Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3367 “Rốt cuộc là cái gì?”.
“Ồ?”.
Trong Trùng Động không gian, Diệp Thiên và Dương U Minh sánh vai nhau, xung quanh là hư không lấp lánh ánh sao, vô cùng đẹp đẽ.
Chỉ chớp mắt sau, Diệp Thiên phát hiện ngôi sao vốn sáng nhất đột nhiên mất đi ánh sáng, mà nơi đó chính là vị trí của mặt trời.
Dương U Minh cũng phát hiện được, khẽ nhíu mày. Ông ta mở to mắt nhìn mặt trời tắt nắng, sau đó là các hằng tinh hoặc hành tinh xung quanh lần lượt mất đi ánh sáng, giống như đột nhiên biến mất khỏi vũ trụ.
Hư không vốn được điểm xuyết bởi các vì sao cũng nhanh chóng ảm đạm đi, chỉ trong mấy phút, tầm mắt hai người trở nên đen kịt.
“Chuyện gì vậy?”.
Một cảm giác cực kỳ nguy hiểm bao trùm toàn thân, Diệp Thiên gần như có cảm ứng ngay lập tức, Phệ Thiên Huyền Lực đã âm thầm vận chuyển.
Dương U Minh cũng vậy, chân lực đã tích lũy ở tứ chi, chuẩn bị sẵn sàng phòng ngự hoặc tấn công.
Người ở trong bóng tối, xung quanh không nhìn thấy bất cứ sự vật nào. Chỉ có tiếng rít gào không ngừng vang lên trong Trùng Động không gian, chứng tỏ bọn họ vẫn đang tiến tới đích đến Tinh Ngân Chi Nhãn.
Nhưng hai người hoàn toàn không có gì kiêng kị, bọn họ theo bản năng nín thở, lặng lẽ lan rộng sức mạnh tinh thần. Dù là ở trong bóng tối, bọn họ vẫn nắm bắt toàn bộ biến hóa ở xung quanh.
“Không có người? Cũng không có khí tức gì?”.
Sức mạnh tinh thần của Diệp Thiên bao la như thế nào, vừa trải rộng đã kéo dài đến khoảng cách mấy nghìn mét ở phía trước Trùng Động không gian. Nhưng trong khoảng cách ấy, cậu không phát hiện ra bất cứ sinh mạng hay vật thể nào, chứng tỏ trong Trùng Động không gian không có bất cứ thứ gì ngăn cản bọn họ tiến tới.
Nhưng không biết vì sao, cảm giác nguy hiểm ấy vẫn không giảm bớt chút nào, ngược lại không ngừng tăng lên theo thời gian. Cậu cảm giác được khí tức của Dương U Minh ở bên cạnh cũng nặng nề hơn trước kia, rõ ràng ông ta cũng có cảm giác tương tự.
“Rốt cuộc là cái gì?”.
Diệp Thiên càng lúc càng cảm thấy khó tin, trong lòng kinh hãi. Cao thủ mạnh nhất mà cậu từng gặp không còn ai khác ngoài Dương U Minh và An Hà Đạo, nhưng dù là hai người này cũng không thể mang lại cho cậu cảm giác áp bức nguy hiểm mạnh thế này. Thế nhưng bây giờ, cậu lại có cảm giác hơi thở của cái chết đang lượn lờ quanh người cậu, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng cậu.
Thậm chí ngay cả Phệ Thiên Trường Sinh Thể, vũ khí cuối cùng của cậu cũng có dấu hiệu cảnh báo, miễn cưỡng kích hoạt. Đây là tình huống trước nay chưa từng có!
Sự áp bức vô hình của cái chết lượn lờ trong tâm trí hai người Diệp Thiên và Dương U Minh. Hai người không nói câu nào, nhưng bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể đang run lên nhè nhẹ.
Cảm giác áp bức này càng lúc càng mạnh, cộng thêm hoàn cảnh u ám tuyệt đối ở xung quanh, tinh thần bọn họ đang phải chịu đựng áp lực nặng nề trước nay chưa từng có.
“Ồ?”.
Trong Trùng Động không gian, Diệp Thiên và Dương U Minh sánh vai nhau, xung quanh là hư không lấp lánh ánh sao, vô cùng đẹp đẽ.
Chỉ chớp mắt sau, Diệp Thiên phát hiện ngôi sao vốn sáng nhất đột nhiên mất đi ánh sáng, mà nơi đó chính là vị trí của mặt trời.
Dương U Minh cũng phát hiện được, khẽ nhíu mày. Ông ta mở to mắt nhìn mặt trời tắt nắng, sau đó là các hằng tinh hoặc hành tinh xung quanh lần lượt mất đi ánh sáng, giống như đột nhiên biến mất khỏi vũ trụ.
Hư không vốn được điểm xuyết bởi các vì sao cũng nhanh chóng ảm đạm đi, chỉ trong mấy phút, tầm mắt hai người trở nên đen kịt.
“Chuyện gì vậy?”.
Một cảm giác cực kỳ nguy hiểm bao trùm toàn thân, Diệp Thiên gần như có cảm ứng ngay lập tức, Phệ Thiên Huyền Lực đã âm thầm vận chuyển.
Dương U Minh cũng vậy, chân lực đã tích lũy ở tứ chi, chuẩn bị sẵn sàng phòng ngự hoặc tấn công.
Người ở trong bóng tối, xung quanh không nhìn thấy bất cứ sự vật nào. Chỉ có tiếng rít gào không ngừng vang lên trong Trùng Động không gian, chứng tỏ bọn họ vẫn đang tiến tới đích đến Tinh Ngân Chi Nhãn.
Nhưng hai người hoàn toàn không có gì kiêng kị, bọn họ theo bản năng nín thở, lặng lẽ lan rộng sức mạnh tinh thần. Dù là ở trong bóng tối, bọn họ vẫn nắm bắt toàn bộ biến hóa ở xung quanh.
“Không có người? Cũng không có khí tức gì?”.
Sức mạnh tinh thần của Diệp Thiên bao la như thế nào, vừa trải rộng đã kéo dài đến khoảng cách mấy nghìn mét ở phía trước Trùng Động không gian. Nhưng trong khoảng cách ấy, cậu không phát hiện ra bất cứ sinh mạng hay vật thể nào, chứng tỏ trong Trùng Động không gian không có bất cứ thứ gì ngăn cản bọn họ tiến tới.
Nhưng không biết vì sao, cảm giác nguy hiểm ấy vẫn không giảm bớt chút nào, ngược lại không ngừng tăng lên theo thời gian. Cậu cảm giác được khí tức của Dương U Minh ở bên cạnh cũng nặng nề hơn trước kia, rõ ràng ông ta cũng có cảm giác tương tự.
“Rốt cuộc là cái gì?”.
Diệp Thiên càng lúc càng cảm thấy khó tin, trong lòng kinh hãi. Cao thủ mạnh nhất mà cậu từng gặp không còn ai khác ngoài Dương U Minh và An Hà Đạo, nhưng dù là hai người này cũng không thể mang lại cho cậu cảm giác áp bức nguy hiểm mạnh thế này. Thế nhưng bây giờ, cậu lại có cảm giác hơi thở của cái chết đang lượn lờ quanh người cậu, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng cậu.
Thậm chí ngay cả Phệ Thiên Trường Sinh Thể, vũ khí cuối cùng của cậu cũng có dấu hiệu cảnh báo, miễn cưỡng kích hoạt. Đây là tình huống trước nay chưa từng có!
Sự áp bức vô hình của cái chết lượn lờ trong tâm trí hai người Diệp Thiên và Dương U Minh. Hai người không nói câu nào, nhưng bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể đang run lên nhè nhẹ.
Cảm giác áp bức này càng lúc càng mạnh, cộng thêm hoàn cảnh u ám tuyệt đối ở xung quanh, tinh thần bọn họ đang phải chịu đựng áp lực nặng nề trước nay chưa từng có.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
“Ồ?”.
Trong Trùng Động không gian, Diệp Thiên và Dương U Minh sánh vai nhau, xung quanh là hư không lấp lánh ánh sao, vô cùng đẹp đẽ.
Chỉ chớp mắt sau, Diệp Thiên phát hiện ngôi sao vốn sáng nhất đột nhiên mất đi ánh sáng, mà nơi đó chính là vị trí của mặt trời.
Dương U Minh cũng phát hiện được, khẽ nhíu mày. Ông ta mở to mắt nhìn mặt trời tắt nắng, sau đó là các hằng tinh hoặc hành tinh xung quanh lần lượt mất đi ánh sáng, giống như đột nhiên biến mất khỏi vũ trụ.
Hư không vốn được điểm xuyết bởi các vì sao cũng nhanh chóng ảm đạm đi, chỉ trong mấy phút, tầm mắt hai người trở nên đen kịt.
“Chuyện gì vậy?”.
Một cảm giác cực kỳ nguy hiểm bao trùm toàn thân, Diệp Thiên gần như có cảm ứng ngay lập tức, Phệ Thiên Huyền Lực đã âm thầm vận chuyển.
Dương U Minh cũng vậy, chân lực đã tích lũy ở tứ chi, chuẩn bị sẵn sàng phòng ngự hoặc tấn công.
Người ở trong bóng tối, xung quanh không nhìn thấy bất cứ sự vật nào. Chỉ có tiếng rít gào không ngừng vang lên trong Trùng Động không gian, chứng tỏ bọn họ vẫn đang tiến tới đích đến Tinh Ngân Chi Nhãn.
Nhưng hai người hoàn toàn không có gì kiêng kị, bọn họ theo bản năng nín thở, lặng lẽ lan rộng sức mạnh tinh thần. Dù là ở trong bóng tối, bọn họ vẫn nắm bắt toàn bộ biến hóa ở xung quanh.
“Không có người? Cũng không có khí tức gì?”.
Sức mạnh tinh thần của Diệp Thiên bao la như thế nào, vừa trải rộng đã kéo dài đến khoảng cách mấy nghìn mét ở phía trước Trùng Động không gian. Nhưng trong khoảng cách ấy, cậu không phát hiện ra bất cứ sinh mạng hay vật thể nào, chứng tỏ trong Trùng Động không gian không có bất cứ thứ gì ngăn cản bọn họ tiến tới.
Nhưng không biết vì sao, cảm giác nguy hiểm ấy vẫn không giảm bớt chút nào, ngược lại không ngừng tăng lên theo thời gian. Cậu cảm giác được khí tức của Dương U Minh ở bên cạnh cũng nặng nề hơn trước kia, rõ ràng ông ta cũng có cảm giác tương tự.
“Rốt cuộc là cái gì?”.
Diệp Thiên càng lúc càng cảm thấy khó tin, trong lòng kinh hãi. Cao thủ mạnh nhất mà cậu từng gặp không còn ai khác ngoài Dương U Minh và An Hà Đạo, nhưng dù là hai người này cũng không thể mang lại cho cậu cảm giác áp bức nguy hiểm mạnh thế này. Thế nhưng bây giờ, cậu lại có cảm giác hơi thở của cái chết đang lượn lờ quanh người cậu, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng cậu.
Thậm chí ngay cả Phệ Thiên Trường Sinh Thể, vũ khí cuối cùng của cậu cũng có dấu hiệu cảnh báo, miễn cưỡng kích hoạt. Đây là tình huống trước nay chưa từng có!
Sự áp bức vô hình của cái chết lượn lờ trong tâm trí hai người Diệp Thiên và Dương U Minh. Hai người không nói câu nào, nhưng bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể đang run lên nhè nhẹ.
Cảm giác áp bức này càng lúc càng mạnh, cộng thêm hoàn cảnh u ám tuyệt đối ở xung quanh, tinh thần bọn họ đang phải chịu đựng áp lực nặng nề trước nay chưa từng có.
“Ồ?”.
Trong Trùng Động không gian, Diệp Thiên và Dương U Minh sánh vai nhau, xung quanh là hư không lấp lánh ánh sao, vô cùng đẹp đẽ.
Chỉ chớp mắt sau, Diệp Thiên phát hiện ngôi sao vốn sáng nhất đột nhiên mất đi ánh sáng, mà nơi đó chính là vị trí của mặt trời.
Dương U Minh cũng phát hiện được, khẽ nhíu mày. Ông ta mở to mắt nhìn mặt trời tắt nắng, sau đó là các hằng tinh hoặc hành tinh xung quanh lần lượt mất đi ánh sáng, giống như đột nhiên biến mất khỏi vũ trụ.
Hư không vốn được điểm xuyết bởi các vì sao cũng nhanh chóng ảm đạm đi, chỉ trong mấy phút, tầm mắt hai người trở nên đen kịt.
“Chuyện gì vậy?”.
Một cảm giác cực kỳ nguy hiểm bao trùm toàn thân, Diệp Thiên gần như có cảm ứng ngay lập tức, Phệ Thiên Huyền Lực đã âm thầm vận chuyển.
Dương U Minh cũng vậy, chân lực đã tích lũy ở tứ chi, chuẩn bị sẵn sàng phòng ngự hoặc tấn công.
Người ở trong bóng tối, xung quanh không nhìn thấy bất cứ sự vật nào. Chỉ có tiếng rít gào không ngừng vang lên trong Trùng Động không gian, chứng tỏ bọn họ vẫn đang tiến tới đích đến Tinh Ngân Chi Nhãn.
Nhưng hai người hoàn toàn không có gì kiêng kị, bọn họ theo bản năng nín thở, lặng lẽ lan rộng sức mạnh tinh thần. Dù là ở trong bóng tối, bọn họ vẫn nắm bắt toàn bộ biến hóa ở xung quanh.
“Không có người? Cũng không có khí tức gì?”.
Sức mạnh tinh thần của Diệp Thiên bao la như thế nào, vừa trải rộng đã kéo dài đến khoảng cách mấy nghìn mét ở phía trước Trùng Động không gian. Nhưng trong khoảng cách ấy, cậu không phát hiện ra bất cứ sinh mạng hay vật thể nào, chứng tỏ trong Trùng Động không gian không có bất cứ thứ gì ngăn cản bọn họ tiến tới.
Nhưng không biết vì sao, cảm giác nguy hiểm ấy vẫn không giảm bớt chút nào, ngược lại không ngừng tăng lên theo thời gian. Cậu cảm giác được khí tức của Dương U Minh ở bên cạnh cũng nặng nề hơn trước kia, rõ ràng ông ta cũng có cảm giác tương tự.
“Rốt cuộc là cái gì?”.
Diệp Thiên càng lúc càng cảm thấy khó tin, trong lòng kinh hãi. Cao thủ mạnh nhất mà cậu từng gặp không còn ai khác ngoài Dương U Minh và An Hà Đạo, nhưng dù là hai người này cũng không thể mang lại cho cậu cảm giác áp bức nguy hiểm mạnh thế này. Thế nhưng bây giờ, cậu lại có cảm giác hơi thở của cái chết đang lượn lờ quanh người cậu, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng cậu.
Thậm chí ngay cả Phệ Thiên Trường Sinh Thể, vũ khí cuối cùng của cậu cũng có dấu hiệu cảnh báo, miễn cưỡng kích hoạt. Đây là tình huống trước nay chưa từng có!
Sự áp bức vô hình của cái chết lượn lờ trong tâm trí hai người Diệp Thiên và Dương U Minh. Hai người không nói câu nào, nhưng bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể đang run lên nhè nhẹ.
Cảm giác áp bức này càng lúc càng mạnh, cộng thêm hoàn cảnh u ám tuyệt đối ở xung quanh, tinh thần bọn họ đang phải chịu đựng áp lực nặng nề trước nay chưa từng có.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
“Ồ?”.
Trong Trùng Động không gian, Diệp Thiên và Dương U Minh sánh vai nhau, xung quanh là hư không lấp lánh ánh sao, vô cùng đẹp đẽ.
Chỉ chớp mắt sau, Diệp Thiên phát hiện ngôi sao vốn sáng nhất đột nhiên mất đi ánh sáng, mà nơi đó chính là vị trí của mặt trời.
Dương U Minh cũng phát hiện được, khẽ nhíu mày. Ông ta mở to mắt nhìn mặt trời tắt nắng, sau đó là các hằng tinh hoặc hành tinh xung quanh lần lượt mất đi ánh sáng, giống như đột nhiên biến mất khỏi vũ trụ.
Hư không vốn được điểm xuyết bởi các vì sao cũng nhanh chóng ảm đạm đi, chỉ trong mấy phút, tầm mắt hai người trở nên đen kịt.
“Chuyện gì vậy?”.
Một cảm giác cực kỳ nguy hiểm bao trùm toàn thân, Diệp Thiên gần như có cảm ứng ngay lập tức, Phệ Thiên Huyền Lực đã âm thầm vận chuyển.
Dương U Minh cũng vậy, chân lực đã tích lũy ở tứ chi, chuẩn bị sẵn sàng phòng ngự hoặc tấn công.
Người ở trong bóng tối, xung quanh không nhìn thấy bất cứ sự vật nào. Chỉ có tiếng rít gào không ngừng vang lên trong Trùng Động không gian, chứng tỏ bọn họ vẫn đang tiến tới đích đến Tinh Ngân Chi Nhãn.
Nhưng hai người hoàn toàn không có gì kiêng kị, bọn họ theo bản năng nín thở, lặng lẽ lan rộng sức mạnh tinh thần. Dù là ở trong bóng tối, bọn họ vẫn nắm bắt toàn bộ biến hóa ở xung quanh.
“Không có người? Cũng không có khí tức gì?”.
Sức mạnh tinh thần của Diệp Thiên bao la như thế nào, vừa trải rộng đã kéo dài đến khoảng cách mấy nghìn mét ở phía trước Trùng Động không gian. Nhưng trong khoảng cách ấy, cậu không phát hiện ra bất cứ sinh mạng hay vật thể nào, chứng tỏ trong Trùng Động không gian không có bất cứ thứ gì ngăn cản bọn họ tiến tới.
Nhưng không biết vì sao, cảm giác nguy hiểm ấy vẫn không giảm bớt chút nào, ngược lại không ngừng tăng lên theo thời gian. Cậu cảm giác được khí tức của Dương U Minh ở bên cạnh cũng nặng nề hơn trước kia, rõ ràng ông ta cũng có cảm giác tương tự.
“Rốt cuộc là cái gì?”.
Diệp Thiên càng lúc càng cảm thấy khó tin, trong lòng kinh hãi. Cao thủ mạnh nhất mà cậu từng gặp không còn ai khác ngoài Dương U Minh và An Hà Đạo, nhưng dù là hai người này cũng không thể mang lại cho cậu cảm giác áp bức nguy hiểm mạnh thế này. Thế nhưng bây giờ, cậu lại có cảm giác hơi thở của cái chết đang lượn lờ quanh người cậu, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng cậu.
Thậm chí ngay cả Phệ Thiên Trường Sinh Thể, vũ khí cuối cùng của cậu cũng có dấu hiệu cảnh báo, miễn cưỡng kích hoạt. Đây là tình huống trước nay chưa từng có!
Sự áp bức vô hình của cái chết lượn lờ trong tâm trí hai người Diệp Thiên và Dương U Minh. Hai người không nói câu nào, nhưng bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể đang run lên nhè nhẹ.
Cảm giác áp bức này càng lúc càng mạnh, cộng thêm hoàn cảnh u ám tuyệt đối ở xung quanh, tinh thần bọn họ đang phải chịu đựng áp lực nặng nề trước nay chưa từng có.
“Ồ?”.
Trong Trùng Động không gian, Diệp Thiên và Dương U Minh sánh vai nhau, xung quanh là hư không lấp lánh ánh sao, vô cùng đẹp đẽ.
Chỉ chớp mắt sau, Diệp Thiên phát hiện ngôi sao vốn sáng nhất đột nhiên mất đi ánh sáng, mà nơi đó chính là vị trí của mặt trời.
Dương U Minh cũng phát hiện được, khẽ nhíu mày. Ông ta mở to mắt nhìn mặt trời tắt nắng, sau đó là các hằng tinh hoặc hành tinh xung quanh lần lượt mất đi ánh sáng, giống như đột nhiên biến mất khỏi vũ trụ.
Hư không vốn được điểm xuyết bởi các vì sao cũng nhanh chóng ảm đạm đi, chỉ trong mấy phút, tầm mắt hai người trở nên đen kịt.
“Chuyện gì vậy?”.
Một cảm giác cực kỳ nguy hiểm bao trùm toàn thân, Diệp Thiên gần như có cảm ứng ngay lập tức, Phệ Thiên Huyền Lực đã âm thầm vận chuyển.
Dương U Minh cũng vậy, chân lực đã tích lũy ở tứ chi, chuẩn bị sẵn sàng phòng ngự hoặc tấn công.
Người ở trong bóng tối, xung quanh không nhìn thấy bất cứ sự vật nào. Chỉ có tiếng rít gào không ngừng vang lên trong Trùng Động không gian, chứng tỏ bọn họ vẫn đang tiến tới đích đến Tinh Ngân Chi Nhãn.
Nhưng hai người hoàn toàn không có gì kiêng kị, bọn họ theo bản năng nín thở, lặng lẽ lan rộng sức mạnh tinh thần. Dù là ở trong bóng tối, bọn họ vẫn nắm bắt toàn bộ biến hóa ở xung quanh.
“Không có người? Cũng không có khí tức gì?”.
Sức mạnh tinh thần của Diệp Thiên bao la như thế nào, vừa trải rộng đã kéo dài đến khoảng cách mấy nghìn mét ở phía trước Trùng Động không gian. Nhưng trong khoảng cách ấy, cậu không phát hiện ra bất cứ sinh mạng hay vật thể nào, chứng tỏ trong Trùng Động không gian không có bất cứ thứ gì ngăn cản bọn họ tiến tới.
Nhưng không biết vì sao, cảm giác nguy hiểm ấy vẫn không giảm bớt chút nào, ngược lại không ngừng tăng lên theo thời gian. Cậu cảm giác được khí tức của Dương U Minh ở bên cạnh cũng nặng nề hơn trước kia, rõ ràng ông ta cũng có cảm giác tương tự.
“Rốt cuộc là cái gì?”.
Diệp Thiên càng lúc càng cảm thấy khó tin, trong lòng kinh hãi. Cao thủ mạnh nhất mà cậu từng gặp không còn ai khác ngoài Dương U Minh và An Hà Đạo, nhưng dù là hai người này cũng không thể mang lại cho cậu cảm giác áp bức nguy hiểm mạnh thế này. Thế nhưng bây giờ, cậu lại có cảm giác hơi thở của cái chết đang lượn lờ quanh người cậu, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng cậu.
Thậm chí ngay cả Phệ Thiên Trường Sinh Thể, vũ khí cuối cùng của cậu cũng có dấu hiệu cảnh báo, miễn cưỡng kích hoạt. Đây là tình huống trước nay chưa từng có!
Sự áp bức vô hình của cái chết lượn lờ trong tâm trí hai người Diệp Thiên và Dương U Minh. Hai người không nói câu nào, nhưng bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể đang run lên nhè nhẹ.
Cảm giác áp bức này càng lúc càng mạnh, cộng thêm hoàn cảnh u ám tuyệt đối ở xung quanh, tinh thần bọn họ đang phải chịu đựng áp lực nặng nề trước nay chưa từng có.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
“Ồ?”.
Trong Trùng Động không gian, Diệp Thiên và Dương U Minh sánh vai nhau, xung quanh là hư không lấp lánh ánh sao, vô cùng đẹp đẽ.
Chỉ chớp mắt sau, Diệp Thiên phát hiện ngôi sao vốn sáng nhất đột nhiên mất đi ánh sáng, mà nơi đó chính là vị trí của mặt trời.
Dương U Minh cũng phát hiện được, khẽ nhíu mày. Ông ta mở to mắt nhìn mặt trời tắt nắng, sau đó là các hằng tinh hoặc hành tinh xung quanh lần lượt mất đi ánh sáng, giống như đột nhiên biến mất khỏi vũ trụ.
Hư không vốn được điểm xuyết bởi các vì sao cũng nhanh chóng ảm đạm đi, chỉ trong mấy phút, tầm mắt hai người trở nên đen kịt.
“Chuyện gì vậy?”.
Một cảm giác cực kỳ nguy hiểm bao trùm toàn thân, Diệp Thiên gần như có cảm ứng ngay lập tức, Phệ Thiên Huyền Lực đã âm thầm vận chuyển.
Dương U Minh cũng vậy, chân lực đã tích lũy ở tứ chi, chuẩn bị sẵn sàng phòng ngự hoặc tấn công.
Người ở trong bóng tối, xung quanh không nhìn thấy bất cứ sự vật nào. Chỉ có tiếng rít gào không ngừng vang lên trong Trùng Động không gian, chứng tỏ bọn họ vẫn đang tiến tới đích đến Tinh Ngân Chi Nhãn.
Nhưng hai người hoàn toàn không có gì kiêng kị, bọn họ theo bản năng nín thở, lặng lẽ lan rộng sức mạnh tinh thần. Dù là ở trong bóng tối, bọn họ vẫn nắm bắt toàn bộ biến hóa ở xung quanh.
“Không có người? Cũng không có khí tức gì?”.
Sức mạnh tinh thần của Diệp Thiên bao la như thế nào, vừa trải rộng đã kéo dài đến khoảng cách mấy nghìn mét ở phía trước Trùng Động không gian. Nhưng trong khoảng cách ấy, cậu không phát hiện ra bất cứ sinh mạng hay vật thể nào, chứng tỏ trong Trùng Động không gian không có bất cứ thứ gì ngăn cản bọn họ tiến tới.
Nhưng không biết vì sao, cảm giác nguy hiểm ấy vẫn không giảm bớt chút nào, ngược lại không ngừng tăng lên theo thời gian. Cậu cảm giác được khí tức của Dương U Minh ở bên cạnh cũng nặng nề hơn trước kia, rõ ràng ông ta cũng có cảm giác tương tự.
“Rốt cuộc là cái gì?”.
Diệp Thiên càng lúc càng cảm thấy khó tin, trong lòng kinh hãi. Cao thủ mạnh nhất mà cậu từng gặp không còn ai khác ngoài Dương U Minh và An Hà Đạo, nhưng dù là hai người này cũng không thể mang lại cho cậu cảm giác áp bức nguy hiểm mạnh thế này. Thế nhưng bây giờ, cậu lại có cảm giác hơi thở của cái chết đang lượn lờ quanh người cậu, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng cậu.
Thậm chí ngay cả Phệ Thiên Trường Sinh Thể, vũ khí cuối cùng của cậu cũng có dấu hiệu cảnh báo, miễn cưỡng kích hoạt. Đây là tình huống trước nay chưa từng có!
Sự áp bức vô hình của cái chết lượn lờ trong tâm trí hai người Diệp Thiên và Dương U Minh. Hai người không nói câu nào, nhưng bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể đang run lên nhè nhẹ.
Cảm giác áp bức này càng lúc càng mạnh, cộng thêm hoàn cảnh u ám tuyệt đối ở xung quanh, tinh thần bọn họ đang phải chịu đựng áp lực nặng nề trước nay chưa từng có.
“Ồ?”.
Trong Trùng Động không gian, Diệp Thiên và Dương U Minh sánh vai nhau, xung quanh là hư không lấp lánh ánh sao, vô cùng đẹp đẽ.
Chỉ chớp mắt sau, Diệp Thiên phát hiện ngôi sao vốn sáng nhất đột nhiên mất đi ánh sáng, mà nơi đó chính là vị trí của mặt trời.
Dương U Minh cũng phát hiện được, khẽ nhíu mày. Ông ta mở to mắt nhìn mặt trời tắt nắng, sau đó là các hằng tinh hoặc hành tinh xung quanh lần lượt mất đi ánh sáng, giống như đột nhiên biến mất khỏi vũ trụ.
Hư không vốn được điểm xuyết bởi các vì sao cũng nhanh chóng ảm đạm đi, chỉ trong mấy phút, tầm mắt hai người trở nên đen kịt.
“Chuyện gì vậy?”.
Một cảm giác cực kỳ nguy hiểm bao trùm toàn thân, Diệp Thiên gần như có cảm ứng ngay lập tức, Phệ Thiên Huyền Lực đã âm thầm vận chuyển.
Dương U Minh cũng vậy, chân lực đã tích lũy ở tứ chi, chuẩn bị sẵn sàng phòng ngự hoặc tấn công.
Người ở trong bóng tối, xung quanh không nhìn thấy bất cứ sự vật nào. Chỉ có tiếng rít gào không ngừng vang lên trong Trùng Động không gian, chứng tỏ bọn họ vẫn đang tiến tới đích đến Tinh Ngân Chi Nhãn.
Nhưng hai người hoàn toàn không có gì kiêng kị, bọn họ theo bản năng nín thở, lặng lẽ lan rộng sức mạnh tinh thần. Dù là ở trong bóng tối, bọn họ vẫn nắm bắt toàn bộ biến hóa ở xung quanh.
“Không có người? Cũng không có khí tức gì?”.
Sức mạnh tinh thần của Diệp Thiên bao la như thế nào, vừa trải rộng đã kéo dài đến khoảng cách mấy nghìn mét ở phía trước Trùng Động không gian. Nhưng trong khoảng cách ấy, cậu không phát hiện ra bất cứ sinh mạng hay vật thể nào, chứng tỏ trong Trùng Động không gian không có bất cứ thứ gì ngăn cản bọn họ tiến tới.
Nhưng không biết vì sao, cảm giác nguy hiểm ấy vẫn không giảm bớt chút nào, ngược lại không ngừng tăng lên theo thời gian. Cậu cảm giác được khí tức của Dương U Minh ở bên cạnh cũng nặng nề hơn trước kia, rõ ràng ông ta cũng có cảm giác tương tự.
“Rốt cuộc là cái gì?”.
Diệp Thiên càng lúc càng cảm thấy khó tin, trong lòng kinh hãi. Cao thủ mạnh nhất mà cậu từng gặp không còn ai khác ngoài Dương U Minh và An Hà Đạo, nhưng dù là hai người này cũng không thể mang lại cho cậu cảm giác áp bức nguy hiểm mạnh thế này. Thế nhưng bây giờ, cậu lại có cảm giác hơi thở của cái chết đang lượn lờ quanh người cậu, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng cậu.
Thậm chí ngay cả Phệ Thiên Trường Sinh Thể, vũ khí cuối cùng của cậu cũng có dấu hiệu cảnh báo, miễn cưỡng kích hoạt. Đây là tình huống trước nay chưa từng có!
Sự áp bức vô hình của cái chết lượn lờ trong tâm trí hai người Diệp Thiên và Dương U Minh. Hai người không nói câu nào, nhưng bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể đang run lên nhè nhẹ.
Cảm giác áp bức này càng lúc càng mạnh, cộng thêm hoàn cảnh u ám tuyệt đối ở xung quanh, tinh thần bọn họ đang phải chịu đựng áp lực nặng nề trước nay chưa từng có.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
“Ồ?”.
Trong Trùng Động không gian, Diệp Thiên và Dương U Minh sánh vai nhau, xung quanh là hư không lấp lánh ánh sao, vô cùng đẹp đẽ.
Chỉ chớp mắt sau, Diệp Thiên phát hiện ngôi sao vốn sáng nhất đột nhiên mất đi ánh sáng, mà nơi đó chính là vị trí của mặt trời.
Dương U Minh cũng phát hiện được, khẽ nhíu mày. Ông ta mở to mắt nhìn mặt trời tắt nắng, sau đó là các hằng tinh hoặc hành tinh xung quanh lần lượt mất đi ánh sáng, giống như đột nhiên biến mất khỏi vũ trụ.
Hư không vốn được điểm xuyết bởi các vì sao cũng nhanh chóng ảm đạm đi, chỉ trong mấy phút, tầm mắt hai người trở nên đen kịt.
“Chuyện gì vậy?”.
Một cảm giác cực kỳ nguy hiểm bao trùm toàn thân, Diệp Thiên gần như có cảm ứng ngay lập tức, Phệ Thiên Huyền Lực đã âm thầm vận chuyển.
Dương U Minh cũng vậy, chân lực đã tích lũy ở tứ chi, chuẩn bị sẵn sàng phòng ngự hoặc tấn công.
Người ở trong bóng tối, xung quanh không nhìn thấy bất cứ sự vật nào. Chỉ có tiếng rít gào không ngừng vang lên trong Trùng Động không gian, chứng tỏ bọn họ vẫn đang tiến tới đích đến Tinh Ngân Chi Nhãn.
Nhưng hai người hoàn toàn không có gì kiêng kị, bọn họ theo bản năng nín thở, lặng lẽ lan rộng sức mạnh tinh thần. Dù là ở trong bóng tối, bọn họ vẫn nắm bắt toàn bộ biến hóa ở xung quanh.
“Không có người? Cũng không có khí tức gì?”.
Sức mạnh tinh thần của Diệp Thiên bao la như thế nào, vừa trải rộng đã kéo dài đến khoảng cách mấy nghìn mét ở phía trước Trùng Động không gian. Nhưng trong khoảng cách ấy, cậu không phát hiện ra bất cứ sinh mạng hay vật thể nào, chứng tỏ trong Trùng Động không gian không có bất cứ thứ gì ngăn cản bọn họ tiến tới.
Nhưng không biết vì sao, cảm giác nguy hiểm ấy vẫn không giảm bớt chút nào, ngược lại không ngừng tăng lên theo thời gian. Cậu cảm giác được khí tức của Dương U Minh ở bên cạnh cũng nặng nề hơn trước kia, rõ ràng ông ta cũng có cảm giác tương tự.
“Rốt cuộc là cái gì?”.
Diệp Thiên càng lúc càng cảm thấy khó tin, trong lòng kinh hãi. Cao thủ mạnh nhất mà cậu từng gặp không còn ai khác ngoài Dương U Minh và An Hà Đạo, nhưng dù là hai người này cũng không thể mang lại cho cậu cảm giác áp bức nguy hiểm mạnh thế này. Thế nhưng bây giờ, cậu lại có cảm giác hơi thở của cái chết đang lượn lờ quanh người cậu, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng cậu.
Thậm chí ngay cả Phệ Thiên Trường Sinh Thể, vũ khí cuối cùng của cậu cũng có dấu hiệu cảnh báo, miễn cưỡng kích hoạt. Đây là tình huống trước nay chưa từng có!
Sự áp bức vô hình của cái chết lượn lờ trong tâm trí hai người Diệp Thiên và Dương U Minh. Hai người không nói câu nào, nhưng bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể đang run lên nhè nhẹ.
Cảm giác áp bức này càng lúc càng mạnh, cộng thêm hoàn cảnh u ám tuyệt đối ở xung quanh, tinh thần bọn họ đang phải chịu đựng áp lực nặng nề trước nay chưa từng có.
“Ồ?”.
Trong Trùng Động không gian, Diệp Thiên và Dương U Minh sánh vai nhau, xung quanh là hư không lấp lánh ánh sao, vô cùng đẹp đẽ.
Chỉ chớp mắt sau, Diệp Thiên phát hiện ngôi sao vốn sáng nhất đột nhiên mất đi ánh sáng, mà nơi đó chính là vị trí của mặt trời.
Dương U Minh cũng phát hiện được, khẽ nhíu mày. Ông ta mở to mắt nhìn mặt trời tắt nắng, sau đó là các hằng tinh hoặc hành tinh xung quanh lần lượt mất đi ánh sáng, giống như đột nhiên biến mất khỏi vũ trụ.
Hư không vốn được điểm xuyết bởi các vì sao cũng nhanh chóng ảm đạm đi, chỉ trong mấy phút, tầm mắt hai người trở nên đen kịt.
“Chuyện gì vậy?”.
Một cảm giác cực kỳ nguy hiểm bao trùm toàn thân, Diệp Thiên gần như có cảm ứng ngay lập tức, Phệ Thiên Huyền Lực đã âm thầm vận chuyển.
Dương U Minh cũng vậy, chân lực đã tích lũy ở tứ chi, chuẩn bị sẵn sàng phòng ngự hoặc tấn công.
Người ở trong bóng tối, xung quanh không nhìn thấy bất cứ sự vật nào. Chỉ có tiếng rít gào không ngừng vang lên trong Trùng Động không gian, chứng tỏ bọn họ vẫn đang tiến tới đích đến Tinh Ngân Chi Nhãn.
Nhưng hai người hoàn toàn không có gì kiêng kị, bọn họ theo bản năng nín thở, lặng lẽ lan rộng sức mạnh tinh thần. Dù là ở trong bóng tối, bọn họ vẫn nắm bắt toàn bộ biến hóa ở xung quanh.
“Không có người? Cũng không có khí tức gì?”.
Sức mạnh tinh thần của Diệp Thiên bao la như thế nào, vừa trải rộng đã kéo dài đến khoảng cách mấy nghìn mét ở phía trước Trùng Động không gian. Nhưng trong khoảng cách ấy, cậu không phát hiện ra bất cứ sinh mạng hay vật thể nào, chứng tỏ trong Trùng Động không gian không có bất cứ thứ gì ngăn cản bọn họ tiến tới.
Nhưng không biết vì sao, cảm giác nguy hiểm ấy vẫn không giảm bớt chút nào, ngược lại không ngừng tăng lên theo thời gian. Cậu cảm giác được khí tức của Dương U Minh ở bên cạnh cũng nặng nề hơn trước kia, rõ ràng ông ta cũng có cảm giác tương tự.
“Rốt cuộc là cái gì?”.
Diệp Thiên càng lúc càng cảm thấy khó tin, trong lòng kinh hãi. Cao thủ mạnh nhất mà cậu từng gặp không còn ai khác ngoài Dương U Minh và An Hà Đạo, nhưng dù là hai người này cũng không thể mang lại cho cậu cảm giác áp bức nguy hiểm mạnh thế này. Thế nhưng bây giờ, cậu lại có cảm giác hơi thở của cái chết đang lượn lờ quanh người cậu, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng cậu.
Thậm chí ngay cả Phệ Thiên Trường Sinh Thể, vũ khí cuối cùng của cậu cũng có dấu hiệu cảnh báo, miễn cưỡng kích hoạt. Đây là tình huống trước nay chưa từng có!
Sự áp bức vô hình của cái chết lượn lờ trong tâm trí hai người Diệp Thiên và Dương U Minh. Hai người không nói câu nào, nhưng bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể đang run lên nhè nhẹ.
Cảm giác áp bức này càng lúc càng mạnh, cộng thêm hoàn cảnh u ám tuyệt đối ở xung quanh, tinh thần bọn họ đang phải chịu đựng áp lực nặng nề trước nay chưa từng có.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
Trong Trùng Động không gian, Diệp Thiên và Dương U Minh sánh vai nhau, xung quanh là hư không lấp lánh ánh sao, vô cùng đẹp đẽ.
Chỉ chớp mắt sau, Diệp Thiên phát hiện ngôi sao vốn sáng nhất đột nhiên mất đi ánh sáng, mà nơi đó chính là vị trí của mặt trời.
Dương U Minh cũng phát hiện được, khẽ nhíu mày. Ông ta mở to mắt nhìn mặt trời tắt nắng, sau đó là các hằng tinh hoặc hành tinh xung quanh lần lượt mất đi ánh sáng, giống như đột nhiên biến mất khỏi vũ trụ.
Hư không vốn được điểm xuyết bởi các vì sao cũng nhanh chóng ảm đạm đi, chỉ trong mấy phút, tầm mắt hai người trở nên đen kịt.
“Chuyện gì vậy?”.
Một cảm giác cực kỳ nguy hiểm bao trùm toàn thân, Diệp Thiên gần như có cảm ứng ngay lập tức, Phệ Thiên Huyền Lực đã âm thầm vận chuyển.
Dương U Minh cũng vậy, chân lực đã tích lũy ở tứ chi, chuẩn bị sẵn sàng phòng ngự hoặc tấn công.
Người ở trong bóng tối, xung quanh không nhìn thấy bất cứ sự vật nào. Chỉ có tiếng rít gào không ngừng vang lên trong Trùng Động không gian, chứng tỏ bọn họ vẫn đang tiến tới đích đến Tinh Ngân Chi Nhãn.
Nhưng hai người hoàn toàn không có gì kiêng kị, bọn họ theo bản năng nín thở, lặng lẽ lan rộng sức mạnh tinh thần. Dù là ở trong bóng tối, bọn họ vẫn nắm bắt toàn bộ biến hóa ở xung quanh.
“Không có người? Cũng không có khí tức gì?”.
Sức mạnh tinh thần của Diệp Thiên bao la như thế nào, vừa trải rộng đã kéo dài đến khoảng cách mấy nghìn mét ở phía trước Trùng Động không gian. Nhưng trong khoảng cách ấy, cậu không phát hiện ra bất cứ sinh mạng hay vật thể nào, chứng tỏ trong Trùng Động không gian không có bất cứ thứ gì ngăn cản bọn họ tiến tới.
Nhưng không biết vì sao, cảm giác nguy hiểm ấy vẫn không giảm bớt chút nào, ngược lại không ngừng tăng lên theo thời gian. Cậu cảm giác được khí tức của Dương U Minh ở bên cạnh cũng nặng nề hơn trước kia, rõ ràng ông ta cũng có cảm giác tương tự.
“Rốt cuộc là cái gì?”.
Diệp Thiên càng lúc càng cảm thấy khó tin, trong lòng kinh hãi. Cao thủ mạnh nhất mà cậu từng gặp không còn ai khác ngoài Dương U Minh và An Hà Đạo, nhưng dù là hai người này cũng không thể mang lại cho cậu cảm giác áp bức nguy hiểm mạnh thế này. Thế nhưng bây giờ, cậu lại có cảm giác hơi thở của cái chết đang lượn lờ quanh người cậu, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng cậu.
Thậm chí ngay cả Phệ Thiên Trường Sinh Thể, vũ khí cuối cùng của cậu cũng có dấu hiệu cảnh báo, miễn cưỡng kích hoạt. Đây là tình huống trước nay chưa từng có!
Sự áp bức vô hình của cái chết lượn lờ trong tâm trí hai người Diệp Thiên và Dương U Minh. Hai người không nói câu nào, nhưng bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể đang run lên nhè nhẹ.
Cảm giác áp bức này càng lúc càng mạnh, cộng thêm hoàn cảnh u ám tuyệt đối ở xung quanh, tinh thần bọn họ đang phải chịu đựng áp lực nặng nề trước nay chưa từng có.
“Ồ?”.
Trong Trùng Động không gian, Diệp Thiên và Dương U Minh sánh vai nhau, xung quanh là hư không lấp lánh ánh sao, vô cùng đẹp đẽ.
Chỉ chớp mắt sau, Diệp Thiên phát hiện ngôi sao vốn sáng nhất đột nhiên mất đi ánh sáng, mà nơi đó chính là vị trí của mặt trời.
Dương U Minh cũng phát hiện được, khẽ nhíu mày. Ông ta mở to mắt nhìn mặt trời tắt nắng, sau đó là các hằng tinh hoặc hành tinh xung quanh lần lượt mất đi ánh sáng, giống như đột nhiên biến mất khỏi vũ trụ.
Hư không vốn được điểm xuyết bởi các vì sao cũng nhanh chóng ảm đạm đi, chỉ trong mấy phút, tầm mắt hai người trở nên đen kịt.
“Chuyện gì vậy?”.
Một cảm giác cực kỳ nguy hiểm bao trùm toàn thân, Diệp Thiên gần như có cảm ứng ngay lập tức, Phệ Thiên Huyền Lực đã âm thầm vận chuyển.
Dương U Minh cũng vậy, chân lực đã tích lũy ở tứ chi, chuẩn bị sẵn sàng phòng ngự hoặc tấn công.
Người ở trong bóng tối, xung quanh không nhìn thấy bất cứ sự vật nào. Chỉ có tiếng rít gào không ngừng vang lên trong Trùng Động không gian, chứng tỏ bọn họ vẫn đang tiến tới đích đến Tinh Ngân Chi Nhãn.
Nhưng hai người hoàn toàn không có gì kiêng kị, bọn họ theo bản năng nín thở, lặng lẽ lan rộng sức mạnh tinh thần. Dù là ở trong bóng tối, bọn họ vẫn nắm bắt toàn bộ biến hóa ở xung quanh.
“Không có người? Cũng không có khí tức gì?”.
Sức mạnh tinh thần của Diệp Thiên bao la như thế nào, vừa trải rộng đã kéo dài đến khoảng cách mấy nghìn mét ở phía trước Trùng Động không gian. Nhưng trong khoảng cách ấy, cậu không phát hiện ra bất cứ sinh mạng hay vật thể nào, chứng tỏ trong Trùng Động không gian không có bất cứ thứ gì ngăn cản bọn họ tiến tới.
Nhưng không biết vì sao, cảm giác nguy hiểm ấy vẫn không giảm bớt chút nào, ngược lại không ngừng tăng lên theo thời gian. Cậu cảm giác được khí tức của Dương U Minh ở bên cạnh cũng nặng nề hơn trước kia, rõ ràng ông ta cũng có cảm giác tương tự.
“Rốt cuộc là cái gì?”.
Diệp Thiên càng lúc càng cảm thấy khó tin, trong lòng kinh hãi. Cao thủ mạnh nhất mà cậu từng gặp không còn ai khác ngoài Dương U Minh và An Hà Đạo, nhưng dù là hai người này cũng không thể mang lại cho cậu cảm giác áp bức nguy hiểm mạnh thế này. Thế nhưng bây giờ, cậu lại có cảm giác hơi thở của cái chết đang lượn lờ quanh người cậu, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng cậu.
Thậm chí ngay cả Phệ Thiên Trường Sinh Thể, vũ khí cuối cùng của cậu cũng có dấu hiệu cảnh báo, miễn cưỡng kích hoạt. Đây là tình huống trước nay chưa từng có!
Sự áp bức vô hình của cái chết lượn lờ trong tâm trí hai người Diệp Thiên và Dương U Minh. Hai người không nói câu nào, nhưng bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể đang run lên nhè nhẹ.
Cảm giác áp bức này càng lúc càng mạnh, cộng thêm hoàn cảnh u ám tuyệt đối ở xung quanh, tinh thần bọn họ đang phải chịu đựng áp lực nặng nề trước nay chưa từng có.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
“Ồ?”.
Trong Trùng Động không gian, Diệp Thiên và Dương U Minh sánh vai nhau, xung quanh là hư không lấp lánh ánh sao, vô cùng đẹp đẽ.
Chỉ chớp mắt sau, Diệp Thiên phát hiện ngôi sao vốn sáng nhất đột nhiên mất đi ánh sáng, mà nơi đó chính là vị trí của mặt trời.
Dương U Minh cũng phát hiện được, khẽ nhíu mày. Ông ta mở to mắt nhìn mặt trời tắt nắng, sau đó là các hằng tinh hoặc hành tinh xung quanh lần lượt mất đi ánh sáng, giống như đột nhiên biến mất khỏi vũ trụ.
Hư không vốn được điểm xuyết bởi các vì sao cũng nhanh chóng ảm đạm đi, chỉ trong mấy phút, tầm mắt hai người trở nên đen kịt.
“Chuyện gì vậy?”.
Một cảm giác cực kỳ nguy hiểm bao trùm toàn thân, Diệp Thiên gần như có cảm ứng ngay lập tức, Phệ Thiên Huyền Lực đã âm thầm vận chuyển.
Dương U Minh cũng vậy, chân lực đã tích lũy ở tứ chi, chuẩn bị sẵn sàng phòng ngự hoặc tấn công.
Người ở trong bóng tối, xung quanh không nhìn thấy bất cứ sự vật nào. Chỉ có tiếng rít gào không ngừng vang lên trong Trùng Động không gian, chứng tỏ bọn họ vẫn đang tiến tới đích đến Tinh Ngân Chi Nhãn.
Nhưng hai người hoàn toàn không có gì kiêng kị, bọn họ theo bản năng nín thở, lặng lẽ lan rộng sức mạnh tinh thần. Dù là ở trong bóng tối, bọn họ vẫn nắm bắt toàn bộ biến hóa ở xung quanh.
“Không có người? Cũng không có khí tức gì?”.
Sức mạnh tinh thần của Diệp Thiên bao la như thế nào, vừa trải rộng đã kéo dài đến khoảng cách mấy nghìn mét ở phía trước Trùng Động không gian. Nhưng trong khoảng cách ấy, cậu không phát hiện ra bất cứ sinh mạng hay vật thể nào, chứng tỏ trong Trùng Động không gian không có bất cứ thứ gì ngăn cản bọn họ tiến tới.
Nhưng không biết vì sao, cảm giác nguy hiểm ấy vẫn không giảm bớt chút nào, ngược lại không ngừng tăng lên theo thời gian. Cậu cảm giác được khí tức của Dương U Minh ở bên cạnh cũng nặng nề hơn trước kia, rõ ràng ông ta cũng có cảm giác tương tự.
“Rốt cuộc là cái gì?”.
Diệp Thiên càng lúc càng cảm thấy khó tin, trong lòng kinh hãi. Cao thủ mạnh nhất mà cậu từng gặp không còn ai khác ngoài Dương U Minh và An Hà Đạo, nhưng dù là hai người này cũng không thể mang lại cho cậu cảm giác áp bức nguy hiểm mạnh thế này. Thế nhưng bây giờ, cậu lại có cảm giác hơi thở của cái chết đang lượn lờ quanh người cậu, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng cậu.
Thậm chí ngay cả Phệ Thiên Trường Sinh Thể, vũ khí cuối cùng của cậu cũng có dấu hiệu cảnh báo, miễn cưỡng kích hoạt. Đây là tình huống trước nay chưa từng có!
Sự áp bức vô hình của cái chết lượn lờ trong tâm trí hai người Diệp Thiên và Dương U Minh. Hai người không nói câu nào, nhưng bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể đang run lên nhè nhẹ.
Cảm giác áp bức này càng lúc càng mạnh, cộng thêm hoàn cảnh u ám tuyệt đối ở xung quanh, tinh thần bọn họ đang phải chịu đựng áp lực nặng nề trước nay chưa từng có.
“Ồ?”.
Trong Trùng Động không gian, Diệp Thiên và Dương U Minh sánh vai nhau, xung quanh là hư không lấp lánh ánh sao, vô cùng đẹp đẽ.
Chỉ chớp mắt sau, Diệp Thiên phát hiện ngôi sao vốn sáng nhất đột nhiên mất đi ánh sáng, mà nơi đó chính là vị trí của mặt trời.
Dương U Minh cũng phát hiện được, khẽ nhíu mày. Ông ta mở to mắt nhìn mặt trời tắt nắng, sau đó là các hằng tinh hoặc hành tinh xung quanh lần lượt mất đi ánh sáng, giống như đột nhiên biến mất khỏi vũ trụ.
Hư không vốn được điểm xuyết bởi các vì sao cũng nhanh chóng ảm đạm đi, chỉ trong mấy phút, tầm mắt hai người trở nên đen kịt.
“Chuyện gì vậy?”.
Một cảm giác cực kỳ nguy hiểm bao trùm toàn thân, Diệp Thiên gần như có cảm ứng ngay lập tức, Phệ Thiên Huyền Lực đã âm thầm vận chuyển.
Dương U Minh cũng vậy, chân lực đã tích lũy ở tứ chi, chuẩn bị sẵn sàng phòng ngự hoặc tấn công.
Người ở trong bóng tối, xung quanh không nhìn thấy bất cứ sự vật nào. Chỉ có tiếng rít gào không ngừng vang lên trong Trùng Động không gian, chứng tỏ bọn họ vẫn đang tiến tới đích đến Tinh Ngân Chi Nhãn.
Nhưng hai người hoàn toàn không có gì kiêng kị, bọn họ theo bản năng nín thở, lặng lẽ lan rộng sức mạnh tinh thần. Dù là ở trong bóng tối, bọn họ vẫn nắm bắt toàn bộ biến hóa ở xung quanh.
“Không có người? Cũng không có khí tức gì?”.
Sức mạnh tinh thần của Diệp Thiên bao la như thế nào, vừa trải rộng đã kéo dài đến khoảng cách mấy nghìn mét ở phía trước Trùng Động không gian. Nhưng trong khoảng cách ấy, cậu không phát hiện ra bất cứ sinh mạng hay vật thể nào, chứng tỏ trong Trùng Động không gian không có bất cứ thứ gì ngăn cản bọn họ tiến tới.
Nhưng không biết vì sao, cảm giác nguy hiểm ấy vẫn không giảm bớt chút nào, ngược lại không ngừng tăng lên theo thời gian. Cậu cảm giác được khí tức của Dương U Minh ở bên cạnh cũng nặng nề hơn trước kia, rõ ràng ông ta cũng có cảm giác tương tự.
“Rốt cuộc là cái gì?”.
Diệp Thiên càng lúc càng cảm thấy khó tin, trong lòng kinh hãi. Cao thủ mạnh nhất mà cậu từng gặp không còn ai khác ngoài Dương U Minh và An Hà Đạo, nhưng dù là hai người này cũng không thể mang lại cho cậu cảm giác áp bức nguy hiểm mạnh thế này. Thế nhưng bây giờ, cậu lại có cảm giác hơi thở của cái chết đang lượn lờ quanh người cậu, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng cậu.
Thậm chí ngay cả Phệ Thiên Trường Sinh Thể, vũ khí cuối cùng của cậu cũng có dấu hiệu cảnh báo, miễn cưỡng kích hoạt. Đây là tình huống trước nay chưa từng có!
Sự áp bức vô hình của cái chết lượn lờ trong tâm trí hai người Diệp Thiên và Dương U Minh. Hai người không nói câu nào, nhưng bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể đang run lên nhè nhẹ.
Cảm giác áp bức này càng lúc càng mạnh, cộng thêm hoàn cảnh u ám tuyệt đối ở xung quanh, tinh thần bọn họ đang phải chịu đựng áp lực nặng nề trước nay chưa từng có.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
“Ồ?”.
Trong Trùng Động không gian, Diệp Thiên và Dương U Minh sánh vai nhau, xung quanh là hư không lấp lánh ánh sao, vô cùng đẹp đẽ.
Chỉ chớp mắt sau, Diệp Thiên phát hiện ngôi sao vốn sáng nhất đột nhiên mất đi ánh sáng, mà nơi đó chính là vị trí của mặt trời.
Dương U Minh cũng phát hiện được, khẽ nhíu mày. Ông ta mở to mắt nhìn mặt trời tắt nắng, sau đó là các hằng tinh hoặc hành tinh xung quanh lần lượt mất đi ánh sáng, giống như đột nhiên biến mất khỏi vũ trụ.
Hư không vốn được điểm xuyết bởi các vì sao cũng nhanh chóng ảm đạm đi, chỉ trong mấy phút, tầm mắt hai người trở nên đen kịt.
“Chuyện gì vậy?”.
Một cảm giác cực kỳ nguy hiểm bao trùm toàn thân, Diệp Thiên gần như có cảm ứng ngay lập tức, Phệ Thiên Huyền Lực đã âm thầm vận chuyển.
Dương U Minh cũng vậy, chân lực đã tích lũy ở tứ chi, chuẩn bị sẵn sàng phòng ngự hoặc tấn công.
Người ở trong bóng tối, xung quanh không nhìn thấy bất cứ sự vật nào. Chỉ có tiếng rít gào không ngừng vang lên trong Trùng Động không gian, chứng tỏ bọn họ vẫn đang tiến tới đích đến Tinh Ngân Chi Nhãn.
Nhưng hai người hoàn toàn không có gì kiêng kị, bọn họ theo bản năng nín thở, lặng lẽ lan rộng sức mạnh tinh thần. Dù là ở trong bóng tối, bọn họ vẫn nắm bắt toàn bộ biến hóa ở xung quanh.
“Không có người? Cũng không có khí tức gì?”.
Sức mạnh tinh thần của Diệp Thiên bao la như thế nào, vừa trải rộng đã kéo dài đến khoảng cách mấy nghìn mét ở phía trước Trùng Động không gian. Nhưng trong khoảng cách ấy, cậu không phát hiện ra bất cứ sinh mạng hay vật thể nào, chứng tỏ trong Trùng Động không gian không có bất cứ thứ gì ngăn cản bọn họ tiến tới.
Nhưng không biết vì sao, cảm giác nguy hiểm ấy vẫn không giảm bớt chút nào, ngược lại không ngừng tăng lên theo thời gian. Cậu cảm giác được khí tức của Dương U Minh ở bên cạnh cũng nặng nề hơn trước kia, rõ ràng ông ta cũng có cảm giác tương tự.
“Rốt cuộc là cái gì?”.
Diệp Thiên càng lúc càng cảm thấy khó tin, trong lòng kinh hãi. Cao thủ mạnh nhất mà cậu từng gặp không còn ai khác ngoài Dương U Minh và An Hà Đạo, nhưng dù là hai người này cũng không thể mang lại cho cậu cảm giác áp bức nguy hiểm mạnh thế này. Thế nhưng bây giờ, cậu lại có cảm giác hơi thở của cái chết đang lượn lờ quanh người cậu, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng cậu.
Thậm chí ngay cả Phệ Thiên Trường Sinh Thể, vũ khí cuối cùng của cậu cũng có dấu hiệu cảnh báo, miễn cưỡng kích hoạt. Đây là tình huống trước nay chưa từng có!
Sự áp bức vô hình của cái chết lượn lờ trong tâm trí hai người Diệp Thiên và Dương U Minh. Hai người không nói câu nào, nhưng bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể đang run lên nhè nhẹ.
Cảm giác áp bức này càng lúc càng mạnh, cộng thêm hoàn cảnh u ám tuyệt đối ở xung quanh, tinh thần bọn họ đang phải chịu đựng áp lực nặng nề trước nay chưa từng có.
“Ồ?”.
Trong Trùng Động không gian, Diệp Thiên và Dương U Minh sánh vai nhau, xung quanh là hư không lấp lánh ánh sao, vô cùng đẹp đẽ.
Chỉ chớp mắt sau, Diệp Thiên phát hiện ngôi sao vốn sáng nhất đột nhiên mất đi ánh sáng, mà nơi đó chính là vị trí của mặt trời.
Dương U Minh cũng phát hiện được, khẽ nhíu mày. Ông ta mở to mắt nhìn mặt trời tắt nắng, sau đó là các hằng tinh hoặc hành tinh xung quanh lần lượt mất đi ánh sáng, giống như đột nhiên biến mất khỏi vũ trụ.
Hư không vốn được điểm xuyết bởi các vì sao cũng nhanh chóng ảm đạm đi, chỉ trong mấy phút, tầm mắt hai người trở nên đen kịt.
“Chuyện gì vậy?”.
Một cảm giác cực kỳ nguy hiểm bao trùm toàn thân, Diệp Thiên gần như có cảm ứng ngay lập tức, Phệ Thiên Huyền Lực đã âm thầm vận chuyển.
Dương U Minh cũng vậy, chân lực đã tích lũy ở tứ chi, chuẩn bị sẵn sàng phòng ngự hoặc tấn công.
Người ở trong bóng tối, xung quanh không nhìn thấy bất cứ sự vật nào. Chỉ có tiếng rít gào không ngừng vang lên trong Trùng Động không gian, chứng tỏ bọn họ vẫn đang tiến tới đích đến Tinh Ngân Chi Nhãn.
Nhưng hai người hoàn toàn không có gì kiêng kị, bọn họ theo bản năng nín thở, lặng lẽ lan rộng sức mạnh tinh thần. Dù là ở trong bóng tối, bọn họ vẫn nắm bắt toàn bộ biến hóa ở xung quanh.
“Không có người? Cũng không có khí tức gì?”.
Sức mạnh tinh thần của Diệp Thiên bao la như thế nào, vừa trải rộng đã kéo dài đến khoảng cách mấy nghìn mét ở phía trước Trùng Động không gian. Nhưng trong khoảng cách ấy, cậu không phát hiện ra bất cứ sinh mạng hay vật thể nào, chứng tỏ trong Trùng Động không gian không có bất cứ thứ gì ngăn cản bọn họ tiến tới.
Nhưng không biết vì sao, cảm giác nguy hiểm ấy vẫn không giảm bớt chút nào, ngược lại không ngừng tăng lên theo thời gian. Cậu cảm giác được khí tức của Dương U Minh ở bên cạnh cũng nặng nề hơn trước kia, rõ ràng ông ta cũng có cảm giác tương tự.
“Rốt cuộc là cái gì?”.
Diệp Thiên càng lúc càng cảm thấy khó tin, trong lòng kinh hãi. Cao thủ mạnh nhất mà cậu từng gặp không còn ai khác ngoài Dương U Minh và An Hà Đạo, nhưng dù là hai người này cũng không thể mang lại cho cậu cảm giác áp bức nguy hiểm mạnh thế này. Thế nhưng bây giờ, cậu lại có cảm giác hơi thở của cái chết đang lượn lờ quanh người cậu, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng cậu.
Thậm chí ngay cả Phệ Thiên Trường Sinh Thể, vũ khí cuối cùng của cậu cũng có dấu hiệu cảnh báo, miễn cưỡng kích hoạt. Đây là tình huống trước nay chưa từng có!
Sự áp bức vô hình của cái chết lượn lờ trong tâm trí hai người Diệp Thiên và Dương U Minh. Hai người không nói câu nào, nhưng bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể đang run lên nhè nhẹ.
Cảm giác áp bức này càng lúc càng mạnh, cộng thêm hoàn cảnh u ám tuyệt đối ở xung quanh, tinh thần bọn họ đang phải chịu đựng áp lực nặng nề trước nay chưa từng có.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
“Ồ?”.
Trong Trùng Động không gian, Diệp Thiên và Dương U Minh sánh vai nhau, xung quanh là hư không lấp lánh ánh sao, vô cùng đẹp đẽ.
Chỉ chớp mắt sau, Diệp Thiên phát hiện ngôi sao vốn sáng nhất đột nhiên mất đi ánh sáng, mà nơi đó chính là vị trí của mặt trời.
Dương U Minh cũng phát hiện được, khẽ nhíu mày. Ông ta mở to mắt nhìn mặt trời tắt nắng, sau đó là các hằng tinh hoặc hành tinh xung quanh lần lượt mất đi ánh sáng, giống như đột nhiên biến mất khỏi vũ trụ.
Hư không vốn được điểm xuyết bởi các vì sao cũng nhanh chóng ảm đạm đi, chỉ trong mấy phút, tầm mắt hai người trở nên đen kịt.
“Chuyện gì vậy?”.
Một cảm giác cực kỳ nguy hiểm bao trùm toàn thân, Diệp Thiên gần như có cảm ứng ngay lập tức, Phệ Thiên Huyền Lực đã âm thầm vận chuyển.
Dương U Minh cũng vậy, chân lực đã tích lũy ở tứ chi, chuẩn bị sẵn sàng phòng ngự hoặc tấn công.
Người ở trong bóng tối, xung quanh không nhìn thấy bất cứ sự vật nào. Chỉ có tiếng rít gào không ngừng vang lên trong Trùng Động không gian, chứng tỏ bọn họ vẫn đang tiến tới đích đến Tinh Ngân Chi Nhãn.
Nhưng hai người hoàn toàn không có gì kiêng kị, bọn họ theo bản năng nín thở, lặng lẽ lan rộng sức mạnh tinh thần. Dù là ở trong bóng tối, bọn họ vẫn nắm bắt toàn bộ biến hóa ở xung quanh.
“Không có người? Cũng không có khí tức gì?”.
Sức mạnh tinh thần của Diệp Thiên bao la như thế nào, vừa trải rộng đã kéo dài đến khoảng cách mấy nghìn mét ở phía trước Trùng Động không gian. Nhưng trong khoảng cách ấy, cậu không phát hiện ra bất cứ sinh mạng hay vật thể nào, chứng tỏ trong Trùng Động không gian không có bất cứ thứ gì ngăn cản bọn họ tiến tới.
Nhưng không biết vì sao, cảm giác nguy hiểm ấy vẫn không giảm bớt chút nào, ngược lại không ngừng tăng lên theo thời gian. Cậu cảm giác được khí tức của Dương U Minh ở bên cạnh cũng nặng nề hơn trước kia, rõ ràng ông ta cũng có cảm giác tương tự.
“Rốt cuộc là cái gì?”.
Diệp Thiên càng lúc càng cảm thấy khó tin, trong lòng kinh hãi. Cao thủ mạnh nhất mà cậu từng gặp không còn ai khác ngoài Dương U Minh và An Hà Đạo, nhưng dù là hai người này cũng không thể mang lại cho cậu cảm giác áp bức nguy hiểm mạnh thế này. Thế nhưng bây giờ, cậu lại có cảm giác hơi thở của cái chết đang lượn lờ quanh người cậu, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng cậu.
Thậm chí ngay cả Phệ Thiên Trường Sinh Thể, vũ khí cuối cùng của cậu cũng có dấu hiệu cảnh báo, miễn cưỡng kích hoạt. Đây là tình huống trước nay chưa từng có!
Sự áp bức vô hình của cái chết lượn lờ trong tâm trí hai người Diệp Thiên và Dương U Minh. Hai người không nói câu nào, nhưng bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể đang run lên nhè nhẹ.
Cảm giác áp bức này càng lúc càng mạnh, cộng thêm hoàn cảnh u ám tuyệt đối ở xung quanh, tinh thần bọn họ đang phải chịu đựng áp lực nặng nề trước nay chưa từng có.
“Ồ?”.
Trong Trùng Động không gian, Diệp Thiên và Dương U Minh sánh vai nhau, xung quanh là hư không lấp lánh ánh sao, vô cùng đẹp đẽ.
Chỉ chớp mắt sau, Diệp Thiên phát hiện ngôi sao vốn sáng nhất đột nhiên mất đi ánh sáng, mà nơi đó chính là vị trí của mặt trời.
Dương U Minh cũng phát hiện được, khẽ nhíu mày. Ông ta mở to mắt nhìn mặt trời tắt nắng, sau đó là các hằng tinh hoặc hành tinh xung quanh lần lượt mất đi ánh sáng, giống như đột nhiên biến mất khỏi vũ trụ.
Hư không vốn được điểm xuyết bởi các vì sao cũng nhanh chóng ảm đạm đi, chỉ trong mấy phút, tầm mắt hai người trở nên đen kịt.
“Chuyện gì vậy?”.
Một cảm giác cực kỳ nguy hiểm bao trùm toàn thân, Diệp Thiên gần như có cảm ứng ngay lập tức, Phệ Thiên Huyền Lực đã âm thầm vận chuyển.
Dương U Minh cũng vậy, chân lực đã tích lũy ở tứ chi, chuẩn bị sẵn sàng phòng ngự hoặc tấn công.
Người ở trong bóng tối, xung quanh không nhìn thấy bất cứ sự vật nào. Chỉ có tiếng rít gào không ngừng vang lên trong Trùng Động không gian, chứng tỏ bọn họ vẫn đang tiến tới đích đến Tinh Ngân Chi Nhãn.
Nhưng hai người hoàn toàn không có gì kiêng kị, bọn họ theo bản năng nín thở, lặng lẽ lan rộng sức mạnh tinh thần. Dù là ở trong bóng tối, bọn họ vẫn nắm bắt toàn bộ biến hóa ở xung quanh.
“Không có người? Cũng không có khí tức gì?”.
Sức mạnh tinh thần của Diệp Thiên bao la như thế nào, vừa trải rộng đã kéo dài đến khoảng cách mấy nghìn mét ở phía trước Trùng Động không gian. Nhưng trong khoảng cách ấy, cậu không phát hiện ra bất cứ sinh mạng hay vật thể nào, chứng tỏ trong Trùng Động không gian không có bất cứ thứ gì ngăn cản bọn họ tiến tới.
Nhưng không biết vì sao, cảm giác nguy hiểm ấy vẫn không giảm bớt chút nào, ngược lại không ngừng tăng lên theo thời gian. Cậu cảm giác được khí tức của Dương U Minh ở bên cạnh cũng nặng nề hơn trước kia, rõ ràng ông ta cũng có cảm giác tương tự.
“Rốt cuộc là cái gì?”.
Diệp Thiên càng lúc càng cảm thấy khó tin, trong lòng kinh hãi. Cao thủ mạnh nhất mà cậu từng gặp không còn ai khác ngoài Dương U Minh và An Hà Đạo, nhưng dù là hai người này cũng không thể mang lại cho cậu cảm giác áp bức nguy hiểm mạnh thế này. Thế nhưng bây giờ, cậu lại có cảm giác hơi thở của cái chết đang lượn lờ quanh người cậu, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng cậu.
Thậm chí ngay cả Phệ Thiên Trường Sinh Thể, vũ khí cuối cùng của cậu cũng có dấu hiệu cảnh báo, miễn cưỡng kích hoạt. Đây là tình huống trước nay chưa từng có!
Sự áp bức vô hình của cái chết lượn lờ trong tâm trí hai người Diệp Thiên và Dương U Minh. Hai người không nói câu nào, nhưng bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể đang run lên nhè nhẹ.
Cảm giác áp bức này càng lúc càng mạnh, cộng thêm hoàn cảnh u ám tuyệt đối ở xung quanh, tinh thần bọn họ đang phải chịu đựng áp lực nặng nề trước nay chưa từng có.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
“Ồ?”.
Trong Trùng Động không gian, Diệp Thiên và Dương U Minh sánh vai nhau, xung quanh là hư không lấp lánh ánh sao, vô cùng đẹp đẽ.
Chỉ chớp mắt sau, Diệp Thiên phát hiện ngôi sao vốn sáng nhất đột nhiên mất đi ánh sáng, mà nơi đó chính là vị trí của mặt trời.
Dương U Minh cũng phát hiện được, khẽ nhíu mày. Ông ta mở to mắt nhìn mặt trời tắt nắng, sau đó là các hằng tinh hoặc hành tinh xung quanh lần lượt mất đi ánh sáng, giống như đột nhiên biến mất khỏi vũ trụ.
Hư không vốn được điểm xuyết bởi các vì sao cũng nhanh chóng ảm đạm đi, chỉ trong mấy phút, tầm mắt hai người trở nên đen kịt.
“Chuyện gì vậy?”.
Một cảm giác cực kỳ nguy hiểm bao trùm toàn thân, Diệp Thiên gần như có cảm ứng ngay lập tức, Phệ Thiên Huyền Lực đã âm thầm vận chuyển.
Dương U Minh cũng vậy, chân lực đã tích lũy ở tứ chi, chuẩn bị sẵn sàng phòng ngự hoặc tấn công.
Người ở trong bóng tối, xung quanh không nhìn thấy bất cứ sự vật nào. Chỉ có tiếng rít gào không ngừng vang lên trong Trùng Động không gian, chứng tỏ bọn họ vẫn đang tiến tới đích đến Tinh Ngân Chi Nhãn.
Nhưng hai người hoàn toàn không có gì kiêng kị, bọn họ theo bản năng nín thở, lặng lẽ lan rộng sức mạnh tinh thần. Dù là ở trong bóng tối, bọn họ vẫn nắm bắt toàn bộ biến hóa ở xung quanh.
“Không có người? Cũng không có khí tức gì?”.
Sức mạnh tinh thần của Diệp Thiên bao la như thế nào, vừa trải rộng đã kéo dài đến khoảng cách mấy nghìn mét ở phía trước Trùng Động không gian. Nhưng trong khoảng cách ấy, cậu không phát hiện ra bất cứ sinh mạng hay vật thể nào, chứng tỏ trong Trùng Động không gian không có bất cứ thứ gì ngăn cản bọn họ tiến tới.
Nhưng không biết vì sao, cảm giác nguy hiểm ấy vẫn không giảm bớt chút nào, ngược lại không ngừng tăng lên theo thời gian. Cậu cảm giác được khí tức của Dương U Minh ở bên cạnh cũng nặng nề hơn trước kia, rõ ràng ông ta cũng có cảm giác tương tự.
“Rốt cuộc là cái gì?”.
Diệp Thiên càng lúc càng cảm thấy khó tin, trong lòng kinh hãi. Cao thủ mạnh nhất mà cậu từng gặp không còn ai khác ngoài Dương U Minh và An Hà Đạo, nhưng dù là hai người này cũng không thể mang lại cho cậu cảm giác áp bức nguy hiểm mạnh thế này. Thế nhưng bây giờ, cậu lại có cảm giác hơi thở của cái chết đang lượn lờ quanh người cậu, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng cậu.
Thậm chí ngay cả Phệ Thiên Trường Sinh Thể, vũ khí cuối cùng của cậu cũng có dấu hiệu cảnh báo, miễn cưỡng kích hoạt. Đây là tình huống trước nay chưa từng có!
Sự áp bức vô hình của cái chết lượn lờ trong tâm trí hai người Diệp Thiên và Dương U Minh. Hai người không nói câu nào, nhưng bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể đang run lên nhè nhẹ.
Cảm giác áp bức này càng lúc càng mạnh, cộng thêm hoàn cảnh u ám tuyệt đối ở xung quanh, tinh thần bọn họ đang phải chịu đựng áp lực nặng nề trước nay chưa từng có.
“Ồ?”.
Trong Trùng Động không gian, Diệp Thiên và Dương U Minh sánh vai nhau, xung quanh là hư không lấp lánh ánh sao, vô cùng đẹp đẽ.
Chỉ chớp mắt sau, Diệp Thiên phát hiện ngôi sao vốn sáng nhất đột nhiên mất đi ánh sáng, mà nơi đó chính là vị trí của mặt trời.
Dương U Minh cũng phát hiện được, khẽ nhíu mày. Ông ta mở to mắt nhìn mặt trời tắt nắng, sau đó là các hằng tinh hoặc hành tinh xung quanh lần lượt mất đi ánh sáng, giống như đột nhiên biến mất khỏi vũ trụ.
Hư không vốn được điểm xuyết bởi các vì sao cũng nhanh chóng ảm đạm đi, chỉ trong mấy phút, tầm mắt hai người trở nên đen kịt.
“Chuyện gì vậy?”.
Một cảm giác cực kỳ nguy hiểm bao trùm toàn thân, Diệp Thiên gần như có cảm ứng ngay lập tức, Phệ Thiên Huyền Lực đã âm thầm vận chuyển.
Dương U Minh cũng vậy, chân lực đã tích lũy ở tứ chi, chuẩn bị sẵn sàng phòng ngự hoặc tấn công.
Người ở trong bóng tối, xung quanh không nhìn thấy bất cứ sự vật nào. Chỉ có tiếng rít gào không ngừng vang lên trong Trùng Động không gian, chứng tỏ bọn họ vẫn đang tiến tới đích đến Tinh Ngân Chi Nhãn.
Nhưng hai người hoàn toàn không có gì kiêng kị, bọn họ theo bản năng nín thở, lặng lẽ lan rộng sức mạnh tinh thần. Dù là ở trong bóng tối, bọn họ vẫn nắm bắt toàn bộ biến hóa ở xung quanh.
“Không có người? Cũng không có khí tức gì?”.
Sức mạnh tinh thần của Diệp Thiên bao la như thế nào, vừa trải rộng đã kéo dài đến khoảng cách mấy nghìn mét ở phía trước Trùng Động không gian. Nhưng trong khoảng cách ấy, cậu không phát hiện ra bất cứ sinh mạng hay vật thể nào, chứng tỏ trong Trùng Động không gian không có bất cứ thứ gì ngăn cản bọn họ tiến tới.
Nhưng không biết vì sao, cảm giác nguy hiểm ấy vẫn không giảm bớt chút nào, ngược lại không ngừng tăng lên theo thời gian. Cậu cảm giác được khí tức của Dương U Minh ở bên cạnh cũng nặng nề hơn trước kia, rõ ràng ông ta cũng có cảm giác tương tự.
“Rốt cuộc là cái gì?”.
Diệp Thiên càng lúc càng cảm thấy khó tin, trong lòng kinh hãi. Cao thủ mạnh nhất mà cậu từng gặp không còn ai khác ngoài Dương U Minh và An Hà Đạo, nhưng dù là hai người này cũng không thể mang lại cho cậu cảm giác áp bức nguy hiểm mạnh thế này. Thế nhưng bây giờ, cậu lại có cảm giác hơi thở của cái chết đang lượn lờ quanh người cậu, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng cậu.
Thậm chí ngay cả Phệ Thiên Trường Sinh Thể, vũ khí cuối cùng của cậu cũng có dấu hiệu cảnh báo, miễn cưỡng kích hoạt. Đây là tình huống trước nay chưa từng có!
Sự áp bức vô hình của cái chết lượn lờ trong tâm trí hai người Diệp Thiên và Dương U Minh. Hai người không nói câu nào, nhưng bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể đang run lên nhè nhẹ.
Cảm giác áp bức này càng lúc càng mạnh, cộng thêm hoàn cảnh u ám tuyệt đối ở xung quanh, tinh thần bọn họ đang phải chịu đựng áp lực nặng nề trước nay chưa từng có.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT