Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 541-545
Chương 541: Người theo đuổi vợ cũ
Châu Mỹ Duy lê cơ thể mệt mỏi trở về phòng trọ, cô ấy đang rất đói. Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, do không giỏi tiếng Pháp, không thông thạo ngôn ngữ nên công việc này có chút khó khăn đối với cô ấy, nhưng để kiếm sống thì bắt buộc phải học cách thích ứng.
Trên thực tế, với bằng tốt nghiệp chuyên ngành cùng kinh nghiệm làm việc trước đây của Châu Mỹ Duy tại IP&@ hoàn toàn có thể giúp cô.
ấy dễ dàng tìm được các công ty lớn với mức lương tốt tại các thành phố lớn trong nước.
Trong lòng thầm cười khổ, một người phụ nữ đã gần 30 tuổi vẫn chọn cách xa quê hương để tìm kiếm một cuộc sống mới, đây thực sự không phải là một lựa chọn sáng suốt cho lắm và con đường này cũng không hề dễ đi chút nào.
“Kiên trì, kiên trì, cố gắng lên!” Sau khi đi qua nhiều con hẻm quanh co khúc khuỷu, đôi chân đã đau nhức, Châu Mỹ Duy hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm để cổ vũ cho bản thân.
Nơi cô ấy sống có vẻ hẻo lánh, đó là khu phố cổ ở Paris, nghe nói nơi này từng là khu phồn hoa phát triển bậc nhất thời Napoléon, nhưng đó đã là chuyện của hàng trăm năm trước rồi, bây giờ các trung tâm đô thị mới nổi không ngừng mọc lên.
Nơi này không theo kịp bước đi của thời đại dân đần bị lãng quên.
Thời gian có thể khiến người ta quên đi mọi thứ, hạnh phúc và cả những nỗi đau.
Châu Mỹ Duy đột nhiên nghĩ tới một vài chuyện, ánh mắt thấp thoáng sự buồn bã, đôi mắt ủ rũ, cúi đầu tiếp tục lắng lặng leo lên cầu thang.
Căn phòng thuê của cô nắm trên tầng cao.
nhất, bốn người ở chung trong 120m2, có 3 phòng, cô và Camille chen chúc trong phòng ngủ chính, Emma tự cười mình vì quá béo nên phải chiếm lấy riêng một phòng. Còn Liya hay đưa đàn ông về nhà, tất nhiên cô ấy cũng sẽ cần có chút không gian riêng cho mình.
Dù đã là cuối thu nhưng chiều hoàng hôn trên tầng thượng vấn còn oi bức, ngay cả khi chạm tay vào tường cũng cảm nhận được hơi nóng đó, đế thông gió thì chỉ có thể mở cửa sổ, nhưng nếu mở cửa thì muỗi, ruồi, chuột, kiến đủ thứ trong ngõ tối có thể nhân cơ hội chạy vào trong phòng của họ bất cứ lúc nào. Nghe nói con hẻm tối vào mùa hè còn phát ra mùi hôi rất khó chịu nữa.
Sống nơi đất khách quê người, sao dám kén môi trường sống được, điều quan trọng nhất là giá thuê nhà ở đây rẻ, vậy là được rồi.
Từ nhỏ Châu Mỹ Duy đã quen với những tháng ngày khổ cực nên đối với điều kiện ở đây, cô ấy không hề lên tiếng chê bai nửa lời Vẻ mặt cô ấy có chút hoang mang, bước từng bước nặng nề, leo lên trên cầu thang gỗ mang cảm giác thời đại, bậc thang phát ra những âm thanh có tiếng kêu két két.
*Cô Mỹ Duy này, hôm nay có một người đàn ông đến tìm cô đấy” Bà chủ nhà nghe thấy tiếng bước chân cầu thang quen thuộc liền thò đầu ra ngoài cửa số tầng một, nhìn về phía cô ấy nói to.
Chủ cho thuê trọ của cô ấy là một bà cụ năm nay đã 83 tuổi. Bà ấy sống đơn độc một mình, không có chồng hay con cháu gì cả. Bà chủ sở hữu tòa nhà cũ 5 tầng với nhiều căn phòng cho.
thuê, thu nhập mỗi tháng đều rất ổn định. Bình thường bà ấy không giao tiếp nhiều với những người thuê nhà nhưng lại đặc biệt yêu thích Châu.
Mỹ Duy, một cô gái khiêm tốn đến từ Việt Nam.
Mọi người xung quanh đều cảm thấy Châu Mỹ Duy còn rất trẻ, vừa siêng năng chịu khó lại hay giúp đỡ người khác, không sợ chịu thiệt thòi Họ đã từng nhìn thấy nhiều kiểu phụ nữ thời đại phô trương trên đường phố Paris nên cảm thấy những người phụ nữ sống nội tâm và đơn giản lại càng có sức hút hơn.
Châu Mỹ Duy ngẩn người: “Là ai thế ạ?” Cô ấy hỏi một cách đơn thuần, chỉ nghĩ rằng người ta tìm mình chắc là có chuyện gì đó.
*Người đàn ông đó không biết nói tiếng Pháp mà chỉ biết tiếng Anh, nhưng cậu ta không nói gì cả, chỉ bảo rằng muốn tìm một người ở căn nhà thuê trên tầng cao nhất, họ Châu mới từ Việt Nam sang, nên tôi đoán là muốn tìm cô đấy” Bà chủ nhà thuật lại “Có nói tìm cháu làm gì không ạ?” Châu Mỹ Duy sợ là chuyện liên quan đến công việc.
Cách đây một thời gian, cô, Emma cùng mọi người có nói đùa rằng họ sẽ cùng nhau mở một nhà hàng, Camille còn hào hứng nói rắng bọn họ sẽ làm ăn phát đạt, sau đó có thế cùng nhau dọn ra ngoài để thoát khỏi cảnh khốn khó và sẽ sống trong những khu nhà cao cấp Tất nhiên, đó chỉ là ước mơ đẹp đế nhất thời cao hứng nổi lên mà thôi chứ ai cũng biết việc mở một nhà hàng ở Paris là điều không hề dễ dàng chút nào.
Trước hết, họ không có đủ vốn khởi nghiệp trong tay, nếu không thì cũng không đến nỗi thuê một nơi rách nát như vậy để ở. Nhưng cuộc sống văn cần phải có ước mơ, nên Emma đã đề nghị bọn họ đến nhà hàng của người khác làm thuê trước, vừa có thể kiếm tiền vừa có thể học hỏi kinh nghiệm để sau này mở nhà hàng Công việc hôm nay Châu Mỹ Duy tìm được đó là làm việc ở phòng bếp sau nhà ăn.
Bà chủ nhà nhìn cô ấy bằng ánh mắt kỳ lạ: “Người đàn ông đó có ngoại hình của một người t lịch châu Á, dáng vẻ cao cao gầy gầy, đeo kính, thiệp, nhìn có vẻ là một người giàu có.” Đột nhiên, Châu Mỹ Duy sững người, trong tâm trí cô ấy lúc này bồng hiện lên một khuôn mặt tuấn tú quen thuộc.
Bà chủ nhà đã gặp và tiếp xúc qua vô số người nên chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra người đàn ông đó và Châu Mỹ Duy chắc chấn có mối quan hệ sâu sắc.
Nghĩ một lát, bà ấy nói thêm: “Cậu ta có vẻ rất gấp gáp-‘ Châu Mỹ Duy không hỏi thêm câu nào nữa, nhẹ nhàng cảm ơn bà chủ nhà, rồi nhanh chóng quay trở lại căn phòng thuê trên tầng thượng.
lý Duy, sao nay cậu về muộn vậy? Emma nhìn thấy bóng lưng của Châu Mỹ Duy, lập tức nhiệt tình đưa cho cô một quả táo to.
lgày đầu tiên đi làm nên mình muốn làm muộn hơn một chút, tiện thế nhanh chóng làm quen với môi trường ở đó luôn” *Có phải cậu gặp rắc rối gì trong công việc đúng không?” Châu Mỹ Duy mỉm cười: “Không có, công việc vẫn thuận lợi, cảm ơn cậu đã giới thiệu cho mình công việc này, bà chủ rất vui tính hài hước, mình rất thích công việc này” “Vậy thì tốt” Emma vui vẻ vỗ vỗ vào vai cô ấy.
Camille vừa đi đến vừa cắn chiếc bánh pizza, mơ hồ nói: “Tớ thấy, với tính cách của Mỹ Duy thì làm ở đâu cũng được sếp ở đấy yêu thích luôn í” Cô ấy sẵn sàng chịu thiệt thòi trong công việc, siêng năng lại trung thực, tất nhiên các ông chủ đều thích những nhân viên như vậy rồi, không giống như những người ở đây, không bao.
giờ chịu làm thêm giờ.
Châu Mỹ Duy không tham gia vào cuộc nói chuyện của bọn họ, hôm nay cô ấy cảm thấy hơi mệt nên muốn đi tắm chút nước nóng.
Liya đột nhiên từ trong phòng lao ra, ngăn cô ấy lại: “Mỹ Duy à, người đàn ông hôm nay đến tìm cậu ấy, hai người có quan hệ gì thế?” “Người đàn ông nào cơ?” Emma và Camille ngay lập tức quay lại nhìn họ.
Liya nhướng cao đôi lông mày đậm, lộ ra một nụ cười mờ ám, trêu chọc nói: “Trưa nay nhá có một người đàn ông châu Á manly lịch thiệp đến tìm Mỹ Duy nhà mình đấy. Tớ nhìn qua cửa sổ trên tầng thấy bóng anh chàng đó từ xa, trông gầy gầy, giống kiểu bị ốm á. Có điều, bộ vest Armani màu xanh đậm của anh ấy là mẫu mới ra của hãng cách đây vài ngày thôi, là người có tiền nha!” “Nào nào, thật thà còn được khoan hồng nhé Emma và Camille ngay lập tức trở nên phấn khích, vây quanh Châu Mỹ Duy không để cô ấy đi tảm, nhất định phải tra hỏi ra bằng được: “Người đàn ông đó là ai thế!” Châu Mỹ Duy lộ ra nụ cười bất lực, cô ấy thật sự không muốn nói quá nhiều.
Liya dẫn đầu nói một cách háo hức: “Chắc chắn là người theo đuổi Mỹ Duy rồi” “Có lẽ nào là Henry không nhỉ?” Emma đoán: “Anh chàng đó nói với tớ rằng anh ta sắp sửa tỏ tình với Mỹ Duy, còn nhờ tớ giúp.
nữa cơ.” “Henry làm sao có thể mua được Armani, chưa kể Henry còn là người Pháp chính hiệu, to cao vạm vỡ, lông lá rậm rạp…” “À, tớ biết rồi!” Camille hét lên.
lôm nay lúc tớ đi làm, có hai vị khách đặc biệt hỏi thăm đầu bếp nào đã làm các món ăn hôm nay, nói là muốn làm quen người đó một chút” Camille hiện làm việc trong cùng một nhà hàng với Châu Mỹ Duy. Châu Mỹ Duy làm ở trong bếp còn Camille làm bồi bàn Buổi chiều trên tầng thượng vô cùng oi bức, Emma và những người khác vẫn đang bàn tán sôi nổi về người đàn ông mặc Armani rốt cuộc là ai.
“Người đó không để lại tên tuổi gì cả, tớ cũng không nhìn thấy anh ta, cũng không biết đấy là ai luôn” Một câu trả lời rất tiêu chuẩn, cũng không coi là nói dối, Châu Mỹ Duy chỉ là không muốn bản thân phải suy nghĩ lung tung đoán già đoán non.
Hơn nữa, cũng chưa chắc đã là người ấy Rõ ràng anh ta đang ở Việt Nam, còn cô ấy.
cũng chưa bao giờ tiết lộ bất kỳ thông tin nào về nơi ở hiện tại của mình cho người thân bạn bè ở quê nhà cả, bao gồm cả Kiểu Bích Ngọc, chắc có lẽ không phải là người mà cô ấy quen biết trước đây.
Hơn nữa, anh ta rõ ràng đã nhận được đơn ly hôn mà cô ấy gửi, ký cũng đã ký rồi, hai người không còn quan hệ gì nữa, anh ta không thể đến tận nơi để tìm cô ấy được.
Đêm nay, Châu Mỹ Duy có rất nhiều tâm sự trong lòng, cô ấy chỉ ăn qua loa một đĩa mì ống xào cà chua, rồi lại trở về giường nắm trần trọc không thôi.
Cho đến sáng hôm sau, mọi người thấy tỉnh thần cô ấy có vẻ không được tốt, lại còn hai con mắt gấu trúc hiện rõ mồn một liền lo lắng hỏi han cô ấy xem có gặp khó khăn gì trong cuộc sống hay không.
Trong lòng Châu Mỹ Duy thở dài, không tiện nói thẳng ra.
Nghĩ lại cảm thấy bản thân cũng thật ngu ngốc, chỉ vì đoán già đoán non một chuyện mà mất ngủ. Rõ ràng đã thuyết phục bản thân phải buông bỏ quá khứ, nhưng để buông bỏ được đâu có dễ dàng như vậy.
Tâm trạng có thể buồn bực không vui nhưng công việc thì vẫn phải làm, nhanh chóng lên đường thôi.
Tiếng bước chân giấm lên cầu thang cọt kẹt, cộp cộp vội vàng đi xuống lầu.
“Châu Mỹ Duy, anh yêu em!” Không ngờ Henry đã đứng ở trước cửa của căn nhà, tay trái cầm một cây đàn guitar, tay phải ôm một bó hoa hồng đỏ lớn, hồn nhiên vô tư dùng giọng nói to dống dạc tỏ tình với cô ấy: “Từ lần đầu tiên gặp em, trái tim anh đã không còn thuộc về mình nữa. Chúa nói với anh rằng em chính là người mà anh luôn chờ đợi bấy lâu nay.
Anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên, ngày nhớ đêm mong không có cách nào quên được cô gái xinh đẹp của anh. Xin em hãy chấp nhận tình yêu của anh!” Châu Mỹ Duy sững sờ.
Người đi đường qua lại và những người hàng xóm trong cùng ngôi nhà cũng vỗ tay nhiệt liệt.
Đây chính là sự lãng mạn của nước Pháp.
Lãng mạn cái con khỉ mốc! Lúc này, Bùi Hưng Nam đang đứng ở trong góc tòa nhà cũ nhìn chảm chăm vào bó hoa hồng đỏ tươi, cảm thấy nó vô cùng chướng mắt khó chịu. Mới ly hôn chưa được một tháng đã có thắng trẻ ranh ở đâu chui ra ngang nhiên theo đuổi vợ cũ của anh ta tàn của mình từ trên không trung đạp xuống, lại càng đau hơn.
Chương 542: Ship đồ ăn bị bắt nạt
Châu Mỹ Duy xuyên qua con ngõ chật hẹp, rẽ vào một con đường lớn, đi được khoảng 10 phút rồi lại rẽ trái.
Cô liên tục quay đầu lại Vẻ mặt có chút nghỉ hoặc, cô luôn cảm thấy có người đi theo mình.
Có lẽ chỉ là áo giác, giữa ban ngày ban mặt, việc trị an của đường phố Paris cũng không loạn lạc đến mức đó, cô còn đang vội phải tới nhà hàng làm việc.
Công việc hiện tại của Châu Mỹ Duy là làm phụ bếp của nhà hàng, cho nên cô cũng chỉ có thể miễn cưỡng làm mấy công việc tạp vụ này trước, công việc này là Emma giới thiệu cho cô, cho nên những nhân viên cũ của nhà hàng cũng khá quan tâm đến cô, họ luôn khuyên cô rằng đừng quá căng thẳng, cứ từ từ thích ứng.
“Tiểu Duy Duy, sao cô lại không cần tôi tăng cho cô thỏi son mới đó chứ?” Bà chủ của nhà hàng là người Hà Lan, nhà hàng này của cô cũng được xem như là nhà hàng có tuổi thọ cả trăm năm ở gần đây rồi, ông nội cô xây dựng nên, bố cô thừa kế, hiện giờ truyền lại vào tay cô.
‘Vả lại bà chủ còn nói, ông nội của ông nội của bà trước đây làm nghề cướp biến, bà còn nói răng, cái nhà hàng này là do cướp được. Bất luận là thật hay là giả, thì Châu Mỹ Duy nghe nói vậy cũng cảm thấy rất có hứng thú.
Nhà hàng này không hề lớn, chỉ có hai đầu bếp, một người là ông chú để râu, người còn lại la vợ của ông chú để râu, món hải sản hầm phô mai kiểu Pháp mà cặp vợ chồng này làm rất nổi tiếng ở khu phố này, có rất nhiều khách hàng cũ của địa phương này ghé thăm.
Ông chú để râu và người vợ thường xuyên cãi nhau trong phòng bếp, vì mấy vấn đề như kiểu ngày hôm đó nấu món ăn kèm gì, thậm chí còn dùng dao để chĩa vào nhau.
Có điều nghe nói, hai vợ chồng ông chú để râu rất yêu thương nhau, bởi vì vấn đề sức khỏe nên vợ của ông chú để râu không thể nào sinh con, cuộc sống quá đỗi phiền muộn, nên họ coi việc cãi nhau để giết thời gian, hai người họ còn thường xuyên so tài dùng dao với nhau.
Ngoài ra nhà hàng còn có một cặp vợ chồng hơn 60 tuổi làm việc cố định, bọn họ đã làm việc ở đây được hơn 40 năm, chủ yếu chịu trách nhiệm mua và kiểm kê nguyên vật liệu, và cả bảng biểu hóa đơn kinh doanh của nhà hàng hàng tháng cùng với việc tính lương nhân viên rồi khai thuế vân vân.
Những nhân viên mới còn lại có tính lưu động khá lớn chính là nhân viên phục vụ, thông thường có khá nhiều sinh viên vừa đi học vừa đi làm.
Còn bà chủ của họ về cơ bản là chẳng lo thứ gì hết, hàng ngày bà đều nhàn rồi không có việc gì làm chán quá thì lượn qua đây một vòng, bà tin tưởng những nhân viên như người nhà của mình.
Hôm qua bà chủ là hậu duệ của cướp biển này còn tặng cho cô một thỏi son đỏ hàng hiệu “Tôi làm việc ở nhà bếp, tạm thời không cần dùng đến thỏi son đó, sau này có cơ hội tôi nhất định sẽ thử” Châu Mỹ Duy mỉm cười ngại ngùng trả lời lại.
“Trời ạ, cho dù là làm việc ở nhà bếp, thì phụ nữ chúng ta cũng phải bảo vệ vẻ đẹp nho nhã bất cứ lúc nào.” Bà chủ tay phải thì chống nạnh, tay trái thì giơ.
ngón tay vừa mới được bà sơn màu sáng lên, nghiêm túc dạy dỗ cô.
Châu Mỹ Duy chỉ cười mà không nói gì “Công việc ở nhà bếp quá mệt, tôi cảm thấy tiểu Duy nên ra ngoài tiếp đãi khách hàng giống như tôi.” Camille cũng làm việc ở nhà hàng này, cô vừa mới thay đồ làm việc, đại sảnh của nhà hàng đã chật cứng khách hàng, cửa hàng của họ không lớn, cũng chỉ có 10 cái bàn, mỗi bàn chỉ có hai vị trí ngồi, chủ yếu là do bà chú của họ không có chí tiến thủ, bà luôn nhấn mạnh việc phục vụ khách hàng, tuyệt đối không chịu mở rộng, bà hy vọng răng nhân viên của mình cũng được nghỉ ngơi tốt hơn.
Nhưng sự thực lại ngược lại, chính vì nhà hàng của họ có quá ít bàn để ngồi, đặc biệt là những người trẻ tuổi, những thực khách có tính tò mò cho dù là phải hẹn trước cả 10 ngày hay nửa tháng cũng vô cùng kiên nhẫn, họ không ăn thử ở đây một bữa thì không chịu được, cứ như vậy, những nhân viên ở đây vẫn bận tối tăm mặt mũi.
‘Đặc biệt là nhà bếp của nhà hàng là có áp lực lớn nhất, kì vọng của những thực khách càng cao, thì hàng ngày tỉnh thần của đầu bếp đều như đang đối phó ở trên chiến trường.
“Tôi cảm thấy làm việc ở nhà bếp khá ổn, tôi có thể học được rất nhiều thứ” Châu Mỹ Duy vẫn nở nụ cười dịu dàng ôn hòa.
Hôm qua ông chú để râu đã khen món canh cốc kiếu Trung mà cô nấu, ông còn nói rằng nếu đề tên lên thực đơn thì chắc chẳn sẽ nhận được sự yêu thích của khách hàng, thực ra vợ của ông chú để râu giỏi nhất là nướng bánh ngọt, đúng lúc cô rất thích học cách làm bánh ngọt kiểu Tây, làm việc ở phòng bếp tiện cho việc bái sư để học nghề.
“Sau này nhà hàng của tôi phải nhờ cậy vào mọi người rồi” Bà chủ của họ cười cởi mở, vẫy vấy tay, thậm chí bà còn chẳng thèm liếc nhìn hóa đơn lấy một cái, bà lại đi chơi rồi.
Việc làm ăn của nhà hàng thực sự quá tốt, bình thường nhà hàng đều chật cứng khách hàng, bởi vì, do chính sách thả lỏng của bà chủ họ đối với nhân viên, Camille thân là một nhân viên trung thành, vì tiền đồ của nhà hàng cô đã tự mình thay nhà hàng xin một trang mạng đặt đồ ăn online.
“Trời ạ, Camille à rõ ràng cô biết là tôi đã bận tối mặt tối mũi rồi, tại sao còn mở mấy cái ship.
hàng này nữa chứ, người đâu, Camille chạy đi đâu rồi, mau hủy nó cho tôi, sao lại làm cái trò này chứ” Nhân viên cũ ở quầy thanh toán xông vào trong nhà bếp, và đặt một chiếc điện thoại thông minh ở trên mặt bàn: “Ai, mấy người ai làm cái trò này, phiền phức quá đi mất, đáng ghét, cái tên Camille chạy trước rồi, mọi người mau xem cho.
tôi, liên hệ với khách hàng đặt hàng trên mạng, cửa hàng của chúng ta không cần kiếm tiền nữa, tôi muốn tan làm đúng giờ.” Nhà hàng của họ là nhà hàng Phật hệ.
Làm mấy cái đặt hàng online này đúng là kiếm chuyện! Mặc dù Paris của Pháp là một thành phố lớn trên thế giới, nhưng việc phục vụ đặt hàng online ở đây hoàn toàn không phát triển như trong nước, đặc biệt là thời gian giao hàng thông thường sẽ vượt quá 1 tiếng, điều này chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới hương vị của món ăn và gây ra những đánh giá sai không đáng có.
Châu Mỹ Duy nhìn thấy cô gái phụ trách việc thanh toán của nhà hàng đang phát điên lên với chiếc điện thoại thông minh đang cầm trong tay, cô liền dở khóc dở cười, bước qua đó nói: “Để tôi xem thế nào.” Thì ra là sáng hôm nay Camille tự ý quyết định xin một trang đặt đồ ăn online cho nhà hàng, kết quả thực sự đã có người đặt đồ ăn, vả lại địa chỉ cách đây rất xa, 20 km, phí ship hàng còn đắt hơn cả đồ ăn “Khách hàng đã đặt hàng online thành công rồi, chúng ta không thể đơn phương hủy đơn hàng, không thì sẽ ảnh hưởng tới nhà hàng của chúng ta” Châu Mỹ Duy trải lòng thật.
“Vậy thì làm thế nào” Gô chị làm tài vụ của nhà hàng không hiểu những công nghệ mới nổi này, những nhân viên cũ ở đây đều thuộc trường phái bảo thủ, họ bài xích những thứ mới mẻ này từ trong lòng, ăn cơm sao có thể tùy tiện đặt đồ trên mạng chứ, nhất định phải ngồi hắn hoi xuống, dùng bữa trong môi trường thoải mái mới đúng chứ.
“Camille đáng chết, ngày mai tôi nhất định sẽ dạy dỗ cô ta một bài, không được, đơn hàng này nhất định phải trừ vào tiền lương của tháng sau của cô ta” “Để tôi đi ship đồ ăn cho.” Châu Mỹ Duy đã tình nguyện làm điều này, Camille đã giúp đỡ cô nhiều như vậy, đương nhiên cô không thế đế cô bị trừ lương.
“Cô sao?” Cô gái làm tài vụ nhìn cô một lượt, dường như cảm thấy dáng vẻ nhỏ bé này của Châu Mỹ Duy không đáng tin: “Cô không quen với đường sá ở đây, phải đi 20 km ship đồ cho một người lạ, cô không sợ gặp nguy hiểm sao?” “Sao có thể chứ?” Châu Mỹ Duy cảm thấy những người ở bên này thực sự nên tiếp nhận những điều mới mẻ, chẳng phải chỉ là làm mấy việc mà mấy anh shipper trong nước vẫn thường làm hay sao.
Tuy nhiên, đây chính là cái gọi là không nghe lời người lớn, thì chắc chắn sẽ chịu thiệt.
Châu Mỹ Duy rất nỗ lực dùng thứ tiếng Pháp bập bẹ của mình, dựa theo GPS dẫn đường, cuối cùng cô cũng tìm được chỗ ở của khách hàng đó.
Kết quả, cô gõ cửa, cánh cửa được mở ra, một người đàn ông béo ú trông rất lôi thôi dung tục bước ra, anh ta quan sát cô một lượt, ánh mắt đó dừng ở phần ngực của cô hai giây, vào lúc Châu Mỹ Duy đang cảm thấy người đàn ông này không được lịch sự cho lắm.
Người đàn ông to béo này dùng cánh tay to khỏe của mình để cướp lấy túi đồ ăn trong tay cô, sau đó, rầm một tiếng, cửa phòng bị đóng lại Cô vẫn còn chưa thu tiền mài Cô đích thân mang tới đây, còn chưa tính tiền ship nữa Châu Mỹ Duy rất tức giận, cô liều mạng gõ cửa: ‘Anh vẫn chưa trả tiền.” “Mở cửa, lập tức mở cửa, không thì tôi sẽ báo.
cảnh sát” Cái vốn được coi là chính nghĩa, vào lúc đối phương tức giận mở cửa ra một lần nữa, cô đột nhiên ý thức được cái gì gọi là hiện thực: “Cô nói m cái gì cơ!” đối phương khàn giọng nói, giọng điệu rõ ràng là đang cảnh cáo.
Lại có thêm hai người đàn ông trưởng thành nữa ăn mặc thô tục bước ra, nhìn về phía cô với ánh mắt không có ý tốt: “Em gái vào đây cùng chơi với các anh nào ha ha ha…” Nói rồi, bọn họ nhìn ngó xung quanh, thấy không có người nào đi qua, liền giở thói lưu manh, trong đó có một tên sốt ruột, cánh tay to béo nằm lấy cổ tay bé nhỏ của cô, lôi cô vào trong phòng Châu Mỹ Duy sợ hãi, sau khi bị một lực lớn kéo đi thì khoảnh khắc đó cô mới hồi phục lại thần chí, cô hét ầm lên.
Bên trái có một bóng người xuất hiện “Mày là ai, đừng có lo chuyện bao đồng..” Vẻ mặt của Bùi Hưng Nam vô cùng khó coi: “Lập tức thả cô ấy ra!” anh thật sự rất muốn dùng súng bắn chết mấy tên khốn trước mắt.
Ba người đàn ông trước mắt đã bị anh làm cho sợ hãi, bình thường vẫn được gọi là anh hùng bàn phím ở trên mạng, lập tức co rúm lại sợ hãi Châu Mỹ Duy vốn dĩ không kịp phản ứng lại, giống như là sợ hãi, cả người cô ngây ngốc để mặc cho Bùi Hưng Nam kéo đi, bước ra tới đường lớn, Bùi Hưng Nam đã vô cùng tức giận, anh buông tay cô ra, trừng mắt lên nhìn thẳng vào mặt cô.
Bùi Hưng Nam thực sự không thể nhịn nổi nữa.
Anh đi theo cô suốt cả dọc đường, bắt đầu từ lúc sáng nay khi cô rời khỏi căn nhà thuê chung rách nát đó, anh nhìn thấy một tên ngốc tóc vàng tỏ tình với cô một cách khoa trương như đang diễn kịch ở dướ ï tầng, sau đó nhìn thấy bóng người nhỏ bé của cô làm mấy công việc tạp vụ rẻ tiền, chỉ vì chút đồng lương ít ỏi này Hiện giờ cô lại còn đi ship đồ ăn và bị mấy tên khốn quấy rối.
“Cô mất công chạy tới tận nước Pháp, cô luôn miệng nói nhất định phải ly hôn với tôi, chính là để tới nơi này sỉ nhục bản thân!” Sắc mặt của Bùi Hưng Nam rất khó coi, dường như đang nghiến răng chất vấn cô.
Chương 543: Chồng cũ, là người xa lạ
“Đã xảy ra chuyện gì thế?” Tâm chập tối lúc 7 giờ, là lúc nhà hàng của họ chuẩn bị đóng cửa, thông thường mà nói buổi tối sẽ là khoảng thời gian có thu nhập khả quan nhất, nhưng bà chủ của họ rất ngầu nói rằng không thể để cho nhân viên tăng ca, thời gian làm việc và nghỉ của họ giống như những nhân viên văn phòng,
Trước cửa nhà hàng có treo biến đã đóng cửa, chỉ có phía sau nhà bếp vẫn có mấy người đang làm việc, họ cũng chuấn bị đóng cửa về nghỉ ngơi như bình thường.
Nhưng vào lúc này, nhân viên mới của nhà hàng bọn họ, Châu Mỹ Duy tới từ Trung Quốc đã trở về, vả lại cô bị một người đàn ông với vẻ mặt phẫn nộ kéo về.
“Vì 20 euro, mà để nhân viên của mấy người đi ship đồ ăn 20 km, bà chủ của mấy người có phải là điên rồi không” Bùi Hưng Nam bước chân rầm rầm, đẩy mạnh cái biển “close” đó ra rồi xông vào trong, đi vào bên trong nhìn thấy bà cô làm thu ngân đang thu dọn, trong phút chốc anh giận điên người, anh dùng trình độ tiếng Anh lưu loát của mình để mắng chửi.
Bà cô ở quầy thu ngân trong phút chốc không kịp phản ứng lại, muốn hỏi rõ ràng xem rốt cuộc là có chuyện gì “Vị tiên sinh này…”
Nhưng Bùi Hưng Nam đã giận tím người, không còn lí trí được nữa, nghiến răng vào cảnh cáo: “Nhân viên của mấy người đi ra ngoài đưa đồ ăn, cô ấy suýt chút nữa bị mấy người đàn ông cưỡng ép lôi vào trong phòng…cách làm của các người đã vi phạm vào điều lệ thuê mướn lao công, lập tức bảo bà chủ của mấy người ra đây gặp tôi, không thì…
Bà cô làm thu ngân trợn tròn mắt lên, đang định nói gì đó, sắc mặt của Châu Mỹ Duy cũng rất khó coi, cô tức giận ngắt lời: “Bùi Hưng Nam, bất luận là hiện tại tôi làm gì, thì anh đều không có quyền lợi hay nghĩa vụ gì hết”
Bùi Hưng Nam đương nhiên là nghe ra được cô chế giễu anh không có tư cách, thời gian này do tinh thần tiều tụy quá độ, lại cộng thêm hiện giờ anh đã giận điên người: “…Cái gì mà quyền lợi với nghĩa vụ chứ, cô bỏ đi ra tận nước ngoài là một người vợ tốt sao, cô có biết tôi đã trải qua khoảng thời gian này kiếu gì không!”
“Chuyện của anh, tôi không muốn biết” Châu Mỹ Duy nhãn tâm, to tiếng phản bác lại một câu.
Bùi Hưng Nam ngậy ra, trong phút chốc không biết phải mở lời như thế nào.
Trước giờ cô chưa từng đối xử với anh một cách nhắn tâm như vậy.
Bọn họ nói tiếng Trung, những nhân viên còn lại trong nhà hàng nghe thấy tiếng cãi nhau liên đần dần kéo tới, họ không hiểu tiếng Trung, nhưng vừa rồi người đàn ông châu Á anh tuấn lịch lãm này hình như đã dùng tiếng Anh nói muốn tố cáo nhà hàng của họ.
“Tiểu Duy, chuyện này là sao thế?” Nhân viên trong nhà hàng liếc mắt nhìn Bùi Hưng Nam đang tức giận một cái, mặc dù không quen biết người đàn ông châu Á này, nhưng dựa vào bộ trang phục mà anh đang mặc thì chắc chắn răng đây là người có tiền thuộc tầng lớp thượng lưu, họ vội vàng kéo tiểu Duy đi để hỏi rõ tình hình.
“Chỉ là hiểu lầm thôi” Châu Mỹ Duy nhẹ nhàng nói hi nấy tôi ra ngoài ship đồ ăn, người khách đó muốn quyt nợ không trả tiền, tôi và khách hàng có chút tranh chấp, vị tiên sinh này đi ngang qua, anh ấy chỉ là có lòng tốt giúp đố, tôi không quen anh ấy”
Vẻ mặt của Châu Mỹ Duy bình tĩnh, cô nhắc lại câu nói đó: “Tôi không quen anh ta.” Vẻ mặt của Bùi Hưng Nam từ tức giận chuyển sang cứng đờ, không chút biểu cảm.
“Cảm ơn” “Vị tiên sinh này, cảm ơn anh vì đã giúp đố.
bạn của chúng tôi, tiểu Duy vừa mới tới Paris, cô ấy không hiểu nơi này” Nhân viên trong nhà hàng hoàn toàn không nghỉ ngờ gì với lời giải thích này, họ lập tức bày tỏ sự cảm kích đối với Bùi Hưng Nam, bởi vì trong nước họ, vẫn luôn có rất nhiều người “trượng nghĩa”, vừa lên tiếng là dùng con đường pháp luật để uy hiếp người khác, đặc biệt là những người có tiền nhàn rồi.
“Tôi đã nói rồi, cái kiểu đặt đô ăn online này không đáng tin” “Đúng vậy, đều tại Camile, là cái chủ ý dở hơi mà cô ta đưa ra.” Mấy nhân viên cũ trong nhà hàng nhanh chóng giải tán, sau khi tự mình thu dọn xong, chuẩn bị đóng cửa lại: “Tiểu Duy, ngày mai nhất định phải kế chuyện này cho bà chủ nghe” “„,
Không được thì chúng ta tan làm trước một tiếng” Bọn họ cười ầm lên.
Bùi Hưng Nam nhìn Châu Mỹ Duy mỉm cười nói chuyện với những người này, dường như giữa bọn họ vô cùng hòa hợp, Châu Mỹ Duy chính là người như vậy, nhìn thì có vẻ tâm thường không có gì đặc biệt, nhưng lại nhanh chóng hòa vào tập thể.
Cô vẫn luôn có thể khiến cho những người ở bên cạnh có cảm giác tự do, thoải mái.
Chập tối ngày hôm đó, anh và cô chia tách, không nói nửa câu tạm biệt, dường như giữa họ chỉ có mối quan hệ xa lạ.
Bùi Hưng Nam trở về phòng khách sạn, anh đi tảm, cũng không có khấu vị để ăn uống gì, anh nằm trên giường, đôi mắt vô hồn nhìn về phía trần nhà được trang trí tỉnh xảo.
Hiện giờ Châu Mỹ Duy đang làm gì nhỉ? Anh thật sự không hiểu, vì sao cô phải cố chấp đòi ly hôn với anh như vậy? Anh biết, ở nhà họ Bùi, đã để cô phải chịu ấm ức, cô kiên quyết nói răng sau khi ly hôn với anh xong nhất định sẽ sống tốt hơn, nhưng trên thực tế là hiện giờ cô thuê nhà chung với ba người phụ nữ có lai lịch không rõ ràng, sống trong một “tòa nhà nguy hiểm” tồi tàn và cũ kĩ, cái ngõ lại còn bốc mùi thối. Đã thế cô lại còn tìm một công việc làm tạp vụ ở nhà bếp vô cùng vất vả.
Lẽ nào cô thật sự thà rằng một mình ở đây chịu khổ chịu mệt, cũng không chịu trở về sống chung với anh sao? “…Tiền chỉ tiêu trong nhà mà anh đưa cho cô trước đây ít quá sao?” Bùi Hưng Nam chau mày lại, cố gắng nghĩ lại những chỉ tiết nhỏ trong cuộc sống trước đây.
“Bởi vì bị sảy thai” Đây chắc chẩn là nguyên nhân chính, anh nghe được tin này cũng rất đau lòng, nhưng nếu như đã là sự thật, vậy thì một người lí tính như anh sẽ chấp nhận nó, sau đó nghĩ cách để sắp xếp ổn thỏa: “Chúng ta vẫn còn trẻ, sau này chúng ta cũng có thể..”
“Là vì Quan Liên, Bùi Ức sao?” Đột nhiên trán của Bùi Hưng Nam đổ mồ hôi lạnh, tay phải giữ chặt lấy phần dạ dày, lại đau dạ dày rồi *…
Mình có thể nói với cô ấy, hai chúng ta dọn ra ngoài ở” Mặt anh cau lại, anh đang chịu đựng từng đợt dịch vị trào lên và quặn đau, trong đầu nghĩ tới một cách làm hòa với cô, dường như cơn đau dạ dày của anh đã dịu đi rất nhiều.
Châu Mỹ Duy nhất định sẽ rất vui, nhất định sẽ đồng ý.
Anh còn muốn nói với cô, trải qua một khoảng thời gian, anh đã hiểu ra rồi, mặc dù anh cũng có trách nhiệm với nhà họ Bùi, nhưng anh thật sự hy vọng rằng cô có thể cho anh thêm một cơ hội nữa, anh sẽ thay đối, bởi vì anh rất muốn có cô ở bên trong cuộc đời.
Anh cần cô hơn trong tưởng tượng của mình, mặc dù cô hoàn toàn không quá ưu tú, nhưng cô và anh ở bên nhau rất thoải mái, thư giãn Trở lại một tuần trước, bởi vì bị bệnh, tiêu cực, áp lực của nhà họ Bùi, trong lúc kích động anh đã kí đơn ly hôn để cho cô được tự do, anh thật sự vô cùng hối hận 5 giờ sáng, Bùi Hưng Nam đặc biệt dậy ăn sáng, nhìn thấy bầu trời ở bên ngoài cửa số vẫn đen kịt, anh hy vọng trời nhanh sáng một chút, anh có thế tới chỗ cô ở một lần nữa và nói rõ ràng với CÔ.
Bùi Hưng Nam vốn dĩ định chặn cô lại ở tầng một, nhưng anh sốt ruột nhìn chiếc đồng hồ Thụy Sĩ trên cổ tay mấy lần, hôm nay vô cùng sốt ruột, bỏ đi, anh đích thân đi lên tầng tới căn phòng.
thuê chung để bắt người Tòa nhà cũ kĩ này quản lí rất lỏng lẻo, người nào cũng có thể tùy ý ra vào, khi Bùi Hưng Nam bước lên cầu thang gỗ ọp ẹp dưới chân, lông mày anh chau lại sâu hơn.
“..Không ngờ lại sống được ở nơi này” Sinh sống ở đây quả thực quá tệ Bùi Hưng Nam là một người thông minh, anh vừa bước cầu thang, trong đầu có rất nhiều suy nghĩ, ví dụ như, anh có thể nói với Châu Mỹ Duy, công ty anh cho anh nghỉ một tháng, cho nên cùng cô đi tới Pháp, châu Âu nghỉ dưỡng, đưa cô đi thăm những điếm du lịch nối tiếng, ở khách sạn cao cấp nhất, ăn những món ăn ngon nhất, mua cho cô trang sức kim cương…
Phụ nữ đều rất thích những thứ này, chắc cô cũng rất vui Tuy nhiên, trên thực tế, mấy suy nghĩ của Bùi Hưng Nam đều vô dụng.
Anh gõ cửa, có một phụ nữ người Pháp da đen cao khoảng 1m7, cân nặng ít nhất là .
0 cân mở cửa ra, người ở trong phòng tên là Emma: “Xin chào, tôi muốn tìm Châu Mỹ Duy” Anh nói một cách hết sức lịch sự.
Đối phương quan sát anh bằng ánh mắt nóng bỏng, còn chưa trả lời câu hỏi của anh, bên ngoài căn phòng đã có hai người phụ nữ cao gầy khác nhanh chóng đi tới chặn cửa: “Anh là ai?” “Anh là người ở đâu, tên là gì”
Trong đó có một người phụ nữ có ngoại hình khá ổn vô cùng nhiệt tình: “Xin chào, tôi tên là Liya”
Bùi Hưng Nam chỉ cảm thấy mấy người phụ nữ này có chút phiền phức, anh tiếp tục giữ thái độ lịch sự ga lăng: “Tôi muốn tìm Châu Mỹ Duy, xin hỏi cô ấy có ở đây không?”
“Anh tìm tiểu Duy?” “À, tôi biết rồi, anh chắc chẳn là Armani lần trước tìm tới tận cửa!” Camille kéo lấy Emma ở bên cạnh kích động nói.
Liya nhìn Bùi Hưng Nam với ánh mắt trở nên tha thiết hơn, cô để lộ nụ cười mê hoặc nhất, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn: “Tiên sinh, mời vào trong phòng ngồi, muốn uống gì, cà phê Nam Sơn được không?”
“Không cần đâu, tôi tìm Châu Mỹ Duy” Liya thấy anh không quan tâm đến mình, vẻ mặt có chút thất vọng, vội vàng hỏi anh: “Anh và tiểu Duy có quan hệ gì?”
“Tôi và cô ấy chỉ là bạn bè bình thường” Châu Mỹ Duy bước ra từ trong phòng, cô sợ Bùi Hưng Nam nhắc tới mấy chữ “vợ chồng cữ cô vội vàng dùng tiếng Anh để mở lời nói ra mối quan hệ với anh.
Sau đó, cô bước tới, tức giận vội vàng dùng tiếng Trung nói với Bùi Hưng Nam: “Anh đang làm gì thế” Trong mọi suy nghĩ của Bùi Hưng Nam, với vẻ mặt và giọng điệu ghê tởm của cô, trong phút chốc anh không biết phải làm thế nào “Tiểu Duy, cô có thể hỏi anh ấy xem có bạn gái chưa được không…rồi nhanh chóng giới thiệu anh ấy cho tôi, tôi rất thích tuýp người như anh ấy.”
Những lời này, không chỉ có một mình Châu Mỹ Duy có thể nghe rõ, mà đến cả Bùi Hưng Nam ở bên ngoài cũng nghe rõ Anh vẫn không nói gì, anh nhướn mày lên chú ý đến sự thay đổi biểu cảm của Châu Mỹ Duy, anh cho rằng cô sẽ ghen.
“Vị tiên sinh này trước mắt vẫn còn độc thân, trong nhà anh ấy có một cậu bé dễ thương, gia cảnh không tồi, bố mẹ là giáo sư đại học, gia đình có học…”
“Đủ rồi Sự bình tĩnh của cô, đã phá vỡ tất cả những hoang tưởng của Bùi Hưng Nam trước đây, anh tức giận nhìn chăm chăm vào người phụ nữ vừa quen thuộc vừa xa lạ ở trước mặt “Châu Mỹ Duy, tôi không cần cô có lòng tốt giao bán tôi như vậy..tôi từng ly hôn hai lần, đều là bị phụ nữ các người bỏ rơi!
Chương 544: Làm thế nào cua lại vợ cũ
Bùi Hưng Nam có cảm giác thất bại chưa từng thấy: “Cô ấy nói không có hứng với chuyện của tôi… Còn đem tôi ra rao bán cho người phụ nữ khá.
Chán chường trở về nước từ Pháp, anh ta chủ động hẹn đám Lục Khánh Nam ra ngoài “Đừng có uống rượu” Lục Khánh Nam giơ tay cướp chén rượu của anh ta trên bàn, thở dài: “Uống nữa là lại vào viện nằm đấy”
Có vẻ Bùi Hưng Nam luôn không mấy bận tâm đến sức khỏe của mình, thậm chí có một khoảng thời gian sau cái chết của anh trai không cách nào giải tỏa được, anh ta đã lao vào làm việc đến mức lao lực để lòng nhẹ nhõm hơn.
Giọng Bùi Hưng Nam buồn rười rượi: “Cậu nói xem, nếu như cô ấy ở trước mặt tôi lúc này, liệu có khuyên tôi đừng uống không? “Trước đây, ngày nào cô ấy cũng càm ràm bên tai tôi”
Bùi Hưng Nam thẫn thờ, đáy mắt chìm sâu vào hồi ức, tự nói với mình: “Giờ, cô ấy có biết tôi không ăn, xuất huyết dạ dày phải vào nhập viện thì chắc cũng không bận tâm đâu.
“… Cô ấy hoàn toàn coi tôi là người dưng mất rồi” Có vẻ Bùi Hưng Nam đã thấm mệt, sắc mặt anh ta xanh xao tiều tụy như người mang bệnh, lúc này anh ta đang rối bời, chống hai tay đỡ mặt, đầu cúi găm, bàn tay vò đầu bứt tóc, sau khi từ Pháp về, có thể dùng hai chữ “suy sụp” đế miêu tả.
Thật sự thảm hại.
Anh ta từng nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng chưa từng nghĩ rằng Châu Mỹ Duy lại nhẫn tâm như thế,rõ ràng thường ngày cô ấy luôn mềm lòng với tất cả mọi người cơ mà. “Đàn bà, như thời tiết tháng sáu, nói thay đổi là thay đổi, thật nhãn tâm” Lục Khánh Nam vỗ vai anh ta, đáp lời: “..
. Vô lý là quyền lợi độc quyên của phụ nữ” Quách Cao Minh cũng có mặt, anh ít nói, nghe họ trò chuyện thì nhướn mày, lập tức nghĩ ngay đến ai đó nhà mình.
Hình như Kiều Bích Ngọc không giống như thế, bình thường cô thuộc dạng cứng đầu, nhưng vào lúc nguy cấp lại rất mềm lòng.
Nghĩ vậy, anh thấy vui, cánh môi mỏng khẽ nhếch lên.
“Tính tình Châu Mỹ Duy cũng dễ đối phó, chỉ cần cậu tốt với cô ấy một chút, chắc chẳn cô ấy sẽ ghi khắc trong lòng, từ sáng tới tối nghĩ cách để đền đáp cậu, nắm lấy nhược điểm của cô ấy, đánh rản phải đánh dập đầu” Là quân sư quạt mo của cả nhóm, vào lúc anh em khốn đốn như thế này, nghĩa vụ của Lục Khánh Nam là vạch kế sách cho anh ta.
“.. Hiện giờ cô ấy hoàn toàn coi tôi là không khí” “Ôi, Bùi Hưng Nam ơi cậu sống ba mươi mấy.
năm trên đời rồi mà sao vẫn không hiểu tâm tư đơn giản của phụ nữ nhỉ, họ chỉ giả vờ không bận tâm, nghĩ một đẳng nói một nẻo đấy, thật ra tối đến lại trắn trọc trong chăn đến mất ngủ.”
Nghe tới đây, Bùi Hưng Nam bỗng cảm thấy mình có hy vọng, ngồi thẳng dậy, nghiêm túc xin Lục Khánh Nam chỉ dạy: “Thật không?” Châu Mỹ Duy cũng sẽ mất ngủ như anh ta sao?
©ô ấy vẫn còn bận tâm đến anh ta? Dựa trên kinh nghiệm thực tiễn bao năm qua của mình, Lục Khánh Nam đưa ra một tuyệt chiêu: “Tóm lại là Bùi Hưng Nam ạ, cậu cứ liên tục tốt với cô ấy, cậu càng tốt với cô ấy thì áp lực trong lòng cô ấy lại càng lớn, nhìn đâu cũng chỉ thấy cậu” Nói một cách đơn giản là bám riết lấy cô ấy Đàn ông muốn được phụ nữ tha thứ nhì nhất định phải nhớ ba điều then chốt.
Chai mặt, chai mặt, chai mặt! “Nhất định phải cho cô ấy biết, cho tất cả mọi người xung quanh cô ấy biết là cậu quan tâm đến cô ấy, không những có thể xua đuổi tình địch không cần thiết mà còn có thể thỏa mãn lòng hư vinh của người ta, bản tính con người luôn mong được người khác ngưỡng mộ, hãy nuông chiều cô ấy thành nàng công chúa cao quý để tất cả mọi người phải GATO”
Bùi Hưng Nam chăm chú lắng nghe, lần đầu tiên anh ta cảm thấy những lời mà tên ngáo ngơ Lục Khánh Nam này nói ra lại có lý đến thế.
Còn Quách Cao Minh nấy giờ giữ im lặng lại tỏ ra khó hiếu, anh chau mày, nếu làm theo cái logic “phải cho cô ấy biết, cho tất cả mọi người xung quanh cô ấy biết là cậu quan tâm đến cô ấy” thì chẳng phải cách anh theo đuổi Kiều Bích Ngọc trước kia quá ngu xuẩn hay sao?
Lục Khánh Nam kịp thời nhắc nhở thêm một câu: “Yêu thầm là cách thức thể hiện tình yêu thất bại nhất của thẳng đàn ông”
Quách Cao Minh sa sầm mặt xuống Lục Khánh Nam không nhận thức được rằng lời nói của mình có yếu tố ném đá giấu tay, vẫn ngang nhiên tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Theo kinh nghiệm của tôi, phụ nữ chịu cãi nhau với cậu không phải là tình huống xấu nhất, thi thoảng đàn ông cũng phải học cách tranh cãi với phụ nữ”
Mắt Bùi Hưng Nam như sáng lên “Cãi vã có thể làm cho đôi bên hiểu nhau sâu sắc, còn hơn là chiến tranh lạnh, hơn là không.
chịu trao đổi” Bùi Hưng Nam cảm thấy vô cùng có lý, gật đầu lia lịa.
Quách Cao Minh nhướn mắt nhìn Lục Khánh Nam, thấy anh ta cười khoái chí, quả nhiên là Kiều Bích nói đúng, Lục Khánh Nam cười lên rất gợi đòn.
Chuyện vợ chồng cãi cố, Quách Cao Minh chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đau đầu Cãi nhau với Kiều Bích Ngọc, cô có thể lì lợm giận đến cả tháng, và còn mạnh miệng tuyên bố là đợi anh lên tiếng xin lỗi.
Anh cho rằng chuyện làm cho đôi bên hiếu nhau sâu sắc thì ở trên giường sẽ hiểu được rõ hơn.
Quách Cam Minh nghe họ nói chuyện hăng say, anh không phát biểu câu nào, dù gì Kiều Bích Ngọc và Châu Mỹ Duy cũng thuộc hai hình mẫu khác nhau, suy nghĩ của ai đó nhà anh không giống với những phụ nữ thông thường cho lảm.
Tối đó, sau khi được Lục Khánh Nam tư vấn, Bùi Hưng Nam lập tức tràn đầy tự tin có thể níu kéo vợ cũ.
Châu Mỹ Duy không khó đối phó như Kiều Bích Ngọc, anh ta có lòng tin có thể cua lại cô ấy.
Bàn với Lục Khánh Nam nên mua gì tặng cho phụ nữ và kết luận răng quà đặt riêng bày tỏ thành ý rõ ràng hơn, nên anh ta vừa bận bịu việc lớn việc nhỏ ở công ty trong nước vừa lập kế hoạch nhanh chóng kéo Châu Mỹ Duy trở về, hiện giờ anh ta đã ngán ăn đồ ở ngoài đến tận cổ.
“Kim cương là thứ đánh thuế trí tuệ, nhưng phụ nữ thích” Lục Khánh Nam quen biết không ít các cửa tiệm trang sức, nên giúp Bùi Hưng Nam đặt một bộ trang sức đính kim cương phong cách trong sáng, đơn giản, nhã nhận.
“Tùy kiểu phụ nữ khác nhau, trang sức thiết kế ra cũng khác nhau” Có như thế mới chứng tỏ tấm lòng, Lục Khánh Nam cười hớn hở, bàn giao bộ.
trang sức chiến thẳng cho Bùi Hưng Nam: “Chuyện của nhà họ Bùi, cậu đừng cứng rắn quá mà làm gì, đời người ngắn ngủi, hãy vui vẻ sống.
với Châu Mỹ Duy đi” Bùi Hưng Nam cũng mỉm cười, cũng không nói lời cảm ơn khách sáo.
Tình cảm của họ như anh em ruột thịt, chỉ nhìn nhau cười, vẫy tay chào, Bùi Hưng Nam lại bay sang Pháp.
Trên máy bay, Bùi HƯng Nam đã nghĩ kĩ, anh ta muốn chính thức cầu hôn Châu Mỹ Duy, nghi thức bắt buộc là kỷ niệm quan trọng của cả đời người, anh mong cô hạnh phúc.
Nhưng có vẻ như mọi chuyện không được suôn sẻ như anh ta và Lục Khánh Nam tưởng tượng. Vừa ra khỏi máy bay, Bùi Hưng Nam tính toán giờ giấc, đầu tiên anh ta đến nhà hàng nơi Châu Mỹ Duy làm việc để tìm cô.
Mười hai giờ trưa thứ hai, chắc chắn Châu Mỹ Duy đang làm việc trong bếp nhà hàng, “..Nếu thật sự yêu thích thì sau khi về nước để cho cô ấy mở một nhà hàng làm chơi”
Tay phải Bùi Hưng Nam xách một chiếc túi đựng đồ trang sức được đặt riêng tinh tế, bên trong có dây chuyền, khuyên tai và lắc tay, cùng chiếc nhẫn anh đã chuẩn bị”
Nhà hàng này rất nhỏ, chỉ bày mười chiếc bàn đã kín chỗ “Thưa anh, nếu muốn dùng bữa ở nhà hàng chúng tôi, anh chỉ có thể đặt trước.”
Nhân viên phục vụ nhà hàng chào hỏi anh theo trình tự, nhưng người đàn ông châu Á tuấn tú nho nhã này nhìn trông quen quen đến đây tìm người”
Bùi Hưng Nam vô thức nhìn quanh, hỏi một cách lịch sự: “Châu Mỹ Duy có đây không, tôi có việc tìm cô ấy, cảm phiên cô gọi cô ấy ra giúp..” “Hôm nay Mỹ Duy xin nghĩ, cô ấy đi hẹn hò với Henry rồi”
Camille mau miệng trả lời thành thật với anh ta, r rất nhanh cô ta sực nhớ ra, chỉ vào Bùi Hưng Nam reo lên: ‘À, tôi biết rồi, anh chính là người bạn hôm đó đến nhà trọ của chúng tôi tìm Mỹ Duy” Biểu cảm của Bùi Hưng Nam phức tạp, lập tức sửa lại: “Tôi không phải bạn của cô ấy, tôi là chồng của Châu Mỹ Duy”
Chương 545: Chồng cũ, ghen tuông
Nhà hàng Pháp cao cấp.
Khăn trải bàn lụa màu sâm-panh, ánh nến lãng mạn, hai đĩa trứng cá kiểu Pháp tuyệt hảo, đèn chùm pha lê trên đầu sáng lấp lánh càng khiến cho nụ cười của một nam một nữ đang ngồi đối diện nhau dùng bữa càng thêm say đảm, rạng ngời Khung cảnh nhà hàng thanh lịch, yên tính, có tiếng vĩ cầm du dương đệm nhạc, cả bầu không khí ngọt ngào lãng mạn.
Thế nhưng, Bùi Hưng Nam ngồi bàn bên đang như lửa đốt, thực đơn dựng đứng trên bàn che lấy mặt, anh ta thậm thụt trừng mắt nhìn đôi nam nữ: đang dùng bữa phía trước.
Nghiến răng nghiến lợi, “Ban ngày ban mặt thắp nến làm quái gì” biểu cảm ghen tuông, thật sự muốn bất chấp tất cả lao lên đập bàn quát tháo.
“Thưa anh, xin hỏi có phải anh có điều gì không hài lòng với món ăn của chúng tôi hay không?”
Quản lý nhà hàng đang đi kiểm tra, phát hiện thấy khách bàn này sau khi gọi đồ ăn xong thì không mảy may đụng đến, lập tức đi tới hỏi thăm Bùi Hưng Nam tiếp tục dán đôi mắt tóe lửa vào bàn ăn “gian phu dâm phụ” phía trước, không muốn bận tâm tới quản lý nhà hàng kề bên, không buồn ngẩng đầu, chỉ đáp một câu lấy lệ, “Không Sao.
”
“Thưa anh, phải chăng món thịt cừu nướng chúng tôi làm không phù hợp với yêu cầu của anh?” Quản lý nhà hàng này rất có trách nhiệm.
Bùi Hưng Nam chỉ cảm thấy anh ta phiền phức, ngẩng đầu lên gắt gỏng, “Tôi không có ý kiến gì với món thịt cừu nướng của các anh hết” “Vậy không lẽ là sốt đi kèm của chúng tôi không hợp với khẩu vị của anh, thưa anh, nếu như anh có ý tưởng gì có thế nêu ra cho chúng tôi biết, nhất định chúng tôi sẽ gắng sức để làm vừa lòng khách hàng..” Quản lý nhà hàng trong bộ vest đi giày da có thái độ tuyệt vời.
“Tôi không muốn ăn, anh đừng gọi tôi, đi ra đi.” Bùi Hưng Nam bực bội, hiện tại có là thịt rồng anh ta cũng không có hứng ăn.
Nghe thấy giọng khách như vậy, quản lý nhà hàng cũng không tiện hỏi nhiều, cúi đầu lịch sự, “Chúc anh dùng bữa ngon miệng, có yêu cầu gì có thể gọi chúng tôi bất cứ lúc nào” rồi rời đi, tiếp tục đi quanh xem xét nhà hàng.
Sau khi người quản lý đầy trách nhiệm bỏ đi, Bùi Hưng Nam tiếp tục đanh mặt lại, ngẩng lên theo dõi Anh ta ngơ ngác.
Đâu mất rồi? Bàn của Châu Mỹ Duy trống không, cô ấy và gã tóc vàng tên Henry kia đã đi đâu? Anh ta đứng bật dậy nhìn quanh Thấy một bóng dáng quen thuộc đi ra ngoài cánh cửa kính nhà hàng, Bùi Hưng Nam vội vã gọi phục vụ đến thanh toán, không buồn nhìn giá tiền mà vất luôn một nghìn Euro lên bàn, gương mặt tuấn tú nho nhã của anh ta thoáng vẻ lo lẳng, rảo bước đuổi theo, chỉ sợ mất dấu.
“Anh ơi, anh ơi, anh trả nhiều quá, không đến một nghìn Euro..” Nhân viên nữ đến thanh toán cuống quýt gọi với theo.
Phần sườn cừu nướng mà anh ta gọi chỉ có giá hai trăm chín mươi chín Euro.
Nhà hàng cao cấp này phục vụ rất chuyên nghiệp, nhân viên lập tức đuổi tới nơi giữ anh ta lại, “Thưa anh, tiền của anh…” “Phần thừa là tiền bo cho cô.”
Bùi Hưng Nam dữ dẫn quát lên với cô nhân viên phục vụ xinh đẹp nọ, đối phương như thể bị anh ta làm cho giật mình, Bùi Hưng Nam không rảnh bận tâm đến những người này, vội vàng sải bước đi Châu Mỹ Duy và tên tóc vàng đó đi đâu rồi?
Anh ta lao ra khỏi nhà hàng, nhìn đường phố tấp nập người qua lại, trên mặt đầy vẻ bực bội bất an Bùi Hưng Nam không thuộc đường đi lối lại ở Paris, anh ta quay tứ phía dáo dác tìm kiếm nhưng không thấy bóng dáng Châu Mỹ Duy đâu.
Đám đông đi ngang qua ăn mặc hợp thời, cười đùa vui vẻ, từng cặp đôi nằm tay, ôm eo.
nhau thân mật đi lướt qua anh ta. Nơi đây là giữa đại lộ Champs Elysees của Paris, địa điểm tham quan mua sẵm nối tiếng, rất nhiều khách du lịch Bùi Hưng Nam phát cáu.
Nhưng hòa thượng chạy mất thì chùa vẫn còn đó.
Anh ta đang định quay lại khu chung cư cũ kĩ để ôm cây đợi thỏ thì phía bên phải rộ lên tiếng ồn ào, Bùi Hưng Nam bất giác ngoái lại nhìn Ngay lập tức, mắt anh ta sáng rỡ, Châu Mỹ Duy cũng đang ở giữa đám đông đó.
Anh ta bước vội tới, mỗi lúc một gần, sắc mặt Bùi Hưng Nam mỗi lúc một khó coi, gã Henry chết tiệt kia đang dựa vào người Châu Mỹ Duy, bàn tay lóng ngóng ôm eo cô ấy.
Bùi Hưng Nam tức tối, lửa giận bừng bừng, rõ là đang thấy vợ mình bị gã đàn ông khác sàm số, sải bước lao tới định đánh người.
Thế nhưng, Châu Mỹ Duy túm nhẹ đuôi chiếc váy hoa nhí màu tím bắt trend đang mặc, bước chân trên đôi giày cao gót màu đen rảo bước tung tăng vào trong khách sạn trước mặt.
Bùi Hưng Nam đi theo sau, không dám tin vào mắt mình.
Họ vào khách sạn.
Một đôi nam nữ hẹn hò, ban nãy nhìn nhau âu yếm nói cười vui vẻ lúc dùng bữa trong nhà hàng cao cấp, ôm eo thân mật giữa đường phố, rồi họ đi vào khách sạn.
Giữa Paris hoa lệ ngập tràn lãng mạn, họ đi vào khách sạn, thuê phòng.
“Đúng là hai vị khách vừa rồi đã thuê một phòng” Bùi Hưng Nam bước vào của lớn khách sạn với vẻ mặt phức tạp, lấy hết sức bình tĩnh hỏi lễ tân, anh ta đoán, người phụ nữ truyền thống như Châu Mỹ Duy sao có thế nhanh chóng đón nhận một người đàn ông xa lạ như thế, cho dù cùng người đàn ông khác vào khách sạn cũng phải thuê hai phòng, thế nhưng, sự thật đã khiến trái tìm anh ta chùng xuống.
“Ha ha, ôi Paris lãng mạn!” Mặt Bùi Hưng Nam hung dữ, khóe môi nhếch lên châm biếm Lòng dạ đàn bà như cây kim đáy bế.
Cô đã thực sự thay đối rất nhiều, vì ở Paris, nên cô cũng học theo quan niệm yêu đương của họ, liên tục thử thay đổi đối tượng yêu đương, cái thứ được gọi tên là tình yêu sét đánh chết tiệt này, trong mắt Bùi Hưng Nam chẳng qua là trò lưu manh.
Tên tóc vàng Henry kia nhìn có vẻ còn rất trẻ, cùng lảm chỉ mới ngoài hai mươi.
Tình chị em sao? Quả thực châu u hiện giờ đang thịnh hành mốt này, trẻ tuổi sức khỏe cường tráng, tươi tắn, nhiều thủ đoạn, tỏ tình thể hiện tình cảm giữa phố đông là đủ khiến lòng hư vinh của phụ nữ mãn nguyện Bùi Hưng Nam rầu tĩ đứng giữa đại sảnh khách sạn, trong đầu anh ta chỉ toàn những suy nghĩ gớm ghiếc, tệ hại, hễ nghĩ tới cô ẩy ở cùng đàn ông trong khách sạn là anh ta muốn phát điên lên.
Điên cuồng đập cửa phòng rầm rầm..
Cửa phòng mở ra, Bùi Hưng Nam giận dữ che mờ lí trí, tay trái túm cổ áo Henry, tay phải tung nắm đấm vào giữa mũi cậu ta, máu mũi chảy ròng ròng, Henry nhăn mặt hét lên.
“Anh bị làm sao thế?” Nghe thấy tiếng ồn ào, Châu Mỹ Duy cũng vội ngó nhìn, nhác thấy Bùi Hưng Nam và Henry đứng với nhau, thì hốt hoảng bước vội tới ngăn lại, che chắn Henry phía sau lưng, tức giận vô cùng, “Bùi Hưng Nam, anh lên cơn điên à?
“Bùi Hưng Nam, anh đừng cậy mình có mấy đồng tiền là coi trời bằng vung mặc sức đánh người, ở đây là Paris, chúng tôi sẽ báo cảnh sát bất anh!” Bùi Hưng Nam thấy cô ấy còn che chở cho tên “gian phu kia” thì tức điên.
“Được lắm, có giỏi thì kiện tôi đi, để tôi vào tù bóc lịch… Em tránh ra, hôm nay dù có thế nào tôi cũng không tha cho nó” Bùi Hưng Nam giận dữ quát tháo, đấm thêm một cú vào bụng Henry.
Và thế là, họ đến đồn cảnh sát Paris thật Nhân viên khách sạn không hòa giải được, Bùi Hưng Nam như mất hết lí trí, trong mắt chỉ có.
phấn nộ, tới tấp lao vào đấm Henry, dĩ nhiên Henry cũng không ngốc nghếch chịu đòn, hai người đàn ông vật lộn nhau, quần áo xộc xệch, mặt mũi tím bầm, Châu Mỹ Duy đứng bên la hét, nhân viên khách sạn bất lực đành báo cảnh sát xử lí.
Bùi Hưng Nam hối hận Anh ta thừa nhận mình đã quá bốc đồng, nhưng anh ta bất cần, dù có gây ra rắc rối lớn đến mấy, anh ta cũng phải cho tên Henry kia một trận, cậu ta dám vào khách sạn thuê phòng với Châu Mỹ Duy thì anh ta không nhịn được.
Tuyệt đối không thế để cho chuyện đó xảy ra, nhất là khi anh ta phải trơ mắt ra nhìn, không đời nào! “Chúng tôi không nhơ nhớp như anh nghĩ.”
Mặt Châu Mỹ Duy lạnh tanh, ánh mắt nhìn anh ta như nhìn người dưng nước lã, “Lúc đi trên phố, váy tôi bị người ta làm bẩn, cả người bốc mùi, thuê phòng khách sạn đế tẩm rửa! Henry chỉ giúp đỡ tôi tận tình, còn loại người như anh, chỉ cần có một chút đáng nghỉ là anh đã xem như lẽ dĩ nhiên, những chuyện của anh và Quan Liên trước kia, tôi có nói nửa lời hay không?”
Châu Mỹ Duy giận dữ lên tiếng, nỗi thất vọng cũng cùng lúc dâng lên.
“Tổng giám đốc Bùi, tôi và anh đã không còn quan hệ gì nữa, anh lo hơi nhiều chuyện đấy” Cô đần lấy lại bình tĩnh, dửng dưng nhìn thẳng anh ta.
Bùi Hưng Nam im bặt trước những lời cô nói.
Anh ta muốn phản bác, muốn giải thích.
Anh ta chỉ nhất thời quá khích, chỉ vì quá lo lắng, chứ không thật sự nghỉ ngờ nhân phẩm của cô.
Anh ta chỉ không thế chấp nhận được chuyện cô ấy thân mật với một người đàn ông khác.
“Xin lỗi” Bùi Hưng Nam cúi đầu, tay phải siết chặt chiếc túi đựng hộp trang sức cất công đem từ trong nước sang, bên trong là sợi dây chuyền anh ta đặt làm cho cô ấy, và cả chiếc nhẫn anh ta chuẩn bị cầu hôn và xin làm lành với cô.
Châu Mỹ Duy lê cơ thể mệt mỏi trở về phòng trọ, cô ấy đang rất đói. Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, do không giỏi tiếng Pháp, không thông thạo ngôn ngữ nên công việc này có chút khó khăn đối với cô ấy, nhưng để kiếm sống thì bắt buộc phải học cách thích ứng.
Trên thực tế, với bằng tốt nghiệp chuyên ngành cùng kinh nghiệm làm việc trước đây của Châu Mỹ Duy tại IP&@ hoàn toàn có thể giúp cô.
ấy dễ dàng tìm được các công ty lớn với mức lương tốt tại các thành phố lớn trong nước.
Trong lòng thầm cười khổ, một người phụ nữ đã gần 30 tuổi vẫn chọn cách xa quê hương để tìm kiếm một cuộc sống mới, đây thực sự không phải là một lựa chọn sáng suốt cho lắm và con đường này cũng không hề dễ đi chút nào.
“Kiên trì, kiên trì, cố gắng lên!” Sau khi đi qua nhiều con hẻm quanh co khúc khuỷu, đôi chân đã đau nhức, Châu Mỹ Duy hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm để cổ vũ cho bản thân.
Nơi cô ấy sống có vẻ hẻo lánh, đó là khu phố cổ ở Paris, nghe nói nơi này từng là khu phồn hoa phát triển bậc nhất thời Napoléon, nhưng đó đã là chuyện của hàng trăm năm trước rồi, bây giờ các trung tâm đô thị mới nổi không ngừng mọc lên.
Nơi này không theo kịp bước đi của thời đại dân đần bị lãng quên.
Thời gian có thể khiến người ta quên đi mọi thứ, hạnh phúc và cả những nỗi đau.
Châu Mỹ Duy đột nhiên nghĩ tới một vài chuyện, ánh mắt thấp thoáng sự buồn bã, đôi mắt ủ rũ, cúi đầu tiếp tục lắng lặng leo lên cầu thang.
Căn phòng thuê của cô nắm trên tầng cao.
nhất, bốn người ở chung trong 120m2, có 3 phòng, cô và Camille chen chúc trong phòng ngủ chính, Emma tự cười mình vì quá béo nên phải chiếm lấy riêng một phòng. Còn Liya hay đưa đàn ông về nhà, tất nhiên cô ấy cũng sẽ cần có chút không gian riêng cho mình.
Dù đã là cuối thu nhưng chiều hoàng hôn trên tầng thượng vấn còn oi bức, ngay cả khi chạm tay vào tường cũng cảm nhận được hơi nóng đó, đế thông gió thì chỉ có thể mở cửa sổ, nhưng nếu mở cửa thì muỗi, ruồi, chuột, kiến đủ thứ trong ngõ tối có thể nhân cơ hội chạy vào trong phòng của họ bất cứ lúc nào. Nghe nói con hẻm tối vào mùa hè còn phát ra mùi hôi rất khó chịu nữa.
Sống nơi đất khách quê người, sao dám kén môi trường sống được, điều quan trọng nhất là giá thuê nhà ở đây rẻ, vậy là được rồi.
Từ nhỏ Châu Mỹ Duy đã quen với những tháng ngày khổ cực nên đối với điều kiện ở đây, cô ấy không hề lên tiếng chê bai nửa lời Vẻ mặt cô ấy có chút hoang mang, bước từng bước nặng nề, leo lên trên cầu thang gỗ mang cảm giác thời đại, bậc thang phát ra những âm thanh có tiếng kêu két két.
*Cô Mỹ Duy này, hôm nay có một người đàn ông đến tìm cô đấy” Bà chủ nhà nghe thấy tiếng bước chân cầu thang quen thuộc liền thò đầu ra ngoài cửa số tầng một, nhìn về phía cô ấy nói to.
Chủ cho thuê trọ của cô ấy là một bà cụ năm nay đã 83 tuổi. Bà ấy sống đơn độc một mình, không có chồng hay con cháu gì cả. Bà chủ sở hữu tòa nhà cũ 5 tầng với nhiều căn phòng cho.
thuê, thu nhập mỗi tháng đều rất ổn định. Bình thường bà ấy không giao tiếp nhiều với những người thuê nhà nhưng lại đặc biệt yêu thích Châu.
Mỹ Duy, một cô gái khiêm tốn đến từ Việt Nam.
Mọi người xung quanh đều cảm thấy Châu Mỹ Duy còn rất trẻ, vừa siêng năng chịu khó lại hay giúp đỡ người khác, không sợ chịu thiệt thòi Họ đã từng nhìn thấy nhiều kiểu phụ nữ thời đại phô trương trên đường phố Paris nên cảm thấy những người phụ nữ sống nội tâm và đơn giản lại càng có sức hút hơn.
Châu Mỹ Duy ngẩn người: “Là ai thế ạ?” Cô ấy hỏi một cách đơn thuần, chỉ nghĩ rằng người ta tìm mình chắc là có chuyện gì đó.
*Người đàn ông đó không biết nói tiếng Pháp mà chỉ biết tiếng Anh, nhưng cậu ta không nói gì cả, chỉ bảo rằng muốn tìm một người ở căn nhà thuê trên tầng cao nhất, họ Châu mới từ Việt Nam sang, nên tôi đoán là muốn tìm cô đấy” Bà chủ nhà thuật lại “Có nói tìm cháu làm gì không ạ?” Châu Mỹ Duy sợ là chuyện liên quan đến công việc.
Cách đây một thời gian, cô, Emma cùng mọi người có nói đùa rằng họ sẽ cùng nhau mở một nhà hàng, Camille còn hào hứng nói rắng bọn họ sẽ làm ăn phát đạt, sau đó có thế cùng nhau dọn ra ngoài để thoát khỏi cảnh khốn khó và sẽ sống trong những khu nhà cao cấp Tất nhiên, đó chỉ là ước mơ đẹp đế nhất thời cao hứng nổi lên mà thôi chứ ai cũng biết việc mở một nhà hàng ở Paris là điều không hề dễ dàng chút nào.
Trước hết, họ không có đủ vốn khởi nghiệp trong tay, nếu không thì cũng không đến nỗi thuê một nơi rách nát như vậy để ở. Nhưng cuộc sống văn cần phải có ước mơ, nên Emma đã đề nghị bọn họ đến nhà hàng của người khác làm thuê trước, vừa có thể kiếm tiền vừa có thể học hỏi kinh nghiệm để sau này mở nhà hàng Công việc hôm nay Châu Mỹ Duy tìm được đó là làm việc ở phòng bếp sau nhà ăn.
Bà chủ nhà nhìn cô ấy bằng ánh mắt kỳ lạ: “Người đàn ông đó có ngoại hình của một người t lịch châu Á, dáng vẻ cao cao gầy gầy, đeo kính, thiệp, nhìn có vẻ là một người giàu có.” Đột nhiên, Châu Mỹ Duy sững người, trong tâm trí cô ấy lúc này bồng hiện lên một khuôn mặt tuấn tú quen thuộc.
Bà chủ nhà đã gặp và tiếp xúc qua vô số người nên chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra người đàn ông đó và Châu Mỹ Duy chắc chấn có mối quan hệ sâu sắc.
Nghĩ một lát, bà ấy nói thêm: “Cậu ta có vẻ rất gấp gáp-‘ Châu Mỹ Duy không hỏi thêm câu nào nữa, nhẹ nhàng cảm ơn bà chủ nhà, rồi nhanh chóng quay trở lại căn phòng thuê trên tầng thượng.
lý Duy, sao nay cậu về muộn vậy? Emma nhìn thấy bóng lưng của Châu Mỹ Duy, lập tức nhiệt tình đưa cho cô một quả táo to.
lgày đầu tiên đi làm nên mình muốn làm muộn hơn một chút, tiện thế nhanh chóng làm quen với môi trường ở đó luôn” *Có phải cậu gặp rắc rối gì trong công việc đúng không?” Châu Mỹ Duy mỉm cười: “Không có, công việc vẫn thuận lợi, cảm ơn cậu đã giới thiệu cho mình công việc này, bà chủ rất vui tính hài hước, mình rất thích công việc này” “Vậy thì tốt” Emma vui vẻ vỗ vỗ vào vai cô ấy.
Camille vừa đi đến vừa cắn chiếc bánh pizza, mơ hồ nói: “Tớ thấy, với tính cách của Mỹ Duy thì làm ở đâu cũng được sếp ở đấy yêu thích luôn í” Cô ấy sẵn sàng chịu thiệt thòi trong công việc, siêng năng lại trung thực, tất nhiên các ông chủ đều thích những nhân viên như vậy rồi, không giống như những người ở đây, không bao.
giờ chịu làm thêm giờ.
Châu Mỹ Duy không tham gia vào cuộc nói chuyện của bọn họ, hôm nay cô ấy cảm thấy hơi mệt nên muốn đi tắm chút nước nóng.
Liya đột nhiên từ trong phòng lao ra, ngăn cô ấy lại: “Mỹ Duy à, người đàn ông hôm nay đến tìm cậu ấy, hai người có quan hệ gì thế?” “Người đàn ông nào cơ?” Emma và Camille ngay lập tức quay lại nhìn họ.
Liya nhướng cao đôi lông mày đậm, lộ ra một nụ cười mờ ám, trêu chọc nói: “Trưa nay nhá có một người đàn ông châu Á manly lịch thiệp đến tìm Mỹ Duy nhà mình đấy. Tớ nhìn qua cửa sổ trên tầng thấy bóng anh chàng đó từ xa, trông gầy gầy, giống kiểu bị ốm á. Có điều, bộ vest Armani màu xanh đậm của anh ấy là mẫu mới ra của hãng cách đây vài ngày thôi, là người có tiền nha!” “Nào nào, thật thà còn được khoan hồng nhé Emma và Camille ngay lập tức trở nên phấn khích, vây quanh Châu Mỹ Duy không để cô ấy đi tảm, nhất định phải tra hỏi ra bằng được: “Người đàn ông đó là ai thế!” Châu Mỹ Duy lộ ra nụ cười bất lực, cô ấy thật sự không muốn nói quá nhiều.
Liya dẫn đầu nói một cách háo hức: “Chắc chắn là người theo đuổi Mỹ Duy rồi” “Có lẽ nào là Henry không nhỉ?” Emma đoán: “Anh chàng đó nói với tớ rằng anh ta sắp sửa tỏ tình với Mỹ Duy, còn nhờ tớ giúp.
nữa cơ.” “Henry làm sao có thể mua được Armani, chưa kể Henry còn là người Pháp chính hiệu, to cao vạm vỡ, lông lá rậm rạp…” “À, tớ biết rồi!” Camille hét lên.
lôm nay lúc tớ đi làm, có hai vị khách đặc biệt hỏi thăm đầu bếp nào đã làm các món ăn hôm nay, nói là muốn làm quen người đó một chút” Camille hiện làm việc trong cùng một nhà hàng với Châu Mỹ Duy. Châu Mỹ Duy làm ở trong bếp còn Camille làm bồi bàn Buổi chiều trên tầng thượng vô cùng oi bức, Emma và những người khác vẫn đang bàn tán sôi nổi về người đàn ông mặc Armani rốt cuộc là ai.
“Người đó không để lại tên tuổi gì cả, tớ cũng không nhìn thấy anh ta, cũng không biết đấy là ai luôn” Một câu trả lời rất tiêu chuẩn, cũng không coi là nói dối, Châu Mỹ Duy chỉ là không muốn bản thân phải suy nghĩ lung tung đoán già đoán non.
Hơn nữa, cũng chưa chắc đã là người ấy Rõ ràng anh ta đang ở Việt Nam, còn cô ấy.
cũng chưa bao giờ tiết lộ bất kỳ thông tin nào về nơi ở hiện tại của mình cho người thân bạn bè ở quê nhà cả, bao gồm cả Kiểu Bích Ngọc, chắc có lẽ không phải là người mà cô ấy quen biết trước đây.
Hơn nữa, anh ta rõ ràng đã nhận được đơn ly hôn mà cô ấy gửi, ký cũng đã ký rồi, hai người không còn quan hệ gì nữa, anh ta không thể đến tận nơi để tìm cô ấy được.
Đêm nay, Châu Mỹ Duy có rất nhiều tâm sự trong lòng, cô ấy chỉ ăn qua loa một đĩa mì ống xào cà chua, rồi lại trở về giường nắm trần trọc không thôi.
Cho đến sáng hôm sau, mọi người thấy tỉnh thần cô ấy có vẻ không được tốt, lại còn hai con mắt gấu trúc hiện rõ mồn một liền lo lắng hỏi han cô ấy xem có gặp khó khăn gì trong cuộc sống hay không.
Trong lòng Châu Mỹ Duy thở dài, không tiện nói thẳng ra.
Nghĩ lại cảm thấy bản thân cũng thật ngu ngốc, chỉ vì đoán già đoán non một chuyện mà mất ngủ. Rõ ràng đã thuyết phục bản thân phải buông bỏ quá khứ, nhưng để buông bỏ được đâu có dễ dàng như vậy.
Tâm trạng có thể buồn bực không vui nhưng công việc thì vẫn phải làm, nhanh chóng lên đường thôi.
Tiếng bước chân giấm lên cầu thang cọt kẹt, cộp cộp vội vàng đi xuống lầu.
“Châu Mỹ Duy, anh yêu em!” Không ngờ Henry đã đứng ở trước cửa của căn nhà, tay trái cầm một cây đàn guitar, tay phải ôm một bó hoa hồng đỏ lớn, hồn nhiên vô tư dùng giọng nói to dống dạc tỏ tình với cô ấy: “Từ lần đầu tiên gặp em, trái tim anh đã không còn thuộc về mình nữa. Chúa nói với anh rằng em chính là người mà anh luôn chờ đợi bấy lâu nay.
Anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên, ngày nhớ đêm mong không có cách nào quên được cô gái xinh đẹp của anh. Xin em hãy chấp nhận tình yêu của anh!” Châu Mỹ Duy sững sờ.
Người đi đường qua lại và những người hàng xóm trong cùng ngôi nhà cũng vỗ tay nhiệt liệt.
Đây chính là sự lãng mạn của nước Pháp.
Lãng mạn cái con khỉ mốc! Lúc này, Bùi Hưng Nam đang đứng ở trong góc tòa nhà cũ nhìn chảm chăm vào bó hoa hồng đỏ tươi, cảm thấy nó vô cùng chướng mắt khó chịu. Mới ly hôn chưa được một tháng đã có thắng trẻ ranh ở đâu chui ra ngang nhiên theo đuổi vợ cũ của anh ta tàn của mình từ trên không trung đạp xuống, lại càng đau hơn.
Chương 542: Ship đồ ăn bị bắt nạt
Châu Mỹ Duy xuyên qua con ngõ chật hẹp, rẽ vào một con đường lớn, đi được khoảng 10 phút rồi lại rẽ trái.
Cô liên tục quay đầu lại Vẻ mặt có chút nghỉ hoặc, cô luôn cảm thấy có người đi theo mình.
Có lẽ chỉ là áo giác, giữa ban ngày ban mặt, việc trị an của đường phố Paris cũng không loạn lạc đến mức đó, cô còn đang vội phải tới nhà hàng làm việc.
Công việc hiện tại của Châu Mỹ Duy là làm phụ bếp của nhà hàng, cho nên cô cũng chỉ có thể miễn cưỡng làm mấy công việc tạp vụ này trước, công việc này là Emma giới thiệu cho cô, cho nên những nhân viên cũ của nhà hàng cũng khá quan tâm đến cô, họ luôn khuyên cô rằng đừng quá căng thẳng, cứ từ từ thích ứng.
“Tiểu Duy Duy, sao cô lại không cần tôi tăng cho cô thỏi son mới đó chứ?” Bà chủ của nhà hàng là người Hà Lan, nhà hàng này của cô cũng được xem như là nhà hàng có tuổi thọ cả trăm năm ở gần đây rồi, ông nội cô xây dựng nên, bố cô thừa kế, hiện giờ truyền lại vào tay cô.
‘Vả lại bà chủ còn nói, ông nội của ông nội của bà trước đây làm nghề cướp biến, bà còn nói răng, cái nhà hàng này là do cướp được. Bất luận là thật hay là giả, thì Châu Mỹ Duy nghe nói vậy cũng cảm thấy rất có hứng thú.
Nhà hàng này không hề lớn, chỉ có hai đầu bếp, một người là ông chú để râu, người còn lại la vợ của ông chú để râu, món hải sản hầm phô mai kiểu Pháp mà cặp vợ chồng này làm rất nổi tiếng ở khu phố này, có rất nhiều khách hàng cũ của địa phương này ghé thăm.
Ông chú để râu và người vợ thường xuyên cãi nhau trong phòng bếp, vì mấy vấn đề như kiểu ngày hôm đó nấu món ăn kèm gì, thậm chí còn dùng dao để chĩa vào nhau.
Có điều nghe nói, hai vợ chồng ông chú để râu rất yêu thương nhau, bởi vì vấn đề sức khỏe nên vợ của ông chú để râu không thể nào sinh con, cuộc sống quá đỗi phiền muộn, nên họ coi việc cãi nhau để giết thời gian, hai người họ còn thường xuyên so tài dùng dao với nhau.
Ngoài ra nhà hàng còn có một cặp vợ chồng hơn 60 tuổi làm việc cố định, bọn họ đã làm việc ở đây được hơn 40 năm, chủ yếu chịu trách nhiệm mua và kiểm kê nguyên vật liệu, và cả bảng biểu hóa đơn kinh doanh của nhà hàng hàng tháng cùng với việc tính lương nhân viên rồi khai thuế vân vân.
Những nhân viên mới còn lại có tính lưu động khá lớn chính là nhân viên phục vụ, thông thường có khá nhiều sinh viên vừa đi học vừa đi làm.
Còn bà chủ của họ về cơ bản là chẳng lo thứ gì hết, hàng ngày bà đều nhàn rồi không có việc gì làm chán quá thì lượn qua đây một vòng, bà tin tưởng những nhân viên như người nhà của mình.
Hôm qua bà chủ là hậu duệ của cướp biển này còn tặng cho cô một thỏi son đỏ hàng hiệu “Tôi làm việc ở nhà bếp, tạm thời không cần dùng đến thỏi son đó, sau này có cơ hội tôi nhất định sẽ thử” Châu Mỹ Duy mỉm cười ngại ngùng trả lời lại.
“Trời ạ, cho dù là làm việc ở nhà bếp, thì phụ nữ chúng ta cũng phải bảo vệ vẻ đẹp nho nhã bất cứ lúc nào.” Bà chủ tay phải thì chống nạnh, tay trái thì giơ.
ngón tay vừa mới được bà sơn màu sáng lên, nghiêm túc dạy dỗ cô.
Châu Mỹ Duy chỉ cười mà không nói gì “Công việc ở nhà bếp quá mệt, tôi cảm thấy tiểu Duy nên ra ngoài tiếp đãi khách hàng giống như tôi.” Camille cũng làm việc ở nhà hàng này, cô vừa mới thay đồ làm việc, đại sảnh của nhà hàng đã chật cứng khách hàng, cửa hàng của họ không lớn, cũng chỉ có 10 cái bàn, mỗi bàn chỉ có hai vị trí ngồi, chủ yếu là do bà chú của họ không có chí tiến thủ, bà luôn nhấn mạnh việc phục vụ khách hàng, tuyệt đối không chịu mở rộng, bà hy vọng răng nhân viên của mình cũng được nghỉ ngơi tốt hơn.
Nhưng sự thực lại ngược lại, chính vì nhà hàng của họ có quá ít bàn để ngồi, đặc biệt là những người trẻ tuổi, những thực khách có tính tò mò cho dù là phải hẹn trước cả 10 ngày hay nửa tháng cũng vô cùng kiên nhẫn, họ không ăn thử ở đây một bữa thì không chịu được, cứ như vậy, những nhân viên ở đây vẫn bận tối tăm mặt mũi.
‘Đặc biệt là nhà bếp của nhà hàng là có áp lực lớn nhất, kì vọng của những thực khách càng cao, thì hàng ngày tỉnh thần của đầu bếp đều như đang đối phó ở trên chiến trường.
“Tôi cảm thấy làm việc ở nhà bếp khá ổn, tôi có thể học được rất nhiều thứ” Châu Mỹ Duy vẫn nở nụ cười dịu dàng ôn hòa.
Hôm qua ông chú để râu đã khen món canh cốc kiếu Trung mà cô nấu, ông còn nói rằng nếu đề tên lên thực đơn thì chắc chẳn sẽ nhận được sự yêu thích của khách hàng, thực ra vợ của ông chú để râu giỏi nhất là nướng bánh ngọt, đúng lúc cô rất thích học cách làm bánh ngọt kiểu Tây, làm việc ở phòng bếp tiện cho việc bái sư để học nghề.
“Sau này nhà hàng của tôi phải nhờ cậy vào mọi người rồi” Bà chủ của họ cười cởi mở, vẫy vấy tay, thậm chí bà còn chẳng thèm liếc nhìn hóa đơn lấy một cái, bà lại đi chơi rồi.
Việc làm ăn của nhà hàng thực sự quá tốt, bình thường nhà hàng đều chật cứng khách hàng, bởi vì, do chính sách thả lỏng của bà chủ họ đối với nhân viên, Camille thân là một nhân viên trung thành, vì tiền đồ của nhà hàng cô đã tự mình thay nhà hàng xin một trang mạng đặt đồ ăn online.
“Trời ạ, Camille à rõ ràng cô biết là tôi đã bận tối mặt tối mũi rồi, tại sao còn mở mấy cái ship.
hàng này nữa chứ, người đâu, Camille chạy đi đâu rồi, mau hủy nó cho tôi, sao lại làm cái trò này chứ” Nhân viên cũ ở quầy thanh toán xông vào trong nhà bếp, và đặt một chiếc điện thoại thông minh ở trên mặt bàn: “Ai, mấy người ai làm cái trò này, phiền phức quá đi mất, đáng ghét, cái tên Camille chạy trước rồi, mọi người mau xem cho.
tôi, liên hệ với khách hàng đặt hàng trên mạng, cửa hàng của chúng ta không cần kiếm tiền nữa, tôi muốn tan làm đúng giờ.” Nhà hàng của họ là nhà hàng Phật hệ.
Làm mấy cái đặt hàng online này đúng là kiếm chuyện! Mặc dù Paris của Pháp là một thành phố lớn trên thế giới, nhưng việc phục vụ đặt hàng online ở đây hoàn toàn không phát triển như trong nước, đặc biệt là thời gian giao hàng thông thường sẽ vượt quá 1 tiếng, điều này chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới hương vị của món ăn và gây ra những đánh giá sai không đáng có.
Châu Mỹ Duy nhìn thấy cô gái phụ trách việc thanh toán của nhà hàng đang phát điên lên với chiếc điện thoại thông minh đang cầm trong tay, cô liền dở khóc dở cười, bước qua đó nói: “Để tôi xem thế nào.” Thì ra là sáng hôm nay Camille tự ý quyết định xin một trang đặt đồ ăn online cho nhà hàng, kết quả thực sự đã có người đặt đồ ăn, vả lại địa chỉ cách đây rất xa, 20 km, phí ship hàng còn đắt hơn cả đồ ăn “Khách hàng đã đặt hàng online thành công rồi, chúng ta không thể đơn phương hủy đơn hàng, không thì sẽ ảnh hưởng tới nhà hàng của chúng ta” Châu Mỹ Duy trải lòng thật.
“Vậy thì làm thế nào” Gô chị làm tài vụ của nhà hàng không hiểu những công nghệ mới nổi này, những nhân viên cũ ở đây đều thuộc trường phái bảo thủ, họ bài xích những thứ mới mẻ này từ trong lòng, ăn cơm sao có thể tùy tiện đặt đồ trên mạng chứ, nhất định phải ngồi hắn hoi xuống, dùng bữa trong môi trường thoải mái mới đúng chứ.
“Camille đáng chết, ngày mai tôi nhất định sẽ dạy dỗ cô ta một bài, không được, đơn hàng này nhất định phải trừ vào tiền lương của tháng sau của cô ta” “Để tôi đi ship đồ ăn cho.” Châu Mỹ Duy đã tình nguyện làm điều này, Camille đã giúp đỡ cô nhiều như vậy, đương nhiên cô không thế đế cô bị trừ lương.
“Cô sao?” Cô gái làm tài vụ nhìn cô một lượt, dường như cảm thấy dáng vẻ nhỏ bé này của Châu Mỹ Duy không đáng tin: “Cô không quen với đường sá ở đây, phải đi 20 km ship đồ cho một người lạ, cô không sợ gặp nguy hiểm sao?” “Sao có thể chứ?” Châu Mỹ Duy cảm thấy những người ở bên này thực sự nên tiếp nhận những điều mới mẻ, chẳng phải chỉ là làm mấy việc mà mấy anh shipper trong nước vẫn thường làm hay sao.
Tuy nhiên, đây chính là cái gọi là không nghe lời người lớn, thì chắc chắn sẽ chịu thiệt.
Châu Mỹ Duy rất nỗ lực dùng thứ tiếng Pháp bập bẹ của mình, dựa theo GPS dẫn đường, cuối cùng cô cũng tìm được chỗ ở của khách hàng đó.
Kết quả, cô gõ cửa, cánh cửa được mở ra, một người đàn ông béo ú trông rất lôi thôi dung tục bước ra, anh ta quan sát cô một lượt, ánh mắt đó dừng ở phần ngực của cô hai giây, vào lúc Châu Mỹ Duy đang cảm thấy người đàn ông này không được lịch sự cho lắm.
Người đàn ông to béo này dùng cánh tay to khỏe của mình để cướp lấy túi đồ ăn trong tay cô, sau đó, rầm một tiếng, cửa phòng bị đóng lại Cô vẫn còn chưa thu tiền mài Cô đích thân mang tới đây, còn chưa tính tiền ship nữa Châu Mỹ Duy rất tức giận, cô liều mạng gõ cửa: ‘Anh vẫn chưa trả tiền.” “Mở cửa, lập tức mở cửa, không thì tôi sẽ báo.
cảnh sát” Cái vốn được coi là chính nghĩa, vào lúc đối phương tức giận mở cửa ra một lần nữa, cô đột nhiên ý thức được cái gì gọi là hiện thực: “Cô nói m cái gì cơ!” đối phương khàn giọng nói, giọng điệu rõ ràng là đang cảnh cáo.
Lại có thêm hai người đàn ông trưởng thành nữa ăn mặc thô tục bước ra, nhìn về phía cô với ánh mắt không có ý tốt: “Em gái vào đây cùng chơi với các anh nào ha ha ha…” Nói rồi, bọn họ nhìn ngó xung quanh, thấy không có người nào đi qua, liền giở thói lưu manh, trong đó có một tên sốt ruột, cánh tay to béo nằm lấy cổ tay bé nhỏ của cô, lôi cô vào trong phòng Châu Mỹ Duy sợ hãi, sau khi bị một lực lớn kéo đi thì khoảnh khắc đó cô mới hồi phục lại thần chí, cô hét ầm lên.
Bên trái có một bóng người xuất hiện “Mày là ai, đừng có lo chuyện bao đồng..” Vẻ mặt của Bùi Hưng Nam vô cùng khó coi: “Lập tức thả cô ấy ra!” anh thật sự rất muốn dùng súng bắn chết mấy tên khốn trước mắt.
Ba người đàn ông trước mắt đã bị anh làm cho sợ hãi, bình thường vẫn được gọi là anh hùng bàn phím ở trên mạng, lập tức co rúm lại sợ hãi Châu Mỹ Duy vốn dĩ không kịp phản ứng lại, giống như là sợ hãi, cả người cô ngây ngốc để mặc cho Bùi Hưng Nam kéo đi, bước ra tới đường lớn, Bùi Hưng Nam đã vô cùng tức giận, anh buông tay cô ra, trừng mắt lên nhìn thẳng vào mặt cô.
Bùi Hưng Nam thực sự không thể nhịn nổi nữa.
Anh đi theo cô suốt cả dọc đường, bắt đầu từ lúc sáng nay khi cô rời khỏi căn nhà thuê chung rách nát đó, anh nhìn thấy một tên ngốc tóc vàng tỏ tình với cô một cách khoa trương như đang diễn kịch ở dướ ï tầng, sau đó nhìn thấy bóng người nhỏ bé của cô làm mấy công việc tạp vụ rẻ tiền, chỉ vì chút đồng lương ít ỏi này Hiện giờ cô lại còn đi ship đồ ăn và bị mấy tên khốn quấy rối.
“Cô mất công chạy tới tận nước Pháp, cô luôn miệng nói nhất định phải ly hôn với tôi, chính là để tới nơi này sỉ nhục bản thân!” Sắc mặt của Bùi Hưng Nam rất khó coi, dường như đang nghiến răng chất vấn cô.
Chương 543: Chồng cũ, là người xa lạ
“Đã xảy ra chuyện gì thế?” Tâm chập tối lúc 7 giờ, là lúc nhà hàng của họ chuẩn bị đóng cửa, thông thường mà nói buổi tối sẽ là khoảng thời gian có thu nhập khả quan nhất, nhưng bà chủ của họ rất ngầu nói rằng không thể để cho nhân viên tăng ca, thời gian làm việc và nghỉ của họ giống như những nhân viên văn phòng,
Trước cửa nhà hàng có treo biến đã đóng cửa, chỉ có phía sau nhà bếp vẫn có mấy người đang làm việc, họ cũng chuấn bị đóng cửa về nghỉ ngơi như bình thường.
Nhưng vào lúc này, nhân viên mới của nhà hàng bọn họ, Châu Mỹ Duy tới từ Trung Quốc đã trở về, vả lại cô bị một người đàn ông với vẻ mặt phẫn nộ kéo về.
“Vì 20 euro, mà để nhân viên của mấy người đi ship đồ ăn 20 km, bà chủ của mấy người có phải là điên rồi không” Bùi Hưng Nam bước chân rầm rầm, đẩy mạnh cái biển “close” đó ra rồi xông vào trong, đi vào bên trong nhìn thấy bà cô làm thu ngân đang thu dọn, trong phút chốc anh giận điên người, anh dùng trình độ tiếng Anh lưu loát của mình để mắng chửi.
Bà cô ở quầy thu ngân trong phút chốc không kịp phản ứng lại, muốn hỏi rõ ràng xem rốt cuộc là có chuyện gì “Vị tiên sinh này…”
Nhưng Bùi Hưng Nam đã giận tím người, không còn lí trí được nữa, nghiến răng vào cảnh cáo: “Nhân viên của mấy người đi ra ngoài đưa đồ ăn, cô ấy suýt chút nữa bị mấy người đàn ông cưỡng ép lôi vào trong phòng…cách làm của các người đã vi phạm vào điều lệ thuê mướn lao công, lập tức bảo bà chủ của mấy người ra đây gặp tôi, không thì…
Bà cô làm thu ngân trợn tròn mắt lên, đang định nói gì đó, sắc mặt của Châu Mỹ Duy cũng rất khó coi, cô tức giận ngắt lời: “Bùi Hưng Nam, bất luận là hiện tại tôi làm gì, thì anh đều không có quyền lợi hay nghĩa vụ gì hết”
Bùi Hưng Nam đương nhiên là nghe ra được cô chế giễu anh không có tư cách, thời gian này do tinh thần tiều tụy quá độ, lại cộng thêm hiện giờ anh đã giận điên người: “…Cái gì mà quyền lợi với nghĩa vụ chứ, cô bỏ đi ra tận nước ngoài là một người vợ tốt sao, cô có biết tôi đã trải qua khoảng thời gian này kiếu gì không!”
“Chuyện của anh, tôi không muốn biết” Châu Mỹ Duy nhãn tâm, to tiếng phản bác lại một câu.
Bùi Hưng Nam ngậy ra, trong phút chốc không biết phải mở lời như thế nào.
Trước giờ cô chưa từng đối xử với anh một cách nhắn tâm như vậy.
Bọn họ nói tiếng Trung, những nhân viên còn lại trong nhà hàng nghe thấy tiếng cãi nhau liên đần dần kéo tới, họ không hiểu tiếng Trung, nhưng vừa rồi người đàn ông châu Á anh tuấn lịch lãm này hình như đã dùng tiếng Anh nói muốn tố cáo nhà hàng của họ.
“Tiểu Duy, chuyện này là sao thế?” Nhân viên trong nhà hàng liếc mắt nhìn Bùi Hưng Nam đang tức giận một cái, mặc dù không quen biết người đàn ông châu Á này, nhưng dựa vào bộ trang phục mà anh đang mặc thì chắc chắn răng đây là người có tiền thuộc tầng lớp thượng lưu, họ vội vàng kéo tiểu Duy đi để hỏi rõ tình hình.
“Chỉ là hiểu lầm thôi” Châu Mỹ Duy nhẹ nhàng nói hi nấy tôi ra ngoài ship đồ ăn, người khách đó muốn quyt nợ không trả tiền, tôi và khách hàng có chút tranh chấp, vị tiên sinh này đi ngang qua, anh ấy chỉ là có lòng tốt giúp đố, tôi không quen anh ấy”
Vẻ mặt của Châu Mỹ Duy bình tĩnh, cô nhắc lại câu nói đó: “Tôi không quen anh ta.” Vẻ mặt của Bùi Hưng Nam từ tức giận chuyển sang cứng đờ, không chút biểu cảm.
“Cảm ơn” “Vị tiên sinh này, cảm ơn anh vì đã giúp đố.
bạn của chúng tôi, tiểu Duy vừa mới tới Paris, cô ấy không hiểu nơi này” Nhân viên trong nhà hàng hoàn toàn không nghỉ ngờ gì với lời giải thích này, họ lập tức bày tỏ sự cảm kích đối với Bùi Hưng Nam, bởi vì trong nước họ, vẫn luôn có rất nhiều người “trượng nghĩa”, vừa lên tiếng là dùng con đường pháp luật để uy hiếp người khác, đặc biệt là những người có tiền nhàn rồi.
“Tôi đã nói rồi, cái kiểu đặt đô ăn online này không đáng tin” “Đúng vậy, đều tại Camile, là cái chủ ý dở hơi mà cô ta đưa ra.” Mấy nhân viên cũ trong nhà hàng nhanh chóng giải tán, sau khi tự mình thu dọn xong, chuẩn bị đóng cửa lại: “Tiểu Duy, ngày mai nhất định phải kế chuyện này cho bà chủ nghe” “„,
Không được thì chúng ta tan làm trước một tiếng” Bọn họ cười ầm lên.
Bùi Hưng Nam nhìn Châu Mỹ Duy mỉm cười nói chuyện với những người này, dường như giữa bọn họ vô cùng hòa hợp, Châu Mỹ Duy chính là người như vậy, nhìn thì có vẻ tâm thường không có gì đặc biệt, nhưng lại nhanh chóng hòa vào tập thể.
Cô vẫn luôn có thể khiến cho những người ở bên cạnh có cảm giác tự do, thoải mái.
Chập tối ngày hôm đó, anh và cô chia tách, không nói nửa câu tạm biệt, dường như giữa họ chỉ có mối quan hệ xa lạ.
Bùi Hưng Nam trở về phòng khách sạn, anh đi tảm, cũng không có khấu vị để ăn uống gì, anh nằm trên giường, đôi mắt vô hồn nhìn về phía trần nhà được trang trí tỉnh xảo.
Hiện giờ Châu Mỹ Duy đang làm gì nhỉ? Anh thật sự không hiểu, vì sao cô phải cố chấp đòi ly hôn với anh như vậy? Anh biết, ở nhà họ Bùi, đã để cô phải chịu ấm ức, cô kiên quyết nói răng sau khi ly hôn với anh xong nhất định sẽ sống tốt hơn, nhưng trên thực tế là hiện giờ cô thuê nhà chung với ba người phụ nữ có lai lịch không rõ ràng, sống trong một “tòa nhà nguy hiểm” tồi tàn và cũ kĩ, cái ngõ lại còn bốc mùi thối. Đã thế cô lại còn tìm một công việc làm tạp vụ ở nhà bếp vô cùng vất vả.
Lẽ nào cô thật sự thà rằng một mình ở đây chịu khổ chịu mệt, cũng không chịu trở về sống chung với anh sao? “…Tiền chỉ tiêu trong nhà mà anh đưa cho cô trước đây ít quá sao?” Bùi Hưng Nam chau mày lại, cố gắng nghĩ lại những chỉ tiết nhỏ trong cuộc sống trước đây.
“Bởi vì bị sảy thai” Đây chắc chẩn là nguyên nhân chính, anh nghe được tin này cũng rất đau lòng, nhưng nếu như đã là sự thật, vậy thì một người lí tính như anh sẽ chấp nhận nó, sau đó nghĩ cách để sắp xếp ổn thỏa: “Chúng ta vẫn còn trẻ, sau này chúng ta cũng có thể..”
“Là vì Quan Liên, Bùi Ức sao?” Đột nhiên trán của Bùi Hưng Nam đổ mồ hôi lạnh, tay phải giữ chặt lấy phần dạ dày, lại đau dạ dày rồi *…
Mình có thể nói với cô ấy, hai chúng ta dọn ra ngoài ở” Mặt anh cau lại, anh đang chịu đựng từng đợt dịch vị trào lên và quặn đau, trong đầu nghĩ tới một cách làm hòa với cô, dường như cơn đau dạ dày của anh đã dịu đi rất nhiều.
Châu Mỹ Duy nhất định sẽ rất vui, nhất định sẽ đồng ý.
Anh còn muốn nói với cô, trải qua một khoảng thời gian, anh đã hiểu ra rồi, mặc dù anh cũng có trách nhiệm với nhà họ Bùi, nhưng anh thật sự hy vọng rằng cô có thể cho anh thêm một cơ hội nữa, anh sẽ thay đối, bởi vì anh rất muốn có cô ở bên trong cuộc đời.
Anh cần cô hơn trong tưởng tượng của mình, mặc dù cô hoàn toàn không quá ưu tú, nhưng cô và anh ở bên nhau rất thoải mái, thư giãn Trở lại một tuần trước, bởi vì bị bệnh, tiêu cực, áp lực của nhà họ Bùi, trong lúc kích động anh đã kí đơn ly hôn để cho cô được tự do, anh thật sự vô cùng hối hận 5 giờ sáng, Bùi Hưng Nam đặc biệt dậy ăn sáng, nhìn thấy bầu trời ở bên ngoài cửa số vẫn đen kịt, anh hy vọng trời nhanh sáng một chút, anh có thế tới chỗ cô ở một lần nữa và nói rõ ràng với CÔ.
Bùi Hưng Nam vốn dĩ định chặn cô lại ở tầng một, nhưng anh sốt ruột nhìn chiếc đồng hồ Thụy Sĩ trên cổ tay mấy lần, hôm nay vô cùng sốt ruột, bỏ đi, anh đích thân đi lên tầng tới căn phòng.
thuê chung để bắt người Tòa nhà cũ kĩ này quản lí rất lỏng lẻo, người nào cũng có thể tùy ý ra vào, khi Bùi Hưng Nam bước lên cầu thang gỗ ọp ẹp dưới chân, lông mày anh chau lại sâu hơn.
“..Không ngờ lại sống được ở nơi này” Sinh sống ở đây quả thực quá tệ Bùi Hưng Nam là một người thông minh, anh vừa bước cầu thang, trong đầu có rất nhiều suy nghĩ, ví dụ như, anh có thể nói với Châu Mỹ Duy, công ty anh cho anh nghỉ một tháng, cho nên cùng cô đi tới Pháp, châu Âu nghỉ dưỡng, đưa cô đi thăm những điếm du lịch nối tiếng, ở khách sạn cao cấp nhất, ăn những món ăn ngon nhất, mua cho cô trang sức kim cương…
Phụ nữ đều rất thích những thứ này, chắc cô cũng rất vui Tuy nhiên, trên thực tế, mấy suy nghĩ của Bùi Hưng Nam đều vô dụng.
Anh gõ cửa, có một phụ nữ người Pháp da đen cao khoảng 1m7, cân nặng ít nhất là .
0 cân mở cửa ra, người ở trong phòng tên là Emma: “Xin chào, tôi muốn tìm Châu Mỹ Duy” Anh nói một cách hết sức lịch sự.
Đối phương quan sát anh bằng ánh mắt nóng bỏng, còn chưa trả lời câu hỏi của anh, bên ngoài căn phòng đã có hai người phụ nữ cao gầy khác nhanh chóng đi tới chặn cửa: “Anh là ai?” “Anh là người ở đâu, tên là gì”
Trong đó có một người phụ nữ có ngoại hình khá ổn vô cùng nhiệt tình: “Xin chào, tôi tên là Liya”
Bùi Hưng Nam chỉ cảm thấy mấy người phụ nữ này có chút phiền phức, anh tiếp tục giữ thái độ lịch sự ga lăng: “Tôi muốn tìm Châu Mỹ Duy, xin hỏi cô ấy có ở đây không?”
“Anh tìm tiểu Duy?” “À, tôi biết rồi, anh chắc chẳn là Armani lần trước tìm tới tận cửa!” Camille kéo lấy Emma ở bên cạnh kích động nói.
Liya nhìn Bùi Hưng Nam với ánh mắt trở nên tha thiết hơn, cô để lộ nụ cười mê hoặc nhất, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn: “Tiên sinh, mời vào trong phòng ngồi, muốn uống gì, cà phê Nam Sơn được không?”
“Không cần đâu, tôi tìm Châu Mỹ Duy” Liya thấy anh không quan tâm đến mình, vẻ mặt có chút thất vọng, vội vàng hỏi anh: “Anh và tiểu Duy có quan hệ gì?”
“Tôi và cô ấy chỉ là bạn bè bình thường” Châu Mỹ Duy bước ra từ trong phòng, cô sợ Bùi Hưng Nam nhắc tới mấy chữ “vợ chồng cữ cô vội vàng dùng tiếng Anh để mở lời nói ra mối quan hệ với anh.
Sau đó, cô bước tới, tức giận vội vàng dùng tiếng Trung nói với Bùi Hưng Nam: “Anh đang làm gì thế” Trong mọi suy nghĩ của Bùi Hưng Nam, với vẻ mặt và giọng điệu ghê tởm của cô, trong phút chốc anh không biết phải làm thế nào “Tiểu Duy, cô có thể hỏi anh ấy xem có bạn gái chưa được không…rồi nhanh chóng giới thiệu anh ấy cho tôi, tôi rất thích tuýp người như anh ấy.”
Những lời này, không chỉ có một mình Châu Mỹ Duy có thể nghe rõ, mà đến cả Bùi Hưng Nam ở bên ngoài cũng nghe rõ Anh vẫn không nói gì, anh nhướn mày lên chú ý đến sự thay đổi biểu cảm của Châu Mỹ Duy, anh cho rằng cô sẽ ghen.
“Vị tiên sinh này trước mắt vẫn còn độc thân, trong nhà anh ấy có một cậu bé dễ thương, gia cảnh không tồi, bố mẹ là giáo sư đại học, gia đình có học…”
“Đủ rồi Sự bình tĩnh của cô, đã phá vỡ tất cả những hoang tưởng của Bùi Hưng Nam trước đây, anh tức giận nhìn chăm chăm vào người phụ nữ vừa quen thuộc vừa xa lạ ở trước mặt “Châu Mỹ Duy, tôi không cần cô có lòng tốt giao bán tôi như vậy..tôi từng ly hôn hai lần, đều là bị phụ nữ các người bỏ rơi!
Chương 544: Làm thế nào cua lại vợ cũ
Bùi Hưng Nam có cảm giác thất bại chưa từng thấy: “Cô ấy nói không có hứng với chuyện của tôi… Còn đem tôi ra rao bán cho người phụ nữ khá.
Chán chường trở về nước từ Pháp, anh ta chủ động hẹn đám Lục Khánh Nam ra ngoài “Đừng có uống rượu” Lục Khánh Nam giơ tay cướp chén rượu của anh ta trên bàn, thở dài: “Uống nữa là lại vào viện nằm đấy”
Có vẻ Bùi Hưng Nam luôn không mấy bận tâm đến sức khỏe của mình, thậm chí có một khoảng thời gian sau cái chết của anh trai không cách nào giải tỏa được, anh ta đã lao vào làm việc đến mức lao lực để lòng nhẹ nhõm hơn.
Giọng Bùi Hưng Nam buồn rười rượi: “Cậu nói xem, nếu như cô ấy ở trước mặt tôi lúc này, liệu có khuyên tôi đừng uống không? “Trước đây, ngày nào cô ấy cũng càm ràm bên tai tôi”
Bùi Hưng Nam thẫn thờ, đáy mắt chìm sâu vào hồi ức, tự nói với mình: “Giờ, cô ấy có biết tôi không ăn, xuất huyết dạ dày phải vào nhập viện thì chắc cũng không bận tâm đâu.
“… Cô ấy hoàn toàn coi tôi là người dưng mất rồi” Có vẻ Bùi Hưng Nam đã thấm mệt, sắc mặt anh ta xanh xao tiều tụy như người mang bệnh, lúc này anh ta đang rối bời, chống hai tay đỡ mặt, đầu cúi găm, bàn tay vò đầu bứt tóc, sau khi từ Pháp về, có thể dùng hai chữ “suy sụp” đế miêu tả.
Thật sự thảm hại.
Anh ta từng nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng chưa từng nghĩ rằng Châu Mỹ Duy lại nhẫn tâm như thế,rõ ràng thường ngày cô ấy luôn mềm lòng với tất cả mọi người cơ mà. “Đàn bà, như thời tiết tháng sáu, nói thay đổi là thay đổi, thật nhãn tâm” Lục Khánh Nam vỗ vai anh ta, đáp lời: “..
. Vô lý là quyền lợi độc quyên của phụ nữ” Quách Cao Minh cũng có mặt, anh ít nói, nghe họ trò chuyện thì nhướn mày, lập tức nghĩ ngay đến ai đó nhà mình.
Hình như Kiều Bích Ngọc không giống như thế, bình thường cô thuộc dạng cứng đầu, nhưng vào lúc nguy cấp lại rất mềm lòng.
Nghĩ vậy, anh thấy vui, cánh môi mỏng khẽ nhếch lên.
“Tính tình Châu Mỹ Duy cũng dễ đối phó, chỉ cần cậu tốt với cô ấy một chút, chắc chẳn cô ấy sẽ ghi khắc trong lòng, từ sáng tới tối nghĩ cách để đền đáp cậu, nắm lấy nhược điểm của cô ấy, đánh rản phải đánh dập đầu” Là quân sư quạt mo của cả nhóm, vào lúc anh em khốn đốn như thế này, nghĩa vụ của Lục Khánh Nam là vạch kế sách cho anh ta.
“.. Hiện giờ cô ấy hoàn toàn coi tôi là không khí” “Ôi, Bùi Hưng Nam ơi cậu sống ba mươi mấy.
năm trên đời rồi mà sao vẫn không hiểu tâm tư đơn giản của phụ nữ nhỉ, họ chỉ giả vờ không bận tâm, nghĩ một đẳng nói một nẻo đấy, thật ra tối đến lại trắn trọc trong chăn đến mất ngủ.”
Nghe tới đây, Bùi Hưng Nam bỗng cảm thấy mình có hy vọng, ngồi thẳng dậy, nghiêm túc xin Lục Khánh Nam chỉ dạy: “Thật không?” Châu Mỹ Duy cũng sẽ mất ngủ như anh ta sao?
©ô ấy vẫn còn bận tâm đến anh ta? Dựa trên kinh nghiệm thực tiễn bao năm qua của mình, Lục Khánh Nam đưa ra một tuyệt chiêu: “Tóm lại là Bùi Hưng Nam ạ, cậu cứ liên tục tốt với cô ấy, cậu càng tốt với cô ấy thì áp lực trong lòng cô ấy lại càng lớn, nhìn đâu cũng chỉ thấy cậu” Nói một cách đơn giản là bám riết lấy cô ấy Đàn ông muốn được phụ nữ tha thứ nhì nhất định phải nhớ ba điều then chốt.
Chai mặt, chai mặt, chai mặt! “Nhất định phải cho cô ấy biết, cho tất cả mọi người xung quanh cô ấy biết là cậu quan tâm đến cô ấy, không những có thể xua đuổi tình địch không cần thiết mà còn có thể thỏa mãn lòng hư vinh của người ta, bản tính con người luôn mong được người khác ngưỡng mộ, hãy nuông chiều cô ấy thành nàng công chúa cao quý để tất cả mọi người phải GATO”
Bùi Hưng Nam chăm chú lắng nghe, lần đầu tiên anh ta cảm thấy những lời mà tên ngáo ngơ Lục Khánh Nam này nói ra lại có lý đến thế.
Còn Quách Cao Minh nấy giờ giữ im lặng lại tỏ ra khó hiếu, anh chau mày, nếu làm theo cái logic “phải cho cô ấy biết, cho tất cả mọi người xung quanh cô ấy biết là cậu quan tâm đến cô ấy” thì chẳng phải cách anh theo đuổi Kiều Bích Ngọc trước kia quá ngu xuẩn hay sao?
Lục Khánh Nam kịp thời nhắc nhở thêm một câu: “Yêu thầm là cách thức thể hiện tình yêu thất bại nhất của thẳng đàn ông”
Quách Cao Minh sa sầm mặt xuống Lục Khánh Nam không nhận thức được rằng lời nói của mình có yếu tố ném đá giấu tay, vẫn ngang nhiên tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Theo kinh nghiệm của tôi, phụ nữ chịu cãi nhau với cậu không phải là tình huống xấu nhất, thi thoảng đàn ông cũng phải học cách tranh cãi với phụ nữ”
Mắt Bùi Hưng Nam như sáng lên “Cãi vã có thể làm cho đôi bên hiểu nhau sâu sắc, còn hơn là chiến tranh lạnh, hơn là không.
chịu trao đổi” Bùi Hưng Nam cảm thấy vô cùng có lý, gật đầu lia lịa.
Quách Cao Minh nhướn mắt nhìn Lục Khánh Nam, thấy anh ta cười khoái chí, quả nhiên là Kiều Bích nói đúng, Lục Khánh Nam cười lên rất gợi đòn.
Chuyện vợ chồng cãi cố, Quách Cao Minh chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đau đầu Cãi nhau với Kiều Bích Ngọc, cô có thể lì lợm giận đến cả tháng, và còn mạnh miệng tuyên bố là đợi anh lên tiếng xin lỗi.
Anh cho rằng chuyện làm cho đôi bên hiếu nhau sâu sắc thì ở trên giường sẽ hiểu được rõ hơn.
Quách Cam Minh nghe họ nói chuyện hăng say, anh không phát biểu câu nào, dù gì Kiều Bích Ngọc và Châu Mỹ Duy cũng thuộc hai hình mẫu khác nhau, suy nghĩ của ai đó nhà anh không giống với những phụ nữ thông thường cho lảm.
Tối đó, sau khi được Lục Khánh Nam tư vấn, Bùi Hưng Nam lập tức tràn đầy tự tin có thể níu kéo vợ cũ.
Châu Mỹ Duy không khó đối phó như Kiều Bích Ngọc, anh ta có lòng tin có thể cua lại cô ấy.
Bàn với Lục Khánh Nam nên mua gì tặng cho phụ nữ và kết luận răng quà đặt riêng bày tỏ thành ý rõ ràng hơn, nên anh ta vừa bận bịu việc lớn việc nhỏ ở công ty trong nước vừa lập kế hoạch nhanh chóng kéo Châu Mỹ Duy trở về, hiện giờ anh ta đã ngán ăn đồ ở ngoài đến tận cổ.
“Kim cương là thứ đánh thuế trí tuệ, nhưng phụ nữ thích” Lục Khánh Nam quen biết không ít các cửa tiệm trang sức, nên giúp Bùi Hưng Nam đặt một bộ trang sức đính kim cương phong cách trong sáng, đơn giản, nhã nhận.
“Tùy kiểu phụ nữ khác nhau, trang sức thiết kế ra cũng khác nhau” Có như thế mới chứng tỏ tấm lòng, Lục Khánh Nam cười hớn hở, bàn giao bộ.
trang sức chiến thẳng cho Bùi Hưng Nam: “Chuyện của nhà họ Bùi, cậu đừng cứng rắn quá mà làm gì, đời người ngắn ngủi, hãy vui vẻ sống.
với Châu Mỹ Duy đi” Bùi Hưng Nam cũng mỉm cười, cũng không nói lời cảm ơn khách sáo.
Tình cảm của họ như anh em ruột thịt, chỉ nhìn nhau cười, vẫy tay chào, Bùi Hưng Nam lại bay sang Pháp.
Trên máy bay, Bùi HƯng Nam đã nghĩ kĩ, anh ta muốn chính thức cầu hôn Châu Mỹ Duy, nghi thức bắt buộc là kỷ niệm quan trọng của cả đời người, anh mong cô hạnh phúc.
Nhưng có vẻ như mọi chuyện không được suôn sẻ như anh ta và Lục Khánh Nam tưởng tượng. Vừa ra khỏi máy bay, Bùi Hưng Nam tính toán giờ giấc, đầu tiên anh ta đến nhà hàng nơi Châu Mỹ Duy làm việc để tìm cô.
Mười hai giờ trưa thứ hai, chắc chắn Châu Mỹ Duy đang làm việc trong bếp nhà hàng, “..Nếu thật sự yêu thích thì sau khi về nước để cho cô ấy mở một nhà hàng làm chơi”
Tay phải Bùi Hưng Nam xách một chiếc túi đựng đồ trang sức được đặt riêng tinh tế, bên trong có dây chuyền, khuyên tai và lắc tay, cùng chiếc nhẫn anh đã chuẩn bị”
Nhà hàng này rất nhỏ, chỉ bày mười chiếc bàn đã kín chỗ “Thưa anh, nếu muốn dùng bữa ở nhà hàng chúng tôi, anh chỉ có thể đặt trước.”
Nhân viên phục vụ nhà hàng chào hỏi anh theo trình tự, nhưng người đàn ông châu Á tuấn tú nho nhã này nhìn trông quen quen đến đây tìm người”
Bùi Hưng Nam vô thức nhìn quanh, hỏi một cách lịch sự: “Châu Mỹ Duy có đây không, tôi có việc tìm cô ấy, cảm phiên cô gọi cô ấy ra giúp..” “Hôm nay Mỹ Duy xin nghĩ, cô ấy đi hẹn hò với Henry rồi”
Camille mau miệng trả lời thành thật với anh ta, r rất nhanh cô ta sực nhớ ra, chỉ vào Bùi Hưng Nam reo lên: ‘À, tôi biết rồi, anh chính là người bạn hôm đó đến nhà trọ của chúng tôi tìm Mỹ Duy” Biểu cảm của Bùi Hưng Nam phức tạp, lập tức sửa lại: “Tôi không phải bạn của cô ấy, tôi là chồng của Châu Mỹ Duy”
Chương 545: Chồng cũ, ghen tuông
Nhà hàng Pháp cao cấp.
Khăn trải bàn lụa màu sâm-panh, ánh nến lãng mạn, hai đĩa trứng cá kiểu Pháp tuyệt hảo, đèn chùm pha lê trên đầu sáng lấp lánh càng khiến cho nụ cười của một nam một nữ đang ngồi đối diện nhau dùng bữa càng thêm say đảm, rạng ngời Khung cảnh nhà hàng thanh lịch, yên tính, có tiếng vĩ cầm du dương đệm nhạc, cả bầu không khí ngọt ngào lãng mạn.
Thế nhưng, Bùi Hưng Nam ngồi bàn bên đang như lửa đốt, thực đơn dựng đứng trên bàn che lấy mặt, anh ta thậm thụt trừng mắt nhìn đôi nam nữ: đang dùng bữa phía trước.
Nghiến răng nghiến lợi, “Ban ngày ban mặt thắp nến làm quái gì” biểu cảm ghen tuông, thật sự muốn bất chấp tất cả lao lên đập bàn quát tháo.
“Thưa anh, xin hỏi có phải anh có điều gì không hài lòng với món ăn của chúng tôi hay không?”
Quản lý nhà hàng đang đi kiểm tra, phát hiện thấy khách bàn này sau khi gọi đồ ăn xong thì không mảy may đụng đến, lập tức đi tới hỏi thăm Bùi Hưng Nam tiếp tục dán đôi mắt tóe lửa vào bàn ăn “gian phu dâm phụ” phía trước, không muốn bận tâm tới quản lý nhà hàng kề bên, không buồn ngẩng đầu, chỉ đáp một câu lấy lệ, “Không Sao.
”
“Thưa anh, phải chăng món thịt cừu nướng chúng tôi làm không phù hợp với yêu cầu của anh?” Quản lý nhà hàng này rất có trách nhiệm.
Bùi Hưng Nam chỉ cảm thấy anh ta phiền phức, ngẩng đầu lên gắt gỏng, “Tôi không có ý kiến gì với món thịt cừu nướng của các anh hết” “Vậy không lẽ là sốt đi kèm của chúng tôi không hợp với khẩu vị của anh, thưa anh, nếu như anh có ý tưởng gì có thế nêu ra cho chúng tôi biết, nhất định chúng tôi sẽ gắng sức để làm vừa lòng khách hàng..” Quản lý nhà hàng trong bộ vest đi giày da có thái độ tuyệt vời.
“Tôi không muốn ăn, anh đừng gọi tôi, đi ra đi.” Bùi Hưng Nam bực bội, hiện tại có là thịt rồng anh ta cũng không có hứng ăn.
Nghe thấy giọng khách như vậy, quản lý nhà hàng cũng không tiện hỏi nhiều, cúi đầu lịch sự, “Chúc anh dùng bữa ngon miệng, có yêu cầu gì có thể gọi chúng tôi bất cứ lúc nào” rồi rời đi, tiếp tục đi quanh xem xét nhà hàng.
Sau khi người quản lý đầy trách nhiệm bỏ đi, Bùi Hưng Nam tiếp tục đanh mặt lại, ngẩng lên theo dõi Anh ta ngơ ngác.
Đâu mất rồi? Bàn của Châu Mỹ Duy trống không, cô ấy và gã tóc vàng tên Henry kia đã đi đâu? Anh ta đứng bật dậy nhìn quanh Thấy một bóng dáng quen thuộc đi ra ngoài cánh cửa kính nhà hàng, Bùi Hưng Nam vội vã gọi phục vụ đến thanh toán, không buồn nhìn giá tiền mà vất luôn một nghìn Euro lên bàn, gương mặt tuấn tú nho nhã của anh ta thoáng vẻ lo lẳng, rảo bước đuổi theo, chỉ sợ mất dấu.
“Anh ơi, anh ơi, anh trả nhiều quá, không đến một nghìn Euro..” Nhân viên nữ đến thanh toán cuống quýt gọi với theo.
Phần sườn cừu nướng mà anh ta gọi chỉ có giá hai trăm chín mươi chín Euro.
Nhà hàng cao cấp này phục vụ rất chuyên nghiệp, nhân viên lập tức đuổi tới nơi giữ anh ta lại, “Thưa anh, tiền của anh…” “Phần thừa là tiền bo cho cô.”
Bùi Hưng Nam dữ dẫn quát lên với cô nhân viên phục vụ xinh đẹp nọ, đối phương như thể bị anh ta làm cho giật mình, Bùi Hưng Nam không rảnh bận tâm đến những người này, vội vàng sải bước đi Châu Mỹ Duy và tên tóc vàng đó đi đâu rồi?
Anh ta lao ra khỏi nhà hàng, nhìn đường phố tấp nập người qua lại, trên mặt đầy vẻ bực bội bất an Bùi Hưng Nam không thuộc đường đi lối lại ở Paris, anh ta quay tứ phía dáo dác tìm kiếm nhưng không thấy bóng dáng Châu Mỹ Duy đâu.
Đám đông đi ngang qua ăn mặc hợp thời, cười đùa vui vẻ, từng cặp đôi nằm tay, ôm eo.
nhau thân mật đi lướt qua anh ta. Nơi đây là giữa đại lộ Champs Elysees của Paris, địa điểm tham quan mua sẵm nối tiếng, rất nhiều khách du lịch Bùi Hưng Nam phát cáu.
Nhưng hòa thượng chạy mất thì chùa vẫn còn đó.
Anh ta đang định quay lại khu chung cư cũ kĩ để ôm cây đợi thỏ thì phía bên phải rộ lên tiếng ồn ào, Bùi Hưng Nam bất giác ngoái lại nhìn Ngay lập tức, mắt anh ta sáng rỡ, Châu Mỹ Duy cũng đang ở giữa đám đông đó.
Anh ta bước vội tới, mỗi lúc một gần, sắc mặt Bùi Hưng Nam mỗi lúc một khó coi, gã Henry chết tiệt kia đang dựa vào người Châu Mỹ Duy, bàn tay lóng ngóng ôm eo cô ấy.
Bùi Hưng Nam tức tối, lửa giận bừng bừng, rõ là đang thấy vợ mình bị gã đàn ông khác sàm số, sải bước lao tới định đánh người.
Thế nhưng, Châu Mỹ Duy túm nhẹ đuôi chiếc váy hoa nhí màu tím bắt trend đang mặc, bước chân trên đôi giày cao gót màu đen rảo bước tung tăng vào trong khách sạn trước mặt.
Bùi Hưng Nam đi theo sau, không dám tin vào mắt mình.
Họ vào khách sạn.
Một đôi nam nữ hẹn hò, ban nãy nhìn nhau âu yếm nói cười vui vẻ lúc dùng bữa trong nhà hàng cao cấp, ôm eo thân mật giữa đường phố, rồi họ đi vào khách sạn.
Giữa Paris hoa lệ ngập tràn lãng mạn, họ đi vào khách sạn, thuê phòng.
“Đúng là hai vị khách vừa rồi đã thuê một phòng” Bùi Hưng Nam bước vào của lớn khách sạn với vẻ mặt phức tạp, lấy hết sức bình tĩnh hỏi lễ tân, anh ta đoán, người phụ nữ truyền thống như Châu Mỹ Duy sao có thế nhanh chóng đón nhận một người đàn ông xa lạ như thế, cho dù cùng người đàn ông khác vào khách sạn cũng phải thuê hai phòng, thế nhưng, sự thật đã khiến trái tìm anh ta chùng xuống.
“Ha ha, ôi Paris lãng mạn!” Mặt Bùi Hưng Nam hung dữ, khóe môi nhếch lên châm biếm Lòng dạ đàn bà như cây kim đáy bế.
Cô đã thực sự thay đối rất nhiều, vì ở Paris, nên cô cũng học theo quan niệm yêu đương của họ, liên tục thử thay đổi đối tượng yêu đương, cái thứ được gọi tên là tình yêu sét đánh chết tiệt này, trong mắt Bùi Hưng Nam chẳng qua là trò lưu manh.
Tên tóc vàng Henry kia nhìn có vẻ còn rất trẻ, cùng lảm chỉ mới ngoài hai mươi.
Tình chị em sao? Quả thực châu u hiện giờ đang thịnh hành mốt này, trẻ tuổi sức khỏe cường tráng, tươi tắn, nhiều thủ đoạn, tỏ tình thể hiện tình cảm giữa phố đông là đủ khiến lòng hư vinh của phụ nữ mãn nguyện Bùi Hưng Nam rầu tĩ đứng giữa đại sảnh khách sạn, trong đầu anh ta chỉ toàn những suy nghĩ gớm ghiếc, tệ hại, hễ nghĩ tới cô ẩy ở cùng đàn ông trong khách sạn là anh ta muốn phát điên lên.
Điên cuồng đập cửa phòng rầm rầm..
Cửa phòng mở ra, Bùi Hưng Nam giận dữ che mờ lí trí, tay trái túm cổ áo Henry, tay phải tung nắm đấm vào giữa mũi cậu ta, máu mũi chảy ròng ròng, Henry nhăn mặt hét lên.
“Anh bị làm sao thế?” Nghe thấy tiếng ồn ào, Châu Mỹ Duy cũng vội ngó nhìn, nhác thấy Bùi Hưng Nam và Henry đứng với nhau, thì hốt hoảng bước vội tới ngăn lại, che chắn Henry phía sau lưng, tức giận vô cùng, “Bùi Hưng Nam, anh lên cơn điên à?
“Bùi Hưng Nam, anh đừng cậy mình có mấy đồng tiền là coi trời bằng vung mặc sức đánh người, ở đây là Paris, chúng tôi sẽ báo cảnh sát bất anh!” Bùi Hưng Nam thấy cô ấy còn che chở cho tên “gian phu kia” thì tức điên.
“Được lắm, có giỏi thì kiện tôi đi, để tôi vào tù bóc lịch… Em tránh ra, hôm nay dù có thế nào tôi cũng không tha cho nó” Bùi Hưng Nam giận dữ quát tháo, đấm thêm một cú vào bụng Henry.
Và thế là, họ đến đồn cảnh sát Paris thật Nhân viên khách sạn không hòa giải được, Bùi Hưng Nam như mất hết lí trí, trong mắt chỉ có.
phấn nộ, tới tấp lao vào đấm Henry, dĩ nhiên Henry cũng không ngốc nghếch chịu đòn, hai người đàn ông vật lộn nhau, quần áo xộc xệch, mặt mũi tím bầm, Châu Mỹ Duy đứng bên la hét, nhân viên khách sạn bất lực đành báo cảnh sát xử lí.
Bùi Hưng Nam hối hận Anh ta thừa nhận mình đã quá bốc đồng, nhưng anh ta bất cần, dù có gây ra rắc rối lớn đến mấy, anh ta cũng phải cho tên Henry kia một trận, cậu ta dám vào khách sạn thuê phòng với Châu Mỹ Duy thì anh ta không nhịn được.
Tuyệt đối không thế để cho chuyện đó xảy ra, nhất là khi anh ta phải trơ mắt ra nhìn, không đời nào! “Chúng tôi không nhơ nhớp như anh nghĩ.”
Mặt Châu Mỹ Duy lạnh tanh, ánh mắt nhìn anh ta như nhìn người dưng nước lã, “Lúc đi trên phố, váy tôi bị người ta làm bẩn, cả người bốc mùi, thuê phòng khách sạn đế tẩm rửa! Henry chỉ giúp đỡ tôi tận tình, còn loại người như anh, chỉ cần có một chút đáng nghỉ là anh đã xem như lẽ dĩ nhiên, những chuyện của anh và Quan Liên trước kia, tôi có nói nửa lời hay không?”
Châu Mỹ Duy giận dữ lên tiếng, nỗi thất vọng cũng cùng lúc dâng lên.
“Tổng giám đốc Bùi, tôi và anh đã không còn quan hệ gì nữa, anh lo hơi nhiều chuyện đấy” Cô đần lấy lại bình tĩnh, dửng dưng nhìn thẳng anh ta.
Bùi Hưng Nam im bặt trước những lời cô nói.
Anh ta muốn phản bác, muốn giải thích.
Anh ta chỉ nhất thời quá khích, chỉ vì quá lo lắng, chứ không thật sự nghỉ ngờ nhân phẩm của cô.
Anh ta chỉ không thế chấp nhận được chuyện cô ấy thân mật với một người đàn ông khác.
“Xin lỗi” Bùi Hưng Nam cúi đầu, tay phải siết chặt chiếc túi đựng hộp trang sức cất công đem từ trong nước sang, bên trong là sợi dây chuyền anh ta đặt làm cho cô ấy, và cả chiếc nhẫn anh ta chuẩn bị cầu hôn và xin làm lành với cô.