6925.
Cảm giác như cô đã nôn hết toàn bộ mọi thứ trong bụng ra bên ngoài, nhưng Cố Thu vẫn cứ thấy buồn nôn, cô cứ ngồi cạnh bồn vệ sinh, ói liên tục.
Cúi cùng cô thấy dạ dày mình ổn hơn ít nhiều, cô mới từ dưới đất bò dậy, chỉ cảm thấy đầu óc mình cứ quay cuồng, trước mắt cô là một mảng tăm tối.
Đột nhiên, cả người cô mềm nhũn ngã xuống, đầu đập mạnh vào bồn cầu, té xuống đất không phát ra âm thanh gì.
Nghe thấy trong nhà vệ sinh có tiếng động, Thời Phong Thụy vốn định chuẩn bị rồi khỏi, đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn vào cửa nhà vệ sinh , đột nhiên lúc này, anh đạp mạnh cánh cửa nhà vệ sinh, đi vào bên trong.
Cố Thu bị té ngã xuống đất, trên trán còn có chút máu, lúc này còn có máu chảy ra, Thời Phong Thụy bỗng nhăn mày, hiển rõ trong ánh mắt có chút gì bối rối, đi đến bên Cố Thu, cúi đầu nhìn, sau đó đứng dậy gọi điện thoại: “Vợ tôi bị té ngất đi rồi, mong ông nhanh chóng đến biệt thự dãy số 21 đường Kinh Thành.”
Cúp điện thoại, Thời Phong Thụy hít một hơi thật sau, nhìn Cố Thu đang nằm dưới nền nhà lạnh như băng, rồi anh quay người rời khỏi phòng vệ sinh.
Ngồi im lặng trên ghế sofa hút một điếu thuốc, Thời Phong Thụy lặng lẽ nhìn đồng hồ, mặc chiếc áo khoác chuẩn bị rời khỏi, nhưng cảm thấy có gì đó không ổn, thế là lại ngồi xuống, những ngón tay thon dài của anh gõ nhẹ lên đùi, hiển thị sự bất an lo lắng.
Ngoài cửa vọng vào tiếng xe cấp cứu, cánh cửa lớn của biệt thự bị người khác gõ liên tục.
Thời Phong Thụy nắn nắn mặt mình, đứng dạy đi mở cửa, bộ mặt nhanh chóng chuyển sang biểu hiện sốt ruột: “Các anh đến chậm quá!”
Các bác sĩ không kịp giải thích tình huống, nhanh chóng đưa Cố Thu lên giá đỡ, rồi đi khỏi biệt thử.
Thời Phong Thụy nhìn bác sĩ và y tá lên xe cấp cứu, bước chân cứ đứng trước cửa không động dẩy, đợi đến lúc các bác sĩ và y tá hướng về anh tỏ vẻ nghi hoặc, mới làm bộ đau khổ nói: “Tôi phải đi lấy giấy tờ của cô ấy, sau đó sẽ lái xe theo sau.
Cánh cửa xe cấp cứu đóng lại, sau đó rời khỏi.
Thời Phong Thụy nhìn xe rời khỏi, ngồi lên xe mình rời khỏi biệt thự.
Đợi đến khi Cố Thu ở bệnh viện tỉnh dậy, cả phòng bệnh chỉ có mình cô, bên cạnh lại không có bất kỳ ai đi cùng.
Môi cô không còn chút sắc hồng, trong mắt chứa đầy sự mệt mỏi, trên trán còn miếng băng gạc, lâu lâu lại đau lên.
Nhẹ nhàng quay đầu nhìn xung quanh, ánh đèn mờ, trên tay còn có cây kim truyền nước thuốc, dung dịch trong suốt theo ống dây chạy vào trong huyết thanh của cô.
Cửa phòng đột nhiên bị ai đó mở ra, một y tá đặt máy đo huyết áp bên cạnh Cố Thu, đo lượng huyết áp của cô, sau đó nhìn vào ánh mắt Cố Thu, lệ tràn khóe mắt, kinh ngạc, quay đầu hét lớn: “Bác sĩ Lưu! Bệnh nhân tỉnh rồi!”
Bác sĩ Lưu rất nhanh từ bên ngoài chạy vào, nhìn thấy bộ dạng của Cố Thu, thở dài nhẹ nhõm rồi cười thật tươi: “Tốt qúa cuối cùng con cũng tỉnh.”
Cố Thu nhắn mày lại, nhìn bác sĩ Lưu, những thứ trước mắt cô trở nên mơ hồ, dạ dày lại trào lên, cô ợ lên một tiếng.
“Không sao, con đừng lo lắng, lần té ngã này của con không có chuyện gì lớn hết, chỉ là đầu con đập vào bồn cầu nên bị trấn thương nhẹ, nhưng con đừng lo.” Bác sĩ cười nhìn cô bảo cô thả lỏng ra: “Sau đó nói cho cô một tin mừng.”
Cố Thu còn có chút lo lắng, nhìn bác sĩ nhưng ánh mắt vẫn còn rất mơ hồ.
“Con có thai rồi.” Bác sĩ vui vẻ nói, rồi để tờ giấy xét nghiệm vào tay cô: “Sau này cẩn thận tí, đừng để đụng vào đâu nữa cả, trong bụng con giờ đã có một sinh mạng bé nhỏ khác.”
Bình luận facebook