Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 194: Dẫn Ngô Bách Tuế đến đây
Tứ Đại Thiên Vương ngã xuống đất, ai nấy đều vô cùng chật vật.
Ngô Thanh Đế thì đáp đất vững vàng, dáng vẻ ngạo nghễ.
Ông cầm Huyết Long Đao, đứng trong núi đao biển lửa, toàn thân tràn đầy uy lực đế vương như vương giả chiến thần một đời. Gió hiu hiu, cát bụi dần rơi xuống, vạn vật nhỏ bé, duy chỉ Ngô Thanh Đế là có khí phách oai hùng chấn động đất trời, độc nhất thiên hạ. Ông đứng thẳng tắp hiên ngang, sừng sững bất động, chỉ có bản thân là đáng quý, khí thế của ông mạnh mẽ cuồn cuộn như biển, độc chiếm thiên hạ.
Ông xứng đáng là chúa tể trong thế gian này.
Lúc này, Ngô Thanh Đế sáng chói bao nhiêu thì Tứ Đại Thiên Vương lại thảm hại bấy nhiêu. Bốn người bọn họ nằm dưới đất thoi thóp, mặt mày xám xịt, thần sắc uể oải. Dường như chỉ trong phút chốc, bọn họ đã từ những ông vua kiêu ngạo giáng xuống thành cát bụi trong bùn đất, tụt dốc không phanh.
Thắng thua đã rõ.
Một trận chiến đẳng cấp chính thức hạ màn tại đây.
Ngô Thanh Đế rõ ràng đã trở thành người chiến thắng nghịch thiên.
Dù Tứ Đại Thiên Vương đã hợp thể, nhưng cuối cũng vẫn không thoát khỏi một chữ bại.
Tất cả mọi người ở đây đều bất ngờ.
Người của Học viện U Minh đang ngây ra ở phía xa, ai nấy đều có vẻ suy sụp. Tứ Đại Thiên Vương đã thua, cây trụ của bọn họ đã sụp đổ, họ không còn chỗ nào để dựa vào nữa. Thế thua đã định, họ không thể chấp nhận được kết cục này, nhưng cũng không thể không đối mặt. Bọn họ ôm tình cảm và sự tự tin cùng nhiệt huyết và ý chí đến đây, nhưng thế nào cũng bị mất mặt trở về. Lòng nhiệt huyết của họ đông cứng lại, trái tim chìm sâu xuống vực thẳm.
Người của nhà họ Ngô thì có tâm trạng ngược lại, sau vài hồi trái tim của họ phập phồng lên xuống, giờ phút này, vẻ hào hứng kích động của họ cuối cùng đã tăng lên đến cực điểm. Vị thần mà họ tin tưởng là Ngô Thanh Đế quả nhiên là chúa cứu thế của họ. Một mình ông đã đánh bại Tứ Đại Thiên Vương hợp thể lại với nhau, ông đã xoay chuyên cục diện cho nhà họ Ngô, giải cứu tất cả mọi người của nhà họ Ngô. Bọn họ thấy đầy cảm kích với ông và hơn hết là sự sùng bái.
Ngô Thanh Đế dùng trận chiến này để chứng minh cho tất cả mọi người thấy chỉ cần ông ở đây, nhà họ Ngô bọn họ chính là sự tồn tại bất khả xâm phạm trên thế gian. Dù là Học viện U Minh, hay Tứ Đại Thiên Vương cũng không thể làm lay chuyển gia tộc họ được.
Sau khi nhếch nhác nằm thở dốc dưới đất, cuối cùng Tứ Đại Thiên Vương cũng dần hồi phục lại thần trí. Bọn họ biết rằng mình đã thất bại, trái tim họ thoáng cái như bị sét đánh, danh tiếng cả một đời của họ đều đã bị hủy hoại ở đây rồi!
