Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 686-690
Chương 686: Thần bảo vệ đảo thứ ba
Mưa đã tạnh.
Mưa rơi liên tục trong bảy ngày ngoài hang động, cuối cùng cũng ngừng.
€ó thể bởi vì trời mưa liên tục nên không khí trở nên mát mẻ không ít, bị vây trong hang động bảy ngày làm đám người Kiêu Bích Ngọc lúc ra khỏi hang động tràn đầy phấn khởi, bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ ngây người.
Hiện tại bọn họ đang ở chỗ phía trên chân núi, đưa mắt nhìn một mảnh đồng bằng, vốn cây cối xanh tươi lúc này đều trụi lủi, lá cây rơi xuống đầy đất, chỉ còn lại chạc cây, đường sình lầy trũng xuống thành những cái hố, một số cây thảo dược thấp bé ngay cả rễ cũng bị dập nát.
Cảnh tượng trước mắt đầy hoang vu.
Kiều Bích Ngọc từng oán giận với Tang Ba, sao đảo này không có mưa, lúc này được chứng kiến trận mưa to này qua đi, thế giới cũng thay đổi.
Mọi người ra khỏi hang động, đều trợn mắt hốc mồm nhìn xung quanh, tránh những vũng nước dưới trân, nước của trận mưa này thật sự có độc.
Cũng không có nhiều thời gian để cảm thán, họ thấy xa xa có mấy quả dừa, tuy lá cây dừa này không bị bóc ra từng mảng, nhưng cũng héo rũ, may là bên trong thịt quả không bị ảnh hưởng, Ngụy Bắc bọn họ lấy đao ra, lưu loát leo cây chặt dừa.
Đám Lục Khánh Nam cho ba bốn trái dừa đeo trên lưng, trở thành bình nước, đi tới đầu khát nước liền cầm dừa tu vài hớp.
Chỗ này sườn núi thấp bé, Tang Ba đi nhanh tới, anh ta dùng lực trực tiếp nhổ một loại cây thân dây lên, kéo ra một chuỗi khoai màu đỏ từ trong bùn.
Kiều Bích Ngọc ăn thịt đã phiền, cô thích ăn thứ này, cũng tới giúp lôi lên, kiểm tra cẩn thận mỗi củ khoai lang mới nhổ lên, có thể bởi vì thảm thực vật sinh trưởng trên dốc núi nhỏ nước mưa cũng không đọng lại trong đất nơi này, cho nên mỗi củ khoai ngoại trừ bên ngoài bị dính chút mưa axit, gọt bỏ vỏ ngoài, bên trong vẫn có thể ăn.
Nhìn một số thảo dược tiêu viêm giảm đau, tuy phần rễ của những cây này ngâm nước mưa nên bị rữa nát, nhưng không ảnh hưởng tới hiệu quả của lá cây, Tang Ba cũng hái một ít.
Lúc này họ đang trữ lương thực cho mình.
“Hiện tại chúng ta nên đi về phía nào?”
Này, Rafael, anh kêu chúng tôi giúp tìm quyền trượng, ít ra anh cũng phải cung cấp chút manh mối chứ.
Sau khi họ chuẩn bị xong hết, mọi người đối mặt với vấn đề quan trọng nhất.
Bọn họ có đủ người, có vũ khí, nhưng lại giống như đám rưồi bọ không đầu, không có phương hướng.
Lần này Rafael cũng không bày ra biểu cảm qua loa lấy lệ nữa, mà đưa mắt ngưng mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh suy nghĩ, giống như chính anh ta cũng không dám ra quyết định bừa trong chốc lát.
Tộc trưởng người hoang dã vẫn cố chấp kêu la với Rafael.
Tộc trưởng hy vọng bọn họ có thể trả quan tài đá về chỗ cũ, mà vị trí của quan tài đá chỉ có Rafael biết.
Bây giờ Rafel không có khả năng sẽ nói ra, bởi vì đó là át chủ bài trong tay anh ta.
Kiều Bích Ngọc vốn muốn nói chuyện với tộc trưởng, nhưng cô không biết tiếng bản ngữ, thôi bỏ đi, miễn cho cô lỡ phát âm sai chọc tộc trưởng không vui.
“Tang Ba, anh kêu tộc trưởng bình tĩnh một chút, bà ấy có rống như thế nào cũng không có tác dụng, trừ phi giúp Rafael tìm đủ ba phần quyền trượng.”
Kiều Bích Ngọc nghĩ, dù sao Tang Ba cũng là con trai ruột của là tộc trưởng, để Tang Ba khuyên là thích hợp nhất.
Nhưng Kiều Bích Ngọc đánh giá thấp sự cố chấp của người hoang dã, đối mặt với một người hoang dã chưa được mở mang đầu óc, suy nghĩ sẽ không chịu chuyển sang hướng khác, khuyên như thế nào cũng vô dụng, tộc trưởng ôm một đoạn quyền trượng, bà ta bước đi run rẩy vẫn lẩm bẩm phía sau Rafael.
Cho dù Rafael đi tới chỗ nào phía sau đều sẽ có một cái đuôi lấm bẩm, sắc mặt Rafael ngày càng xấu, có xúc động muốn đạp bà già đáng ghét này một cái.
Vì để tránh xảy ra sự kiện đánh người già, Quách Cao Minh hiếm khi lên tiếng nói với Rafael một câu: “Bà tộc trưởng người hoang dã này có bản lĩnh tránh được ảo giác của đảo thứ ba, cũng có thể tìm được chính xác chỗ giấu quyền trượng, còn biết phải tránh trận mưa này…”
“Rất có thể tộc trưởng biết quyền trượng của đảo thứ ba ở đâu”
Biểu cảm Rafael thay đổi, có lẽ là bởi vì chính anh ta quá mức ngạo mạn, chưa bao giờ để người khác vào mắt, tự nhân anh ta là người quen thuộc với đảo thứ ba này nhất, cho nên chưa từng nghĩ sẽ hỏi người khác hướng đi.
Cũng có lẽ Rafael đã quen sự cô độc, quên việc có chuyện thì tự mình giải quyết, nên không biết phải hợp tác với đoàn đội.
Xoay người, ánh mắt của anh ta sáng lên, sắng giọng mà nhìn tộc trưởng già nua, xấu xí: “Bà biết quyền trượng đảo thứ ba ở đâu?”
“Không biết”
Bà lão tộc trưởng trả lời rất thẳng thän, nhìn bộ dáng có lẽ thực sự không biết.
Sắc mặt Rafael khó coi, trong lòng không khỏi nổi giận, xoay người, đi nhanh về phía sườn núi gần nhất, anh ta muốn đứng ở trên cao mà tự mình đánh giá xem bước tiếp theo nên đi nơi nào.
Cho dù làm chuyện gì anh ta cũng đã quen dựa vào chính mình, bởi vì không thể dựa vào người khác được.
Người khác đều là ngu xuẩn.
Lúc Rafael đang chửi thầm trong lòng, Kiều Bích Ngọc kéo Tang Ba ngăn tộc trưởng người hoang dã lại: “Đừng theo sau anh ta nữa, anh ta thực sự có thể đánh bà đấy” Cô tốt bụng khuyên một câu.
“Tộc trưởng, bà không biết quyền trượng của đảo thứ ba ở đâu, vậy bà có biết ai lợi hại nhất đảo thứ ba…”
“Nạp Già”
Kiều Bích Ngọc còn chưa nói xong, tộc trưởng người hoang dã đã nói một cái tên với cô.
Người mẹ già này của Tang Ba trên mặt tô vẽ nhiều đường sọc đủ mọi màu sắc, lúc này những vết sọc đó trên mặt bà ta đã bị xóa sạch hơn phân nửa, da bà ta ngăm đen, khắp khuôn mặt đây nếp nhăn, vừa trải qua cực nhọc, nhìn bà có vẻ uể oải tiều tụy, nhưng hai tròng mắt lại sáng như thú hoang, còn có mấy vòng ngọc trai và bảo thạch trên cổ bà ta vẫn rất chỉnh tề.
Chẳng biết tại sao, Kiều Bích Ngọc nhìn tộc trưởng người hoang dã này mà dâng lên mấy phần kính trọng.
“Nạp Già là cái gì?”
Tộc trưởng người hoang dã nói cho cô rất nhiều, dường như đang sợ hãi cái gì, tốc độ nói của tộc trưởng rất nhanh, Kiều Bích Ngọc chỉ nghe hiểu hai từ.
Thần bảo vệ, đảo thứ ba.
Lỗ tai Rafael bên kia rất thính, anh ta nghe thấy lời tộc trưởng nói, lập tức quay đầu qua, nghe đến đó, trong mắt anh ta có chút bừng tỉnh đại ngộ.
Anh ta cao giọng hỏi: “Nạp Già này là người hay thứ gì, đang ở đâu?”
Kiều Bích Ngọc không thông minh, nhưng logic của cô là đúng, từ xưa đến nay quyền trượng đều là do người lợi hại nhất đảo đó giữ, đây là vùng đất cá lớn nuốt cá bé, chắc chắn có kẻ mạnh nhất.
Thần bảo vệ đảo thứ ba, Nạp Già.
Rafael lật tung các kinh thư, cũng không tìm được ghi chép về tên này, bà lão tộc trưởng người hoang dã này vẫn có chút tác dụng.
Không biết tộc trưởng có phải cố ý làm Rafael bực bội, bà lắc đầt cũng không biết thân thể thực của Nạp Già, đây chỉ là một cái tên mà tổ tiên bọn họ lưu truyền lại.
Lúc Rafael sắp bùng nổ.
“Nạp Già ở trong thác nước lớn”
Tộc trưởng người hoang dã không hiểu tâm tư đùa cợt, cũng không giấu được bí mật, không suy nghĩ răng có thể dùng thứ này để ép Rafael đi tới chỗ quan tài đá mà nói thẳng đáp án cho bọn họ.
Đây là chỗ ngu muội của người hoang dã, Kiều Bích Ngọc cảm thấy đây là sự đơn giản chất phác mà bọn họ đã sắp mất đi.
Tâm tư đơn giản, sống đơn giản, niềm vui cũng đơn giản, không giống những người bọn họ, lòng tham không đáy.
Chương 687: Thác nước lớn
“Thác nước lớn”
Mặc dù mọi người nghe thấy thì như rơi vào trong sương mù, ngay cả tộc trưởng cũng không biết rốt cuộc Nạp Già thật sự là thứ gì, may mắn là biết Nạp Già sống ở trong thác nước.
Truyền thuyết kể rãng vị thần của hòn đảo thứ ba, Nạp Già sống tại thác nước lớn.
Lúc chúng ta vừa mới xông vào trong đầm lầy thì đột nhiên nghe được âm thanh đánh nhau chấn động từ phía thác nước.”
Ngụy Bắc vẫn còn nhớ rõ tình cảnh lúc ấy, mặc dù không có tận mắt nhìn thấy, nhưng mà cái loại lực đánh thẳng vào như vậy thì nhất định là thác nước.
Nhưng mà khi bọn họ cùng nhau đi tới thì lại không hề nhìn thấy cái thác nước nào cả.
Mọi người không hẹn mà cùng chuyển ánh mắt nhìn về phía Rafael: “Quyền trượng mà anh muốn đang ở bên trong thác nước kìa, nhanh nghĩ cách đi” Con cua có chút hả hê mà cười nhạo nhìn anh ta.
Vẻ mặt Rafael suy ngẫm, lại hỏi ngược lại: “Mấy người thật sự nghe được tiếng thác nước chảy?”
Rafael vừa hỏi như vậy, tất cả mấy người Ngụy Bắc cũng hiểu được, Rafael chưa bao giờ đụng phải thác nước ở hòn đảo thứ ba này.
Quách Cao Minh không nói lời nào, lập tức lấy bản đồ ra, mặc dù vị trí địa lý trên tấm bản đồ này đã trải qua những thay đổi đáng kể, nhưng nó vẫn còn tính hướng dẫn.
Đúng là hình như cũng tìm được một vài thứ trên bản “Cái dấu này là để chỉ thác nước.”
Trên bản đồ vẽ một ngọn núi cao, kèm thêm biểu tượng hình dòng nước.
Hầu Tử mở miệng trước tiên: “Cậu Minh, cái bản đồ này không chính xác.”
“Nếu tộc trưởng đã nói Nạp Già là một truyền thuyết thời cổ xưa, vậy thì Nạp Già và tấm bản đồ này đều đấ tồn tại từ lâu giống nhau, hoặc là Nạp Già vẫn còn đang trốn ở đây”
Rafael nghe anh nói như vậy, cũng không có phản đối, lựa chọn đánh cược một lần, dù sao bây giờ bọn họ cũng không có phương hướng gì cả.
Vì vậy mọi người thu dọn đồ đạc, dựa theo phương hướng trên bản đồ, bắt đầu tìm kiếm vị trí của cái thác nước lớn này.
Bởi vì trước đó trời mưa liên tục, cho nên mặt đất trở nên vô cùng mềm xốp và lầy lội, vì chú ý đến sự an toàn, bọn họ suy tính cầm trên tay một cái lưỡi lê, hoặc là một ngọn giáo dùng như một cái gậy để chống.
Mà dù sao thì tộc trưởng hoang dã cũng đã lớn tuổi, sau khi bà đi theo đại đội đi hai tiếng đường núi thì cũng đần dân mệt mỏi, đội ngũ mà Quách Cao Minh dẫn theo đều là mấy tên không hiểu cái gì là kính già yêu trẻ, tộc trưởng hoang dã bị bỏ rơi lại phía sau, bà cố gắng run rẩy đi cuối cùng.
Lục Khánh Nam cẩn thận, anh ta đẩy người Kiều Bích Ngọc đang đi ở bên cạnh, nói một câu đề nghị: “Cô đi gọi Tang Ba đi, bảo anh ta cống mẹ mình đi đường.”
Kiều Bích Ngọc quay đầu nhìn, thấy tộc trưởng hoang dã đi bộ cũng thở hổn hến, vội vàng chạy tới Không biết có phải là thấy Kiều Bích Ngọc có lòng tốt hay không, tộc trưởng lại có thể đưa cái quyền trượng mà bà vẫn luôn ôm chặt lấy kia cho cô, Kiều Bích Ngọc giật mình một lúc lâu: “Cảm ơn.”
Cảm ơn tộc trưởng đã tin tưởng.
Tộc trưởng còn dạy Kiều Bích Ngọc cách gộp hai đoạn của quyền trượng lại chung một chỗ, thì ra là ở khoảng giữa một phần ba của quyền trượng có một cái cơ quan nhỏ làm mối nối, lúc hai đoạn của quyền trượng hợp lại thì cũng phải dài gần một mét rưỡi.
Nếu như không phải là sợ tộc trưởng và Rafael có ý kiến bất đồng, Kiều Bích Ngọc gần như là muốn dùng cái quải trượng này, độ dài như này mà vác nó theo thì thật sự là có chút khó khăn Tộc trưởng hoang dã lắc đầu với cô một cái: “Khi đến Thánh Địa, nó sẽ đi”
Mặc dù Kiều Bích Ngọc chưa quen được khi nghe lời phiên dịch của người bản xứ, nhưng mà vẫn có thể hiểu được đại khái, không cần phải tách cây quyền trượng đã hợp lại này, ngộ nhỡ có đi qua ‘Thánh Địa, cây quyền trượng này sẽ tự mình tìm được chỗ.
Cũng giống như lúc trước, quyền trượng trong tay cô đột nhiên bay lên, rồi sau đó họ tìm thấy sườn núi ẩn hiện, sườn núi kia ghi lại những bức bích họa của các di tích văn hóa quý giá, quả thật cũng được coi như là một thánh địa Kiều Bích Ngọc có chút hưng phấn, thì ra hai đoạn của quyền trượng ghép chung lại một chỗ cũng có thể tìm tới di chỉ quan trọng nhất.
Cô đoán là Rafael chắc chắn không biết được chuyện này, cô cũng không có ý định nói cho tên khốn này biết.
kiều Bích Ngọc gọi Tang Ba tới đây, Tang Ba cống mẹ già lên vai rồi bước đi từng bước, Lục Khánh Nam cũng đã chạy tới tham gia náo nhiệt: “Wow, cái quyền trượng này hợp lại, vậy chắc hẳn hình dáng ban đầu của nó cũng phải dài hơn hai mét, chỉ thiếu phần ở phía trên nữa thôi, rất có khí thế”
Kiều Bích Ngọc khua cái quyền trượng ghép này qua lại bốn phía giống như là thăm dò, muốn cảm ứng một chút xem có phát hiện ra cái gì hay không, đáng tiếc là quyền trượng không có gì khác thường cả, có thể biết được là vị trí của bọn họ vẫn còn cách nơi cần tới khá xa.
Đi cả một đường chỉ dừng lại nghỉ ngơi một chút, đến giữa trưa, mặc dù thời tiết hôm nay không được coi là gay gắt nhưng có một Tầng mây mỏng, một vài tia nắng xuyên qua chiếu xuống.
Ở nơi này có ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu xuống, ngay phía trước bọn họ là một dòng sông, dòng sông chảy xiết uốn lượn quanh co.
“. Theo như tấm bản đồ, phía hạ du của con sông này chính là thác nước lớn mà chúng ta muốn tìm.” Quách Cao Minh đứng lại, nhìn quanh bốn phía.
Dưới tình huống bình thường, bọn họ sẽ chọn việc đi thẳng xuống dọc theo bờ sông.
Nhưng mà hai bên bờ sông này đều là bùn đất tơi xốp, phủ đầy bèo và rong, nhìn qua thì trông giống như là một cái đầm lầy lớn vậy, khiến cho bọn họ nhìn thấy mà phải sinh lòng sợ hãi, ”…
Lần này chúng ta vẫn nên làm một cái bè gỗ để đi xuống dưới đó thôi” Ngụy Bắc vẫn còn thấy sợ hãi trong lòng đối với việc gặp phải con cá lớn ở trong đầm lầy lần trước.
Hầu Tử lại không có bóng ma trong lòng đối với lần đó, anh ta phản đối: “Nếu như phía dưới con sông này chính là thác nước, bè gỗ của chúng ta mà cứ theo nước chảy lao xuống dưới, hoàn toàn không thể khống chế không được được, như vậy chẳng phải là chịu chết hay sao?”
Cua Biển nhìn về phía đầm lầy một cái, rùng mình một cái, vẻ mặt căng thẳng không có cảm xúc gì nói với Hầu Tử: “… Ông đầy tình nguyện bị lao xuống dưới thác nước.”
Đầm lầy là một nơi luôn khiến cho người ta có cảm giác âm u kinh khủng, còn có cả những loài thực vật sinh sống dưới nước rậm rạp chẳng chịt nữa, không cẩn thận một chút là cả cơ thể sẽ vô tình chìm xuống, hơn nữa còn phải làm mồi cho cá.
Tất cả bọn họ đều là những cao thủ chơi đùa với sự giới hạn, trước kia từng lặn và lướt sóng dưới đáy biển sâu còn chưa nói đâu.
Hầu Tử vẫn không đồng ý như cũ: “Chúng †a có người già và người bị thương.”
“Dù sao thì tôi cũng sẽ không đi vào đâm lầy”
Trong cạnh tranh, không thể không quyết tâm, dưới tình huống và hoàn cảnh sống còn ác liệt, phải đưa ra quyết định sống chết.
Mà mọi người cũng sẽ rất dễ dàng trở nên chia rẽ, nghỉ ngờ, tự đấu đá nhau trong hoàn cảnh như này.
“Buộc bè gỗ đi, chúng ta đi đường thủy”
Quách Cao Minh suy nghĩ một lát, mở miệng nói với bọn họ.
Dù vẫn còn có tiếng lầm bầm nhưng mà cũng không còn ai dám có suy nghĩ khác nữa, thành thật đi chặt cây.
Sự phục tùng của các thành viên đối với Quách Cao Minh khiến cho Tang Ba được mở rộng tầm mắt, Tang Ba cũng rất muốn trở thành một người như Quách Cao Minh vậy, cái tên Tiểu nhân này thật thông minh.
Theo quan điểm của Tang Ba, chỉ có người tài giỏi mới có người theo đuổi, mà Tang Ba thì cho rằng tài giỏi là có thể nghĩ ra được rất nhiều ý tưởng thông minh, ở phương diện này thì Tang Ba có chút tự tỉ Đầu nguồn con sông ở trước mặt này vừa đúng lúc chia cái đâm lầy kia thành hai phần, nước sông trong suốt, một đường sông dài không có bèo hay rong mọc dày đặc chặn đường.
“Dựa theo bản đồ, từ vị trí của chúng ta đến thác nước lớn còn khoảng hai mươi cây số, cho nên là nên đi đường sông” Nếu như là gặp phải tình huống đặc biệt thì mới quyết định.
Con cua và Ngụy Bắc cùng nhau buộc bè gỗ đặc biệt nhanh.
Nếu như phải đi hai mươi cây số qua đầm y thì đúng là muốn mạng của bọn họ mà.
Bây giờ bọn họ có tổng cộng tất cả là hai mươi mốt người, còn chưa có tỉnh cả con mèo bá tước kia, cho nên cần ít nhất hai cái bè gỗ lớn, chặt bốn cái cây thân gỗ để giúp bè gỗ khống chế phương hướng ‘Tốn không tới hai tiếng đồng hồ, bè gỗ đã được buộc chắc, mọi người cùng nhau đẩy bè gỗ xuống nước.
Biết rõ là đường đi nguy hiểm, nhưng trong lòng vẫn có mấy phần phấn khích như cũ, quát lên một tiếng: “Lên đường!”
Kỹ năng bơi lội của Kiều Bích Ngọc coi như không tệ, nhưng khi cô vừa nhảy lên bè gỗ, cảm giác thân thể có chút khó giữ thăng bằng, mới đầu thì cô cho là mình chưa quen khi đứng trên bè gỗ bập bềnh không yên, Quách Cao Minh còn cố ý liếc mắt nhìn cô một cái.
Cô cố gảng đứng thẳng lại, tỏ vẻ mình không có sao, lúc này không muốn tạo ra thêm phiền phức cho mọi người.
‘Vậy mà khi bè gỗ nước chảy trôi xuống, Kiều Bích Ngọc càng ngày càng cảm giác rõ ràng được là mình đứng không vững, cô dứt khoát ngồi xuống, mà trong nháy mắt này, quyền trượng ở trong ba lô khoác trên lưng của cô động đậy lắc lư.
kiều Bích Ngọc trợn mắt há hốc mồm.
Cô hoàn toàn không có phản ứng kịp, hai đoạn quyền trượng quý giá này vèo một cái, cô trơ mắt nhìn bọn chúng bay vọt vào trong sông.
Chương 688: Lật bè gỗ
Trong lúc Kiều Bích Ngọc bước lên bè gỗ không bao lâu, tổ hợp quyền trượng dài một mét rưỡi ở trong cái ba lô khoác trên lưng của cô giống như là cảm ứng được cái gì đó, quyền trượng đột nhiên lắc lư kịch liệt.
Cô trơ mắt nhìn quyền trượng vèo một cái bay vọt vào trong dòng sông.
Quyền trượng màu vàng ở trong dòng sông trong suốt lại vô cùng nổi bật, Kiều Bích Ngọc gần như là phản ứng theo bản năng của cơ thể, cô tung người nhảy lên một cái, nhảy thẳng vào trong lòng sông, vươn hai tay ra bắt lấy quyền trượng.
May mắn là tổ hợp hai đoạn quyền trượng này dài, ngón tay của Kiều Bích Ngọc bắt được phần đuôi, nhưng quyền trượng giống như là một vật sống vậy, sức mạnh kinh người, giống như là cá chuồn ở trong nước, kéo cả người Kiều Bích Ngọc bay về phía trước..
“Aaa”
“… Quyền, quyền trượng lại chạy” Kiều Bích Ngọc bị nước sông sặc vào miệng, sợ hãi kêu to: ‘Aaa.’ Quách Cao Minh và mấy người Rafael cũng cực kỳ khiếp sợ, lúc lấy lại được tinh thần thì lại chỉ có thể nhìn thấy Kiều Bích Ngọc bị thứ gì đó ở trong nước kéo đi lôi về phía trước với tốc độ cực nhanh.
Tốc độ bây giờ quá nhanh, bọn họ ở trên bè gỗ, cũng chỉ có thể nghe thấy được tiếng kêu sợ hãi của Kiều Bích Ngọc, cùng với tóc đen lơ lửng lay động theo dòng nước của cô, dần dần không còn nhìn thấy bóng dáng của cô nữa.
“Lập tức, lập tức buông tay.’ Quách Cao Minh nhớ lại lần đầu tiên sức mạnh của một đoạn quyền trượng cũng đủ để kéo Kiều Bích Ngọc bay lên trời, sức mạnh như vậy không phải là thứ mà người bình thường có thể chống đỡ được.
Lúc này ở trong lòng sông Kiều Bích Ngọc giống như là bị người buộc vào phía sau một cái phi thuyền vậy, bị kéo bay với tốc độ cao, ngay cả khi bị sặc vài ngụm nước sông, bị luồng sức mạnh này lắc lư đến mức hoa mắt chóng mặt, hai tay của cô vẫn nẳm chặt lấy quyền trượng theo bản năng của cơ thể.
“Kiều Bích Ngọc, buông tay, mau buông quyền trượng ral”
Giọng nói vội vã kia của Quách Cao Minh mơ hồ truyền đến, đầu óc của Kiều Bích Ngọc lập tức hiểu ra, đúng vậy nha, cô làm gì mà ngốc như vậy, cố nắm chặt lấy cái quyền trượng này rồi tự mình chịu tội đây.
Lúc cô buông cả hai tay ra, bàn tay lập tức bị mài rách da chảy máu, có thể tưởng tượng được tốc độ này nhanh tới mức nào, Kiều Bích Ngọc chịu đựng sự đâu đớn truyền đến từ lòng bàn tay, nhìn quyền trượng màu vàng quý giá bay đi theo hướng dọc theo con sông.
Phía sau lưng, mấy người Quách Cao Minh lập tức tăng tốc độ của bè gỗ đi về phía của cô, Rafael mang vẻ mặt tức giận nói: “Cô buông tay? Cô mau đi tìm quyền trượng về đây cho tôi!”
Rafael quan tâm đến cái quyền trượng đã bị mất hơn.
Anh ta thật vất vả mới có thể thu được hai đoạn quyền trượng, bây giờ lại cùng lúc mất hết Kiều Bích Ngọc bị anh ta trách mắng có chút không chịu được, dòng nước trong sông chảy xiết, cô bơi ngược dòng về phía bọn họ đã có chút cố hết sức.
Ngay phía trước mặt cô bơi tới là chỗ của Rafael ở trên bè gỗ, Rafael giống như là một con mèo bị chọc cho xù lông, hoàn toàn không còn khí chất cao quý lạnh nhạt của mình nữa, tức giận tới mức không kiềm chế được: “Quyền trượng của tôi đâu rồi hả?!”
Kiều Bích Ngọc vừa mới muốn mở miệng phản bác, Ngụy Bắc ở trên bè gỗ lập tức chú ý tới trong nước có bóng dáng màu đen, vội vàng hét lên: “Kiều Bích Ngọc, trong nước có cái gì đó… Cô, cô lập tức leo lên bè gỗ đi, mau lên!”
Mọi người lập tức liên tưởng đến con cá lớn gặp phải ở trong đầm lầy kia, bình thường cá chép nặng khoảng hơn một trăm cân, hàm răng bén nhọn, khiến cho người khác phải rùng mình.
“Mau, mau bò lên!”
Mọi người thấy con cá lớn này đã chết, thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng.
Kiều Bích Ngọc ở bên kia tục bơi ngược dòng, dùng sức lực toàn thân, bắt được gậy gỗ mà Ngụy Bắc giơ ra, bọn họ ở trên bè gỗ kéo, Kiều Bích Ngọc cũng dùng sức mà bơi.
Khi hai tay của Kiều Bích Ngọc vừa bám được vào bè gỗ của Ngụy Bắc, cô đột nhiên nhớ ra: “Cộng thêm tôi nữa thì có chút quá tải, tôi vẫn nên lên bè gỗ của Quách Cao Minh thôi”
Mới vừa rồi là tình huống khẩn cấp, quả thật là mấy người Ngụy Bắc đã quên mất chuyện này, bè gỗ là được tạm thời buộc lại, trọng lượng của tất cả mọi người đã được tính toán cả, cũng đã phân chia người rồi, nhất là bây giờ trên bè gỗ của bọn họ còn có Tang Ba 1o lớn này đang ngồi, mực nước so với bè gỗ đã bị ép tới mức thấp nhất rồi.
Bè gỗ của Quách Cao Minh ở sau lưng cũng rất nhanh sẽ đi tới chỗ của bọn họ, con cá lớn mới vừa rồi kia cũng đã chết, để cho.
Kiều Bích Ngọc leo lên bè gỗ ở phía sau kia thì cũng chỉ cần đợi thêm ba phút mà thôi.
Trong ba phút đồng hồ ngắn ngủi kia, đột nhiên có chuyện xảy ra, có lẽ là mùi máu tươi của con cá vừa chết kia quá nồng, lại có thể đưa tới thêm nhiều con cá hơn tạo thành bầy bơi về phía bên này.
Trong nháy mắt, trong dòng sông đều là màu đen lớn nhỏ, dày đặc bơi về phía của bọn họ.
Kiều Bích Ngọc vẫn còn đang ngâm mình ở trong dòng sông, cô hoảng sợ nhìn về phía trước, không đợi cô đưa ra lựa chọn, Tang Ba to lớn kia đột nhiên bịch một tiếng nhảy vào trong lòng sông, bớt đi sức nặng của Tang Ba, bè tức nổi lên trên mặt nước.
Mấy người Ngụy Bắc, Quách Cao Minh cũng không ngờ tới là Tang Ba lại đột nhiên tự lựa chọn nhảy xuống nước, không có chờ bọn họ mở miệng bảo anh ta hành động, Tang Ba dựa vào sức mạnh ưu thế của mình, một tay dễ dàng nhấc Kiều Bích Ngọc lên trên bè gỗ.
Tang Ba dùng tay không tóm lấy con cá đang lao tới, đánh từng quyền vào đầu của bọn chúng, nhưng loại cá này rất trơn, Tang Ba không bắt được, cánh tay và bàn tay thô ráp còn bị gai nhọn của con cá cờ làm bị thương chảy máu.
Kiều Bích Ngọc lập tức hô to: “Tang Ba, anh bơi sang phía bên cạnh mau, để cho bọn họ dùng súng…”
Phía sau Quách Cao Minh đã giơ súng lên đợi để giết những con cá lớn hung tàn này, lại ngại Tang Ba to lớn cản trở tâm mắt, Ngụy Bắc, con cua, ngay cả Lục Khánh Nam cũng cầm vũ khí lên liên tục bản về phía mặt nước.
Tang Ba lập tức hiểu được là mình đã làm trở ngại người khác, lập tức bơi sang phía bên cạnh.
Dưới hỏa lực liên tục của mấy người Quách Cao Minh, dường như bầy cá lớn này.
cũng biết nguy hiểm, càng ngày càng có nhiều xác cá chết trôi nổi trên mặt sông.
€ó lẽ là vạn vật đều có linh tính, đàn cá hung dữ này cũng không dám dễ dàng lao về phía bọn họ nữa.
“Tang Ba, anh lên đi.”
Lợi dụng khoảng trống, Kiều Bích Ngọc vẫy tay hét lên ra hiệu với anh ta.
Tang Ba không muốn làm trở ngại đến thao tác dùng súng bắn đàn cá của mấy người Quách Cao Minh, nên một mình anh bơi về bên phía bờ trái của đầm lầy, bên kia nước sông cạn, anh ta đứng thẳng lên, đưa tay kéo vài cây rong bèo bền chắc, nước sông lúc này cũng không vượt quá bả vai của Tang Ba.
Tang Ba lắc đầu với Kiều Bích Ngọc, anh biết cơ thể của mình nặng nề, nếu như anh ta mà leo lên bè gỗ thì có thể sẽ bị lật.
Kiều Bích Ngọc muốn khuyên anh trèo lên, dù sao ở trong nước vẫn sẽ luôn tồn tại sự nguy hiểm.
‘Vậy mà lúc này, tất cả mọi người chú ý đến một hiện tượng kỳ lạ, đàn cá lớn này đồng thời thay đổi phương hướng bơi, giống như là chạy trối chết tản ra bốn phía vậy.
Chương 689: Vật lộn với sự sống và cái chết
Bỗng nhiên tất cả mọi người chú ý tới hiện tượng kỳ lạ, đàn cá lớn gần như đồng thời di chuyển phương hướng giống như là chạy trốn tản đi khắp mọi nơi.
Với kinh nghiêm tác chiến dã ngoại đám người Quách Cao Minh lập tức cảnh giác, có thế sẽ có kẻ săn mồi càng mạnh hơn Đúng như dự đoán.
Đàn cá ở hai bên đầm lây của dòng sông bơi lội thục mạng mà rất nhanh có một con cá sấu Caymen lớn màu nâu đen với lớp da cứng như áo giáp và chiêu dài ít nhất tám mét hiện ra ở trước mặt chúng.
Cá sấu Caiman.
Cá sấu to lớn khỏe mạnh bò nhanh bằng bốn chân từ bên trong đám bèo ở một bên đầm lầy ra ngoài, nó linh hoạt lặn vào trong nước sông, bóng đen thật dài thấp thoáng dưới nước làm cho người ta kinh hãi.
Đám người Quách Cao Minh nắm chặt súng ống căng thẳng nhìn chăm chãm tình hình ở trong nước sông thì bất ngờ chiếc bè gỗ của họ đột nhiên bị cá sấu từ dưới đáy nước đụng vào, sức lực mạnh mẽ này là người ở bên trên bè gỗ mất thăng bản.
Họ liên tục kêu lên đầy sợ hãi, bè gỗ bị đụng đến nỗi lật ngược lại làm cho tất cả mọi người lập tức rơi xuống sông.
Rafael và Ngụy Bắc, Kiều Bích Ngọc ở phía trước nhìn thấy bè gỗ của đám người Quách Cao Minh bị cá sấu đụng lật ngược lại thì mỗi một người đều ngạc nhiên mất hồn.
“…Cẩn thận!”
Nguy Bắc kinh hồn bạt vía nhìn con cá sấu 1o lớn biến dị lại lần nữa hướng về phía đám người Quách Cao Minh.
Nhưng vừa mới dứt lời người ở bên trong nước còn chưa kịp phản ứng, đám người Quách Cao Minh còn đang chật vật cố gắng lơ lửng ở trên mặt sông để hít thở không khí, nước sông ở chỗ này chảy xiết cũng tạo thành một loại lực cản với họ.
Đám người Ngụy Bắc lập tức bản vê phía cá sấu, ầm ầm ầm. Họ nổ súng vào bên trong sông muốn bảo vệ để đám người Quách Cao Minh tranh thủ thời gian.
Tuy nhiên cũng không bản trúng vì sức cản của dòng sông đã làm chậm tốc độ của viên đạn, cộng với cá sấu to lớn biến dạng có lớp da giống như áo giáp, nó lặn xuống sông nên đạn bình thường rất khó có thể làm nó bị thương.
“Nó, nó đang bơi về phía chúng tai” Mặc dù đám người Ngụy Bắc bắn súng không làm con cá sấu to lớn bị thương nhưng dường như tiếng súng đã làm cho nó tức giận.
€on cá sấu to lớn với thân hình dài tám mét quấy cái đuôi dài ở dưới sông màu nâu đen, nó quay người lại và bơi rất nhanh về phía bè gỗ của Ngụy Bắc.
Cùng lúc đó Kiều Bích Ngọc ở trên bè gỗ cũng nằm thật chặt một lưỡi lê dài, cô lộ ra vẻ rất luống cuống mê mang nhìn cá sấu to lớn đang bơi lại.
Đám người Quách Cao Minh thấy thế cũng lập tức bắn vê phía con cá sấu to lớn nhưng mà đều vô ích vì khoảng cách xa cộng với sức cản của sông rất lớn. Rafael đứng ở bên trên bè gỗ chuẩn bị nâng một khẩu súng lửa hạng nặng lên nhắm chuẩn vào con cá sấu to lớn đáng sợ đang lao trên sông.
Bang Viên đạn lửa phát ra ánh sáng chói mắt có lực xung kích siêu mạnh, viên đạn lớn lao thắng xuống sông phát ra tiếng động lớn làm rung động lòng sông, mặt sông cũng bị lắc lư một chút.
Nước sông trong veo lập tức trở nên đục ngầu, mọi người kinh ngạc, lo lắng nhìn chăm chăm vào dòng sông.
Tạm thời vẫn chưa thể xác định con cá sấu to lớn có bị bắn trúng hay không.
Mà lúc này bởi vì súng lửa có lực giật mạnh nên Rafael đang đứng trên bè gỗ mất thăng bằng vì vậy cơ thể khó mà giữ thăng bằng, viên đạn bản ra cơ thể của Rafael cũng lùi lại phía sau, nếu không cẩn thận thì sẽ ngã xuống sông Nước sông đục ngầu dần dần lắng xuống, bóng đen †o lớn cũng chìm xuống đáy sông, Kiều Bích Ngọc thấy vậy còn chưa kịp vui mừng thì bóng chiếc đuôi dài của con cá sấu bị thương đang rung lên dữ dội ở đáy sông, dường như nó tràn đầy tức giận nên được sống lại rồi bỗng nhiên nhảy lên.
Viên đạn lửa đã làm bị thương nặng phần chân trước bên trái và gấy một móng vuốt của con cá sấu to lớn, giống như một miếng thịt thối chảy ra máu tanh hôi, nhưng điều này.
không làm cản trở con cá sấu to lớn diễu hành nhanh hơn và hung dữ mạnh mẽ hơn.
Kiều Bích Ngọc nhìn thấy thì chết lặng.
Con cá sấu to lớn này hình như có chỉ số thông minh nhất định, nó biết là ai đã làm nó bị thương, một đôi mắt cá sấu u ám nhìn chằm chằm nước sông điên cuồng bơi về phía Rafael.
“Dao, đưa dao cho tôi!”
Rafael cũng bị dọa đến nỗi hoảng sợ, vừa chèo thuyền vừa xoay người vội vang la to với những người trên bè.
Kiều Bích Ngọc đưa tay đang cầm lưỡi lê tới Rafael duỗi dài tay ra vừa định đỡ lấy thì bị con cá sấu to lớn bất ngờ bơi tới dọa sợ đến nỗi đột nhiên né tránh.
Con cá sấu to lớn há to miệng với những hàng răng sắc nhọn ra cắn, lực căn này thật đáng kinh ngạc.
Nó cắn vào khoảng không May mắn thay Tang Ba kịp thời bơi tới tóm lấy Rafael, nếu không Rafael sẽ bị cắn gấy thành hai đoạn đầu và thân.
Tang Ba tay không tấc sắt mạnh mẽ đấm vào đầu cá sấu to lớn, đợi cá sấu to lớn vung vẩy đầu, lại lần nữa há miệng đưa hàng răng nanh ra mạnh mẽ tấn công về phía Tang Ba.
Do nổi trên sông nên thân hình to lớn của Tang Ba càng trở nên linh hoạt, Tang Ba nhảy lên trên người con cá sấu dùng hai tay hai chân giữ chặt con cá sấu.
Bây giờ con cá sấu không thể quay đầu lại để cắn anh ta, nó tức giận lăn lộn cơ thể ở trong nước, cát dưới đáy sông bị con cá sấu to lớn làm xáo trộn, mặt nước lại trở nên đục ngầu.
Trái tim Kiều Bích Ngọc siết chặt lại: “Tang Ba” Cô vô cùng lo lắng la to trên dòng sông bị vẩn đục.
Raphael cũng lo lắng hét lên trước dòng sông đang cuồn cuộn: ”…Tang Ba, cầm lưỡi lê đâm vào vết thương của nói”
Đáng tiếc âm thanh cá sấu to lớn lăn lộn trên nước sông đã lấn át tiếng hò hét của họ, cả người của Tang Ba nhấp nhô theo cá sấu to lớn trong nước sông, cá sấu to lớn muốn hất Tang Ba ra rồi cản chết anh ta nhưng Tang Ba có kinh nghiệm thực chiến đối phó với con mồi hoang dã, anh ta biết lúc này bất kế như.
thế nào cũng không thể buông tay nhưng nếu cứ giãng co trong nước sông như thế thì Tang Ba không thể thở nổi cũng vô cùng tốn sức.
Quách Cao Minh đã rơi xuống sông lặn xuống bơi theo hướng của cá sấu to lớn, có người sau lưng vô thức đưa tay níu Quách Cao Minh lại không muốn để anh đi tìm chết nhưng Quách Cao Minh quay đầu ánh mắt lạnh lẽo nhìn lại thì đối phương lập tức buông tay ra.
Khi Quách Cao Minh mơ hồ thấy rõ Tang Ba đang vật lộn với con cá sấu to lớn biến dị đáng sợ này thì anh cảm thấy sợ hãi rồi không còn chần chờ gì nữa, Quách Cao Minh ở trên mặt sông hít một hơi thật sâu rồi lập tức bơi đi.
Cách tiếp cận của anh đồng thời cũng thu hút sự chú ý của Tang Ba và con cá sấu to lớn, tốc độ của Quách Cao Minh cực nhanh, bên hông của anh có một thanh dao găm ngắn, lưỡi đao sắc nhọn vung tay xuyên thẳng mắt phải của con cá sấu to lớn.
Tang Ba ôm chặt con cá sấu to lớn làm nó rất không thoải mái, con cá sấu to lớn bị mù một bên mắt lập tức càng thêm điên cuồng và rung lắc dữ dội, nếu không phải Tang Ba có sức mạnh có thể kẹp chặt nó thì chỉ sợ Quân Chi Mụ đã bị cá sấu há miệng cắn gấy mất cánh tay.
Loại tình huống này làm cho Quách Cao Minh rất khó tới gần, vì vậy anh đã bơi trở lại Mà Tang Ba nhìn thấy Quách Cao Minh dùng đao đâm mù mắt cá sấu thì anh ta dùng sức đưa tay phải rút con dao găm của Quách Cao Minh ra lại lần nữa đâm vào con mắt còn lại của cá sấu.
Mà trong khoảng trống này con cá sấu to lớn há cái miệng máu ra, tay trái của Tang Ba không nằm chặt nên bị hất ra, con cá sấu bị thương ở mắt bắt đầu điên cuồng ngửi mùi bơi về phía Tang Ba bắt để trả đũa.
Nước sông bắt đầu dân dần trở nên trong veo, mọi người nhìn thấy cảnh tượng này thì đều kinh hãi, Tang Ba và cá sấu to lớn đánh nhau bằng tay không trên dòng sông.
Mọi người cũng không dám nổ súng vì sợ sẽ bản trúng Tang Ba.
Mà con cá sấu to lớn này có lớp da ngoài thực sự là quá cứng rắn, trong lòng mọi người biết rõ Tang Ba dùng dao găm lại gần con cá sấu to lớn là có khả năng giết chết nó nhất nhưng cũng là cách thức nguy hiểm nhất.
Mọi người đều có vũ khí tốt hơn trong tay nhưng chỉ đứng quan sát, hình như là rất dửng dưng nhìn Tang Ba chiến đấu với con cá sấu 1o lớn này.
“Cầm súng bản cá sấu đi!” Kiều Bích Ngọc vội vàng thúc giục, cô không hiểu những chuyện này nên nhìn Tang Ba rất vất vả cố gắng hết sức lực chiến đấu “Cá sấu sẽ đuổi theo hơi thở của con mồi, xem như nó đã bị mù mắt thì Tang Ba cũng không thể thoát được “Bây giờ chúng ta nổ súng bừa bãi thì chỉ gây thêm rắc rối cho Tang Ba.
Kiều Bích Ngọc nghe thấy những lời nay giống như là đám người Ngụy Bắc đang ngồi châm chọc nên cô rất tức giận và chửi họ: “Nếu như ngươi ở trong nước là Quách Cao Minh vậy các người sẽ thờ ơ như vậy sao!”
Đôi khi cái gọi là lý trí của con người chẳng qua là do họ không quan tâm mà thôi.
Chương 690: Xông vào kết giới
Tang Ba rất may mắn, vừa trải qua trận chiến sinh tử, anh ta dùng một chủy thủ giết con cá sấu khổng lồ.
Mọi người nhìn thấy con cá sấu khổng lồ dài tám mét ngửa người nổi lên mặt nước, đã chết hắn mà có chút không dám tin tưởng.
Trên người con cá sấu khổng lồ biến thể này có rất nhiều vết thương, trước đó Rafael dùng đạn lửa khiến con cá sấu khổng lồ bị thương ở chân trái trước, chặt đứt móng, Quách Cao Minh ngụp lên lặn xuống sông chọc mù mắt nó, Tang Ba dùng dao găm đâm liên tiếp vào người cá sấu, cục diện khá hung hiểm.
Những người rơi xuống nước đã leo lên bè gỗ, tâm trạng đoàn người phấn khởi giơ ngón cái lên với Tang Ba, lớn tiếng tán thưởng anh ta có thân thủ ghê gớm.
“Thật lợi hại!”
Mọi người nhịn không được mà hưng phấn ồn ào, đồng thời thúc giục Tang Ba nhanh leo lên bè gỗ, dù sao ngâm mình dưới sông đó thực sự quá nguy hiểm.
“Bị thương ở đâu?” Chỉ có Kiều Bích Ngọc nghiêm mặt hỏi một câu.
Tang Ba từ trước đến nay không chịu nổi việc được người khác tán thưởng, bị mấy người Lục Khánh Nam ầm ï om sòm, tướng mạo Tang Ba tuy hung ác, nhưng anh ta rất ngại ngùng, tỏ ý mình không sao.
Kiều Bích Ngọc và Tang Ba không ở cùng bè gỗ, cô cũng không có cách nào lại gần anh †a để kiểm tra vết thương, chỉ có thể lớn giọng ra lệnh cho Lục Khánh Nam.
”… Đừng la hét nữa, vừa rồi lúc giết cá sấu sao không thấy mấy người dũng mãnh như vậy, xem thử trên người Tang Ba có vết thương hay không giúp tôi!”
Bởi vì da Tang Ba ngăm đen, bình thường dù có một số vết thương nhỏ chảy máu cũng dễ dàng bị quên đi Tang Ba thấy Kiều Bích Ngọc cãi vã với bọn Lục Khánh Nam, Tang Ba lập tức căng thẳng.
Nếu cô ấy chọc giận đám đàn ông này, Tang Ba lo lắng đám Lục Khánh Nam sẽ ức hiếp Kiều Bích Ngọc.
Vì vậy Tang Ba hoa tay múa chân, sợ bọn Lục Khánh Nam nghe không hiểu anh ta nói gì, nên dùng cả động tác để diễn tả.
Tang Ba nói: “Tôi, không thông minh, biết săn bắt”
Cuối cùng Tang Ba còn đấm một cái lên ngực mình, hét lớn một tiếng: “Không sao cả”
“Tôi không thông minh như những ‘người nhở các anh, nhưng từ nhỏ tôi đã săn thú để sinh tôn, tôi không sợ cá sấu khổng lồ”
“Một chút vết thương nhỏ, không sao đâu”
Đại khái có thể đoán được ý mà anh ta muốn biểu đạt.
Mà lúc này, họ cũng biết, cánh tay phải của Tang Ba có một vết thương rất sâu, do móng vuốt ở chân trước cá sấu khổng lồ tạo ra, vết thương rất sâu không ngừng chảy ra máu đỏ nhạt, da Tang Ba ngăm đen, ngay từ đầu bọn họ cũng không có chú ý.
Trong lòng những người đàn ông trưởng thành như đám Lục Khánh Nam có chút xấu hổ.
Trong bụng toàn những tính toán, chống lại một người đầu óc đơn giản, giống như không thể nhìn thẳng ánh mặt trời, không dám nhìn thẳng vào sự u ám của bản thân.
Tang Ba không nghĩ nhiều như vậy, cũng không biết suy nghĩ này của đám Lục Khánh Nam, Tang Ba cầm dao găm trên tay trả lại cho Quách Cao Minh, Quách Cao Minh tỏ ý: “Nó thuộc về anh.”
Tang Ba không hiểu rõ lắm, nhưng Tang Ba cũng rất vui vẻ khi có được một con dao găm tốt như vậy, con dao găm này cứng rắn sắc bén hơn bất kì công cụ nào anh ta từng thấy.
Rafael ở cùng bè gỗ với Kiều Bích Ngọc không biết nổi điên cái gì, cầm súng lửa hạng nặng, nhằm vào con cá sấu đang di chuyển trên mặt sống, nổ súng tạo nên tiếng động đinh tai nhức óc.
Nước dưới lòng sông bị chấn động kịch liệt mà chuyển động.
“Anh phát điên gì vậy?”
… Lỡ như nó sống lại thì sao.” Rafael nghiêm túc nạp đạn “Đạn không tốn tiền sao, đừng lãng phí tài nguyên, sao có thể sống lại chứ…”
Quả thật Rafael có chút ý muốn trút bực dọc, ý tứ không rõ nói: “Em gái à, ở đảo thứ ba này, tất cả đều có thể” Vất vả lắm mới tìm được hai đoạn quyền trượng cứ như vậy lại mất đi không thấy tăm hơi, tâm trạng của anh ta đúng là không tốt.
“Bà lão chết tiệt, quyền trượng của tốt rốt cuộc mất đâu rồi!”
Rafael quay đầu vẻ mặt không mấy thân thiện nhìn chăm chẵm tộc trưởng người hoang dã chất vấn.
Bè gỗ tiếp tục trôi dọc theo dòng sông, thật ra trong lòng mọi người có chút hối hận, không nên lỗ mãng mà xuống sông như vậy, sự nguy hiểm cất giấu ở đảo thứ ba hung tàn hơn họ tưởng tượng nhiều.
Lúc Rafael đang bừng bừng lửa giận mà chất vấn, tộc trưởng người hoang dã yên lặng đáp lại một câu: Ngươi rất nhanh sẽ nhìn thấy nó.
Quanh đây có rất nhiều dấu vết của di tích cổ.
Đám người Quách Cao Minh cầm chặt vũ khí trên tay, lúc nào cũng cảnh giác sinh vật nguy hiểm dưới sông, đồng thời cũng căn cứ và bản đồ mà tính toán, chỉ cần tới hạ du của con sông này thì rất nhanh đã tới thác nước lớn.
Nhưng đột nhiên họ xông vào một cái kết giới.
Sông trước mắt đột nhiên biến mất, bè gỗ của họ bị một sức mạnh gì đó ném bay lên trời, tất cả đám người Kiều Bích Ngọc không kịp đề phòng kêu lên sợ hãi.
A…
Từng người bay lên không rồi té xuống, mông đáp đất đau đớn, lúc mọi người hồi phục lại tinh thần, cảnh tượng trước mắt khiến họ ngây ngốc.
Rõ ràng một giây trước họ đang ở trên bè gỗ trôi trên lòng sông, trong nháy mắt đã ở trong một khu rừng rậm nguyên thuỷ tươi tốt.
Nơi này đất đai phì nhiêu, đất màu đen ướt át, những cây đại thụ cao chọc trời, trên đỉnh ánh mặt trời xán lạn xuyên qua lá cây mà chiếu lên mặt bọn họ, mà xung quanh cũng rất ồn ào, có rất nhiều âm thanh hỗn loạn, có tiếng chim võ cánh bay phành phạch, tiếng thú nhỏ leo cây thoăn thoắt, tiếng chim hót ve kêu, sức sống bừng bừng “Rốt cuộc đây là đâu?” Họ không khỏi tự hỏi.
Đây là ảo giác?
Mà đúng lúc này, Ngụy Bắc đột nhiên hưng phấn mà hưng phấn mà: “Mọi người nghe thử đi, là tiếng thác nước!”
Tuy trong tầm mắt không nhìn thấy thác nước, nhưng đúng là nghe thấy tiếng nước chảy xuống sông rất rõ.
“Chắc thác nước cách đây không xa”
“Quan tâm nó ở đâu, tìm được nó là được.”
Tâm trạng của mọi người dần phấn khởi: “Nạp Già gì đó, sao lại ở trong thác nước.
“Cái tên này nghe giống như tên của thần linh?
Mưa đã tạnh.
Mưa rơi liên tục trong bảy ngày ngoài hang động, cuối cùng cũng ngừng.
€ó thể bởi vì trời mưa liên tục nên không khí trở nên mát mẻ không ít, bị vây trong hang động bảy ngày làm đám người Kiêu Bích Ngọc lúc ra khỏi hang động tràn đầy phấn khởi, bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ ngây người.
Hiện tại bọn họ đang ở chỗ phía trên chân núi, đưa mắt nhìn một mảnh đồng bằng, vốn cây cối xanh tươi lúc này đều trụi lủi, lá cây rơi xuống đầy đất, chỉ còn lại chạc cây, đường sình lầy trũng xuống thành những cái hố, một số cây thảo dược thấp bé ngay cả rễ cũng bị dập nát.
Cảnh tượng trước mắt đầy hoang vu.
Kiều Bích Ngọc từng oán giận với Tang Ba, sao đảo này không có mưa, lúc này được chứng kiến trận mưa to này qua đi, thế giới cũng thay đổi.
Mọi người ra khỏi hang động, đều trợn mắt hốc mồm nhìn xung quanh, tránh những vũng nước dưới trân, nước của trận mưa này thật sự có độc.
Cũng không có nhiều thời gian để cảm thán, họ thấy xa xa có mấy quả dừa, tuy lá cây dừa này không bị bóc ra từng mảng, nhưng cũng héo rũ, may là bên trong thịt quả không bị ảnh hưởng, Ngụy Bắc bọn họ lấy đao ra, lưu loát leo cây chặt dừa.
Đám Lục Khánh Nam cho ba bốn trái dừa đeo trên lưng, trở thành bình nước, đi tới đầu khát nước liền cầm dừa tu vài hớp.
Chỗ này sườn núi thấp bé, Tang Ba đi nhanh tới, anh ta dùng lực trực tiếp nhổ một loại cây thân dây lên, kéo ra một chuỗi khoai màu đỏ từ trong bùn.
Kiều Bích Ngọc ăn thịt đã phiền, cô thích ăn thứ này, cũng tới giúp lôi lên, kiểm tra cẩn thận mỗi củ khoai lang mới nhổ lên, có thể bởi vì thảm thực vật sinh trưởng trên dốc núi nhỏ nước mưa cũng không đọng lại trong đất nơi này, cho nên mỗi củ khoai ngoại trừ bên ngoài bị dính chút mưa axit, gọt bỏ vỏ ngoài, bên trong vẫn có thể ăn.
Nhìn một số thảo dược tiêu viêm giảm đau, tuy phần rễ của những cây này ngâm nước mưa nên bị rữa nát, nhưng không ảnh hưởng tới hiệu quả của lá cây, Tang Ba cũng hái một ít.
Lúc này họ đang trữ lương thực cho mình.
“Hiện tại chúng ta nên đi về phía nào?”
Này, Rafael, anh kêu chúng tôi giúp tìm quyền trượng, ít ra anh cũng phải cung cấp chút manh mối chứ.
Sau khi họ chuẩn bị xong hết, mọi người đối mặt với vấn đề quan trọng nhất.
Bọn họ có đủ người, có vũ khí, nhưng lại giống như đám rưồi bọ không đầu, không có phương hướng.
Lần này Rafael cũng không bày ra biểu cảm qua loa lấy lệ nữa, mà đưa mắt ngưng mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh suy nghĩ, giống như chính anh ta cũng không dám ra quyết định bừa trong chốc lát.
Tộc trưởng người hoang dã vẫn cố chấp kêu la với Rafael.
Tộc trưởng hy vọng bọn họ có thể trả quan tài đá về chỗ cũ, mà vị trí của quan tài đá chỉ có Rafael biết.
Bây giờ Rafel không có khả năng sẽ nói ra, bởi vì đó là át chủ bài trong tay anh ta.
Kiều Bích Ngọc vốn muốn nói chuyện với tộc trưởng, nhưng cô không biết tiếng bản ngữ, thôi bỏ đi, miễn cho cô lỡ phát âm sai chọc tộc trưởng không vui.
“Tang Ba, anh kêu tộc trưởng bình tĩnh một chút, bà ấy có rống như thế nào cũng không có tác dụng, trừ phi giúp Rafael tìm đủ ba phần quyền trượng.”
Kiều Bích Ngọc nghĩ, dù sao Tang Ba cũng là con trai ruột của là tộc trưởng, để Tang Ba khuyên là thích hợp nhất.
Nhưng Kiều Bích Ngọc đánh giá thấp sự cố chấp của người hoang dã, đối mặt với một người hoang dã chưa được mở mang đầu óc, suy nghĩ sẽ không chịu chuyển sang hướng khác, khuyên như thế nào cũng vô dụng, tộc trưởng ôm một đoạn quyền trượng, bà ta bước đi run rẩy vẫn lẩm bẩm phía sau Rafael.
Cho dù Rafael đi tới chỗ nào phía sau đều sẽ có một cái đuôi lấm bẩm, sắc mặt Rafael ngày càng xấu, có xúc động muốn đạp bà già đáng ghét này một cái.
Vì để tránh xảy ra sự kiện đánh người già, Quách Cao Minh hiếm khi lên tiếng nói với Rafael một câu: “Bà tộc trưởng người hoang dã này có bản lĩnh tránh được ảo giác của đảo thứ ba, cũng có thể tìm được chính xác chỗ giấu quyền trượng, còn biết phải tránh trận mưa này…”
“Rất có thể tộc trưởng biết quyền trượng của đảo thứ ba ở đâu”
Biểu cảm Rafael thay đổi, có lẽ là bởi vì chính anh ta quá mức ngạo mạn, chưa bao giờ để người khác vào mắt, tự nhân anh ta là người quen thuộc với đảo thứ ba này nhất, cho nên chưa từng nghĩ sẽ hỏi người khác hướng đi.
Cũng có lẽ Rafael đã quen sự cô độc, quên việc có chuyện thì tự mình giải quyết, nên không biết phải hợp tác với đoàn đội.
Xoay người, ánh mắt của anh ta sáng lên, sắng giọng mà nhìn tộc trưởng già nua, xấu xí: “Bà biết quyền trượng đảo thứ ba ở đâu?”
“Không biết”
Bà lão tộc trưởng trả lời rất thẳng thän, nhìn bộ dáng có lẽ thực sự không biết.
Sắc mặt Rafael khó coi, trong lòng không khỏi nổi giận, xoay người, đi nhanh về phía sườn núi gần nhất, anh ta muốn đứng ở trên cao mà tự mình đánh giá xem bước tiếp theo nên đi nơi nào.
Cho dù làm chuyện gì anh ta cũng đã quen dựa vào chính mình, bởi vì không thể dựa vào người khác được.
Người khác đều là ngu xuẩn.
Lúc Rafael đang chửi thầm trong lòng, Kiều Bích Ngọc kéo Tang Ba ngăn tộc trưởng người hoang dã lại: “Đừng theo sau anh ta nữa, anh ta thực sự có thể đánh bà đấy” Cô tốt bụng khuyên một câu.
“Tộc trưởng, bà không biết quyền trượng của đảo thứ ba ở đâu, vậy bà có biết ai lợi hại nhất đảo thứ ba…”
“Nạp Già”
Kiều Bích Ngọc còn chưa nói xong, tộc trưởng người hoang dã đã nói một cái tên với cô.
Người mẹ già này của Tang Ba trên mặt tô vẽ nhiều đường sọc đủ mọi màu sắc, lúc này những vết sọc đó trên mặt bà ta đã bị xóa sạch hơn phân nửa, da bà ta ngăm đen, khắp khuôn mặt đây nếp nhăn, vừa trải qua cực nhọc, nhìn bà có vẻ uể oải tiều tụy, nhưng hai tròng mắt lại sáng như thú hoang, còn có mấy vòng ngọc trai và bảo thạch trên cổ bà ta vẫn rất chỉnh tề.
Chẳng biết tại sao, Kiều Bích Ngọc nhìn tộc trưởng người hoang dã này mà dâng lên mấy phần kính trọng.
“Nạp Già là cái gì?”
Tộc trưởng người hoang dã nói cho cô rất nhiều, dường như đang sợ hãi cái gì, tốc độ nói của tộc trưởng rất nhanh, Kiều Bích Ngọc chỉ nghe hiểu hai từ.
Thần bảo vệ, đảo thứ ba.
Lỗ tai Rafael bên kia rất thính, anh ta nghe thấy lời tộc trưởng nói, lập tức quay đầu qua, nghe đến đó, trong mắt anh ta có chút bừng tỉnh đại ngộ.
Anh ta cao giọng hỏi: “Nạp Già này là người hay thứ gì, đang ở đâu?”
Kiều Bích Ngọc không thông minh, nhưng logic của cô là đúng, từ xưa đến nay quyền trượng đều là do người lợi hại nhất đảo đó giữ, đây là vùng đất cá lớn nuốt cá bé, chắc chắn có kẻ mạnh nhất.
Thần bảo vệ đảo thứ ba, Nạp Già.
Rafael lật tung các kinh thư, cũng không tìm được ghi chép về tên này, bà lão tộc trưởng người hoang dã này vẫn có chút tác dụng.
Không biết tộc trưởng có phải cố ý làm Rafael bực bội, bà lắc đầt cũng không biết thân thể thực của Nạp Già, đây chỉ là một cái tên mà tổ tiên bọn họ lưu truyền lại.
Lúc Rafael sắp bùng nổ.
“Nạp Già ở trong thác nước lớn”
Tộc trưởng người hoang dã không hiểu tâm tư đùa cợt, cũng không giấu được bí mật, không suy nghĩ răng có thể dùng thứ này để ép Rafael đi tới chỗ quan tài đá mà nói thẳng đáp án cho bọn họ.
Đây là chỗ ngu muội của người hoang dã, Kiều Bích Ngọc cảm thấy đây là sự đơn giản chất phác mà bọn họ đã sắp mất đi.
Tâm tư đơn giản, sống đơn giản, niềm vui cũng đơn giản, không giống những người bọn họ, lòng tham không đáy.
Chương 687: Thác nước lớn
“Thác nước lớn”
Mặc dù mọi người nghe thấy thì như rơi vào trong sương mù, ngay cả tộc trưởng cũng không biết rốt cuộc Nạp Già thật sự là thứ gì, may mắn là biết Nạp Già sống ở trong thác nước.
Truyền thuyết kể rãng vị thần của hòn đảo thứ ba, Nạp Già sống tại thác nước lớn.
Lúc chúng ta vừa mới xông vào trong đầm lầy thì đột nhiên nghe được âm thanh đánh nhau chấn động từ phía thác nước.”
Ngụy Bắc vẫn còn nhớ rõ tình cảnh lúc ấy, mặc dù không có tận mắt nhìn thấy, nhưng mà cái loại lực đánh thẳng vào như vậy thì nhất định là thác nước.
Nhưng mà khi bọn họ cùng nhau đi tới thì lại không hề nhìn thấy cái thác nước nào cả.
Mọi người không hẹn mà cùng chuyển ánh mắt nhìn về phía Rafael: “Quyền trượng mà anh muốn đang ở bên trong thác nước kìa, nhanh nghĩ cách đi” Con cua có chút hả hê mà cười nhạo nhìn anh ta.
Vẻ mặt Rafael suy ngẫm, lại hỏi ngược lại: “Mấy người thật sự nghe được tiếng thác nước chảy?”
Rafael vừa hỏi như vậy, tất cả mấy người Ngụy Bắc cũng hiểu được, Rafael chưa bao giờ đụng phải thác nước ở hòn đảo thứ ba này.
Quách Cao Minh không nói lời nào, lập tức lấy bản đồ ra, mặc dù vị trí địa lý trên tấm bản đồ này đã trải qua những thay đổi đáng kể, nhưng nó vẫn còn tính hướng dẫn.
Đúng là hình như cũng tìm được một vài thứ trên bản “Cái dấu này là để chỉ thác nước.”
Trên bản đồ vẽ một ngọn núi cao, kèm thêm biểu tượng hình dòng nước.
Hầu Tử mở miệng trước tiên: “Cậu Minh, cái bản đồ này không chính xác.”
“Nếu tộc trưởng đã nói Nạp Già là một truyền thuyết thời cổ xưa, vậy thì Nạp Già và tấm bản đồ này đều đấ tồn tại từ lâu giống nhau, hoặc là Nạp Già vẫn còn đang trốn ở đây”
Rafael nghe anh nói như vậy, cũng không có phản đối, lựa chọn đánh cược một lần, dù sao bây giờ bọn họ cũng không có phương hướng gì cả.
Vì vậy mọi người thu dọn đồ đạc, dựa theo phương hướng trên bản đồ, bắt đầu tìm kiếm vị trí của cái thác nước lớn này.
Bởi vì trước đó trời mưa liên tục, cho nên mặt đất trở nên vô cùng mềm xốp và lầy lội, vì chú ý đến sự an toàn, bọn họ suy tính cầm trên tay một cái lưỡi lê, hoặc là một ngọn giáo dùng như một cái gậy để chống.
Mà dù sao thì tộc trưởng hoang dã cũng đã lớn tuổi, sau khi bà đi theo đại đội đi hai tiếng đường núi thì cũng đần dân mệt mỏi, đội ngũ mà Quách Cao Minh dẫn theo đều là mấy tên không hiểu cái gì là kính già yêu trẻ, tộc trưởng hoang dã bị bỏ rơi lại phía sau, bà cố gắng run rẩy đi cuối cùng.
Lục Khánh Nam cẩn thận, anh ta đẩy người Kiều Bích Ngọc đang đi ở bên cạnh, nói một câu đề nghị: “Cô đi gọi Tang Ba đi, bảo anh ta cống mẹ mình đi đường.”
Kiều Bích Ngọc quay đầu nhìn, thấy tộc trưởng hoang dã đi bộ cũng thở hổn hến, vội vàng chạy tới Không biết có phải là thấy Kiều Bích Ngọc có lòng tốt hay không, tộc trưởng lại có thể đưa cái quyền trượng mà bà vẫn luôn ôm chặt lấy kia cho cô, Kiều Bích Ngọc giật mình một lúc lâu: “Cảm ơn.”
Cảm ơn tộc trưởng đã tin tưởng.
Tộc trưởng còn dạy Kiều Bích Ngọc cách gộp hai đoạn của quyền trượng lại chung một chỗ, thì ra là ở khoảng giữa một phần ba của quyền trượng có một cái cơ quan nhỏ làm mối nối, lúc hai đoạn của quyền trượng hợp lại thì cũng phải dài gần một mét rưỡi.
Nếu như không phải là sợ tộc trưởng và Rafael có ý kiến bất đồng, Kiều Bích Ngọc gần như là muốn dùng cái quải trượng này, độ dài như này mà vác nó theo thì thật sự là có chút khó khăn Tộc trưởng hoang dã lắc đầu với cô một cái: “Khi đến Thánh Địa, nó sẽ đi”
Mặc dù Kiều Bích Ngọc chưa quen được khi nghe lời phiên dịch của người bản xứ, nhưng mà vẫn có thể hiểu được đại khái, không cần phải tách cây quyền trượng đã hợp lại này, ngộ nhỡ có đi qua ‘Thánh Địa, cây quyền trượng này sẽ tự mình tìm được chỗ.
Cũng giống như lúc trước, quyền trượng trong tay cô đột nhiên bay lên, rồi sau đó họ tìm thấy sườn núi ẩn hiện, sườn núi kia ghi lại những bức bích họa của các di tích văn hóa quý giá, quả thật cũng được coi như là một thánh địa Kiều Bích Ngọc có chút hưng phấn, thì ra hai đoạn của quyền trượng ghép chung lại một chỗ cũng có thể tìm tới di chỉ quan trọng nhất.
Cô đoán là Rafael chắc chắn không biết được chuyện này, cô cũng không có ý định nói cho tên khốn này biết.
kiều Bích Ngọc gọi Tang Ba tới đây, Tang Ba cống mẹ già lên vai rồi bước đi từng bước, Lục Khánh Nam cũng đã chạy tới tham gia náo nhiệt: “Wow, cái quyền trượng này hợp lại, vậy chắc hẳn hình dáng ban đầu của nó cũng phải dài hơn hai mét, chỉ thiếu phần ở phía trên nữa thôi, rất có khí thế”
Kiều Bích Ngọc khua cái quyền trượng ghép này qua lại bốn phía giống như là thăm dò, muốn cảm ứng một chút xem có phát hiện ra cái gì hay không, đáng tiếc là quyền trượng không có gì khác thường cả, có thể biết được là vị trí của bọn họ vẫn còn cách nơi cần tới khá xa.
Đi cả một đường chỉ dừng lại nghỉ ngơi một chút, đến giữa trưa, mặc dù thời tiết hôm nay không được coi là gay gắt nhưng có một Tầng mây mỏng, một vài tia nắng xuyên qua chiếu xuống.
Ở nơi này có ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu xuống, ngay phía trước bọn họ là một dòng sông, dòng sông chảy xiết uốn lượn quanh co.
“. Theo như tấm bản đồ, phía hạ du của con sông này chính là thác nước lớn mà chúng ta muốn tìm.” Quách Cao Minh đứng lại, nhìn quanh bốn phía.
Dưới tình huống bình thường, bọn họ sẽ chọn việc đi thẳng xuống dọc theo bờ sông.
Nhưng mà hai bên bờ sông này đều là bùn đất tơi xốp, phủ đầy bèo và rong, nhìn qua thì trông giống như là một cái đầm lầy lớn vậy, khiến cho bọn họ nhìn thấy mà phải sinh lòng sợ hãi, ”…
Lần này chúng ta vẫn nên làm một cái bè gỗ để đi xuống dưới đó thôi” Ngụy Bắc vẫn còn thấy sợ hãi trong lòng đối với việc gặp phải con cá lớn ở trong đầm lầy lần trước.
Hầu Tử lại không có bóng ma trong lòng đối với lần đó, anh ta phản đối: “Nếu như phía dưới con sông này chính là thác nước, bè gỗ của chúng ta mà cứ theo nước chảy lao xuống dưới, hoàn toàn không thể khống chế không được được, như vậy chẳng phải là chịu chết hay sao?”
Cua Biển nhìn về phía đầm lầy một cái, rùng mình một cái, vẻ mặt căng thẳng không có cảm xúc gì nói với Hầu Tử: “… Ông đầy tình nguyện bị lao xuống dưới thác nước.”
Đầm lầy là một nơi luôn khiến cho người ta có cảm giác âm u kinh khủng, còn có cả những loài thực vật sinh sống dưới nước rậm rạp chẳng chịt nữa, không cẩn thận một chút là cả cơ thể sẽ vô tình chìm xuống, hơn nữa còn phải làm mồi cho cá.
Tất cả bọn họ đều là những cao thủ chơi đùa với sự giới hạn, trước kia từng lặn và lướt sóng dưới đáy biển sâu còn chưa nói đâu.
Hầu Tử vẫn không đồng ý như cũ: “Chúng †a có người già và người bị thương.”
“Dù sao thì tôi cũng sẽ không đi vào đâm lầy”
Trong cạnh tranh, không thể không quyết tâm, dưới tình huống và hoàn cảnh sống còn ác liệt, phải đưa ra quyết định sống chết.
Mà mọi người cũng sẽ rất dễ dàng trở nên chia rẽ, nghỉ ngờ, tự đấu đá nhau trong hoàn cảnh như này.
“Buộc bè gỗ đi, chúng ta đi đường thủy”
Quách Cao Minh suy nghĩ một lát, mở miệng nói với bọn họ.
Dù vẫn còn có tiếng lầm bầm nhưng mà cũng không còn ai dám có suy nghĩ khác nữa, thành thật đi chặt cây.
Sự phục tùng của các thành viên đối với Quách Cao Minh khiến cho Tang Ba được mở rộng tầm mắt, Tang Ba cũng rất muốn trở thành một người như Quách Cao Minh vậy, cái tên Tiểu nhân này thật thông minh.
Theo quan điểm của Tang Ba, chỉ có người tài giỏi mới có người theo đuổi, mà Tang Ba thì cho rằng tài giỏi là có thể nghĩ ra được rất nhiều ý tưởng thông minh, ở phương diện này thì Tang Ba có chút tự tỉ Đầu nguồn con sông ở trước mặt này vừa đúng lúc chia cái đâm lầy kia thành hai phần, nước sông trong suốt, một đường sông dài không có bèo hay rong mọc dày đặc chặn đường.
“Dựa theo bản đồ, từ vị trí của chúng ta đến thác nước lớn còn khoảng hai mươi cây số, cho nên là nên đi đường sông” Nếu như là gặp phải tình huống đặc biệt thì mới quyết định.
Con cua và Ngụy Bắc cùng nhau buộc bè gỗ đặc biệt nhanh.
Nếu như phải đi hai mươi cây số qua đầm y thì đúng là muốn mạng của bọn họ mà.
Bây giờ bọn họ có tổng cộng tất cả là hai mươi mốt người, còn chưa có tỉnh cả con mèo bá tước kia, cho nên cần ít nhất hai cái bè gỗ lớn, chặt bốn cái cây thân gỗ để giúp bè gỗ khống chế phương hướng ‘Tốn không tới hai tiếng đồng hồ, bè gỗ đã được buộc chắc, mọi người cùng nhau đẩy bè gỗ xuống nước.
Biết rõ là đường đi nguy hiểm, nhưng trong lòng vẫn có mấy phần phấn khích như cũ, quát lên một tiếng: “Lên đường!”
Kỹ năng bơi lội của Kiều Bích Ngọc coi như không tệ, nhưng khi cô vừa nhảy lên bè gỗ, cảm giác thân thể có chút khó giữ thăng bằng, mới đầu thì cô cho là mình chưa quen khi đứng trên bè gỗ bập bềnh không yên, Quách Cao Minh còn cố ý liếc mắt nhìn cô một cái.
Cô cố gảng đứng thẳng lại, tỏ vẻ mình không có sao, lúc này không muốn tạo ra thêm phiền phức cho mọi người.
‘Vậy mà khi bè gỗ nước chảy trôi xuống, Kiều Bích Ngọc càng ngày càng cảm giác rõ ràng được là mình đứng không vững, cô dứt khoát ngồi xuống, mà trong nháy mắt này, quyền trượng ở trong ba lô khoác trên lưng của cô động đậy lắc lư.
kiều Bích Ngọc trợn mắt há hốc mồm.
Cô hoàn toàn không có phản ứng kịp, hai đoạn quyền trượng quý giá này vèo một cái, cô trơ mắt nhìn bọn chúng bay vọt vào trong sông.
Chương 688: Lật bè gỗ
Trong lúc Kiều Bích Ngọc bước lên bè gỗ không bao lâu, tổ hợp quyền trượng dài một mét rưỡi ở trong cái ba lô khoác trên lưng của cô giống như là cảm ứng được cái gì đó, quyền trượng đột nhiên lắc lư kịch liệt.
Cô trơ mắt nhìn quyền trượng vèo một cái bay vọt vào trong dòng sông.
Quyền trượng màu vàng ở trong dòng sông trong suốt lại vô cùng nổi bật, Kiều Bích Ngọc gần như là phản ứng theo bản năng của cơ thể, cô tung người nhảy lên một cái, nhảy thẳng vào trong lòng sông, vươn hai tay ra bắt lấy quyền trượng.
May mắn là tổ hợp hai đoạn quyền trượng này dài, ngón tay của Kiều Bích Ngọc bắt được phần đuôi, nhưng quyền trượng giống như là một vật sống vậy, sức mạnh kinh người, giống như là cá chuồn ở trong nước, kéo cả người Kiều Bích Ngọc bay về phía trước..
“Aaa”
“… Quyền, quyền trượng lại chạy” Kiều Bích Ngọc bị nước sông sặc vào miệng, sợ hãi kêu to: ‘Aaa.’ Quách Cao Minh và mấy người Rafael cũng cực kỳ khiếp sợ, lúc lấy lại được tinh thần thì lại chỉ có thể nhìn thấy Kiều Bích Ngọc bị thứ gì đó ở trong nước kéo đi lôi về phía trước với tốc độ cực nhanh.
Tốc độ bây giờ quá nhanh, bọn họ ở trên bè gỗ, cũng chỉ có thể nghe thấy được tiếng kêu sợ hãi của Kiều Bích Ngọc, cùng với tóc đen lơ lửng lay động theo dòng nước của cô, dần dần không còn nhìn thấy bóng dáng của cô nữa.
“Lập tức, lập tức buông tay.’ Quách Cao Minh nhớ lại lần đầu tiên sức mạnh của một đoạn quyền trượng cũng đủ để kéo Kiều Bích Ngọc bay lên trời, sức mạnh như vậy không phải là thứ mà người bình thường có thể chống đỡ được.
Lúc này ở trong lòng sông Kiều Bích Ngọc giống như là bị người buộc vào phía sau một cái phi thuyền vậy, bị kéo bay với tốc độ cao, ngay cả khi bị sặc vài ngụm nước sông, bị luồng sức mạnh này lắc lư đến mức hoa mắt chóng mặt, hai tay của cô vẫn nẳm chặt lấy quyền trượng theo bản năng của cơ thể.
“Kiều Bích Ngọc, buông tay, mau buông quyền trượng ral”
Giọng nói vội vã kia của Quách Cao Minh mơ hồ truyền đến, đầu óc của Kiều Bích Ngọc lập tức hiểu ra, đúng vậy nha, cô làm gì mà ngốc như vậy, cố nắm chặt lấy cái quyền trượng này rồi tự mình chịu tội đây.
Lúc cô buông cả hai tay ra, bàn tay lập tức bị mài rách da chảy máu, có thể tưởng tượng được tốc độ này nhanh tới mức nào, Kiều Bích Ngọc chịu đựng sự đâu đớn truyền đến từ lòng bàn tay, nhìn quyền trượng màu vàng quý giá bay đi theo hướng dọc theo con sông.
Phía sau lưng, mấy người Quách Cao Minh lập tức tăng tốc độ của bè gỗ đi về phía của cô, Rafael mang vẻ mặt tức giận nói: “Cô buông tay? Cô mau đi tìm quyền trượng về đây cho tôi!”
Rafael quan tâm đến cái quyền trượng đã bị mất hơn.
Anh ta thật vất vả mới có thể thu được hai đoạn quyền trượng, bây giờ lại cùng lúc mất hết Kiều Bích Ngọc bị anh ta trách mắng có chút không chịu được, dòng nước trong sông chảy xiết, cô bơi ngược dòng về phía bọn họ đã có chút cố hết sức.
Ngay phía trước mặt cô bơi tới là chỗ của Rafael ở trên bè gỗ, Rafael giống như là một con mèo bị chọc cho xù lông, hoàn toàn không còn khí chất cao quý lạnh nhạt của mình nữa, tức giận tới mức không kiềm chế được: “Quyền trượng của tôi đâu rồi hả?!”
Kiều Bích Ngọc vừa mới muốn mở miệng phản bác, Ngụy Bắc ở trên bè gỗ lập tức chú ý tới trong nước có bóng dáng màu đen, vội vàng hét lên: “Kiều Bích Ngọc, trong nước có cái gì đó… Cô, cô lập tức leo lên bè gỗ đi, mau lên!”
Mọi người lập tức liên tưởng đến con cá lớn gặp phải ở trong đầm lầy kia, bình thường cá chép nặng khoảng hơn một trăm cân, hàm răng bén nhọn, khiến cho người khác phải rùng mình.
“Mau, mau bò lên!”
Mọi người thấy con cá lớn này đã chết, thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng.
Kiều Bích Ngọc ở bên kia tục bơi ngược dòng, dùng sức lực toàn thân, bắt được gậy gỗ mà Ngụy Bắc giơ ra, bọn họ ở trên bè gỗ kéo, Kiều Bích Ngọc cũng dùng sức mà bơi.
Khi hai tay của Kiều Bích Ngọc vừa bám được vào bè gỗ của Ngụy Bắc, cô đột nhiên nhớ ra: “Cộng thêm tôi nữa thì có chút quá tải, tôi vẫn nên lên bè gỗ của Quách Cao Minh thôi”
Mới vừa rồi là tình huống khẩn cấp, quả thật là mấy người Ngụy Bắc đã quên mất chuyện này, bè gỗ là được tạm thời buộc lại, trọng lượng của tất cả mọi người đã được tính toán cả, cũng đã phân chia người rồi, nhất là bây giờ trên bè gỗ của bọn họ còn có Tang Ba 1o lớn này đang ngồi, mực nước so với bè gỗ đã bị ép tới mức thấp nhất rồi.
Bè gỗ của Quách Cao Minh ở sau lưng cũng rất nhanh sẽ đi tới chỗ của bọn họ, con cá lớn mới vừa rồi kia cũng đã chết, để cho.
Kiều Bích Ngọc leo lên bè gỗ ở phía sau kia thì cũng chỉ cần đợi thêm ba phút mà thôi.
Trong ba phút đồng hồ ngắn ngủi kia, đột nhiên có chuyện xảy ra, có lẽ là mùi máu tươi của con cá vừa chết kia quá nồng, lại có thể đưa tới thêm nhiều con cá hơn tạo thành bầy bơi về phía bên này.
Trong nháy mắt, trong dòng sông đều là màu đen lớn nhỏ, dày đặc bơi về phía của bọn họ.
Kiều Bích Ngọc vẫn còn đang ngâm mình ở trong dòng sông, cô hoảng sợ nhìn về phía trước, không đợi cô đưa ra lựa chọn, Tang Ba to lớn kia đột nhiên bịch một tiếng nhảy vào trong lòng sông, bớt đi sức nặng của Tang Ba, bè tức nổi lên trên mặt nước.
Mấy người Ngụy Bắc, Quách Cao Minh cũng không ngờ tới là Tang Ba lại đột nhiên tự lựa chọn nhảy xuống nước, không có chờ bọn họ mở miệng bảo anh ta hành động, Tang Ba dựa vào sức mạnh ưu thế của mình, một tay dễ dàng nhấc Kiều Bích Ngọc lên trên bè gỗ.
Tang Ba dùng tay không tóm lấy con cá đang lao tới, đánh từng quyền vào đầu của bọn chúng, nhưng loại cá này rất trơn, Tang Ba không bắt được, cánh tay và bàn tay thô ráp còn bị gai nhọn của con cá cờ làm bị thương chảy máu.
Kiều Bích Ngọc lập tức hô to: “Tang Ba, anh bơi sang phía bên cạnh mau, để cho bọn họ dùng súng…”
Phía sau Quách Cao Minh đã giơ súng lên đợi để giết những con cá lớn hung tàn này, lại ngại Tang Ba to lớn cản trở tâm mắt, Ngụy Bắc, con cua, ngay cả Lục Khánh Nam cũng cầm vũ khí lên liên tục bản về phía mặt nước.
Tang Ba lập tức hiểu được là mình đã làm trở ngại người khác, lập tức bơi sang phía bên cạnh.
Dưới hỏa lực liên tục của mấy người Quách Cao Minh, dường như bầy cá lớn này.
cũng biết nguy hiểm, càng ngày càng có nhiều xác cá chết trôi nổi trên mặt sông.
€ó lẽ là vạn vật đều có linh tính, đàn cá hung dữ này cũng không dám dễ dàng lao về phía bọn họ nữa.
“Tang Ba, anh lên đi.”
Lợi dụng khoảng trống, Kiều Bích Ngọc vẫy tay hét lên ra hiệu với anh ta.
Tang Ba không muốn làm trở ngại đến thao tác dùng súng bắn đàn cá của mấy người Quách Cao Minh, nên một mình anh bơi về bên phía bờ trái của đầm lầy, bên kia nước sông cạn, anh ta đứng thẳng lên, đưa tay kéo vài cây rong bèo bền chắc, nước sông lúc này cũng không vượt quá bả vai của Tang Ba.
Tang Ba lắc đầu với Kiều Bích Ngọc, anh biết cơ thể của mình nặng nề, nếu như anh ta mà leo lên bè gỗ thì có thể sẽ bị lật.
Kiều Bích Ngọc muốn khuyên anh trèo lên, dù sao ở trong nước vẫn sẽ luôn tồn tại sự nguy hiểm.
‘Vậy mà lúc này, tất cả mọi người chú ý đến một hiện tượng kỳ lạ, đàn cá lớn này đồng thời thay đổi phương hướng bơi, giống như là chạy trối chết tản ra bốn phía vậy.
Chương 689: Vật lộn với sự sống và cái chết
Bỗng nhiên tất cả mọi người chú ý tới hiện tượng kỳ lạ, đàn cá lớn gần như đồng thời di chuyển phương hướng giống như là chạy trốn tản đi khắp mọi nơi.
Với kinh nghiêm tác chiến dã ngoại đám người Quách Cao Minh lập tức cảnh giác, có thế sẽ có kẻ săn mồi càng mạnh hơn Đúng như dự đoán.
Đàn cá ở hai bên đầm lây của dòng sông bơi lội thục mạng mà rất nhanh có một con cá sấu Caymen lớn màu nâu đen với lớp da cứng như áo giáp và chiêu dài ít nhất tám mét hiện ra ở trước mặt chúng.
Cá sấu Caiman.
Cá sấu to lớn khỏe mạnh bò nhanh bằng bốn chân từ bên trong đám bèo ở một bên đầm lầy ra ngoài, nó linh hoạt lặn vào trong nước sông, bóng đen thật dài thấp thoáng dưới nước làm cho người ta kinh hãi.
Đám người Quách Cao Minh nắm chặt súng ống căng thẳng nhìn chăm chãm tình hình ở trong nước sông thì bất ngờ chiếc bè gỗ của họ đột nhiên bị cá sấu từ dưới đáy nước đụng vào, sức lực mạnh mẽ này là người ở bên trên bè gỗ mất thăng bản.
Họ liên tục kêu lên đầy sợ hãi, bè gỗ bị đụng đến nỗi lật ngược lại làm cho tất cả mọi người lập tức rơi xuống sông.
Rafael và Ngụy Bắc, Kiều Bích Ngọc ở phía trước nhìn thấy bè gỗ của đám người Quách Cao Minh bị cá sấu đụng lật ngược lại thì mỗi một người đều ngạc nhiên mất hồn.
“…Cẩn thận!”
Nguy Bắc kinh hồn bạt vía nhìn con cá sấu 1o lớn biến dị lại lần nữa hướng về phía đám người Quách Cao Minh.
Nhưng vừa mới dứt lời người ở bên trong nước còn chưa kịp phản ứng, đám người Quách Cao Minh còn đang chật vật cố gắng lơ lửng ở trên mặt sông để hít thở không khí, nước sông ở chỗ này chảy xiết cũng tạo thành một loại lực cản với họ.
Đám người Ngụy Bắc lập tức bản vê phía cá sấu, ầm ầm ầm. Họ nổ súng vào bên trong sông muốn bảo vệ để đám người Quách Cao Minh tranh thủ thời gian.
Tuy nhiên cũng không bản trúng vì sức cản của dòng sông đã làm chậm tốc độ của viên đạn, cộng với cá sấu to lớn biến dạng có lớp da giống như áo giáp, nó lặn xuống sông nên đạn bình thường rất khó có thể làm nó bị thương.
“Nó, nó đang bơi về phía chúng tai” Mặc dù đám người Ngụy Bắc bắn súng không làm con cá sấu to lớn bị thương nhưng dường như tiếng súng đã làm cho nó tức giận.
€on cá sấu to lớn với thân hình dài tám mét quấy cái đuôi dài ở dưới sông màu nâu đen, nó quay người lại và bơi rất nhanh về phía bè gỗ của Ngụy Bắc.
Cùng lúc đó Kiều Bích Ngọc ở trên bè gỗ cũng nằm thật chặt một lưỡi lê dài, cô lộ ra vẻ rất luống cuống mê mang nhìn cá sấu to lớn đang bơi lại.
Đám người Quách Cao Minh thấy thế cũng lập tức bắn vê phía con cá sấu to lớn nhưng mà đều vô ích vì khoảng cách xa cộng với sức cản của sông rất lớn. Rafael đứng ở bên trên bè gỗ chuẩn bị nâng một khẩu súng lửa hạng nặng lên nhắm chuẩn vào con cá sấu to lớn đáng sợ đang lao trên sông.
Bang Viên đạn lửa phát ra ánh sáng chói mắt có lực xung kích siêu mạnh, viên đạn lớn lao thắng xuống sông phát ra tiếng động lớn làm rung động lòng sông, mặt sông cũng bị lắc lư một chút.
Nước sông trong veo lập tức trở nên đục ngầu, mọi người kinh ngạc, lo lắng nhìn chăm chăm vào dòng sông.
Tạm thời vẫn chưa thể xác định con cá sấu to lớn có bị bắn trúng hay không.
Mà lúc này bởi vì súng lửa có lực giật mạnh nên Rafael đang đứng trên bè gỗ mất thăng bằng vì vậy cơ thể khó mà giữ thăng bằng, viên đạn bản ra cơ thể của Rafael cũng lùi lại phía sau, nếu không cẩn thận thì sẽ ngã xuống sông Nước sông đục ngầu dần dần lắng xuống, bóng đen †o lớn cũng chìm xuống đáy sông, Kiều Bích Ngọc thấy vậy còn chưa kịp vui mừng thì bóng chiếc đuôi dài của con cá sấu bị thương đang rung lên dữ dội ở đáy sông, dường như nó tràn đầy tức giận nên được sống lại rồi bỗng nhiên nhảy lên.
Viên đạn lửa đã làm bị thương nặng phần chân trước bên trái và gấy một móng vuốt của con cá sấu to lớn, giống như một miếng thịt thối chảy ra máu tanh hôi, nhưng điều này.
không làm cản trở con cá sấu to lớn diễu hành nhanh hơn và hung dữ mạnh mẽ hơn.
Kiều Bích Ngọc nhìn thấy thì chết lặng.
Con cá sấu to lớn này hình như có chỉ số thông minh nhất định, nó biết là ai đã làm nó bị thương, một đôi mắt cá sấu u ám nhìn chằm chằm nước sông điên cuồng bơi về phía Rafael.
“Dao, đưa dao cho tôi!”
Rafael cũng bị dọa đến nỗi hoảng sợ, vừa chèo thuyền vừa xoay người vội vang la to với những người trên bè.
Kiều Bích Ngọc đưa tay đang cầm lưỡi lê tới Rafael duỗi dài tay ra vừa định đỡ lấy thì bị con cá sấu to lớn bất ngờ bơi tới dọa sợ đến nỗi đột nhiên né tránh.
Con cá sấu to lớn há to miệng với những hàng răng sắc nhọn ra cắn, lực căn này thật đáng kinh ngạc.
Nó cắn vào khoảng không May mắn thay Tang Ba kịp thời bơi tới tóm lấy Rafael, nếu không Rafael sẽ bị cắn gấy thành hai đoạn đầu và thân.
Tang Ba tay không tấc sắt mạnh mẽ đấm vào đầu cá sấu to lớn, đợi cá sấu to lớn vung vẩy đầu, lại lần nữa há miệng đưa hàng răng nanh ra mạnh mẽ tấn công về phía Tang Ba.
Do nổi trên sông nên thân hình to lớn của Tang Ba càng trở nên linh hoạt, Tang Ba nhảy lên trên người con cá sấu dùng hai tay hai chân giữ chặt con cá sấu.
Bây giờ con cá sấu không thể quay đầu lại để cắn anh ta, nó tức giận lăn lộn cơ thể ở trong nước, cát dưới đáy sông bị con cá sấu to lớn làm xáo trộn, mặt nước lại trở nên đục ngầu.
Trái tim Kiều Bích Ngọc siết chặt lại: “Tang Ba” Cô vô cùng lo lắng la to trên dòng sông bị vẩn đục.
Raphael cũng lo lắng hét lên trước dòng sông đang cuồn cuộn: ”…Tang Ba, cầm lưỡi lê đâm vào vết thương của nói”
Đáng tiếc âm thanh cá sấu to lớn lăn lộn trên nước sông đã lấn át tiếng hò hét của họ, cả người của Tang Ba nhấp nhô theo cá sấu to lớn trong nước sông, cá sấu to lớn muốn hất Tang Ba ra rồi cản chết anh ta nhưng Tang Ba có kinh nghiệm thực chiến đối phó với con mồi hoang dã, anh ta biết lúc này bất kế như.
thế nào cũng không thể buông tay nhưng nếu cứ giãng co trong nước sông như thế thì Tang Ba không thể thở nổi cũng vô cùng tốn sức.
Quách Cao Minh đã rơi xuống sông lặn xuống bơi theo hướng của cá sấu to lớn, có người sau lưng vô thức đưa tay níu Quách Cao Minh lại không muốn để anh đi tìm chết nhưng Quách Cao Minh quay đầu ánh mắt lạnh lẽo nhìn lại thì đối phương lập tức buông tay ra.
Khi Quách Cao Minh mơ hồ thấy rõ Tang Ba đang vật lộn với con cá sấu to lớn biến dị đáng sợ này thì anh cảm thấy sợ hãi rồi không còn chần chờ gì nữa, Quách Cao Minh ở trên mặt sông hít một hơi thật sâu rồi lập tức bơi đi.
Cách tiếp cận của anh đồng thời cũng thu hút sự chú ý của Tang Ba và con cá sấu to lớn, tốc độ của Quách Cao Minh cực nhanh, bên hông của anh có một thanh dao găm ngắn, lưỡi đao sắc nhọn vung tay xuyên thẳng mắt phải của con cá sấu to lớn.
Tang Ba ôm chặt con cá sấu to lớn làm nó rất không thoải mái, con cá sấu to lớn bị mù một bên mắt lập tức càng thêm điên cuồng và rung lắc dữ dội, nếu không phải Tang Ba có sức mạnh có thể kẹp chặt nó thì chỉ sợ Quân Chi Mụ đã bị cá sấu há miệng cắn gấy mất cánh tay.
Loại tình huống này làm cho Quách Cao Minh rất khó tới gần, vì vậy anh đã bơi trở lại Mà Tang Ba nhìn thấy Quách Cao Minh dùng đao đâm mù mắt cá sấu thì anh ta dùng sức đưa tay phải rút con dao găm của Quách Cao Minh ra lại lần nữa đâm vào con mắt còn lại của cá sấu.
Mà trong khoảng trống này con cá sấu to lớn há cái miệng máu ra, tay trái của Tang Ba không nằm chặt nên bị hất ra, con cá sấu bị thương ở mắt bắt đầu điên cuồng ngửi mùi bơi về phía Tang Ba bắt để trả đũa.
Nước sông bắt đầu dân dần trở nên trong veo, mọi người nhìn thấy cảnh tượng này thì đều kinh hãi, Tang Ba và cá sấu to lớn đánh nhau bằng tay không trên dòng sông.
Mọi người cũng không dám nổ súng vì sợ sẽ bản trúng Tang Ba.
Mà con cá sấu to lớn này có lớp da ngoài thực sự là quá cứng rắn, trong lòng mọi người biết rõ Tang Ba dùng dao găm lại gần con cá sấu to lớn là có khả năng giết chết nó nhất nhưng cũng là cách thức nguy hiểm nhất.
Mọi người đều có vũ khí tốt hơn trong tay nhưng chỉ đứng quan sát, hình như là rất dửng dưng nhìn Tang Ba chiến đấu với con cá sấu 1o lớn này.
“Cầm súng bản cá sấu đi!” Kiều Bích Ngọc vội vàng thúc giục, cô không hiểu những chuyện này nên nhìn Tang Ba rất vất vả cố gắng hết sức lực chiến đấu “Cá sấu sẽ đuổi theo hơi thở của con mồi, xem như nó đã bị mù mắt thì Tang Ba cũng không thể thoát được “Bây giờ chúng ta nổ súng bừa bãi thì chỉ gây thêm rắc rối cho Tang Ba.
Kiều Bích Ngọc nghe thấy những lời nay giống như là đám người Ngụy Bắc đang ngồi châm chọc nên cô rất tức giận và chửi họ: “Nếu như ngươi ở trong nước là Quách Cao Minh vậy các người sẽ thờ ơ như vậy sao!”
Đôi khi cái gọi là lý trí của con người chẳng qua là do họ không quan tâm mà thôi.
Chương 690: Xông vào kết giới
Tang Ba rất may mắn, vừa trải qua trận chiến sinh tử, anh ta dùng một chủy thủ giết con cá sấu khổng lồ.
Mọi người nhìn thấy con cá sấu khổng lồ dài tám mét ngửa người nổi lên mặt nước, đã chết hắn mà có chút không dám tin tưởng.
Trên người con cá sấu khổng lồ biến thể này có rất nhiều vết thương, trước đó Rafael dùng đạn lửa khiến con cá sấu khổng lồ bị thương ở chân trái trước, chặt đứt móng, Quách Cao Minh ngụp lên lặn xuống sông chọc mù mắt nó, Tang Ba dùng dao găm đâm liên tiếp vào người cá sấu, cục diện khá hung hiểm.
Những người rơi xuống nước đã leo lên bè gỗ, tâm trạng đoàn người phấn khởi giơ ngón cái lên với Tang Ba, lớn tiếng tán thưởng anh ta có thân thủ ghê gớm.
“Thật lợi hại!”
Mọi người nhịn không được mà hưng phấn ồn ào, đồng thời thúc giục Tang Ba nhanh leo lên bè gỗ, dù sao ngâm mình dưới sông đó thực sự quá nguy hiểm.
“Bị thương ở đâu?” Chỉ có Kiều Bích Ngọc nghiêm mặt hỏi một câu.
Tang Ba từ trước đến nay không chịu nổi việc được người khác tán thưởng, bị mấy người Lục Khánh Nam ầm ï om sòm, tướng mạo Tang Ba tuy hung ác, nhưng anh ta rất ngại ngùng, tỏ ý mình không sao.
Kiều Bích Ngọc và Tang Ba không ở cùng bè gỗ, cô cũng không có cách nào lại gần anh †a để kiểm tra vết thương, chỉ có thể lớn giọng ra lệnh cho Lục Khánh Nam.
”… Đừng la hét nữa, vừa rồi lúc giết cá sấu sao không thấy mấy người dũng mãnh như vậy, xem thử trên người Tang Ba có vết thương hay không giúp tôi!”
Bởi vì da Tang Ba ngăm đen, bình thường dù có một số vết thương nhỏ chảy máu cũng dễ dàng bị quên đi Tang Ba thấy Kiều Bích Ngọc cãi vã với bọn Lục Khánh Nam, Tang Ba lập tức căng thẳng.
Nếu cô ấy chọc giận đám đàn ông này, Tang Ba lo lắng đám Lục Khánh Nam sẽ ức hiếp Kiều Bích Ngọc.
Vì vậy Tang Ba hoa tay múa chân, sợ bọn Lục Khánh Nam nghe không hiểu anh ta nói gì, nên dùng cả động tác để diễn tả.
Tang Ba nói: “Tôi, không thông minh, biết săn bắt”
Cuối cùng Tang Ba còn đấm một cái lên ngực mình, hét lớn một tiếng: “Không sao cả”
“Tôi không thông minh như những ‘người nhở các anh, nhưng từ nhỏ tôi đã săn thú để sinh tôn, tôi không sợ cá sấu khổng lồ”
“Một chút vết thương nhỏ, không sao đâu”
Đại khái có thể đoán được ý mà anh ta muốn biểu đạt.
Mà lúc này, họ cũng biết, cánh tay phải của Tang Ba có một vết thương rất sâu, do móng vuốt ở chân trước cá sấu khổng lồ tạo ra, vết thương rất sâu không ngừng chảy ra máu đỏ nhạt, da Tang Ba ngăm đen, ngay từ đầu bọn họ cũng không có chú ý.
Trong lòng những người đàn ông trưởng thành như đám Lục Khánh Nam có chút xấu hổ.
Trong bụng toàn những tính toán, chống lại một người đầu óc đơn giản, giống như không thể nhìn thẳng ánh mặt trời, không dám nhìn thẳng vào sự u ám của bản thân.
Tang Ba không nghĩ nhiều như vậy, cũng không biết suy nghĩ này của đám Lục Khánh Nam, Tang Ba cầm dao găm trên tay trả lại cho Quách Cao Minh, Quách Cao Minh tỏ ý: “Nó thuộc về anh.”
Tang Ba không hiểu rõ lắm, nhưng Tang Ba cũng rất vui vẻ khi có được một con dao găm tốt như vậy, con dao găm này cứng rắn sắc bén hơn bất kì công cụ nào anh ta từng thấy.
Rafael ở cùng bè gỗ với Kiều Bích Ngọc không biết nổi điên cái gì, cầm súng lửa hạng nặng, nhằm vào con cá sấu đang di chuyển trên mặt sống, nổ súng tạo nên tiếng động đinh tai nhức óc.
Nước dưới lòng sông bị chấn động kịch liệt mà chuyển động.
“Anh phát điên gì vậy?”
… Lỡ như nó sống lại thì sao.” Rafael nghiêm túc nạp đạn “Đạn không tốn tiền sao, đừng lãng phí tài nguyên, sao có thể sống lại chứ…”
Quả thật Rafael có chút ý muốn trút bực dọc, ý tứ không rõ nói: “Em gái à, ở đảo thứ ba này, tất cả đều có thể” Vất vả lắm mới tìm được hai đoạn quyền trượng cứ như vậy lại mất đi không thấy tăm hơi, tâm trạng của anh ta đúng là không tốt.
“Bà lão chết tiệt, quyền trượng của tốt rốt cuộc mất đâu rồi!”
Rafael quay đầu vẻ mặt không mấy thân thiện nhìn chăm chẵm tộc trưởng người hoang dã chất vấn.
Bè gỗ tiếp tục trôi dọc theo dòng sông, thật ra trong lòng mọi người có chút hối hận, không nên lỗ mãng mà xuống sông như vậy, sự nguy hiểm cất giấu ở đảo thứ ba hung tàn hơn họ tưởng tượng nhiều.
Lúc Rafael đang bừng bừng lửa giận mà chất vấn, tộc trưởng người hoang dã yên lặng đáp lại một câu: Ngươi rất nhanh sẽ nhìn thấy nó.
Quanh đây có rất nhiều dấu vết của di tích cổ.
Đám người Quách Cao Minh cầm chặt vũ khí trên tay, lúc nào cũng cảnh giác sinh vật nguy hiểm dưới sông, đồng thời cũng căn cứ và bản đồ mà tính toán, chỉ cần tới hạ du của con sông này thì rất nhanh đã tới thác nước lớn.
Nhưng đột nhiên họ xông vào một cái kết giới.
Sông trước mắt đột nhiên biến mất, bè gỗ của họ bị một sức mạnh gì đó ném bay lên trời, tất cả đám người Kiều Bích Ngọc không kịp đề phòng kêu lên sợ hãi.
A…
Từng người bay lên không rồi té xuống, mông đáp đất đau đớn, lúc mọi người hồi phục lại tinh thần, cảnh tượng trước mắt khiến họ ngây ngốc.
Rõ ràng một giây trước họ đang ở trên bè gỗ trôi trên lòng sông, trong nháy mắt đã ở trong một khu rừng rậm nguyên thuỷ tươi tốt.
Nơi này đất đai phì nhiêu, đất màu đen ướt át, những cây đại thụ cao chọc trời, trên đỉnh ánh mặt trời xán lạn xuyên qua lá cây mà chiếu lên mặt bọn họ, mà xung quanh cũng rất ồn ào, có rất nhiều âm thanh hỗn loạn, có tiếng chim võ cánh bay phành phạch, tiếng thú nhỏ leo cây thoăn thoắt, tiếng chim hót ve kêu, sức sống bừng bừng “Rốt cuộc đây là đâu?” Họ không khỏi tự hỏi.
Đây là ảo giác?
Mà đúng lúc này, Ngụy Bắc đột nhiên hưng phấn mà hưng phấn mà: “Mọi người nghe thử đi, là tiếng thác nước!”
Tuy trong tầm mắt không nhìn thấy thác nước, nhưng đúng là nghe thấy tiếng nước chảy xuống sông rất rõ.
“Chắc thác nước cách đây không xa”
“Quan tâm nó ở đâu, tìm được nó là được.”
Tâm trạng của mọi người dần phấn khởi: “Nạp Già gì đó, sao lại ở trong thác nước.
“Cái tên này nghe giống như tên của thần linh?