• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • CHƯƠNG 249: CHƯƠNG TÚ TÚ GIỞ TRÒ QUỶ?

Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, không nói gì cả, nâng bước đi ra ngoài, Hồ Nguyệt Như cũng lập tức đi theo.
Cô mới vừa đi đến cửa văn phòng mình, phía sau truyền đến tiếng của Hồ Nguyệt Như: “Thư ký Đường.”
Đường Nhật Khanh ngừng bước chân, quay đầu lại nhìn về phía Hồ Nguyệt Như, vẻ mặt không chút thay đổi, hỏi: “Chuyện gì?”
“Không có gì.” Hồ Nguyệt Như mỉm cười, trên mặt hiện ra vẻ đắc ý: “Chỉ không ngờ người phụ trách đến bàn chuyện hợp tác lại động tay động chân giống một dân xã hội đen đầu đường, thiện ý nhắc nhở cô một câu, đi đêm lắm có ngày gặp ma, chuyện gì cũng phải cẩn thận một chút.”
Nói xong, cô ta trực tiếp xoay người đi vào văn phòng của mình.
Nhìn như có ý tốt nhắc nhở, nhưng sao lại nghe kỳ quái như vậy.
Không hiểu sao sau lưng Đường Nhật Khanh cảm thấy rét run, trong lòng xuất hiện một cảm giác khó tả.
Gần đây hành động của Hồ Nguyệt Như càng ngày càng quái dị, lúc trước cô ta luôn ngầm đối nghịch với cô, nhưng gần đây lại không có hành động gì, nhưng lại khiến cho cô cảm thấy bất an.
Trở lại văn phòng, lúc này Đường Nhật Khanh mới có thời gian rảnh xem di động, nhìn thấy tin nhắn Giang Vãn Vãn gửi tới cho cô, cô tùy tay ấn mở ra xem.
“Nhật Khanh! Không phải bộ phim điện ảnh cậu rất muốn xem mới công chiếu hôm nay sao? Tớ đã mua vé xem phim rồi, tối nay cùng nhau đi nha?”
“Tan làm chúng ta đi ăn lẩu trước, sau đó lại đi xem phim! Sắp xếp như vậy được không?”
“...”
Nhìn tin nhắn Giang Vãn Vãn gửi tới, Đường Nhật Khanh không nhịn được mà mỉm cười, những lo lắng bao trùm trong lòng lúc ban đầu bỗng tiêu tán hơn phân nửa.
Nếu Giang Vãn Vãn đã mua cả vé xem phim rồi, cô sao có thể nhẫn tâm từ chối?
Đường Nhật Khanh giơ tay gõ lên màn hình điện thoại, gửi tin nhắn trả lời: “Được, tan làm đợi tớ.”
Nháy mắt đã đến thời gian tan làm, Đường Nhật Khanh sắp xếp lại văn kiện xong, thu thập đồ đạc tính đến việc tan làm, nghĩ đến chủ đề nói chuyện còn dở dang của cô và Bùi Danh Chính ở trong văn phòng hôm nay, không khỏi có chút đau đầu.
Rời khỏi văn phòng, Đường Nhật Khanh đi thẳng đến văn phòng bên cạnh, gõ cửa rồi vào.
Bùi Danh Chính ngồi ở trước bàn lật xem văn kiện, nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn thấy là cô, do dự một chút rồi hỏi: “Chuyện gì?”
Thái độ có chút lạnh lùng, Đường Nhật Khanh nghe thấy mà không khỏi lạnh lòng.
Cô hít sâu một hơi, cũng trả lời lạnh nhạt như vậy: “Em đi xem phim với Vãn Vãn, có thể buổi tối mới về.”
Trong mắt Bùi Danh Chính thoáng qua một tia do dự, rồi nói: “Ừm.”
Trả lời một tiếng, anh cúi đầu, tiếp tục lật xem văn kiện trong tay.
Nhìn thấy thái độ của người đàn ông như vậy, Đường Nhật Khanh lại càng không rõ tư vị gì, cô cắn môi dưới, xoay người muốn đi.
Ngay lúc cánh cửa sắp đóng lại, giọng nói của Bùi Danh Chính vang lên ở sau lưng: “Khanh Khanh.”
Động tác Đường Nhật Khanh ngừng lại, trong nháy mắt còn tưởng mình nghe lầm, cô chậm rãi xoay người, kinh ngạc nhìn về phía Bùi Danh Chính: “Hả?”
Bùi Danh Chính nói với giọng điệu kiên định: “Anh có thể đồng ý cho em ở lại, nhưng em cũng phải hứa với anh, nhất định phải chú ý đến sự an toàn của bản thân, có chuyện gì đều phải nói cho anh biết trước tiên.”
Về chuyện này, cuối cùng anh vẫn lui một bước.
Không phải anh không thích cảm giác Đường Nhật Khanh ở bên cạnh anh, nhưng so sánh hai cái, anh càng để ý đến sự an toàn của cô hơn.
Khóe miệng Đường Nhật Khanh hiện ra ý cười, cô gật đầu với Bùi Danh Chính, nhẹ nhàng nói: “Em hứa với anh!”
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, bây giờ cô cũng biết rõ sự tàn nhẫn và máu tanh trong giới kinh doanh, cũng không còn là một thiên kim tiểu thư không hiểu sự đời như trước, cô đương nhiên ý thức được việc phải bảo vệ bản thân.
