CHƯƠNG 137
Yêu? Thiện Minh chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Hắn đương nhiên yêu con trai mình, nhưng mà “yêu” trong miệng Thẩm Trường Trạch hiển nhiên lại là tình yêu nam nữ, muốn mình sinh ra tình yêu với con trai mình, trước giờ hắn chưa từng nghĩ tới, thật sự quá mức quỷ dị. Hắn không lý giải được chấp nhất của Thẩm Trường Trạch, trong mắt hắn thì từ lúc hơn mười năm trước hai người cả đời này đều sẽ có quan hệ ràng buộc. Bọn họ là hai cha con, dù không cùng huyết thống, nhưng bọn họ ở chung hơn mười năm, bọn họ thậm chí đã cùng giường chung gối, trong mắt Thiện Minh, mức độ tình cảm thâm hậu của hai người là không kẻ nào có thể so, cũng không cần cố ý nói cái gì, thật tự nhiên như người một nhà vậy. Như vậy rốt cuộc Thẩm Trường Trạch muốn cái gì? Không phải là giấy đăng kí kết hôn đấy chứ.
Thiện Minh nhìn đôi mắt đỏ máu của Thẩm Trường Trạch, trong cặp mắt đó lộ ra thú tính khiến hắn kinh hãi, hắn cắn răng nói: “Chúng ta là cha con, tình cảm mười mấy năm đồng sinh cộng tử không lẽ lại kém mấy câu yêu đến yêu đi vô nghĩa kia sao?”
Con ngươi đỏ rực của Thẩm Trường Trạch lộ ra bi phẫn, “Ai muốn cả đời làm con ông? Đừng coi tôi là con của ông, hãy coi tôi là người đàn ông của ông đi, từ thân đến tâm, trung thành với tôi, vĩnh viễn ở bên cạnh tôi, ông có thể làm được không?”
Thiện Minh cứng họng nói không ra lời, hắn không thể coi Thẩm Trường Trạch như một người đàn ông được. Trong mắt hắn, con hắn vẫn chỉ là đứa nhỏ.
Thiện Minh do dự làm thân thể Thẩm Trường Trạch không ngừng run rẩy, y vươn tay bóp cổ Thiện Minh, ánh mắt đỏ máu, nguy hiểm mà điên cuồng, đôi môi mỏng của y thở nhẹ, “Ông thề đi, sẽ không rời khỏi tôi, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì.”
Trên cổ là móng vuốt sắc bén, cái đuôi bên hông thì càng siết chặt, khiến không khí càng thêm khan hiếm trong buồng phổi. Trong tình cảnh bị ép buộc đến không đường lui như thế này, ngược lại làm Thiện Minh có tâm lý phản nghịch mạnh mẽ đối với sự yếu đuối của chính mình và sự bức bách của Thẩm Trường Trạch. Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Trường Trạch, nói như chém đinh chặt sắt, “Không đời nào, ta muốn đi đâu, ta muốn sống như thế nào là do ta tự mình quyết định, không tới phiên mi khoa tay múa chân.”
Con ngươi màu đỏ co rút mãnh liệt, hai tròng mắt đỏ tươi dưới không gian mờ tối càng trở nên rực sáng, tựa như lốc xoáy đỏ máu. Thiện Minh bị ánh mắt này nhìn chằm chằm, cảm thấy một nỗi sợ hãi vì bị cắn nuốt từng chút một.
Thẩm Trường Trạch vung cái đuôi, ném hắn thật mạnh xuống đất. Bất an trong lòng Thiện Minh gia tăng mãnh liệt, nhảy dựng lên muốn chạy, cổ chân lại bị cái đuôi kia lập tức cuốn lấy, một lần nữa kéo hắn ngã xuống đất, Thẩm Trường Trạch nhào lên, móng vuốt dễ dàng giữ chặt quần áo của Thiện Minh. Y há miệng, cắn vào cổ Thiện Minh, răng nhọn cắm vào trong thịt, làm Thiện Minh đau đến mức nện thật mạnh vào sau lưng Thẩm Trường Trạch. Thẩm Trường Trạch phảng phất như không hề có cảm giác, dùng răng nanh hút nếm máu tươi tanh ngọt.
Máu kia dường như là thứ thuốc kích tình tuyệt hảo, kích phát thú tính nguyên thủy nhất của y, khát vọng mập hợp đến tận cùng vẫn luôn đè nén dưới đáy lòng lập tức bị khơi lên. Y phảng phất cảm nhận được xúc cảm nhiều năm về trước khi nghĩ đến cha mình mà thủ * trong mộng, cảm thấy sự kích thích khó tả khi khối thân thể trần trụi tràn ngập dụ hoặc kia an ủi dục vọng của mình. Trong hơn nửa năm khi y học cách khống chế dục vọng của mình kia, y không ngừng ảo tưởng mình được phát tiết trong cơ thể Thiện Minh, lại ngay khi khoái cảm sắp đến phải thông qua máy móc mà cứng rắn cắt đứt, vào bất cứ giai đoạn * tăng vọt nào cũng phải lặp lại việc mạnh mẽ khắc chế dục vọng của mình, chỉ vì chứng minh cho người khác thấy trong *** mình vẫn có thể khống chế hình thái con người. Nhưng mỗi long huyết nhân đều biết, chỉ có khôi phục trạng thái long huyết nhân thì họ mới có thể hoàn toàn nhấm nháp được tinh tuý tình ái, nhưng vì bảo vệ bạn tình của mình, bọn họ phải khắc chế.
Nhìn biểu cảm thống khổ mà vặn vẹo của Thiện Minh, thật mê người giống như cơn cao trào dâng tới giày vò người ta, Thẩm Trường Trạch cảm thấy máu trong thân thể nóng đến dọa người, y đã lâu chưa từng cảm thấy nóng như vậy. Lý trí nói cho y hiện tại hẳn là lập tức dừng lại, đè nén thú tính của mình xuống, biến trở về con người, nhưng sự cự tuyệt của Thiện Minh tựa như tiêm vào trong lòng y một mũi thuốc độc, khiến y triệt để mất đi tự chủ.
Nên làm thế nào với người này đây? Hẳn là đánh gãy chân hắn, để hắn không thể rời khỏi mình nửa bước, hẳn là giấu kín hắn đi, để tất cả mọi người không thể nhìn thấy hắn, hẳn là hung hăng làm hắn, khiến thân thể hắn trở nên ngoài mình ra ai cũng không thể thỏa mãn.
Đúng, hung hăng làm hắn, làm chuyện mà ngươi vẫn muốn làm, khắc ấn ký của ngươi trên mỗi tấc làn da của thân thể hắn, xỏ xuyên qua hắn, khiến hắn chỉ có thể cảm nhận được ngươi, bắn dịch thể của ngươi vào miệng hắn, để hắn không thể nói ra một lời cự tuyệt nào nữa. Hắn là vật sở hữu của ngươi, từ một khắc khi mười lăm năm trước hắn bước vào lãnh địa của ngươi, hắn chính là của ngươi, ngươi có thể làm bất kì chuyện gì với hắn, tận tình làm bất cứ chuyện gì, chinh phục hắn, thuần hoá hắn, để hắn không dám rời đi !
Trong đầu phảng phất có âm thanh như của ác ma không ngừng vang lên, Thiện Minh trong mắt Thẩm Trường Trạch vừa mê người lại vô cùng đáng giận. Y thương hắn như vậy, hắn lại chỉ muốn chạy, hẳn là trừng phạt hắn, hẳn là khiến hắn sợ hãi, khiến hắn ghi nhớ bài học, khiến hắn không dám rời đi nữa!
Quần áo Thiện Minh bị vạch ra dễ dàng, khi hắn ý thức được ánh mắt Thẩm Trường Trạch không thích hợp, rất giống dáng vẻ năm sáu năm trước sau khi biến thân mất đi ý thức con người, gặp vật sống liền công kích thì đã muộn.
Khi cặp cánh rồng to lớn hạ xuống, hai khối thịt cứng rắn nặng trịch không chỉ đè chặt hai tay hắn xuống đất, còn hình thành một chướng ngại vật thiên nhiên trên đỉnh đầu hắn. Trong mắt hắn bịt kín một tầng bóng ma đáng sợ, cái đuôi thô dài cuốn lấy đùi hắn, nâng một chân hắn giữ lấy giữa không trung, thân dưới của hắn giống như một khối thịt tươi ngon miệng nhất, trắng trợn bại lộ trước mặt con dã thú đang đói khát này.
Thiện Minh biết Thẩm Trường Trạch thật sự nổi điên. Có lẽ là từ trước tới giờ Thẩm Trường Trạch quan tâm tỉ mỉ chăm sóc cho hắn đã để lại ấn tượng thật sâu, hắn gần như đã quên Thẩm Trường Trạch là một long huyết nhân, trong thân thể y chảy xuôi dòng máu tàn bạo lãnh khốc của dã thú, một khi bị triệt để chọc giận, sẽ đánh trả mãnh liệt như con dã thú tàn bạo nhất. Ngay từ đầu đó chính là bộ dạng của một con người biến thành long huyết nhân, chẳng qua Thẩm Trường Trạch cũng giống như phần lớn long huyết nhân khác, đã học được cách tự điều khiển. Nhưng cho dù một con mãnh thú có được phủ thêm lớp da người, bên trong hắn vẫn chỉ là mãnh thú mà thôi.
Tứ chi Thiện Minh đều bị áp chế, chỉ có thể liều mạng rống to, hi vọng Thẩm Trường Trạch có thể tỉnh táo lại. Bộ dạng Thẩm Trường Trạch hiện giờ quá mức dọa người, vừa nghĩ đến việc mình bị một long huyết nhân hoàn toàn thú hóa cưỡng bức, cả người hắn đều sợ hãi!
Thanh âm của hắn kinh động làm chim rừng bay nháo nhác, nhưng không đánh thức được Thẩm Trường Trạch. Thẩm Trường Trạch lấy phân thân so với bình thường càng thêm dữ tợn thô dài của y ra, giữ chặt đùi Thiện Minh, chọc mạnh cái thứ doạ người kia vào trong cơ thể hắn.
Thân dưới truyền đến sự đau đớn vì bị xé rách, Thiện Minh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thân thể run rẩy như lá rụng trong gió. Hắn liều mạng cắn môi, không để mình kêu ra tiếng.
Thẩm Trường Trạch phát ra một tiếng gầm làm người ta sợ hãi, vảy rồng trên thân thể bộc phát ánh sáng màu vàng chói mắt gấp mấy lần lúc trước. Gậy thịt của y dính vết máu rất rõ ràng, điều này kích thích thú tính của y đến cực đại, máu y sôi trào, Thiện Minh với thân dưới bị nhấc cao giữa không trung giống như cá nằm trên thớt, mặc y tận tình chà đạp.
Một tay y bắt lấy đùi Thiện Minh, phối hợp với cái đuôi linh hoạt của mình, làm cửa mình của Thiện Minh mở rộng, động nhỏ yếu ớt triệt để phơi bày dưới mắt y, gậy thịt thô cứng dữ tợn hung ác đâm vào trong, xé mở nơi nhỏ hẹp kia đến độ không thể tin được.
Thẩm Trường Trạch vững vàng quỳ trên mặt đất, một tay nâng cao thắt lưng của Thiện Minh lên giữ chặt, sau đó cử động vòng eo, bắt đầu điên cuồng đâm chọc.
Trong lỗ tai y tràn ngập tiếng rên rỉ thống khổ Thiện Minh cố ý đè nén, tiếng kêu trầm đục kia đối với y hiện tại mà nói, quả thực là thuốc kích tình tuyệt hảo, làm y càng thêm phát cuồng.
Động nhỏ bị máu làm trơn, nóng rực bao chặt lấy thứ to lớn của y, mỗi một lần cắm rút đều mang đến khoái cảm vô hạn. Dương vật của Thẩm Trường Trạch tựa như đóng cọc xuống đất, đâm vào nơi sâu nhất trong thân thể Thiện Minh, cảm giác triệt để giữ lấy mang đến cho y sự thoả mãn khó có thể hình dung nổi.
Đây là một hình ảnh cho dù ai nhìn thấy cũng cả đời khó quên, trong rừng cây tối tăm, người đàn ông với thân hình thon thả hoàn mỹ bị một con quái vật mình rồng mặt người điên cuồng xâm phạm. Hai cánh tay hắn bị cặp cánh cực lớn đè chặt, eo hắn bị nhấc lên không trung, một chân bị cái đuôi thô dài treo lơ lửng, một chân khác thì bị quái vật kia chộp trong tay, toàn bộ nửa thân dưới đều không có một điểm tựa nào, vật đàn ông to lớn dữ tợn hung ác không ngừng tùy ý ra vào ở nơi tư mật nhất kia, máu tươi chảy dọc cặp đùi trắng nõn của hắn xuống đất. Trong cánh rừng này chôn giấu rất nhiều bí mật, nhưng không một cái nào có thể điên cuồng, càng thêm điên cuồng hơn hình ảnh trước mắt.
Móng tay sắc nhọn của Thẩm Trường Trạch xẹt qua làn da Thiện Minh, khiến cho hắn run rẩy một trận, thân thể hắn bị sự xâm nhập mãnh liệt kia kích thích không ngừng, sức lực bản thân nhanh chóng bị xói mòn, không quá lâu sau ý thức hắn cũng đã trở nên mơ hồ không rõ.
Thẩm Trường Trạch kéo Thiện Minh lên khỏi mặt đất, áp lưng hắn lên thân cây, cái đuôi cuốn đùi hắn tách ra hai bên, Thẩm Trường Trạch liền dùng tư thế đứng thẳng một lần nữa tiến vào Thiện Minh. Sức mạnh toàn thân Thiện Minh đều tập trung ở nơi hai người gắn liền với nhau, tư thế này làm Thẩm Trường Trạch đâm vào càng sâu, càng nặng, Thiện Minh vẫn luôn ở trạng thái nửa hôn mê, hoài nghi bản thân mình sắp bị đâm thủng rồi.
Trong rừng cây truyền đến tiếng dã thú gầm rú, đẩy trận tình ái quỷ dị này lên đến cao trào.
Không biết qua bao lâu.
Gió nhẹ trong rừng, mưa sương sáng sớm cùng với hương vị bùn đất nồng đậm làm Thẩm Trường Trạch chậm rãi tỉnh lại. Trên người có chút lạnh lẽo, đầu y rất đau, vang lên ong ong, y miễn cưỡng mở to mắt, lập tức nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Thiện Minh.
Thẩm Trường Trạch vụt tỉnh táo, y nâng thân thể, nhìn Thiện Minh trần truồng nằm trên cỏ, không một mảnh vải che thân, trên người phủ đầy dấu vết tình ái. Y vừa động đậy liền cảm giác thân dưới nóng lên, cúi đầu thì thấy cái kia của mình vẫn còn cắm trong cơ thể Thiện Minh! Y vội vàng lui ra ngoài, nhất thời, động nhỏ bị chà đạp cả một buổi tối như hồng thuỷ làm vỡ đê, dịch thể trắng đục hỗn hợp tơ máu nhìn thấy ghê người lập tức chảy ra. Thẩm Trường Trạch nhìn bộ dạng bị tra tấn đến triệt để của Thiện Minh, cả người đều cứng lại.
Trí nhớ về tối qua trào dâng như sóng biển, cảm giác sự điên cuồng và thú tính trong tâm khảm bị triệt để phóng thích đến nay vẫn như cũ có thể hiện lên rõ ràng. Hình ảnh thân thể rắn chắc hơi gầy của Thiện Minh bị treo giữa không trung, bị y hung hăng cưỡng bức không ngừng chiếm cứ đầu óc y, y càng nhớ lại, càng kinh ngạc.
Y vươn bàn tay run rẩy sờ mặt Thiện Minh, nóng đến dọa người !
“Ba ơi!” Thẩm Trường Trạch vội ôm Thiện Minh đứng lên, kết quả lòng bàn tay liền ẩm ướt, y nâng tay lên nhìn thì chỉ thấy toàn máu.
Thẩm Trường Trạch thiếu chút nữa tan vỡ, y run lẩy bẩy lật thân thể Thiện Minh lại, miệng vết thương đã khâu phía sau lưng hoàn toàn rách ra rồi, ngay cả chỉ khâu cũng đứt đoạn, không biết Thiện Minh chảy bao nhiêu máu, toàn bộ cỏ dại dưới đất đều bị nhiễm đỏ.
Thẩm Trường Trạch sợ đến mức trái tim y run bắn. Y vội ôm Thiện Minh đến một mặt cỏ khô mát, lấy hộp thuốc trong ba lô ra, xử lý miệng vết thương cho Thiện Minh. Lau khô hết máu sau lưng, y mới nhìn ra trong phần thịt bên cạnh xương sống Thiện Minh có cái gì nho nhỏ lộ ra. Y đưa tay sờ, nhận ra đó là thiết bị truy tìm, mà người bỏ vào là ai thì không cần nghĩ cũng biết. Thẩm Trường Trạch hận đến nghiến răng nghiến lợi, y hận Thẩm Diệu, cũng hận chính mình.
Y không muốn thương tổn ba, vĩnh viễn cũng không muốn!
Thẩm Trường Trạch do dự không biết có nên lấy thiết bị truy tìm ra không, y sợ sẽ làm cho Thiện Minh chảy máu càng nhiều. Nhưng nếu thứ này ở trong thân thể, trong hoàn cảnh như thế này nhất định sẽ bị nhiễm trùng, Thẩm Diệu căn bản là không muốn cho Thiện Minh sống trở ra. Cuối cùng y cắn răng một cái, cắt chỉ khâu ra, sau đó dùng ngón tay nhẹ nhàng chậm rãi lôi cái thiết bị truy tìm từ trong thịt ra ngoài. Thiện Minh dù hôn mê nhưng vẫn đau đến co rúm người, Thẩm Trường Trạch đau lòng đến muốn đổ máu, chỉ có thể càng không ngừng vuốt ve lưng Thiện Minh, nhìn những vết xanh tím trải rộng trên người hắn, hận không thể giết chết chính mình.
Thiết bị truy tìm hình cầu cuối cùng cũng được chậm rãi đẩy dần ra, Thẩm Trường Trạch sát trùng cái nhíp, chậm rãi kẹp lấy nó, kéo nó ra từ từ, y ném thiết bị truy tìm xuống đất, dẫm nó nát vụn, sau đó lập tức cầm máu và khâu lại miệng vết thương cho Thiện Minh.
Đợi xử lý xong vết thương trên lưng, ánh mắt y chuyển qua cửa huyệt bị chà đạp cả đêm, đến nay vẫn không thể khép lại của Thiện Minh. Thẩm Trường Trạch cắn răng, dùng nước sạch tẩy rửa cho hắn, sau đó bôi thuốc hạ nhiệt lên đó. Y cởi quần áo trên người xuống mặc vào cho Thiện Minh, bản thân thì mặc bộ đồ đã bị y xé rách của Thiện Minh. Y đút cho hắn uống thuốc uống nước xong, sau đó ôm thân thể nóng rực không lui của hắn, trong lòng từng đợt hốt hoảng.
Y đã làm cái gì…… Y nghĩ rằng mình có thể khống chế bản thân, nhưng có lẽ ngày hôm qua ngay từ giây phút nhìn thấy Thiện Minh, y cũng đã cảm thấy không thích hợp.
Y không muốn làm như vậy với Thiện Minh…… Thật sự không muốn thương tổn hắn…… Không muốn……
Nhưng mà, long huyết nhân vô cùng sung sướng tối hôm qua là ai đây? Sự phát tiết không hề kiêng kỵ này, khoái cảm điên cuồng mà xâm nhập đến tận xương tuỷ này, đến bây giờ y vẫn còn cảm thấy tư vị của nó, thì ra lấy hình thái long huyết nhân mập hợp sẽ có cảm nhận như vậy. Thẩm Trường Trạch vừa tự trách thật sâu, vừa không thể ức chế mà hồi tưởng.
Bộ dạng suy yếu của Thiện Minh như đánh vào tim y, y liên tục hôn xuống hai má nóng rực của Thiện Minh, thì thào kêu: “Ba ơi……” Vì sao lại cự tuyệt con, vì sao ba cứ muốn rời khỏi con, ở lại bên cạnh con không tốt sao, chuyện gì con cũng nguyện ý làm vì ba. Vì sao nhất định phải rời khỏi con, ba ơi…… Còn có ai yêu ba hơn con đâu, đừng rời khỏi con, đừng cự tuyệt con.
Trạng thái hiện giờ của Thiện Minh không tiện di chuyển, Thẩm Trường Trạch liền ôm hắn ngồi chỗ thoáng mát dựa vào bên cạnh thân cây, trong lòng tràn ngập mê mang và tuyệt vọng. Y không ngừng nhẹ nhàng hôn lên tóc mái và trán Thiện Minh, trong lòng đối với người này vừa yêu lại vừa hận.
Chấp nhất đối với Thiện Minh, ngay cả chính y cũng cảm thấy sợ hãi. Y biết, cho dù phải cùng mọi người là địch, y cũng sẽ không buông Thiện Minh ra, chấp niệm như vậy, sau bao lần Thiện Minh phản bội và kháng cự, cuối cùng cũng làm y phát cuồng. Y hiểu tính cách Thiện Minh, đó là người một khi đã nói một thì sẽ không có hai, luôn làm theo ý mình, bạo lực tuyệt đối không thể khiến hắn phục tùng, ngược lại sẽ chỉ làm hắn thêm lợi hại, cho nên, y càng thêm sợ hãi lần này y thương tổn Thiện Minh sẽ không phải là lần cuối cùng.
Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? Thân thể trong lòng nóng rực, đôi mắt mệt mỏi, làm tim y đau đớn thắt lại.
Vì sao y lại yêu cha nuôi của mình? Mới trước đây y rất sợ hắn, hận hắn, chán ghét hắn, vì cái gì cuối cùng lại yêu hắn? Có lẽ là từ nhỏ y rất muốn làm Thiện Minh phải cúi đầu thần phục y, ánh mắt y không ngừng dõi theo con người này, vì đạt được sự khẳng định của hắn mà trưởng thành, vì đuổi kịp bước chân hắn mà càng không ngừng làm khó bản thân, cho đến lúc này nói y là vì muốn Thiện Minh vui vẻ mà sống cũng không quá.
Cho nên, từ một khắc hắn nhặt được y mười lăm năm trước kia cũng đã nhất định dẫn đến kết cục này, cho dù xảy ra chuyện gì, y cũng sẽ không buông tay, tuyệt đối sẽ không từ bỏ Thiện Minh.
Dưới tác dụng đồng thời của thuốc hạ sốt và cồn giảm nhiệt, bốn giờ sau nhiệt độ của Thiện Minh cũng đã giảm xuống, Thẩm Trường Trạch cõng hắn lên lưng, mang hắn trở về.
Y nghĩ tới nghĩ lui, lúc này thời cơ chưa tới, y vẫn nên trở lại chỗ Thẩm Diệu đi, chẳng qua, y không thể đưa Thiện Minh trở về đó nữa, y phải nghĩ cách tìm Đường Đinh Chi tới đón Thiện Minh. Thẩm Diệu thật sự muốn Thiện Minh chết, y không thể mạo hiểm như vậy nữa.
Đi bộ hơn một giờ, y đột nhiên ngửi được cách đó không xa có hương vị long huyết nhân, hương vị này rất xa lạ, là một long huyết nhân y chưa từng tiếp xúc.
Y cảnh giác lùi ra sau cái cây, nhẹ nhàng đặt Thiện Minh xuống đất, sau đó rút mã tấu ra.
Một bóng dáng nhanh chóng vọt tới, Thẩm Trường Trạch vung đao liền chém, bóng người chợt lóe chắn rơi đao của y.
Lúc này, hai người đều thấy rõ lẫn nhau.
“Al !”
“Là cậu !”
Người trước mắt đúng là Al.
Thẩm Trường Trạch đã biết được từ Đường Đinh Chi rằng Al đã biến thành long huyết nhân, nghĩ đến chiến hữu mình từng quen thuộc biến thành đồng loại của mình, trong lòng y có vài phần cổ quái, nhưng y vẫn thấy may mắn vì Al còn sống. Cho dù y ghen tị tình anh em tràn ngập ăn ý giữa Al và Thiện Minh, nhưng Al nếu chết, Thiện Minh sẽ rất thống khổ.
Al vừa định hỏi y cái gì, đột nhiên nhìn thấy Thiện Minh nằm sấp trên mặt đất, “Thiện !” Hắn lập tức chạy tới nâng Thiện Minh đứng lên, nhưng Thiện Minh vẫn hôn mê bất tỉnh.
“Nó làm sao vậy?”
Thẩm Trường Trạch mất tự nhiên quay đầu, “Bị thương một chút.”
“Tôi và những người khác chia nhau tìm nó ở trong khu rừng này một ngày, cũng may cậu đã tìm thấy nó trước rồi.” Al hỏi: “Cậu định đưa nó đi đâu đây?”
“Đi tìm các người.”
“Chúng tôi ở trong một cái làng dưới chân núi.”
Al định cõng Thiện Minh lên lưng, Thẩm Trường Trạch đã đi tới, “Để tôi cõng ba.”
Nếu là bình thường Al sẽ cười nhạo y hai câu, nhưng bây giờ không phải là lúc nói đùa, hắn nhìn Thẩm Trường Trạch cõng Thiện Minh, hỏi: “Bây giờ cậu định trở về chỗ Thẩm Diệu hay là đi hội họp với chúng tôi?”
“Tôi phải trở về, nhưng mà trước đó tôi muốn nhìn thấy bà ấy.” Thẩm Trường Trạch cúi đầu, có chút đăm chiêu nhìn chân mình.
“Bà ấy?” Al nghĩ nghĩ, “Ý cậu là mẹ cậu à?”
Nghe một chữ mẹ này, Thẩm Trường Trạch cảm thấy trái tim run lên.
Nếu lần đó ở sở đấu giá y biết long huyết nhân cải trang kia là mẹ mình, y nhất định sẽ không cứ như vậy mà rời đi.
Ấn tượng của y về người cha Thẩm Diệu này cực kì mơ hồ, gần như không có tình cảm gì, nhưng y vẫn nhớ rõ mẹ mình, tiếng “mẹ” này là giấc mộng không thành suốt mười mấy năm qua của y.
Al nói: “Sau khi cô ấy nhận được tin tức Thẩm Diệu cố ý thả ra thì cũng đi tìm Thiện Minh, bây giờ không biết đã trở về chưa. Từ nơi này đến làng đại khái cần ba giờ, chúng ta hãy đến đó xem trước đã.”
Thẩm Trường Trạch nói: “Vậy nhanh lên, ba cần phải trị liệu.”
Long huyết nhân Thẩm Diệu phái ra truy lùng nhóm Al đã xuất hiện trong rừng, cũng may y đã đạp nát thiết bị truy tìm của Thiện Minh, nếu không chắc chắn họ không thể thoát khỏi nơi này. Cho dù là như vậy, Thẩm Trường Trạch vẫn vừa phán đoán hương vị chúng để lại, vừa cố ý tránh bọn chúng, tuy rằng lộ trình chỉ có ba giờ, họ lại đi ước chừng bảy tám giờ mới về tới làng.
Điều làm Thẩm Trường Trạch ngoài ý muốn là Triệu Thanh Linh còn chưa trở về, trong cái làng đã bị chiến tranh phá huỷ phần lớn này, ngoài nhóm Đường Đinh Chi ra thì không có người ngoài. Y đưa Thiện Minh vào trong phòng, Đường Đinh Chi trước hết liền chữa trị cho Thiện Minh.
Thẩm Trường Trạch cùng những người khác ngồi thảo luận tình thế hiện tại với nhau.
Một lát sau, Đường Đinh Chi đi ra, thản nhiên liếc nhìn Thẩm Trường Trạch một cái, tuy rằng không có biểu cảm gì, nhưng Thẩm Trường Trạch vẫn đọc ra trong mắt Đường Đinh Chi sự trách móc nặng nề, y áy náy quay mặt đi.
Đường Đinh Chi nói: “Anh ta mất máu khá nhiều, miệng vết thương sau lưng bị nhiễm trùng, còn lên cơn sốt, tình huống không tốt lắm, mấy ngày tới chỉ có thể tĩnh dưỡng. Hành động sắp tới anh ta không thể tham dự được.”
Thẩm Trường Trạch âm thầm cắn môi, y nắm chặt nắm tay, móng tay đâm sâu vào trong thịt.
Al không rõ mọi chuyện, thế nên hung hăng đập bàn, “Tôi nhất định phải lột da rút gân thằng khốn Thẩm Diệu này!”
Thẩm Trường Trạch đứng dậy nói: “Tôi nói hết tình huống rồi, mọi người thảo luận đi, tôi vào thăm ba, sau đó tôi phải nhanh chóng trở về.”
Sau khi y vào nhà, Thiện Minh vẫn nhắm chặt mắt, cho dù vì đau đớn mà mặt mày nhíu chặt thì cũng không hề tỉnh lại một chút nào.
Thẩm Trường Trạch nhẹ nhàng vuốt lên hàng mi dài của hắn, ngón tay dày vỗ về cái trán và hai má hắn, trong lòng tràn ngập chua xót.
Con yêu ba nhiều đến thế, liệu có chút nào chạm được vào trái tim của ba không?
Bình luận facebook