Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 226 - Sức mạnh vô địch
Ý chí chiến đấu của người đàn ông bệnh tật trào dâng hết lên,
người lão toát ra sát khí vô hạn, khí thế bộc phát cả ra. Vừa dứt lời, lão liền
nắm chặt quyền tay phải giơ lên.
Quyền của lão nắm rất chặt, dường như đang ngưng tụ một nguồn năng
lượng. Một lát sau, chỉ thấy trước đầu nắm đấm lượn lờ một gợn nước lốc xoáy,
nhưng đó rõ ràng không phải là gợn nước mà là một luồng chân nguyên.
"Đi!"
Lúc chân nguyên gợn nước tích lực tới một mức độ nhất định, người
đàn ông bệnh tật đột nhiên quát lớn rồi đồng thời tung nắm đấm ra.
Bất chợt, một luồng chân nguyên cuồn cuộn từ nắm đấm của lão xé
nát không khí và mọi thứ đánh về phía Ngô Bách Tuế với khí thế hung mãnh.
Khí thế này quá đỗi hùng vĩ, uy lực quá mạnh, luồng chân nguyên đó
hệt như gió bão thét gào cuốn thốc bốn phương. Người đứng ở gần đó bao gồm cả
Hạ Mạt Hàn và Hoàng Quý Lan đều hoảng hốt lùi ra xa, nhưng họ có lùi xa tới đâu
thì cũng có thể cảm nhận được cảm giác đè nén ở lồng ngực.
Nhưng Ngô Bách Tuế đứng trong tâm bão lại thản nhiên như thường,
từ đầu đến cuối mặt anh không hề gợn sóng. Nhưng người anh đang toát ra một
luồng khí thế vô địch vô hình, anh cũng nắm chặt quyền tay phải ngay lập tức.
Sau đó, quyền của Ngô Bách Tuế đánh thẳng vào chân nguyên gợn nước
của người đàn ông bệnh tật trong tích tắc.
Quyền này cũng không mang theo chân nguyên hay chân khí gì, nó chỉ
là một nắm đấm đơn giản nhất, nó mang theo sức mạnh và khí thế vô biên trên
người Ngô Bách Tuế.
Đơn giản nhất, mạnh mẽ nhất!
Nắm đấm đơn giản nhất mà Ngô Bách Tuế tung ra lại mang năng lượng
mạnh mẽ nhất, tinh hoa của đất trời dường như bị quyền thế của Ngô Bách Tuế hấp
thụ hết trong nháy mắt. Thế quyền mang theo tinh hoa vô hạn và năng lượng mạnh
nhất của Ngô Bách Tuế đâm thẳng vào chân nguyên gợn nước hùng vĩ kia.
Ầm!
Nắm đấm của Ngô Bách Tuế va vào chân nguyên của người đàn ông bệnh
tật.
Chân nguyên mạnh vô cùng, nhưng khí thế từ nắm đấm của Ngô Bách
Tuế lại mang sức mạnh đột phá tất cả. Ông mạnh đến thế nào tôi cũng phải phá
cho bằng được!
Một giây sau, chỉ thấy luồng chân nguyên vốn phải nghiền nát tất
cả của người đàn ông bệnh tật bị nắm đấm của Ngô Bách Tuế đánh nát, cuối cùng
tiêu tan hết.
Phá được rồi, nắm đấm đơn giản nhất của Ngô Bách Tuế phá giải được
chân nguyên của người đàn ông bệnh tật thật rồi!
Cảnh tượng này lại khiến mọi người sửng sốt. Ngô Bách Tuế dùng
hành động thực tế để chứng minh lời nói lúc nãy rằng thân thể của anh có sức
mạnh vô hạn. Thật ra có rất nhiều người hoàn toàn không tin, nhưng giờ phút
này, tận mắt chứng kiến Ngô Bách Tuế dùng năng lượng thuần túy nhất của bản
thân để công phá chân nguyên của người đàn ông bệnh tật, họ buộc phải tin.
Nhưng chính vì tin rồi nên họ mới kinh ngạc hơn. Rốt cuộc là vì sao, không phải
chân nguyên hay chân khí mà chỉ sức mạnh đơn thuần lại đánh vỡ được chân
nguyên? Tất cả mọi người đều không lí giải được.
Toàn cảnh như đóng băng.
Trang viên rộng lớn im lặng như tờ.
Ai ai cũng chìm trong sự kinh ngạc không gì sánh bằng. Ánh mắt họ
nhìn Ngô Bách Tuế tràn ngập đủ loại nghi ngờ, bây giờ anh đã thật sự trở thành
hóa thân của thần kì rồi.
Ngay đến người đàn ông bệnh tật cũng ngẩn ra, ánh mắt nhìn Ngô
Bách Tuế chằm chằm, mãi một hồi lâu chưa hoàn hồn lại được.
Nhìn rất lâu, người đàn ông bệnh tật mới chầm chậm cất giọng nói
khàn đục hỏi: "Rốt cuộc sao có thể làm được thế này?"
Sức mạnh tự thân đơn thuần nhất đánh nát chân nguyên mà chỉ có Vũ
Thánh mới luyện được, chuyện này mà nói ra thì e rằng tất cả người học võ đều
sốc đến trợn mắt há mồm. Người đàn ông bệnh tật là Chúa Tể trong giới võ đạo
cũng không hiểu được hiện tượng quái lạ này.
Ngô Bách Tuế thờ ơ nhìn lão rồi hờ hững đáp: "Tôi nói rồi,
sức mạnh của xác thịt cũng có thể trở thành sức mạnh tuyệt đối thực sự".
Lúc nói lời này, Ngô Bách Tuế lại lần nữa thể hiện phong thái của
cao nhân, dường như anh đang đứng ở đỉnh cao nào đó nhìn xuống chúng sinh,
trong đó có cả người đàn ông bệnh tật.
Người đàn ông bệnh tật sao chịu nổi thái độ ăn trên ngồi trước này
của Ngô Bách Tuế, trước nay đều là lão liếc mắt nhìn đời, nào ai dám đứng trên
đầu lão chứ. Ngô Bách Tuế thành công chọc tức lão. Sát khí của lão lại lần nữa
bùng lên, lão không cam tâm, dù thế nào lão cũng sẽ không chấp nhận cách nói
của Ngô Bách Tuế. Sao sức mạnh vô địch trên thế giới lại là sức mạnh nguyên
thủy nhất từ xác thịt được cơ chứ? Lão nhìn Ngô Bách Tuế chằm chằm rồi gàn dở
nói: "Không thể nào, tôi không tin sức mạnh xác thịt của cậu thật sự có
thể là vô địch đâu!"
Dứt lời, lão chợt lắc người tấn công Ngô Bách Tuế.
Tốc độ của lão nhanh không gì đuổi kịp, khí thế bùng nổ, lão còn
chưa tới gần Ngô Bách Tuế mà khí thế khủng bố của lão đã bao trùm anh rồi.
Lần này, người đàn ông bệnh tật không dùng chân nguyên tấn công
Ngô Bách Tuế nữa, lão muốn kết hợp cả chân nguyên và sức mạnh xác thịt của mình
đánh vụn hết cách nói hoang đường xấc xược kia của Ngô Bách Tuế.
Đám đông đứng bất động thấy người đàn ông bệnh tật nổi giận thì
đều không khỏi lo lắng cả lên. Còn chưa hết kinh ngạc thì bọn họ đã kích động,
ai cũng cảm nhận được khí thế lần này của người đàn ông bệnh tật thật sự khác
thường. Lúc lão chạy nhanh, toàn thân phát ra chân nguyên đáng sợ, lão vốn bệnh
nguy kịch nhưng giờ phút này lão lại hệt như một con thú lớn thời viễn cổ sở
hữu sức mạnh của trời đất, phát ra uy thế mạnh mẽ vô địch.
Trong nháy mắt, lão đã xông tới trước mặt Ngô Bách Tuế, ngay sau
đó lão chợt giơ tay phải ra chưởng về phía ngực Ngô Bách Tuế.
Chưởng này ngưng tụ hết sức lực và chân nguyên mạnh nhất của lão.
Hai nguồn năng lượng kết hợp với nhau hệt như bão táp gào thét, điên cuồng và
mãnh liệt cuốn về phía Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế không do dự gì thu quyền tay phải bằng tốc độ nhanh
nhất, đón cản chưởng của người đàn ông bệnh tật.
Bùm bùm bùm!
Quyền của Ngô Bách Tuế vừa tung ra khiến trời đất lại đổi màu,
dường như từng đợt tiếng sấm dậy vang trong hư không, vô hình chung, hơi thở
tinh hoa của đất trời lại hòa quyện vào trong nắm đấm của anh. Nắm đấm của anh
mang theo sức mạnh vô địch tự thân cùng với uy thế của đất trời đánh thẳng vào
chưởng của người đàn ông bệnh tật.
Ầm!
Quyền và chưởng giao nhau, năng lượng của Ngô Bách Tuế đối đầu với
năng lượng kết hợp của người đàn ông bệnh tật, tỏa ra uy lực động trời.
Phạm vi xung quanh hai người bỗng nổi gió lớn, bụi bay mù mịt,
không khí bùng nổ, mặt đất cũng dường như rung chuyển.
Người đứng ở xa xem cũng nín thở, căng thẳng hơn nhiều, ai ai cũng
vô cùng muốn biết Ngô Bách Tuế có thể đỡ nổi đòn tấn công khủng khiếp này của
người đàn ông bệnh tật hay không.
Vài giây sau, mọi người thấy người đàn ông bệnh tật chủ động tấn
công lại liên tục lùi về phía sau, bước chân lảo đảo.
Còn Ngô Bách Tuế thì lại đứng nguyên tại chỗ, sừng sững hiên ngang.
Trong tích tắc, dường như trong lòng mọi người có một cơn lũ quét
qua, cảm giác kinh ngạc nhấn chìm bọn họ, cảnh tượng này thật sự quá đỗi bất
ngờ, Ngô Bách Tuế lại một lần nữa tạo ra một kì tích khiến người ta không thể
tưởng tượng ra được.
Người nhà họ Ngô và nhà họ Hạ vừa kinh ngạc vừa cảm nhận được sự
kích động và vui mừng đến điên cuồng. Không ai ngờ được Ngô Bách Tuế không
những có thể chống lại người đàn ông bệnh tật mà còn có thể đánh lui lão khi
lão dùng toàn lực để tấn công. Điều này đủ để chứng minh Ngô Bách Tuế sẽ không
yếu hơn người đàn ông bệnh tật. Anh không phải Vũ Thánh lại có thể thắng được
Vũ Thánh, anh chính là Đấng cứu thế thần kì nhất!
Có lẽ nhà họ Ngô thật sự được cứu rồi!
Trong lòng mọi người đều tràn ngập hi vọng.
Ánh mắt mọi người đều sáng long lanh.
Phía đối diện, Tứ Đại Thiên Vương và chiến đội hàng nghìn người
mặc đồ đen lại mặt mày ảm đạm, chịu cú sốc lớn.
Người đàn ông bệnh tật thì lại càng sốc đến nỗi sắp hoài nghi cuộc
sống. Nắm đấm vừa nãy của Ngô Bách Tuế đánh thẳng vào lòng bàn tay lão, sức
mạnh của nó đi thẳng từ lòng bàn tay vào trong cơ thể của lão, đến bây giờ cánh
tay của lão vẫn còn cảm thấy tê buốt, dường như máu thịt trong cánh tay đều bị
năng lượng đó ăn mòn vậy.
May là chân nguyên của lão bảo vệ được xác thịt nên mới không bị
thương quá nặng. Nhưng lão lại bị sốc rất nặng.
Lùi sau mấy mét đứng vững lại được rồi nhưng lão vẫn đang ở trong
trạng thái hoảng hốt, lão không thể nào chấp nhận được sự thật này. Nhưng sự
thật tàn khốc lại là sức mạnh xác thịt của Ngô Bách Tuế lại mạnh đến nỗi Vũ
Thánh như lão cũng đánh không nổi.
Qua một hồi lâu, người đàn ông bệnh tật mới dần bừng tỉnh lại, lão
nhìn sâu vào Ngô Bách Tuế rồi cất giọng nói lạnh thấu xương: "Đấu lại!"
Giây phút này, người đàn ông bệnh tật vừa thâm trầm vừa đáng sợ
hệt như quỷ hồn trong đêm tối.
Ngô Bách Tuế thì lại chẳng sợ gì, ánh mắt anh lạnh lùng, nghiêm
giọng nói: "Vậy ông phải chuẩn bị cho tốt đấy".
Dứt lời, khí thế của Ngô Bách Tuế chợt thay đổi, ý chí chiến đấu
ngùn ngụt.
Một giây sau, anh lắc người bay tới như một mũi tên, xông về phía
người đàn ông bệnh tật.
"Bá Sát Quyền!"
Vừa tới sát người đàn ông bệnh tật, Ngô Bách Tuế liền gào lớn,
đồng thời nắm đấm của anh cũng hung hăng vung về phía lão.
Nắm đấm này khiến gió rít lên từng đợt, xé toạc không khí, thoạt
nhìn nó không giống một nắm đấm mà giống một chiếc búa cực lớn, muốn đập vỡ cả
hư không.
Khai thiên lập địa.
Đây chính là tinh túy của Bá Sát Quyền, quyền thế bá đạo vô song,
sát khí hung mãnh lạnh thấu xương, sức mạnh trong đó thì càng ghê gớm, hệt như
một vầng thái dương đang cháy mãnh liệt, những nơi quyền này đi qua đều hóa
thành hư ảo.
Người đàn ông bệnh tật thấy vậy thì hai mắt chợt ngưng tụ lại, lão
ngay lập tức phát ra chân nguyên mạnh nhất bao bọc cơ thể.
Đồng thời, đôi tay lão đón cản đòn tấn công với khí thế vô địch.
Lần này, chưởng của lão mang theo năng lượng chân nguyên cuồn cuộn
và sát khí âm lạnh đáng sợ cực kì.
Ầm!
Quyền của Ngô Bách Tuế và chưởng của người đàn ông bệnh tật lại va
vào nhau lần nữa, hai nguồn năng lượng hoàn toàn khác biệt va mạnh vào nhau
khiến từng đợt sóng khí kình cuộn trào tỏa ra.
Dưới làn sóng khí, hai người vẫn đứng trong tư thế đánh đối diện
với nhau.
"Phá!"
Sau khi giằng co một lúc, Ngô Bách Tuế đột nhiên lạnh giọng hô
lên, ngay sau đó, lực trong quyền của anh được tăng lên mạnh mẽ.
Người đàn ông bệnh tật chợt cau chặt mày, lão có thể cảm nhận được
một luồng năng lượng nóng rực ghê người từ nắm đấm của Ngô Bách Tuế truyền
sang, nó như một quả cầu lửa, không ngừng thiêu đốt lão. Thậm chí, chân nguyên
hộ thể của lão cũng bị quả cầu lửa này thiêu đốt.
Chẳng bao lâu sau, nguồn năng lượng nóng rực và mạnh mẽ của Ngô
Bách Tuế đã phá được lớp chân nguyên hộ thể đánh thẳng lên da thịt của người
đàn ông bệnh tật.
Phụt!
Mặt mũi người đàn ông bệnh tật méo mó, lão phun ra một ngụm máu
tươi lớn, cơ thể của lão cũng bị đánh bật ra sau cuối cùng đập mạnh xuống đất.
người lão toát ra sát khí vô hạn, khí thế bộc phát cả ra. Vừa dứt lời, lão liền
nắm chặt quyền tay phải giơ lên.
Quyền của lão nắm rất chặt, dường như đang ngưng tụ một nguồn năng
lượng. Một lát sau, chỉ thấy trước đầu nắm đấm lượn lờ một gợn nước lốc xoáy,
nhưng đó rõ ràng không phải là gợn nước mà là một luồng chân nguyên.
"Đi!"
Lúc chân nguyên gợn nước tích lực tới một mức độ nhất định, người
đàn ông bệnh tật đột nhiên quát lớn rồi đồng thời tung nắm đấm ra.
Bất chợt, một luồng chân nguyên cuồn cuộn từ nắm đấm của lão xé
nát không khí và mọi thứ đánh về phía Ngô Bách Tuế với khí thế hung mãnh.
Khí thế này quá đỗi hùng vĩ, uy lực quá mạnh, luồng chân nguyên đó
hệt như gió bão thét gào cuốn thốc bốn phương. Người đứng ở gần đó bao gồm cả
Hạ Mạt Hàn và Hoàng Quý Lan đều hoảng hốt lùi ra xa, nhưng họ có lùi xa tới đâu
thì cũng có thể cảm nhận được cảm giác đè nén ở lồng ngực.
Nhưng Ngô Bách Tuế đứng trong tâm bão lại thản nhiên như thường,
từ đầu đến cuối mặt anh không hề gợn sóng. Nhưng người anh đang toát ra một
luồng khí thế vô địch vô hình, anh cũng nắm chặt quyền tay phải ngay lập tức.
Sau đó, quyền của Ngô Bách Tuế đánh thẳng vào chân nguyên gợn nước
của người đàn ông bệnh tật trong tích tắc.
Quyền này cũng không mang theo chân nguyên hay chân khí gì, nó chỉ
là một nắm đấm đơn giản nhất, nó mang theo sức mạnh và khí thế vô biên trên
người Ngô Bách Tuế.
Đơn giản nhất, mạnh mẽ nhất!
Nắm đấm đơn giản nhất mà Ngô Bách Tuế tung ra lại mang năng lượng
mạnh mẽ nhất, tinh hoa của đất trời dường như bị quyền thế của Ngô Bách Tuế hấp
thụ hết trong nháy mắt. Thế quyền mang theo tinh hoa vô hạn và năng lượng mạnh
nhất của Ngô Bách Tuế đâm thẳng vào chân nguyên gợn nước hùng vĩ kia.
Ầm!
Nắm đấm của Ngô Bách Tuế va vào chân nguyên của người đàn ông bệnh
tật.
Chân nguyên mạnh vô cùng, nhưng khí thế từ nắm đấm của Ngô Bách
Tuế lại mang sức mạnh đột phá tất cả. Ông mạnh đến thế nào tôi cũng phải phá
cho bằng được!
Một giây sau, chỉ thấy luồng chân nguyên vốn phải nghiền nát tất
cả của người đàn ông bệnh tật bị nắm đấm của Ngô Bách Tuế đánh nát, cuối cùng
tiêu tan hết.
Phá được rồi, nắm đấm đơn giản nhất của Ngô Bách Tuế phá giải được
chân nguyên của người đàn ông bệnh tật thật rồi!
Cảnh tượng này lại khiến mọi người sửng sốt. Ngô Bách Tuế dùng
hành động thực tế để chứng minh lời nói lúc nãy rằng thân thể của anh có sức
mạnh vô hạn. Thật ra có rất nhiều người hoàn toàn không tin, nhưng giờ phút
này, tận mắt chứng kiến Ngô Bách Tuế dùng năng lượng thuần túy nhất của bản
thân để công phá chân nguyên của người đàn ông bệnh tật, họ buộc phải tin.
Nhưng chính vì tin rồi nên họ mới kinh ngạc hơn. Rốt cuộc là vì sao, không phải
chân nguyên hay chân khí mà chỉ sức mạnh đơn thuần lại đánh vỡ được chân
nguyên? Tất cả mọi người đều không lí giải được.
Toàn cảnh như đóng băng.
Trang viên rộng lớn im lặng như tờ.
Ai ai cũng chìm trong sự kinh ngạc không gì sánh bằng. Ánh mắt họ
nhìn Ngô Bách Tuế tràn ngập đủ loại nghi ngờ, bây giờ anh đã thật sự trở thành
hóa thân của thần kì rồi.
Ngay đến người đàn ông bệnh tật cũng ngẩn ra, ánh mắt nhìn Ngô
Bách Tuế chằm chằm, mãi một hồi lâu chưa hoàn hồn lại được.
Nhìn rất lâu, người đàn ông bệnh tật mới chầm chậm cất giọng nói
khàn đục hỏi: "Rốt cuộc sao có thể làm được thế này?"
Sức mạnh tự thân đơn thuần nhất đánh nát chân nguyên mà chỉ có Vũ
Thánh mới luyện được, chuyện này mà nói ra thì e rằng tất cả người học võ đều
sốc đến trợn mắt há mồm. Người đàn ông bệnh tật là Chúa Tể trong giới võ đạo
cũng không hiểu được hiện tượng quái lạ này.
Ngô Bách Tuế thờ ơ nhìn lão rồi hờ hững đáp: "Tôi nói rồi,
sức mạnh của xác thịt cũng có thể trở thành sức mạnh tuyệt đối thực sự".
Lúc nói lời này, Ngô Bách Tuế lại lần nữa thể hiện phong thái của
cao nhân, dường như anh đang đứng ở đỉnh cao nào đó nhìn xuống chúng sinh,
trong đó có cả người đàn ông bệnh tật.
Người đàn ông bệnh tật sao chịu nổi thái độ ăn trên ngồi trước này
của Ngô Bách Tuế, trước nay đều là lão liếc mắt nhìn đời, nào ai dám đứng trên
đầu lão chứ. Ngô Bách Tuế thành công chọc tức lão. Sát khí của lão lại lần nữa
bùng lên, lão không cam tâm, dù thế nào lão cũng sẽ không chấp nhận cách nói
của Ngô Bách Tuế. Sao sức mạnh vô địch trên thế giới lại là sức mạnh nguyên
thủy nhất từ xác thịt được cơ chứ? Lão nhìn Ngô Bách Tuế chằm chằm rồi gàn dở
nói: "Không thể nào, tôi không tin sức mạnh xác thịt của cậu thật sự có
thể là vô địch đâu!"
Dứt lời, lão chợt lắc người tấn công Ngô Bách Tuế.
Tốc độ của lão nhanh không gì đuổi kịp, khí thế bùng nổ, lão còn
chưa tới gần Ngô Bách Tuế mà khí thế khủng bố của lão đã bao trùm anh rồi.
Lần này, người đàn ông bệnh tật không dùng chân nguyên tấn công
Ngô Bách Tuế nữa, lão muốn kết hợp cả chân nguyên và sức mạnh xác thịt của mình
đánh vụn hết cách nói hoang đường xấc xược kia của Ngô Bách Tuế.
Đám đông đứng bất động thấy người đàn ông bệnh tật nổi giận thì
đều không khỏi lo lắng cả lên. Còn chưa hết kinh ngạc thì bọn họ đã kích động,
ai cũng cảm nhận được khí thế lần này của người đàn ông bệnh tật thật sự khác
thường. Lúc lão chạy nhanh, toàn thân phát ra chân nguyên đáng sợ, lão vốn bệnh
nguy kịch nhưng giờ phút này lão lại hệt như một con thú lớn thời viễn cổ sở
hữu sức mạnh của trời đất, phát ra uy thế mạnh mẽ vô địch.
Trong nháy mắt, lão đã xông tới trước mặt Ngô Bách Tuế, ngay sau
đó lão chợt giơ tay phải ra chưởng về phía ngực Ngô Bách Tuế.
Chưởng này ngưng tụ hết sức lực và chân nguyên mạnh nhất của lão.
Hai nguồn năng lượng kết hợp với nhau hệt như bão táp gào thét, điên cuồng và
mãnh liệt cuốn về phía Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế không do dự gì thu quyền tay phải bằng tốc độ nhanh
nhất, đón cản chưởng của người đàn ông bệnh tật.
Bùm bùm bùm!
Quyền của Ngô Bách Tuế vừa tung ra khiến trời đất lại đổi màu,
dường như từng đợt tiếng sấm dậy vang trong hư không, vô hình chung, hơi thở
tinh hoa của đất trời lại hòa quyện vào trong nắm đấm của anh. Nắm đấm của anh
mang theo sức mạnh vô địch tự thân cùng với uy thế của đất trời đánh thẳng vào
chưởng của người đàn ông bệnh tật.
Ầm!
Quyền và chưởng giao nhau, năng lượng của Ngô Bách Tuế đối đầu với
năng lượng kết hợp của người đàn ông bệnh tật, tỏa ra uy lực động trời.
Phạm vi xung quanh hai người bỗng nổi gió lớn, bụi bay mù mịt,
không khí bùng nổ, mặt đất cũng dường như rung chuyển.
Người đứng ở xa xem cũng nín thở, căng thẳng hơn nhiều, ai ai cũng
vô cùng muốn biết Ngô Bách Tuế có thể đỡ nổi đòn tấn công khủng khiếp này của
người đàn ông bệnh tật hay không.
Vài giây sau, mọi người thấy người đàn ông bệnh tật chủ động tấn
công lại liên tục lùi về phía sau, bước chân lảo đảo.
Còn Ngô Bách Tuế thì lại đứng nguyên tại chỗ, sừng sững hiên ngang.
Trong tích tắc, dường như trong lòng mọi người có một cơn lũ quét
qua, cảm giác kinh ngạc nhấn chìm bọn họ, cảnh tượng này thật sự quá đỗi bất
ngờ, Ngô Bách Tuế lại một lần nữa tạo ra một kì tích khiến người ta không thể
tưởng tượng ra được.
Người nhà họ Ngô và nhà họ Hạ vừa kinh ngạc vừa cảm nhận được sự
kích động và vui mừng đến điên cuồng. Không ai ngờ được Ngô Bách Tuế không
những có thể chống lại người đàn ông bệnh tật mà còn có thể đánh lui lão khi
lão dùng toàn lực để tấn công. Điều này đủ để chứng minh Ngô Bách Tuế sẽ không
yếu hơn người đàn ông bệnh tật. Anh không phải Vũ Thánh lại có thể thắng được
Vũ Thánh, anh chính là Đấng cứu thế thần kì nhất!
Có lẽ nhà họ Ngô thật sự được cứu rồi!
Trong lòng mọi người đều tràn ngập hi vọng.
Ánh mắt mọi người đều sáng long lanh.
Phía đối diện, Tứ Đại Thiên Vương và chiến đội hàng nghìn người
mặc đồ đen lại mặt mày ảm đạm, chịu cú sốc lớn.
Người đàn ông bệnh tật thì lại càng sốc đến nỗi sắp hoài nghi cuộc
sống. Nắm đấm vừa nãy của Ngô Bách Tuế đánh thẳng vào lòng bàn tay lão, sức
mạnh của nó đi thẳng từ lòng bàn tay vào trong cơ thể của lão, đến bây giờ cánh
tay của lão vẫn còn cảm thấy tê buốt, dường như máu thịt trong cánh tay đều bị
năng lượng đó ăn mòn vậy.
May là chân nguyên của lão bảo vệ được xác thịt nên mới không bị
thương quá nặng. Nhưng lão lại bị sốc rất nặng.
Lùi sau mấy mét đứng vững lại được rồi nhưng lão vẫn đang ở trong
trạng thái hoảng hốt, lão không thể nào chấp nhận được sự thật này. Nhưng sự
thật tàn khốc lại là sức mạnh xác thịt của Ngô Bách Tuế lại mạnh đến nỗi Vũ
Thánh như lão cũng đánh không nổi.
Qua một hồi lâu, người đàn ông bệnh tật mới dần bừng tỉnh lại, lão
nhìn sâu vào Ngô Bách Tuế rồi cất giọng nói lạnh thấu xương: "Đấu lại!"
Giây phút này, người đàn ông bệnh tật vừa thâm trầm vừa đáng sợ
hệt như quỷ hồn trong đêm tối.
Ngô Bách Tuế thì lại chẳng sợ gì, ánh mắt anh lạnh lùng, nghiêm
giọng nói: "Vậy ông phải chuẩn bị cho tốt đấy".
Dứt lời, khí thế của Ngô Bách Tuế chợt thay đổi, ý chí chiến đấu
ngùn ngụt.
Một giây sau, anh lắc người bay tới như một mũi tên, xông về phía
người đàn ông bệnh tật.
"Bá Sát Quyền!"
Vừa tới sát người đàn ông bệnh tật, Ngô Bách Tuế liền gào lớn,
đồng thời nắm đấm của anh cũng hung hăng vung về phía lão.
Nắm đấm này khiến gió rít lên từng đợt, xé toạc không khí, thoạt
nhìn nó không giống một nắm đấm mà giống một chiếc búa cực lớn, muốn đập vỡ cả
hư không.
Khai thiên lập địa.
Đây chính là tinh túy của Bá Sát Quyền, quyền thế bá đạo vô song,
sát khí hung mãnh lạnh thấu xương, sức mạnh trong đó thì càng ghê gớm, hệt như
một vầng thái dương đang cháy mãnh liệt, những nơi quyền này đi qua đều hóa
thành hư ảo.
Người đàn ông bệnh tật thấy vậy thì hai mắt chợt ngưng tụ lại, lão
ngay lập tức phát ra chân nguyên mạnh nhất bao bọc cơ thể.
Đồng thời, đôi tay lão đón cản đòn tấn công với khí thế vô địch.
Lần này, chưởng của lão mang theo năng lượng chân nguyên cuồn cuộn
và sát khí âm lạnh đáng sợ cực kì.
Ầm!
Quyền của Ngô Bách Tuế và chưởng của người đàn ông bệnh tật lại va
vào nhau lần nữa, hai nguồn năng lượng hoàn toàn khác biệt va mạnh vào nhau
khiến từng đợt sóng khí kình cuộn trào tỏa ra.
Dưới làn sóng khí, hai người vẫn đứng trong tư thế đánh đối diện
với nhau.
"Phá!"
Sau khi giằng co một lúc, Ngô Bách Tuế đột nhiên lạnh giọng hô
lên, ngay sau đó, lực trong quyền của anh được tăng lên mạnh mẽ.
Người đàn ông bệnh tật chợt cau chặt mày, lão có thể cảm nhận được
một luồng năng lượng nóng rực ghê người từ nắm đấm của Ngô Bách Tuế truyền
sang, nó như một quả cầu lửa, không ngừng thiêu đốt lão. Thậm chí, chân nguyên
hộ thể của lão cũng bị quả cầu lửa này thiêu đốt.
Chẳng bao lâu sau, nguồn năng lượng nóng rực và mạnh mẽ của Ngô
Bách Tuế đã phá được lớp chân nguyên hộ thể đánh thẳng lên da thịt của người
đàn ông bệnh tật.
Phụt!
Mặt mũi người đàn ông bệnh tật méo mó, lão phun ra một ngụm máu
tươi lớn, cơ thể của lão cũng bị đánh bật ra sau cuối cùng đập mạnh xuống đất.
Bình luận facebook