói chuyện ngông cuồng, coi thường Huyễn Lôi tông của chúng ta, bây giờ còn đánh Lam sư đệ không rõ sống chết, khiến Tông Huyền sư đệ hài cốt không còn. Tông Huyền sư đệ còn là đệ tử chân truyền Hình trưởng lão mới nhận, người nọ tàn nhẫn giết chết cậu ấy, chúng ta phải ăn nói với Hình trưởng lão thế nào đây!”
Li Mộng tiên tử và Vũ trưởng lão đều hơi nhíu mày, bọn họ vốn dĩ không muốn trêu vào cao thủ Địa Tiên không biết sâu cạn, nhưng không ngờ cao thủ bí ẩn trước mắt lại giết đệ tử của Hình trưởng lão, chuyện lần này khó giải quyết rồi đây.
“Mong Vũ trưởng lão ra mặt cho Tông Huyền sư đệ!”
Thấy Vũ trưởng lão không nói gì, Diêu sư huynh quỳ xuống đất.
Vũ trưởng lão hơi nhướng mày, không vui nhìn Diêu sư huynh.
Diêu sư huynh thầm thấy căng thẳng, đương nhiên gã ta biết nếu mình ép Vu trưởng lão thì chắc chắn sẽ khiến ông ta không vui, nhưng nếu không tiêu diệt người đàn ông thần bí này thì gã ta sẽ không nuốt được cục tức này. Quá lắm sau khi chuyện này kết thúc thì đăng ký đến một thành nhỏ tọa trấn, cố hết sức không trở về Thanh Thủy thành là được.


Dù gì trưởng lão cũng không thể vô duyên vô cớ ra tay với những đệ tử chân truyền là bọn họ được.
“Cậu giết đệ tử của Huyễn Lôi tông tôi, chẳng lẽ không định cho chúng tôi một câu trả lời sao?”, sắc mặt Vũ trưởng lão vô cùng u ám.
Nhưng Lâm Ẩn hoàn toàn không thèm quan tâm đến ông ta, vẫn nhìn Diêu sư huynh:
“Tôi đợi lâu như vậy, không ngờ chỉ có một Địa Tiên đến, vốn dĩ tôi còn muốn nhìn thấy bản lĩnh của tông chủ Huyễn Lôi tông, nhưng hôm nay xem ra không có cơ hội rồi.
Nói xong, Lâm Ẩn vung tay về phía Diêu sư huynh đang quỳ.
“Soạt!”
Một luồng kình khí to lớn vô hình đột nhiên xuất hiện, Diêu sư huynh như bị hố đen hút vào, lập tức bị kéo về phía Lâm Ẩn.
“Mở!”
Sắc mặt Diêu sư huynh hoàn toàn thay đổi, di chuyển chân nguyên trong người, chân nguyên bị gã ta điều động đến cực hạn, muốn thoát khỏi lực hút này. Gã ta biết mình không phải đối thủ của một Địa Tiên, chỉ mong có thể kéo dài cho Vũ trưởng lão đến xử lý.
“Cậu cần gì phải ra tay với một hậu bối chứ!”
Vũ trưởng lão tiến lên một bước, đánh một chưởng về phía Lâm Ẩn.
Nhưng sắc mặt Lâm Ẩn rất bình tĩnh, vẫn giữ tư thế kia. Lúc này Vũ trưởng lão mới phát hiện một chưởng của mình bị một sức hút vô hình làm biến mất. Diêu sư huynh không thể khống chế bản thân, cứ thế bị kéo vào tay Lâm Ẩn.
“Oành!”
Diêu sư huynh bị Lâm Ẩn kéo về tay từ chỗ cách xa cả trăm trượng.
Sau đó Lâm Ẩn ném gã ta lên nóc nhà, đạp lên đầu gã ta một cái, lạnh nhạt nói: “Đây là cái để anh tự tin đó ư?”
“Tên khốn kiếp, cậu thả tôi ra!”
Hai mắt Diêu sư huynh gần như phun ra lửa, vẻ mặt dữ tợn, tia chớp lập lóe xuất hiện trên người gã ta như ngôi sao nổ tung, sát khí cuồn cuộn, gã ta chưa từng bị sỉ nhục như thế bao giờ cả.
Sau hôm nay, gã ta hoàn toàn không thể ngẩng đầu lên ở Huyễn Lôi tông nữa rồi.
“Chết tiệt, tôi xin thề, đợi tiền bối trong tông môn của tôi bắt cậu lại, tôi nhất định sẽ để cậu nếm trải nỗi khổ bị rút gân lột da, sau đó dùng thiên lôi đánh cậu suốt trăm năm, khiến cậu hồn bay phách tán…”


“Rắc!”
Nghe vậy nhưng sắc mặt Lâm Ẩn vẫn không thay đổi, thẳng thừng đạp đầu Diêu sư huynh lún sâu vào trong mái nhà, xương gò má nửa bên mặt bị anh đạp cho gãy nát.
Mọi người đều nhìn Lâm Ẩn bằng ánh mắt sợ hãi.
Diêu sư huynh là đệ tử chân truyền của Huyễn Lôi tông, dù thực lực không bằng đại sư tỷ Li Mộng tiên tử, cũng không thể sánh bằng thiên tài cùng tuổi khác, nhưng cũng là một cao thủ Nhân Tiên trung kỳ, nhưng bây giờ người trước mắt chỉ sử dụng sức lực của thân thể đã đánh Diêu sư huynh thành ra thế này, còn dưới sự ngăn cản của một Địa Tiên nữa.
Bạch Vũ thấy vô cùng căng thẳng.
Hắn ta vốn dĩ muốn đến giúp đỡ Li Mộng tiên tử, hắn ta cảm thấy với thực lực của mình chắc chắn cũng có thể ngăn cản một Địa Tiên, nhưng bây giờ đối mặt với Địa Tiên thần bí trước mắt, hắn ta lại chẳng có chút tự tin nào cả.
Hơn nữa trông Địa Tiên thần bí trước mắt cũng không lớn tuổi lắm.
‘Chẳng lẽ là lão quái vật chuyển kiếp trùng sinh?’
Bạch Vũ thầm nghĩ.
Những lão quái vật có thể chuyển kiếp tu luyện lại kia đều là người xuất sắc một thời, dù nói Địa Tiên có thể tách thần hồn khỏi thân thể, có tư cách chuyển kiếp tu luyện lại, nhưng thần hồn của Địa Tiên bình thường quá yếu ớt, thời gian tách khỏi thân thể quá lâu sẽ không thể chịu đựng đến khi chuyển kiếp được. Hơn nữa dù chuyển kiếp thành công cũng phải trải qua vô số kiếp nạn, mười đỉnh cao Địa Tiên chuyển kiếp trùng sinh cũng chưa chắc có được một người thành công, càng khỏi nói tới những Địa Tiên bình thường kia.
“Cậu là muốn không chết không tôi với Huyễn Lôi tông của tôi sao? Thả đệ tử của chúng tôi ra thì chuyện này còn có thể bàn bạc”.
Sắc mặt Vũ trưởng lão nghiêm túc, chuyện phát triển đến mức này, đã không thể xử lý theo ý của ông ta nữa rồi.
Chương 1152 - Các người cũng xứng liều mạng ư?
“Đúng, mau thả tôi ra, đợi Hình trưởng lão đến rồi nhất định sẽ khiến cậu chết không có chỗ chôn!”, Diêu sư huynh đã không thể nói chuyện bằng miệng nữa rồi, chỉ có thể điên cuồng kêu gào bằng thần niệm.
“Oành!”
Lần này, Lâm Ẩn không nói gì, thẳng thừng đạp Diêu sư huynh vào trong vách tường, tay chân Diêu sư huynh gãy lìa, ngực bị lõm sâu, nội tạng suýt bị một cú đá của Lâm Ẩn làm nát vụn.
Nhưng có một ánh sáng trắng mờ mờ hiện lên trên người Diêu sư huynh, đó là bùa hộ mệnh gã ta tình cờ có được ở bên ngoài, có thể ngăn cản một đòn của Địa Tiên, bây giờ cứu gã ta một mạng, nhưng ngọc phù đã vỡ nát, mất đi tác dụng.
“To gan!”
Tiếng quát vang lên từ phía xa, một bóng người mặc đồ đen chạy nhanh tới, trong nháy mắt đã xuất hiện ở chỗ cách Lâm Ẩn không xa.
“Tên oắt con, cậu giết đệ tử của tôi, còn muốn giết chết đệ tử chân truyền của Huyễn Lôi tông, cậu chết chắc rồi!”
Người đến lưng hùm vai gấu, mắt như chuông đồng. Đây chính là người đứng thứ hai Huyễn Lôi tông – Hình Lôi, Hình trưởng lão! Một cao thủ Địa Tiên trung kỳ, Hình trưởng lão quát to một tiếng, khí thế che trời lấp đất của Địa Tiên xuất hiện, tựa như một ngọn núi lớn đè xuống đầu.
Sắc mặt của rất nhiều người vây xem cũng hơi thay đổi, người có tu vi thấp liên tục lùi về sau, mãi đến khi lùi ra ngoài mấy trăm trượng mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Trong những thế hệ trẻ tuổi chỉ có Bạch Vũ và Li Mộng tiên tử không bị khí thế của Hình trưởng lão làm ảnh hưởng, vẫn có thể đứng trong không trung, nhưng cũng cảm thấy rất áp lực.
Lâm Ẩn thì vẫn kiêu ngạo đứng trên mái nhà, ung dung như gió nhẹ thổi qua.
“Nếu ông không phục thì đến đây chịu chết đi!”
Lâm Ẩn lại đạp xuống lần nữa, Diêu sư huynh dưới chân anh lập tức nổ tung thành một làn sương máu.
Trên người Lâm Ẩn không bộc lộ chút khí thế nào, nhưng càng như thế, Hình trưởng lão càng không dám hành động lỗ mãng, lão ta không khỏi nhíu mày.
“Tôi cũng muốn xem thử cậu có năng lực gì đấy!”
Dứt lời, lòng bàn tay lão ta có tia chớp lóe lên, đánh tới một chưởng.
Khoảng cách gần như vậy, tia chớp màu vàng biến thành một con giao long điện, chớp mắt một cái đã xuất hiện trên đầu Lâm Ẩn, muốn cắn anh.
“Trò trẻ con”.
Lâm Ẩn nhẹ nhàng búng tay, một kiếm quang vô cùng nhỏ bắn ra từ trên ngón tay anh, kiếm khí nhỏ đến mức khó nhận ra, nhưng cảnh tượng khiến mọi người sợ hãi xuất hiện.
Giao long điện dài mười trượng lập tức bị cắt đứt dưới kiếm khí, tựa như con dao cắt qua đậu hũ. Từng tia kiếm khí xẹt qua giao lòng, chém thẳng về phía Hình trưởng lão.
“Hây!”
Hình trưởng lão quát to một tiếng, chân nguyên vòng quanh, bí bảo bảo vệ quanh người, vô số vòng bảo vệ xuất hiện. Nhưng dưới những tia kiếm khí, vòng bảo vệ cứ thế nổ tung, đến cuối cùng, lão ta ngạc nhiên nhìn tay phải bắn ra giao long điện của mình bị chém đứt.
Kiếm Khí Ngưng Tơ!
Đây vốn dĩ là chiêu thức trong Kiếm Kinh của Kiếm Môn ở thế giới thường, nhưng bây giờ vào tay Lâm Ẩn lại có thể dễ dàng đánh bại một cao thủ Địa Tiên trung kỳ.
Mọi người sững sờ, ai cũng thấy khó tin.
Ngay cả Bạch Vũ và Li Mộng tiên tử của tỏ vẻ sợ hãi, Hình trưởng lão có tu vi Địa Tiên trung kỳ, dù là ở vương tộc hay hoàng tộc cũng là một nhân vật cấp cao, bây giờ lại dễ dàng bị một Địa Tiên thần bí chém đứt tay phải, hơn nữa trông thái độ của Địa Tiên thần bí này thì biết rõ anh vẫn chưa ra tay bằng hết sức mình.


Lâm Ẩn chém đứt một tay của cao thủ Địa Tiên trung kỳ trong nháy mắt, ai có thể không chấn động.
Ngay cả bản thân Hình trưởng lão cũng không thể chấp nhận được, lão ta vốn dĩ là một tán tu, xông xáo bên ngoài nhiều năm mới gia nhập Huyễn Lôi tông đảm nhiệm vị trí trưởng lão, lão ta không phải những đóa hoa trong nhà kính kia. Trước đây lúc ở bên ngoài từng đánh nhau với không ít cao thủ Địa Tiên, nhưng trước giờ chưa từng bị đánh bại một cách dễ dàng như thế bao giờ.
Lão ta thầm so sánh Địa Tiên thần bí trước mắt và tông chủ, trong lòng đưa ra một kết luận là Địa Tiên thần bí trước mắt có khả năng thắng cao hơn.
Điều này khiến trong lòng lão ta không khỏi sinh ra cảm giác tuyệt vọng.
Nếu cao thủ bí ẩn trước mắt muốn ra tay với Huyễn Lôi tông bọn họ, tông chủ đã đi núi Côn Khư, bọn họ nên ngăn cản bằng cách nào đây.
“Tôi và đội buôn của Hắc Sơn thành chỉ là bèo nước gặp nhau, các người không được làm khó đội buôn của Hắc Sơn thành, nếu không đừng trách tôi vô tình!”, Lâm Ẩn nhìn Hình trưởng lão, sau đó nâng ngón tay lên làm thánh kiếm, chém về phía ngọn núi lớn cách đó mười mấy dặm.
“Ầm ầm ầm!”
Trong ánh mắt khó tin của mọi người, đỉnh núi cách đó mười mấy dặm như bị dao cắt qua, trở nên bằng phẳng, cả đỉnh núi ầm ầm rơi xuống, lăn đến tận dưới chân núi.
Lâm Ẩn nhìn thoáng qua đội buôn của Hắc Sơn thành, xoay người rời đi.
Mãi đến khi Lâm Ẩn biến mất, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Im lặng một lúc, Bạch Vũ mới nói: “Nếu đã thăm hỏi quý tông môn thì tôi cũng nên đi rồi”.
“Được, anh Bạch, có chỗ nào tiếp đãi không chu đáo thì mong anh thông cảm!”
Vẻ mặt của Li Mộng tiên tử cũng không còn bình tĩnh như trước nữa, trở nên vô cùng nghiêm túc. Vô duyên vô cớ trêu phải một cao thủ như thế, cô ta cũng không có tâm trạng chiêu đãi Bạch Vũ nữa.
Bạch Vũ thấy thế cũng không nói gì thêm, chắp tay với hai Địa Tiên của Huyễn Lôi tông rồi đi khỏi.
Cao thủ cấp bậc thế này, vương tộc hoàng tộc bọn họ cũng không thể dễ dàng đắc tội, chứ đừng nói là tông môn hai ba trăm năm như Huyễn Lôi tông.
“Ra lệnh không được kiếm chuyện với đội buôn của Hắc Sơn thành, các đệ tử mau chóng trở lại tông môn!”
Li Mộng tiên tử nói xong thì bỏ đi cùng với Hình trưởng lão và Vu trưởng lão.
“Chuyện này nên làm thế nào đây?”


Hình trưởng lão nghĩ lại mà sợ, hỏi.
“Báo với sư phụ trước, bây giờ là lúc Côn Luân có nhiều chuyện, chúng ta không thể trêu vào cao thủ thế này được”, Li Mộng tiên tử lắc đầu nói: “Trước khi đi sư phụ có dặn dò, bảo chúng ta đừng rời khỏi Thanh Thủy thành, mấy năm qua Côn Luân rất không yên ổn, có lẽ lại sắp xảy ra chuyện rồi”.
“Ý Li Mộng là vương tộc hoàng tộc lại muốn ra tay ư? Mới yên ổn được mấy năm đâu?”
Vũ trưởng lão nghe vậy thì hơi nhíu mày, mấy năm trước vương tộc hoàng tộc loạn chiến, Huyễn Lôi tông bọn họ bị ép chọn phe, tổn thật một Địa Tiên và mấy Nhân Tiên, thực lực giảm mạnh, nếu chuyện này xảy ra lần nữa, chắc chắn cuộc sống của bọn họ cũng không dễ chịu.
“Thời buổi loạn lạc, chuyện hôm nay dù ảnh hưởng đến danh dự của Huyễn Lôi tông ta, nhưng ít nhất tiền bối kia cũng không đuổi cùng giết tận chúng ta, chuyện này không được nhắc lại nữa, sau đó bồi thường cho đội buôn của Hắc Sơn thành đi!”
Hình trưởng lão thở dài một tiếng, nhớ tới chiêu kiếm của Lâm Ẩn khi nãy, lão ta vẫn còn thấy sợ hãi.
Người trong đội buôn của Hắc Sơn thành có cảm giác như đang nằm mơ vậy.
Cuối cùng Hắc Báo lấy lại tinh thần đầu tiên, ra lệnh: “Chuyện này xem như đã qua rồi, chúng ta mau xử lý hàng hóa rồi trở về Hắc Sơn thành, dù có uy hiếp của tiền bối Lâm, nhưng cũng không biết Huyễn Lôi ông có tính toán gì, vẫn nên mau chóng rời khỏi thì hơn”.
Mọi người đều gật đầu, chuyện hôm nay đem lại ảnh hưởng quá lớn với bọn họ, không ngờ người đi cùng với mình lại là một đỉnh cao Địa Tiên, một mình áp đảo cả Huyễn Lôi tông.
Hắc Báo nhìn về phương xa, trong mắt có ánh sáng lướt qua.
‘Không thể giữ lại những người biết chuyện này của nhà họ Tông!’
Mấy chục dặm bên ngoài Thanh Thủy thành.
Bạch Vũ đi trên đường lớn, bên cạnh còn có một ông lão đi cùng, ông lão giấu đi khí thế, người bình thường hoàn toàn không thể nhìn ra, nhưng Bạch Vũ lại nói chuyện với ông ta rất cung kính.
“Ông ba, thực lực của người khi nãy thế nào?”
Ông lão nói với sắc mặt nặng nề: “Ít nhất không thua gì gia chủ!”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Review Chàng Rể Cực Phẩm
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom