Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
Tô Niệm Khâm buông di động. Anh đang ngồi trong nhà ăn, soạn giáo án. Lúc này đóng sách lại, hơi nhíu mi.
Ngồi ở đối diện, bạn anh – Dư Tiểu Lộ đang xem tạp chí hỏi: “Ai gọi cho anh vậy?”
“Không có ai.” anh thản nhiên nói.
“Còn không có ai? Vậy sao anh gác điện thoại làm gì, giống như trốn ôn dịch?” Dư Tiểu Lộ cười.
Tô Niệm Khâm lười đấu võ mồm với cô, tay phải lật sách, đầu ngón tay trên bìa sách gõ nhẹ nhàng theo tiết tấu.
“Tô Niệm Khâm.” Dư Tiểu Lộ lật thêm một trang.
“Huh?” anh quay đầu nhìn.
“Anh thất thần.” Dư Tiểu Lộ cười.
Anh không đáp, tay sờ bản chữ nổi.
“Cô gái kia biết anh là Nhất Kim?” Dư Tiểu Lộ hỏi. Cuộc gọi vừa rồi, Tang Vô Yên nói rất lớn tiếng, cô mập mờ nghe được vài câu, đoán được sơ sơ.
“Uhm.”
“Thật hay giả?” Dư Tiểu Lộ hỏi. Cô biết, bề ngoài Tô Niệm Khâm giống như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng chuyện này đối với anh vẫn là một chuyện rất nghiêm trọng. Anh sở dĩ trước giờ không muốn công bố thông tin cá nhân, một là ngại cho Tô gia, hai là không muốn công bố với người ngoài anh bị khiếm thị.
“Tôi đi làm phỏng vấn ở đài, gặp qua cô ấy.”
“Sớm biết như thế này, tôi có chết cũng không đồng ý yêu cầu của chị Hi. Làm sao bây giờ?”
“Mặc kệ cô ấy.”
“Muốn tôi đi tìm cô ta nói chuyện hay không? Nếu cô ấy đưa tin cho giới truyền thông, thì rất phiền toái.”
Tô Niệm Khâm từ chối cho ý kiến, trầm mặc thật lâu, mới chậm rãi nói: “Chắc là sẽ không.”
Anh nói chắc là sẽ không, ý là sẽ không công bố cho giới truyền thông, hay là sau khi công bố sẽ không phiền toái. Dư Tiểu Lộ cũng không đem những lời này làm cho rõ ràng vì khi cô muốn hỏi lại, thấy sắc mặt Tô Niệm Khâm không còn kiên nhẫn, đành phải im lặng.
Ngày đó, Dư Tiểu Lộ nhận được điện thoại đi đón Tô Niệm Khâm. Cô đứng ở xa nhìn thấy Tô Niệm Khâm từ KFC đi ra, quả thực là được mở rộng tầm mắt.
Bởi vì mắt không tốt, Tô Niệm Khâm phán đoán bên ngoài đa phần dựa vào thanh âm và vị giác. Cho nên, anh không thích nơi có mùi nồng đậm và tiếng người ồn ào, mà loại fastfood theo kiểu Tây hoàn toàn tập hợp hai thứ ấy thành một.
Lúc cô gái bên cạnh Tô Niệm Khâm tạm biệt, còn cười hì hì nói: “Cha của đứa nhỏ, lần sau gặp.”
Mạch thái dương của Tô Niệm Khâm hơi run rẩy.
Lên xe, Dư Tiểu Lộ không khỏi buồn bực: “Cha đứa nhỏ là sao?”
“Lái xe!” Mặt Tô Niệm Khâm nháy mắt trở lên u ám.
Qua 15/1 âm lịch, trường học liền khai giảng. Tô Niệm Khâm vẫn là giáo viên chữ nổi, Tang Vô Yên cũng vẫn làm phó chủ nhiệm lớp cô Lí.
Từ chuyện đó trở đi, Tang Vô Yên bắt đầu chú ý tới Tiểu Vi. Giống như quần áo của cô bé có sạch hay không, có quậy phá không, giày có giữ được ấm không. Trong giờ ra chơi, có đứa nhỏ ra căn tin mua đồ ăn vặt, cũng có đứa nhỏ mang đồ ăn ở nhà theo. Mà Tiểu Vi rõ ràng không có đãi ngộ như vậy, mỗi khi đến giờ ra chơi, liền ngồi một mình không lên tiếng.
Ngày hôm ấy trời đang mưa, bọn nhỏ không có chạy tới sân thể dục vui đùa. Giờ ra chơi đều đến căn tin mua quà vặt gì vào lớp ăn. Toàn bộ không khí lớp học tràn ngập hương vị đồ ăn. Tang Vô Yên đứng ở ngoài cửa sổ hành lang, nhìn chăm chú vào Tiểu Vi.
Cô trước kia cũng từng xấu hổ như vậy. Mới trước đây, gia giáo rất nghiêm, mỗi ngày cô đều ở nhà ăn sang. Trừ bỏ tiền xe thì bà Tang sẽ không cho thêm tiền tiêu vặt gì nữa. Sau tiết thứ hai, có 30 phút nghỉ ngơi, lúc này có rất nhiều người ăn sáng. Nhìn bạn học cầm món này món nọ, mà mình ngồi bên cạnh đặc biệt xấu hổ. Chuyện này không liên quan là đói hay không đói bụng, mà là một loại tự tôn nhỏ bé của trẻ con.
Tang Vô Yên vội vàng trở về văn phòng, mở ra ngăn kéo cầm túi xách, đi xuống căn tin. Nhưng mà trong căn tin, bọn nhỏ rất đông tạo thành ba tầng ngoài ba tầng trong. Cô tốt xấu cũng được coi như nửa giáo viên, không thể chen lấn cùng bọn nhỏ. Cô hơi chần chờ, lại cầm túi xách quay lại văn phòng ở lầu hai.
“Tiểu Tang, cô không nghĩ em sẽ quay lại?” cô Lí nói.
“Không, em vốn muốn xuống dưới mua một chút đồ, mà học sinh nhiều quá.”
“Chưa ăn sáng?” cô Lí rất quan tâm cô. “Nếu chưa ăn sáng, cô có bánh bích quy.” Nói xong liền từ trong ngăn kéo lấy bánh bích quy đưa cô.
“Không, không, không.” Tang Vô Yên xua tay, “Em không phải mua ình.”
Cô Lí cười: “Về sau, em muốn mua gì, trước khi ra chơi chạy đi mua trước là được.”
Tô Niệm Khâm ngồi đối diện cũng ngẩng đầu, ánh mắt hình như vô ý rơi xuống Tang Vô Yên bên này.
Sau cuộc điện thoại đó, Tô Niệm Khâm vẫn trốn tránh cô, tận lực không cùng cô ở chung một mình. Cô cũng nghĩ qua tìm cớ tiếp cận anh. Nhưng vẫn luôn bị anh tránh đi một cách tự nhiên. Hai người cũng không nói về đề tài “Nhất Kim”. Hai người đều hiểu nhưng không ai muốn đề cập nữa.
Tang Vô Yên cũng buồn bực, sao anh lại tin tưởng mình không nhiều chuyện đi nói với giới truyền thông.
Tiết thứ ba, Tang Vô Yên đi theo dự giờ lớp cô Lí. Đi đến cửa phòng học ở lầu 3, cô giáo Lí mới phát hiện quên mang cốc nước. Gần đây cổ họng của cô Lí bị nhiễm trùng, cốc nước vẫn thường phải ngâm thảo dược, một tiết không uống sẽ mất giọng. Tang Vô Yên nói: “Không sao, cô vào lớp trước, em giúp cô lấy.”
Cô lấy cái cốc, phát hiện không có nước, vội vã chạy đến bình nước uống, rót đầy một ly, vừa đậy nắp vừa xoay người đi ra cửa.
Ngay lúc cô quay người lại, không chú ý đụng vào người vừa bước vào. Người này không phải ai khác, Tô Niệm Khâm. Nửa cốc nước sôi đổ hết vào người Tô Niệm Khâm.
May mắn bây giờ là mùa đông, Tô Niệm Khâm mặc áo dày, nước không lập tức thấm vào quần áo. Chờ cô hoàn hồn thì mới nhìn thấy tay của Tô Niệm Khâm.
Tang Vô Yên không khỏi lạnh người.
Tay anh bị bỏng nước sôi, làn da nhanh chóng phiếm hồng.
“Nóng không?” Cô vội vàng lấy khăn lau tay anh hỏi.
“Không nghiêm trọng lắm.” anh nói.
Vết thương thật sự nghiêm trọng, anh vẫn là muốn cùng Tang Vô Yên bảo trì khoảng cách. Nhưng không như mong muốn, làn da bị bỏng không chỉ phiếm hồng còn bắt đầu bong da.
Tang Vô Yên hơi nôn nóng: “Sao lại không nghiêm trọng, là nước sôi đó.”
Trong lúc bối rối, cô đột nhiên nghĩ đến vườn dưới lầu có lô hội (nha đam)*. Trước kia ở nhà, bà Tang dùng lô hội đắp vào mỗi khi cô bị bỏng.
“Anh ngồi chờ tôi.” Lập tức, chạy nhanh xuống lầu, cũng bất chấp trời mưa chạy ra vườn hoa hái vài nhánh lá lô hội, vội vàng chạy về.
Cô cầm tay Tô Niệm Khâm đưa vào vòi nước, rửa sạch, sau đó lấy lá lô hội nhẹ nhàng lau chỗ bị bỏng trên mu bàn tay.
“Cái gì vậy?”
“Lô hội.”
Ngón trỏ đã muốn tạo bọt nước, lúc lô hội xẹt qua trên mặt, tay anh hơi run.
Đại khái là rất đau.
Mười ngón thon dài, tĩnh mạch màu xanh ẩn ẩn dưới làn da trắng. Đại khái vì thường xuyên đánh đàn, tay anh có vẻ không phải cực kỳ hoàn mỹ như vậy, ngón tay thường đọc bản chữ nổi, đầu ngón tay hơi kiều, ngón giữa có vài nốt chai.
Anh nhận thức thế giới này, chủ yếu dựa vào hai tay này, cho nên so với người bình thường có lẽ mẫn cảm hơn.
“Tôi tuyệt đối không phải cố ý.” Tang Vô Yên áy náy nói, “Anh đừng tức giận.”
“Thật không?” anh lơ đãng hỏi lại.
Tang Vô Yên vội la lên: “Tôi thề!”
Mỗi khi chất sền sện của lô hội chạm vào làn da, liền mang lại cảm giác mát lạnh. Cửa sổ mở ra, gió thổi mang theo hơi nước ẩm ướt, hương thơm thoang thoảng của thực vật khuếch tán trong không khí.
Tô Niệm Khâm nhợt nhạt hít vào một hơi.
Thì ra là lô hội. Đây chính là mùi lô hội, anh nghĩ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiếp tục sửa. Không có rất cẩu huyết, chỉ có càng cẩu huyết….. Hắc hắc hắc (Đầu gỗ ngậm hậu cười)
*Cây lô hội: còn gọi là Nha đam, Long tu, là một loài cây thuộc chi Lô hội, có lẽ có nguồn gốc từ Bắc Phi.
Cho đến tận ngày hôm nay con người đã chứng minh và khẳng định được vai trò của cây nha đam trong cuộc sống con người. Cụ thể hơn là trong lĩnh vực dược phẩm, thực phẩm và mỹ phẩm.
Ngồi ở đối diện, bạn anh – Dư Tiểu Lộ đang xem tạp chí hỏi: “Ai gọi cho anh vậy?”
“Không có ai.” anh thản nhiên nói.
“Còn không có ai? Vậy sao anh gác điện thoại làm gì, giống như trốn ôn dịch?” Dư Tiểu Lộ cười.
Tô Niệm Khâm lười đấu võ mồm với cô, tay phải lật sách, đầu ngón tay trên bìa sách gõ nhẹ nhàng theo tiết tấu.
“Tô Niệm Khâm.” Dư Tiểu Lộ lật thêm một trang.
“Huh?” anh quay đầu nhìn.
“Anh thất thần.” Dư Tiểu Lộ cười.
Anh không đáp, tay sờ bản chữ nổi.
“Cô gái kia biết anh là Nhất Kim?” Dư Tiểu Lộ hỏi. Cuộc gọi vừa rồi, Tang Vô Yên nói rất lớn tiếng, cô mập mờ nghe được vài câu, đoán được sơ sơ.
“Uhm.”
“Thật hay giả?” Dư Tiểu Lộ hỏi. Cô biết, bề ngoài Tô Niệm Khâm giống như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng chuyện này đối với anh vẫn là một chuyện rất nghiêm trọng. Anh sở dĩ trước giờ không muốn công bố thông tin cá nhân, một là ngại cho Tô gia, hai là không muốn công bố với người ngoài anh bị khiếm thị.
“Tôi đi làm phỏng vấn ở đài, gặp qua cô ấy.”
“Sớm biết như thế này, tôi có chết cũng không đồng ý yêu cầu của chị Hi. Làm sao bây giờ?”
“Mặc kệ cô ấy.”
“Muốn tôi đi tìm cô ta nói chuyện hay không? Nếu cô ấy đưa tin cho giới truyền thông, thì rất phiền toái.”
Tô Niệm Khâm từ chối cho ý kiến, trầm mặc thật lâu, mới chậm rãi nói: “Chắc là sẽ không.”
Anh nói chắc là sẽ không, ý là sẽ không công bố cho giới truyền thông, hay là sau khi công bố sẽ không phiền toái. Dư Tiểu Lộ cũng không đem những lời này làm cho rõ ràng vì khi cô muốn hỏi lại, thấy sắc mặt Tô Niệm Khâm không còn kiên nhẫn, đành phải im lặng.
Ngày đó, Dư Tiểu Lộ nhận được điện thoại đi đón Tô Niệm Khâm. Cô đứng ở xa nhìn thấy Tô Niệm Khâm từ KFC đi ra, quả thực là được mở rộng tầm mắt.
Bởi vì mắt không tốt, Tô Niệm Khâm phán đoán bên ngoài đa phần dựa vào thanh âm và vị giác. Cho nên, anh không thích nơi có mùi nồng đậm và tiếng người ồn ào, mà loại fastfood theo kiểu Tây hoàn toàn tập hợp hai thứ ấy thành một.
Lúc cô gái bên cạnh Tô Niệm Khâm tạm biệt, còn cười hì hì nói: “Cha của đứa nhỏ, lần sau gặp.”
Mạch thái dương của Tô Niệm Khâm hơi run rẩy.
Lên xe, Dư Tiểu Lộ không khỏi buồn bực: “Cha đứa nhỏ là sao?”
“Lái xe!” Mặt Tô Niệm Khâm nháy mắt trở lên u ám.
Qua 15/1 âm lịch, trường học liền khai giảng. Tô Niệm Khâm vẫn là giáo viên chữ nổi, Tang Vô Yên cũng vẫn làm phó chủ nhiệm lớp cô Lí.
Từ chuyện đó trở đi, Tang Vô Yên bắt đầu chú ý tới Tiểu Vi. Giống như quần áo của cô bé có sạch hay không, có quậy phá không, giày có giữ được ấm không. Trong giờ ra chơi, có đứa nhỏ ra căn tin mua đồ ăn vặt, cũng có đứa nhỏ mang đồ ăn ở nhà theo. Mà Tiểu Vi rõ ràng không có đãi ngộ như vậy, mỗi khi đến giờ ra chơi, liền ngồi một mình không lên tiếng.
Ngày hôm ấy trời đang mưa, bọn nhỏ không có chạy tới sân thể dục vui đùa. Giờ ra chơi đều đến căn tin mua quà vặt gì vào lớp ăn. Toàn bộ không khí lớp học tràn ngập hương vị đồ ăn. Tang Vô Yên đứng ở ngoài cửa sổ hành lang, nhìn chăm chú vào Tiểu Vi.
Cô trước kia cũng từng xấu hổ như vậy. Mới trước đây, gia giáo rất nghiêm, mỗi ngày cô đều ở nhà ăn sang. Trừ bỏ tiền xe thì bà Tang sẽ không cho thêm tiền tiêu vặt gì nữa. Sau tiết thứ hai, có 30 phút nghỉ ngơi, lúc này có rất nhiều người ăn sáng. Nhìn bạn học cầm món này món nọ, mà mình ngồi bên cạnh đặc biệt xấu hổ. Chuyện này không liên quan là đói hay không đói bụng, mà là một loại tự tôn nhỏ bé của trẻ con.
Tang Vô Yên vội vàng trở về văn phòng, mở ra ngăn kéo cầm túi xách, đi xuống căn tin. Nhưng mà trong căn tin, bọn nhỏ rất đông tạo thành ba tầng ngoài ba tầng trong. Cô tốt xấu cũng được coi như nửa giáo viên, không thể chen lấn cùng bọn nhỏ. Cô hơi chần chờ, lại cầm túi xách quay lại văn phòng ở lầu hai.
“Tiểu Tang, cô không nghĩ em sẽ quay lại?” cô Lí nói.
“Không, em vốn muốn xuống dưới mua một chút đồ, mà học sinh nhiều quá.”
“Chưa ăn sáng?” cô Lí rất quan tâm cô. “Nếu chưa ăn sáng, cô có bánh bích quy.” Nói xong liền từ trong ngăn kéo lấy bánh bích quy đưa cô.
“Không, không, không.” Tang Vô Yên xua tay, “Em không phải mua ình.”
Cô Lí cười: “Về sau, em muốn mua gì, trước khi ra chơi chạy đi mua trước là được.”
Tô Niệm Khâm ngồi đối diện cũng ngẩng đầu, ánh mắt hình như vô ý rơi xuống Tang Vô Yên bên này.
Sau cuộc điện thoại đó, Tô Niệm Khâm vẫn trốn tránh cô, tận lực không cùng cô ở chung một mình. Cô cũng nghĩ qua tìm cớ tiếp cận anh. Nhưng vẫn luôn bị anh tránh đi một cách tự nhiên. Hai người cũng không nói về đề tài “Nhất Kim”. Hai người đều hiểu nhưng không ai muốn đề cập nữa.
Tang Vô Yên cũng buồn bực, sao anh lại tin tưởng mình không nhiều chuyện đi nói với giới truyền thông.
Tiết thứ ba, Tang Vô Yên đi theo dự giờ lớp cô Lí. Đi đến cửa phòng học ở lầu 3, cô giáo Lí mới phát hiện quên mang cốc nước. Gần đây cổ họng của cô Lí bị nhiễm trùng, cốc nước vẫn thường phải ngâm thảo dược, một tiết không uống sẽ mất giọng. Tang Vô Yên nói: “Không sao, cô vào lớp trước, em giúp cô lấy.”
Cô lấy cái cốc, phát hiện không có nước, vội vã chạy đến bình nước uống, rót đầy một ly, vừa đậy nắp vừa xoay người đi ra cửa.
Ngay lúc cô quay người lại, không chú ý đụng vào người vừa bước vào. Người này không phải ai khác, Tô Niệm Khâm. Nửa cốc nước sôi đổ hết vào người Tô Niệm Khâm.
May mắn bây giờ là mùa đông, Tô Niệm Khâm mặc áo dày, nước không lập tức thấm vào quần áo. Chờ cô hoàn hồn thì mới nhìn thấy tay của Tô Niệm Khâm.
Tang Vô Yên không khỏi lạnh người.
Tay anh bị bỏng nước sôi, làn da nhanh chóng phiếm hồng.
“Nóng không?” Cô vội vàng lấy khăn lau tay anh hỏi.
“Không nghiêm trọng lắm.” anh nói.
Vết thương thật sự nghiêm trọng, anh vẫn là muốn cùng Tang Vô Yên bảo trì khoảng cách. Nhưng không như mong muốn, làn da bị bỏng không chỉ phiếm hồng còn bắt đầu bong da.
Tang Vô Yên hơi nôn nóng: “Sao lại không nghiêm trọng, là nước sôi đó.”
Trong lúc bối rối, cô đột nhiên nghĩ đến vườn dưới lầu có lô hội (nha đam)*. Trước kia ở nhà, bà Tang dùng lô hội đắp vào mỗi khi cô bị bỏng.
“Anh ngồi chờ tôi.” Lập tức, chạy nhanh xuống lầu, cũng bất chấp trời mưa chạy ra vườn hoa hái vài nhánh lá lô hội, vội vàng chạy về.
Cô cầm tay Tô Niệm Khâm đưa vào vòi nước, rửa sạch, sau đó lấy lá lô hội nhẹ nhàng lau chỗ bị bỏng trên mu bàn tay.
“Cái gì vậy?”
“Lô hội.”
Ngón trỏ đã muốn tạo bọt nước, lúc lô hội xẹt qua trên mặt, tay anh hơi run.
Đại khái là rất đau.
Mười ngón thon dài, tĩnh mạch màu xanh ẩn ẩn dưới làn da trắng. Đại khái vì thường xuyên đánh đàn, tay anh có vẻ không phải cực kỳ hoàn mỹ như vậy, ngón tay thường đọc bản chữ nổi, đầu ngón tay hơi kiều, ngón giữa có vài nốt chai.
Anh nhận thức thế giới này, chủ yếu dựa vào hai tay này, cho nên so với người bình thường có lẽ mẫn cảm hơn.
“Tôi tuyệt đối không phải cố ý.” Tang Vô Yên áy náy nói, “Anh đừng tức giận.”
“Thật không?” anh lơ đãng hỏi lại.
Tang Vô Yên vội la lên: “Tôi thề!”
Mỗi khi chất sền sện của lô hội chạm vào làn da, liền mang lại cảm giác mát lạnh. Cửa sổ mở ra, gió thổi mang theo hơi nước ẩm ướt, hương thơm thoang thoảng của thực vật khuếch tán trong không khí.
Tô Niệm Khâm nhợt nhạt hít vào một hơi.
Thì ra là lô hội. Đây chính là mùi lô hội, anh nghĩ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiếp tục sửa. Không có rất cẩu huyết, chỉ có càng cẩu huyết….. Hắc hắc hắc (Đầu gỗ ngậm hậu cười)
*Cây lô hội: còn gọi là Nha đam, Long tu, là một loài cây thuộc chi Lô hội, có lẽ có nguồn gốc từ Bắc Phi.
Cho đến tận ngày hôm nay con người đã chứng minh và khẳng định được vai trò của cây nha đam trong cuộc sống con người. Cụ thể hơn là trong lĩnh vực dược phẩm, thực phẩm và mỹ phẩm.
Bình luận facebook