CHƯƠNG 33
Sau khi máy bay trực thăng đưa Aulastine về thì quay lại đón bọn Thiện Minh, cũng mang đến đầy đủ thuốc và dụng cụ, Pearl phẫu thuật cho Thiện Minh trên máy bay, lấy ra phần lớn mảnh đạn. Sau khi trở lại khách sạn, Thiện Minh được an trí nghỉ ngơi ở trong một phòng khách.
Hơn ba giờ sáng, Al đã đưa người trở lại, nghe nói bọn họ đi theo chiếc xe kia đến cảng, người trên xe đã chuẩn bị dỡ hàng, đội đặc công thì còn đang thương lượng xem nên dùng cách gì giải cứu con tin trên xe. Al liền trực tiếp hạ lệnh bảo Cali bắn đạn chấn hướng vào xe.
Đặc công không ngăn cản kịp, hai quả đạn chấn vào xe buýt, đạn chấn gây ra một luồng sáng và sinh ra sóng cường độ cao, trong nháy mắt mọi người bên trong đều tê liệt, các kiến trúc bằng kính xung quanh đều vang lên tiếng vỡ nát, cửa kính của xe bus lại càng văng ra tung tóe.
Al chỉ phụ trách dựa theo công ti yêu cầu, bảo vệ tính mạng tân khách và vũ khí, hắn cũng không hứa hẹn nhất định là khỏe mạnh không thương tích, những người không gặp may trong xe này sẽ không thể nhìn được nghe được trong ít nhất hai ba tháng, hơn nữa có thể đã bị mảnh vỡ đâm thành con nhím , nhưng ít ra là còn mạng.
Đội đặc công thiếu chút nữa thì xung đột với bọn Al, cũng may công ti Jason Autari có thế lực khổng lồ trong giới chính trị, đám cảnh sát này cũng không thể làm gì họ được.
Al và nhóm đặc công hăng hái tiến lên, tiêu diệt toàn bộ phản quân chính phủ Nigeria còn ẩn nấp ở cảng, bắn chết, bắt sống, sự kiện bắt cóc lần này không chỉ giải quyết gọn gàng, hơn nữa còn cho phản quân sự đả kích cực lớn. Phản quân ở Mĩ hiện giờ đã không còn thế lực, không thể gây sóng gió gì khi công ti kí hợp đồng với chính phủ Nigeria nữa. Du Chuẩn lần này có thể nói chỉ cần vất vả một lần mà giải quyết được toàn bộ phiền toái.
Khi công ti sứt đầu mẻ trán đối diện với chỉ trích khắp nơi, Du Chuẩn luôn ở khách sạn bảo vệ Aulastine và dưỡng thương.
Lần này bọn họ tổn thương cũng không lớn, bị thương nặng nhất là Jeibili bị đạn lạc đánh trúng vai và Thiện Minh bị mảnh đạn tạc thương.
Hai người này không tham gia nhiệm vụ gác đêm tiếp theo mà đều tự tại xa hoa trong khách phòng tĩnh dưỡng thân thể.
Đầu Thẩm Trường Trạch quấn băng gạc, phần tóc từ tai trái hướng lên trên bị cạo mất một ít để phòng ngừa nhiễm trùng. Kiểu tóc mà nhà thiết kế tỉ mỉ chỉnh sửa bây giờ bị hỏng hoàn toàn, Thiện Minh nhìn thấy liền cười nhạo nó, nói tóc của nó cũng giống hệt răng nó, khấp khểnh không đều.
Lúc đầu đứa nhỏ rất giận, nó bắt đầu thay răng từ năm bảy tuổi, Thiện Minh liền lấy chuyện nó thiếu răng ra trêu đùa nó, bây giờ răng nó đã thay hết rồi, Thiện Minh vẫn còn không đùa đủ. Nhưng khi nhìn thấy Thiện Minh nằm trên giường bao từng vòng từng vòng băng gạc trên đùi và eo, nó không tức giận nổi, nỏ cảm thấy thật khổ sở trong lòng, nó không muốn nhìn thấy Thiện Minh vì nó mà phải nằm ở trên giường.
Thiện Minh thấy nó hôm nay không phản ứng, không khỏi có chút nhàm chán, vỗ đầu của nó hỏi: “Làm sao vậy, phát ngốc gì đấy, đầu hỏng rồi hả?”
Đứa nhỏ ngẩng đầu nhìn Thiện Minh, nhỏ giọng nói: “Ba ơi, khi nào thì con có thể lợi hại giống như ba được?”
Thiện Minh nghĩ, khi nào mi biến thân thì khắc lợi hại hơn ta, đáng tiếc không thể nói ra, hắn hừ một tiếng, “Đời này mi không có cơ hội đâu.”
“Sẽ không , nhất định con sẽ lợi hại hơn ba, đến lúc đó con sẽ bảo vệ ba.”
Thiện Minh nhếch miệng cười,“Mi? Bảo vệ ta? Khẩu khí không nhỏ.”
“Là thật.” Đứa nhỏ nghiêm túc nhìn Thiện Minh, trong mắt tràn ngập kiên định, “Về sau con sẽ bảo vệ ba.”
Thiện Minh chế nhạo nói: “Đúng là nuôi mi không vô ích nhỉ, đi, sau khi nhiệm vụ lần này chấm dứt, ta cho mi thả lỏng vài ngày, mang mi đi trải nghiệm một chút, cho mi hiểu rõ cuộc sống của đàn ông là như thế nào.”
Đứa nhỏ không biết hắn chỉ cái gì, nhưng là trực giác làm nó cảm thấy hình như không phải cái gì tốt, vừa định mở miệng hỏi thì bên ngoài có người gõ cửa.
Thẩm Trường Trạch ra mở cửa, là Jush, hắn nói đội trưởng đặc công lần trước đến khách sạn, muốn gặp Al và Thiện Minh, bởi vì Thiện Minh bị, hành động không tiện, Al định đưa đội trưởng kia đến gặp hắn.
Thiện Minh gật gật đầu, “Đi, các người ra ngoài trước, tôi thay quần áo.”
Vì thế Jush và Thẩm Trường Trạch đều đi ra ngoài.
Đứa nhỏ cũng không đi xa, chỉ đứng ở góc hành lang cách phòng Thiện Minh không xa, đợi đám người kia đi thì lại về xoa bóp thân thể cho Thiện Minh.
Đợi đại khái hơn hai mươi phút, nó nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, chỉ chốc lát sau, Al đưa một người đi ra khỏi phòng Thiện Minh, cũng đi tới chỗ Thẩm Trường Trạch, xem ra là muốn đi thang máy xuống lầu. Hai người đàm luận chuyện bọn phản quân, vừa lúc đối mặt với Thẩm Trường Trạch.
Trong nháy mắt khi đội trưởng nhìn thấy Thẩm Trường Trạch, ánh mắt hắn, không, có lẽ không phải ánh mắt, là cảm nhận của hắn, trực giác của hắn, thần kinh của hắn, đều bắt buộc hắn tập trung lực chú ý của mình lên đứa bé trai da vàng này.
Đội trưởng nhìn thằng bé kia, đột nhiên cảm giác được máu trong cơ thể bắt đầu sôi trào một cách không bình thường.
Thẩm Trường Trạch cũng đang chống lại ánh mắt của đội trưởng, nó cảm giác được trong thân thể có một sự rung động khó hiểu, thật giống như có cái gì đang kêu gọi nó, lôi kéo nó, làm nó cảm thấy người trước mắt này không giống bình thường, làm nó có cảm giác muốn tới gần. Nó lại không cảm giác được đây là địch hay là bạn, nhưng thực sự nó cảm thấy có cái gì đó đang triệu hồi nó, ngay từ phía đội trưởng đặc công cao lớn này.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, tìm tòi nghiên cứu lẫn nhau, vị đội trưởng đặc công thân kinh bách chiến, dũng cảm không biết sợ hãi này chỉ cảm thấy cả người run rẩy, một luồng khí lạnh không cách nào hình dung đi một đường từ bàn chân kéo lên xương sống hắn.
Hắn bắt đầu ý thức được đó là trực giác của động vật, đó là cảm giác đối với đồng loại, đó là sự kính sợ đối với sinh vật cường đại hơn mình!
Hắn không thể tin được chính mình lại cảm thấy sợ hãi một thằng nhóc mới có bảy tám tuổi, nhưng mà hai tay hắn run rẩy, hai chân dường như nhũn ra, và trên trán không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, đều tỏ rõ nội tâm của hắn đang sợ hãi.
Loại tình huống không thể tưởng tượng này, trước đây hắn chỉ từng gặp một lần, mà cảm giác chỉ có một cách giải thích duy nhất, chính là bản năng trong gien đang nói cho hắn, trong cơ thể đứa nhỏ trước mắt này đang chảy dòng máu long huyết thuần khiết hơn hắn nhiều lần!
Điều khiến cho đội trưởng kinh sợ là, đây là lần duy nhất trong đời hắn gặp một long huyết nhân vị thành niên. Một cơ thể không có đủ năng lực thích hợp tuyệt đối không thể chịu đựng được sự thống khổ do gien long huyết ăn mòn, thí nghiệm tuyệt đối không thể thành công trên cơ thể một đứa nhỏ, trừ phi…… trừ phi nó là do cơ thể mẹ sinh ra.
Đây là một sự kiện đáng sợ cỡ nào chứ, trước khi bác sĩ Phan Cơ lâm chung đã nói điều kiện tiên quyết để sinh ra được long huyết nhân thuần khiết hoàn mỹ là được sinh ra tự nhiên từ cơ thể mẹ. Vì muốn chứng thực suy nghĩ này, mấy vạn triệu đôla Mĩ đã được đầu tư, không đếm được số người thực nghiệm hi sinh, nhưng vẫn đều không thành công. Nếu đứa nhỏ trước mắt này chính là long huyết nhân thuần khiết hoàn mỹ trong truyền thuyết như lời bác sĩ Phan Cơ nói, như vậy sự tồn tại của đứa nhỏ, nói không chút khoa trương, sẽ thay đổi toàn bộ kết cấu thế giới!
Al nhận ra hắn khác thường, gọi hắn vài tiếng.
Lúc này đội trưởng mới hồi phục tinh thần, liều mạng che giấu cảm xúc của mình, nỗ lực khắc chế không để mình biểu hiện ra khác thường, hắn chỉ vào Thẩm Trường Trạch, “Sao ở đây lại có trẻ con?”
“Là con trai của Thiện.”
“Thiện? Nhìn hắn rất trẻ, lại có con lớn như vậy sao?”
Al nhíu mày, không đáp lại.
Đội trưởng biết mình hỏi hơi nhiều, giữa bọn họ không có quan hệ hợp tác gì cả, nhiều nhất là đang lúc cần sự phối hợp của nhau một chút, Al quả thật không cần trả lời bất cứ vấn đề gì của hắn, cho dù là vì lễ phép. Đội trưởng vụng trộm bỏ bàn tay đang nắm chặt vào túi, áp chế cơn sóng mãnh liệt trong nội tâm, tận lực bình tĩnh đi vào thang máy.
Ánh mắt đứa nhỏ nhìn hắn rời đi, cho đến khi đội trưởng biến mất trong tầm mắt nó, nó mới thoát khỏi cái cảm giác không thở nổi này. Nó không biết vì sao nó lại cảm thấy có cảm giác cực kì đặc biệt về người kia, nhưng người kia khiến nó thực không thoải mái.
Al có vài phần nghi hoặc, hỏi: “Mày biết hắn?”
Đứa nhỏ lắc đầu.
Al nhún vai, không nghĩ nhiều, hắn đi qua vỗ lên đầu đứa nhỏ, “Lần này mày hoàn thành nhiệm vụ rất xuất sắc.”
Đứa nhỏ trừng to mắt, Al đã nhiều năm vẫn coi nó như người trong suốt giờ lại khích lệ nó, “Xuất, xuất sắc? Tôi, tôi dẫm phải bom , còn làm ba tôi bị thương.”
“Mày tham dự tác chiến mà vẫn sống trở về, đối với một lính mới mà nói đã là thắng lợi lớn nhất rồi. Hơn nữa mày cũng hai lần thành công bảo vệ chủ thuê của chúng ta. Đợi cho nhiệm vụ lần này thuận lợi chấm dứt, ta sẽ cho mày phần tiền thuê thuộc về mày.”
Đứa nhỏ lộ ra vui sướng không che giấu.
Al, người trong mắt cơ bản chỉ có tiền, năm năm liền vẫn coi nó như người trong suốt, mà lại cho nó tiền thuê! Nó thật không biết nên hình dung sự hưng phấn của mình như thế nào! Có tiền, nó có thể đăt mua được vũ khí và trang bị của chính mình, nó phải tiết kiệm thật nhiều tiền, Thiện Minh tiêu tiền như nước, nói không chừng có một ngày còn phải dựa vào mình nuôi. Sau đó, có lẽ có một ngày, nó có thể có cơ hội trở lại Trung Quốc, đi tìm cha mẹ không biết đang ở phương nào của mình.
“Al, cám ơn chú!” Đứa nhỏ cao hứng nở nụ cười.
Bình luận facebook