• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt (4 Viewers)

  • Chương 3372 “Vô dụng thôi, đừng phí sức nữa”.

“Dấu ấn màu đen trong cơ thể mình rốt cuộc là thứ gì?”.





Trong lúc cậu đang nghi hoặc, trong số những người nam nữ đang ngồi tụ lại với nhau đột nhiên có một người quay đầu lại nhìn cậu.





“Tỉnh rồi à?”.





Qua vóc dáng, Diệp Thiên loáng thoáng có thể nhận ra đó là một người phụ nữ. Mặc dù mặt mũi hơi bẩn thỉu, nhưng vẫn khó che giấu vẻ đẹp của cô ta, hơn nữa cô ta cũng đang ở độ tuổi thanh xuân rực rỡ.





Chỉ là lúc này trong mắt người phụ nữ lộ ra vẻ buồn thương nhàn nhạt, cùng với sự bất cam và phẫn nộ cháy hừng hực ẩn sâu trong đáy mắt.





Cô ta nhìn về phía Diệp Thiên, đầu tiên là đánh giá cậu một phen, sau đó khóe miệng hiện lên vẻ giễu cợt.





“Người mới, hoan nghênh cậu đến với Tinh Ngân Chi Nhãn!”.





“Cậu… là nô lệ số 7245 của Bắc Thương Giới!”.











“Bắc Thương Giới?”.





“Nô lệ?”.





Lời của cô gái khiến vẻ mặt Diệp Thiên cứng đờ, sau đó ánh mắt cậu trở nên lạnh băng.





Đùa gì chứ?





Diệp Thiên cậu tung hoành Trái Đất, bây giờ tiến quân vũ trụ, dù ở tình huống thảm hại thế nào cũng chưa từng làm tù nhân. Ngay cả năm xưa đến tiểu thế giới, làm người hầu trong thời gian ngắn cũng không gặp tình huống đeo còng tay còng chân thế này.





Giây lát sau, lửa giận trong lòng cậu dâng tràn, Phệ Thiên Huyền Lực tản ra khắp toàn thân lại dâng lên lần nữa, dự định ngưng tụ thành hình. Nhưng khi cậu sắp hội tụ nó thành một luồng sức mạnh, dấu ấn màu đen quỷ dị đó lại hiện lên giữa trán, sau đó phong tỏa toàn bộ sức mạnh, lại hình thành phong ấn lần nữa.





“Ầm!”.





Phệ Thiên Huyền Lực và phong ấn đó va chạm với nhau trong cơ thể Diệp Thiên. Dư âm va chạm của hai luồng sức mạnh khuấy đảo lục phủ ngũ tạng của cậu đến mức long trời lở đất. Cơn đau kịch liệt từ trong cơ thể ập đến khiến cậu nhíu mày, không ngừng phát ra tiếng rên đau đớn trầm thấp, mồ hôi lạnh lăn dọc theo khuôn mặt cậu rơi xuống.





Sau cú va chạm, Phệ Thiên Huyền Lực vẫn không phá vỡ được phong ấn màu đen quỷ dị đó, lại tản ra khắp toàn thân Diệp Thiên, biến mất không thấy.


Người bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Diệp Thiên, trên mặt hiện lên sự giễu cợt. Trái lại ánh mắt cô gái còn coi như hòa nhã, chỉ lắc đầu với cậu: “Vô dụng thôi, đừng phí sức nữa”.





“Một khi bị đặt “khóa Tinh Ngân”, sức mạnh của cậu sẽ bị nó phong ấn hoàn toàn. Dù là chân lực, tinh thần hay thể xác, ba loại sức mạnh đều không thể điều động, hoàn toàn biến thành người thường”.





“Khóa Tinh Ngân?”, vẻ đau đớn trên mặt Diệp Thiên dần dần mất đi, cậu quay đầu nhìn cô gái, hạ giọng hỏi: “Cô đang nói tới phong ấn màu đen đó sao?”.




“Dấu ấn màu đen trong cơ thể mình rốt cuộc là thứ gì?”.





Trong lúc cậu đang nghi hoặc, trong số những người nam nữ đang ngồi tụ lại với nhau đột nhiên có một người quay đầu lại nhìn cậu.





“Tỉnh rồi à?”.





Qua vóc dáng, Diệp Thiên loáng thoáng có thể nhận ra đó là một người phụ nữ. Mặc dù mặt mũi hơi bẩn thỉu, nhưng vẫn khó che giấu vẻ đẹp của cô ta, hơn nữa cô ta cũng đang ở độ tuổi thanh xuân rực rỡ.





Chỉ là lúc này trong mắt người phụ nữ lộ ra vẻ buồn thương nhàn nhạt, cùng với sự bất cam và phẫn nộ cháy hừng hực ẩn sâu trong đáy mắt.





Cô ta nhìn về phía Diệp Thiên, đầu tiên là đánh giá cậu một phen, sau đó khóe miệng hiện lên vẻ giễu cợt.





“Người mới, hoan nghênh cậu đến với Tinh Ngân Chi Nhãn!”.





“Cậu… là nô lệ số 7245 của Bắc Thương Giới!”.











“Bắc Thương Giới?”.





“Nô lệ?”.





Lời của cô gái khiến vẻ mặt Diệp Thiên cứng đờ, sau đó ánh mắt cậu trở nên lạnh băng.





Đùa gì chứ?





Diệp Thiên cậu tung hoành Trái Đất, bây giờ tiến quân vũ trụ, dù ở tình huống thảm hại thế nào cũng chưa từng làm tù nhân. Ngay cả năm xưa đến tiểu thế giới, làm người hầu trong thời gian ngắn cũng không gặp tình huống đeo còng tay còng chân thế này.





Giây lát sau, lửa giận trong lòng cậu dâng tràn, Phệ Thiên Huyền Lực tản ra khắp toàn thân lại dâng lên lần nữa, dự định ngưng tụ thành hình. Nhưng khi cậu sắp hội tụ nó thành một luồng sức mạnh, dấu ấn màu đen quỷ dị đó lại hiện lên giữa trán, sau đó phong tỏa toàn bộ sức mạnh, lại hình thành phong ấn lần nữa.





“Ầm!”.





Phệ Thiên Huyền Lực và phong ấn đó va chạm với nhau trong cơ thể Diệp Thiên. Dư âm va chạm của hai luồng sức mạnh khuấy đảo lục phủ ngũ tạng của cậu đến mức long trời lở đất. Cơn đau kịch liệt từ trong cơ thể ập đến khiến cậu nhíu mày, không ngừng phát ra tiếng rên đau đớn trầm thấp, mồ hôi lạnh lăn dọc theo khuôn mặt cậu rơi xuống.





Sau cú va chạm, Phệ Thiên Huyền Lực vẫn không phá vỡ được phong ấn màu đen quỷ dị đó, lại tản ra khắp toàn thân Diệp Thiên, biến mất không thấy.


Người bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Diệp Thiên, trên mặt hiện lên sự giễu cợt. Trái lại ánh mắt cô gái còn coi như hòa nhã, chỉ lắc đầu với cậu: “Vô dụng thôi, đừng phí sức nữa”.





“Một khi bị đặt “khóa Tinh Ngân”, sức mạnh của cậu sẽ bị nó phong ấn hoàn toàn. Dù là chân lực, tinh thần hay thể xác, ba loại sức mạnh đều không thể điều động, hoàn toàn biến thành người thường”.





“Khóa Tinh Ngân?”, vẻ đau đớn trên mặt Diệp Thiên dần dần mất đi, cậu quay đầu nhìn cô gái, hạ giọng hỏi: “Cô đang nói tới phong ấn màu đen đó sao?”.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






“Dấu ấn màu đen trong cơ thể mình rốt cuộc là thứ gì?”.





Trong lúc cậu đang nghi hoặc, trong số những người nam nữ đang ngồi tụ lại với nhau đột nhiên có một người quay đầu lại nhìn cậu.





“Tỉnh rồi à?”.





Qua vóc dáng, Diệp Thiên loáng thoáng có thể nhận ra đó là một người phụ nữ. Mặc dù mặt mũi hơi bẩn thỉu, nhưng vẫn khó che giấu vẻ đẹp của cô ta, hơn nữa cô ta cũng đang ở độ tuổi thanh xuân rực rỡ.





Chỉ là lúc này trong mắt người phụ nữ lộ ra vẻ buồn thương nhàn nhạt, cùng với sự bất cam và phẫn nộ cháy hừng hực ẩn sâu trong đáy mắt.





Cô ta nhìn về phía Diệp Thiên, đầu tiên là đánh giá cậu một phen, sau đó khóe miệng hiện lên vẻ giễu cợt.





“Người mới, hoan nghênh cậu đến với Tinh Ngân Chi Nhãn!”.





“Cậu… là nô lệ số 7245 của Bắc Thương Giới!”.











“Bắc Thương Giới?”.





“Nô lệ?”.





Lời của cô gái khiến vẻ mặt Diệp Thiên cứng đờ, sau đó ánh mắt cậu trở nên lạnh băng.





Đùa gì chứ?





Diệp Thiên cậu tung hoành Trái Đất, bây giờ tiến quân vũ trụ, dù ở tình huống thảm hại thế nào cũng chưa từng làm tù nhân. Ngay cả năm xưa đến tiểu thế giới, làm người hầu trong thời gian ngắn cũng không gặp tình huống đeo còng tay còng chân thế này.





Giây lát sau, lửa giận trong lòng cậu dâng tràn, Phệ Thiên Huyền Lực tản ra khắp toàn thân lại dâng lên lần nữa, dự định ngưng tụ thành hình. Nhưng khi cậu sắp hội tụ nó thành một luồng sức mạnh, dấu ấn màu đen quỷ dị đó lại hiện lên giữa trán, sau đó phong tỏa toàn bộ sức mạnh, lại hình thành phong ấn lần nữa.





“Ầm!”.





Phệ Thiên Huyền Lực và phong ấn đó va chạm với nhau trong cơ thể Diệp Thiên. Dư âm va chạm của hai luồng sức mạnh khuấy đảo lục phủ ngũ tạng của cậu đến mức long trời lở đất. Cơn đau kịch liệt từ trong cơ thể ập đến khiến cậu nhíu mày, không ngừng phát ra tiếng rên đau đớn trầm thấp, mồ hôi lạnh lăn dọc theo khuôn mặt cậu rơi xuống.





Sau cú va chạm, Phệ Thiên Huyền Lực vẫn không phá vỡ được phong ấn màu đen quỷ dị đó, lại tản ra khắp toàn thân Diệp Thiên, biến mất không thấy.


Người bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Diệp Thiên, trên mặt hiện lên sự giễu cợt. Trái lại ánh mắt cô gái còn coi như hòa nhã, chỉ lắc đầu với cậu: “Vô dụng thôi, đừng phí sức nữa”.





“Một khi bị đặt “khóa Tinh Ngân”, sức mạnh của cậu sẽ bị nó phong ấn hoàn toàn. Dù là chân lực, tinh thần hay thể xác, ba loại sức mạnh đều không thể điều động, hoàn toàn biến thành người thường”.





“Khóa Tinh Ngân?”, vẻ đau đớn trên mặt Diệp Thiên dần dần mất đi, cậu quay đầu nhìn cô gái, hạ giọng hỏi: “Cô đang nói tới phong ấn màu đen đó sao?”.




“Dấu ấn màu đen trong cơ thể mình rốt cuộc là thứ gì?”.





Trong lúc cậu đang nghi hoặc, trong số những người nam nữ đang ngồi tụ lại với nhau đột nhiên có một người quay đầu lại nhìn cậu.





“Tỉnh rồi à?”.





Qua vóc dáng, Diệp Thiên loáng thoáng có thể nhận ra đó là một người phụ nữ. Mặc dù mặt mũi hơi bẩn thỉu, nhưng vẫn khó che giấu vẻ đẹp của cô ta, hơn nữa cô ta cũng đang ở độ tuổi thanh xuân rực rỡ.





Chỉ là lúc này trong mắt người phụ nữ lộ ra vẻ buồn thương nhàn nhạt, cùng với sự bất cam và phẫn nộ cháy hừng hực ẩn sâu trong đáy mắt.





Cô ta nhìn về phía Diệp Thiên, đầu tiên là đánh giá cậu một phen, sau đó khóe miệng hiện lên vẻ giễu cợt.





“Người mới, hoan nghênh cậu đến với Tinh Ngân Chi Nhãn!”.





“Cậu… là nô lệ số 7245 của Bắc Thương Giới!”.











“Bắc Thương Giới?”.





“Nô lệ?”.





Lời của cô gái khiến vẻ mặt Diệp Thiên cứng đờ, sau đó ánh mắt cậu trở nên lạnh băng.





Đùa gì chứ?





Diệp Thiên cậu tung hoành Trái Đất, bây giờ tiến quân vũ trụ, dù ở tình huống thảm hại thế nào cũng chưa từng làm tù nhân. Ngay cả năm xưa đến tiểu thế giới, làm người hầu trong thời gian ngắn cũng không gặp tình huống đeo còng tay còng chân thế này.





Giây lát sau, lửa giận trong lòng cậu dâng tràn, Phệ Thiên Huyền Lực tản ra khắp toàn thân lại dâng lên lần nữa, dự định ngưng tụ thành hình. Nhưng khi cậu sắp hội tụ nó thành một luồng sức mạnh, dấu ấn màu đen quỷ dị đó lại hiện lên giữa trán, sau đó phong tỏa toàn bộ sức mạnh, lại hình thành phong ấn lần nữa.





“Ầm!”.





Phệ Thiên Huyền Lực và phong ấn đó va chạm với nhau trong cơ thể Diệp Thiên. Dư âm va chạm của hai luồng sức mạnh khuấy đảo lục phủ ngũ tạng của cậu đến mức long trời lở đất. Cơn đau kịch liệt từ trong cơ thể ập đến khiến cậu nhíu mày, không ngừng phát ra tiếng rên đau đớn trầm thấp, mồ hôi lạnh lăn dọc theo khuôn mặt cậu rơi xuống.





Sau cú va chạm, Phệ Thiên Huyền Lực vẫn không phá vỡ được phong ấn màu đen quỷ dị đó, lại tản ra khắp toàn thân Diệp Thiên, biến mất không thấy.


Người bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Diệp Thiên, trên mặt hiện lên sự giễu cợt. Trái lại ánh mắt cô gái còn coi như hòa nhã, chỉ lắc đầu với cậu: “Vô dụng thôi, đừng phí sức nữa”.





“Một khi bị đặt “khóa Tinh Ngân”, sức mạnh của cậu sẽ bị nó phong ấn hoàn toàn. Dù là chân lực, tinh thần hay thể xác, ba loại sức mạnh đều không thể điều động, hoàn toàn biến thành người thường”.





“Khóa Tinh Ngân?”, vẻ đau đớn trên mặt Diệp Thiên dần dần mất đi, cậu quay đầu nhìn cô gái, hạ giọng hỏi: “Cô đang nói tới phong ấn màu đen đó sao?”.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






“Dấu ấn màu đen trong cơ thể mình rốt cuộc là thứ gì?”.





Trong lúc cậu đang nghi hoặc, trong số những người nam nữ đang ngồi tụ lại với nhau đột nhiên có một người quay đầu lại nhìn cậu.





“Tỉnh rồi à?”.





Qua vóc dáng, Diệp Thiên loáng thoáng có thể nhận ra đó là một người phụ nữ. Mặc dù mặt mũi hơi bẩn thỉu, nhưng vẫn khó che giấu vẻ đẹp của cô ta, hơn nữa cô ta cũng đang ở độ tuổi thanh xuân rực rỡ.





Chỉ là lúc này trong mắt người phụ nữ lộ ra vẻ buồn thương nhàn nhạt, cùng với sự bất cam và phẫn nộ cháy hừng hực ẩn sâu trong đáy mắt.





Cô ta nhìn về phía Diệp Thiên, đầu tiên là đánh giá cậu một phen, sau đó khóe miệng hiện lên vẻ giễu cợt.





“Người mới, hoan nghênh cậu đến với Tinh Ngân Chi Nhãn!”.





“Cậu… là nô lệ số 7245 của Bắc Thương Giới!”.











“Bắc Thương Giới?”.





“Nô lệ?”.





Lời của cô gái khiến vẻ mặt Diệp Thiên cứng đờ, sau đó ánh mắt cậu trở nên lạnh băng.





Đùa gì chứ?





Diệp Thiên cậu tung hoành Trái Đất, bây giờ tiến quân vũ trụ, dù ở tình huống thảm hại thế nào cũng chưa từng làm tù nhân. Ngay cả năm xưa đến tiểu thế giới, làm người hầu trong thời gian ngắn cũng không gặp tình huống đeo còng tay còng chân thế này.





Giây lát sau, lửa giận trong lòng cậu dâng tràn, Phệ Thiên Huyền Lực tản ra khắp toàn thân lại dâng lên lần nữa, dự định ngưng tụ thành hình. Nhưng khi cậu sắp hội tụ nó thành một luồng sức mạnh, dấu ấn màu đen quỷ dị đó lại hiện lên giữa trán, sau đó phong tỏa toàn bộ sức mạnh, lại hình thành phong ấn lần nữa.





“Ầm!”.





Phệ Thiên Huyền Lực và phong ấn đó va chạm với nhau trong cơ thể Diệp Thiên. Dư âm va chạm của hai luồng sức mạnh khuấy đảo lục phủ ngũ tạng của cậu đến mức long trời lở đất. Cơn đau kịch liệt từ trong cơ thể ập đến khiến cậu nhíu mày, không ngừng phát ra tiếng rên đau đớn trầm thấp, mồ hôi lạnh lăn dọc theo khuôn mặt cậu rơi xuống.





Sau cú va chạm, Phệ Thiên Huyền Lực vẫn không phá vỡ được phong ấn màu đen quỷ dị đó, lại tản ra khắp toàn thân Diệp Thiên, biến mất không thấy.


Người bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Diệp Thiên, trên mặt hiện lên sự giễu cợt. Trái lại ánh mắt cô gái còn coi như hòa nhã, chỉ lắc đầu với cậu: “Vô dụng thôi, đừng phí sức nữa”.





“Một khi bị đặt “khóa Tinh Ngân”, sức mạnh của cậu sẽ bị nó phong ấn hoàn toàn. Dù là chân lực, tinh thần hay thể xác, ba loại sức mạnh đều không thể điều động, hoàn toàn biến thành người thường”.





“Khóa Tinh Ngân?”, vẻ đau đớn trên mặt Diệp Thiên dần dần mất đi, cậu quay đầu nhìn cô gái, hạ giọng hỏi: “Cô đang nói tới phong ấn màu đen đó sao?”.




“Dấu ấn màu đen trong cơ thể mình rốt cuộc là thứ gì?”.





Trong lúc cậu đang nghi hoặc, trong số những người nam nữ đang ngồi tụ lại với nhau đột nhiên có một người quay đầu lại nhìn cậu.





“Tỉnh rồi à?”.





Qua vóc dáng, Diệp Thiên loáng thoáng có thể nhận ra đó là một người phụ nữ. Mặc dù mặt mũi hơi bẩn thỉu, nhưng vẫn khó che giấu vẻ đẹp của cô ta, hơn nữa cô ta cũng đang ở độ tuổi thanh xuân rực rỡ.





Chỉ là lúc này trong mắt người phụ nữ lộ ra vẻ buồn thương nhàn nhạt, cùng với sự bất cam và phẫn nộ cháy hừng hực ẩn sâu trong đáy mắt.





Cô ta nhìn về phía Diệp Thiên, đầu tiên là đánh giá cậu một phen, sau đó khóe miệng hiện lên vẻ giễu cợt.





“Người mới, hoan nghênh cậu đến với Tinh Ngân Chi Nhãn!”.





“Cậu… là nô lệ số 7245 của Bắc Thương Giới!”.











“Bắc Thương Giới?”.





“Nô lệ?”.





Lời của cô gái khiến vẻ mặt Diệp Thiên cứng đờ, sau đó ánh mắt cậu trở nên lạnh băng.





Đùa gì chứ?





Diệp Thiên cậu tung hoành Trái Đất, bây giờ tiến quân vũ trụ, dù ở tình huống thảm hại thế nào cũng chưa từng làm tù nhân. Ngay cả năm xưa đến tiểu thế giới, làm người hầu trong thời gian ngắn cũng không gặp tình huống đeo còng tay còng chân thế này.





Giây lát sau, lửa giận trong lòng cậu dâng tràn, Phệ Thiên Huyền Lực tản ra khắp toàn thân lại dâng lên lần nữa, dự định ngưng tụ thành hình. Nhưng khi cậu sắp hội tụ nó thành một luồng sức mạnh, dấu ấn màu đen quỷ dị đó lại hiện lên giữa trán, sau đó phong tỏa toàn bộ sức mạnh, lại hình thành phong ấn lần nữa.





“Ầm!”.





Phệ Thiên Huyền Lực và phong ấn đó va chạm với nhau trong cơ thể Diệp Thiên. Dư âm va chạm của hai luồng sức mạnh khuấy đảo lục phủ ngũ tạng của cậu đến mức long trời lở đất. Cơn đau kịch liệt từ trong cơ thể ập đến khiến cậu nhíu mày, không ngừng phát ra tiếng rên đau đớn trầm thấp, mồ hôi lạnh lăn dọc theo khuôn mặt cậu rơi xuống.





Sau cú va chạm, Phệ Thiên Huyền Lực vẫn không phá vỡ được phong ấn màu đen quỷ dị đó, lại tản ra khắp toàn thân Diệp Thiên, biến mất không thấy.


Người bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Diệp Thiên, trên mặt hiện lên sự giễu cợt. Trái lại ánh mắt cô gái còn coi như hòa nhã, chỉ lắc đầu với cậu: “Vô dụng thôi, đừng phí sức nữa”.





“Một khi bị đặt “khóa Tinh Ngân”, sức mạnh của cậu sẽ bị nó phong ấn hoàn toàn. Dù là chân lực, tinh thần hay thể xác, ba loại sức mạnh đều không thể điều động, hoàn toàn biến thành người thường”.





“Khóa Tinh Ngân?”, vẻ đau đớn trên mặt Diệp Thiên dần dần mất đi, cậu quay đầu nhìn cô gái, hạ giọng hỏi: “Cô đang nói tới phong ấn màu đen đó sao?”.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






“Dấu ấn màu đen trong cơ thể mình rốt cuộc là thứ gì?”.





Trong lúc cậu đang nghi hoặc, trong số những người nam nữ đang ngồi tụ lại với nhau đột nhiên có một người quay đầu lại nhìn cậu.





“Tỉnh rồi à?”.





Qua vóc dáng, Diệp Thiên loáng thoáng có thể nhận ra đó là một người phụ nữ. Mặc dù mặt mũi hơi bẩn thỉu, nhưng vẫn khó che giấu vẻ đẹp của cô ta, hơn nữa cô ta cũng đang ở độ tuổi thanh xuân rực rỡ.





Chỉ là lúc này trong mắt người phụ nữ lộ ra vẻ buồn thương nhàn nhạt, cùng với sự bất cam và phẫn nộ cháy hừng hực ẩn sâu trong đáy mắt.





Cô ta nhìn về phía Diệp Thiên, đầu tiên là đánh giá cậu một phen, sau đó khóe miệng hiện lên vẻ giễu cợt.





“Người mới, hoan nghênh cậu đến với Tinh Ngân Chi Nhãn!”.





“Cậu… là nô lệ số 7245 của Bắc Thương Giới!”.











“Bắc Thương Giới?”.





“Nô lệ?”.





Lời của cô gái khiến vẻ mặt Diệp Thiên cứng đờ, sau đó ánh mắt cậu trở nên lạnh băng.





Đùa gì chứ?





Diệp Thiên cậu tung hoành Trái Đất, bây giờ tiến quân vũ trụ, dù ở tình huống thảm hại thế nào cũng chưa từng làm tù nhân. Ngay cả năm xưa đến tiểu thế giới, làm người hầu trong thời gian ngắn cũng không gặp tình huống đeo còng tay còng chân thế này.





Giây lát sau, lửa giận trong lòng cậu dâng tràn, Phệ Thiên Huyền Lực tản ra khắp toàn thân lại dâng lên lần nữa, dự định ngưng tụ thành hình. Nhưng khi cậu sắp hội tụ nó thành một luồng sức mạnh, dấu ấn màu đen quỷ dị đó lại hiện lên giữa trán, sau đó phong tỏa toàn bộ sức mạnh, lại hình thành phong ấn lần nữa.





“Ầm!”.





Phệ Thiên Huyền Lực và phong ấn đó va chạm với nhau trong cơ thể Diệp Thiên. Dư âm va chạm của hai luồng sức mạnh khuấy đảo lục phủ ngũ tạng của cậu đến mức long trời lở đất. Cơn đau kịch liệt từ trong cơ thể ập đến khiến cậu nhíu mày, không ngừng phát ra tiếng rên đau đớn trầm thấp, mồ hôi lạnh lăn dọc theo khuôn mặt cậu rơi xuống.





Sau cú va chạm, Phệ Thiên Huyền Lực vẫn không phá vỡ được phong ấn màu đen quỷ dị đó, lại tản ra khắp toàn thân Diệp Thiên, biến mất không thấy.


Người bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Diệp Thiên, trên mặt hiện lên sự giễu cợt. Trái lại ánh mắt cô gái còn coi như hòa nhã, chỉ lắc đầu với cậu: “Vô dụng thôi, đừng phí sức nữa”.





“Một khi bị đặt “khóa Tinh Ngân”, sức mạnh của cậu sẽ bị nó phong ấn hoàn toàn. Dù là chân lực, tinh thần hay thể xác, ba loại sức mạnh đều không thể điều động, hoàn toàn biến thành người thường”.





“Khóa Tinh Ngân?”, vẻ đau đớn trên mặt Diệp Thiên dần dần mất đi, cậu quay đầu nhìn cô gái, hạ giọng hỏi: “Cô đang nói tới phong ấn màu đen đó sao?”.




“Dấu ấn màu đen trong cơ thể mình rốt cuộc là thứ gì?”.





Trong lúc cậu đang nghi hoặc, trong số những người nam nữ đang ngồi tụ lại với nhau đột nhiên có một người quay đầu lại nhìn cậu.





“Tỉnh rồi à?”.





Qua vóc dáng, Diệp Thiên loáng thoáng có thể nhận ra đó là một người phụ nữ. Mặc dù mặt mũi hơi bẩn thỉu, nhưng vẫn khó che giấu vẻ đẹp của cô ta, hơn nữa cô ta cũng đang ở độ tuổi thanh xuân rực rỡ.





Chỉ là lúc này trong mắt người phụ nữ lộ ra vẻ buồn thương nhàn nhạt, cùng với sự bất cam và phẫn nộ cháy hừng hực ẩn sâu trong đáy mắt.





Cô ta nhìn về phía Diệp Thiên, đầu tiên là đánh giá cậu một phen, sau đó khóe miệng hiện lên vẻ giễu cợt.





“Người mới, hoan nghênh cậu đến với Tinh Ngân Chi Nhãn!”.





“Cậu… là nô lệ số 7245 của Bắc Thương Giới!”.











“Bắc Thương Giới?”.





“Nô lệ?”.





Lời của cô gái khiến vẻ mặt Diệp Thiên cứng đờ, sau đó ánh mắt cậu trở nên lạnh băng.





Đùa gì chứ?





Diệp Thiên cậu tung hoành Trái Đất, bây giờ tiến quân vũ trụ, dù ở tình huống thảm hại thế nào cũng chưa từng làm tù nhân. Ngay cả năm xưa đến tiểu thế giới, làm người hầu trong thời gian ngắn cũng không gặp tình huống đeo còng tay còng chân thế này.





Giây lát sau, lửa giận trong lòng cậu dâng tràn, Phệ Thiên Huyền Lực tản ra khắp toàn thân lại dâng lên lần nữa, dự định ngưng tụ thành hình. Nhưng khi cậu sắp hội tụ nó thành một luồng sức mạnh, dấu ấn màu đen quỷ dị đó lại hiện lên giữa trán, sau đó phong tỏa toàn bộ sức mạnh, lại hình thành phong ấn lần nữa.





“Ầm!”.





Phệ Thiên Huyền Lực và phong ấn đó va chạm với nhau trong cơ thể Diệp Thiên. Dư âm va chạm của hai luồng sức mạnh khuấy đảo lục phủ ngũ tạng của cậu đến mức long trời lở đất. Cơn đau kịch liệt từ trong cơ thể ập đến khiến cậu nhíu mày, không ngừng phát ra tiếng rên đau đớn trầm thấp, mồ hôi lạnh lăn dọc theo khuôn mặt cậu rơi xuống.





Sau cú va chạm, Phệ Thiên Huyền Lực vẫn không phá vỡ được phong ấn màu đen quỷ dị đó, lại tản ra khắp toàn thân Diệp Thiên, biến mất không thấy.


Người bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Diệp Thiên, trên mặt hiện lên sự giễu cợt. Trái lại ánh mắt cô gái còn coi như hòa nhã, chỉ lắc đầu với cậu: “Vô dụng thôi, đừng phí sức nữa”.





“Một khi bị đặt “khóa Tinh Ngân”, sức mạnh của cậu sẽ bị nó phong ấn hoàn toàn. Dù là chân lực, tinh thần hay thể xác, ba loại sức mạnh đều không thể điều động, hoàn toàn biến thành người thường”.





“Khóa Tinh Ngân?”, vẻ đau đớn trên mặt Diệp Thiên dần dần mất đi, cậu quay đầu nhìn cô gái, hạ giọng hỏi: “Cô đang nói tới phong ấn màu đen đó sao?”.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






“Dấu ấn màu đen trong cơ thể mình rốt cuộc là thứ gì?”.





Trong lúc cậu đang nghi hoặc, trong số những người nam nữ đang ngồi tụ lại với nhau đột nhiên có một người quay đầu lại nhìn cậu.





“Tỉnh rồi à?”.





Qua vóc dáng, Diệp Thiên loáng thoáng có thể nhận ra đó là một người phụ nữ. Mặc dù mặt mũi hơi bẩn thỉu, nhưng vẫn khó che giấu vẻ đẹp của cô ta, hơn nữa cô ta cũng đang ở độ tuổi thanh xuân rực rỡ.





Chỉ là lúc này trong mắt người phụ nữ lộ ra vẻ buồn thương nhàn nhạt, cùng với sự bất cam và phẫn nộ cháy hừng hực ẩn sâu trong đáy mắt.





Cô ta nhìn về phía Diệp Thiên, đầu tiên là đánh giá cậu một phen, sau đó khóe miệng hiện lên vẻ giễu cợt.





“Người mới, hoan nghênh cậu đến với Tinh Ngân Chi Nhãn!”.





“Cậu… là nô lệ số 7245 của Bắc Thương Giới!”.











“Bắc Thương Giới?”.





“Nô lệ?”.





Lời của cô gái khiến vẻ mặt Diệp Thiên cứng đờ, sau đó ánh mắt cậu trở nên lạnh băng.





Đùa gì chứ?





Diệp Thiên cậu tung hoành Trái Đất, bây giờ tiến quân vũ trụ, dù ở tình huống thảm hại thế nào cũng chưa từng làm tù nhân. Ngay cả năm xưa đến tiểu thế giới, làm người hầu trong thời gian ngắn cũng không gặp tình huống đeo còng tay còng chân thế này.





Giây lát sau, lửa giận trong lòng cậu dâng tràn, Phệ Thiên Huyền Lực tản ra khắp toàn thân lại dâng lên lần nữa, dự định ngưng tụ thành hình. Nhưng khi cậu sắp hội tụ nó thành một luồng sức mạnh, dấu ấn màu đen quỷ dị đó lại hiện lên giữa trán, sau đó phong tỏa toàn bộ sức mạnh, lại hình thành phong ấn lần nữa.





“Ầm!”.





Phệ Thiên Huyền Lực và phong ấn đó va chạm với nhau trong cơ thể Diệp Thiên. Dư âm va chạm của hai luồng sức mạnh khuấy đảo lục phủ ngũ tạng của cậu đến mức long trời lở đất. Cơn đau kịch liệt từ trong cơ thể ập đến khiến cậu nhíu mày, không ngừng phát ra tiếng rên đau đớn trầm thấp, mồ hôi lạnh lăn dọc theo khuôn mặt cậu rơi xuống.





Sau cú va chạm, Phệ Thiên Huyền Lực vẫn không phá vỡ được phong ấn màu đen quỷ dị đó, lại tản ra khắp toàn thân Diệp Thiên, biến mất không thấy.


Người bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Diệp Thiên, trên mặt hiện lên sự giễu cợt. Trái lại ánh mắt cô gái còn coi như hòa nhã, chỉ lắc đầu với cậu: “Vô dụng thôi, đừng phí sức nữa”.





“Một khi bị đặt “khóa Tinh Ngân”, sức mạnh của cậu sẽ bị nó phong ấn hoàn toàn. Dù là chân lực, tinh thần hay thể xác, ba loại sức mạnh đều không thể điều động, hoàn toàn biến thành người thường”.





“Khóa Tinh Ngân?”, vẻ đau đớn trên mặt Diệp Thiên dần dần mất đi, cậu quay đầu nhìn cô gái, hạ giọng hỏi: “Cô đang nói tới phong ấn màu đen đó sao?”.




“Dấu ấn màu đen trong cơ thể mình rốt cuộc là thứ gì?”.





Trong lúc cậu đang nghi hoặc, trong số những người nam nữ đang ngồi tụ lại với nhau đột nhiên có một người quay đầu lại nhìn cậu.





“Tỉnh rồi à?”.





Qua vóc dáng, Diệp Thiên loáng thoáng có thể nhận ra đó là một người phụ nữ. Mặc dù mặt mũi hơi bẩn thỉu, nhưng vẫn khó che giấu vẻ đẹp của cô ta, hơn nữa cô ta cũng đang ở độ tuổi thanh xuân rực rỡ.





Chỉ là lúc này trong mắt người phụ nữ lộ ra vẻ buồn thương nhàn nhạt, cùng với sự bất cam và phẫn nộ cháy hừng hực ẩn sâu trong đáy mắt.





Cô ta nhìn về phía Diệp Thiên, đầu tiên là đánh giá cậu một phen, sau đó khóe miệng hiện lên vẻ giễu cợt.





“Người mới, hoan nghênh cậu đến với Tinh Ngân Chi Nhãn!”.





“Cậu… là nô lệ số 7245 của Bắc Thương Giới!”.











“Bắc Thương Giới?”.





“Nô lệ?”.





Lời của cô gái khiến vẻ mặt Diệp Thiên cứng đờ, sau đó ánh mắt cậu trở nên lạnh băng.





Đùa gì chứ?





Diệp Thiên cậu tung hoành Trái Đất, bây giờ tiến quân vũ trụ, dù ở tình huống thảm hại thế nào cũng chưa từng làm tù nhân. Ngay cả năm xưa đến tiểu thế giới, làm người hầu trong thời gian ngắn cũng không gặp tình huống đeo còng tay còng chân thế này.





Giây lát sau, lửa giận trong lòng cậu dâng tràn, Phệ Thiên Huyền Lực tản ra khắp toàn thân lại dâng lên lần nữa, dự định ngưng tụ thành hình. Nhưng khi cậu sắp hội tụ nó thành một luồng sức mạnh, dấu ấn màu đen quỷ dị đó lại hiện lên giữa trán, sau đó phong tỏa toàn bộ sức mạnh, lại hình thành phong ấn lần nữa.





“Ầm!”.





Phệ Thiên Huyền Lực và phong ấn đó va chạm với nhau trong cơ thể Diệp Thiên. Dư âm va chạm của hai luồng sức mạnh khuấy đảo lục phủ ngũ tạng của cậu đến mức long trời lở đất. Cơn đau kịch liệt từ trong cơ thể ập đến khiến cậu nhíu mày, không ngừng phát ra tiếng rên đau đớn trầm thấp, mồ hôi lạnh lăn dọc theo khuôn mặt cậu rơi xuống.





Sau cú va chạm, Phệ Thiên Huyền Lực vẫn không phá vỡ được phong ấn màu đen quỷ dị đó, lại tản ra khắp toàn thân Diệp Thiên, biến mất không thấy.


Người bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Diệp Thiên, trên mặt hiện lên sự giễu cợt. Trái lại ánh mắt cô gái còn coi như hòa nhã, chỉ lắc đầu với cậu: “Vô dụng thôi, đừng phí sức nữa”.





“Một khi bị đặt “khóa Tinh Ngân”, sức mạnh của cậu sẽ bị nó phong ấn hoàn toàn. Dù là chân lực, tinh thần hay thể xác, ba loại sức mạnh đều không thể điều động, hoàn toàn biến thành người thường”.





“Khóa Tinh Ngân?”, vẻ đau đớn trên mặt Diệp Thiên dần dần mất đi, cậu quay đầu nhìn cô gái, hạ giọng hỏi: “Cô đang nói tới phong ấn màu đen đó sao?”.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom