• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Chàng Rể Cực Phẩm - Lâm Ẩn (131 Viewers)

  • Chương 724: Cụ Trầm Phong thay đổi

Khi cụ bà nói lời này thì Lâm Huyền Minh lạnh lùng nhìn Lâm Ẩn.
Trong lòng ông ta biết rõ không thể loại bỏ Lâm Ẩn bằng chuyện này được, nhưng ông ta cũng phải khiến Lâm Ẩn trả giá, phải chịu khổ một chút.
Sau này ông ta sẽ tìm cơ hội xử lý Lâm Ẩn sau.
Cụ bà chậm rãi nói: “Nhà họ Lâm chắc chắc sẽ phải phạt cháu. Bà sẽ thu lại phần thưởng của ông ngoại cháu, cũng thu hết lại tài sản ở Tân Hải mà trước kia đã trao cho ông ấy”.
“Ngoài ra khi cụ Trầm Phong tìm cháu báo thù, cụ đã ngăn cản giúp cháu”.
“Nên giờ cụ sẽ phạt cháu phải tự mình giải quyết ân oán với thung lũng Trầm Phong. Nếu như cháu bị cụ Trầm Phong giết chết thì cụ cũng sẽ không ra tay giúp đỡ”.
“Mẹ à, như thế?”.
Lâm Huyền Minh đứng ngồi không yên, ông ta không cam tâm lên tiếng.
Cụ bà đang bảo vệ Lâm Ẩn quá rồi đấy?
Đây cũng coi là hình phạt nặng sao?
Lấy lại số tài sản ít ỏi đã giao cho Lâm Huyền Diệp thì coi là cái gì chứ? Số tài sản đó nhiều nhất cũng chỉ được một tỷ thôi.
Lâm Huyên Diệp trở về nhà họ Lâm và lấy lại được thân phận của mình, vậy số tài sản ít ỏi đó có tính là gì?
Thứ hai là để Lâm Ẩn tự mình giải quyết thù hận với thung lũng Trầm Phong?
Nếu như trước kia cụ bà nói lời này thì Lâm Huyền Minh nhất định sẽ rất vui vẻ, bởi vì không có cụ bà che chở thì ông ta hoàn toàn có thể xúi giục cụ Trầm Phong giết chết Lâm Ẩn.
Nhưng bây giờ tình hình đã khác rồi, không biết Đỗ Trầm Phong thế nào mà lại thả Lâm Ẩn bình an vô sự ra ngoài.
“Chuyện này làm sao?”, cụ bà bất mãn liếc nhìn Lâm Huyền Minh: “Lâm Ẩn và Lâm Tiếu đánh nhau một trận, mẹ cũng rất công bằng, nếu Lâm Tiếu giết chết Lâm Ẩn thì mẹ cũng không trách phạt Lâm Tiếu. Thằng bé không giỏi giang bằng người ta thì mẹ biết giúp thằng bé thế nào? Chuyện này đã qua rồi, không ai được phép nhắc đến nữa!”.
“Đương nhiên nhà họ Lâm cũng có quy tắc. Mẹ không ưu ái Lâm Tiếu cũng không ưu ái Lâm Ẩn, mẹ sẽ để Lâm Ẩn tự mình xử lý chuyện thung lũng Trầm Phong”.
“Được rồi, cứ thế đi, đi gọi cụ Trầm Phong vào đây đi! Lâm Ẩn, cháu hãy tự nói chuyện này với kẻ thù của cháu đi, cũng tự quyết định xem nên làm gì, dù sao cụ cũng không giúp cháu được. Chuyện này cũng coi như một loại khảo nghiệm cho cháu”, cụ bà quyết đoán nói.
Nói xong thì tất cả mọi người có mặt đều im lặng.
Thái độ của cụ bà rất rõ ràng.
Bề ngoài thì tỏ vẻ không bảo vệ Lâm Ẩn, nhưng thực tế hành động này chính là một loại bảo vệ ngầm.
Cụ bà khẽ nheo mắt nhìn Lâm Ẩn.
Kế hoạch ban đầu của bà ta không phải như vậy, bà cụ định nghĩ cách thuyết phục nhị trưởng lão giúp Lâm Ẩn.
Nhưng mà Lâm Ẩn đi từ chỗ cụ Trầm Phong về đây, lại còn bình yên vô sự nữa, điều này đã khơi dậy hứng thú và tò mò của bà ta.
Thứ hai, quan trọng nhất chính là cụ bà muốn Lâm Ẩn chịu đòn đau nhớ đời.
Để Lâm Ẩn hiểu rằng nhà họ Lâm chính là chỗ dựa lớn nhất của thằng bé, mặt khác cũng khiến Lâm Ẩn cảm nhận được áp lực từ thung lũng Trầm Phong, từ đó sẽ quay sang nhờ bà ta giúp đỡ. Như thế Lâm Ẩn mới chịu khuất phục.
Một lúc sau cụ Trầm Phong chậm rãi đi vào đại sảnh.
“Không biết cụ gọi tôi tới đây có việc gì?”, Cụ Trầm Phong nghiêm nghị hỏi.
Cụ bà chậm rãi nói: “Đỗ Trầm Phong, không phải trước đây ông luôn oán trách tôi, ông muốn nhà họ Lâm cho ông một lời giải thích sao? Nếu như Lâm Ẩn giết chết đồ đệ ông, mà ông cũng từng xung đột với thằng bé. Nếu ông muốn làm gì thì cứ nói thẳng ra, từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ bao che khuyết điểm cho người thân cả”.
Sắc mặt cụ Trầm Phong bình tĩnh, ông ta liếc nhìn cụ bà, sau đó lại nhìn Lâm Ẩn, không biết đang suy nghĩ gì.
Người nhà họ Lâm có mặt ở đây đều ngiêm túc nhìn cảnh tượng này, mỗi người đều có suy nghĩ riêng trong lòng.
Nhiều người đang thầm mong xem được một màn kịch hay.
Dù sao cụ Trầm Phong cũng đã đợi trên núi Lang Gia lâu như vậy, bọn họ đều biết nếu cụ bà không ngăn cản lão ta, thì lão đã phát điên lên đi tìm Lâm Ẩn để sống mái một phen rồi.
Lúc này phải xem Lâm Ẩn có chống đỡ lại được hay không.
Cụ Trầm Phong trầm tư một lát rồi nói: “Cụ bà, chuyện này đã giải quyết xong rồi. Tôi và cậu Lâm Ẩn cũng đã nói chuyện với nhau, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Tôi không định quấy rầy cậu Lâm Ẩn nữa”.
“Ồ? Hiểu lầm sao?”, cụ bà có hơi kinh ngạc, bà không hiểu sao cụ Trầm Phong lại đột nhiên thay đổi thái độ.
Cụ Trầm Phong nghiêm mặt nói: “Đồ đệ Hồ Tam Kim của tôi thật sự đáng chết, không ngờ nó dám bắt tay với đám người Phù Tang ở nước ngoài âm mưu hạ độc người thân của Lâm Ẩn, loại vô liêm sỉ như thế cho dù Lâm Ẩn không giết thì tôi cũng sẽ sự mình ra tay”.
“Cậu Lâm Ẩn giết rất đúng!”.
Cụ bà nghe thấy vậy thì vẻ mặt càng kỳ quái, cụ bà nhìn Lâm Ẩn rồi lại nhìn cụ Trầm Phong, bà ta luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như thế.
Không phải là Đỗ Trầm Phong bây giờ mới biết lý do Lâm Ẩn giết chết Hà Tam Kim, nhưng tại sao giờ lão ta lại nói như vậy?
Phải biết rằng khi đó mắt cụ Trầm Phong đỏ hoe, lão ta không ngại thách thức uy nghiêm của nhà họ Lâm, còn đi hẳn tới núi Lang Gia để kêu oan, lão còn dẫn theo một đám đệ tử đợi ở Thương Châu hơn một tháng trời chỉ để đợi Lâm Ẩn trở về nhà họ Lâm.
Kết quả là bây giờ lão ta lại đổi ý?
Có điều gì kỳ quái đã xảy ra sao?
Cho dù cụ bà đã trải đời nhiều năm cũng không thể hiểu được chuyện này.
“Cụ bà, tôi cũng đã nhờ cậu Lâm Ẩn chỉ dạy cho. Tài năng của cậu Lâm Ẩn khiến tôi rất kinh ngạc. Tôi thật sự phải bội phục tài năng của cậu Lâm Ẩn. Tôi sẽ không nhắc lại chuyện đó nữa, tôi thật sự rất xấu hổ”, cụ Trầm Phong nghiêm nghị chắp tay nói: “Cụ bà, tôi cũng chuẩn bị từ biệt cụ, mấy ngày nay tôi đã làm phiền núi Lang Gia nhiều rồi”.
Cụ bà trầm mặc, trên mặt hiện lên vẻ không đành lòng, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu nói: “Nếu như thế thì tốt, giải quyết được thù hận của hai nhà. Đỗ Trầm Phong, nếu ông không đuổi giết con cháu nhà họ Lâm nữa, thì tôi cũng không tiện giữ ông ở lại thêm”.
Cụ Trầm Phong nghiêm nghị chắp tay chào, sau đó thì từ từ đi ra ngoài.
Không khí trở nên yên lặng, tất cả mọi người đều nhìn Lâm Ẩn.
Đám trưởng lão nhà họ Lâm nhìn chăm chú Lâm Ẩn, ánh mắt bọn họ càng thêm ngưng trọng.
Cậu ba nhà họ Lâm mới trở về này thật sự rất kinh khủng.
Bọn họ có thể nhận ra thái độ sợ hãi của cụ Trầm Phong với Lâm Ẩn!
Sức mạnh của Lâm Ẩn thật sự thâm sâu khó lường.
Cụ bà nhìn Lâm Ẩn thật sâu, nhưng gương mặt Lâm Ẩn vẫn lạnh nhạt, không thể nhìn ra manh mối gì.
“Được rồi Lâm Ẩn, cháu đúng là thâm sâu khó lường, cứ tầm ngầm thế mà đã giải quyết được cụ Trầm Phong rồi, thế mà để cụ lo lắng cho cháu lâu như thế”, cụ bà chậm rãi nói.
Cụ bà nói xong thì lại nhìn Lâm Huyền Minh: “Huyền Minh, con còn nói gì nữa không? Đến Đỗ Trầm Phong Lâm Ẩn còn xử lý được, vậy thì Lâm Tiếu có là gì? Thằng bé đi gây chuyện với Lâm Ẩn, đấu thua nên chết, con còn muốn trách tội Lâm Ẩn nữa hả?”.
Nghe được những lời thẳng thắn như vậy thì gương mặt Lâm Huyền Minh đỏ lên, ông ta nói: “Mẹ à, do con không suy nghĩ kỹ”.
“Lâm Ẩn, sau này cụ sẽ thu xếp một số việc cho cháu”.
“Giờ tôi mệt rồi, mọi người vể cả đi. Thằng cả ở lại nói chuyện với mẹ một lát”.
Cụ bà tựa lưng vào ghế, ánh mắt hơi nheo lại.
Chẳng mấy chốc mọi người đều tản đi hết, chỉ còn lại đại trưởng lão Lâm Huyền Khôn ở lại.
Sau khi mọi người đi hết cụ bà mới hỏi: “Huyền Khôn, con thấy Lâm Ẩn thế nào?”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Review Chàng Rể Cực Phẩm
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom