• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt (3 Viewers)

  • Chương 3377 “Hân hạnh được chính thức làm quen”.

“Ranh con, bây giờ tôi không giết cậu, nhưng cậu đã buông lời bất kính với Chân Quân, tội chết đã định!”.





“Ngày mai, tôi sẽ công khai xử tội cậu ở pháp trường, mười ba nghìn nô lệ ở đây đều sẽ tận mắt chứng kiến cảnh đó!”.





“Vừa hay cũng để nhóm người mới đến biết kết cục của việc xúc phạm Chân Quân là như thế nào!”.





Trong lúc nói, hắn đánh ra một chưởng, một dấu ấn ánh sáng nhàn nhạt rơi lên vai Diệp Thiên.





“Tôi đã để lại dấu ấn linh hồn trên người cậu, đừng nghĩ tới chuyện chạy trốn, bởi vì cậu có chạy đến đâu cũng vô dụng!”.





Dứt lời, hắn rời đi không hề ngoảnh đầu lại. Chín người tháp tùng hắn tới đây cũng đi theo, chỉ để lại các nô lệ ở tại chỗ đưa mắt nhìn nhau, sau đó từng ánh mắt thương hại, cảm thông dồn về phía Diệp Thiên.





“Người trẻ tuổi chung quy cũng là người trẻ tuổi”.





Một nô lệ đầu tóc bạc phơ lắc đầu khẽ than. Trong một nghìn năm ông ta làm nô lệ đã gặp quá nhiều kẻ cứng đầu, tự cho mình siêu phàm như thế này, kết cục sau cùng của họ đều thê thảm như nhau.





Ngay trước khi Liễu Thừa Phong rời khỏi chỗ ở của nô lệ, Diệp Thiên lại đứng dậy trên mặt đất, cất giọng nói.





“Liễu Thừa Phong đúng không?”.





Liễu Thừa Phong dừng bước, quay người lại. Khi đối diện với đôi mắt của Diệp Thiên, hắn chợt sửng sốt.





Hắn nhìn thấy sự lạnh lẽo tột cùng trong mắt Diệp Thiên, .





Chỉ nghe Diệp Thiên bình thản lên tiếng: “Diệp Thiên tôi sẽ nhớ kỹ cú đạp này!”.





“Trước khi tôi tìm tới Bắc Thương Chân Quân, tôi sẽ trả lại nó cho anh một cách nguyên vẹn!”.





Vẻ mặt Diệp Thiên khiến Liễu Thừa Phong sững sờ, nhưng cũng chỉ trong thời gian cực kỳ ngắn ngủi.





Hắn khịt mũi khinh thường trước lời nói của Diệp Thiên, sau đó tiếp tục quay đầu rời đi, hoàn toàn không để trong lòng.





Mặc dù Diệp Thiên có tu vi kim đan tam phẩm, nhưng đã bị khóa Tinh Ngân phong ấn, cộng thêm gông cùm chế tạo từ Trấn Linh Thiết, Diệp Thiên chỉ là người bình thường có phòng ngự xác thịt mạnh một chút mà thôi, không có gì đáng sợ.





“Cậu không sao chứ?”.


Sau khi đám người Liễu Thừa Phong rời đi, cô gái vội vàng bước nhanh tới, xem xét vết thương của Diệp Thiên.





Ánh mắt Diệp Thiên rời khỏi bóng lưng của Liễu Thừa Phong, lắc đầu với cô gái.







“Ranh con, bây giờ tôi không giết cậu, nhưng cậu đã buông lời bất kính với Chân Quân, tội chết đã định!”.





“Ngày mai, tôi sẽ công khai xử tội cậu ở pháp trường, mười ba nghìn nô lệ ở đây đều sẽ tận mắt chứng kiến cảnh đó!”.





“Vừa hay cũng để nhóm người mới đến biết kết cục của việc xúc phạm Chân Quân là như thế nào!”.





Trong lúc nói, hắn đánh ra một chưởng, một dấu ấn ánh sáng nhàn nhạt rơi lên vai Diệp Thiên.





“Tôi đã để lại dấu ấn linh hồn trên người cậu, đừng nghĩ tới chuyện chạy trốn, bởi vì cậu có chạy đến đâu cũng vô dụng!”.





Dứt lời, hắn rời đi không hề ngoảnh đầu lại. Chín người tháp tùng hắn tới đây cũng đi theo, chỉ để lại các nô lệ ở tại chỗ đưa mắt nhìn nhau, sau đó từng ánh mắt thương hại, cảm thông dồn về phía Diệp Thiên.





“Người trẻ tuổi chung quy cũng là người trẻ tuổi”.





Một nô lệ đầu tóc bạc phơ lắc đầu khẽ than. Trong một nghìn năm ông ta làm nô lệ đã gặp quá nhiều kẻ cứng đầu, tự cho mình siêu phàm như thế này, kết cục sau cùng của họ đều thê thảm như nhau.





Ngay trước khi Liễu Thừa Phong rời khỏi chỗ ở của nô lệ, Diệp Thiên lại đứng dậy trên mặt đất, cất giọng nói.





“Liễu Thừa Phong đúng không?”.





Liễu Thừa Phong dừng bước, quay người lại. Khi đối diện với đôi mắt của Diệp Thiên, hắn chợt sửng sốt.





Hắn nhìn thấy sự lạnh lẽo tột cùng trong mắt Diệp Thiên, .





Chỉ nghe Diệp Thiên bình thản lên tiếng: “Diệp Thiên tôi sẽ nhớ kỹ cú đạp này!”.





“Trước khi tôi tìm tới Bắc Thương Chân Quân, tôi sẽ trả lại nó cho anh một cách nguyên vẹn!”.





Vẻ mặt Diệp Thiên khiến Liễu Thừa Phong sững sờ, nhưng cũng chỉ trong thời gian cực kỳ ngắn ngủi.





Hắn khịt mũi khinh thường trước lời nói của Diệp Thiên, sau đó tiếp tục quay đầu rời đi, hoàn toàn không để trong lòng.





Mặc dù Diệp Thiên có tu vi kim đan tam phẩm, nhưng đã bị khóa Tinh Ngân phong ấn, cộng thêm gông cùm chế tạo từ Trấn Linh Thiết, Diệp Thiên chỉ là người bình thường có phòng ngự xác thịt mạnh một chút mà thôi, không có gì đáng sợ.





“Cậu không sao chứ?”.


Sau khi đám người Liễu Thừa Phong rời đi, cô gái vội vàng bước nhanh tới, xem xét vết thương của Diệp Thiên.





Ánh mắt Diệp Thiên rời khỏi bóng lưng của Liễu Thừa Phong, lắc đầu với cô gái.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT









“Ranh con, bây giờ tôi không giết cậu, nhưng cậu đã buông lời bất kính với Chân Quân, tội chết đã định!”.





“Ngày mai, tôi sẽ công khai xử tội cậu ở pháp trường, mười ba nghìn nô lệ ở đây đều sẽ tận mắt chứng kiến cảnh đó!”.





“Vừa hay cũng để nhóm người mới đến biết kết cục của việc xúc phạm Chân Quân là như thế nào!”.





Trong lúc nói, hắn đánh ra một chưởng, một dấu ấn ánh sáng nhàn nhạt rơi lên vai Diệp Thiên.





“Tôi đã để lại dấu ấn linh hồn trên người cậu, đừng nghĩ tới chuyện chạy trốn, bởi vì cậu có chạy đến đâu cũng vô dụng!”.





Dứt lời, hắn rời đi không hề ngoảnh đầu lại. Chín người tháp tùng hắn tới đây cũng đi theo, chỉ để lại các nô lệ ở tại chỗ đưa mắt nhìn nhau, sau đó từng ánh mắt thương hại, cảm thông dồn về phía Diệp Thiên.





“Người trẻ tuổi chung quy cũng là người trẻ tuổi”.





Một nô lệ đầu tóc bạc phơ lắc đầu khẽ than. Trong một nghìn năm ông ta làm nô lệ đã gặp quá nhiều kẻ cứng đầu, tự cho mình siêu phàm như thế này, kết cục sau cùng của họ đều thê thảm như nhau.





Ngay trước khi Liễu Thừa Phong rời khỏi chỗ ở của nô lệ, Diệp Thiên lại đứng dậy trên mặt đất, cất giọng nói.





“Liễu Thừa Phong đúng không?”.





Liễu Thừa Phong dừng bước, quay người lại. Khi đối diện với đôi mắt của Diệp Thiên, hắn chợt sửng sốt.





Hắn nhìn thấy sự lạnh lẽo tột cùng trong mắt Diệp Thiên, .





Chỉ nghe Diệp Thiên bình thản lên tiếng: “Diệp Thiên tôi sẽ nhớ kỹ cú đạp này!”.





“Trước khi tôi tìm tới Bắc Thương Chân Quân, tôi sẽ trả lại nó cho anh một cách nguyên vẹn!”.





Vẻ mặt Diệp Thiên khiến Liễu Thừa Phong sững sờ, nhưng cũng chỉ trong thời gian cực kỳ ngắn ngủi.





Hắn khịt mũi khinh thường trước lời nói của Diệp Thiên, sau đó tiếp tục quay đầu rời đi, hoàn toàn không để trong lòng.





Mặc dù Diệp Thiên có tu vi kim đan tam phẩm, nhưng đã bị khóa Tinh Ngân phong ấn, cộng thêm gông cùm chế tạo từ Trấn Linh Thiết, Diệp Thiên chỉ là người bình thường có phòng ngự xác thịt mạnh một chút mà thôi, không có gì đáng sợ.





“Cậu không sao chứ?”.


Sau khi đám người Liễu Thừa Phong rời đi, cô gái vội vàng bước nhanh tới, xem xét vết thương của Diệp Thiên.





Ánh mắt Diệp Thiên rời khỏi bóng lưng của Liễu Thừa Phong, lắc đầu với cô gái.







“Ranh con, bây giờ tôi không giết cậu, nhưng cậu đã buông lời bất kính với Chân Quân, tội chết đã định!”.





“Ngày mai, tôi sẽ công khai xử tội cậu ở pháp trường, mười ba nghìn nô lệ ở đây đều sẽ tận mắt chứng kiến cảnh đó!”.





“Vừa hay cũng để nhóm người mới đến biết kết cục của việc xúc phạm Chân Quân là như thế nào!”.





Trong lúc nói, hắn đánh ra một chưởng, một dấu ấn ánh sáng nhàn nhạt rơi lên vai Diệp Thiên.





“Tôi đã để lại dấu ấn linh hồn trên người cậu, đừng nghĩ tới chuyện chạy trốn, bởi vì cậu có chạy đến đâu cũng vô dụng!”.





Dứt lời, hắn rời đi không hề ngoảnh đầu lại. Chín người tháp tùng hắn tới đây cũng đi theo, chỉ để lại các nô lệ ở tại chỗ đưa mắt nhìn nhau, sau đó từng ánh mắt thương hại, cảm thông dồn về phía Diệp Thiên.





“Người trẻ tuổi chung quy cũng là người trẻ tuổi”.





Một nô lệ đầu tóc bạc phơ lắc đầu khẽ than. Trong một nghìn năm ông ta làm nô lệ đã gặp quá nhiều kẻ cứng đầu, tự cho mình siêu phàm như thế này, kết cục sau cùng của họ đều thê thảm như nhau.





Ngay trước khi Liễu Thừa Phong rời khỏi chỗ ở của nô lệ, Diệp Thiên lại đứng dậy trên mặt đất, cất giọng nói.





“Liễu Thừa Phong đúng không?”.





Liễu Thừa Phong dừng bước, quay người lại. Khi đối diện với đôi mắt của Diệp Thiên, hắn chợt sửng sốt.





Hắn nhìn thấy sự lạnh lẽo tột cùng trong mắt Diệp Thiên, .





Chỉ nghe Diệp Thiên bình thản lên tiếng: “Diệp Thiên tôi sẽ nhớ kỹ cú đạp này!”.





“Trước khi tôi tìm tới Bắc Thương Chân Quân, tôi sẽ trả lại nó cho anh một cách nguyên vẹn!”.





Vẻ mặt Diệp Thiên khiến Liễu Thừa Phong sững sờ, nhưng cũng chỉ trong thời gian cực kỳ ngắn ngủi.





Hắn khịt mũi khinh thường trước lời nói của Diệp Thiên, sau đó tiếp tục quay đầu rời đi, hoàn toàn không để trong lòng.





Mặc dù Diệp Thiên có tu vi kim đan tam phẩm, nhưng đã bị khóa Tinh Ngân phong ấn, cộng thêm gông cùm chế tạo từ Trấn Linh Thiết, Diệp Thiên chỉ là người bình thường có phòng ngự xác thịt mạnh một chút mà thôi, không có gì đáng sợ.





“Cậu không sao chứ?”.


Sau khi đám người Liễu Thừa Phong rời đi, cô gái vội vàng bước nhanh tới, xem xét vết thương của Diệp Thiên.





Ánh mắt Diệp Thiên rời khỏi bóng lưng của Liễu Thừa Phong, lắc đầu với cô gái.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT









“Ranh con, bây giờ tôi không giết cậu, nhưng cậu đã buông lời bất kính với Chân Quân, tội chết đã định!”.





“Ngày mai, tôi sẽ công khai xử tội cậu ở pháp trường, mười ba nghìn nô lệ ở đây đều sẽ tận mắt chứng kiến cảnh đó!”.





“Vừa hay cũng để nhóm người mới đến biết kết cục của việc xúc phạm Chân Quân là như thế nào!”.





Trong lúc nói, hắn đánh ra một chưởng, một dấu ấn ánh sáng nhàn nhạt rơi lên vai Diệp Thiên.





“Tôi đã để lại dấu ấn linh hồn trên người cậu, đừng nghĩ tới chuyện chạy trốn, bởi vì cậu có chạy đến đâu cũng vô dụng!”.





Dứt lời, hắn rời đi không hề ngoảnh đầu lại. Chín người tháp tùng hắn tới đây cũng đi theo, chỉ để lại các nô lệ ở tại chỗ đưa mắt nhìn nhau, sau đó từng ánh mắt thương hại, cảm thông dồn về phía Diệp Thiên.





“Người trẻ tuổi chung quy cũng là người trẻ tuổi”.





Một nô lệ đầu tóc bạc phơ lắc đầu khẽ than. Trong một nghìn năm ông ta làm nô lệ đã gặp quá nhiều kẻ cứng đầu, tự cho mình siêu phàm như thế này, kết cục sau cùng của họ đều thê thảm như nhau.





Ngay trước khi Liễu Thừa Phong rời khỏi chỗ ở của nô lệ, Diệp Thiên lại đứng dậy trên mặt đất, cất giọng nói.





“Liễu Thừa Phong đúng không?”.





Liễu Thừa Phong dừng bước, quay người lại. Khi đối diện với đôi mắt của Diệp Thiên, hắn chợt sửng sốt.





Hắn nhìn thấy sự lạnh lẽo tột cùng trong mắt Diệp Thiên, .





Chỉ nghe Diệp Thiên bình thản lên tiếng: “Diệp Thiên tôi sẽ nhớ kỹ cú đạp này!”.





“Trước khi tôi tìm tới Bắc Thương Chân Quân, tôi sẽ trả lại nó cho anh một cách nguyên vẹn!”.





Vẻ mặt Diệp Thiên khiến Liễu Thừa Phong sững sờ, nhưng cũng chỉ trong thời gian cực kỳ ngắn ngủi.





Hắn khịt mũi khinh thường trước lời nói của Diệp Thiên, sau đó tiếp tục quay đầu rời đi, hoàn toàn không để trong lòng.





Mặc dù Diệp Thiên có tu vi kim đan tam phẩm, nhưng đã bị khóa Tinh Ngân phong ấn, cộng thêm gông cùm chế tạo từ Trấn Linh Thiết, Diệp Thiên chỉ là người bình thường có phòng ngự xác thịt mạnh một chút mà thôi, không có gì đáng sợ.





“Cậu không sao chứ?”.


Sau khi đám người Liễu Thừa Phong rời đi, cô gái vội vàng bước nhanh tới, xem xét vết thương của Diệp Thiên.





Ánh mắt Diệp Thiên rời khỏi bóng lưng của Liễu Thừa Phong, lắc đầu với cô gái.







“Ranh con, bây giờ tôi không giết cậu, nhưng cậu đã buông lời bất kính với Chân Quân, tội chết đã định!”.





“Ngày mai, tôi sẽ công khai xử tội cậu ở pháp trường, mười ba nghìn nô lệ ở đây đều sẽ tận mắt chứng kiến cảnh đó!”.





“Vừa hay cũng để nhóm người mới đến biết kết cục của việc xúc phạm Chân Quân là như thế nào!”.





Trong lúc nói, hắn đánh ra một chưởng, một dấu ấn ánh sáng nhàn nhạt rơi lên vai Diệp Thiên.





“Tôi đã để lại dấu ấn linh hồn trên người cậu, đừng nghĩ tới chuyện chạy trốn, bởi vì cậu có chạy đến đâu cũng vô dụng!”.





Dứt lời, hắn rời đi không hề ngoảnh đầu lại. Chín người tháp tùng hắn tới đây cũng đi theo, chỉ để lại các nô lệ ở tại chỗ đưa mắt nhìn nhau, sau đó từng ánh mắt thương hại, cảm thông dồn về phía Diệp Thiên.





“Người trẻ tuổi chung quy cũng là người trẻ tuổi”.





Một nô lệ đầu tóc bạc phơ lắc đầu khẽ than. Trong một nghìn năm ông ta làm nô lệ đã gặp quá nhiều kẻ cứng đầu, tự cho mình siêu phàm như thế này, kết cục sau cùng của họ đều thê thảm như nhau.





Ngay trước khi Liễu Thừa Phong rời khỏi chỗ ở của nô lệ, Diệp Thiên lại đứng dậy trên mặt đất, cất giọng nói.





“Liễu Thừa Phong đúng không?”.





Liễu Thừa Phong dừng bước, quay người lại. Khi đối diện với đôi mắt của Diệp Thiên, hắn chợt sửng sốt.





Hắn nhìn thấy sự lạnh lẽo tột cùng trong mắt Diệp Thiên, .





Chỉ nghe Diệp Thiên bình thản lên tiếng: “Diệp Thiên tôi sẽ nhớ kỹ cú đạp này!”.





“Trước khi tôi tìm tới Bắc Thương Chân Quân, tôi sẽ trả lại nó cho anh một cách nguyên vẹn!”.





Vẻ mặt Diệp Thiên khiến Liễu Thừa Phong sững sờ, nhưng cũng chỉ trong thời gian cực kỳ ngắn ngủi.





Hắn khịt mũi khinh thường trước lời nói của Diệp Thiên, sau đó tiếp tục quay đầu rời đi, hoàn toàn không để trong lòng.





Mặc dù Diệp Thiên có tu vi kim đan tam phẩm, nhưng đã bị khóa Tinh Ngân phong ấn, cộng thêm gông cùm chế tạo từ Trấn Linh Thiết, Diệp Thiên chỉ là người bình thường có phòng ngự xác thịt mạnh một chút mà thôi, không có gì đáng sợ.





“Cậu không sao chứ?”.


Sau khi đám người Liễu Thừa Phong rời đi, cô gái vội vàng bước nhanh tới, xem xét vết thương của Diệp Thiên.





Ánh mắt Diệp Thiên rời khỏi bóng lưng của Liễu Thừa Phong, lắc đầu với cô gái.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT









“Ranh con, bây giờ tôi không giết cậu, nhưng cậu đã buông lời bất kính với Chân Quân, tội chết đã định!”.





“Ngày mai, tôi sẽ công khai xử tội cậu ở pháp trường, mười ba nghìn nô lệ ở đây đều sẽ tận mắt chứng kiến cảnh đó!”.





“Vừa hay cũng để nhóm người mới đến biết kết cục của việc xúc phạm Chân Quân là như thế nào!”.





Trong lúc nói, hắn đánh ra một chưởng, một dấu ấn ánh sáng nhàn nhạt rơi lên vai Diệp Thiên.





“Tôi đã để lại dấu ấn linh hồn trên người cậu, đừng nghĩ tới chuyện chạy trốn, bởi vì cậu có chạy đến đâu cũng vô dụng!”.





Dứt lời, hắn rời đi không hề ngoảnh đầu lại. Chín người tháp tùng hắn tới đây cũng đi theo, chỉ để lại các nô lệ ở tại chỗ đưa mắt nhìn nhau, sau đó từng ánh mắt thương hại, cảm thông dồn về phía Diệp Thiên.





“Người trẻ tuổi chung quy cũng là người trẻ tuổi”.





Một nô lệ đầu tóc bạc phơ lắc đầu khẽ than. Trong một nghìn năm ông ta làm nô lệ đã gặp quá nhiều kẻ cứng đầu, tự cho mình siêu phàm như thế này, kết cục sau cùng của họ đều thê thảm như nhau.





Ngay trước khi Liễu Thừa Phong rời khỏi chỗ ở của nô lệ, Diệp Thiên lại đứng dậy trên mặt đất, cất giọng nói.





“Liễu Thừa Phong đúng không?”.





Liễu Thừa Phong dừng bước, quay người lại. Khi đối diện với đôi mắt của Diệp Thiên, hắn chợt sửng sốt.





Hắn nhìn thấy sự lạnh lẽo tột cùng trong mắt Diệp Thiên, .





Chỉ nghe Diệp Thiên bình thản lên tiếng: “Diệp Thiên tôi sẽ nhớ kỹ cú đạp này!”.





“Trước khi tôi tìm tới Bắc Thương Chân Quân, tôi sẽ trả lại nó cho anh một cách nguyên vẹn!”.





Vẻ mặt Diệp Thiên khiến Liễu Thừa Phong sững sờ, nhưng cũng chỉ trong thời gian cực kỳ ngắn ngủi.





Hắn khịt mũi khinh thường trước lời nói của Diệp Thiên, sau đó tiếp tục quay đầu rời đi, hoàn toàn không để trong lòng.





Mặc dù Diệp Thiên có tu vi kim đan tam phẩm, nhưng đã bị khóa Tinh Ngân phong ấn, cộng thêm gông cùm chế tạo từ Trấn Linh Thiết, Diệp Thiên chỉ là người bình thường có phòng ngự xác thịt mạnh một chút mà thôi, không có gì đáng sợ.





“Cậu không sao chứ?”.


Sau khi đám người Liễu Thừa Phong rời đi, cô gái vội vàng bước nhanh tới, xem xét vết thương của Diệp Thiên.





Ánh mắt Diệp Thiên rời khỏi bóng lưng của Liễu Thừa Phong, lắc đầu với cô gái.







“Ranh con, bây giờ tôi không giết cậu, nhưng cậu đã buông lời bất kính với Chân Quân, tội chết đã định!”.





“Ngày mai, tôi sẽ công khai xử tội cậu ở pháp trường, mười ba nghìn nô lệ ở đây đều sẽ tận mắt chứng kiến cảnh đó!”.





“Vừa hay cũng để nhóm người mới đến biết kết cục của việc xúc phạm Chân Quân là như thế nào!”.





Trong lúc nói, hắn đánh ra một chưởng, một dấu ấn ánh sáng nhàn nhạt rơi lên vai Diệp Thiên.





“Tôi đã để lại dấu ấn linh hồn trên người cậu, đừng nghĩ tới chuyện chạy trốn, bởi vì cậu có chạy đến đâu cũng vô dụng!”.





Dứt lời, hắn rời đi không hề ngoảnh đầu lại. Chín người tháp tùng hắn tới đây cũng đi theo, chỉ để lại các nô lệ ở tại chỗ đưa mắt nhìn nhau, sau đó từng ánh mắt thương hại, cảm thông dồn về phía Diệp Thiên.





“Người trẻ tuổi chung quy cũng là người trẻ tuổi”.





Một nô lệ đầu tóc bạc phơ lắc đầu khẽ than. Trong một nghìn năm ông ta làm nô lệ đã gặp quá nhiều kẻ cứng đầu, tự cho mình siêu phàm như thế này, kết cục sau cùng của họ đều thê thảm như nhau.





Ngay trước khi Liễu Thừa Phong rời khỏi chỗ ở của nô lệ, Diệp Thiên lại đứng dậy trên mặt đất, cất giọng nói.





“Liễu Thừa Phong đúng không?”.





Liễu Thừa Phong dừng bước, quay người lại. Khi đối diện với đôi mắt của Diệp Thiên, hắn chợt sửng sốt.





Hắn nhìn thấy sự lạnh lẽo tột cùng trong mắt Diệp Thiên, .





Chỉ nghe Diệp Thiên bình thản lên tiếng: “Diệp Thiên tôi sẽ nhớ kỹ cú đạp này!”.





“Trước khi tôi tìm tới Bắc Thương Chân Quân, tôi sẽ trả lại nó cho anh một cách nguyên vẹn!”.





Vẻ mặt Diệp Thiên khiến Liễu Thừa Phong sững sờ, nhưng cũng chỉ trong thời gian cực kỳ ngắn ngủi.





Hắn khịt mũi khinh thường trước lời nói của Diệp Thiên, sau đó tiếp tục quay đầu rời đi, hoàn toàn không để trong lòng.





Mặc dù Diệp Thiên có tu vi kim đan tam phẩm, nhưng đã bị khóa Tinh Ngân phong ấn, cộng thêm gông cùm chế tạo từ Trấn Linh Thiết, Diệp Thiên chỉ là người bình thường có phòng ngự xác thịt mạnh một chút mà thôi, không có gì đáng sợ.





“Cậu không sao chứ?”.


Sau khi đám người Liễu Thừa Phong rời đi, cô gái vội vàng bước nhanh tới, xem xét vết thương của Diệp Thiên.





Ánh mắt Diệp Thiên rời khỏi bóng lưng của Liễu Thừa Phong, lắc đầu với cô gái.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT









“Ranh con, bây giờ tôi không giết cậu, nhưng cậu đã buông lời bất kính với Chân Quân, tội chết đã định!”.





“Ngày mai, tôi sẽ công khai xử tội cậu ở pháp trường, mười ba nghìn nô lệ ở đây đều sẽ tận mắt chứng kiến cảnh đó!”.





“Vừa hay cũng để nhóm người mới đến biết kết cục của việc xúc phạm Chân Quân là như thế nào!”.





Trong lúc nói, hắn đánh ra một chưởng, một dấu ấn ánh sáng nhàn nhạt rơi lên vai Diệp Thiên.





“Tôi đã để lại dấu ấn linh hồn trên người cậu, đừng nghĩ tới chuyện chạy trốn, bởi vì cậu có chạy đến đâu cũng vô dụng!”.





Dứt lời, hắn rời đi không hề ngoảnh đầu lại. Chín người tháp tùng hắn tới đây cũng đi theo, chỉ để lại các nô lệ ở tại chỗ đưa mắt nhìn nhau, sau đó từng ánh mắt thương hại, cảm thông dồn về phía Diệp Thiên.





“Người trẻ tuổi chung quy cũng là người trẻ tuổi”.





Một nô lệ đầu tóc bạc phơ lắc đầu khẽ than. Trong một nghìn năm ông ta làm nô lệ đã gặp quá nhiều kẻ cứng đầu, tự cho mình siêu phàm như thế này, kết cục sau cùng của họ đều thê thảm như nhau.





Ngay trước khi Liễu Thừa Phong rời khỏi chỗ ở của nô lệ, Diệp Thiên lại đứng dậy trên mặt đất, cất giọng nói.





“Liễu Thừa Phong đúng không?”.





Liễu Thừa Phong dừng bước, quay người lại. Khi đối diện với đôi mắt của Diệp Thiên, hắn chợt sửng sốt.





Hắn nhìn thấy sự lạnh lẽo tột cùng trong mắt Diệp Thiên, .





Chỉ nghe Diệp Thiên bình thản lên tiếng: “Diệp Thiên tôi sẽ nhớ kỹ cú đạp này!”.





“Trước khi tôi tìm tới Bắc Thương Chân Quân, tôi sẽ trả lại nó cho anh một cách nguyên vẹn!”.





Vẻ mặt Diệp Thiên khiến Liễu Thừa Phong sững sờ, nhưng cũng chỉ trong thời gian cực kỳ ngắn ngủi.





Hắn khịt mũi khinh thường trước lời nói của Diệp Thiên, sau đó tiếp tục quay đầu rời đi, hoàn toàn không để trong lòng.





Mặc dù Diệp Thiên có tu vi kim đan tam phẩm, nhưng đã bị khóa Tinh Ngân phong ấn, cộng thêm gông cùm chế tạo từ Trấn Linh Thiết, Diệp Thiên chỉ là người bình thường có phòng ngự xác thịt mạnh một chút mà thôi, không có gì đáng sợ.





“Cậu không sao chứ?”.


Sau khi đám người Liễu Thừa Phong rời đi, cô gái vội vàng bước nhanh tới, xem xét vết thương của Diệp Thiên.





Ánh mắt Diệp Thiên rời khỏi bóng lưng của Liễu Thừa Phong, lắc đầu với cô gái.







“Ranh con, bây giờ tôi không giết cậu, nhưng cậu đã buông lời bất kính với Chân Quân, tội chết đã định!”.





“Ngày mai, tôi sẽ công khai xử tội cậu ở pháp trường, mười ba nghìn nô lệ ở đây đều sẽ tận mắt chứng kiến cảnh đó!”.





“Vừa hay cũng để nhóm người mới đến biết kết cục của việc xúc phạm Chân Quân là như thế nào!”.





Trong lúc nói, hắn đánh ra một chưởng, một dấu ấn ánh sáng nhàn nhạt rơi lên vai Diệp Thiên.





“Tôi đã để lại dấu ấn linh hồn trên người cậu, đừng nghĩ tới chuyện chạy trốn, bởi vì cậu có chạy đến đâu cũng vô dụng!”.





Dứt lời, hắn rời đi không hề ngoảnh đầu lại. Chín người tháp tùng hắn tới đây cũng đi theo, chỉ để lại các nô lệ ở tại chỗ đưa mắt nhìn nhau, sau đó từng ánh mắt thương hại, cảm thông dồn về phía Diệp Thiên.





“Người trẻ tuổi chung quy cũng là người trẻ tuổi”.





Một nô lệ đầu tóc bạc phơ lắc đầu khẽ than. Trong một nghìn năm ông ta làm nô lệ đã gặp quá nhiều kẻ cứng đầu, tự cho mình siêu phàm như thế này, kết cục sau cùng của họ đều thê thảm như nhau.





Ngay trước khi Liễu Thừa Phong rời khỏi chỗ ở của nô lệ, Diệp Thiên lại đứng dậy trên mặt đất, cất giọng nói.





“Liễu Thừa Phong đúng không?”.





Liễu Thừa Phong dừng bước, quay người lại. Khi đối diện với đôi mắt của Diệp Thiên, hắn chợt sửng sốt.





Hắn nhìn thấy sự lạnh lẽo tột cùng trong mắt Diệp Thiên, .





Chỉ nghe Diệp Thiên bình thản lên tiếng: “Diệp Thiên tôi sẽ nhớ kỹ cú đạp này!”.





“Trước khi tôi tìm tới Bắc Thương Chân Quân, tôi sẽ trả lại nó cho anh một cách nguyên vẹn!”.





Vẻ mặt Diệp Thiên khiến Liễu Thừa Phong sững sờ, nhưng cũng chỉ trong thời gian cực kỳ ngắn ngủi.





Hắn khịt mũi khinh thường trước lời nói của Diệp Thiên, sau đó tiếp tục quay đầu rời đi, hoàn toàn không để trong lòng.





Mặc dù Diệp Thiên có tu vi kim đan tam phẩm, nhưng đã bị khóa Tinh Ngân phong ấn, cộng thêm gông cùm chế tạo từ Trấn Linh Thiết, Diệp Thiên chỉ là người bình thường có phòng ngự xác thịt mạnh một chút mà thôi, không có gì đáng sợ.





“Cậu không sao chứ?”.


Sau khi đám người Liễu Thừa Phong rời đi, cô gái vội vàng bước nhanh tới, xem xét vết thương của Diệp Thiên.





Ánh mắt Diệp Thiên rời khỏi bóng lưng của Liễu Thừa Phong, lắc đầu với cô gái.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom