Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 734
Chương 734: Hô hấp nhân tạo
Kiều Bích Ngọc đã cứu sống Rafael khi anh đang hấp hối nơi cửa tử.
Elisa rất biết ơn cô.
Cũng giống như nhiều sinh vật cổ đại có các kỹ năng phép thuật, các sinh vật đơn bào.
có thể tự phân chia, một số loài động vật có thể sinh sản vô tính, và con người cũng đã thoái hóa nhiều kỹ năng độc đáo trong quá trình tiến hóa.
Mặc dù xung quanh không có nguồn sáng, ánh sáng từ quyền trượng bằng đá quý là thứ duy nhất phát sáng với ánh sáng đỏ, không thể nhìn thấy Rafael sống lại như thế nào, nhưng có thể nghe thấy tiếng ho của anh ấy, anh ấy trầm giọng hỏi: “Đây là đâu?”
Lucy và Ngụy Bắc vốn đang nằm lăn ra chờ chết ngay lập tức trở nên hăng hái.
Chỉ cần có cơ hội sống sót, thì có là Tiểu Cường không thể đánh bại bọn họ!
Tất cả mọi người đều chờ Kiều Bích Ngọc, tất cả đều lộ ra ánh mắt vô cùng mong đợi, tốt nhất là trực tiếp đưa bọn họ trở về xã hội hiện đại, nhưng đáng tiếc ý tưởng này quá khó để lắm rồi.
Có một vị cao nhân đã nói rằng một người có thể trở thành một vị Phật mà không bị phân tán tư tưởng.
Động vật và con người đều có cảm xúc chủ quan, hễ gặp thứ mình thích là sẽ nghĩ ra cái gì, gặp thứ mình ghét thì không mở miệng, lại sinh lòng oán hận.
Kiều Bích Ngọc không có ước mong tu luyện bản thân tới mức độ đó.
Cô thừa nhận rằng cô đã cố gắng hết sức, nhưng cô vẫn không thể cứu mạng của đại thủ lĩnh August. Cũng có thế trong tiềm thức, cô không muốn cứu mạng người cha này.
Kiều Bích Ngọc giống như một chú chim non mới tập bay.
Elisa bình tĩnh nhìn thủ lĩnh August đã qua đời, bà cũng không có nhiều cảm xúc, mấy chục năm ân ái với thủ lĩnh August đối với bà chỉ là một hồi ức ngăn ngủi, đó vẫn sẽ chỉ là một hồi ức.
Thi thể của Rafael đã bị chôn vùi. Kiều Bích Ngọc không biết làm cách nào để giúp anh ta tìm lại được thân xác của anh ta, cô cũng không thể làm gì được, điều này cũng có nghĩa là Rafael có khả năng sẽ mang xác của Đường Tuấn Nghĩa từ bây giờ.
Dù thế nào đi nữa thì Elisa vẫn cảm thấy rất may mắn là con trai mình có thể sống sót, có lẽ trong lòng bà cũng có hi vọng, Naga cũng dần hồi phục được chút sức lực, nghe theo lời khuyên của bà và Quách Cao Minh, Naga đã cố gắng hết sức tiếp tục đục lỗ xuống dưới.
Naga càng vùng vẫy trong đống bùn thì không gian càng rộng, Lucy, Ngụy Bắc và tất cả mọi người đều ngồi dậy, sẵn sàng chiến đấu đến chết.
Đúng như phỏng đoán của Quách Cao Minh, càng xuống thấp thì bùn càng thưa, có một vũng nước hồ thông với đáy đất, khi Naga khoan vào nước hồ thì nước hồ chắc chẩn sẽ chảy ngược trở lại. Tất cả những gì họ phải làm là giữ hơi thở trong nước, càng sớm càng tốt bơi ra bên ngoài.
Lớp bùn vừa xẹp xuống đã mềm và nhờn, một khi tràn hồ, bùn có thể dễ dàng vùi lấp không gian nhỏ trước đó đã đào ra, vì vậy tốc độ bơi của mọi người phải thật nhanh.
Cho dù Quách Cao Minh và Lucy có thể lực tốt nhưng sau bao ngày mệt nhoài thì việc có thể bơi ra khỏi đây hay không đối với họ cũng như là đang đặt cược mạng mình vào một canh bạc.
Những người lính canh do thủ lĩnh mang đến đã không thể cầm cự được, khu vực này sẽ sớm biến mất và chìm nghỉm trước khi họ có thể bơi ra khỏi đây. Một vài trưởng lão sống sót không thể nín thở. Ngay sau khi không thể cầm cự được, nước, bùn đều sẽ tràn vào trong miệng họ.
Kiều Bích Ngọc thản nhiên tóm lấy một ông lão, giống như vị trưởng lão thứ hai, và kéo ông đang sống dở chết dở bơi nhanh như cá, cô là người đầu tiên đuổi kịp Naga và cũng là người cuối cùng trồi lên khỏi mặt nước.
Quách Cao Minh và Lucy ngạc nhiên nhìn họ, trước đó Quách Cao Minh đã rất lo lắng về việc Kiều Bích Ngọc thiếu năng lượng.
Kiều Bích Ngọc không biết mình bị làm sao, cô cảm thấy tràn đầy năng lượng và sức mạnh, dù sao cũng không thấy mệt, cũng rất sẵn lòng giúp đỡ người khác, cô nhảy xuống hồ nhiều lần, đưa những người bị đuối sức lên bờ.
Lucy, Ngụy Bắc, Cua Biến bơi ra khỏi hồ một cách khó khăn, thở hổn hển, ho sặc sụa vài ngụm nước.
Chết tiệt, cuối cùng đã được nhìn thấy một lần nữa.
Mọi thứ thật là tươi đẹp!
Trời không giết chúng ta.
Chỉ riêng vụ này đã có vô số người chết và bị thương, những người sống sót lại càng tuyệt vọng nhưng cuối cùng thì họ vẫn sống, đối với những người kiệt sức được đưa lên bờ, mọi người cũng tích cực cứu nạn bằng hô hấp nhân tạo, cứu được người nào thì cứu người đó.
Mọi người đều là những người đã trải qua nhiều chuyện, không có rào cản tâm lý nào giữa việc hô hấp nhân tạo, thậm chí là bãng miệng.
Con gà yếu ớt Lục Khánh Nam không đủ sức mà bơi trong hồ được nữa, sặc mấy ngụm nước hồ vào phổi, mặt mũi tái xanh, gọi nhiều lần mà anh ta vẫn không đáp lại, Quách Cao.
Minh thấy tình hình của mình không ổn. Vì vậy, anh đành đã hy sinh bản thân mình. Quách Cao Minh cúi xuống làm hô hấp nhân tạo cho.
Lục Khánh Nam vài hơi, sau đó ấn vào bụng anh ta, miễn cưỡng giữ lại cho Lục Khánh Nam một mạng.
Ngụy Bắc và Cua Biển cũng đang tranh giành thời gian với thần chết, cố gắng cứu người hết sức có thể.
Luey là người lạnh lùng và máu lạnh, cô ấy chưa từng nghĩ đến cứ đừng nói đến làm gì để cứu người, nhưng không biết có phải vì nhìn thấy Quách Cao Minh cứu Lục Khánh Nam mà cảm động hay không mà Lucy cũng đi giúp đỡ những người khác.
Đó là Đường Tuấn Nghĩa, hay nói đúng hơn thì bây giờ anh ta là Rafael. Rafael vừa mới hồi phục và chưa thể kịp hồi phục thể lực.
Lucy đột nhiên có nhã ý dùng nụ hôn đầu đời này của mình để giúp anh ta. Mà thật ra thì Lucy cũng không chắc như này có được gọi là nụ hôn đầu đời hay không nữa. Nhưng đã mất công giúp người thì đương nhiên phải chọn trai đẹp để giúp rồi.
Rafael ho khan rồi anh ấy nhanh chóng trở nên tỉnh táo.
Mở mắt ra, anh bất động kinh ngạc nhìn người con gái trước mặt, Lucy vô cùng có trách nhiệm, hôn một lần cưa đủ liền nghiêm túc làm lại lần thứ hai, còn dùng tay giữ chặt quai hàm của anh, Rafael dường như đang bị cô cưỡng bức tì đúng hơn là hô hấp nhân tạo, đã thế còn là bị cưỡng bức bởi một người phụ nữ “Tỉnh lại sao không nói lời nào!”
Môi Lucy tê dại, vừa ngẩng đầu lên đã phát hiện người dưới đã mở mắt ra, trong lòng chợt bất mãn Rafael tái nhợt nhìn cô với ánh mắt phức tạp, không giải thích cũng biết người con gái kia đang tốt bụng hô hấp nhân tạo cho anh, nhưng không hiểu sao tâm trạng anh lại có chút lộn xộn.
Lucy vốn dĩ muốn đá vào bụng anh, nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt không còn chút máu của Đường Tuấn Nghĩa thì ý tưởng này của cô cũng tan biết.
Dù sao Đường Tuấn Nghĩa cũng là bạn của Kiều Bích Ngọc, mà đụng đến cái gì của Kiều Bích Ngọc thì cũng đều xui xẻo hết Lucy nhanh chóng quay người bước đi, đế kệ thanh niên Rafael vừa mới được cứu sống.
Hồ bên cạnh là hồ trữ nước do thác nguyên thủy tạo nên, tuy rằng thác đã ngừng chảy và núi bị sụp đổ, nhưng hồ gần đó gần như vẫn giữ được nguyên, xung quanh còn có nhiều rừng rậm.
€ó rất nhiều con thú hung dữ đang ẩn náu trong bụi cây, và một đôi mắt quái vật đang nhìn chảm chằm vào bọn họ.
Elisa và Naga là một thể, lần này Naga thực sự đã cứu mạng họ, đồng thời rần khổng lồ cũng mệt mỏi, cuộn mình nghỉ ngơi sau khi leo lên bờ. Elisa cũng lặng lẽ năm trên một tảng đá lớn và thở một cách yếu ớt.
Đột nhiên đám thú rừng xông tới vây quanh họ, nhìn thế nào thì bọn họ cũng chỉ còn nước bị chúng nuốt vào bụng. Ấy vậy mà những con thú này dường như lại tỏ vẻ sợ hãi khi nhìn Kiều Bích Ngọc. Chúng không dám tới gần, chỉ đứng nhìn soi xét.
Ngay khi Kiều Bích Ngọc quay đầu lại nhìn, những con thú hoang lập tức bỏ chạy tán loạn. Dường như chúng đang sợ hãi điều gì đó.
Kiều Bích Ngọc đã cứu sống Rafael khi anh đang hấp hối nơi cửa tử.
Elisa rất biết ơn cô.
Cũng giống như nhiều sinh vật cổ đại có các kỹ năng phép thuật, các sinh vật đơn bào.
có thể tự phân chia, một số loài động vật có thể sinh sản vô tính, và con người cũng đã thoái hóa nhiều kỹ năng độc đáo trong quá trình tiến hóa.
Mặc dù xung quanh không có nguồn sáng, ánh sáng từ quyền trượng bằng đá quý là thứ duy nhất phát sáng với ánh sáng đỏ, không thể nhìn thấy Rafael sống lại như thế nào, nhưng có thể nghe thấy tiếng ho của anh ấy, anh ấy trầm giọng hỏi: “Đây là đâu?”
Lucy và Ngụy Bắc vốn đang nằm lăn ra chờ chết ngay lập tức trở nên hăng hái.
Chỉ cần có cơ hội sống sót, thì có là Tiểu Cường không thể đánh bại bọn họ!
Tất cả mọi người đều chờ Kiều Bích Ngọc, tất cả đều lộ ra ánh mắt vô cùng mong đợi, tốt nhất là trực tiếp đưa bọn họ trở về xã hội hiện đại, nhưng đáng tiếc ý tưởng này quá khó để lắm rồi.
Có một vị cao nhân đã nói rằng một người có thể trở thành một vị Phật mà không bị phân tán tư tưởng.
Động vật và con người đều có cảm xúc chủ quan, hễ gặp thứ mình thích là sẽ nghĩ ra cái gì, gặp thứ mình ghét thì không mở miệng, lại sinh lòng oán hận.
Kiều Bích Ngọc không có ước mong tu luyện bản thân tới mức độ đó.
Cô thừa nhận rằng cô đã cố gắng hết sức, nhưng cô vẫn không thể cứu mạng của đại thủ lĩnh August. Cũng có thế trong tiềm thức, cô không muốn cứu mạng người cha này.
Kiều Bích Ngọc giống như một chú chim non mới tập bay.
Elisa bình tĩnh nhìn thủ lĩnh August đã qua đời, bà cũng không có nhiều cảm xúc, mấy chục năm ân ái với thủ lĩnh August đối với bà chỉ là một hồi ức ngăn ngủi, đó vẫn sẽ chỉ là một hồi ức.
Thi thể của Rafael đã bị chôn vùi. Kiều Bích Ngọc không biết làm cách nào để giúp anh ta tìm lại được thân xác của anh ta, cô cũng không thể làm gì được, điều này cũng có nghĩa là Rafael có khả năng sẽ mang xác của Đường Tuấn Nghĩa từ bây giờ.
Dù thế nào đi nữa thì Elisa vẫn cảm thấy rất may mắn là con trai mình có thể sống sót, có lẽ trong lòng bà cũng có hi vọng, Naga cũng dần hồi phục được chút sức lực, nghe theo lời khuyên của bà và Quách Cao Minh, Naga đã cố gắng hết sức tiếp tục đục lỗ xuống dưới.
Naga càng vùng vẫy trong đống bùn thì không gian càng rộng, Lucy, Ngụy Bắc và tất cả mọi người đều ngồi dậy, sẵn sàng chiến đấu đến chết.
Đúng như phỏng đoán của Quách Cao Minh, càng xuống thấp thì bùn càng thưa, có một vũng nước hồ thông với đáy đất, khi Naga khoan vào nước hồ thì nước hồ chắc chẩn sẽ chảy ngược trở lại. Tất cả những gì họ phải làm là giữ hơi thở trong nước, càng sớm càng tốt bơi ra bên ngoài.
Lớp bùn vừa xẹp xuống đã mềm và nhờn, một khi tràn hồ, bùn có thể dễ dàng vùi lấp không gian nhỏ trước đó đã đào ra, vì vậy tốc độ bơi của mọi người phải thật nhanh.
Cho dù Quách Cao Minh và Lucy có thể lực tốt nhưng sau bao ngày mệt nhoài thì việc có thể bơi ra khỏi đây hay không đối với họ cũng như là đang đặt cược mạng mình vào một canh bạc.
Những người lính canh do thủ lĩnh mang đến đã không thể cầm cự được, khu vực này sẽ sớm biến mất và chìm nghỉm trước khi họ có thể bơi ra khỏi đây. Một vài trưởng lão sống sót không thể nín thở. Ngay sau khi không thể cầm cự được, nước, bùn đều sẽ tràn vào trong miệng họ.
Kiều Bích Ngọc thản nhiên tóm lấy một ông lão, giống như vị trưởng lão thứ hai, và kéo ông đang sống dở chết dở bơi nhanh như cá, cô là người đầu tiên đuổi kịp Naga và cũng là người cuối cùng trồi lên khỏi mặt nước.
Quách Cao Minh và Lucy ngạc nhiên nhìn họ, trước đó Quách Cao Minh đã rất lo lắng về việc Kiều Bích Ngọc thiếu năng lượng.
Kiều Bích Ngọc không biết mình bị làm sao, cô cảm thấy tràn đầy năng lượng và sức mạnh, dù sao cũng không thấy mệt, cũng rất sẵn lòng giúp đỡ người khác, cô nhảy xuống hồ nhiều lần, đưa những người bị đuối sức lên bờ.
Lucy, Ngụy Bắc, Cua Biến bơi ra khỏi hồ một cách khó khăn, thở hổn hển, ho sặc sụa vài ngụm nước.
Chết tiệt, cuối cùng đã được nhìn thấy một lần nữa.
Mọi thứ thật là tươi đẹp!
Trời không giết chúng ta.
Chỉ riêng vụ này đã có vô số người chết và bị thương, những người sống sót lại càng tuyệt vọng nhưng cuối cùng thì họ vẫn sống, đối với những người kiệt sức được đưa lên bờ, mọi người cũng tích cực cứu nạn bằng hô hấp nhân tạo, cứu được người nào thì cứu người đó.
Mọi người đều là những người đã trải qua nhiều chuyện, không có rào cản tâm lý nào giữa việc hô hấp nhân tạo, thậm chí là bãng miệng.
Con gà yếu ớt Lục Khánh Nam không đủ sức mà bơi trong hồ được nữa, sặc mấy ngụm nước hồ vào phổi, mặt mũi tái xanh, gọi nhiều lần mà anh ta vẫn không đáp lại, Quách Cao.
Minh thấy tình hình của mình không ổn. Vì vậy, anh đành đã hy sinh bản thân mình. Quách Cao Minh cúi xuống làm hô hấp nhân tạo cho.
Lục Khánh Nam vài hơi, sau đó ấn vào bụng anh ta, miễn cưỡng giữ lại cho Lục Khánh Nam một mạng.
Ngụy Bắc và Cua Biển cũng đang tranh giành thời gian với thần chết, cố gắng cứu người hết sức có thể.
Luey là người lạnh lùng và máu lạnh, cô ấy chưa từng nghĩ đến cứ đừng nói đến làm gì để cứu người, nhưng không biết có phải vì nhìn thấy Quách Cao Minh cứu Lục Khánh Nam mà cảm động hay không mà Lucy cũng đi giúp đỡ những người khác.
Đó là Đường Tuấn Nghĩa, hay nói đúng hơn thì bây giờ anh ta là Rafael. Rafael vừa mới hồi phục và chưa thể kịp hồi phục thể lực.
Lucy đột nhiên có nhã ý dùng nụ hôn đầu đời này của mình để giúp anh ta. Mà thật ra thì Lucy cũng không chắc như này có được gọi là nụ hôn đầu đời hay không nữa. Nhưng đã mất công giúp người thì đương nhiên phải chọn trai đẹp để giúp rồi.
Rafael ho khan rồi anh ấy nhanh chóng trở nên tỉnh táo.
Mở mắt ra, anh bất động kinh ngạc nhìn người con gái trước mặt, Lucy vô cùng có trách nhiệm, hôn một lần cưa đủ liền nghiêm túc làm lại lần thứ hai, còn dùng tay giữ chặt quai hàm của anh, Rafael dường như đang bị cô cưỡng bức tì đúng hơn là hô hấp nhân tạo, đã thế còn là bị cưỡng bức bởi một người phụ nữ “Tỉnh lại sao không nói lời nào!”
Môi Lucy tê dại, vừa ngẩng đầu lên đã phát hiện người dưới đã mở mắt ra, trong lòng chợt bất mãn Rafael tái nhợt nhìn cô với ánh mắt phức tạp, không giải thích cũng biết người con gái kia đang tốt bụng hô hấp nhân tạo cho anh, nhưng không hiểu sao tâm trạng anh lại có chút lộn xộn.
Lucy vốn dĩ muốn đá vào bụng anh, nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt không còn chút máu của Đường Tuấn Nghĩa thì ý tưởng này của cô cũng tan biết.
Dù sao Đường Tuấn Nghĩa cũng là bạn của Kiều Bích Ngọc, mà đụng đến cái gì của Kiều Bích Ngọc thì cũng đều xui xẻo hết Lucy nhanh chóng quay người bước đi, đế kệ thanh niên Rafael vừa mới được cứu sống.
Hồ bên cạnh là hồ trữ nước do thác nguyên thủy tạo nên, tuy rằng thác đã ngừng chảy và núi bị sụp đổ, nhưng hồ gần đó gần như vẫn giữ được nguyên, xung quanh còn có nhiều rừng rậm.
€ó rất nhiều con thú hung dữ đang ẩn náu trong bụi cây, và một đôi mắt quái vật đang nhìn chảm chằm vào bọn họ.
Elisa và Naga là một thể, lần này Naga thực sự đã cứu mạng họ, đồng thời rần khổng lồ cũng mệt mỏi, cuộn mình nghỉ ngơi sau khi leo lên bờ. Elisa cũng lặng lẽ năm trên một tảng đá lớn và thở một cách yếu ớt.
Đột nhiên đám thú rừng xông tới vây quanh họ, nhìn thế nào thì bọn họ cũng chỉ còn nước bị chúng nuốt vào bụng. Ấy vậy mà những con thú này dường như lại tỏ vẻ sợ hãi khi nhìn Kiều Bích Ngọc. Chúng không dám tới gần, chỉ đứng nhìn soi xét.
Ngay khi Kiều Bích Ngọc quay đầu lại nhìn, những con thú hoang lập tức bỏ chạy tán loạn. Dường như chúng đang sợ hãi điều gì đó.