Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chân Long Chí Tôn Đô Thị - Chương 30
Giọng điệu của Lý Khinh Hồng thản nhiên hỏi, nhưng khí thế tỏa ra trên người lại hận không thể đóng băng Vương Nhất.
Nghe vậy, Vương Nhất cũng ngây ngốc.
Sắc mặt chợt biến ảo, anh thở dài một hơi.
Anh đã mất tích 5 năm, bây giờ đột nhiên quay về, Lý Khinh Hồng sẽ hiểu lầm cũng là điều bình thường.
Thời gian sẽ chứng minh tất cả.
Anh nhìn Lý Khinh Hồng bằng ánh mắt dịu dàng, bình tĩnh nói: “Anh là Vương Nhất, cũng là ba của Tử Lam.”
Không ngờ Vương Nhất vừa nói xong, trong mắt Lý Khinh Hồng vụt qua một ý cười mỉa mai.
Cô cầm ly trà lên, ưu nhã nhấp một miếng, sau đó mặt mày không cảm xúc nhìn Vương Nhất, nói: “Có biết không, anh không phải người đầu tiên nói như vậy, cũng sẽ không phải là người cuối cùng.”
“Có ý gì?”
Trong mắt Vương Nhất vụt qua một tia sát cơ mãnh liệt.
Lẽ nào, ngoài anh ra, còn có người khác tiếp cận mẹ con Lý Khinh Hồng sao?
“Các anh giả mạo ba của con gái tôi, không phải là vì tiền hay sao? Tôi nói cho anh biết, không thể nào!”
Sâu trong đôi mắt của Lý Khinh Hồng, lập lòe một loại sắc thái điên cuồng khiến người ta sợ hãi: “Trên đời này, không ai có thể làm tổn thương Tử Lam.”
Vương Nhất vẫn trầm mặc, chỉ có điều, đôi mắt càng thêm u ám.
Nói đến cùng vẫn là trách anh.
Nếu không phải mất tích 5 năm thì sao ngay cả ba là ai cũng không biết chứ?
Lúc này mới cho những người có tâm tư kia cơ hội xen vào.
“Anh không phải là ba của Tử Lam, tránh xa con bé ra!” Ánh mắt của Lý Khinh Hồng lạnh lẽo đến cực điểm.
Vương Nhất lắc đầu, nói: “Khinh Hồng, nếu em không tin, có thể đi làm giám định DNA.”
“Anh, thật sự là ba của Tử Lam, cũng là người chồng đã mất tích 5 năm của em!”
“Anh im miệng!”
Nghe thấy ba chữ “giám định DNA”, cơ thể yêu kiều của Lý Khinh Hồng khẽ run lên.
Sau đó giống như chịu sự kích thích rất lớn, đập mạnh xuống bàn, trong mắt tràn ngập hận ý và uất ức.
“Tôi không có chồng, 5 năm trước, anh ta đã chết rồi!”
“Cút! Anh cút!”
Thấy dáng vẻ Lý Khinh Hồng thét lên, hốc mắt đỏ hoe, nhưng vẫn cắn răng kiên trì, trái tim của Vương Nhất như bị dao cứa.
Anh trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thở dài.
5 năm yêu hận đan xen, không phải trong một chốc một lát thì có thể hóa giải.
“Anh sẽ còn đến tìm em, cho đến khi em thừa nhận anh mới thôi.”
Ánh mắt của Vương Nhất nhìn Lý Khinh Hồng rất chân thành mà nói.
Toàn thân Lý Khinh Hồng chợt run rẩy, xoay người đi, không nhìn anh nữa.
Có lẽ ở sâu trong thâm tâm, cô đã thừa nhận rồi, chỉ là không chịu nổi kích thích này mà thôi.
Nghe vậy, Vương Nhất cũng ngây ngốc.
Sắc mặt chợt biến ảo, anh thở dài một hơi.
Anh đã mất tích 5 năm, bây giờ đột nhiên quay về, Lý Khinh Hồng sẽ hiểu lầm cũng là điều bình thường.
Thời gian sẽ chứng minh tất cả.
Anh nhìn Lý Khinh Hồng bằng ánh mắt dịu dàng, bình tĩnh nói: “Anh là Vương Nhất, cũng là ba của Tử Lam.”
Không ngờ Vương Nhất vừa nói xong, trong mắt Lý Khinh Hồng vụt qua một ý cười mỉa mai.
Cô cầm ly trà lên, ưu nhã nhấp một miếng, sau đó mặt mày không cảm xúc nhìn Vương Nhất, nói: “Có biết không, anh không phải người đầu tiên nói như vậy, cũng sẽ không phải là người cuối cùng.”
“Có ý gì?”
Trong mắt Vương Nhất vụt qua một tia sát cơ mãnh liệt.
Lẽ nào, ngoài anh ra, còn có người khác tiếp cận mẹ con Lý Khinh Hồng sao?
“Các anh giả mạo ba của con gái tôi, không phải là vì tiền hay sao? Tôi nói cho anh biết, không thể nào!”
Sâu trong đôi mắt của Lý Khinh Hồng, lập lòe một loại sắc thái điên cuồng khiến người ta sợ hãi: “Trên đời này, không ai có thể làm tổn thương Tử Lam.”
Vương Nhất vẫn trầm mặc, chỉ có điều, đôi mắt càng thêm u ám.
Nói đến cùng vẫn là trách anh.
Nếu không phải mất tích 5 năm thì sao ngay cả ba là ai cũng không biết chứ?
Lúc này mới cho những người có tâm tư kia cơ hội xen vào.
“Anh không phải là ba của Tử Lam, tránh xa con bé ra!” Ánh mắt của Lý Khinh Hồng lạnh lẽo đến cực điểm.
Vương Nhất lắc đầu, nói: “Khinh Hồng, nếu em không tin, có thể đi làm giám định DNA.”
“Anh, thật sự là ba của Tử Lam, cũng là người chồng đã mất tích 5 năm của em!”
“Anh im miệng!”
Nghe thấy ba chữ “giám định DNA”, cơ thể yêu kiều của Lý Khinh Hồng khẽ run lên.
Sau đó giống như chịu sự kích thích rất lớn, đập mạnh xuống bàn, trong mắt tràn ngập hận ý và uất ức.
“Tôi không có chồng, 5 năm trước, anh ta đã chết rồi!”
“Cút! Anh cút!”
Thấy dáng vẻ Lý Khinh Hồng thét lên, hốc mắt đỏ hoe, nhưng vẫn cắn răng kiên trì, trái tim của Vương Nhất như bị dao cứa.
Anh trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thở dài.
5 năm yêu hận đan xen, không phải trong một chốc một lát thì có thể hóa giải.
“Anh sẽ còn đến tìm em, cho đến khi em thừa nhận anh mới thôi.”
Ánh mắt của Vương Nhất nhìn Lý Khinh Hồng rất chân thành mà nói.
Toàn thân Lý Khinh Hồng chợt run rẩy, xoay người đi, không nhìn anh nữa.
Có lẽ ở sâu trong thâm tâm, cô đã thừa nhận rồi, chỉ là không chịu nổi kích thích này mà thôi.
Bình luận facebook