Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Editor: tan_hye
Đại Nội Hoàng Cung Dưỡng Tâm điện. "Quốc sư gần đây rất rảnh rỗi thậm chí có thời gian tìm trẫm uống trà?" Hoàng đế Thiên triều Thiên Vinh cười hỏi.
Diêu Thiên uống một hớp trà, cúi đầu xoay xoay ly trà, động tác này khiến Thiên Vinh không cười được. Làm bằng hữu rất nhiều năm, hắn sợ nhất chính là vị quốc sư đại nhân này xoay xoay ly trà, xoay một cái thì chứng minh Diêu Thiên đang suy nghĩ chuyện gì đó, nghĩ một chút nói không chừng sẽ nghĩ ra cách gì đó để làm khó hắn. Nửa năm trước, Diêu Thiên gần như chuyển ra ngoài nửa kho quốc khố của hắn, lúc ấy hắn sốt ruột đến nỗi khóc mất cả giọng. "Quốc sư, có lời gì mời nói." Thiên Vinh cảm thấy hay là để cho hắn nói nhanh một chút, tốt xấu gì cũng làm cho mình thống khoái hơn!
Diêu Thiên rốt cuộc ngẩng đầu lên, nói: "Hoàng Thượng, xin hỏi nếu như đến sinh nhật nữ tử thì nên tặng quà gì thì tốt?"
Cằm Thiên Vinh thiếu chút nữa thì trật khớp, chỉ vì vấn đề này ngươi xoay xoay ly trà làm cái gì, thiếu chút nữa dọa hắn chết. Hắn vỗ vỗ ngực mình, cười nói: "Cũng không khó, tặng thứ đáng tiền là được rồi."
Diêu Thiên nói: "Thúy Cốc Hoàng Oanh nàng nhìn nó bị nhốt còn đau lòng nên thả ra."
Thiên Vinh cau mày nói: "Xem ra nhất định là một nữ tử rất có cá tính."
Diêu Thiên nghĩ đến con dâu nhà mình quả thật có chút không giống người khác, vì vậy nói: "Là có một chút."
Thiên Vinh nói: "Như thế thì quà tặng như vậy thì tục, tặng hoa đi!"
Diêu Thiên giật mình nói: "Tặng hoa?"
Thiên Vinh vuốt cằm, hắn mang hoa đi tặng thì không có nữ nhân nào không thích. Vì vậy nói: "Từ tám tuổi cho tới tám mươi tuổi, chỉ cần là nữ nhân nhận được bông hoa đều hết sức vui vẻ."
Diêu Thiên cảm thấy điều này rất tốt, không có vẻ quá thô tục cũng không có vẻ thanh lịch. Nhưng là, tặng hoa gì thì tốt đây? Hắn cau mày nói: "Bình thường ngươi tặng hoa gì làm cho các nàng thích."
Thiên Vinh cười, nói: "Đương nhiên là hoa hồng đỏ tươi." Tượng trưng cho lòng nhiệt tình, là phương pháp trực tiếp nhất để biểu đạt tình yêu. Mỗi phi tử ở hậu viện hắn đều đưa qua, hơn nữa sau khi các nàng nhận được bình thường đều sẽ vô cùng vui vẻ mà khóc.
Đại quốc sư Diêu Thiên đối với quốc sự chuyện nhà chuyện thiên hạ căn bản đều hiểu, nhưng chỉ là không hiểu hoa hồng đỏ tươi này có ý nghĩa gì. Bất quá, Hoàng Thượng đã nói nữ nhân nhất định thích, vậy thì tặng cái này đi! Tâm sự xong, hắn đứng lên nói: "Vậy không làm phiền Hoàng Thượng ngài nghỉ ngơi nữa."
Nhưng Thiên Vinh lại ngẩn ra lập tức gọi hắn lại nói: "Chờ một chút, người mà ngươi muốn tặng là ai vậy, cô nương tiểu thư nhà nào, nếu như ngươi cảm thấy khó xử lập tức nói cho trẫm, chỉ cần một đạo thánh chỉ là ngươi có thể ôm được mỹ nhân về." Đột nhiên, quốc sư đại nhân hung ác trợn mắt nhìn hắn một cái, làm cho hắn sợ đến lập tức nói: "Ta nói sai, ngài bận rộn ngài bận rộn."
"Thần, cáo lui!" Quốc sư đại nhân nói xong người thì tiêu sái bước đi.
Hắn thì đi còn lưu lại Hoàng đế Thiên Vinh thở dài thở ngắn, hắn không còn lòng dạ nào mà uống trà rồi, sâu xa nói với lão thái giám bên cạnh: "Ngươi nói, lần này biểu ca sẽ dùng biện pháp gì để chỉnh ta?"
Mặt lão thái giám co rút, nói: "Gần nhất không có nơi nào bị thiên tai, có lẽ ngài không cần móc tiền túi. Lại không có khoa cử, cho nên ngài cũng không cần cả ngày tự phê đề thi. Cũng không có ngoại tộc xâm phạm, ngài cũng không cần phải đi thân chinh..."
"Những biện pháp này đều dùng rồi, từ trước đến giờ biểu ca không biết lặp lại biện pháp. Hơn nữa hắn vừa mới xưng thần, thần đó...Năm nay đây là lần đầu tiên hắn xưng thần với ta, vậy đại biểu..." Hoàng Thượng Thiên Vinh sợ run cả người, vẻ mặt đưa đám nói: "Nhanh đi, gọi Uyển phi chuẩn bị chờ một chút ta tới, lần này ngộ nhỡ làm cho ta đi ra ngoài mười ngày nửa tháng chịu khổ chịu tội, ít nhất ta phải vui đùa với mỹ nhân đủ rồi mới bỏ qua."
Lão thái giám đáp ứng một tiếng, mà Uyển phi thì vô cùng cao hứng đón nhận Hoàng Thượng ân sủng mấy ngày, vốn tưởng rằng sẽ mang thai được huyết mạch hoàng gia, thế nhưng bụng vẫn không có tin tức.
Lại nói đến ngày sinh nhật của Kinh Kinh, chỉ có công công nàng tiếp đó người nhà mẹ nàng cũng không tính là náo nhiệt, nhưng cũng cố ý bày tiệc ở trong sân viện, bọn nha đầu và hạ nhân đều có thể nhập tiệc cũng coi như là một mảnh huyên náo.
Ngược lại Diêu Thiên không thích loại tràng diện này, một mình đến thư phòng đọc sách. Mắt thấy sắc trời dần tàn, A Cha A Nương của Kinh Kinh cũng trở về rồi, nàng bưng ly trà đi tới thư phòng. Gõ nhẹ lên cửa một cái, liền nghe được bên trong nói: "Vào đi!" Kinh Kinh đặt ly trà trước mặt Diêu Thiên, nói: "A Cha tiệc rượu đã xong, tất cả cũng giải tán rồi, cha nương ta cũng đã trở về, đa tạ ngài khổ tâm làm nhiều chuyện như vậy."
Diêu Thiên rất thích uống trà Kinh Kinh pha, mùi trầm hương thoang thoảng, vừa vào cổ đã cảm nhận được hương vị đó ấm áp vào tận trong lòng. Hắn gật đầu một cái, ý bảo Kinh Kinh ngồi xuống. Kinh Kinh nhìn sắc trời một chút không còn sớm nữa, nàng thật đúng là không thể ngồi quá lâu. Đột nhiên thấy công công đi tới phía sau tủ sách dời thứ gì đó ra, sau đó hắn đặt đồ ở trên bàn Kinh Kinh nhìn đến thì ra là một chậu hoa. Bất quá hình như là mới trồng không không lâu, còn chưa nở hoa.
"Bồn hoa này là đưa cho ngươi làm quà tặng sinh nhật, cầm đi đi!" Hắn cảm thấy cây hoa hồng màu đỏ này không tệ, nhưng nở quá diễm lệ. Cho nên liền chọn một chậu mới trồng rồi đưa cho nàng, nếu như từ từ chăm sóc đến khi hoa nở cũng coi như một loại kinh doanh. Chủ ý này của Hoàng Thượng, quả nhiên không sai.
Kinh Kinh ngây ngốc nhận lấy, đây là cây hoa hồng đi!
"Không thích?" Diêu Thiên thấy vẻ mặt nàng thẩn thờ, vì vậy cẩn thận hỏi.
"Không phải, thích, rất thích." Chẳng lẽ ý của công công là để cho nàng chăm sóc bồn hoa này đến khi hoa nở, không lẽ là ngày hoa nở cũng chính là ngày hai người có thể ở bên nhau? "Đa tạ A Cha, ta sẽ mang trở về chăm sóc cẩn thận, để cho nó sớm ngày nở hoa kết trái, ách... Chỉ nở hoa không kết quả."
Diêu Thiên mỉm cười một cái, giơ tay lên khẽ xoa đầu nàng một cái nói: "Đi đi!" Hai người chung đụng đã lâu, đây chính là động tác cực kỳ tự nhiên an ủi hoặc là thương yêu, không có bất kỳ bày tỏ đặc biệt nào, nhưng là Kinh Kinh rất thích, giống như Miêu nhi (mèo con) nhắm mắt hưởng thụ, sau đó cười ôm chậu hoa kia đi về.
Đến gian phòng của mình nàng liền đặt chậu hoa lên trên bàn, sau đó tưới nước, xới đất, tiếp đến gục xuống bàn nhìn nó, mong đợi nó sớm nở hoa một chút. Nhìn lên thì là chuyện xấu, thế nhưng nàng quên mất mặt trời đã ngả về tây, rất nhanh trong phòng liền tối. Cảnh giác một tiếng không tốt, Kinh Kinh vừa định bò lên trên giường nhưng đã cảm thấy có một âm thanh hì hì cười kêu lên ở bên lỗ tai nàng: "Đồ nhi ngoan, sư phụ đang đợi Nhữ mau lại đây."
Cạch oành, thân thể nàng ngã ở bên giường, hai hồn Thất Phách theo âm thanh này bay đi, thẳng tắp đến Phong Hoa Sơn trong động Cửu U. Tuy nói là động nhưng lại không khác gì gian phòng bình thường, chỉ là bên trong đã bày xong rượu và thức ăn, còn có vô số tiên nữ trên không trung nhảy múa dáng vẻ mỹ lệ, nhưng Kinh Kinh biết những thứ kia đều là giả, bất quá là di sư phụ biến ra để làm nổi bật không khí. Nàng từ từ đi vào, đột nhiên trước mắt xuất hiện một con tinh tinh lông trắng nhảy múa hết sức kỳ quái với nàng. Nàng hì hì cười một tiếng nói: "Sư phụ, cái này chơi thật tốt." Tinh tinh biết khiêu vũ vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.
Phong Hoa cười hì hì từ chân trời mà đến, thấy đồ đệ mình lập tức nhào lên thật nhanh, cười nói: "Đồ nhi ngoan của ta, sư phụ nhớ ngươi muốn chết." Nói xong ôm thân thể đồ đệ có chút mập mạp hôn tới tấp. Nhưng thế nào lại hôn đầy một miệng lông?
"Sư phụ, ngài nhận lầm người." Kinh Kinh ở bên cạnh day đầu nói. Lúc này Phong Hoa mới phát hiện ra người mình hôn là tinh tinh, hắn thật cũng không để ý, chỉ là trong lúc bất chợt bắt được tay nhỏ bé của Kinh Kinh nói: "Đồ nhi của ta, qua tối nay là ngươi trưởng thành rồi, chỉ cần trưởng thành, thì ta có thể yên tâm lớn mật mà ăn."
Kinh Kinh lập tức thu tay lại ôm lấy trước người của mình, nói: "Cái người sư phụ hỗn đản này, thế nhưng muốn giết hại cái sinh mạng nhỏ này của ta." Những lời này sư phụ luôn nói, hắn nói bởi vì thân thể nàng còn nhỏ.
Phong Hoa khoát tay nói: "Đồ nhi hiểu lầm, vi sư nói ăn không phải ăn giống như dã thú ăn con mồi, mà là..." Hắn liếm liếm môi của mình, nói: "Mà là nói đè thân thể nhữ ở phía dưới, tận tình hưởng thụ, sau cùng nhau Song Tu..."
Kinh Kinh đột nhiên giơ chân lên đạp hắn bay thẳng ra ngoài, lớn tiếng nói: "Cái người sư phụ biến thái này... Đến chân trời đi!"
Vì vậy, Phong Hoa hóa thành một làn khói nhẹ bay đi. Nhưng mà hắn lập tức bay trở lại, che mặt của mình nói: "Đồ nhi vì sao luôn xuống tay với vi sư như vậy, chẳng lẽ Nhữ thích đè lại? Vậy cũng tốt..." Hắn cắn răng một cái nằm trên mặt đất, nói: "Áp đi, vi sư chịu được."
Bây giờ mặc dù Kinh Kinh là một linh thể nhưng lại bị hắn làm cho tức thành một đầu mồ hôi, nàng cũng không hiểu người sư phụ này hôm nay bị làm sao nữa, trước kia không có việc gì cũng nói chút lời nói đùa giỡn, nhưng là hôm nay lại cực kỳ tích cực. Chẳng lẽ bởi vì chính mình trưởng thành có thể lập gia đình, cho nên hắn kích động? Kinh Kinh cảm thấy hôm nay rất nguy hiểm, sớm ăn quả tiên gì gì đó một chút rồi về nhà thì tốt hơn. Nàng nâng chân nhỏ lên bước về phía trước, trực tiếp đạp lên 'thi thể' Phong Hoa ngồi ở bên cạnh bàn khai tiệc, nói: "Sư phụ coi như ngươi nằm ở đó tám trăm năm cũng sẽ không có người áp ngươi đâu."
Phong Hoa lộ vẻ tức giận đứng dậy, đi tới bên cạnh Kinh Kinh nhìn chằm chằm nàng thật kỹ, thời điểm hắn nhìn người thích nghiêm mặt dán sát mặt, bởi vì quá xa không thấy được.
Mặt Kinh Kinh có chút đỏ, dù là sư phụ nhưng vẫn là người nam tử, lại còn là một nam tử càng nhìn càng xinh đẹp.
"Đồ nhi, có phải Nhữ cũng có người yêu hay không?" âm thanh Phong Hoa nghe có chút mất hứng.
"Không có, người yêu ở đâu ra." Kinh Kinh lập tức tiếp lời nói.
Phong Hoa rất dễ bị lừa, vừa nghe nàng nói không có thì an tâm, nói: "Này ăn nhiều trái cây, hôm nay hảo hảo bồi vi sư chơi một chút, ăn xong, sư phụ còn phải mang Nhữ đi nhìn đồ tốt."
Kinh Kinh vừa nghe đồ tốt thì có tinh thần, bởi vì sư phụ thường thường nói đồ tốt thì chính là quà tặng cho nàng. Những thứ quả tiên này mà ăn thì rất hữu dụng, có thể gia tăng Linh lực. Kinh Kinh nghĩ tới công công, nếu hắn ăn có phải cũng hữu dụng hay không. Vì vậy thừa dịp sư phụ ánh mắt không tốt quay đầu lại len lén cầm một trái cây đặt ở trong quần áo, trước kia thởi điểm nàng muốn mang đi sư phụ đều không cho, nếu không cho phép thì cũng chỉ có thể lấy trộm.
Rất nhanh ăn xong, Phong Hoa liền dắt Kinh Kinh đến một chỗ riêng biệt trong động, hắn chỉ vào bên trong nói: "Bên trong này có thể có đồ tốt, chỉ là sư phụ không thể nhìn cùng với Nhữ, nếu ta nhìn chỉ sợ sẽ không kiềm chế được đem đồ đệ... Ách... Tóm lại, Nhữ đi vào là được."
Nói xong thì đẩy Kinh Kinh vào trong động này. Kinh Kinh vừa vào động thấy được chung quanh tất cả đều là đám mây, chính nàng cũng ngồi ở trên đám mây, đám mây này thật ấm áp khiến nàng rất ngạc nhiên. Đang tiện tay vuốt đám mây này, thì thấy bên trong mây trắng đột nhiên xuất hiện một khối vật thể hình vuông, bên trong lại là một bức họa. Bên trong bức họa là một nam một nữ, bọn họ đang ôm nhau, hôn môi! Tranh này thế nhưng hết sức chân thật, tựa như là chân nhân (người thật) vậy, hiệu quả còn hơn cuốn sách nhỏ nương cho nàng rất nhiều. Hơn nữa phía dưới miệng bọn họ còn có giọt nước nhỏ, hai cái đầu lưỡi hồng hồng đan vào nhau, này đều thấy thập phần rõ ràng. Kinh Kinh chỉ cảm thấy mặt hồng tim đập, nàng nắm cửa động nói: "Sư phụ, cái người Lão Yêu Tinh này cho ta xem cái gì vậy, mau thả ta ra ngoài." Bên ngoài không có âm thanh, chẳng lẽ sư phụ đã đi xa. Kinh Kinh im lặng, chỉ là nhìn bức tranh kia một lát cũng từ từ cảm thấy tỉnh táo lại, chỉ nghĩ muốn tìm đường ra.
Đại Nội Hoàng Cung Dưỡng Tâm điện. "Quốc sư gần đây rất rảnh rỗi thậm chí có thời gian tìm trẫm uống trà?" Hoàng đế Thiên triều Thiên Vinh cười hỏi.
Diêu Thiên uống một hớp trà, cúi đầu xoay xoay ly trà, động tác này khiến Thiên Vinh không cười được. Làm bằng hữu rất nhiều năm, hắn sợ nhất chính là vị quốc sư đại nhân này xoay xoay ly trà, xoay một cái thì chứng minh Diêu Thiên đang suy nghĩ chuyện gì đó, nghĩ một chút nói không chừng sẽ nghĩ ra cách gì đó để làm khó hắn. Nửa năm trước, Diêu Thiên gần như chuyển ra ngoài nửa kho quốc khố của hắn, lúc ấy hắn sốt ruột đến nỗi khóc mất cả giọng. "Quốc sư, có lời gì mời nói." Thiên Vinh cảm thấy hay là để cho hắn nói nhanh một chút, tốt xấu gì cũng làm cho mình thống khoái hơn!
Diêu Thiên rốt cuộc ngẩng đầu lên, nói: "Hoàng Thượng, xin hỏi nếu như đến sinh nhật nữ tử thì nên tặng quà gì thì tốt?"
Cằm Thiên Vinh thiếu chút nữa thì trật khớp, chỉ vì vấn đề này ngươi xoay xoay ly trà làm cái gì, thiếu chút nữa dọa hắn chết. Hắn vỗ vỗ ngực mình, cười nói: "Cũng không khó, tặng thứ đáng tiền là được rồi."
Diêu Thiên nói: "Thúy Cốc Hoàng Oanh nàng nhìn nó bị nhốt còn đau lòng nên thả ra."
Thiên Vinh cau mày nói: "Xem ra nhất định là một nữ tử rất có cá tính."
Diêu Thiên nghĩ đến con dâu nhà mình quả thật có chút không giống người khác, vì vậy nói: "Là có một chút."
Thiên Vinh nói: "Như thế thì quà tặng như vậy thì tục, tặng hoa đi!"
Diêu Thiên giật mình nói: "Tặng hoa?"
Thiên Vinh vuốt cằm, hắn mang hoa đi tặng thì không có nữ nhân nào không thích. Vì vậy nói: "Từ tám tuổi cho tới tám mươi tuổi, chỉ cần là nữ nhân nhận được bông hoa đều hết sức vui vẻ."
Diêu Thiên cảm thấy điều này rất tốt, không có vẻ quá thô tục cũng không có vẻ thanh lịch. Nhưng là, tặng hoa gì thì tốt đây? Hắn cau mày nói: "Bình thường ngươi tặng hoa gì làm cho các nàng thích."
Thiên Vinh cười, nói: "Đương nhiên là hoa hồng đỏ tươi." Tượng trưng cho lòng nhiệt tình, là phương pháp trực tiếp nhất để biểu đạt tình yêu. Mỗi phi tử ở hậu viện hắn đều đưa qua, hơn nữa sau khi các nàng nhận được bình thường đều sẽ vô cùng vui vẻ mà khóc.
Đại quốc sư Diêu Thiên đối với quốc sự chuyện nhà chuyện thiên hạ căn bản đều hiểu, nhưng chỉ là không hiểu hoa hồng đỏ tươi này có ý nghĩa gì. Bất quá, Hoàng Thượng đã nói nữ nhân nhất định thích, vậy thì tặng cái này đi! Tâm sự xong, hắn đứng lên nói: "Vậy không làm phiền Hoàng Thượng ngài nghỉ ngơi nữa."
Nhưng Thiên Vinh lại ngẩn ra lập tức gọi hắn lại nói: "Chờ một chút, người mà ngươi muốn tặng là ai vậy, cô nương tiểu thư nhà nào, nếu như ngươi cảm thấy khó xử lập tức nói cho trẫm, chỉ cần một đạo thánh chỉ là ngươi có thể ôm được mỹ nhân về." Đột nhiên, quốc sư đại nhân hung ác trợn mắt nhìn hắn một cái, làm cho hắn sợ đến lập tức nói: "Ta nói sai, ngài bận rộn ngài bận rộn."
"Thần, cáo lui!" Quốc sư đại nhân nói xong người thì tiêu sái bước đi.
Hắn thì đi còn lưu lại Hoàng đế Thiên Vinh thở dài thở ngắn, hắn không còn lòng dạ nào mà uống trà rồi, sâu xa nói với lão thái giám bên cạnh: "Ngươi nói, lần này biểu ca sẽ dùng biện pháp gì để chỉnh ta?"
Mặt lão thái giám co rút, nói: "Gần nhất không có nơi nào bị thiên tai, có lẽ ngài không cần móc tiền túi. Lại không có khoa cử, cho nên ngài cũng không cần cả ngày tự phê đề thi. Cũng không có ngoại tộc xâm phạm, ngài cũng không cần phải đi thân chinh..."
"Những biện pháp này đều dùng rồi, từ trước đến giờ biểu ca không biết lặp lại biện pháp. Hơn nữa hắn vừa mới xưng thần, thần đó...Năm nay đây là lần đầu tiên hắn xưng thần với ta, vậy đại biểu..." Hoàng Thượng Thiên Vinh sợ run cả người, vẻ mặt đưa đám nói: "Nhanh đi, gọi Uyển phi chuẩn bị chờ một chút ta tới, lần này ngộ nhỡ làm cho ta đi ra ngoài mười ngày nửa tháng chịu khổ chịu tội, ít nhất ta phải vui đùa với mỹ nhân đủ rồi mới bỏ qua."
Lão thái giám đáp ứng một tiếng, mà Uyển phi thì vô cùng cao hứng đón nhận Hoàng Thượng ân sủng mấy ngày, vốn tưởng rằng sẽ mang thai được huyết mạch hoàng gia, thế nhưng bụng vẫn không có tin tức.
Lại nói đến ngày sinh nhật của Kinh Kinh, chỉ có công công nàng tiếp đó người nhà mẹ nàng cũng không tính là náo nhiệt, nhưng cũng cố ý bày tiệc ở trong sân viện, bọn nha đầu và hạ nhân đều có thể nhập tiệc cũng coi như là một mảnh huyên náo.
Ngược lại Diêu Thiên không thích loại tràng diện này, một mình đến thư phòng đọc sách. Mắt thấy sắc trời dần tàn, A Cha A Nương của Kinh Kinh cũng trở về rồi, nàng bưng ly trà đi tới thư phòng. Gõ nhẹ lên cửa một cái, liền nghe được bên trong nói: "Vào đi!" Kinh Kinh đặt ly trà trước mặt Diêu Thiên, nói: "A Cha tiệc rượu đã xong, tất cả cũng giải tán rồi, cha nương ta cũng đã trở về, đa tạ ngài khổ tâm làm nhiều chuyện như vậy."
Diêu Thiên rất thích uống trà Kinh Kinh pha, mùi trầm hương thoang thoảng, vừa vào cổ đã cảm nhận được hương vị đó ấm áp vào tận trong lòng. Hắn gật đầu một cái, ý bảo Kinh Kinh ngồi xuống. Kinh Kinh nhìn sắc trời một chút không còn sớm nữa, nàng thật đúng là không thể ngồi quá lâu. Đột nhiên thấy công công đi tới phía sau tủ sách dời thứ gì đó ra, sau đó hắn đặt đồ ở trên bàn Kinh Kinh nhìn đến thì ra là một chậu hoa. Bất quá hình như là mới trồng không không lâu, còn chưa nở hoa.
"Bồn hoa này là đưa cho ngươi làm quà tặng sinh nhật, cầm đi đi!" Hắn cảm thấy cây hoa hồng màu đỏ này không tệ, nhưng nở quá diễm lệ. Cho nên liền chọn một chậu mới trồng rồi đưa cho nàng, nếu như từ từ chăm sóc đến khi hoa nở cũng coi như một loại kinh doanh. Chủ ý này của Hoàng Thượng, quả nhiên không sai.
Kinh Kinh ngây ngốc nhận lấy, đây là cây hoa hồng đi!
"Không thích?" Diêu Thiên thấy vẻ mặt nàng thẩn thờ, vì vậy cẩn thận hỏi.
"Không phải, thích, rất thích." Chẳng lẽ ý của công công là để cho nàng chăm sóc bồn hoa này đến khi hoa nở, không lẽ là ngày hoa nở cũng chính là ngày hai người có thể ở bên nhau? "Đa tạ A Cha, ta sẽ mang trở về chăm sóc cẩn thận, để cho nó sớm ngày nở hoa kết trái, ách... Chỉ nở hoa không kết quả."
Diêu Thiên mỉm cười một cái, giơ tay lên khẽ xoa đầu nàng một cái nói: "Đi đi!" Hai người chung đụng đã lâu, đây chính là động tác cực kỳ tự nhiên an ủi hoặc là thương yêu, không có bất kỳ bày tỏ đặc biệt nào, nhưng là Kinh Kinh rất thích, giống như Miêu nhi (mèo con) nhắm mắt hưởng thụ, sau đó cười ôm chậu hoa kia đi về.
Đến gian phòng của mình nàng liền đặt chậu hoa lên trên bàn, sau đó tưới nước, xới đất, tiếp đến gục xuống bàn nhìn nó, mong đợi nó sớm nở hoa một chút. Nhìn lên thì là chuyện xấu, thế nhưng nàng quên mất mặt trời đã ngả về tây, rất nhanh trong phòng liền tối. Cảnh giác một tiếng không tốt, Kinh Kinh vừa định bò lên trên giường nhưng đã cảm thấy có một âm thanh hì hì cười kêu lên ở bên lỗ tai nàng: "Đồ nhi ngoan, sư phụ đang đợi Nhữ mau lại đây."
Cạch oành, thân thể nàng ngã ở bên giường, hai hồn Thất Phách theo âm thanh này bay đi, thẳng tắp đến Phong Hoa Sơn trong động Cửu U. Tuy nói là động nhưng lại không khác gì gian phòng bình thường, chỉ là bên trong đã bày xong rượu và thức ăn, còn có vô số tiên nữ trên không trung nhảy múa dáng vẻ mỹ lệ, nhưng Kinh Kinh biết những thứ kia đều là giả, bất quá là di sư phụ biến ra để làm nổi bật không khí. Nàng từ từ đi vào, đột nhiên trước mắt xuất hiện một con tinh tinh lông trắng nhảy múa hết sức kỳ quái với nàng. Nàng hì hì cười một tiếng nói: "Sư phụ, cái này chơi thật tốt." Tinh tinh biết khiêu vũ vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.
Phong Hoa cười hì hì từ chân trời mà đến, thấy đồ đệ mình lập tức nhào lên thật nhanh, cười nói: "Đồ nhi ngoan của ta, sư phụ nhớ ngươi muốn chết." Nói xong ôm thân thể đồ đệ có chút mập mạp hôn tới tấp. Nhưng thế nào lại hôn đầy một miệng lông?
"Sư phụ, ngài nhận lầm người." Kinh Kinh ở bên cạnh day đầu nói. Lúc này Phong Hoa mới phát hiện ra người mình hôn là tinh tinh, hắn thật cũng không để ý, chỉ là trong lúc bất chợt bắt được tay nhỏ bé của Kinh Kinh nói: "Đồ nhi của ta, qua tối nay là ngươi trưởng thành rồi, chỉ cần trưởng thành, thì ta có thể yên tâm lớn mật mà ăn."
Kinh Kinh lập tức thu tay lại ôm lấy trước người của mình, nói: "Cái người sư phụ hỗn đản này, thế nhưng muốn giết hại cái sinh mạng nhỏ này của ta." Những lời này sư phụ luôn nói, hắn nói bởi vì thân thể nàng còn nhỏ.
Phong Hoa khoát tay nói: "Đồ nhi hiểu lầm, vi sư nói ăn không phải ăn giống như dã thú ăn con mồi, mà là..." Hắn liếm liếm môi của mình, nói: "Mà là nói đè thân thể nhữ ở phía dưới, tận tình hưởng thụ, sau cùng nhau Song Tu..."
Kinh Kinh đột nhiên giơ chân lên đạp hắn bay thẳng ra ngoài, lớn tiếng nói: "Cái người sư phụ biến thái này... Đến chân trời đi!"
Vì vậy, Phong Hoa hóa thành một làn khói nhẹ bay đi. Nhưng mà hắn lập tức bay trở lại, che mặt của mình nói: "Đồ nhi vì sao luôn xuống tay với vi sư như vậy, chẳng lẽ Nhữ thích đè lại? Vậy cũng tốt..." Hắn cắn răng một cái nằm trên mặt đất, nói: "Áp đi, vi sư chịu được."
Bây giờ mặc dù Kinh Kinh là một linh thể nhưng lại bị hắn làm cho tức thành một đầu mồ hôi, nàng cũng không hiểu người sư phụ này hôm nay bị làm sao nữa, trước kia không có việc gì cũng nói chút lời nói đùa giỡn, nhưng là hôm nay lại cực kỳ tích cực. Chẳng lẽ bởi vì chính mình trưởng thành có thể lập gia đình, cho nên hắn kích động? Kinh Kinh cảm thấy hôm nay rất nguy hiểm, sớm ăn quả tiên gì gì đó một chút rồi về nhà thì tốt hơn. Nàng nâng chân nhỏ lên bước về phía trước, trực tiếp đạp lên 'thi thể' Phong Hoa ngồi ở bên cạnh bàn khai tiệc, nói: "Sư phụ coi như ngươi nằm ở đó tám trăm năm cũng sẽ không có người áp ngươi đâu."
Phong Hoa lộ vẻ tức giận đứng dậy, đi tới bên cạnh Kinh Kinh nhìn chằm chằm nàng thật kỹ, thời điểm hắn nhìn người thích nghiêm mặt dán sát mặt, bởi vì quá xa không thấy được.
Mặt Kinh Kinh có chút đỏ, dù là sư phụ nhưng vẫn là người nam tử, lại còn là một nam tử càng nhìn càng xinh đẹp.
"Đồ nhi, có phải Nhữ cũng có người yêu hay không?" âm thanh Phong Hoa nghe có chút mất hứng.
"Không có, người yêu ở đâu ra." Kinh Kinh lập tức tiếp lời nói.
Phong Hoa rất dễ bị lừa, vừa nghe nàng nói không có thì an tâm, nói: "Này ăn nhiều trái cây, hôm nay hảo hảo bồi vi sư chơi một chút, ăn xong, sư phụ còn phải mang Nhữ đi nhìn đồ tốt."
Kinh Kinh vừa nghe đồ tốt thì có tinh thần, bởi vì sư phụ thường thường nói đồ tốt thì chính là quà tặng cho nàng. Những thứ quả tiên này mà ăn thì rất hữu dụng, có thể gia tăng Linh lực. Kinh Kinh nghĩ tới công công, nếu hắn ăn có phải cũng hữu dụng hay không. Vì vậy thừa dịp sư phụ ánh mắt không tốt quay đầu lại len lén cầm một trái cây đặt ở trong quần áo, trước kia thởi điểm nàng muốn mang đi sư phụ đều không cho, nếu không cho phép thì cũng chỉ có thể lấy trộm.
Rất nhanh ăn xong, Phong Hoa liền dắt Kinh Kinh đến một chỗ riêng biệt trong động, hắn chỉ vào bên trong nói: "Bên trong này có thể có đồ tốt, chỉ là sư phụ không thể nhìn cùng với Nhữ, nếu ta nhìn chỉ sợ sẽ không kiềm chế được đem đồ đệ... Ách... Tóm lại, Nhữ đi vào là được."
Nói xong thì đẩy Kinh Kinh vào trong động này. Kinh Kinh vừa vào động thấy được chung quanh tất cả đều là đám mây, chính nàng cũng ngồi ở trên đám mây, đám mây này thật ấm áp khiến nàng rất ngạc nhiên. Đang tiện tay vuốt đám mây này, thì thấy bên trong mây trắng đột nhiên xuất hiện một khối vật thể hình vuông, bên trong lại là một bức họa. Bên trong bức họa là một nam một nữ, bọn họ đang ôm nhau, hôn môi! Tranh này thế nhưng hết sức chân thật, tựa như là chân nhân (người thật) vậy, hiệu quả còn hơn cuốn sách nhỏ nương cho nàng rất nhiều. Hơn nữa phía dưới miệng bọn họ còn có giọt nước nhỏ, hai cái đầu lưỡi hồng hồng đan vào nhau, này đều thấy thập phần rõ ràng. Kinh Kinh chỉ cảm thấy mặt hồng tim đập, nàng nắm cửa động nói: "Sư phụ, cái người Lão Yêu Tinh này cho ta xem cái gì vậy, mau thả ta ra ngoài." Bên ngoài không có âm thanh, chẳng lẽ sư phụ đã đi xa. Kinh Kinh im lặng, chỉ là nhìn bức tranh kia một lát cũng từ từ cảm thấy tỉnh táo lại, chỉ nghĩ muốn tìm đường ra.