Nhìn thấy trên mặt người phụ nữ rốt cuộc hiện ra ý cười, Bùi Danh Chính cũng nhếch môi theo: “Đi đi, về sớm một chút.”
“Được.” Tâm trạng Đường Nhật Khanh bỗng tốt lên, sự khó chịu trong lòng lúc ban đầu lập tức biến mất không còn bóng dáng.
Đi tới cửa sảnh chính, Giang Vãn Vãn vừa thấy Đường Nhật Khanh, vội vàng chạy qua giữ cánh tay cô: “Chờ cậu cả nửa ngày! Chúng ta đi nhanh đi, muộn thêm chút nữa sẽ phải xếp hàng, cậu không biết món lẩu đó ngon thế nào...”
Nghe Giang Vãn Vãn lải nhải bên tai cô, Đường Nhật Khanh mỉm cười từ tận đáy lòng: “Được được được, hôm nay sẽ để cậu ăn đến no căng!”
Hai người họ bước xuống bậc thang lối vào của tòa nhà tập đoàn nhà họ Bùi, nói nói cười cười đi đến bên đường, hoàn toàn không chú ý tới một người cách đó không xa đang đi theo phía sau.
Nửa tiếng sau, Bùi Danh Chính còn đang tăng ca trong văn phòng, đột nhiên nhận được một cuộc gọi, giọng điệu nghiêm túc của Triệu Phiên từ đầu bên kia điện thoại truyền đến.
“Tổng giám đốc Bùi, có tình huống cần báo cáo.”
“Nói.”
“Tôi đang âm thầm bảo vệ chị Nhật Khanh, phát hiện có một người đàn ông đi theo chị Nhật Khanh từ lúc chị ấy ra khỏi công ty, hành tung đáng ngờ, bây giờ chị Nhật Khanh đang ở trong nhà hàng lẩu, người đàn ông kia đang canh ở bên ngoài, anh xem có cần bắt hắn ta lại hay không?”
Sắc mặt Bùi Danh Chính lập tức trở nên nghiêm túc hơn, vốn là anh lo lắng cho sự an toàn của Đường Nhật Khanh nên mới bảo Triệu Phiên âm thầm theo dõi, không ngờ ngay lúc bắt đầu đã phát hiện có người theo dõi Đường Nhật Khanh...
Bùi Danh Chính trầm giọng nói: “Trước tiên, án binh bất động, xem hắn có đồng lõa hay không, đoán xem hắn ta có động cơ gì, sau đó hẵng bắt hắn lại, tôi muốn đích thân thẩm vấn!”
“Được.” Triệu Phiên lập tức đáp lời.
Hơn một tiếng sau, một chiếc xe dừng trong ga ra dưới lòng đất của tòa nhà tập đoàn nhà họ Bùi, cửa xe mở ra, Triệu Phiên đi xuống, một người đàn ông bị bịt mắt được kéo từ trên xe xuống.
Dưới chân người nọ mềm nhũn, trực tiếp té ngã trên mặt đất.
Bên cạnh, một chiếc Maybach màu đen chậm rãi hạ kính xe xuống, khuôn mặt Bùi Danh Chính lạnh như băng nhìn chằm chằm người trên mặt đất, hơi gật đầu ra hiệu cho Triệu Phiên ra tay.
Triệu Phiên nhấc chân, một cước không chút nào lưu đạp lên ngực người đàn ông kia.
Người đàn ông vốn đang bị trói, hai mắt bị bịt không nhìn thấy gì, bị đạp mạnh một cước khiến hắn phát ra tiếng rên đau đớn.
“Nói, rốt cuộc là ai phái mày theo dõi người!”
“Tôi... Không có...”
Thấy hắn ta không có ý định thừa nhận, Triệu Phiên nhấc chân, lại đạp mạnh một cước lên ngực người đàn ông kia.
Bùi Danh Chính lạnh lùng đảo mắt: “Nếu không nói, thì đánh tới khi nào hắn nói mới thôi.”
Người đàn ông kia vừa nghe thấy vậy, nhất thời bị dọa choáng váng, vội la lên: “Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa...”
Triệu Phiên không chút nào lưu tình, liên tiếp đạp mấy cước, mặt mũi người nọ bầm tím, quỳ rạp trên mặt đất không dậy nổi, nghe được tiếng bước chân lại gần hắn, hắn sợ đến mức cả người run lên, vội vàng nói: “Tôi nói... Tôi nói còn không được sao!”
Triệu Phiên quát: “Nói! Là ai sai sử mày!”
Cơ thể người nọ run rẩy, vội nói: “Tôi... Tôi chỉ biết, là một người phụ nữ, mặc dù đeo khẩu trang với kính râm, nhưng tôi cảm giác rất đẹp, có... một loại cảm giác như nữ minh tinh, cô ta đưa cho tôi một trăm năm mươi triệu đồng, bảo tôi mỗi ngày giám thị mọi hành động của người phụ nữ kia rồi báo cho cô ta!”
Khi nghe được hắn nói ba chữ “nữ minh tinh”, ánh mắt Bùi Danh Chính bỗng trầm xuống.
Chẳng lẽ, là Chương Tú Tú giở trò quỷ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom