CHƯƠNG 62
Thẩm Trường Trạch nhìn bầu trời đêm âm trầm ngoài cửa sổ, mặc dù ở mặt ngoài thoạt nhìn y rất bình tĩnh, trong lòng lại từng giây từng phút đều bị nôn nóng và sợ hãi quấy nhiễu.
Y và ba đã tách ra hơn hai ngày, lúc này y đang bay trên bầu trời Tây Ban Nha trong sự dày vò, mà ba ở nơi nào? Đang làm cái gì?
Hắn sẽ không muốn bị này những cầm thú đã được tiêm thuốc kia đánh bại, Roddy sẽ làm gì với hắn, rốt cuộc đến bây giờ hắn đã trải qua cái gì?
Đầu óc đứa nhỏ đều tràn ngập các loại hình ảnh y không thể thừa nhận, tâm y đã loạn thành một mớ. Y hận đôi cánh kia của mình không thể đưa y đến bên cạnh ba trong nháy mắt, trên thế giới này không có gì quan trọng hơn sự an toàn của ba, y gần như gấp đến điên rồi.
Lần thứ bảy y hỏi điều khiển viên, “Còn bao lâu mới đến?”
Điều khiển viên bất đắc dĩ nói, “Chúng tôi luôn luôn cố gắng điều chỉnh đường bay, nhưng sớm nhất cũng phải hừng đông mới có thể đến nơi. Sau khi đến Morocco, máy bay của chúng ta không thể lập tức hạ cánh xuống phụ cận Cloud Top, bởi vì máy bay này không được cho phép hạ cánh ở địa phương, nơi đó là biên cảnh của Tây Sahara. Quan hệ giữa chính phủ Morocco và phái độc lập vô cùng căng thẳng, gần như mỗi ngày đều có xung đột vũ trang, máy bay cũng không phải muốn hạ cánh là có thể hạ cánh. Chúng ta phải hạ cánh ở Casablanca trước, chịu kiểm tra, để ‘Cloud Top’ gửi một bức thư mời, sau khi được cho phép thì mới có thể một lần nữa cất cánh.” Lần thứ ba điều khiển viên giải thích với Thẩm Trường Trạch, hắn cảm thấy nếu mình không nhắc lại điều này vài lần, thiếu niên táo bạo này sẽ bóp chết hắn mất.
Thẩm Trường Trạch siết chặt tay áo, nghiến răng nghiến lợi nói, “Nhanh nữa lên!!”
Đứa nhỏ chôn mặt vào trong tay, trong lòng không ngừng cầu nguyện, ba, xin ba nhất định phải chờ con……
Thiện Minh được nghỉ ngơi cả một đêm.
Xương cánh tay của hắn tuy rằng không bị tổn thương, nhưng hai cánh tay đều sưng to gấp đôi, hơn nữa những chỗ bị khối thép trong găng tay quyền anh trực tiếp đánh trúng thì xanh tím từng mảng lớn. Bác sĩ xử lý tốt những chỗ da thịt bị chảy máu, hơi giảm sưng một chút, nhưng đau đớn cũng không giảm đi bao nhiêu.
Hắn vừa ngủ liền ngủ thẳng đến giữa trưa, sau khi rời giường, trên tủ đầu giường đã bày sẵn bữa sáng. Hắn ngồi ở mép giường, cử động cánh tay một cái, ngón tay đều có thể động đậy. Cánh tay rất đau, nhưng bởi vì không thương tổn đến các đốt ngón tay nên vẫn cử động tự nhiên, không biết là bác sĩ dùng thuốc tốt hay là thân thể hắn tốt, cánh tay không phế đi làm hắn cảm thấy thực vui mừng.
Hắn định dùng hai ngón tay cầm thìa, nhưng chỉ một động tác thật nhỏ như vậy đã tác động đến cơ thịt cánh tay hắn, đau đến tái mặt. Hắn không chịu thua mà cứ cầm thìa, xúc một thìa súp dinh dưỡng đổ vào miệng, sau khi ăn xong một thìa, toàn thân hắn đều là mồ hôi.
Thật con mẹ nó đau mà, hẳn là tìm bọn họ lấy chút thuốc giảm đau.
Lúc này, cửa phòng mở ra, Narciss mang theo hai vệ sĩ cầm súng và một nữ người hầu đi đến, cười tủm tỉm nói, “Để cô ấy xúc cho anh đi.”
Thiện Minh đối với việc phòng này bị theo dõi cũng không cảm thấy kỳ quái, hắn lạnh lùng quét qua tên kia liếc mắt một cái, “Không cần.” Hắn lại lần nữa nằm trở về giường, căn bản không muốn nhìn Narciss.
Narciss cười nói: “Cánh tay anh đã đỡ chút nào chưa, bác sĩ nói cũng không tổn thương đến xương cốt, đừng lo lắng.”
Thiện Minh nói: “Muốn gì nói mau.”
Narciss vẫn tiếp tục duy trì nụ cười dối trá của hắn, “Cánh tay của anh vẫn còn một chút vấn đề, chẳng qua…… quán quân đấu vật tháng trước đưa ra khiêu chiến với anh, một ăn một trăm.” Narciss nhấn mạnh vào chữ một trăm này, trong giọng nói có tham lam và hưng phấn khó nén.
Thiện Minh ngồi dậy, híp mắt nhìn Narciss, hắn giơ hai cánh tay của mình lên, “Ông cảm thấy như ta mà vẫn có thể lên sàn?” Hắn vốn tính toán thừa dịp bị thương mà tĩnh dưỡng vài ngày, khôi phục thể lực, quan sát địa hình, kiếm thời cơ chạy trốn, không ngờ Narciss lại phát rồ như vậy. Bộ dạng này của hắn đến thìa cũng không nhấc lên được, vậy mà còn bảo hắn thượng đài đấu với quán quân, muốn cho hắn chết vì sao không trực tiếp bắn hắn luôn.
Narciss cũng làm ra hành động bóp cổ tay, “Anh bị thương sự tôi cũng rất khó xử, nhưng đây là cơ hội ngàn năm có một, một ăn một trăm, anh có thể tưởng tượng sao, nếu chúng ta đặt đến một nghìn vạn, bọn họ thua sẽ phải trả cho chúng ta mười triệu! Có lẽ ngay lúc này đây, có thể làm đồ khốn Carfal kia phải táng gia bại sản.” Narciss có chút kích động nói, nhìn vẻ mặt và giọng điệu của hắn đã biết hắn hận đối thủ cạnh tranh lớn nhất Carfal này đến thấu xương.
Ánh mắt sắc bén của Thiện Minh gắt gao nhìn chằm chằm mắt Narciss, “Ta, bây giờ, không được.” Hắn giơ cánh tay quấn từng vòng băng vải của mình lên.
Narciss cười nói: “Anh như thế này đương nhiên không được, nhưng chỉ cần cho anh một chút thuốc giảm đau, vết thương nhỏ như vậy anh vẫn có thể vượt qua .”
Thiện Minh biết thuốc giảm đau mà Narciss nói chắc chắn khác với loại hắn muốn. Narciss chỉ chính là thuốc kích thích mà những người đó dùng.
Thiện Minh kiên quyết nói, “Ta không muốn dùng, nếu ông dám cho ta dùng, ta liền thua hết các trận đấu, cho ông đến vốn gốc cũng không thu về được.”
Sắc mặt Narciss đột nhiên biến đổi, dữ tợn nói, “Vậy ta sẽ giết anh!”
Thiện Minh hung ác nói: “Ông cho là cái chết có thể uy hiếp ta sao, vậy thì ông cứ việc thử xem!”
Narciss hung hăng thở hổn hển vài hơi mới bình ổn lửa giận, hắn đổi sang dùng ngữ điệu thương lượng nói, “Tóm lại, trận đấu này anh phải lên đài, ta không thể từ chối sự khiêu chiến của Carfal, như vậy ta sẽ mất hết mặt mũi. Carfal cũng không chỉ định anh phải xuất chiến, nhưng trong tay ta không ai vĩ đại bằng anh. Ta vất vả thật lâu mới bồi dưỡng được chiến sĩ thì đều chết trên lôi đài, anh là hi vọng duy nhất của ta. Nếu ta còn tiếp tục thua nữa thì sẽ có khả năng mất đi ghế ở ‘Cloud Top’. Carfal đang dựa vào vài kẻ lợi hại trong số các thủ hạ của hắn để dọn dẹp chiến sĩ của những người khác, lần này nếu không tiếp tục hắn sẽ càng làm càng lớn, tổn thất này ta không gánh vác nổi, cho nên, anh phải thượng đài.”
Thiện Minh thật muốn nhảy lên cắn chết Narciss, hắn thề nhất định phải dùng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn giết chết súc sinh này.
Narciss hướng dẫn từng bước, “Anh không nên kháng cự với thuốc kia như vậy, nó phi thường tuyệt vời, có thể kích phát tiềm năng lên nhiều lần. Anh sẽ có cảm giác bản thân tràn ngập sức mạnh, cảm giác đau đớn sẽ giảm đi. Mọi người đều đang dùng, anh cũng nên nếm thử một chút, sau khi dùng rồi anh sẽ rất thích cảm giác chiến đấu.”
Thiện Minh hung hăng nhìn hắn, một lời nói luôn, “Trận đấu này, ta đánh, nhưng ta, không dùng thuốc.”
Narciss nhíu mày nói: “Với bộ dạng này của anh thì làm sao có thể thắng?”
Thiện Minh đứng lên, nói thẳng vào băn khoăn của Narciss, “Thua ta sẽ chết trên lôi đài, cho nên ông không cần lo lắng vì ta cố ý thua.”
Narciss nói: “Đương nhiên, tôi tin rằng anh sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy, nhưng với trạng thái hiện tại của anh……”
Thiện Minh chỉ vào hắn, hung tợn nói, “Ta lặp lại lần nữa, ông hãy nghe cho kỹ, nếu ông dám cho ta dùng thuốc, ta có chết cũng phải cho ông thua táng gia bại sản. Ông có giỏi thì ông cược tiền, ta cược mạng, ta sẽ liều mạng đi thắng, nếu ông không có gan cược thì cút đi.”
Khi Thiện Minh tới gần, tất cả các vệ sĩ phía sau Narciss đều xông lên, chĩa họng súng vào hắn, sợ hắn làm khó dễ.
Narciss bị khí thế của Thiện Minh làm cho rung động, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi và kính nể, hắn há miệng thở dốc, chần chờ nói: “Ta…… Ta suy nghĩ một chút.” Nói xong bỏ hai tay phát run vào trong túi, xoay người đi tới cửa.
Thiện Minh theo dõi bóng dáng hắn, mắt lộ ra hàn quang.
Đột nhiên, khi đã bước đến cửa, Narciss mạnh mẽ xoay người lại, ngực hắn bởi vì quá mức kích động mà kịch liệt phập phồng , hắn kiên định nói, “Ta cược!”
Truyện đang hot:
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook