-
Valentine và Soái ca
[Động phòng hoa chúc cách vách - Diệp Lạc Vô Tâm]
Hôm nay là 14-2, là ngày lễ tình nhân. Nha đầu nhà mình hẳn cũng coi là tình nhân đi, ừm vậy thì phải tặng quà nhưng......là tặng cái gì a~. Diệp Chính Thần cào cào mái tóc, đau đầu suy nghĩ.
*Ting~*
Như nghĩ ra điều gì đó, Diệp Chính Thần lặng lẽ đến bên máy tính gõ gõ. Rất nhanh màn hình hiện lên trang tìm kiếm baidu, với dòng chữ ''Valentine, hãy tặng những gì trân quý nhất mà bạn gái bạn yêu thích!''
*Ting~* Đôi mắt của Diệp cầm thú lại sáng lên một lần nữa, cơ hồ muốn chọc thủng màn hình máy tính.
Tối. Bạc Băng vừa bước vào phòng liền thấy một cảnh ''lõa lồ'' trước mặt. Diệp Chính Thần đang nằm trên giường hình chữ đại, cả người không một mảnh che thân.
''Anh tính làm gì a....''
Diệp cầm thú không hề ngại ngùng: ''Tặng quà cho em a~''
Nhìn nhìn ''nơi đó'' đã sớm có phản ứng, Bạc Băng liền nuốt ngụm nước bọt run rẩy hỏi ''Quà...gì chứ....''
''Là quà lễ tình nhân a~ anh tặng em thứ trân quý nhất cho em, mau lại thử xem dùng có tốt không''
Bạc Băng:.............
[Đạo tình - Chu Ngọc]
Ly Tâm ngồi buồn một góc vẽ vòng tròn, trừng mắt nhìn Tề Mặc trong lòng không ngừng than thở. Hôm nay là ngày 14-2, ngày lễ tình nhân nha, mà cô ừm....cũng được coi là bạn gái của Tề lão đại a~. Nhưng tại sao Tề Mặc hắn lại chẳng có tí gì phản ứng là sao, dù cho hắn khác với mọi người nhưng dù gì hắn cũng phải lão công của nàng nha.....
Thẳng đến tối, khi Tề Mặc đã ''lửa dục'' bốc lên tật não. Tề phu nhân giờ này cơ hồ đã thực tức giận liển tạt cho Tề Mặc gáo nước lạnh, bỏ sang phòng con trai.
Tề Mặc ngây người một lúc liền tức giận suy nghĩ lại hành động thất thường cả ngày hôm nay của Ly Tâm. Cuối cùng vẫn là do Phong Vân William giải thích một hồi, Tề lão đại mới đả thông tư tưởng. Ly Tâm trốn bên một góc liền vui mừng khi Tề Mặc hiểu ra, thầm mong hắn mau mau cấp nàng vui vẻ, nào ngờ hắn lại nói với Phong Vân:
'''Ra lệnh tróc nã cấp 5, truy tìm kẻ nào tạo ra cái ngày quái quỉ hôm nay''
Ly Tâm vinh quang té ngã trên đất, đầu chảy dài ba vạch đen
[Ông xã là phúc hắc đại nhân - Khuyển Thần Khuyển Khuyển]
Hôm nay là ngày lễ tình nhân, Ái Tân Giác La Khang Duật nhà chúng ta đương nhiên cũng giống như nhưng người đàn ông có vợ khác, mua một bó hoa thật to về tặng vợ. Vốn tưởng sẽ nhận được một nụ hôn ngọt ngào, nào ngờ bạn nhỏ Âu Dương Miểu Miểu chỉ tròn mắt nhìn bó hoa, mắt tròn mắt dẹt hỏi:
''Là anh mua sao?''
Khang Duật không nói mà dùng hành động để trả lời, anh gật đầu.
Miểu Miểu: ''Bao nhiêu tiền a~''
Khang Duật hờ hững: ''150 CNY'' (CNY= nhân dân tệ, 150 CNY khoảng 500.000 VNĐ)
Miểu Miểu trợn mắt, khóc không thành tiếng: ''Bó hoa này.....còn đắt hơn cả thức ăn cho chó a~ Biểu tượng cảm xúc cry ''
Khang Duật: ........
Tối hôm đó, ngày ngọt ngào dành cho những cặp đôi, nhưng ở một nơi nào đó có một người phụ nữ bị chép phạt 500 lần ''Anh quan trọng hơn chó!''.
[Hãy nhắm mắt khi anh đến - Đinh Mặc]
Sáng chủ nhật ngày 14-2, bầu trời trong xanh, mây trắng lững lờ trôi. Tối qua, Bạc tiên sinh mới được bạn tốt Phó Tử Ngộ thuyết dạy qua một hồi liền hiểu hôm nay là ngày gì đặc biệt.
Bạc Cận Ngôn đảo mắt qua dãy cửa hàng trong khu chung cư. Trong đó, có một tiệm bán hoa tươi đề chữ ''Valentine, hạnh phúc tận hưởng trong vẻ đẹp của hoa''. Ừm, nói rất hay, vậy thì tặng hoa cho Giản Dao đi. Bạc Cận Ngôn đi bộ tới, chọn lấy một bó hoa hồng mà cô nhân viên vừa giới thiệu rằng ý nghĩa với ngày tình nhân. Nhận bó hoa đã được gói giấy bóng từ tay cô nhân viên, nơi khóe miệng thoáng qua nụ cười rất nhạt.
Về đến nhà đã là quá giờ ăn tối, Bạc Cận Ngôn đứng ở phòng khách, tay cầm bó hoa hồng, chờ Giản Dao đi ra sau khi tắm. Bạc Cận Ngôn chờ một lúc, liền thấy Trầm Mặc từ dưới gầm sofa bò chậm chạp qua chỗ anh.
Bạc Cận Ngôn nhướng mày. “Lại đây!”
Đợi Trầm Mặc bò đến chân, Bạc Cận Ngôn rút một bông ‘’tạm coi’’ là đẹp nhất rồi ném bó hoa còn lại vào thùng rác. Anh đặt cành hoa lên lưng Trầm Mặc, dùng sợi dây nhỏ buộc chặt.
“Bò cho tao xem nào.”
Trầm Mặc lại bò từ từ, cành hoa hồng trên lưng nó đung đưa. Bạc Cận Ngôn mỉm cười vẻ hài lòng, có thể dùng đến Trầm Mặc, coi như nó sống không uổng phí. Kế hoạch này rất tuyệt, rất hoàn hảo.
Nhưng đến khi cửa nhà tắm vừa mở, thấy Giản Dao quấn một chiếc khăn mỏng, nửa người thò ra cửa cả mặt hồng hồng hướng Bạc Cận Ngôn thỏ thẻ nói: ''Quần áo bất cẩn bị rơi xuống nước, anh có thể lấy giúp em bộ khác được không?''
Bạc Cận Ngôn liền sững sờ một hồi rồi lạnh lùng đảo mắt qua nhìn Trầm Mặc, không do dự mà dơ chân đá nó sang một góc, sải bước dài đi vào tắm. Cánh cửa khép lại sau lưng anh. Bên ngoài chỉ có con rùa mang cành hoa trên lưng nằm im một chỗ. Tuy gánh trách nhiệm nặng nề nhưng Trầm Mặc đã bị Bạc Cận Ngôn lãng quên.
Trầm Mặc gào thét trong im lặng: *cẩu độc thân như ta thật khổ, có một ông chủ vì sắc quên tri kỉ* TT^TT
Hôm nay là 14-2, là ngày lễ tình nhân. Nha đầu nhà mình hẳn cũng coi là tình nhân đi, ừm vậy thì phải tặng quà nhưng......là tặng cái gì a~. Diệp Chính Thần cào cào mái tóc, đau đầu suy nghĩ.
*Ting~*
Như nghĩ ra điều gì đó, Diệp Chính Thần lặng lẽ đến bên máy tính gõ gõ. Rất nhanh màn hình hiện lên trang tìm kiếm baidu, với dòng chữ ''Valentine, hãy tặng những gì trân quý nhất mà bạn gái bạn yêu thích!''
*Ting~* Đôi mắt của Diệp cầm thú lại sáng lên một lần nữa, cơ hồ muốn chọc thủng màn hình máy tính.
Tối. Bạc Băng vừa bước vào phòng liền thấy một cảnh ''lõa lồ'' trước mặt. Diệp Chính Thần đang nằm trên giường hình chữ đại, cả người không một mảnh che thân.
''Anh tính làm gì a....''
Diệp cầm thú không hề ngại ngùng: ''Tặng quà cho em a~''
Nhìn nhìn ''nơi đó'' đã sớm có phản ứng, Bạc Băng liền nuốt ngụm nước bọt run rẩy hỏi ''Quà...gì chứ....''
''Là quà lễ tình nhân a~ anh tặng em thứ trân quý nhất cho em, mau lại thử xem dùng có tốt không''
Bạc Băng:.............
[Đạo tình - Chu Ngọc]
Ly Tâm ngồi buồn một góc vẽ vòng tròn, trừng mắt nhìn Tề Mặc trong lòng không ngừng than thở. Hôm nay là ngày 14-2, ngày lễ tình nhân nha, mà cô ừm....cũng được coi là bạn gái của Tề lão đại a~. Nhưng tại sao Tề Mặc hắn lại chẳng có tí gì phản ứng là sao, dù cho hắn khác với mọi người nhưng dù gì hắn cũng phải lão công của nàng nha.....
Thẳng đến tối, khi Tề Mặc đã ''lửa dục'' bốc lên tật não. Tề phu nhân giờ này cơ hồ đã thực tức giận liển tạt cho Tề Mặc gáo nước lạnh, bỏ sang phòng con trai.
Tề Mặc ngây người một lúc liền tức giận suy nghĩ lại hành động thất thường cả ngày hôm nay của Ly Tâm. Cuối cùng vẫn là do Phong Vân William giải thích một hồi, Tề lão đại mới đả thông tư tưởng. Ly Tâm trốn bên một góc liền vui mừng khi Tề Mặc hiểu ra, thầm mong hắn mau mau cấp nàng vui vẻ, nào ngờ hắn lại nói với Phong Vân:
'''Ra lệnh tróc nã cấp 5, truy tìm kẻ nào tạo ra cái ngày quái quỉ hôm nay''
Ly Tâm vinh quang té ngã trên đất, đầu chảy dài ba vạch đen
[Ông xã là phúc hắc đại nhân - Khuyển Thần Khuyển Khuyển]
Hôm nay là ngày lễ tình nhân, Ái Tân Giác La Khang Duật nhà chúng ta đương nhiên cũng giống như nhưng người đàn ông có vợ khác, mua một bó hoa thật to về tặng vợ. Vốn tưởng sẽ nhận được một nụ hôn ngọt ngào, nào ngờ bạn nhỏ Âu Dương Miểu Miểu chỉ tròn mắt nhìn bó hoa, mắt tròn mắt dẹt hỏi:
''Là anh mua sao?''
Khang Duật không nói mà dùng hành động để trả lời, anh gật đầu.
Miểu Miểu: ''Bao nhiêu tiền a~''
Khang Duật hờ hững: ''150 CNY'' (CNY= nhân dân tệ, 150 CNY khoảng 500.000 VNĐ)
Miểu Miểu trợn mắt, khóc không thành tiếng: ''Bó hoa này.....còn đắt hơn cả thức ăn cho chó a~ Biểu tượng cảm xúc cry ''
Khang Duật: ........
Tối hôm đó, ngày ngọt ngào dành cho những cặp đôi, nhưng ở một nơi nào đó có một người phụ nữ bị chép phạt 500 lần ''Anh quan trọng hơn chó!''.
[Hãy nhắm mắt khi anh đến - Đinh Mặc]
Sáng chủ nhật ngày 14-2, bầu trời trong xanh, mây trắng lững lờ trôi. Tối qua, Bạc tiên sinh mới được bạn tốt Phó Tử Ngộ thuyết dạy qua một hồi liền hiểu hôm nay là ngày gì đặc biệt.
Bạc Cận Ngôn đảo mắt qua dãy cửa hàng trong khu chung cư. Trong đó, có một tiệm bán hoa tươi đề chữ ''Valentine, hạnh phúc tận hưởng trong vẻ đẹp của hoa''. Ừm, nói rất hay, vậy thì tặng hoa cho Giản Dao đi. Bạc Cận Ngôn đi bộ tới, chọn lấy một bó hoa hồng mà cô nhân viên vừa giới thiệu rằng ý nghĩa với ngày tình nhân. Nhận bó hoa đã được gói giấy bóng từ tay cô nhân viên, nơi khóe miệng thoáng qua nụ cười rất nhạt.
Về đến nhà đã là quá giờ ăn tối, Bạc Cận Ngôn đứng ở phòng khách, tay cầm bó hoa hồng, chờ Giản Dao đi ra sau khi tắm. Bạc Cận Ngôn chờ một lúc, liền thấy Trầm Mặc từ dưới gầm sofa bò chậm chạp qua chỗ anh.
Bạc Cận Ngôn nhướng mày. “Lại đây!”
Đợi Trầm Mặc bò đến chân, Bạc Cận Ngôn rút một bông ‘’tạm coi’’ là đẹp nhất rồi ném bó hoa còn lại vào thùng rác. Anh đặt cành hoa lên lưng Trầm Mặc, dùng sợi dây nhỏ buộc chặt.
“Bò cho tao xem nào.”
Trầm Mặc lại bò từ từ, cành hoa hồng trên lưng nó đung đưa. Bạc Cận Ngôn mỉm cười vẻ hài lòng, có thể dùng đến Trầm Mặc, coi như nó sống không uổng phí. Kế hoạch này rất tuyệt, rất hoàn hảo.
Nhưng đến khi cửa nhà tắm vừa mở, thấy Giản Dao quấn một chiếc khăn mỏng, nửa người thò ra cửa cả mặt hồng hồng hướng Bạc Cận Ngôn thỏ thẻ nói: ''Quần áo bất cẩn bị rơi xuống nước, anh có thể lấy giúp em bộ khác được không?''
Bạc Cận Ngôn liền sững sờ một hồi rồi lạnh lùng đảo mắt qua nhìn Trầm Mặc, không do dự mà dơ chân đá nó sang một góc, sải bước dài đi vào tắm. Cánh cửa khép lại sau lưng anh. Bên ngoài chỉ có con rùa mang cành hoa trên lưng nằm im một chỗ. Tuy gánh trách nhiệm nặng nề nhưng Trầm Mặc đã bị Bạc Cận Ngôn lãng quên.
Trầm Mặc gào thét trong im lặng: *cẩu độc thân như ta thật khổ, có một ông chủ vì sắc quên tri kỉ* TT^TT
Bình luận facebook