• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Chàng rể của tổng tài - Trần Hoàng Thiên (8 Viewers)

  • Chương 3: Tôi Không Có Tư Cách!

“Ngọc An, em đã về rồi, anh đã đợi em rất lâu.”
Trịnh Hiếu Phong cố gắng hết sức để kiềm chế sự bồn chồn trong lòng, cư xử một cách rất lịch thiệp, tặng hoa hồng cho cô.
Lâm Ngọc An đi làm về, không ngờ lại gặp phải tên ruồi bọ này.
Khi Trịnh Hiếu Phong còn học trung học phổ thông đã luôn theo đuổi cô không dứt, lúc này Trịnh Hiếu Phong đến đây khiến Lâm Ngọc An cảm thấy có chút phiền phức.
Nhìn Hoàng Thiên, Lâm Ngọc An cảm thấy buồn bực trong lòng.
Nếu người đàn ông của cô có chút hứa hẹn, Trịnh Hiếu Phong sẽ không kiêu ngạo như vậy.
“Ừm”
Lâm Ngọc An chỉ gật đầu, nhưng không có nhận hoa.
“Ha ha, Hiếu Phong, Ngọc An gần đây có một số vấn đề với công việc nên tâm trạng không tốt.”
Trương Lan Phượng ở một bên thấy tình huống không ổn, liền vội vàng đi tới phân trần.
“Thật sao? Có vấn đề gì thì cứ nói với anh.

Không phải anh nói khoác, ở thành phố Bắc Ninh, không có việc gì mà anh không giải quyết được.”
Trịnh Hiếu Phong rất tự tin, vỗ ngực bảo đảm.
Cha anh ta rất giàu có và quyền lực, có mạng lưới quan hệ rộng rãi, anh ta thực sự ăn nên làm ra ở thành phố Bắc Ninh.
Đối với việc Lâm Ngọc An không nhận hoa của anh ta, điều này không có gì, anh ta có kiên nhẫn.
Trương Lan Phượng nghe xong liền bật cười: “Đúng, đúng, dì tin một trăm phần trăm!
Không giống như một số loại rác rưởi, khi gặp chuyện lớn chỉ có thể trơ mắt nhìn”
Nói xong, Trương Lan Phượng liếc nhìn Hoàng Thiên một cách coi thường.
Hoàng Thiên không nói gì, mẹ vợ vẫn luôn coi thường anh, anh cũng quen rồi.

Chứng kiến cảnh mẹ mình xúc phạm Hoàng Thiên trước mặt người ngoài, Lâm Ngọc An vẫn cảm thấy khá khó chịu.
Cho dù anh có là đồ bỏ đi, anh vẫn là chồng của cô trên danh nghĩa.
“Mẹ, con mệt rồi, con về phòng nghỉ ngơi đây.
Nói xong, Lâm Ngọc An liếc nhìn Hoàng Thiên và ra hiệu cho anh cũng vào phòng, đừng ở đây làm mất mặt nữa.
“Hiếu Phong, con đừng để bụng.

Gần đây, Ngọc An bị ông chủ soi mói, cho nên…”
“Mẹt”
Trước khi Trương Lan Phượng có thể nói xong, Lâm Ngọc An đã ngăn bà ta lại.
“Ha ha, hóa ra chỉ là chuyện nhỏ như vậy.
Khi trở về, con sẽ rủ ông chủ của Ngọc An đi ăn một bữa để sau này không gây rắc rối cho Ngọc An nữa”
Trịnh Hiếu Phong cười nhẹ.
“Quá tốt rồi, Hiếu Phong, dì cảm ơn con trước nhé.”
Trương Lan Phượng cười vui vẻ, tin vào lời của Trịnh Hiếu Phong.
“Đó chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, dì quá khách sáo rồi.”
“Chúng ta xuống lầu đi.”
Lâm Ngọc An giật mạnh góc quần áo của Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên sửng sốt.
Cưới nhau ba năm rồi vợ không thèm nói chuyện với anh, hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao?
Nhưng ngay sau đó anh hiểu rằng Lâm Ngọc An ghét Trịnh Hiếu Phong, vì vậy cô muốn tìm cơ hội để ra ngoài.
“Được.”
Hoàng Thiên cười nhẹ với Lâm Ngọc An.
“Được cái gì mà được? Tự mình đi ra ngoài đi, trước khi trời tối đừng về, Ngọc An ở nhà tiếp khách.”
Trương Lan Phượng trừng mắt nhìn Hoàng Thiên.
“Dì à, chân của chồng Ngọc An cũng khỏe rồi, đi kiếm việc làm cho cậu ấy đi.

Một người đàn ông lớn không kiếm được một xu mà phụ thuộc vào vợ đi làm vất vả bên ngoài thì quá vô lý.”
Trịnh Hiếu Phong nói.
Lâm Ngọc An nghe vậy rất kinh ngạc, chân của Hoàng Thiên thật sự đã lành rồi sao?
“Hiếu Phong, lời con nói quá đúng, dì không thể để con gái dì nuôi nó không công được.”
Trương Lan Phượng gật đầu không ngừng, chấp nhận những lời của Trịnh Hiếu Phong với sự tán thành sâu sắc.
“Vậy thì tốt rồi dì, giám đốc nhân sự của Tập đoàn quốc tế toàn cầu là một người bạn tốt của con, hay là bây giờ chúng ta đưa cậu ấy đến phỏng vấn thử?”
Trịnh Hiếu Phong ngập ngừng hỏi Trương Lan Phượng.
anh ta đã có kế hoạch để làm bẽ mặt Hoàng Thiên trước mặt Lâm Ngọc An và Trương Lan Phượng.
anh ta muốn cho Lâm Ngọc An biết người chồng mà cô đã chọn tồi tệ và thấp hèn như thế nào.
Vào trong vòng tay của Trịnh Hiếu Phong mới là sự lựa chọn sáng suốt!
“Được rồi Hiếu Phong, vậy thì dì đi thay đồ đây”
Trương Lan Phượng hài lòng lời nói này và gật đầu liên tục.
“Mẹ, con có thể tự mình tìm việc, không cần anh ta giúp.”
Lúc này Hoàng Thiên nói.

Sắc mặt Trương Lan Phượng lập tức trầm xuống: “Cậu chủ Trịnh có lòng tốt xin việc giúp cậu, cậu còn không cảm kích sao?”
“Con tự tìm được.”
“Cậu tìm được cái rắm! Đi với tôi ngay lập tức, nếu không cậu sẽ không bao giờ có thể bước chân vào cửa nhà này một lần nào nữa.
Trương Lan Phượng tức giận nhìn chằm chằm Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên bất lực liếc nhìn vợ bên cạnh.
Lâm Ngọc An không nói gì, và cô đồng ý với đề nghị của mẹ mình.
Cô cũng hy vọng rằng Hoàng Thiên có thể có một công việc như chồng của người khác, để không bị chế giễu là đồ vô dụng.
“Mẹ, mẹ có đi đến Tập đoàn quốc tế toàn cầu không? Con cũng muốn mở mang tầm mắt.

Đó là một công ty ngôi sao trong thành phố của chúng tai”
Lúc này, Lâm Huỳnh Mai đi ra từ trong phòng, vui vẻ nói.
Hoàng Thiên không thể không làm theo mẹ chồng, bởi vì nếu dám không làm sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.
Một gia đình bốn người đã lên chiếc BMW của Trịnh Hiếu Phong và lái xe đến Tập đoàn quốc tế toàn cầu.
Chiếc xe sang rộng rãi và tiện nghỉ khiến Trương Lan Phượng phải ghen tị.
Bà ta thậm chí còn có ý nghĩ sớm muộn gì cũng đuổi Hoàng Thiên ra khỏi nhà và tìm một con rể giàu có giống như Trịnh Hiếu Phong.
Mười phút sau, ở Tập đoàn quốc tế toàn cầu.
Mấy người Hoàng Thiên vừa vào công ty, một người đẹp nóng bỏng đã chú ý đến Hoàng Thiên.
Sau khi cẩn thận nhìn Hoàng Thiên một chút, sắc mặt của người đẹp thay đổi rõ rệt, cô nhanh chóng chạy vào phòng làm việc của chủ tịch.
“Chủ tịch, người thanh niên mà ngài bảo tôi chú ý đã tới công ty của chúng ta!”
Người đẹp này là Lưu Nguyệt Hoa, trợ lý của chủ tịch Lương Mạnh Bắc.
Vừa rồi nhìn thấy Hoàng Thiên, cô vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nhanh chóng báo cho Lương Mạnh Bắc.
“Có thật không!?”
Lương Mạnh Bắc đứng dậy một cách đầy phấn khích.
Anh ta trên danh nghĩa là chủ tịch của Tập đoàn quốc tế toàn cầu, nhưng anh ta chỉ là một con tốt của nhà họ Hoàng ở Hà Nội mà thôi.
Công ty này thực chất là sản nghiệp của nhà họ Hoàng.
Khi Hoàng Thiên và quản gia Trần gặp nhau, một trong những người đi theo đã bí mật chụp ảnh Hoàng Thiên bằng điện thoại di động Vừa rồi, quản gia Trần đã gửi ảnh của Hoàng Thiên đến điện thoại di động của Lương Mạnh Bắc, dặn dò Lương Mạnh Bắc chăm sóc tốt cho cậu chủ cành vàng lá ngọc này.
Lương Mạnh Bắc đứng ngồi không yên, cậu chủ đến rồi, đây là cơ hội tuyệt vời để anh ta biểu diễn!
“Người đó đang ở đâu?”
“Dạ, người đó đang ở phòng nhân sự.”
“Nhanh!”
Lương Mạnh Bắc phất tay và nhanh chóng bước ra ngoài cùng Lưu Nguyệt Hoa.
Bên trong phòng làm việc của giám đốc nhân sự.
“Lục Hiên, đây là chồng của bạn tốt của tôi, anh có thể sắp xếp cho cậu ấy một công việc được không?”
Trịnh Hiếu Phong chỉ vào Hoàng Thiên, hỏi người quản lý nhân sự Lục Hiên.
Đối mặt với cậu chủ Trịnh, Lục Hiên không dám lơ là: “Cậu chủ Trịnh, có quá nhiều người muốn vào Tập đoàn Quốc Tế Toàn Cầu, hiện tại đã không còn vị trí nào trống nữa.”
“Không phải nói thiếu người dọn dẹp sao?”
Trịnh Hiếu Phong cười ranh mãnh và chớp mắt với Lục Hiên.
Lục Hiên là một tinh anh, ngay lập tức hiểu ý định của Trịnh Hiếu Phong.
Cậu chủ Trịnh muốn sỉ nhục chồng của cô gái xinh đẹp này, chẳng lẽ muốn cướp vợ anh ta?
Quả nhiên là phụ nữ quá xinh đẹp cũng không tốt… Sau khi nhìn Lâm Ngọc An, trong lòng Lục Hiên cũng cảm thấy rung động.

Một người vô dụng lại lấy được một người vợ xinh đẹp như vậy, thật là không công bằng!
“Này, đúng là thiếu người dọn dẹp, nhưng mà phải dọn nhà vệ sinh.

Chồng của bạn anh làm được không?”
Lục Hiên nhìn Hoàng Thiên bằng ánh mắt chế giêu.
Nghe vậy, Lâm Ngọc An khẽ cau mày và khuôn mặt nóng lên.
Nhưng ánh mắt hờ hững của Hoàng Thiên khiến lòng cô lạnh lẽo.
Cô ghét người đàn ông của mình vô dụng.
Người ta sắp sửa cử anh đi quét dọn nhà vệ sinh, thế mà anh vẫn thờ ơi Nhân viên vệ sinh có phải là công việc của đàn ông không? Rõ ràng là anh ta đang làm nhục anh!
Anh có còn là đàn ông không?
“Dì, dì nghĩ thế nào? Tiến vào công ty Quốc Tế Toàn cầu rất khó.”
Trịnh Hiếu Phong có vẻ xấu hổ và hỏi Trương Lan Phượng.
Trương Lan Phượng cũng cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn nói: “anh ta không có năng lực, có thể kiếm chút tiền là được rồi, tránh việc ở nhà làm hàng xóm chê cười.”
“Này, cậu làm nhân viên vệ sinh được không? Chẳng phải ở nhà cậu dọn nhà vệ sinh rất tốt sao?”
Trương Lan Phượng sốt ruột hỏi Hoàng Thiên.
“Con rể bà làm nhân viên dọn vệ sinh, bà cảm thấy rất oai sao?”
Hoàng Thiên nói.
“Cậu..”
Trương Lan Phượng sửng sốt một chút, nhất thời không nói nên lời.
“Có người da mặt rất dày, dù sao cũng có vợ nuôi, cho nên anh ta đương nhiên sẽ không muốn làm việc.”
Trịnh Hiếu Phong dựa lưng vào ghế: “Anh thật ích kỷ và không nghĩ đến vợ mình.

Nếu tôi cũng như anh, tôi sẵn sàng làm bất cứ công việc gì, chỉ để giảm bớt gánh nặng cho Ngọc An.”
“Đúng thế, đừng có trèo cao quá.

Ở Công ty Quốc tế Toàn Cầu, ngay cả việc làm người quét dọn cũng rất có triển vọng.

Về tiền lương thì nể mặt cậu chủ Trịnh, thêm cho anh chút tiền lương, lương tháng mười triệu, anh thấy thế nào?”
Lục Hiên nhìn Hoàng Thiên với vẻ mặt giễu cợt: “Anh phải cảm ơn cậu chủ Trịnh và vợ anh, nếu không nhà vệ sinh cũng không đến lượt anh dọn…”
“Lục Hiên! Anh thật là to gan!”
Đúng lúc này, một giọng nói trầm ấm của một người đàn ông trung niên truyền đến.
Ngay sau đó, cánh cửa bị đá tung..
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom