Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 716
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 716: Người chết sống lại
Điều này khiến cho tất cả mọi người đều rất tò mò. Đại thủ lĩnh bảo phu nhân của ông ta ra ngoài để làm gì? Nhưng chỉ một lát sau, Cung Nhã Trang đã quay trở lại, đi theo bà ta là bốn tên tay sai đang khiêng một tấm ván gỗ, trên tấm ván gỗ đó có một thi thể đang nằm.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc và sợ hãi.
Sắc mặt Rafael rất phức tạp, anh ta lập tức xông lên trước, nhưng lại bị thị vệ ngăn cản lại.
“Rốt cuộc là ông muốn làm gì?” Rafael giận dữ nhìn chằm chăm vào cha mình.
Ngay cả thi thể của mẹ mình mà ông ta cũng dám mang tới Elisa.
Trong mắt các vị trưởng lão đều xuất hiện vẻ kinh hãi và nghi ngờ. Thật không ngờ thủ lĩnh của bọn họ lại dám mang cả thi thể của đại phu nhân tới đây, mà bọn họ lại không phát hiện ra.
Cơ thể Elisa trắng hơn cả tuyết, bà ấy có một mái tóc dài óng ả màu vàng nhạt, đôi môi nhỏ nhắn đỏ tươi, đôi mắt to xinh đẹp một cách lạ thường bây giờ đang nhắm lại thật chặt.
Tất cả những người gặp bà trong lần đầu tiên đều sẽ phải kinh ngạc, bỏi vì vẻ đẹp hoàn mỹ của bà nhìn không giống người bình thường, giống tinh linh được nhắc đến trong các ghi chép cổ xưa của tổ tiên hơn.
Không biết tại sao, có người đồn ra rằng, Elisa là một yêu quái mang đến tai họa, dung mạo tuyệt trần của bà chỉ là cái vỏ bọc, dùng để che chản cho mục đích mai phục bên người thủ lĩnh của bọn họ, để có thể sát hại hết tất cả con cháu của ông ta nhằm trả thù cho dòng tộc Strozzi.
Hòn đảo của dòng họ Strozzi này là nơi không thể xâm phạm, Elisa nhận được sự phù hộ của thần linh, cho nên bọn họ cũng không dám ra tay giết hại bà ấy.
Cuối cùng, bọn họ tìm được một thông tin trong những quyển sách chép tay ngày xưa, rằng răng nanh của rắn thần Naga khi đâm vào trái tìm một người có thể khiến người đó vĩnh viễn ngủ say. Đây cũng là cách tốt nhất để đối phó với Elisa.
Bọn họ không hề giết bà ấy, chỉ để bà ấy sống trong tình trạng như xác chết mà thôi.
Mà đến bây giờ, thi thể này của Elisa vẫn còn xinh đẹp và hoàn hảo giống như hai mươi năm trước, chẳng có gì thay đổi.
Trong lòng các vị trưởng lão ai nấy cũng đều cảm thấy chột dạ, bởi vì chuyện năm đó, tất cả bọn họ đều là đồng lõa.
Đại thủ lĩnh bảo Cung Nhã Trang cầm một mồi lửa tới gần, Cung Nhã Trang vô cùng vui vẻ lập tức làm theo. Bà ta cầm một bó đuốc tiến lại gần thi thể của Elisa, giờ phút này, bà ta hận không thể dùng một mồi lửa để thiêu cháy người phụ nữ này.
Rafael như phát điên xô đẩy đám thị vệ đang ngăn cản mình: “Cung Nhã Trang, bà dám! Bà dừng tay ngay lại cho tôi! Tôi không cho phép bà tới gần bà ấy!” Anh ta hô lên, khó chịu đến nghẹt thở.
Đám người nhị trưởng lão cũng hoảng sợ, vội vàng mở miệng ngăn cản: “Phu nhân, phu nhân, xin hãy bình tĩnh một chút. Nếu như phu nhân đốt cháy thi thể của Elisa, thì phu nhân sẽ bị nguyền rủa”
“Các người tránh hết ra cho ta, đây là mệnh lệnh của thủ lĩnh”
Đại trưởng lão không thèm để ý đến lễ tiết, nhào tới đoạt lấy bó đuốc trên tay Cung Nhã Trang, sau đó quay đầu nhìn về phía đại thủ lĩnh. Thủ lĩnh của ông ta làm như thế này là đang mượn đao giết người.
Đại thủ lĩnh đứng riêng một chỗ như đang xem kịch, nhìn những người ở đây nháo nhào lên.
Cảm thấy đã tới lúc rồi, ông ta mới chậm rãi ung dung mở miệng hỏi: “… Quan tài đá ở đâu?”
Rất rõ ràng, ông ta đang uy hiếp con trai của mình là Rafael.
Nếu như không lập tức nói ra vị trí của quan tài đá, thì ông ta sẽ cho người dùng một mồi lửa đốt cháy mẹ của anh ta.
Rafael nghiến răng nghiến lợi đáp: “Không có bản đồ, chỉ có thể để tôi tự mình dẫn đường!” Cuối cùng, anh ta chỉ có thể chịu thua trước người cha của mình.
Đại thủ lĩnh nghe anh ta nói như vậy thì lại rất hài lòng, không quên nhắc nhở: “… Vậy ngày mai lập tức xuất phát, đừng có giở trò”
Rafael tức giận ra mặt, khiến đại thủ lĩnh khoái trá cười lớn, hỏi: “Tuy nói mẹ của cậu là một người trẻ mãi không già, bất tử, nhưng nếu như tôi cầm đao chặt đầu bà ấy đi, thì cậu nói xem, bà ấy thật sự có thể sống tiếp được sao?”
Sắc mặt Rafael lập tức cứng lại.
Giây lát sau, thủ lĩnh lại dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua một vòng, nói: “Ta đã chặn đứng thảm họa từ thiên nhiên, ta đã cứu hòn đảo của chúng ta”
August ông ta có được sự uy nghiêm của một người thủ lĩnh, không cho phép bất kì ai được hoài nghi.
Sau đó ông ta cố tình cầm quyền trượng gõ mạnh một cái xuống đất, ý cảnh cáo cho những người đang đứng ở đây biết, ai mởi là chủ nhân thật sự của hòn đảo này, “Tất cả mọi người giải tán đi”
Lần này, đám người nhị trưởng lão cũng không dám có lời dị nghị nào nữa. Chỉ cần hòn đảo của bọn họ khôi phục lại được như bình thường, vậy thì bọn họ cũng chẳng cần quan tâm đến sự sống chết của cô chủ kia nữa.
Lần này, chuyện đám người này tranh cãi với nhau, nhóm của Quách Cao Minh cũng không biết. Còn Kiều Bích Ngọc bị giam một mình trong một cái lồng sắt cũng không nghĩ rằng mình đã sắp chết đến nơi rồi Mà thị vệ thân cận của Cung Nhã Trang thì lại nghe thấy rất rõ ràng, người đó chính là Luecy cải trang.
Thời gian cấp bách.
Bây giờ cô ta nên đi thông báo cho nhóm người Quách Cao Minh trước, hay là đi cứu Kiều Bích Ngọc ra trước?
Đêm nay, lượng tin tức mà Lucy nghe được thật sự khá nhiều, khiến cho đầu óc của cô ta trong lúc nhất thời trở nên rối loạn.
Ngày mai có lẽ đám người kia sẽ sắp xếp đội ngũ để chuẩn bị đi tìm quan tài đá. Chắc chắn Kiều Bích Ngọc sẽ bị xử lý trước khi bọn họ lên đường, tình huống tệ nhất là bọn họ đã đầu độc Kiều Bích Ngọc, hoặc là đã hành hạ cô.
Lucy là một người thị vệ tận tâm với công việc, đứng canh gác ở cổng không nhúc nhích. Thực ra trong đầu cô ta đang có vô số suy nghĩ chạy qua.
“Những người kia chắc là sẽ không ra tay sớm như vậy… Dù gì đi nữa thì con gái của đại thủ lĩnh cũng có một nửa dòng máu là của ông ta, coi như có chặt đầu đi nữa thì hẳn là cũng sẽ dùng một thanh đao được mài sắc bén để cô ta chết một cách thoải mái nhất”
Lucy ôm tâm lý may mắn mong manh, cảm thấy có lẽ Kiều Bích Ngọc có thể được sống thêm một chút nữa Cô ta xoay người ẩn mình vào trong màn đêm đen tối, sau đó nhanh chóng lao đi như.
tên bản. Lucy không lao đi cứu Kiều Bích Ngọc, cũng không đi thông báo cho Quách Cao Minh, mà lại chạy tới chỗ hang động được đào tạm ra để làm nơi nghỉ ngơi cho các trưởng lão.
Hòn đảo thứ hai phải chịu tác động của thiên tai, không ngừng xuất hiện sóng thần.
Đại thủ lĩnh và các trưởng lão bị ép phải di chuyển đi nơi khác. Bọn họ đã quen với môi trường sống tự nhiên của hòn đảo cũ, không thiếu ăn, có lượng vũ khí lớn.
Mà bên cạnh đó, những trưởng lão nho nhã yếu đuối này lại cực kì coi trọng những cuốn sách và ghi chép từ thời cổ xưa, đến mức đi ngủ cũng phải đặt chúng bên gối.
Trong thời gian cấp bách, Lucy đang chạy đua từng giây với thời gian để đi trộm sách.
Lucy cảm thấy, nếu như cây quyền trượng kia thật sự có lực lượng thần kì, vậy thì chắc chắn Kiều Bảo Ngọc sẽ không biết cách sử dụng nó.
Cô ta phải tìm được quyển sách kia, để cho Kiều Bảo Ngọc học được cách sử dụng cây quyền trượng như thế nào, như thế thì mới có cơ hội để hóa nguy thành an được. Những ghi chép cổ xưa có liên quan đến cây quyền trượng chắc chẳn sẽ tập trung ở chỗ của đại trưởng lão Fusco.
Bước chân của Lucy rất nhanh, đám trưởng lão kia sau khi hội họp ở lều tranh của thủ lĩnh xong thì rất thong dong, không có việc gì gấp phải làm, nơi ở của các trưởng lão cũng sẽ không có ai trông coi.
Trong thời gian này đám lão già đó sẽ không về ngay lập tức, vừa đủ thời gian để cô ta có thể lật ngược được tình thế!
Trong hang động được tạm thời đào ra này rất tối tăm và u ám, mỗi trưởng lão có một cái giường ván gỗ của riêng mình.
Những quyển sách quý giá của bọn họ được xếp ngay ngắn trên đầu giường, những quyển sách này chiếm hơn nửa diện tích của cái giường, vô cùng dễ thấy, càng thuận tiện cho Lucy lấy trộm đi.
Lucy cầm viên dạ minh châu trộm được ở chỗ Cung Nhã Trang, mượn ánh sáng yếu ớt của nó để trẳng trợn tìm kiếm trong phòng.
Trong hang động tĩnh mịch chỉ có tiếng những trang sách được lật nhanh…
Mặc dù Lucy không hiểu những văn tự được dùng trong ghi chép cổ xưa này, chẳng qua là trong những quyển ghi chép này thường sẽ được vẽ kèm theo một lượng lớn hình ảnh. Tất cả những quyển sách có vẽ lại hình ảnh liên quan đến quyền trượng, cô ta đều gom lại để mang đi.
Chương 716: Người chết sống lại
Điều này khiến cho tất cả mọi người đều rất tò mò. Đại thủ lĩnh bảo phu nhân của ông ta ra ngoài để làm gì? Nhưng chỉ một lát sau, Cung Nhã Trang đã quay trở lại, đi theo bà ta là bốn tên tay sai đang khiêng một tấm ván gỗ, trên tấm ván gỗ đó có một thi thể đang nằm.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc và sợ hãi.
Sắc mặt Rafael rất phức tạp, anh ta lập tức xông lên trước, nhưng lại bị thị vệ ngăn cản lại.
“Rốt cuộc là ông muốn làm gì?” Rafael giận dữ nhìn chằm chăm vào cha mình.
Ngay cả thi thể của mẹ mình mà ông ta cũng dám mang tới Elisa.
Trong mắt các vị trưởng lão đều xuất hiện vẻ kinh hãi và nghi ngờ. Thật không ngờ thủ lĩnh của bọn họ lại dám mang cả thi thể của đại phu nhân tới đây, mà bọn họ lại không phát hiện ra.
Cơ thể Elisa trắng hơn cả tuyết, bà ấy có một mái tóc dài óng ả màu vàng nhạt, đôi môi nhỏ nhắn đỏ tươi, đôi mắt to xinh đẹp một cách lạ thường bây giờ đang nhắm lại thật chặt.
Tất cả những người gặp bà trong lần đầu tiên đều sẽ phải kinh ngạc, bỏi vì vẻ đẹp hoàn mỹ của bà nhìn không giống người bình thường, giống tinh linh được nhắc đến trong các ghi chép cổ xưa của tổ tiên hơn.
Không biết tại sao, có người đồn ra rằng, Elisa là một yêu quái mang đến tai họa, dung mạo tuyệt trần của bà chỉ là cái vỏ bọc, dùng để che chản cho mục đích mai phục bên người thủ lĩnh của bọn họ, để có thể sát hại hết tất cả con cháu của ông ta nhằm trả thù cho dòng tộc Strozzi.
Hòn đảo của dòng họ Strozzi này là nơi không thể xâm phạm, Elisa nhận được sự phù hộ của thần linh, cho nên bọn họ cũng không dám ra tay giết hại bà ấy.
Cuối cùng, bọn họ tìm được một thông tin trong những quyển sách chép tay ngày xưa, rằng răng nanh của rắn thần Naga khi đâm vào trái tìm một người có thể khiến người đó vĩnh viễn ngủ say. Đây cũng là cách tốt nhất để đối phó với Elisa.
Bọn họ không hề giết bà ấy, chỉ để bà ấy sống trong tình trạng như xác chết mà thôi.
Mà đến bây giờ, thi thể này của Elisa vẫn còn xinh đẹp và hoàn hảo giống như hai mươi năm trước, chẳng có gì thay đổi.
Trong lòng các vị trưởng lão ai nấy cũng đều cảm thấy chột dạ, bởi vì chuyện năm đó, tất cả bọn họ đều là đồng lõa.
Đại thủ lĩnh bảo Cung Nhã Trang cầm một mồi lửa tới gần, Cung Nhã Trang vô cùng vui vẻ lập tức làm theo. Bà ta cầm một bó đuốc tiến lại gần thi thể của Elisa, giờ phút này, bà ta hận không thể dùng một mồi lửa để thiêu cháy người phụ nữ này.
Rafael như phát điên xô đẩy đám thị vệ đang ngăn cản mình: “Cung Nhã Trang, bà dám! Bà dừng tay ngay lại cho tôi! Tôi không cho phép bà tới gần bà ấy!” Anh ta hô lên, khó chịu đến nghẹt thở.
Đám người nhị trưởng lão cũng hoảng sợ, vội vàng mở miệng ngăn cản: “Phu nhân, phu nhân, xin hãy bình tĩnh một chút. Nếu như phu nhân đốt cháy thi thể của Elisa, thì phu nhân sẽ bị nguyền rủa”
“Các người tránh hết ra cho ta, đây là mệnh lệnh của thủ lĩnh”
Đại trưởng lão không thèm để ý đến lễ tiết, nhào tới đoạt lấy bó đuốc trên tay Cung Nhã Trang, sau đó quay đầu nhìn về phía đại thủ lĩnh. Thủ lĩnh của ông ta làm như thế này là đang mượn đao giết người.
Đại thủ lĩnh đứng riêng một chỗ như đang xem kịch, nhìn những người ở đây nháo nhào lên.
Cảm thấy đã tới lúc rồi, ông ta mới chậm rãi ung dung mở miệng hỏi: “… Quan tài đá ở đâu?”
Rất rõ ràng, ông ta đang uy hiếp con trai của mình là Rafael.
Nếu như không lập tức nói ra vị trí của quan tài đá, thì ông ta sẽ cho người dùng một mồi lửa đốt cháy mẹ của anh ta.
Rafael nghiến răng nghiến lợi đáp: “Không có bản đồ, chỉ có thể để tôi tự mình dẫn đường!” Cuối cùng, anh ta chỉ có thể chịu thua trước người cha của mình.
Đại thủ lĩnh nghe anh ta nói như vậy thì lại rất hài lòng, không quên nhắc nhở: “… Vậy ngày mai lập tức xuất phát, đừng có giở trò”
Rafael tức giận ra mặt, khiến đại thủ lĩnh khoái trá cười lớn, hỏi: “Tuy nói mẹ của cậu là một người trẻ mãi không già, bất tử, nhưng nếu như tôi cầm đao chặt đầu bà ấy đi, thì cậu nói xem, bà ấy thật sự có thể sống tiếp được sao?”
Sắc mặt Rafael lập tức cứng lại.
Giây lát sau, thủ lĩnh lại dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua một vòng, nói: “Ta đã chặn đứng thảm họa từ thiên nhiên, ta đã cứu hòn đảo của chúng ta”
August ông ta có được sự uy nghiêm của một người thủ lĩnh, không cho phép bất kì ai được hoài nghi.
Sau đó ông ta cố tình cầm quyền trượng gõ mạnh một cái xuống đất, ý cảnh cáo cho những người đang đứng ở đây biết, ai mởi là chủ nhân thật sự của hòn đảo này, “Tất cả mọi người giải tán đi”
Lần này, đám người nhị trưởng lão cũng không dám có lời dị nghị nào nữa. Chỉ cần hòn đảo của bọn họ khôi phục lại được như bình thường, vậy thì bọn họ cũng chẳng cần quan tâm đến sự sống chết của cô chủ kia nữa.
Lần này, chuyện đám người này tranh cãi với nhau, nhóm của Quách Cao Minh cũng không biết. Còn Kiều Bích Ngọc bị giam một mình trong một cái lồng sắt cũng không nghĩ rằng mình đã sắp chết đến nơi rồi Mà thị vệ thân cận của Cung Nhã Trang thì lại nghe thấy rất rõ ràng, người đó chính là Luecy cải trang.
Thời gian cấp bách.
Bây giờ cô ta nên đi thông báo cho nhóm người Quách Cao Minh trước, hay là đi cứu Kiều Bích Ngọc ra trước?
Đêm nay, lượng tin tức mà Lucy nghe được thật sự khá nhiều, khiến cho đầu óc của cô ta trong lúc nhất thời trở nên rối loạn.
Ngày mai có lẽ đám người kia sẽ sắp xếp đội ngũ để chuẩn bị đi tìm quan tài đá. Chắc chắn Kiều Bích Ngọc sẽ bị xử lý trước khi bọn họ lên đường, tình huống tệ nhất là bọn họ đã đầu độc Kiều Bích Ngọc, hoặc là đã hành hạ cô.
Lucy là một người thị vệ tận tâm với công việc, đứng canh gác ở cổng không nhúc nhích. Thực ra trong đầu cô ta đang có vô số suy nghĩ chạy qua.
“Những người kia chắc là sẽ không ra tay sớm như vậy… Dù gì đi nữa thì con gái của đại thủ lĩnh cũng có một nửa dòng máu là của ông ta, coi như có chặt đầu đi nữa thì hẳn là cũng sẽ dùng một thanh đao được mài sắc bén để cô ta chết một cách thoải mái nhất”
Lucy ôm tâm lý may mắn mong manh, cảm thấy có lẽ Kiều Bích Ngọc có thể được sống thêm một chút nữa Cô ta xoay người ẩn mình vào trong màn đêm đen tối, sau đó nhanh chóng lao đi như.
tên bản. Lucy không lao đi cứu Kiều Bích Ngọc, cũng không đi thông báo cho Quách Cao Minh, mà lại chạy tới chỗ hang động được đào tạm ra để làm nơi nghỉ ngơi cho các trưởng lão.
Hòn đảo thứ hai phải chịu tác động của thiên tai, không ngừng xuất hiện sóng thần.
Đại thủ lĩnh và các trưởng lão bị ép phải di chuyển đi nơi khác. Bọn họ đã quen với môi trường sống tự nhiên của hòn đảo cũ, không thiếu ăn, có lượng vũ khí lớn.
Mà bên cạnh đó, những trưởng lão nho nhã yếu đuối này lại cực kì coi trọng những cuốn sách và ghi chép từ thời cổ xưa, đến mức đi ngủ cũng phải đặt chúng bên gối.
Trong thời gian cấp bách, Lucy đang chạy đua từng giây với thời gian để đi trộm sách.
Lucy cảm thấy, nếu như cây quyền trượng kia thật sự có lực lượng thần kì, vậy thì chắc chắn Kiều Bảo Ngọc sẽ không biết cách sử dụng nó.
Cô ta phải tìm được quyển sách kia, để cho Kiều Bảo Ngọc học được cách sử dụng cây quyền trượng như thế nào, như thế thì mới có cơ hội để hóa nguy thành an được. Những ghi chép cổ xưa có liên quan đến cây quyền trượng chắc chẳn sẽ tập trung ở chỗ của đại trưởng lão Fusco.
Bước chân của Lucy rất nhanh, đám trưởng lão kia sau khi hội họp ở lều tranh của thủ lĩnh xong thì rất thong dong, không có việc gì gấp phải làm, nơi ở của các trưởng lão cũng sẽ không có ai trông coi.
Trong thời gian này đám lão già đó sẽ không về ngay lập tức, vừa đủ thời gian để cô ta có thể lật ngược được tình thế!
Trong hang động được tạm thời đào ra này rất tối tăm và u ám, mỗi trưởng lão có một cái giường ván gỗ của riêng mình.
Những quyển sách quý giá của bọn họ được xếp ngay ngắn trên đầu giường, những quyển sách này chiếm hơn nửa diện tích của cái giường, vô cùng dễ thấy, càng thuận tiện cho Lucy lấy trộm đi.
Lucy cầm viên dạ minh châu trộm được ở chỗ Cung Nhã Trang, mượn ánh sáng yếu ớt của nó để trẳng trợn tìm kiếm trong phòng.
Trong hang động tĩnh mịch chỉ có tiếng những trang sách được lật nhanh…
Mặc dù Lucy không hiểu những văn tự được dùng trong ghi chép cổ xưa này, chẳng qua là trong những quyển ghi chép này thường sẽ được vẽ kèm theo một lượng lớn hình ảnh. Tất cả những quyển sách có vẽ lại hình ảnh liên quan đến quyền trượng, cô ta đều gom lại để mang đi.