CHƯƠNG 59
Thẩm Trường Trạch tìm cả đêm, lục lọi tất cả những nơi Roddy có khả năng đến nhất nhưng cũng không tìm được Roddy. Tuy nhiên, y cũng không định không thu hoạch được gì, tại một câu lạc bộ đêm, y chạm mặt anh trai khác mẹ của Lawrence Roddy, người thừa kế thứ nhất của gia tộc Roddy — Ferbin Roddy.
Để phòng ngừa người khác chú ý đến tuổi của mình, Thẩm Trường Trạch đội mũ lưỡi trai, ngồi ở một góc câu lạc bộ đêm, quan sát Ferbin Roddy đang uống rượu cùng bạn bè và số lượng vệ sĩ bên người hắn. Y đang đợi, đợi đến khi đối phương rời đi, ở đây nhiều người như vậy, không tiện ra tay, cuối cùng có thể theo đuôi hắn trở lại chỗ ở, hoặc là khách sạn.
Vẫn đợi từ nửa đêm đến tận bốn giờ sáng, Ferbin Roddy mới rời khỏi câu lạc bộ đêm dưới sự vây quanh của vệ sĩ, hắn đi lại vẫn còn vững vàng, cũng không uống nhiều.
Thẩm Trường Trạch đi theo.
Những người này cũng không lái xe rời đi mà là đi hướng tới khách sạn ở phố đối diện chỉ cách câu lạc bộ đêm khoảng mấy chục mét, xem ra đêm nay Roddy muốn ở đây.
Sau khi theo đuôi bọn họ đi vào khách sạn, Roddy và vệ sĩ đi vào thang máy, Thẩm Trường Trạch đứng dưới lầu nhìn số tầng thang máy tăng lên, thang máy dừng lại ở tầng 21.
Thẩm Trường Trạch cũng vào thang máy, ấn tầng 6, 14, 20 và 21, sau đó y ra khỏi thang máy ở tầng 20 rồi xông lên tầng 21 theo lối thoát hiểm bằng tốc độ nhanh nhất.
Quả nhiên y nhìn thấy vài vệ sĩ cầm súng chờ ở cửa thang máy, Ferbin Roddy thì đứng một bên hút thuốc.
Cửa thang máy “đinh” một tiếng mở ra, ngay lúc lực chú ý của bọn họ đều bị cửa thang máy đang chậm rãi mở ra hấp dẫn, Thẩm Trường Trạch nâng thùng rác ở cửa cầu thang lên ném về phía vệ sĩ cách y gần nhất, sau đó giơ súng bắn, người cũng xông ra ngoài.
Vệ sĩ kia bị thùng rác ném trúng ngã ra đất, vệ sĩ bên cạnh Roddy trúng đạn rồi ngã xuống. Hai vệ sĩ khác vọt tới giấu Roddy ở sau người, một người quay đầu nhắm bắn Thẩm Trường Trạch, Thẩm Trường Trạch cũng đã vọt tới trước mặt hắn, đá rơi súng trên tay hắn, hung hăng nện báng súng lên đầu hắn, cũng kéo hắn nhấc lên làm lá chắn, ném vệ sĩ không gặp may này lên người Roddy.
Tiếng súng vang lên, Thẩm Trường Trạch ngã lăn trên đất, rút mã tấu ra chém một vệ sĩ đang bảo vệ chủ ngã xuống đất, cầm lấy súng hắn làm rơi bắn thủng cổ tay một vệ sĩ khác.
Khi hắn đứng lên được, súng của hắn đã chĩa vào trán Roddy.
Toàn bộ sự kiện chỉ xảy ra trong vòng một phút đồng hồ, ngay trong mấy chục giây, sáu vệ sĩ của Roddy đều ngã lăn xuống đất, Thẩm Trường Trạch đã khống chế toàn bộ cục diện.
Ferbin Roddy nghiêng mắt nhìn Thẩm Trường Trạch thấp hơn hắn nửa cái đầu, chậm rãi giơ tay lên, “Cậu bé, đừng manh động.”
Ở câu lạc bộ đêm hắn cũng đã phát hiện Thẩm Trường Trạch luôn quan sát mình, tuy rằng Thẩm Trường Trạch không nhận ra chút nào, nhưng từ nhỏ hắn đã sống trong gia tộc xã hội đen, số lần hắn bị uy hiếp trong cuộc đời có thể còn lớn hơn số phụ nữ hắn chơi bời cho đến tuổi này. Hắn có sự nhạy bén trời sinh, cho nên cho dù là đoán mò, hắn cũng sẽ không buông tha bất kì nhân tố nào khiến hắn không an tâm.
Khi hắn mang vệ sĩ rời đi, người của hắn xếp vào câu lạc bộ đêm nói cho hắn Thẩm Trường Trạch cũng đi theo hắn vào khách sạn, hắn có thể xác định người này quả thật là hướng về phía hắn mà đến. Trong câu lạc bộ đêm rất tối, hắn không thấy rõ Thẩm Trường Trạch, chỉ có thể nhận ra là một thằng nhóc người châu Á, cho tới bây giờ hắn mới nhìn kĩ, đây rõ ràng chỉ là một đứa nhỏ, tuổi tuyệt đối không quá 15, thậm chí có thể nhỏ hơn.
Hắn không thể tưởng tượng cái tốc độ kinh người vừa rồi, sự bình tĩnh, lực công kích và sự gan dạ sáng suốt lại đến từ một đứa trẻ vị thành niên. Các vệ sĩ của hắn đều là tinh anh trong tinh anh, không thể không chịu nổi một đòn như thế!
Sớm nghe nói người phương Đông rất thần bí, sâu không lường được, xem ra đây là sự thật. Roddy tận lực duy trì vẻ ngoài bình tĩnh, nếu người này không giết hắn, vậy chắc chắn không phải đến vì giết hắn, hy vọng yêu cầu của đứa trẻ này không đến mức hắn không thể thỏa mãn được.
Thẩm Trường Trạch vén mái tóc ngăn ánh mắt y ra sau tai, lộ ra dung mạo tinh xảo tuấn mỹ, y lạnh lùng nhìn đối phương, “Ta muốn tìm Lawrence Roddy.”
Ferbin thở dài một hơi, “Cậu bé, cậu tìm lầm người, tôi tên là Ferbin Roddy, Lawrence là em trai tôi.”
“Ta biết, ta muốn tìm hắn, hắn ở đâu?”
Ferbin lộ ra vẻ miệt thị, “Tôi không biết nó ở đâu, nhưng tôi có thể giúp cậu tìm xem.”
“Ta muốn nhìn thấy hắn.”
“Cậu tìm nó làm cái gì?”
“Hắn bắt ba của ta.”
Ferbin thản nhiên cười, hắn biết rõ rành rành cái ham mê của Lawrence, “Ba của cậu nhất định là một thanh niên mê người.”
Thẩm Trường Trạch dùng họng súng đỉnh cái trán của Roddy, trong mắt tản ra sát ý mãnh liệt, “Đừng nói vô nghĩa !”
Ferbin khoát tay áo, “Xin lỗi, tôi giúp cậu tìm Lawrence, tôi có thể gọi điện thoại ngay, chẳng qua tôi có một yêu cầu nho nhỏ.”
Thẩm Trường Trạch lạnh lùng nói: “Ông có tư cách gì đưa yêu cầu với ta?”
“Chỉ là tiện thể làm luôn mà thôi.” Ferbin lộ ra nụ cười âm trầm, “Hi vọng sau khi cậu nhìn thấy nó thì hãy làm cho nó đừng trở lại nữa.”
Thẩm Trường Trạch híp mắt, “Chuyện này ta có thể giúp ông, ta nhất định sẽ khiến hắn biến mất khỏi thế giới này.”
Ferbin dưới sự theo dõi sát sao của Thẩm Trường Trạch, lấy ra di động của mình, bấm một số điện thoại, “Lập tức tìm xem Lawrence đang ở đâu.”
Ferbin cúp điện thoại, cười nói, “Không bằng đi vào uống ly rượu với tôi, cậu có thể yên tâm, ít nhất tôi không phải kẻ địch của cậu.”
Thẩm Trường Trạch lắc lắc đầu, “Ta không có thời gian, ta muốn mau chóng đi đến chỗ hắn.”
Ferbin bất đắc dĩ lắc đầu, “Cậu lấy súng chĩa vào gáy tôi như vậy làm tôi vô cùng không thoải mái.”
Thẩm Trường Trạch nhìn các vệ sĩ chậm rãi đứng lên khỏi mặt đất, “Bảo bọn họ tránh xa một chút.”
Được Ferbin ra hiệu, các vệ sĩ nâng người bị thương xuống lầu, tầng 21 lúc này chỉ còn lại có hai người, Thẩm Trường Trạch buông súng, “Đi thôi.”
Ferbin sửa sang lại quần áo một chút, tao nhã đi vào trong phòng.
Đi vào phòng, hắn rót cho mình một ly rượu, sau đó cầm điện thoại đặt trên quầy bar, “Tôi nên xưng hô với cậu như thế nào?”
“Thẩm.”
“Thẩm, người Trung Quốc?”
“Đúng.”
“Xin hỏi cậu bao nhiêu tuổi ?”
“Mười lăm.”
Ferbin phát ra một tiếng tán thưởng, “Người Trung Quốc thật thần kì, quả thực tôi không thể tin được cậu lớn lên như thế nào, trong nháy mắt có thể đánh bại sáu vệ sĩ của tôi. Cậu làm tôi cảm thấy mình thật không an toàn, lúc nào cũng có thể bị người như cậu giết.”
Thẩm Trường Trạch lạnh lùng nhìn hắn một cái, “Đáng tiếc em trai của ông lại không thức thời như ông.”
“Đương nhiên, nó là đồ ngu xuẩn.”
Lúc này, điện thoại vang lên, Thẩm Trường Trạch gắt gao nhìn chằm chằm điện thoại.
Ferbin ấn nút khuếch đại âm thanh điện thoại.
“Cậu Ferbin, cậu Lawrence ra nước ngoài.”
“Đi đâu vậy?”
“Cậu ấy đi ‘Cloud Top’.”
Ferbin không có chút nào ngoài ý muốn, “Với Narciss?”
“Vâng.”
“Tốt lắm, không có việc gì .”
Khi Thẩm Trường Trạch nghe được hai chữ ‘Cloud Top’, lông mao cả người đều dựng lên, nhớ tới nơi mà Thiện Minh đã hình dung cho y, y không chỉ càng thêm lo lắng cho an toàn của Thiện Minh.
Ferbin nói: “Lawrence đi Morocco, nơi đó có một……”
“Sàn đấu dưới lòng đất.”
“Ồ, cậu đã biết rõ, vậy tôi đỡ phải giải thích. Ba cậu bị bắt đi, tôi nghĩ là đưa đến nơi này, ba cậu cũng lợi hại như cậu sao?”
Thẩm Trường Trạch nắm chặt súng trong tay, bộ mặt dữ tợn, “Hắn thường xuyên làm những chuyện này sao?”
“Nó? Không, nó không có năng lực này, là Narciss làm. Lawrence là một thằng bỏ đi, chỉ biết đánh bạc và chơi bời với cả đàn ông lẫn đàn bà. Khi nó cảm thấy đánh bạc bình thường đã không thỏa mãn được nó, Narciss theo dõi nó, dẫn nó đi Cloud Top, cho nó thể nghiệm loại đánh bạc kích thích với kiểu cận chiến thịt người này. Gần đây nghe nói thú nuôi trong tay Narciss luôn thua, làm nó tổn thất không ít tiền, cho nên hắn luôn tìm cách cướp đoạt các đấu sĩ lợi hại ở khắp nơi……”
Thẩm Trường Trạch một thân sát khí, làm cho Ferbin gần như không dám nhìn y, y lạnh giọng nói: “Ta muốn đi Cloud Top, ông hi vọng Lawrence chết chứ? Vậy hỗ trợ đi.”
Ferbin nhíu mày, “Đương nhiên, tuy rằng Lawrence là đồ bỏ, nhưng sự tồn tại của nó với tôi mà nói là một sự uy hiếp lớn. Tôi chuẩn bị máy bay cho cậu, bây giờ xuất phát luôn, thế nào?”
Thẩm Trường Trạch đứng lên, đi nhanh ra ngoài, trong mắt phụt ra quang mang lạnh lẽo, “Rất hợp với ý ta.”
———————-
“Giết hắn ! Giết hắn ! Giết hắn !”
Tiếng gào cao vút vang lên phía sau Thiện Minh, dù không nhìn vẻ mặt của những khán giả này cũng có thể đoán được trong mắt bọn họ đang bắn ra quang mang tham lam và khát máu.
Thiện Minh cử động thân thể, tay chân bị trói hai ngày nay có chút mỏi nhừ.
Từ lôi đài đối diện có một người đi lên, vóc dáng không khác hắn nhiều lắm, trên dưới một mét tám lăm, nhưng vô cùng cường tráng, so với Thiện Minh còn tráng hơn hai vòng, cơ thịt trên người hình dáng rõ ràng, nhìn qua đã cứng lại rắn chắc. Thiện Minh so với hắn, đơn bạc hơn không chỉ là một chút.
Thiện Minh nhìn ánh mắt người này đục ngầu, biết hắn chắc chắn thường xuyên dùng thuốc, tuy nhiên nhìn hắn còn không đến mức nước miếng giàn giụa, ánh mắt tan rã, hẳn là dùng thuốc còn không chưa sâu, hi vọng mình vẫn có thể đối phó được.
Narciss và Roddy an vị bên cạnh đài, Roddy uống một ngụm Champagne, vẻ mặt sung sướng khi người gặp họa. Narciss thì cười hô một câu, “Anh Thiện, xin đừng dễ dàng chết, tôi rất coi trọng anh.”
Thiện Minh lạnh lùng nhìn hắn một cái, hắn chỉ vào Narciss, dùng khẩu hình nói, “Chúng – mày – nhất – định – sẽ – chết – trước – tao.”
Nụ cười trên mặt Narciss cứng lại.
Trọng tài nhảy lên lôi đài, dùng tiếng Pháp, tiếng Anh và tiếng Ả Rập lặp lại ba lần các quy tắc thông dụng của đấu quyền anh, chẳng qua chưa nói những vị trí nào không thể công kích.
Thiện Minh sớm biết quy củ nơi này, không thể sử dụng vũ khí, còn lại muốn đánh thế nào thì đánh, một bên bị đánh bại hoặc tử vong mới tính là kết thúc. Trên lý thuyết thì đầu hàng cũng có thể, nhưng phải được chủ của đối thủ đồng ý, mà bình thường thì người xem ở đây đều hi vọng nhìn thấy người thất bại bị đánh chết tươi, trừ phi chủ của người thất bại dùng số tiền lớn đổi mạng người với chủ của đối phương, nếu không một khi đã lên lôi đài này, thua đồng nghĩa với cái chết.
Trọng tài bắt đầu giới thiệu hai nhân vật chính lên lôi đài trận này.
“Hai vị hiện đang đứng trên lôi đài đều là đấu thủ mới, vị này là ‘Trâu rừng’ đã thắng sáu trận và chỉ mới thua một trận, vị này là tuyển thủ lần đầu tiên bước lên ‘The Cloud’, chúng ta gọi anh là –‘Người đẹp’!”
Thiện Minh thật muốn đạp ngay cho người chủ trì này một đạp, cái tên ghê tởm như vậy chắc chắn là do Roddy đặt cho hắn.
Người xem bột phát tiếng hoan hô cao vút, bọn họ khẩn cấp muốn xem “Trâu rừng” hành hạ “Người đẹp” đến chết như thế nào.
Trọng tài lại nhiều lời vài câu, nhuộm đẫm sự tanh máu và kích thích cho trận này, sau đó nhảy xuống lôi đài.
Lôi đài ở Cloud Top có cái tên rất êm tai đầy ý thơ, gọi là “The Cloud”, có lẽ bởi vì nơi này đã rất gần kề cái chết. Tóm lại, sau khi trận đấu bắt đầu, trọng tài sẽ không đứng trên lôi đài nữa, miễn bị dính đòn.
Một tiếng chuông vang, trận đấu bắt đầu !
Bình luận facebook