• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Chàng Rể Cực Phẩm - Lâm Ẩn (127 Viewers)

  • Chương 1138-1139

“Chào cô, tôi là Lâm Ẩn”.

Lâm Ẩn mỉm cười gật đầu nói với Lâm Vi Vi.

“Trông cũng được đấy”, Lâm Vi Vi chỉ quan sát Lâm Ẩn một chút rồi quay đầu nhìn về phía Trương Kỳ Mạt, nói: “Kỳ Mạt, hôm nay là kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường cấp ba của chúng ta, đi xem không? Rất nhiều bạn học cũ đều đi đó, nếu không vì kỷ niệm ngày thành lập trường, tớ cũng sẽ không về nước. Sau khi về nước mới phát hiện cậu đổi số điện thoại rồi, không gọi được”.

“Lâm Ẩn, anh thấy sao?”, Trương Kỳ Mạt hỏi Lâm Ẩn, đã rất lâu rồi cô không được gặp Lâm Ẩn, lần này Lâm Ẩn có thời gian, cô cũng muốn ở cùng Lâm Ẩn nhiều hơn.

Sau khi tu luyện, Trương Kỳ Mạt ngày càng xinh đẹp hơn, không khác gì mười năm trước cả.

“Nên gặp, cũng nhiều năm rồi mọi người không gặp nhau mà”.

Lâm Ẩn gật đầu nói.

Sau khi Trương Kỳ Mạt bước vào con đường tu luyện thì đã định trước sẽ cách những người bạn ở thế giới thường này ngày càng xa, nghĩ đến sau này những bạn học cũ đã già lọm khọm, còn bọn họ vẫn không khác gì lúc trẻ, thì làm sao có thể ở chung được.

“Vậy quyết định như thế nhé, lát nữa chúng ta cùng đến trường học”, Lâm Vi Vi mừng rõ nói: “Đúng lúc mấy chị em chúng ta cũng có thể tụ họp”.

Nói là họp mặt bạn học nhưng thực ra không có bao nhiêu người đến cả, bọn họ từng tuổi này rồi, ai cũng có chuyện của mình, đa số đều đã thành gia lập nghiệp, không còn ở trong vùng nữa, không có thời gian đến đây.

Lâm Ẩn cũng không đến trường học cùng Trương Kỳ Mạt mà đợi ở bên ngoài.

Mấy người Trương Kỳ Mạt đi thăm hỏi giáo viên bạn học lúc trước, anh đi cùng cũng không có gì thú vị, vừa khéo đi dạo một vòng trường học trước đây của Trương Kỳ Mạt luôn.

“Nhiều xe thật”.

Lâm Ẩn lắc đầu nhìn một hàng siêu xe ngoài cổng trường, rất nhiều xe đều không phải biển số của thành phố Thanh Vân, thậm chí còn là biển số xe của tỉnh ngoài. Trong đó không thiếu mấy siêu xe như Rolls-Royce, Mercedes S, Ferrari,…

Thấy Lâm Ẩn đứng quan sát ngoài cổng trường, một nữ sinh mặc đồng phục váy caro ở bên cạnh đột nhiên hỏi: “Đàn anh, anh cũng đến tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường ạ?”

“Không phải, tôi đến đây cùng vợ”, Lâm Ẩn hơi sửng sốt, anh không ngờ lại có học sinh hỏi đến mình.

“Ồ!”, nữ sinh hơi tiếc nuối nói: “Đàn anh, anh còn trẻ thế đã kết hôn rồi sao?”

Theo cô ta, Lâm Ẩn chỉ nhuộm tóc màu bạc chứ không lớn hơn mình bao nhiêu, vả lại còn đẹp trai nữa, người có thể đi học ở trường cấp ba quý tộc này, bình thường trong nhà đều không thiếu tiền.

Lâm Ẩn chỉ đứng đó đã có vẻ không tầm thường, tựa như hạc giữa bầy gà, áp đảo tất cả nam sinh ở xung quanh.

Lúc này Lâm Ẩn mới chú ý đến nữ sinh trước mắt khoảng mười lăm mười sáu tuổi, ăn mặc xinh xắn đáng yêu tựa như búp bê sứ, nhỏ nhắn động lòng người, đôi mắt to trong veo, làn da mềm mại, thật sự rất giống búp bê. Nói về sắc đẹp thì không thua kém gì mấy người Trương Kỳ Mạt, Tô Thanh Từ năm đó cả, cũng coi như cấp bậc hoa khôi.

“Đàn anh, em tên Hạ Nguyệt, vợ của anh học khóa nào thế ạ?”

Nữ sinh tò mò chớp đôi mắt to, nhỏ giọng hỏi.

Cô nhóc rất nhỏ tuổi, Lâm Ẩn nhìn thấy cô ta cũng như đang thấy đệ tử Nguyên Tú Nhi của mình vậy, cho nên cười nói: “Tôi nhớ vợ tôi hình như là khóa 08”.

“Vợ của anh là khóa 08 ạ”.

Hạ Nguyệt lập tức che miệng, ngạc nhiên nói: “Đàn anh, trông anh chỉ khoảng hai mươi tuổi thôi, anh…”

Cô ta không nói nhưng Lâm Ẩn cũng đoán ra ý của cô ta, trông anh đúng là quá trẻ thật, Lâm Ẩn cười khẽ, nói: “Tôi đến sân trường đi dạo một lát đây”.

“Để em dẫn anh đi”, Hạ Nguyệt ma xui quỷ khiến nói.

“Được”.

Lâm Ẩn gật đầu, cũng hiểu rõ suy nghĩ trong lòng cô nhóc này, nhưng không có nói thẳng ra.

Vào lúc hai người đang nói chuyện, một chàng trai mười bảy mười tám tuổi đi đến từ cổng trường: “Hạ Nguyệt, đây là ai? Không phải tôi bảo cô đi đón anh tôi sao?”

Nói xong, chàng trai nhìn về phía Lâm Ẩn bằng ánh mắt nghi ngờ.

Chàng trai nói chuyện cũng khoảng mười bảy mười tám tuổi, dáng người cao gầy, mặc áo ngắn tay, trên người có cơ bắp rõ ràng, lúc nói chuyện còn mang theo khí thể sai khiến người khác đã quen.

Vừa nhìn cậu ta đã biết là nhân vật xuất thân không tầm tường, có máu mặt trong trường.

Quả nhiên, Hạ Nguyệt nói chuyện với chàng trai trẻ, khí thế lập tức yếu đi ba phần, yếu ớt nói: “Lưu Hạo, đây là chồng của một đàn chị”.

Chàng trai ngây người, thấy Lâm Ẩn dù ăn mặc bình thường nhưng khí thế bất phàm, dáng vẻ trang nghiêm, trên mặt không khỏi lộ vẻ ngập ngừng.

“Thưa anh, không biết vợ của anh là ai vậy?”

“Trương Kỳ Mạt”, Lâm Ẩn hờ hững đáp.

“Trương Kỳ Mạt? Trong danh sách mời kỷ niệm ngày thành lập trường đâu có người này?”, Lưu Hạo ngập ngừng một lúc rồi nói: “Kỷ niệm thành lập trường hôm nay không nói không cho đàn chị đến, nhưng Hạ Nguyệt, tôi đã bảo cô đi đón anh họ của tôi rồi, có lẽ cô cũng biết rõ thân phận của anh họ tôi, đây là tôi quan tâm cô, nếu không cô sẽ không có cơ hội này đâu”.

Lưu Hạo vênh váo nói, dù cảm thấy Lâm Ẩn không phải người bình thường nhưng vẫn có sự tự tin của mình.

Hạ Nguyệt nghe Lưu Hạo nói thế thì run lên, khúm núm đáp: “Tôi biết rồi”.

Rõ ràng là anh họ của Lưu Hạo rất có thế lực ở thành phố Thanh Vân, nếu không cũng sẽ không khiến mấy đứa nhóc sinh ra trong những gia đình không giàu cũng quý này của thành phố Thanh Vân sợ như vậy.

“Người anh em, dù anh là chồng của đàn chị trong trường chúng tôi, nhưng hôm nay anh thật sự không thể đi vào, hôm nay có rất nhiều nhân vật lớn đều đến đây, nếu xảy ra chuyện gì thì không ai có thể chịu trách nhiệm được hết”.

Lưu Hạo lạnh lùng nói với Lâm Ẩn một câu rồi đi luôn.

“Thật ngại quá, em phải đi đón anh họ của Lưu Hạo”, Hạ Nguyệt chào Lâm Ẩn một cái, miễn cưỡng đi về phía đoàn xe trước cổng trường, trên mặt đầy vẻ không muốn, nhưng địa vị anh họ của Lưu Hạo ở thành phố Thanh Vân thật sự quá cao, nếu cô ta không đi có lẽ sẽ ảnh hưởng đến người nhà của cô ta. Dù cô ta còn trẻ, nhưng vẫn biết rõ người nào có thể đắc tội, còn người nào thì không.

Dù bọn họ ở trong mắt người khác là ngậm chìa khóa vàng sinh ra, nhưng nói thật ra ở trước mặt những nhân vật lớn thật sự kia, nhà bọn họ chẳng là cái thá gì cả.

“Nếu không muốn đi thì không cần đi đâu”.

Lâm Ẩn nhìn Hạ Nguyệt, hờ hững nói.

Ở trong mắt anh, cô nhóc này giống như một em gái nhỏ vậy, chuyện nhỏ thế này, anh không ngại ra tay giúp một chút.

“Đàn anh, anh không biết thôi, anh họ của Lưu Hạo làm việc với Thẩm Tam Gia, chúng em không đắc tội nổi”, Hạ Nguyệt dè dặt nhìn xung quanh, nói nhỏ: “Đàn anh, anh phải nhớ, đợi sau đó nếu gặp anh họ của Lưu Hạo thì nhất định đừng đắc tội đấy”.

“Nếu có chuyện gì thì gọi vào số này”, Lâm Ẩn cầm lấy giấy bút trong tay Hạ Nguyệt, viết một số điện thoại lên rồi đưa cho cô ta.

Số điện thoại này là cấp dưới làm cho anh sau khi trở về từ Bồng Lai, sợ không liên lạc được với anh, bây giờ có rất ít người biết số điện thoại này.

Nếu để những nhân vật lớn thật sự của Long Quốc biết một học sinh cấp ba nho nhỏ có thể có được số điện thoại của người đứng đầu phương Đông thì chắc chắn sẽ ghen tị đến phát điên cho xem.

“Đàn anh…”

Cô nhóc Hạ Nguyệt cầm tờ giấy Lâm Ẩn đưa cho mình, trong chốc lát cũng không biết nói gì.
Chương 1138: Người quen cũ


Lâm Ẩn cũng không ở cổng trường thêm, nếu kỷ niệm ngày thành lập trường không cho người ngoài đi vào thì anh cũng không miễn cưỡng, ngồi trong một quán trà bên ngoài trường học uống trà, tiện thể gọi điện thoại cho Thẩm Tam và Tưởng Kỳ, báo với bọn họ là anh đã đến thành phố Thanh Vân. Dù sao họ cũng là hai đàn em sớm nhất của anh, nhiều năm không gặp, sau khi đến thành phố Thanh Vân vẫn nên gặp mặt một lần.

Thẩm Tam Gia và Tưởng Kỳ nhận được điện thoại của Lâm Ẩn thì mừng như điên, đã nhiều năm rồi không có tin tức của Lâm Ẩn, họ cũng biết Lâm Ẩn bây giờ là nhân vật giống như thần tiên, bế quan một lần cũng không biết cần bao lâu, càng không dám chắc lần sau họ gặp lại là lúc nào.

Cúp máy, hai người cũng không để tâm lần này ở tỉnh có chuyện lớn phải làm, Thẩm Tam Gia đứng dậy, chắp tay với chủ của mấy gia tộc lớn của tỉnh: “Mọi người, thật ngại quá, hôm nay tôi và Tưởng Kỳ có chuyện lớn cần làm, chỉ có thể trở về thành phố Thanh Vân trước, đợi sau này trở về tỉnh sẽ tạ lỗi với các vị sau”.

“Tam Gia, chúng ta đang bàn về chuyện thành lập liên minh thương mại, sao ông có thể nói đi là đi được chứ?”, một gia chủ không hài lòng nói.

Lần này bọn họ thật lòng thật dạ mời Thẩm Tam Gia và Tưởng Kỳ đến, nói thật nếu không vì thế lực ở sau Thẩm Tam Gia và Tưởng Kỳ, một thế lực nho nhỏ ở thành phố Thanh Vân hoàn toàn không thể lọt vào mắt bọn họ, Thẩm Tam Gia và Tưởng Kỳ cũng chẳng có tư cách liên minh với bọn họ.

“Đúng đó, Tam Gia, chúng ta đã bàn điều kiện gần xong rồi, bây giờ ông lại muốn đi, chuyện gì quan trọng hơn việc làm ăn mấy chục tỷ của chúng ta được!”, một gia chủ khác cũng không hài lòng nói.

“Các vị, chuyện hôm nay thật sự rất xin lỗi, nhưng cậu Ẩn về rồi, chúng tôi phải về Thanh Vân một chuyến trước, còn chuyện liên minh thương mại, đợi sau khi gặp cậu Ẩn rồi, chúng ta lại bàn sau”, Tưởng Kỳ cũng cười nói.

Bọn họ hoàn toàn không sợ mấy gia tộc của tỉnh này, nhưng người ta nể mặt kéo bọn họ nhập bọn, bọn họ cũng không thể không nể mặt người ta. Lần này nếu không vì cậu Ẩn trở về, bọn họ cũng sẽ không rời đi lúc quan trọng như thế.

“Là cậu Ẩn trong truyền thuyết kia ư…?”

Có người không chắc lắm hỏi.

“Đúng thế, ở Long Quốc chỉ có một cậu Ẩn thôi”, Thẩm Tam Gia kiêu ngạo nói.

Tuy lời nói nghe ngông cuồng, nhưng lại không ai dám phản bác, bây giờ người có chút kiến thức ở Long Quốc đều không dám tự xưng là cậu Ẩn.

“Tam Gia, không biết có thể để chúng tôi gặp cậu Ẩn một lần không?”

Chủ nhà họ Trần cung kính hỏi.

Nếu để người khác nhìn thấy dáng vẻ này của chủ nhà họ Trần chắc chắn sẽ giật cả mình, dù gì nhà họ Trần cũng là gia tộc lớn đứng đầu tỉnh, biết bao nhiêu năm qua, chưa từng thấy chủ nhà họ Trần có thái độ như thế với ai bao giờ.

Chần chừ một lát, Tam Gia mới lên tiếng: “Chuyện này tôi không thể quyết định được, nhưng sau khi trở về Thanh Vân, tôi có thể hỏi thử cho mọi người”.

“Vậy thì cảm ơn Tam Gia nhé, nhà họ Trần tôi có máy bay tư nhân, không bằng tôi về cùng hai người?”, chủ nhà họ Trần cười nói: “Lái xe từ tỉnh đến thành phố Thanh Vân mất hơn ba tiếng, còn đi máy bay chỉ nửa tiếng là đến”.

“Nhà họ Trương của tôi cũng có máy bay, ngồi của nhà họ Trương đi”.

“Nhà họ Khâu của tôi cũng có!”

Mấy gia chủ đều lên tiếng tranh giành đến mức đỏ mặt tía tai.

“Các ông đừng tranh cãi, hay là mọi người đến Thanh Vân cùng chúng tôi đi, nhưng việc cậu Ẩn có gặp các ông không, chúng tôi không dám nói chắc”, Thẩm Tam Gia ho một tiếng, hờ hững nói.

“Được!”

Mấy người đưa mắt nhìn nhau, cũng không tiếp tục tranh cãi nữa, đều đang tính toán phải mang quà gì tặng nhân vật lớn trong truyền thuyết kia thì tốt.



Bên ngoài trường học.

Trong quán trà.

Mười mấy người chen chúc đi vào, đều khoảng ba mươi mấy tuổi, chỉ có Trương Kỳ Mạt trông như hai mươi.

“Kỳ Mạt, chồng em đợi ở đây à? Sao không nói với tôi một tiếng, tôi bảo hiệu trưởng mời chồng em vào luôn là được rồi”, một người đàn ông khí thế hơn người nhìn Trương Kỳ Mạt, không thể giấu đi nhiệt tình trong mắt.

“Đúng thế, anh Trình bây giờ cũng coi như một nhân vật lớn vang dội ở tỉnh, cho chồng cô tham gia một kỷ niệm thành lập trường không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao. Nhưng Kỳ Mạt à, ánh mắt chọn chồng của cô không tốt lắm nhỉ, trước đây cô cũng là hoa khôi nổi tiếng trong trường chúng ta, bây giờ mọi người muốn gặp chồng cô một lần, không ngờ chồng cô còn không vào cổng được”, một cô gái trang điểm đậm lạnh nhạt nói.

Cô ta dáng người cao gầy, mặc đồ LV, trên mặt luôn mang theo nụ cười nhạt, nhưng lại có cảm giác xa cách, giọng nói còn chứa đựng sự khinh thường.

“Hồng Mật, cô có ý gì, không phải chỉ là lúc đó bạn trai cô vứt bỏ cô để theo đuổi Kỳ Mạt thôi ư? Đã biết bao nhiêu năm rồi, có cần thiết phải nói chuyện bằng giọng điệu này không?”, Lâm Vi Vi lạnh lùng nói.

Lúc đi học cô ta đã thân với Trương Kỳ Mạt, Trương Kỳ Mạt tính cách yếu đuối, lúc đó vì Trương Kỳ Mạt, cô ta cũng xảy ra mâu thuẫn với Hồng Mật không ít.

“Vi Vi, thôi đi”.

Trương Kỳ Mạt lắc đầu nói.

Mấy năm này, cô đã trải qua quá nhiều chuyện, khiêu khích như thế này chẳng khác nào mưa bụi trong mắt cô cả.

“Hừ!”

Hồng Mật hừ lạnh, không nói tiếp nữa.

“Đi thôi, chúng ta đi gặp chồng của Kỳ Mạt, tôi muốn xem thử người đàn ông thế nào có thể sánh đôi với cô ấy!”, Trình Miễn từ tốn nói, anh ta có nghe nói lúc này nhà họ Trương đã xuống dốc, chắc hẳn bây giờ Trương Kỳ Mạt sống cũng không tốt. Mấy năm nay anh ta có không ít phụ nữ bên ngoài, nhưng anh ta không ngờ Trương Kỳ Mạt vẫn quyến rũ như thế, thậm chí còn quyến rũ hơn mấy cô gái trẻ tuổi nữa.

Nhất định phải có được cô!

Vừa nghĩ đến có thể thưởng thức đóa hoa xinh đẹp như thế, bụng dưới của Trình Miễn cũng hơi khô nóng.

“Tôi đã thông báo chồng tôi rồi, anh ấy sẽ ra ngay thôi”.

Trương Kỳ Mạt vừa dứt lời, Lâm Ẩn đã đi ra từ trong phòng bao, cười với Trương Kỳ Mạt, sau đó nói: “Mọi người đều là bạn học của Kỳ Mạt, trong phòng bao tôi đã pha trà xong rồi, xin mời vào, vào trong rồi trò chuyện tiếp”.

Cả đám người chỉ quan sát một chút, Lâm Ẩn không nói thêm nữa, đi vào trong phòng bao.

Sau khi ngồi xuống, cấp dưới của Trình Miễn lấy một hộp quà tinh xảo từ sau lưng ra đưa cho Trình Miễn, anh ta mở hộp quà, bên trong là một sợi dây chuyền kim cường sáng lập lánh, vô cùng chói mắt, vừa nhìn đã biết là hàng cao cấp.

“Kỳ Mạt, nhiều năm không gặp, em thật sự ngày càng xinh đẹp đấy. Đây là một món quà nhỏ của tôi, hy vọng em có thể nhận”, Trình Miễn đi tới trước mặt Trương Kỳ Mạt, đưa sợi dây chuyền cho cô.

“Wow, cái này mà là món quà nhỏ ư? Sợi dây chuyền kim cương này chắc cũng có giá ít nhất mấy trăm nghìn nhỉ”, một bạn học nữ nhìn sợi dây chuyền kim cương bằng ánh mắt ước ao.

“Không hổ là lớp trưởng, lúc trước lớp trưởng đã ra tay hào phóng rồi, bây giờ càng xa hoa hơn”, một người đàn ông tán thưởng.

“Chậc chậc, lúc trước lớp trưởng cũng thích Kỳ Mạt, bây giờ muốn chen chân vào vợ chồng người ta à?”, một người phụ nữ nói đùa.

Mọi người nói đùa không chút kiêng dè, tựa như Lâm Ẩn không tồn tại vậy.
Chương 1139: Khiêu khích
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Review Chàng Rể Cực Phẩm
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom