CHƯƠNG 47
Cứ ngồi yên như vậy trong chốc lát, mặt đất truyền đến chấn động, Thẩm Trường Trạch mở to mắt, quay đầu nhìn lại, đập vào mắt đầu tiên là bộ ngực lớn trắng ngần của Bailey, ở trong đêm tối đặc biệt rõ ràng, phía sau còn có Pearl, đám Cali.
Pearl chạy đến bên cạnh nó, nhìn mặt nó đầy mồ hôi, thở dài, có chút đau lòng nói, “Sao mà cậu bị thương suốt vậy, chị nghĩ cậu căn bản còn chưa thích hợp ra nhiệm vụ, chuyện này với cậu mà nói quá sớm .”
Thẩm Trường Trạch nói rõ ràng, “Pearl, không sớm chút nào, tôi đã là lính đánh thuê đủ tư cách, giúp tôi chữa thương đi.”
Bailey véo mũi nó, “Còn nhỏ mà khẩu khí gớm nhỉ, ngậm miệng, thành thật nghỉ ngơi đi.”
Pearl cắt hết lưng áo nó ra, xem xét miệng vết thương một chút, nhẹ nhàng thở ra, “Cali, vết thương của nó không nghiêm trọng như cậu nói đâu.”
Cali thở hổn hển nằm trên mặt đất, ngậm ống hút uống nước, thuận miệng than thở một tiếng, “Phải không, cô nói không nặng là được.”
“Sớm biết như vậy đáng lẽ tôi phải ở bên kênh đào, Jush còn đang hôn mê đó, xử lý cho thằng nhỏ xong tôi phải lập tức trở về.”
Thẩm Trường Trạch mở to mắt, “Pearl, Jush bị thương sao? Chị mau đi đi, đừng để ý đến tôi, tôi ổn mà.”
“Eo Jush trúng mảnh đạn, tôi đã xử lý qua cho anh ta. Kế tiếp anh ta phải trị liệu kháng khuẩn, nơi này không có điều kiện, phải trở lại căn cứ của quân tự do. Cali nói với tôi cậu bị tạc bị thương, cho nên tôi lại đây xử lý thương thế của cậu trước.” Pearl vừa nói vừa nhanh nhẹn cắt mở băng vải mà Cali băng bó qua loa cho đứa nhỏ, một lần nữa xử lý kháng khuẩn và cầm máu, sau đó băng bó lại.
“Cali, Bailey, lập tức theo tôi tới kênh đào, chúng ta phải rời đi nhanh một chút.”
Sau lưng Cali cũng bị thương nhưng không nghiêm trọng, tuy nhiên nếu phải cõng cả người và trang bị thì có chút cố hết sức, vì thế một mình Bailey cõng thằng nhóc và trang bị của họ, nhanh chóng rút lui về phía kênh đào.
Chạy đến nửa đường gặp bọn Al, vốn trầm mặc nằm trên lưng Bailey không nói câu nào, Thẩm Trường Trạch vừa thấy Thiện Minh đã tới liền lên tinh thần, vươn tay kêu lên: “Ba ơi, ba cõng con.”
Thiện Minh không rảnh quan tâm nó, đang dùng tiếng Pháp câu thông với thành viên quân tự do, chỉ huy bọn họ mau chóng đem vũ khí lên thuyền sau đó rút lui. Bọn ngu ngốc này lòng tham không đáy, còn muốn vét sạch toàn bộ kho, này không phải vô nghĩa sao, đợi viên quân của quân chính phủ đến, bọn họ sẽ không thể chạy được.
Thẩm Trường Trạch không cam lòng lại gọi một tiếng, “Ba ơi, ba cõng đi, Bailey cầm quá nhiều thứ rồi.”
Bailey cười nhạo nói: “Ranh con, còn làm nũng ba cậu nữa.” Cô chạy đến bên cạnh Thiện Minh, “Con anh, tự anh coi đi.”
Thiện Minh vừa chạy vừa mắng to vào bộ đàm, hắn hướng Bailey ngoắc ngoắc, ý bảo cô đưa thằng nhóc sang.
Đứa nhỏ lập tức ôm cổ Thiện Minh, chuyển lên trên người hắn, dùng hai chân kẹp lấy eo Thiện Minh, cảm thấy mỹ mãn vì được ba cõng trên lưng.
Nhìn quân tự do bắt đầu rút lui, cổ họng Thiện Minh cũng đã mắng đến khàn, thế này mới nhớ ra sau lưng còn có người, hắn hỏi: “Làm sao mi lại bị thương?”
“Con không chạy kịp bom. Yên tâm đi, bị thương da thịt thôi.” Đứa nhỏ cọ cọ mái tóc ngắn ngủn của Thiện Minh, dùng mặt dán lên cái cổ dính ướt của hắn. Trên người Thiện Minh toàn máu, mồ hôi cùng với hương vị của khói thuốc súng, nhưng lại khiến nó cảm thấy ấm áp vô cùng.
Mặc dù hai người một thân chật vật, nhưng dù sao đội của họ cũng đều còn sống. Sống sót trên chiến trường chính là thắng lợi lớn nhất.
Thiện Minh nhíu mày, cảm thấy thằng nhóc này hình như càng ngày càng thích làm nũng. Trước đây nó cũng không như vậy, luôn nhe răng nhếch miệng vung nắm đấm nói sẽ có một ngày đánh bại hắn, bây giờ lại luôn thích hắn ôm một cái, tại sao càng lớn lại càng dính người vậy, thật sự là kỳ quái.
Đứa nhỏ lại không hề cho rằng chuyện này có gì khác thường, nó nhỏ giọng nói: “Ba ơi con không sao, con không thấy đau”, trong lòng lại mười phần kỳ vọng Thiện Minh có thể an ủi nó, tuy rằng nó biết Thiện Minh tuyệt đối không có dây thần kinh nào tinh tế như vậy.
Thẩm Trường Trạch có một loại khát vọng với Thiện Minh. Nó sùng bái Thiện Minh, kiêu ngạo vì có được người cha cường đại như Thiện Minh, chỉ là Thiện Minh đối với mọi chuyện rất lãnh đạm, cũng không có thói quen kết giao rộng rãi như người bình thường, càng miễn bàn đến việc biết làm một người cha như thế nào, cùng với làm thế nào để quan tâm dạy dỗ con cái. Đối với đứa nhỏ mà nói, có một người cha như vậy cũng chẳng khác không có là bao, vì thế trong tưởng tượng nó lại càng khát vọng tình yêu của người cha. Nó khát vọng được gần gũi với Thiện Minh, khát vọng nhận được sự ôn nhu và khích lệ, khát vọng cùng với ba có được càng nhiều thân thiết thuộc về hai người. Nó càng biết Thiện Minh vĩnh viễn sẽ không biểu hiện giống người cha bình thường, nó lại càng khát vọng có thể đạt được tình cảm như trong suy nghĩ của mình.
Vì thế nó chỉ có thể tự mình chủ động đi tiếp cận Thiện Minh, cho dù là tiếp cận về thân thể hay công việc, sau đó cố gắng làm tốt nhiệm vụ, chờ đợi một câu khẳng định của Thiện Minh.
Có đôi khi nó sẽ bởi vì Thiện Minh không chút để ý nó mà phẫn nộ và khổ sở, nhưng càng nhiều thời điểm, nó cảm thấy thỏa mãn gấp bội vì sự “thân mật” mình tranh thủ được, giống như bây giờ nó đang ghé vào lưng Thiện Minh, nó cảm thấy thật cao hứng.
Thiện Minh sẽ không hiểu được một đứa nhỏ năm tuổi đã rời khỏi cha mẹ và những điều quen thuộc sẽ thiếu tình thương đến thế nào, hắn thậm chí chưa bao giờ suy nghĩ đến phương diện này. Hắn cho rằng thứ đàn ông cần chỉ là vũ khí thuận tay và năng lực đánh bại kẻ thù, cái khác đều là đồ bỏ.
Sau khi họ lên thuyền, tâm tình buộc chặt đều thả lỏng xuống.
Bởi vì lần này là đánh lén trong đêm, tổn thất của họ nhẹ hơn so với tưởng tượng, ít nhất toàn đội không ai tử vong. Nhưng Jush, Jeibili và Dino đều bị thương nặng, còn hơn mười thành viên bị các vết thương nhẹ khác nhau. Tuy nhiên, với việc cướp không vũ khí của một doanh trại có hơn sáu trăm quân nhân, đây cũng là một chiến tích lớn rồi.
Sau khi thuyền trở lại căn cứ của quân tự do, nhóm của họ được nhiệt liệt hoan nghênh, những người đó ôm lấy vũ khí cướp được mà hoan hô, vô cùng kích động, kém chút coi bọn họ là thần.
Mọi người đều không có thời gian cùng bọn họ chúc mừng, hiện tại quan trọng nhất là tìm được một nơi đảm bảo điều kiện vệ sinh để chữa trị cho người bị thương.
Phòng khám bệnh của quân tự do mặc dù có chút đơn sơ nhưng coi như sạch sẽ, các thành viên Du Chuẩn đều biết chút y thuật, Pearl tìm Al và Bailey trợ giúp nàng phẫu thuật cho bọn Jush.
Dựa theo tình hình có ba người bị thương nặng, trước mắt bọn họ không có cách nào rời khỏi nơi này, bởi vì phụ cận khu vực này liên tục chiến tranh, không có bất cứ một nơi nào thích hợp để trực thăng hạ cánh. Bọn họ phải chạy xe hơn ba giờ tới nơi trực thăng có thể hạ cánh, nhưng một đường xóc nảy như vậy không phải cái người bị thương có thể thừa nhận .
Vì thế bọn họ tạm thời ở lại phía sau căn cứ của quân tự do.
Bởi vì thiếu giường ngủ, bị thương nhẹ như Thẩm Trường Trạch không ngủ ở phòng khám bệnh mà ở trong doanh trại dựng riêng cho Du Chuẩn. Không gian trong doanh trại cũng không đủ, bọn họ hai mươi mấy người chẳng phân biệt nam nữ tất cả đều ngủ ở một trong phòng. Không khí kém cỏi, kiến trúc cũ nát, giường quá hẹp, đều khiến người ta cảm thấy áp lực.
Ban ngày khi không có việc gì làm, nhóm lính đánh thuê khỏe mạnh có thể chạy nhảy đôi khi sẽ chạy đến tiền tuyến chỉ huy quân tự do phải chiến đấu như thế nào. Buổi tối khi ngủ mọi người cũng không nhiều lời, bọn họ cũng chưa hề quên mình đang ở chiến trường. Mặc dù là ở phía sau chiến trường, trước mắt coi như an toàn, nhưng lỡ như chiến tuyến bị đột phá, bọn họ phải lập tức rút lui, thế nên lúc nào cũng duy trì thể lực là điều rất quan trọng.
Buổi tối Thiện Minh và Thẩm Trường Trạch ngủ trên một cái giường.
Bởi vì giường quá nhỏ, lưng đứa nhỏ bị thương nên nó nằm trên người Thiện Minh mà ngủ.
Tuy rằng ép vào ngực Thiện Minh không thoải mái, nhưng hắn biết để một người bị thương nằm trên giường vừa bẩn vừa thối lại ẩm ướt nhất định sẽ tương đối không dễ chịu.
Quả nhiên, đứa nhỏ nằm trên người hắn ngủ rất say, tuy nhiên Thiện Minh lại có chút ngủ không được.
Không biết như thế nào, hắn nhớ lại chuyện năm năm trước.
Hắn bị thương trốn vào rừng nguyên sinh, nhặt được đứa nhỏ này. Sau khi màn đêm buông xuống, trong rừng vừa tối vừa lạnh, đứa nhỏ khóc bò lên trên người hắn, liều mạng chui vào lòng hắn. Thời điểm đó thằng nhóc chỉ lớn có bằng này, hơi cuộn tròn một chút là có thể chui vào lòng hắn, bây giờ đã lớn hơn, cũng nặng hơn.
Qua vài năm nữa, đứa nhỏ này sẽ trở thành người lớn, thật khó mà tưởng tượng, thằng nhóc hôi sữa lúc trước nhát gan yếu đuối, hở chút liền khóc như vậy sẽ biến thành một lính đánh thuê cường hãn.
Trong đầu Thiện Minh hiện lên hình ảnh đứa nhỏ mở to đôi mắt trong veo, thanh thúy mà gọi hắn ba ơi, thực sự ý tứ nha.
Con trai trong lòng động đậy, miệng phát ra tiếng nói mê mơ hồ không rõ.
Thiện Minh tự tin nhận rõ, vừa rồi là nói gọi “Ba ơi”.
Ba ơi, ba ơi, ba ơi.
Khóe miệng Thiện Minh nhẹ nhàng hé ra một cái mỉm cười.
Bình luận facebook