Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33: Tổng Thống Ngủ Nướng
Bởi vì ngài Tổng thống thân ái của chúng ta khi đi ngủ có thói quen không mặc quần áo, bởi vì thế mà lõa thể, trên người chỉ mặc một cái quần lót, lúc này anh ta đang ngủ rất say, vì bị người khác xốc chăn lên, đột nhiên cảm thấy trên người mát lạnh, trong nháy mắt thức tỉnh.
Đào Du Du như đứa trẻ mình thấy cảnh này, tự nhiên cũng hoảng sợ, cô không kịp thưởng thức dáng người tuyệt đẹp của ngài Tổng thống làm cho người khác phải hâm mộ, chỉ thét một tiếng chói tai, sau đó che kín gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của mình.
“Cô đang làm cái gì?” Ngài Tổng thống bị làm tỉnh ngủ cảm giác rất khó chịu xoa hai mắt nhìn người phụ nữ trước mắt này nhìn đến cơ thể của mình, tức giận hỏi.
“Tổng….Tổng thống…. trước tiên…..Ngài....Nên…..Rời giường rồi……” Khôi phục lại tinh thần, cô dùng giọng nói không lưu loát biểu lộ thái độ của mình, hai tay của cô từ từ để xuống, nhưng hai mắt lại không dám mở ra.
Vốn tưởng rằng khi nghe được lời cô nói Vũ Văn Vĩ Thần sẽ rời giường, nhưng mà không nghĩ cô chờ đợi thật lâu, nhưng không có nghe một chút tiếng động rời giường nào cả.
Cô từ từ mở to hai mắt, cô sợ hãi thấy, Vũ Văn Vĩ Thần cư nhiên quấn chăn lại tiếp tục ngủ.
Nha, cái gì vậy trời?
Chẳng lẽ anh ta đang ngủ nướng?
Sau khi rút ra được một kết luận mất hồn, trong lòng Đào Du Du khinh thường, hít sâu một hơi, nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, đã tám giờ ba mươi lăm, chỉ còn hai mươi lăm phút nữa thôi.
Hình như bây giờ anh ta đã chuẩn bị thật tốt để chờ đợi hành động kế tiếp của cô, chăn gắt gao quấn chặt trên người, cô dùng lực xốc lên nhưng lại xốc không được.
Làm sao có thể như vậy?
Rõ ràng ngủ nướng nghiêm trọng hơn so với các con của cô, rốt cuộc là anh ta muốn thế nào?
“Ngài Tổng thống, hiện tại thời gian không còn sớm, chín giờ ngài sẽ bắt đầu làm việc, xin ngài nhanh rời giường sớm một chút được không?” Dùng hành động không có kết quả, vì vậy cô dùng cách ghé sát vào tai anh ta để công kích.
Nhưng mà, khi chờ cô nói hết lời cả buổi, Vũ Văn Vĩ Thân không có một chút phản ứng với cô.
Lo lắng lại nhìn thời gian trên đồng hồ một lần nữa, đã tám giờ hai mươi tám phút, không ngờ lại lãng phí ba phút, cô bắt đầu có chút oán niệm rồi.
Con mẹ nó, nhớ ngày đó dụ dỗ Tiểu Bồ Đào cũng không tốn sức như vậy nha…..
Này rốt cuộc có xứng làm Tổng thống không? A? A? A? A?
Đào Du Du như đứa trẻ mình thấy cảnh này, tự nhiên cũng hoảng sợ, cô không kịp thưởng thức dáng người tuyệt đẹp của ngài Tổng thống làm cho người khác phải hâm mộ, chỉ thét một tiếng chói tai, sau đó che kín gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của mình.
“Cô đang làm cái gì?” Ngài Tổng thống bị làm tỉnh ngủ cảm giác rất khó chịu xoa hai mắt nhìn người phụ nữ trước mắt này nhìn đến cơ thể của mình, tức giận hỏi.
“Tổng….Tổng thống…. trước tiên…..Ngài....Nên…..Rời giường rồi……” Khôi phục lại tinh thần, cô dùng giọng nói không lưu loát biểu lộ thái độ của mình, hai tay của cô từ từ để xuống, nhưng hai mắt lại không dám mở ra.
Vốn tưởng rằng khi nghe được lời cô nói Vũ Văn Vĩ Thần sẽ rời giường, nhưng mà không nghĩ cô chờ đợi thật lâu, nhưng không có nghe một chút tiếng động rời giường nào cả.
Cô từ từ mở to hai mắt, cô sợ hãi thấy, Vũ Văn Vĩ Thần cư nhiên quấn chăn lại tiếp tục ngủ.
Nha, cái gì vậy trời?
Chẳng lẽ anh ta đang ngủ nướng?
Sau khi rút ra được một kết luận mất hồn, trong lòng Đào Du Du khinh thường, hít sâu một hơi, nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, đã tám giờ ba mươi lăm, chỉ còn hai mươi lăm phút nữa thôi.
Hình như bây giờ anh ta đã chuẩn bị thật tốt để chờ đợi hành động kế tiếp của cô, chăn gắt gao quấn chặt trên người, cô dùng lực xốc lên nhưng lại xốc không được.
Làm sao có thể như vậy?
Rõ ràng ngủ nướng nghiêm trọng hơn so với các con của cô, rốt cuộc là anh ta muốn thế nào?
“Ngài Tổng thống, hiện tại thời gian không còn sớm, chín giờ ngài sẽ bắt đầu làm việc, xin ngài nhanh rời giường sớm một chút được không?” Dùng hành động không có kết quả, vì vậy cô dùng cách ghé sát vào tai anh ta để công kích.
Nhưng mà, khi chờ cô nói hết lời cả buổi, Vũ Văn Vĩ Thân không có một chút phản ứng với cô.
Lo lắng lại nhìn thời gian trên đồng hồ một lần nữa, đã tám giờ hai mươi tám phút, không ngờ lại lãng phí ba phút, cô bắt đầu có chút oán niệm rồi.
Con mẹ nó, nhớ ngày đó dụ dỗ Tiểu Bồ Đào cũng không tốn sức như vậy nha…..
Này rốt cuộc có xứng làm Tổng thống không? A? A? A? A?
Bình luận facebook