Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 234: Ngô Thanh Đế mất tích
Trong tích tắc, tất cả mọi người cùng đưa mắt nhìn kẻ vừa chậm rãi bay từ trên trời xuống.
Đây là một người phụ nữ có mái tóc đen dài, cặp mắt tuyệt đẹp, nhưng gương mặt lại bị che kín bởi một tấm khăn lụa, chỉ để lộ đôi mắt trong veo. Người phụ nữ mặc chiếc váy ren thêu thướt tha cầu kỳ, lúc hạ mình xuống đất, lớp váy ngoài cũng khẽ bay lên, lớp bên trong thì ngoan ngoãn ôm lấy thân mình, các tầng váy ở giữa bồng bềnh nhẹ nhàng, khiến người ta có cảm giác người phụ nữ này là một tiên nữ hạ phàm.
Khí chất của người phụ nữ ấy đúng là rất thần tiên, như thể không nhiễm bụi trần, siêu phàm thoát tục. Nhưng dường như lại tỏa ra khí thế áp đảo tất cả mọi người. Người phụ nữ không cần làm gì, chỉ nhẹ nhàng đáp xuống đất thôi cũng khiến bầu không khí trở nên ngột ngạt, mọi người đều cảm thấy lồng ngực mình nghèn nghẹt khó thở.
Người phụ nữ che mặt đáp xuống cạnh người đàn ông bệnh tật, đối diện với Ngô Bách Tuế dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.
Ngô Bách Tuế nhìn chằm chằm người phụ nữ che mặt, ánh mắt anh thoáng thay đổi. Người phụ nữ này khiến anh cảm thấy rất quen thuộc, nhưng vì đối phương che mặt nên Ngô Bách Tuế chưa kịp nhớ ra mình đã gặp người này ở đâu. Chỉ là cảm giác quen thuộc này cứ quẩn quanh trong đầu anh không thể tiêu tan.
Người phụ nữ che mặt nhìn người đàn ông bệnh tật nằm trên mặt đất rồi lại đưa mắt liếc Ngô Bách Tuế, lạnh nhạt cất lời: "Khoan dung được thì nên khoan dung".
Giọng nói của người phụ nữ rất trong trẻo tinh khiết, như một thiếu nữ đang độ xuân thì, nhưng giọng điệu lại già dặn từng trải, hệt như kẻ dày dặn phong sương.
Ngô Bách Tuế nhìn người phụ nữ che mặt chằm chằm rồi mạnh mẽ cất lời: "Tôi tha cho ông ta thì ai cho nhà họ Ngô, nếu người thắng là ông ta thì liệu ông ta có nương tay cho nhà họ Ngô không?"
Người đàn ông bệnh tật một lòng muốn tiêu diệt nhà họ Ngô. Ngô Bách Tuế không thể để người như lão sống sót.
Người phụ nữ che mặt liếc mắt nhìn mọi người có mặt tại đó rồi lạnh nhạt cất tiếng: "Nhưng không có thành viên nào nhà họ Ngô chết trong tay ông ấy, phải chứ?"
Ý của người phụ nữ che mặt rất rõ ràng, nếu người đàn ông bệnh tật không gây tổn thương cho người nhà họ Ngô thì Ngô Bách Tuế cũng không cần đuổi cùng giết tận lão.
Nghe vậy, ánh mắt Ngô Bách Tuế trở nên lạnh lẽo. Anh lạnh lùng nhìn người phụ nữ che mặt, cất giọng rét buốt: "Nếu hôm nay tôi không ở đây thì cô nghĩ nhà họ Ngô còn tồn tại tới tận giờ này sao? Nếu cô tới đây để cứu ông ta thì cứ nói thẳng, đừng nói những lời vô dụng với tôi".
Giọng điệu của Ngô Bách Tuế không hề nể nang, dù anh biết rõ người phụ nữ này có sức mạnh không hề tầm thường, anh vẫn chẳng buồn để tâm.
Người phụ nữ che mặt nghe Ngô Bách Tuế nói vậy bèn lạnh lùng thót: "Tôi tới để cứu ông ấy, nhưng tôi cũng buộc phải nhắc anh một câu, nếu hôm nay anh giết ông ấy thì nhà họ Ngô các anh cũng xong đời".
Ngô Bách Tuế khựng lại, anh trầm giọng: "Ý cô là gì?"
Ánh mắt người phụ nữ che mặt trở nên lạnh lẽo, người này nghiêm giọng: "Anh là người thông minh, chắc anh phải hiểu ý tôi chứ".
Tất cả mọi người đều thấy mơ màng bối rối vì lời nói của người phụ nữ che mặt, nhưng bọn họ đều thấy rõ sự uy hiếp của người này. Nếu Ngô Bách Tuế giết người đàn ông bệnh tật thì nhà họ Ngô sẽ tiêu tùng. Không ai biết tại sao người phụ nữ che mặt lại có thể quả quyết như vậy. Nhưng ai có thể hoàn toàn không để tâm tới một lời uy hiếp như vậy?
Nghe được lời người phụ nữ che mặt nói, Ngô Bách Tuế im lặng suy nghĩ, gương mặt anh trở nên nghiêm túc, ánh mắt sâu lắng, anh suy tư hồi lâu rồi cuối cùng mới mở miệng nói với người phụ nữ: "Nếu tôi thả ông ta ra thì các người sẽ buông tha cho nhà họ Ngô chứ?"
Ngô Bách Tuế vừa dứt lời, người phụ nữ che mặt còn chưa kịp đáp thì người đàn ông bệnh tật nằm dưới sàn lại chợt kiên quyết lên tiếng: "Không thể nào".
Trước đó, người đàn ông bệnh tật trông như đang ngắc ngoải sắp chết, thoi thóp từng hơi. Nhưng giờ, dường như ông ta đã sống lại, tràn đầy tinh thần, thậm chí còn lấy lại được cả vẻ phách lối, không hề nhượng bộ trước việc tiêu diệt nhà họ Ngô.
Nghe được câu trả lời quả quyết của người đàn ông bệnh tật, chỉ trong tích tắc, gương mặt Ngô Bách Tuế đã trở nên lạnh lẽo, anh nhìn người phụ nữ che mặt, nghiêm nghị cất lời: "Cô cũng thấy rồi đấy, dù tôi có buông tha cho ông ta thì nhà họ Ngô cũng sẽ bị ông ta đảo loạn không được hưởng bình yên, đã vậy thì tại sao tôi phải thả ông ta đi?"
Người phụ nữ che mặt nhìn người đàn ông bệnh tật nằm trên mặt đất chằm chằm, ánh mắt lộ vẻ bất mãn. Sau đó, người này lại nhìn Ngô Bách Tuế, nghiêm túc cất lời: "Ông ấy đã bị thương nặng tới nhường này rồi, anh nghĩ ông ấy còn có thể gây sóng gió thế nào cho nhà họ Ngô nữa? Chỉ cần anh tha cho ông ấy, tôi sẽ xử lý hết những chuyện khiến anh phải phiền lòng".
Giọng điệu người phụ nữ vô cùng kiên định nghiêm túc.
Nghe xong, vẻ mặt Ngô Bách Tuế cũng trở nên cực kỳ nghiêm nghị, anh nhìn người phụ nữ che mặt mà không thốt lời nào.
Ngô Bách Tuế im lặng trong chốc lát rồi cuối cùng cũng lạnh lùng lên tiếng: "Được, tôi có thể tha mạng cho ông ta, nhưng tôi mong cô sẽ nói được làm được".
Cuối cùng, Ngô Bách Tuế vẫn chọn cách nhượng bộ. Chỉ vì anh biết người đàn ông bệnh tật có thế lực rất mạnh đứng sau.
Nghe được câu trả lời của Ngô Bách Tuế, người phụ nữ che mặt không cảm thấy ngạc nhiên mà chỉ thẳng thắn nói: "Được".
Một cơn phong ba, cuối cùng lại kết thúc trong hòa bình.
Người phụ nữ che mặt đi rồi, người đàn ông bệnh tật được đưa đi. Xác Minh Vương cũng được mang theo. Tam Đại Thiên Vương và Thiên Nhân Chiến Đội đều rút khỏi trang viên nhà họ Ngô.
Sự căng thẳng trong trang viên đã hoàn toàn tan biến, bầu không khí nhẹ nhõm trở lại, người nhà họ Ngô và người nhà họ Hạ đều đã được giải thoát hoàn toàn.
Sau khi trải qua một cơn phong ba, cuối cùng tất cả đã yên bình trở lại.
Lúc này, Ngô Thiên lại cất bước chầm chậm tiến tới trước mặt Ngô Bách Tuế, hắn nghiêm nghị nói: "Sao mày lại để chúng chạy, như vậy là thả hổ về rừng, đến lúc ấy chắc chắn bọn chúng sẽ lại kéo nhau tới đây".
Ngô Thiên ra tay rất tàn nhẫn quả quyết, với tính tình của mình, Ngô Thiên nhất định sẽ nhổ cỏ tận gốc, không để lại hậu họa. Nhưng Ngô Bách Tuế lại bị uy hiếp bởi người phụ nữ che mặt, thả người đàn ông bệnh tật đi, điều này khiến lòng dạ Ngô Thiên thấy rất khó chịu.
Ngô Bách Tuế nhìn Ngô Thiên, anh dửng dưng nói: "Vậy thì anh đi mà giết sạch họ đi".
Nghe tới đây, vẻ mặt Ngô Thiên thay đổi, hắn giận dữ nói: "Mày..."Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Ngô Thiên thấy rất bực tức, rõ ràng Ngô Bách Tuế đang châm biếm hắn, châm biếm Ngô Thiên không có thực lực, hôm nay Ngô Thiên đã chịu cú sốc mạnh, đúng là vì thực lực của hắn không đủ nên ban nãy thấy Ngô Bách Tuế đồng ý thả người, hắn mới không ho he lên tiếng. Hắn có cái danh gia chủ hão thì sao, khi có chuyện quan trọng, hắn vẫn không thể đứng ra quyết định, vì Ngô Bách Tuế mới là vị Chúa Tể của ngày hôm nay. Anh đã cứu nhà họ Ngô, anh là người có sức mạnh Man Hoang tối cao tột bậc, anh mới có quyền cất lời tuyệt đối.
Ngô Thiên không cam lòng, hắn cảm thấy vô cùng âu sầu, chỉ muốn mắng chửi Ngô Bách Tuế nhưng vừa mới thốt một chữ, hắn đã phải kiềm chế ngậm miệng. Vì trước mặt Ngô Bách Tuế, hắn không có tư cách để phàn nàn, hắn có không cam tâm nữa thì cũng chỉ có thể nén nhịn. Hắn nén cơn giận, trầm giọng hỏi Ngô Bách Tuế: "Sao mày lại có sức mạnh Man Hoang? Có phải chuyện này có liên quan tới việc mày bước vào cấm địa nhà họ Ngô không?"
Về cơ bản, Ngô Thiên có thể chắc chắn trước khi Ngô Bách Tuế bước vào cấm địa nhà họ Ngô, anh không hề có sức mạnh Man Hoang, nếu không anh đã chẳng thua mình trong trận giao chiến, thậm chí mấy lần hắn định giết anh nhưng anh hoàn toàn không có sức chống trả. Hơn nữa, từ lúc rời khỏi cấm địa, dường như Ngô Bách Tuế đã đánh mất ký ức về cấm địa cùng với võ công của mình. Giờ anh đã lấy lại được võ công, cũng tìm được ký ức liên quan đến cấm địa. Sau khi lấy lại ký ức và võ công thì Ngô Bách Tuế mới sở hữu sức mạnh Man Hoang. Vậy nên Ngô Thiên dám kết luận rằng chuyện đột nhiên Ngô Bách Tuế trở nên vô địch như vậy chắc chắn có liên quan tới việc anh bước vào cấm địa nhà họ Ngô.
Ngô Bách Tuế thẳng thừng đáp lại câu hỏi của Ngô Thiên: "Không thể nói".
Nói rồi, anh cất bước tiến thẳng vào phòng Ngô Thanh Đế.
Trong trận chiến hôm nay, Ngô Bách Tuế chính là nhân vật tỏa sáng nhất, anh là vị cứu tinh của tất cả mọi người, vốn anh đã có thể hưởng thụ sự tôn sùng kính nể và vẻ cảm động rơi nước mắt của mọi người. Nhưng từ đầu chí cuối anh đều giữ vẻ bình tĩnh ung dung, tựa như với anh, tất thảy công danh đều là mây trôi.
Chuyện anh quan tâm nhất hiện giờ là bệnh tình của Ngô Thanh Đế, anh muốn cứu chữa cho ông.
Vừa vào phòng, Ngô Bách Tuế đã chợt phát hiện giường Ngô Thanh Đế trống không.
Ngô Thanh Đế, đã mất tích rồi.
Một tờ giấy nho nhỏ bay trên giường.
Ngô Bách Tuế tiến lại gần, cầm tờ giấy lên đọc. Cặp mắt anh lập tức trở nên đỏ lừ, sát khí cuồn cuộn tỏa ra khỏi cơ thể anh.
"Tại sao cứ phải ép tôi!"
Ngô Bách Tuế vò nát tờ giấy, giận dữ thét lên.
Đây là một người phụ nữ có mái tóc đen dài, cặp mắt tuyệt đẹp, nhưng gương mặt lại bị che kín bởi một tấm khăn lụa, chỉ để lộ đôi mắt trong veo. Người phụ nữ mặc chiếc váy ren thêu thướt tha cầu kỳ, lúc hạ mình xuống đất, lớp váy ngoài cũng khẽ bay lên, lớp bên trong thì ngoan ngoãn ôm lấy thân mình, các tầng váy ở giữa bồng bềnh nhẹ nhàng, khiến người ta có cảm giác người phụ nữ này là một tiên nữ hạ phàm.
Khí chất của người phụ nữ ấy đúng là rất thần tiên, như thể không nhiễm bụi trần, siêu phàm thoát tục. Nhưng dường như lại tỏa ra khí thế áp đảo tất cả mọi người. Người phụ nữ không cần làm gì, chỉ nhẹ nhàng đáp xuống đất thôi cũng khiến bầu không khí trở nên ngột ngạt, mọi người đều cảm thấy lồng ngực mình nghèn nghẹt khó thở.
Người phụ nữ che mặt đáp xuống cạnh người đàn ông bệnh tật, đối diện với Ngô Bách Tuế dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.
Ngô Bách Tuế nhìn chằm chằm người phụ nữ che mặt, ánh mắt anh thoáng thay đổi. Người phụ nữ này khiến anh cảm thấy rất quen thuộc, nhưng vì đối phương che mặt nên Ngô Bách Tuế chưa kịp nhớ ra mình đã gặp người này ở đâu. Chỉ là cảm giác quen thuộc này cứ quẩn quanh trong đầu anh không thể tiêu tan.
Người phụ nữ che mặt nhìn người đàn ông bệnh tật nằm trên mặt đất rồi lại đưa mắt liếc Ngô Bách Tuế, lạnh nhạt cất lời: "Khoan dung được thì nên khoan dung".
Giọng nói của người phụ nữ rất trong trẻo tinh khiết, như một thiếu nữ đang độ xuân thì, nhưng giọng điệu lại già dặn từng trải, hệt như kẻ dày dặn phong sương.
Ngô Bách Tuế nhìn người phụ nữ che mặt chằm chằm rồi mạnh mẽ cất lời: "Tôi tha cho ông ta thì ai cho nhà họ Ngô, nếu người thắng là ông ta thì liệu ông ta có nương tay cho nhà họ Ngô không?"
Người đàn ông bệnh tật một lòng muốn tiêu diệt nhà họ Ngô. Ngô Bách Tuế không thể để người như lão sống sót.
Người phụ nữ che mặt liếc mắt nhìn mọi người có mặt tại đó rồi lạnh nhạt cất tiếng: "Nhưng không có thành viên nào nhà họ Ngô chết trong tay ông ấy, phải chứ?"
Ý của người phụ nữ che mặt rất rõ ràng, nếu người đàn ông bệnh tật không gây tổn thương cho người nhà họ Ngô thì Ngô Bách Tuế cũng không cần đuổi cùng giết tận lão.
Nghe vậy, ánh mắt Ngô Bách Tuế trở nên lạnh lẽo. Anh lạnh lùng nhìn người phụ nữ che mặt, cất giọng rét buốt: "Nếu hôm nay tôi không ở đây thì cô nghĩ nhà họ Ngô còn tồn tại tới tận giờ này sao? Nếu cô tới đây để cứu ông ta thì cứ nói thẳng, đừng nói những lời vô dụng với tôi".
Giọng điệu của Ngô Bách Tuế không hề nể nang, dù anh biết rõ người phụ nữ này có sức mạnh không hề tầm thường, anh vẫn chẳng buồn để tâm.
Người phụ nữ che mặt nghe Ngô Bách Tuế nói vậy bèn lạnh lùng thót: "Tôi tới để cứu ông ấy, nhưng tôi cũng buộc phải nhắc anh một câu, nếu hôm nay anh giết ông ấy thì nhà họ Ngô các anh cũng xong đời".
Ngô Bách Tuế khựng lại, anh trầm giọng: "Ý cô là gì?"
Ánh mắt người phụ nữ che mặt trở nên lạnh lẽo, người này nghiêm giọng: "Anh là người thông minh, chắc anh phải hiểu ý tôi chứ".
Tất cả mọi người đều thấy mơ màng bối rối vì lời nói của người phụ nữ che mặt, nhưng bọn họ đều thấy rõ sự uy hiếp của người này. Nếu Ngô Bách Tuế giết người đàn ông bệnh tật thì nhà họ Ngô sẽ tiêu tùng. Không ai biết tại sao người phụ nữ che mặt lại có thể quả quyết như vậy. Nhưng ai có thể hoàn toàn không để tâm tới một lời uy hiếp như vậy?
Nghe được lời người phụ nữ che mặt nói, Ngô Bách Tuế im lặng suy nghĩ, gương mặt anh trở nên nghiêm túc, ánh mắt sâu lắng, anh suy tư hồi lâu rồi cuối cùng mới mở miệng nói với người phụ nữ: "Nếu tôi thả ông ta ra thì các người sẽ buông tha cho nhà họ Ngô chứ?"
Ngô Bách Tuế vừa dứt lời, người phụ nữ che mặt còn chưa kịp đáp thì người đàn ông bệnh tật nằm dưới sàn lại chợt kiên quyết lên tiếng: "Không thể nào".
Trước đó, người đàn ông bệnh tật trông như đang ngắc ngoải sắp chết, thoi thóp từng hơi. Nhưng giờ, dường như ông ta đã sống lại, tràn đầy tinh thần, thậm chí còn lấy lại được cả vẻ phách lối, không hề nhượng bộ trước việc tiêu diệt nhà họ Ngô.
Nghe được câu trả lời quả quyết của người đàn ông bệnh tật, chỉ trong tích tắc, gương mặt Ngô Bách Tuế đã trở nên lạnh lẽo, anh nhìn người phụ nữ che mặt, nghiêm nghị cất lời: "Cô cũng thấy rồi đấy, dù tôi có buông tha cho ông ta thì nhà họ Ngô cũng sẽ bị ông ta đảo loạn không được hưởng bình yên, đã vậy thì tại sao tôi phải thả ông ta đi?"
Người phụ nữ che mặt nhìn người đàn ông bệnh tật nằm trên mặt đất chằm chằm, ánh mắt lộ vẻ bất mãn. Sau đó, người này lại nhìn Ngô Bách Tuế, nghiêm túc cất lời: "Ông ấy đã bị thương nặng tới nhường này rồi, anh nghĩ ông ấy còn có thể gây sóng gió thế nào cho nhà họ Ngô nữa? Chỉ cần anh tha cho ông ấy, tôi sẽ xử lý hết những chuyện khiến anh phải phiền lòng".
Giọng điệu người phụ nữ vô cùng kiên định nghiêm túc.
Nghe xong, vẻ mặt Ngô Bách Tuế cũng trở nên cực kỳ nghiêm nghị, anh nhìn người phụ nữ che mặt mà không thốt lời nào.
Ngô Bách Tuế im lặng trong chốc lát rồi cuối cùng cũng lạnh lùng lên tiếng: "Được, tôi có thể tha mạng cho ông ta, nhưng tôi mong cô sẽ nói được làm được".
Cuối cùng, Ngô Bách Tuế vẫn chọn cách nhượng bộ. Chỉ vì anh biết người đàn ông bệnh tật có thế lực rất mạnh đứng sau.
Nghe được câu trả lời của Ngô Bách Tuế, người phụ nữ che mặt không cảm thấy ngạc nhiên mà chỉ thẳng thắn nói: "Được".
Một cơn phong ba, cuối cùng lại kết thúc trong hòa bình.
Người phụ nữ che mặt đi rồi, người đàn ông bệnh tật được đưa đi. Xác Minh Vương cũng được mang theo. Tam Đại Thiên Vương và Thiên Nhân Chiến Đội đều rút khỏi trang viên nhà họ Ngô.
Sự căng thẳng trong trang viên đã hoàn toàn tan biến, bầu không khí nhẹ nhõm trở lại, người nhà họ Ngô và người nhà họ Hạ đều đã được giải thoát hoàn toàn.
Sau khi trải qua một cơn phong ba, cuối cùng tất cả đã yên bình trở lại.
Lúc này, Ngô Thiên lại cất bước chầm chậm tiến tới trước mặt Ngô Bách Tuế, hắn nghiêm nghị nói: "Sao mày lại để chúng chạy, như vậy là thả hổ về rừng, đến lúc ấy chắc chắn bọn chúng sẽ lại kéo nhau tới đây".
Ngô Thiên ra tay rất tàn nhẫn quả quyết, với tính tình của mình, Ngô Thiên nhất định sẽ nhổ cỏ tận gốc, không để lại hậu họa. Nhưng Ngô Bách Tuế lại bị uy hiếp bởi người phụ nữ che mặt, thả người đàn ông bệnh tật đi, điều này khiến lòng dạ Ngô Thiên thấy rất khó chịu.
Ngô Bách Tuế nhìn Ngô Thiên, anh dửng dưng nói: "Vậy thì anh đi mà giết sạch họ đi".
Nghe tới đây, vẻ mặt Ngô Thiên thay đổi, hắn giận dữ nói: "Mày..."Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Ngô Thiên thấy rất bực tức, rõ ràng Ngô Bách Tuế đang châm biếm hắn, châm biếm Ngô Thiên không có thực lực, hôm nay Ngô Thiên đã chịu cú sốc mạnh, đúng là vì thực lực của hắn không đủ nên ban nãy thấy Ngô Bách Tuế đồng ý thả người, hắn mới không ho he lên tiếng. Hắn có cái danh gia chủ hão thì sao, khi có chuyện quan trọng, hắn vẫn không thể đứng ra quyết định, vì Ngô Bách Tuế mới là vị Chúa Tể của ngày hôm nay. Anh đã cứu nhà họ Ngô, anh là người có sức mạnh Man Hoang tối cao tột bậc, anh mới có quyền cất lời tuyệt đối.
Ngô Thiên không cam lòng, hắn cảm thấy vô cùng âu sầu, chỉ muốn mắng chửi Ngô Bách Tuế nhưng vừa mới thốt một chữ, hắn đã phải kiềm chế ngậm miệng. Vì trước mặt Ngô Bách Tuế, hắn không có tư cách để phàn nàn, hắn có không cam tâm nữa thì cũng chỉ có thể nén nhịn. Hắn nén cơn giận, trầm giọng hỏi Ngô Bách Tuế: "Sao mày lại có sức mạnh Man Hoang? Có phải chuyện này có liên quan tới việc mày bước vào cấm địa nhà họ Ngô không?"
Về cơ bản, Ngô Thiên có thể chắc chắn trước khi Ngô Bách Tuế bước vào cấm địa nhà họ Ngô, anh không hề có sức mạnh Man Hoang, nếu không anh đã chẳng thua mình trong trận giao chiến, thậm chí mấy lần hắn định giết anh nhưng anh hoàn toàn không có sức chống trả. Hơn nữa, từ lúc rời khỏi cấm địa, dường như Ngô Bách Tuế đã đánh mất ký ức về cấm địa cùng với võ công của mình. Giờ anh đã lấy lại được võ công, cũng tìm được ký ức liên quan đến cấm địa. Sau khi lấy lại ký ức và võ công thì Ngô Bách Tuế mới sở hữu sức mạnh Man Hoang. Vậy nên Ngô Thiên dám kết luận rằng chuyện đột nhiên Ngô Bách Tuế trở nên vô địch như vậy chắc chắn có liên quan tới việc anh bước vào cấm địa nhà họ Ngô.
Ngô Bách Tuế thẳng thừng đáp lại câu hỏi của Ngô Thiên: "Không thể nói".
Nói rồi, anh cất bước tiến thẳng vào phòng Ngô Thanh Đế.
Trong trận chiến hôm nay, Ngô Bách Tuế chính là nhân vật tỏa sáng nhất, anh là vị cứu tinh của tất cả mọi người, vốn anh đã có thể hưởng thụ sự tôn sùng kính nể và vẻ cảm động rơi nước mắt của mọi người. Nhưng từ đầu chí cuối anh đều giữ vẻ bình tĩnh ung dung, tựa như với anh, tất thảy công danh đều là mây trôi.
Chuyện anh quan tâm nhất hiện giờ là bệnh tình của Ngô Thanh Đế, anh muốn cứu chữa cho ông.
Vừa vào phòng, Ngô Bách Tuế đã chợt phát hiện giường Ngô Thanh Đế trống không.
Ngô Thanh Đế, đã mất tích rồi.
Một tờ giấy nho nhỏ bay trên giường.
Ngô Bách Tuế tiến lại gần, cầm tờ giấy lên đọc. Cặp mắt anh lập tức trở nên đỏ lừ, sát khí cuồn cuộn tỏa ra khỏi cơ thể anh.
"Tại sao cứ phải ép tôi!"
Ngô Bách Tuế vò nát tờ giấy, giận dữ thét lên.
Last edited:
Bình luận facebook