Tứ Đại Thiên Vương từng phong độ và bất khuất biết bao, họ luôn có đầy tự tin với chính mình và hơn cả là tự tin với uy lực hợp thể của cả bốn. Nhưng bức tường thành tự tin của họ bây giờ đã hoàn toàn sụp đổ, họ đã bại dưới tay Ngô Thanh Đế, không chịu thua là không được.
Minh Vương nhổ một ngụm máu trong miệng ra, sau đó có vẻ phức tạp nhìn Ngô Thanh Đế, sâu xa nói: “Ngô Thanh Đế, quả nhiên là cậu rất mạnh, trận chiến này chúng tôi đã thua, muốn chém muốn giết thế nào thì tùy cậu.”
Minh Vương biết rõ bốn người bọn họ đã không còn sức chiến đấu nữa, dù vùng vẫy tiếp tục, chắc chắn cũng không thể đánh lại được Ngô Thanh Đế. Dù lão không cam tâm, nhưng cũng không biết phải làm sao, chỉ còn biết nhận thua.
Nghe thấy Minh Vương nói vậy, Ngô Thanh Đế vẫn thờ ơ, đáp ngay: “Các ông đi đi.”
Minh Vương chầm chậm đứng dậy khỏi mặt đất, vẻ mặt lão suy sụp và cực kỳ u ám. Lão nhìn Ngô Thanh Đế, kín đáo nói: “Xem ra cậu đã biết chúng tôi đến từ đâu rồi.”
Giọng điệu của Minh Vương thâm trầm, trong lời nói có hàm ý khác, dường như lão không hề ngạc nhiên với sự khai ân lớn lao của Ngô Thanh Đế. Nhà họ Ngô hôm nay gần như đã bị Học viện U Minh tắm máu, người nhà họ thương vong nặng nề. Theo lý mà nói, Ngô Thanh Đế nhất định sẽ không bỏ qua cho lão, ông hoàn toàn có khả năng nhân cơ hội này để tóm gọn một mẻ tất cả bọn họ. Nhưng bây giờ, Ngô Thanh Đế lại không chút do dự thả lão đi, vậy thì nguyên nhân chỉ có một, chính là ông biết bối cảnh của lão.
Ngô Thanh Đế không trực tiếp trả lời Minh Vương, mà chỉ nghiêm túc uy hiếp nói: “Tôi cảnh cáo ông, sau này không được quấy rầy bất kỳ người nào của nhà họ Ngô chúng tôi, nếu không tôi sẽ không khách sáo nữa đâu.”
Dáng vẻ của Ngô Thanh Đế ngạo nghễ, trong lòng Minh Vương thấy rất không vui. Nhưng lần này, lão thật sự đã thua, thua một cách triệt để, nên không thể ngang ngược khi đứng trước mặt Ngô Thanh Đế được nữa. Nếu Ngô Thanh Đế đã đồng ý thả lão đi thì lão cũng chẳng cần nhiều lời thêm nữa.
Lúc này, Ảnh Vương, Lang Vương và Vũ Vương cũng đều đứng dậy, Minh Vương và ba người họ cùng dẫn đoàn người của Học viện U Minh lặng lẽ rời đi.
Nguy cơ của nhà họ Ngô đã được giải trừ hoàn toàn từ đây.
Ngô Thiên đứng ở phía xa đang lẳng lặng nhìn Ngô Thanh Đế với vẻ mặt phức tạp. Cho đến tận bây giờ, Ngô Thiên mới phát hiện hắn không hiểu gì về bố mình cả. Hắn không hề biết bố mình có võ công nghịch thiên như vậy, không biết tại sao ông lại không hề làm gì khi bị mình ép nhường vị trí, và cũng không biết rốt cuộc bố mình đang suy nghĩ điều gì. Hắn thấy mình hoàn toàn không hiểu rõ về người bố này.
Ngô Thiên đứng một lúc lâu tại chỗ, sau đó mới cất bước, đi đến cạnh Ngô Thanh Đế.
Khi lại đối diện với Ngô Thanh Đế, Ngô Thiên có một loại cảm giác áp bức vô hình, như thể đứng trước mặt hắn không phải là một con người, mà là một ngọn núi lớn.
Ngô Thiên lặng lẽ điều chỉnh tâm trạng, rồi cuối cùng mới lên tiếng, khó hiểu hỏi Ngô Thanh Đế: “Bố, đám Minh Vương đã giết biết bao nhiêu người của nhà họ Ngô chúng ta, sao bố có thể thả họ đi như vậy?”
Nếu Ngô Thiên có thể tự làm chủ và có thực lực tuyệt đối, chăc chắn hắn sẽ khiến đám Minh Vương phải trả giá gấp trăm gấp nghìn lần. Nhưng tai họa hôm nay của nhà họ Ngô là do hắn gây ra, lại được Ngô Thanh Đế giải quyết. Vì thế bây giờ, Ngô Thanh Đế mới là chúa tể của nhà họ Ngô, nên Ngô Thiên không dám có ý ngỗ nghịch với Ngô Thanh Đế. Nhưng hắn không sao hiểu nổi tại sao bố mình lại thả lão đầu sỏ truy sát nhà họ Ngô đi?
Ngô Thanh Đế vẫn nhìn Ngô Thiên bằng ánh mắt lạnh băng như cũ, ông hé môi, nói rành mạch một cách sâu xa: “Nếu giết họ, nhà họ Ngô chúng ta sẽ thật sự đi đời.”
Nghe thấy vậy, Ngô Thiên càng mơ hồ hơn, hắn không thể tin hỏi lại: “Tại sao ạ?”
Ngô Thanh Đế không giải thích nhiều, chỉ đưa thanh Huyết Long Đao trong tay cho Ngô Thiên, sau đó nghiêm giọng nói: “Con không cần phải biết quá nhiều, chỉ cần làm chức vụ trưởng tộc nhà họ Ngô cho tốt là được, đừng gây thêm chuyện cho nhà họ Ngô nữa.”
Dứt lời, Ngô Thanh Đế không chờ Ngô Thiên nói tiếp, đã quay người bỏ đi.
Ông đang đi về phía linh đường của Liễu Khuynh Thành.
Ngô Thiên đứng im tại chỗ, nhìn bóng lưng dần đi xa của Ngô Thanh Đế, trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu.
Ở một phía khác, Vệ Hải đã bắt đầu dẫn người đi dọn dẹp hiện trường, xử lý việc về sau.
Lúc xế chiều, trong điện Vị Ương.
Ngô Thiên ôm đầy một bụng tâm sự ngồi trong đại điện, vẫn còn suy ngẫm.
Sau khi trầm mặc một lúc lâu, hắn mới lên tiếng, cất giọng nói thâm trầm với Vệ Hải ở một bên: “Tại sao rõ ràng bố tôi có thực lực mạnh như vậy, nhưng lại để mặc cho tôi cướp vị trí thành công và nắm giữ nhà họ Ngô?”
Ngô Thiên cứ tưởng hắn ngồi được vào vị trí tộc trưởng nhà họ Ngô là nhờ dựa vào thực lực của mình, nhưng bây giờ, sau khi thấy được thực lực thật sự của Ngô Thanh Đế, hắn mới biết mình đã lầm, lầm to. Rõ ràng Ngô Thanh Đế có khả năng ngăn cản hắn, nhưng ông lại không làm gì cả, thậm chí dường như còn ngầm cho phép hắn làm tộc trưởng nhà họ Ngô. Điều này khiến hắn thật sự thấy khó hiểu.
Nghe thấy câu hỏi này, Vệ Hải cũng có vẻ vô cùng phức tạp, nghiêm túc đáp: “Chuyện này tôi cũng không rõ.”
Ngô Thiên trầm ngâm một lát, ngay sau đó lại nói ra một nghi hoặc khác với Vệ Hải: “Không phải ông ấy thích Ngô Bách Tuế nhất à? Tại sao lúc tôi giết Ngô Bách Tuế, ông ấy không ra tay ngăn cản?”
Nghe vậy, mặt Vệ Hải khẽ biến sắc, ông ta chợt cau mày, rơi vào trầm mặc.
Một lát sau, Vệ Hải lên tiếng, hỏi lại Ngô Thiên: “Tộc trường còn nhớ lúc cậu giết Ngô Bách Tuế, Huyết Long Đao đột nhiên hiển linh không?”
Nghe Vệ Hải nói vậy, Ngô Thiên không khỏi nhìn xuống thanh Huyết Long Đao trong tay. Huyết Long Đao là món đồ mà Ngô Thiên coi trọng nhất, khoảng thời gian này, hắn dùng Huyết Long Đao cũng rất thuận buồm xuôi gió như cá gặp nước. Nhưng Ngô Thiên không bao giờ quên, ngày xưa khi hắn dùng Huyết Long Đao chém giết Ngô Bách Tuế, thanh đao này lại không chịu giết Ngô Bách Tuế như đã hiển linh, hắn căn bản không thể nắm vững được nó.
Lúc đó, Ngô Thiên nghĩ mãi không ra tại sao, hắn còn tưởng Huyết Long Đao đặc biệt với Ngô Bách Tuế. Nhưng bây giờ, sau khi được Vệ Hải nhắc nhở, Ngô Thiên lập tức nghĩ đến Ngô Thanh Đế.
Hôm nay, sau khi nhìn thấy Ngô Thanh Đế sử dụng Huyết Long Đao, dù không muốn thừa nhận đến đâu, Ngô Thiên cũng phải chấp nhận một điều rằng khi ở trong tay Ngô Thanh Đế, Huyết Long Đao mới có thể hoàn toàn phát huy được uy lực của mình. Còn Ngô Thanh Đế cũng hoàn toàn có thể khống chế được Huyết Long Đao, như thể ông mới là chủ nhân thật sự của nó.
Nghĩ đến đây, Ngô Thiên không nhịn được nói một cách sâu xa: “Ý của ông là lúc đó, bố tôi đã điều khiển Huyết Long Đao, ngăn cản tôi giết Ngô Bách Tuế?”
Vệ Hải gật đầu đáp: “Tôi nghĩ vậy.”
Ngô Thiên suy nghĩ, rồi lại nói: “Nhưng nếu ông ấy thật sự muốn cứu Ngô Bách Tuế, tại sao không đích thân ra mặt ngăn cản, mà lại để mặc cho tôi quẳng Ngô Bách Tuế vào khu cấm địa của nhà họ Ngô?”
Ngô Thiên thật sự ngày càng không hiểu gì về Ngô Thanh Đế, trong đầu hắn chứa đầy những nghi vấn, rất nhiều chuyện đã lật đổ nhận thức trước đây của hắn.
Trong đầu Vệ Hải cũng không khỏi thấy hoài nghi, ông ta cũng không hiểu được suy nghĩ của Ngô Thanh Đế. Nghe Ngô Thiên nói vậy, ông ta suy nghĩ một lúc, mới đáp: “Không lẽ ông ấy biết Ngô Bách Tuế có thể sống sót khỏi khu cấm địa? Hoặc là ông ấy đã cứu Ngô Bách Tuế từ nơi đó ra?”
Ngô Thiên trầm ngâm đáp: “Rốt cuộc là nguyên nhân gì, cứ lôi Ngô Bách Tuế đến hỏi là biết ngay.”
Nói rồi, Ngô Thiên gọi lớn lên: “Người đâu.”
Từ Dương lập tức đi vào đại điện, cung kính hỏi: “Tộc trưởng có gì căn dặn ạ?”
Ngô Thiên nhìn Từ Dương, lạnh giọng phân phó: “Tới địa lao đưa Ngô Bách Tuế đến đây cho tôi.”
Ngô Thanh Đế thì đáp đất vững vàng, dáng vẻ ngạo nghễ.
Ông cầm Huyết Long Đao, đứng trong núi đao biển lửa, toàn thân tràn đầy uy lực đế vương như vương giả chiến thần một đời. Gió hiu hiu, cát bụi dần rơi xuống, vạn vật nhỏ bé, duy chỉ Ngô Thanh Đế là có khí phách oai hùng chấn động đất trời, độc nhất thiên hạ. Ông đứng thẳng tắp hiên ngang, sừng sững bất động, chỉ có bản thân là đáng quý, khí thế của ông mạnh mẽ cuồn cuộn như biển, độc chiếm thiên hạ.
Ông xứng đáng là chúa tể trong thế gian này.
Lúc này, Ngô Thanh Đế sáng chói bao nhiêu thì Tứ Đại Thiên Vương lại thảm hại bấy nhiêu. Bốn người bọn họ nằm dưới đất thoi thóp, mặt mày xám xịt, thần sắc uể oải. Dường như chỉ trong phút chốc, bọn họ đã từ những ông vua kiêu ngạo giáng xuống thành cát bụi trong bùn đất, tụt dốc không phanh.
Thắng thua đã rõ.
Một trận chiến đẳng cấp chính thức hạ màn tại đây.
Ngô Thanh Đế rõ ràng đã trở thành người chiến thắng nghịch thiên.
Dù Tứ Đại Thiên Vương đã hợp thể, nhưng cuối cũng vẫn không thoát khỏi một chữ bại.
Tất cả mọi người ở đây đều bất ngờ.
Người của Học viện U Minh đang ngây ra ở phía xa, ai nấy đều có vẻ suy sụp. Tứ Đại Thiên Vương đã thua, cây trụ của bọn họ đã sụp đổ, họ không còn chỗ nào để dựa vào nữa. Thế thua đã định, họ không thể chấp nhận được kết cục này, nhưng cũng không thể không đối mặt. Bọn họ ôm tình cảm và sự tự tin cùng nhiệt huyết và ý chí đến đây, nhưng thế nào cũng bị mất mặt trở về. Lòng nhiệt huyết của họ đông cứng lại, trái tim chìm sâu xuống vực thẳm.
Người của nhà họ Ngô thì có tâm trạng ngược lại, sau vài hồi trái tim của họ phập phồng lên xuống, giờ phút này, vẻ hào hứng kích động của họ cuối cùng đã tăng lên đến cực điểm. Vị thần mà họ tin tưởng là Ngô Thanh Đế quả nhiên là chúa cứu thế của họ. Một mình ông đã đánh bại Tứ Đại Thiên Vương hợp thể lại với nhau, ông đã xoay chuyên cục diện cho nhà họ Ngô, giải cứu tất cả mọi người của nhà họ Ngô. Bọn họ thấy đầy cảm kích với ông và hơn hết là sự sùng bái.
Ngô Thanh Đế dùng trận chiến này để chứng minh cho tất cả mọi người thấy chỉ cần ông ở đây, nhà họ Ngô bọn họ chính là sự tồn tại bất khả xâm phạm trên thế gian. Dù là Học viện U Minh, hay Tứ Đại Thiên Vương cũng không thể làm lay chuyển gia tộc họ được.
Sau khi nhếch nhác nằm thở dốc dưới đất, cuối cùng Tứ Đại Thiên Vương cũng dần hồi phục lại thần trí. Bọn họ biết rằng mình đã thất bại, trái tim họ thoáng cái như bị sét đánh, danh tiếng cả một đời của họ đều đã bị hủy hoại ở đây rồi!
Tứ Đại Thiên Vương từng phong độ và bất khuất biết bao, họ luôn có đầy tự tin với chính mình và hơn cả là tự tin với uy lực hợp thể của cả bốn. Nhưng bức tường thành tự tin của họ bây giờ đã hoàn toàn sụp đổ, họ đã bại dưới tay Ngô Thanh Đế, không chịu thua là không được.
Minh Vương nhổ một ngụm máu trong miệng ra, sau đó có vẻ phức tạp nhìn Ngô Thanh Đế, sâu xa nói: “Ngô Thanh Đế, quả nhiên là cậu rất mạnh, trận chiến này chúng tôi đã thua, muốn chém muốn giết thế nào thì tùy cậu.”
Minh Vương biết rõ bốn người bọn họ đã không còn sức chiến đấu nữa, dù vùng vẫy tiếp tục, chắc chắn cũng không thể đánh lại được Ngô Thanh Đế. Dù lão không cam tâm, nhưng cũng không biết phải làm sao, chỉ còn biết nhận thua.
Nghe thấy Minh Vương nói vậy, Ngô Thanh Đế vẫn thờ ơ, đáp ngay: “Các ông đi đi.”
Minh Vương chầm chậm đứng dậy khỏi mặt đất, vẻ mặt lão suy sụp và cực kỳ u ám. Lão nhìn Ngô Thanh Đế, kín đáo nói: “Xem ra cậu đã biết chúng tôi đến từ đâu rồi.”
Giọng điệu của Minh Vương thâm trầm, trong lời nói có hàm ý khác, dường như lão không hề ngạc nhiên với sự khai ân lớn lao của Ngô Thanh Đế. Nhà họ Ngô hôm nay gần như đã bị Học viện U Minh tắm máu, người nhà họ thương vong nặng nề. Theo lý mà nói, Ngô Thanh Đế nhất định sẽ không bỏ qua cho lão, ông hoàn toàn có khả năng nhân cơ hội này để tóm gọn một mẻ tất cả bọn họ. Nhưng bây giờ, Ngô Thanh Đế lại không chút do dự thả lão đi, vậy thì nguyên nhân chỉ có một, chính là ông biết bối cảnh của lão.
Ngô Thanh Đế không trực tiếp trả lời Minh Vương, mà chỉ nghiêm túc uy hiếp nói: “Tôi cảnh cáo ông, sau này không được quấy rầy bất kỳ người nào của nhà họ Ngô chúng tôi, nếu không tôi sẽ không khách sáo nữa đâu.”
Dáng vẻ của Ngô Thanh Đế ngạo nghễ, trong lòng Minh Vương thấy rất không vui. Nhưng lần này, lão thật sự đã thua, thua một cách triệt để, nên không thể ngang ngược khi đứng trước mặt Ngô Thanh Đế được nữa. Nếu Ngô Thanh Đế đã đồng ý thả lão đi thì lão cũng chẳng cần nhiều lời thêm nữa.
Lúc này, Ảnh Vương, Lang Vương và Vũ Vương cũng đều đứng dậy, Minh Vương và ba người họ cùng dẫn đoàn người của Học viện U Minh lặng lẽ rời đi.
Nguy cơ của nhà họ Ngô đã được giải trừ hoàn toàn từ đây.
Ngô Thiên đứng ở phía xa đang lẳng lặng nhìn Ngô Thanh Đế với vẻ mặt phức tạp. Cho đến tận bây giờ, Ngô Thiên mới phát hiện hắn không hiểu gì về bố mình cả. Hắn không hề biết bố mình có võ công nghịch thiên như vậy, không biết tại sao ông lại không hề làm gì khi bị mình ép nhường vị trí, và cũng không biết rốt cuộc bố mình đang suy nghĩ điều gì. Hắn thấy mình hoàn toàn không hiểu rõ về người bố này.
Ngô Thiên đứng một lúc lâu tại chỗ, sau đó mới cất bước, đi đến cạnh Ngô Thanh Đế.
Khi lại đối diện với Ngô Thanh Đế, Ngô Thiên có một loại cảm giác áp bức vô hình, như thể đứng trước mặt hắn không phải là một con người, mà là một ngọn núi lớn.
Ngô Thiên lặng lẽ điều chỉnh tâm trạng, rồi cuối cùng mới lên tiếng, khó hiểu hỏi Ngô Thanh Đế: “Bố, đám Minh Vương đã giết biết bao nhiêu người của nhà họ Ngô chúng ta, sao bố có thể thả họ đi như vậy?”
Nếu Ngô Thiên có thể tự làm chủ và có thực lực tuyệt đối, chăc chắn hắn sẽ khiến đám Minh Vương phải trả giá gấp trăm gấp nghìn lần. Nhưng tai họa hôm nay của nhà họ Ngô là do hắn gây ra, lại được Ngô Thanh Đế giải quyết. Vì thế bây giờ, Ngô Thanh Đế mới là chúa tể của nhà họ Ngô, nên Ngô Thiên không dám có ý ngỗ nghịch với Ngô Thanh Đế. Nhưng hắn không sao hiểu nổi tại sao bố mình lại thả lão đầu sỏ truy sát nhà họ Ngô đi?
Ngô Thanh Đế vẫn nhìn Ngô Thiên bằng ánh mắt lạnh băng như cũ, ông hé môi, nói rành mạch một cách sâu xa: “Nếu giết họ, nhà họ Ngô chúng ta sẽ thật sự đi đời.”
Nghe thấy vậy, Ngô Thiên càng mơ hồ hơn, hắn không thể tin hỏi lại: “Tại sao ạ?”
Ngô Thanh Đế không giải thích nhiều, chỉ đưa thanh Huyết Long Đao trong tay cho Ngô Thiên, sau đó nghiêm giọng nói: “Con không cần phải biết quá nhiều, chỉ cần làm chức vụ trưởng tộc nhà họ Ngô cho tốt là được, đừng gây thêm chuyện cho nhà họ Ngô nữa.”
Dứt lời, Ngô Thanh Đế không chờ Ngô Thiên nói tiếp, đã quay người bỏ đi.
Ông đang đi về phía linh đường của Liễu Khuynh Thành.
Ngô Thiên đứng im tại chỗ, nhìn bóng lưng dần đi xa của Ngô Thanh Đế, trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu.
Ở một phía khác, Vệ Hải đã bắt đầu dẫn người đi dọn dẹp hiện trường, xử lý việc về sau.
Lúc xế chiều, trong điện Vị Ương.
Ngô Thiên ôm đầy một bụng tâm sự ngồi trong đại điện, vẫn còn suy ngẫm.
Sau khi trầm mặc một lúc lâu, hắn mới lên tiếng, cất giọng nói thâm trầm với Vệ Hải ở một bên: “Tại sao rõ ràng bố tôi có thực lực mạnh như vậy, nhưng lại để mặc cho tôi cướp vị trí thành công và nắm giữ nhà họ Ngô?”
Ngô Thiên cứ tưởng hắn ngồi được vào vị trí tộc trưởng nhà họ Ngô là nhờ dựa vào thực lực của mình, nhưng bây giờ, sau khi thấy được thực lực thật sự của Ngô Thanh Đế, hắn mới biết mình đã lầm, lầm to. Rõ ràng Ngô Thanh Đế có khả năng ngăn cản hắn, nhưng ông lại không làm gì cả, thậm chí dường như còn ngầm cho phép hắn làm tộc trưởng nhà họ Ngô. Điều này khiến hắn thật sự thấy khó hiểu.
Nghe thấy câu hỏi này, Vệ Hải cũng có vẻ vô cùng phức tạp, nghiêm túc đáp: “Chuyện này tôi cũng không rõ.”
Ngô Thiên trầm ngâm một lát, ngay sau đó lại nói ra một nghi hoặc khác với Vệ Hải: “Không phải ông ấy thích Ngô Bách Tuế nhất à? Tại sao lúc tôi giết Ngô Bách Tuế, ông ấy không ra tay ngăn cản?”
Nghe vậy, mặt Vệ Hải khẽ biến sắc, ông ta chợt cau mày, rơi vào trầm mặc.
Một lát sau, Vệ Hải lên tiếng, hỏi lại Ngô Thiên: “Tộc trường còn nhớ lúc cậu giết Ngô Bách Tuế, Huyết Long Đao đột nhiên hiển linh không?”
Nghe Vệ Hải nói vậy, Ngô Thiên không khỏi nhìn xuống thanh Huyết Long Đao trong tay. Huyết Long Đao là món đồ mà Ngô Thiên coi trọng nhất, khoảng thời gian này, hắn dùng Huyết Long Đao cũng rất thuận buồm xuôi gió như cá gặp nước. Nhưng Ngô Thiên không bao giờ quên, ngày xưa khi hắn dùng Huyết Long Đao chém giết Ngô Bách Tuế, thanh đao này lại không chịu giết Ngô Bách Tuế như đã hiển linh, hắn căn bản không thể nắm vững được nó.
Lúc đó, Ngô Thiên nghĩ mãi không ra tại sao, hắn còn tưởng Huyết Long Đao đặc biệt với Ngô Bách Tuế. Nhưng bây giờ, sau khi được Vệ Hải nhắc nhở, Ngô Thiên lập tức nghĩ đến Ngô Thanh Đế.
Hôm nay, sau khi nhìn thấy Ngô Thanh Đế sử dụng Huyết Long Đao, dù không muốn thừa nhận đến đâu, Ngô Thiên cũng phải chấp nhận một điều rằng khi ở trong tay Ngô Thanh Đế, Huyết Long Đao mới có thể hoàn toàn phát huy được uy lực của mình. Còn Ngô Thanh Đế cũng hoàn toàn có thể khống chế được Huyết Long Đao, như thể ông mới là chủ nhân thật sự của nó.
Nghĩ đến đây, Ngô Thiên không nhịn được nói một cách sâu xa: “Ý của ông là lúc đó, bố tôi đã điều khiển Huyết Long Đao, ngăn cản tôi giết Ngô Bách Tuế?”
Vệ Hải gật đầu đáp: “Tôi nghĩ vậy.”
Ngô Thiên suy nghĩ, rồi lại nói: “Nhưng nếu ông ấy thật sự muốn cứu Ngô Bách Tuế, tại sao không đích thân ra mặt ngăn cản, mà lại để mặc cho tôi quẳng Ngô Bách Tuế vào khu cấm địa của nhà họ Ngô?”
Ngô Thiên thật sự ngày càng không hiểu gì về Ngô Thanh Đế, trong đầu hắn chứa đầy những nghi vấn, rất nhiều chuyện đã lật đổ nhận thức trước đây của hắn.
Trong đầu Vệ Hải cũng không khỏi thấy hoài nghi, ông ta cũng không hiểu được suy nghĩ của Ngô Thanh Đế. Nghe Ngô Thiên nói vậy, ông ta suy nghĩ một lúc, mới đáp: “Không lẽ ông ấy biết Ngô Bách Tuế có thể sống sót khỏi khu cấm địa? Hoặc là ông ấy đã cứu Ngô Bách Tuế từ nơi đó ra?”
Ngô Thiên trầm ngâm đáp: “Rốt cuộc là nguyên nhân gì, cứ lôi Ngô Bách Tuế đến hỏi là biết ngay.”
Nói rồi, Ngô Thiên gọi lớn lên: “Người đâu.”
Từ Dương lập tức đi vào đại điện, cung kính hỏi: “Tộc trưởng có gì căn dặn ạ?”
Ngô Thiên nhìn Từ Dương, lạnh giọng phân phó: “Tới địa lao đưa Ngô Bách Tuế đến đây cho tôi.”
Bình luận facebook