Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3361 “Mỗi người đạt được mục đích của mình, thế nào?”.
Nhưng cậu không hề kiêng dè chuyện này, mỉm cười nói: “Nếu đã biết đáp án thì cần gì phải hỏi?”.
“Muốn trách thì trách đệ tử của thần điện Thái Dương các ông chưa đủ mạnh!”.
Dương U Minh không nổi giận vì câu nói giễu cợt của Diệp Thiên. Ông ta im lặng trong chốc lát, sau đó mới gật đầu: “Cậu có thể khiến phân thân thần hồn của An Hà Đạo không làm gì được, quả thật có chút bản lĩnh, nói cậu giết được Cam La và Thôi Cách cũng không quá”.
“Chỉ là đến bây giờ tôi vẫn chưa nhìn ra, dựa vào đâu cậu có thể đánh bại phân thân thần hồn của An Hà Đạo?”.
Ánh mắt của Diệp Thiên cũng lắng đọng, bước tới trước một bước: “Ông muốn thử không?”.
Trong nhận biết của cậu, thực lực của Dương U Minh đột ngột xuất hiện này thua kém phân thân của An Hà Đạo lúc trước một chút. Hơn nữa, không gian nơi mà ông ta đứng hơi méo mó, ánh sáng lại phản xạ theo đường cong cực kỳ quỷ dị. Điều này giúp Diệp Thiên khẳng định được gần như ngay lập tức, người trước mắt cũng là một phân thân thần hồn, không phải bản tôn.
Lời nói của Diệp Thiên khiến Dương U Minh đổi sắc mặt, sau đó ông ta lập tức xua tay.
“Diệp Lăng Thiên, hôm nay tôi đến đây không phải để đánh nhau với cậu, thắng thua giữa tôi và cậu để dành tới ngày quyết chiến”.
“Hôm nay tôi đến đây là có một chuyện khác muốn nhờ các người”.
“Đàm phán chứ?”.
Lời nói của Dương U Minh khiến Diệp Thiên và Phong Hậu sửng sốt, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Đến giờ phút này, Hiên Viên Điện và thần điện Thái Dương đã không đội trời chung từ lâu, còn có chỗ để đàm phán hay sao?
Dương U Minh lại không để tâm đến suy nghĩ của hai người, quay đầu nói với Phong Hậu: “Phong Hậu, ân oán giữa tôi và ông rồi cũng sẽ có ngày được giải quyết. Nhưng trước lúc đó, tôi muốn nói cho ông biết, “Tinh Ngân Chi Nhãn” sắp mở ra rồi. Ba ngày sau, ở sao Xích Mang”.
“Tinh Ngân Chi Nhãn?”.
Diệp Thiên nheo hai mắt lại, nhìn về phía Phong Hậu. Lúc này, ánh mắt Phong Hậu không ngừng thay đổi, rõ ràng ông ta biết cái gọi là Tinh Ngân Chi Nhãn.
Chỉ nghe Dương U Minh nói tiếp: “Tôi có một đệ tử, mười năm trước bước nhầm vào Tinh Ngân Chi Nhãn, đến bây giờ vẫn chưa thể thoát ra”.
“Chắc ông biết rõ mức độ nguy hiểm của Tinh Ngân Chi Nhãn, muốn cứu người, dựa vào sức một người e rằng sẽ rất khó khăn”.
“Nếu tôi nhớ không lầm, Hiên Viên Điện các ông cũng có một vị cốt cán bị nhốt trong Tinh Ngân Chi Nhãn. Nếu các người đồng ý, chúng ta có thể hợp sức cùng nhau xông vào Tinh Ngân Chi Nhãn, cứu bọn họ ra”.
“Mỗi người đạt được mục đích của mình, thế nào?”.
Lời nói của Dương U Minh khiến vẻ mặt Phong Hậu cứng nhắc, ánh mắt lấp lóe, rõ ràng lời nói đó đã đánh thức ký ức xa xưa của ông ta. Dương U Minh cũng không vội hỏi tiếp, chỉ yên lặng đợi câu trả lời của Phong Hậu.
Nhưng cậu không hề kiêng dè chuyện này, mỉm cười nói: “Nếu đã biết đáp án thì cần gì phải hỏi?”.
“Muốn trách thì trách đệ tử của thần điện Thái Dương các ông chưa đủ mạnh!”.
Dương U Minh không nổi giận vì câu nói giễu cợt của Diệp Thiên. Ông ta im lặng trong chốc lát, sau đó mới gật đầu: “Cậu có thể khiến phân thân thần hồn của An Hà Đạo không làm gì được, quả thật có chút bản lĩnh, nói cậu giết được Cam La và Thôi Cách cũng không quá”.
“Chỉ là đến bây giờ tôi vẫn chưa nhìn ra, dựa vào đâu cậu có thể đánh bại phân thân thần hồn của An Hà Đạo?”.
Ánh mắt của Diệp Thiên cũng lắng đọng, bước tới trước một bước: “Ông muốn thử không?”.
Trong nhận biết của cậu, thực lực của Dương U Minh đột ngột xuất hiện này thua kém phân thân của An Hà Đạo lúc trước một chút. Hơn nữa, không gian nơi mà ông ta đứng hơi méo mó, ánh sáng lại phản xạ theo đường cong cực kỳ quỷ dị. Điều này giúp Diệp Thiên khẳng định được gần như ngay lập tức, người trước mắt cũng là một phân thân thần hồn, không phải bản tôn.
Lời nói của Diệp Thiên khiến Dương U Minh đổi sắc mặt, sau đó ông ta lập tức xua tay.
“Diệp Lăng Thiên, hôm nay tôi đến đây không phải để đánh nhau với cậu, thắng thua giữa tôi và cậu để dành tới ngày quyết chiến”.
“Hôm nay tôi đến đây là có một chuyện khác muốn nhờ các người”.
“Đàm phán chứ?”.
Lời nói của Dương U Minh khiến Diệp Thiên và Phong Hậu sửng sốt, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Đến giờ phút này, Hiên Viên Điện và thần điện Thái Dương đã không đội trời chung từ lâu, còn có chỗ để đàm phán hay sao?
Dương U Minh lại không để tâm đến suy nghĩ của hai người, quay đầu nói với Phong Hậu: “Phong Hậu, ân oán giữa tôi và ông rồi cũng sẽ có ngày được giải quyết. Nhưng trước lúc đó, tôi muốn nói cho ông biết, “Tinh Ngân Chi Nhãn” sắp mở ra rồi. Ba ngày sau, ở sao Xích Mang”.
“Tinh Ngân Chi Nhãn?”.
Diệp Thiên nheo hai mắt lại, nhìn về phía Phong Hậu. Lúc này, ánh mắt Phong Hậu không ngừng thay đổi, rõ ràng ông ta biết cái gọi là Tinh Ngân Chi Nhãn.
Chỉ nghe Dương U Minh nói tiếp: “Tôi có một đệ tử, mười năm trước bước nhầm vào Tinh Ngân Chi Nhãn, đến bây giờ vẫn chưa thể thoát ra”.
“Chắc ông biết rõ mức độ nguy hiểm của Tinh Ngân Chi Nhãn, muốn cứu người, dựa vào sức một người e rằng sẽ rất khó khăn”.
“Nếu tôi nhớ không lầm, Hiên Viên Điện các ông cũng có một vị cốt cán bị nhốt trong Tinh Ngân Chi Nhãn. Nếu các người đồng ý, chúng ta có thể hợp sức cùng nhau xông vào Tinh Ngân Chi Nhãn, cứu bọn họ ra”.
“Mỗi người đạt được mục đích của mình, thế nào?”.
Lời nói của Dương U Minh khiến vẻ mặt Phong Hậu cứng nhắc, ánh mắt lấp lóe, rõ ràng lời nói đó đã đánh thức ký ức xa xưa của ông ta. Dương U Minh cũng không vội hỏi tiếp, chỉ yên lặng đợi câu trả lời của Phong Hậu.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
Nhưng cậu không hề kiêng dè chuyện này, mỉm cười nói: “Nếu đã biết đáp án thì cần gì phải hỏi?”.
“Muốn trách thì trách đệ tử của thần điện Thái Dương các ông chưa đủ mạnh!”.
Dương U Minh không nổi giận vì câu nói giễu cợt của Diệp Thiên. Ông ta im lặng trong chốc lát, sau đó mới gật đầu: “Cậu có thể khiến phân thân thần hồn của An Hà Đạo không làm gì được, quả thật có chút bản lĩnh, nói cậu giết được Cam La và Thôi Cách cũng không quá”.
“Chỉ là đến bây giờ tôi vẫn chưa nhìn ra, dựa vào đâu cậu có thể đánh bại phân thân thần hồn của An Hà Đạo?”.
Ánh mắt của Diệp Thiên cũng lắng đọng, bước tới trước một bước: “Ông muốn thử không?”.
Trong nhận biết của cậu, thực lực của Dương U Minh đột ngột xuất hiện này thua kém phân thân của An Hà Đạo lúc trước một chút. Hơn nữa, không gian nơi mà ông ta đứng hơi méo mó, ánh sáng lại phản xạ theo đường cong cực kỳ quỷ dị. Điều này giúp Diệp Thiên khẳng định được gần như ngay lập tức, người trước mắt cũng là một phân thân thần hồn, không phải bản tôn.
Lời nói của Diệp Thiên khiến Dương U Minh đổi sắc mặt, sau đó ông ta lập tức xua tay.
“Diệp Lăng Thiên, hôm nay tôi đến đây không phải để đánh nhau với cậu, thắng thua giữa tôi và cậu để dành tới ngày quyết chiến”.
“Hôm nay tôi đến đây là có một chuyện khác muốn nhờ các người”.
“Đàm phán chứ?”.
Lời nói của Dương U Minh khiến Diệp Thiên và Phong Hậu sửng sốt, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Đến giờ phút này, Hiên Viên Điện và thần điện Thái Dương đã không đội trời chung từ lâu, còn có chỗ để đàm phán hay sao?
Dương U Minh lại không để tâm đến suy nghĩ của hai người, quay đầu nói với Phong Hậu: “Phong Hậu, ân oán giữa tôi và ông rồi cũng sẽ có ngày được giải quyết. Nhưng trước lúc đó, tôi muốn nói cho ông biết, “Tinh Ngân Chi Nhãn” sắp mở ra rồi. Ba ngày sau, ở sao Xích Mang”.
“Tinh Ngân Chi Nhãn?”.
Diệp Thiên nheo hai mắt lại, nhìn về phía Phong Hậu. Lúc này, ánh mắt Phong Hậu không ngừng thay đổi, rõ ràng ông ta biết cái gọi là Tinh Ngân Chi Nhãn.
Chỉ nghe Dương U Minh nói tiếp: “Tôi có một đệ tử, mười năm trước bước nhầm vào Tinh Ngân Chi Nhãn, đến bây giờ vẫn chưa thể thoát ra”.
“Chắc ông biết rõ mức độ nguy hiểm của Tinh Ngân Chi Nhãn, muốn cứu người, dựa vào sức một người e rằng sẽ rất khó khăn”.
“Nếu tôi nhớ không lầm, Hiên Viên Điện các ông cũng có một vị cốt cán bị nhốt trong Tinh Ngân Chi Nhãn. Nếu các người đồng ý, chúng ta có thể hợp sức cùng nhau xông vào Tinh Ngân Chi Nhãn, cứu bọn họ ra”.
“Mỗi người đạt được mục đích của mình, thế nào?”.
Lời nói của Dương U Minh khiến vẻ mặt Phong Hậu cứng nhắc, ánh mắt lấp lóe, rõ ràng lời nói đó đã đánh thức ký ức xa xưa của ông ta. Dương U Minh cũng không vội hỏi tiếp, chỉ yên lặng đợi câu trả lời của Phong Hậu.
Nhưng cậu không hề kiêng dè chuyện này, mỉm cười nói: “Nếu đã biết đáp án thì cần gì phải hỏi?”.
“Muốn trách thì trách đệ tử của thần điện Thái Dương các ông chưa đủ mạnh!”.
Dương U Minh không nổi giận vì câu nói giễu cợt của Diệp Thiên. Ông ta im lặng trong chốc lát, sau đó mới gật đầu: “Cậu có thể khiến phân thân thần hồn của An Hà Đạo không làm gì được, quả thật có chút bản lĩnh, nói cậu giết được Cam La và Thôi Cách cũng không quá”.
“Chỉ là đến bây giờ tôi vẫn chưa nhìn ra, dựa vào đâu cậu có thể đánh bại phân thân thần hồn của An Hà Đạo?”.
Ánh mắt của Diệp Thiên cũng lắng đọng, bước tới trước một bước: “Ông muốn thử không?”.
Trong nhận biết của cậu, thực lực của Dương U Minh đột ngột xuất hiện này thua kém phân thân của An Hà Đạo lúc trước một chút. Hơn nữa, không gian nơi mà ông ta đứng hơi méo mó, ánh sáng lại phản xạ theo đường cong cực kỳ quỷ dị. Điều này giúp Diệp Thiên khẳng định được gần như ngay lập tức, người trước mắt cũng là một phân thân thần hồn, không phải bản tôn.
Lời nói của Diệp Thiên khiến Dương U Minh đổi sắc mặt, sau đó ông ta lập tức xua tay.
“Diệp Lăng Thiên, hôm nay tôi đến đây không phải để đánh nhau với cậu, thắng thua giữa tôi và cậu để dành tới ngày quyết chiến”.
“Hôm nay tôi đến đây là có một chuyện khác muốn nhờ các người”.
“Đàm phán chứ?”.
Lời nói của Dương U Minh khiến Diệp Thiên và Phong Hậu sửng sốt, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Đến giờ phút này, Hiên Viên Điện và thần điện Thái Dương đã không đội trời chung từ lâu, còn có chỗ để đàm phán hay sao?
Dương U Minh lại không để tâm đến suy nghĩ của hai người, quay đầu nói với Phong Hậu: “Phong Hậu, ân oán giữa tôi và ông rồi cũng sẽ có ngày được giải quyết. Nhưng trước lúc đó, tôi muốn nói cho ông biết, “Tinh Ngân Chi Nhãn” sắp mở ra rồi. Ba ngày sau, ở sao Xích Mang”.
“Tinh Ngân Chi Nhãn?”.
Diệp Thiên nheo hai mắt lại, nhìn về phía Phong Hậu. Lúc này, ánh mắt Phong Hậu không ngừng thay đổi, rõ ràng ông ta biết cái gọi là Tinh Ngân Chi Nhãn.
Chỉ nghe Dương U Minh nói tiếp: “Tôi có một đệ tử, mười năm trước bước nhầm vào Tinh Ngân Chi Nhãn, đến bây giờ vẫn chưa thể thoát ra”.
“Chắc ông biết rõ mức độ nguy hiểm của Tinh Ngân Chi Nhãn, muốn cứu người, dựa vào sức một người e rằng sẽ rất khó khăn”.
“Nếu tôi nhớ không lầm, Hiên Viên Điện các ông cũng có một vị cốt cán bị nhốt trong Tinh Ngân Chi Nhãn. Nếu các người đồng ý, chúng ta có thể hợp sức cùng nhau xông vào Tinh Ngân Chi Nhãn, cứu bọn họ ra”.
“Mỗi người đạt được mục đích của mình, thế nào?”.
Lời nói của Dương U Minh khiến vẻ mặt Phong Hậu cứng nhắc, ánh mắt lấp lóe, rõ ràng lời nói đó đã đánh thức ký ức xa xưa của ông ta. Dương U Minh cũng không vội hỏi tiếp, chỉ yên lặng đợi câu trả lời của Phong Hậu.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
Nhưng cậu không hề kiêng dè chuyện này, mỉm cười nói: “Nếu đã biết đáp án thì cần gì phải hỏi?”.
“Muốn trách thì trách đệ tử của thần điện Thái Dương các ông chưa đủ mạnh!”.
Dương U Minh không nổi giận vì câu nói giễu cợt của Diệp Thiên. Ông ta im lặng trong chốc lát, sau đó mới gật đầu: “Cậu có thể khiến phân thân thần hồn của An Hà Đạo không làm gì được, quả thật có chút bản lĩnh, nói cậu giết được Cam La và Thôi Cách cũng không quá”.
“Chỉ là đến bây giờ tôi vẫn chưa nhìn ra, dựa vào đâu cậu có thể đánh bại phân thân thần hồn của An Hà Đạo?”.
Ánh mắt của Diệp Thiên cũng lắng đọng, bước tới trước một bước: “Ông muốn thử không?”.
Trong nhận biết của cậu, thực lực của Dương U Minh đột ngột xuất hiện này thua kém phân thân của An Hà Đạo lúc trước một chút. Hơn nữa, không gian nơi mà ông ta đứng hơi méo mó, ánh sáng lại phản xạ theo đường cong cực kỳ quỷ dị. Điều này giúp Diệp Thiên khẳng định được gần như ngay lập tức, người trước mắt cũng là một phân thân thần hồn, không phải bản tôn.
Lời nói của Diệp Thiên khiến Dương U Minh đổi sắc mặt, sau đó ông ta lập tức xua tay.
“Diệp Lăng Thiên, hôm nay tôi đến đây không phải để đánh nhau với cậu, thắng thua giữa tôi và cậu để dành tới ngày quyết chiến”.
“Hôm nay tôi đến đây là có một chuyện khác muốn nhờ các người”.
“Đàm phán chứ?”.
Lời nói của Dương U Minh khiến Diệp Thiên và Phong Hậu sửng sốt, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Đến giờ phút này, Hiên Viên Điện và thần điện Thái Dương đã không đội trời chung từ lâu, còn có chỗ để đàm phán hay sao?
Dương U Minh lại không để tâm đến suy nghĩ của hai người, quay đầu nói với Phong Hậu: “Phong Hậu, ân oán giữa tôi và ông rồi cũng sẽ có ngày được giải quyết. Nhưng trước lúc đó, tôi muốn nói cho ông biết, “Tinh Ngân Chi Nhãn” sắp mở ra rồi. Ba ngày sau, ở sao Xích Mang”.
“Tinh Ngân Chi Nhãn?”.
Diệp Thiên nheo hai mắt lại, nhìn về phía Phong Hậu. Lúc này, ánh mắt Phong Hậu không ngừng thay đổi, rõ ràng ông ta biết cái gọi là Tinh Ngân Chi Nhãn.
Chỉ nghe Dương U Minh nói tiếp: “Tôi có một đệ tử, mười năm trước bước nhầm vào Tinh Ngân Chi Nhãn, đến bây giờ vẫn chưa thể thoát ra”.
“Chắc ông biết rõ mức độ nguy hiểm của Tinh Ngân Chi Nhãn, muốn cứu người, dựa vào sức một người e rằng sẽ rất khó khăn”.
“Nếu tôi nhớ không lầm, Hiên Viên Điện các ông cũng có một vị cốt cán bị nhốt trong Tinh Ngân Chi Nhãn. Nếu các người đồng ý, chúng ta có thể hợp sức cùng nhau xông vào Tinh Ngân Chi Nhãn, cứu bọn họ ra”.
“Mỗi người đạt được mục đích của mình, thế nào?”.
Lời nói của Dương U Minh khiến vẻ mặt Phong Hậu cứng nhắc, ánh mắt lấp lóe, rõ ràng lời nói đó đã đánh thức ký ức xa xưa của ông ta. Dương U Minh cũng không vội hỏi tiếp, chỉ yên lặng đợi câu trả lời của Phong Hậu.
Nhưng cậu không hề kiêng dè chuyện này, mỉm cười nói: “Nếu đã biết đáp án thì cần gì phải hỏi?”.
“Muốn trách thì trách đệ tử của thần điện Thái Dương các ông chưa đủ mạnh!”.
Dương U Minh không nổi giận vì câu nói giễu cợt của Diệp Thiên. Ông ta im lặng trong chốc lát, sau đó mới gật đầu: “Cậu có thể khiến phân thân thần hồn của An Hà Đạo không làm gì được, quả thật có chút bản lĩnh, nói cậu giết được Cam La và Thôi Cách cũng không quá”.
“Chỉ là đến bây giờ tôi vẫn chưa nhìn ra, dựa vào đâu cậu có thể đánh bại phân thân thần hồn của An Hà Đạo?”.
Ánh mắt của Diệp Thiên cũng lắng đọng, bước tới trước một bước: “Ông muốn thử không?”.
Trong nhận biết của cậu, thực lực của Dương U Minh đột ngột xuất hiện này thua kém phân thân của An Hà Đạo lúc trước một chút. Hơn nữa, không gian nơi mà ông ta đứng hơi méo mó, ánh sáng lại phản xạ theo đường cong cực kỳ quỷ dị. Điều này giúp Diệp Thiên khẳng định được gần như ngay lập tức, người trước mắt cũng là một phân thân thần hồn, không phải bản tôn.
Lời nói của Diệp Thiên khiến Dương U Minh đổi sắc mặt, sau đó ông ta lập tức xua tay.
“Diệp Lăng Thiên, hôm nay tôi đến đây không phải để đánh nhau với cậu, thắng thua giữa tôi và cậu để dành tới ngày quyết chiến”.
“Hôm nay tôi đến đây là có một chuyện khác muốn nhờ các người”.
“Đàm phán chứ?”.
Lời nói của Dương U Minh khiến Diệp Thiên và Phong Hậu sửng sốt, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Đến giờ phút này, Hiên Viên Điện và thần điện Thái Dương đã không đội trời chung từ lâu, còn có chỗ để đàm phán hay sao?
Dương U Minh lại không để tâm đến suy nghĩ của hai người, quay đầu nói với Phong Hậu: “Phong Hậu, ân oán giữa tôi và ông rồi cũng sẽ có ngày được giải quyết. Nhưng trước lúc đó, tôi muốn nói cho ông biết, “Tinh Ngân Chi Nhãn” sắp mở ra rồi. Ba ngày sau, ở sao Xích Mang”.
“Tinh Ngân Chi Nhãn?”.
Diệp Thiên nheo hai mắt lại, nhìn về phía Phong Hậu. Lúc này, ánh mắt Phong Hậu không ngừng thay đổi, rõ ràng ông ta biết cái gọi là Tinh Ngân Chi Nhãn.
Chỉ nghe Dương U Minh nói tiếp: “Tôi có một đệ tử, mười năm trước bước nhầm vào Tinh Ngân Chi Nhãn, đến bây giờ vẫn chưa thể thoát ra”.
“Chắc ông biết rõ mức độ nguy hiểm của Tinh Ngân Chi Nhãn, muốn cứu người, dựa vào sức một người e rằng sẽ rất khó khăn”.
“Nếu tôi nhớ không lầm, Hiên Viên Điện các ông cũng có một vị cốt cán bị nhốt trong Tinh Ngân Chi Nhãn. Nếu các người đồng ý, chúng ta có thể hợp sức cùng nhau xông vào Tinh Ngân Chi Nhãn, cứu bọn họ ra”.
“Mỗi người đạt được mục đích của mình, thế nào?”.
Lời nói của Dương U Minh khiến vẻ mặt Phong Hậu cứng nhắc, ánh mắt lấp lóe, rõ ràng lời nói đó đã đánh thức ký ức xa xưa của ông ta. Dương U Minh cũng không vội hỏi tiếp, chỉ yên lặng đợi câu trả lời của Phong Hậu.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
Nhưng cậu không hề kiêng dè chuyện này, mỉm cười nói: “Nếu đã biết đáp án thì cần gì phải hỏi?”.
“Muốn trách thì trách đệ tử của thần điện Thái Dương các ông chưa đủ mạnh!”.
Dương U Minh không nổi giận vì câu nói giễu cợt của Diệp Thiên. Ông ta im lặng trong chốc lát, sau đó mới gật đầu: “Cậu có thể khiến phân thân thần hồn của An Hà Đạo không làm gì được, quả thật có chút bản lĩnh, nói cậu giết được Cam La và Thôi Cách cũng không quá”.
“Chỉ là đến bây giờ tôi vẫn chưa nhìn ra, dựa vào đâu cậu có thể đánh bại phân thân thần hồn của An Hà Đạo?”.
Ánh mắt của Diệp Thiên cũng lắng đọng, bước tới trước một bước: “Ông muốn thử không?”.
Trong nhận biết của cậu, thực lực của Dương U Minh đột ngột xuất hiện này thua kém phân thân của An Hà Đạo lúc trước một chút. Hơn nữa, không gian nơi mà ông ta đứng hơi méo mó, ánh sáng lại phản xạ theo đường cong cực kỳ quỷ dị. Điều này giúp Diệp Thiên khẳng định được gần như ngay lập tức, người trước mắt cũng là một phân thân thần hồn, không phải bản tôn.
Lời nói của Diệp Thiên khiến Dương U Minh đổi sắc mặt, sau đó ông ta lập tức xua tay.
“Diệp Lăng Thiên, hôm nay tôi đến đây không phải để đánh nhau với cậu, thắng thua giữa tôi và cậu để dành tới ngày quyết chiến”.
“Hôm nay tôi đến đây là có một chuyện khác muốn nhờ các người”.
“Đàm phán chứ?”.
Lời nói của Dương U Minh khiến Diệp Thiên và Phong Hậu sửng sốt, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Đến giờ phút này, Hiên Viên Điện và thần điện Thái Dương đã không đội trời chung từ lâu, còn có chỗ để đàm phán hay sao?
Dương U Minh lại không để tâm đến suy nghĩ của hai người, quay đầu nói với Phong Hậu: “Phong Hậu, ân oán giữa tôi và ông rồi cũng sẽ có ngày được giải quyết. Nhưng trước lúc đó, tôi muốn nói cho ông biết, “Tinh Ngân Chi Nhãn” sắp mở ra rồi. Ba ngày sau, ở sao Xích Mang”.
“Tinh Ngân Chi Nhãn?”.
Diệp Thiên nheo hai mắt lại, nhìn về phía Phong Hậu. Lúc này, ánh mắt Phong Hậu không ngừng thay đổi, rõ ràng ông ta biết cái gọi là Tinh Ngân Chi Nhãn.
Chỉ nghe Dương U Minh nói tiếp: “Tôi có một đệ tử, mười năm trước bước nhầm vào Tinh Ngân Chi Nhãn, đến bây giờ vẫn chưa thể thoát ra”.
“Chắc ông biết rõ mức độ nguy hiểm của Tinh Ngân Chi Nhãn, muốn cứu người, dựa vào sức một người e rằng sẽ rất khó khăn”.
“Nếu tôi nhớ không lầm, Hiên Viên Điện các ông cũng có một vị cốt cán bị nhốt trong Tinh Ngân Chi Nhãn. Nếu các người đồng ý, chúng ta có thể hợp sức cùng nhau xông vào Tinh Ngân Chi Nhãn, cứu bọn họ ra”.
“Mỗi người đạt được mục đích của mình, thế nào?”.
Lời nói của Dương U Minh khiến vẻ mặt Phong Hậu cứng nhắc, ánh mắt lấp lóe, rõ ràng lời nói đó đã đánh thức ký ức xa xưa của ông ta. Dương U Minh cũng không vội hỏi tiếp, chỉ yên lặng đợi câu trả lời của Phong Hậu.
Nhưng cậu không hề kiêng dè chuyện này, mỉm cười nói: “Nếu đã biết đáp án thì cần gì phải hỏi?”.
“Muốn trách thì trách đệ tử của thần điện Thái Dương các ông chưa đủ mạnh!”.
Dương U Minh không nổi giận vì câu nói giễu cợt của Diệp Thiên. Ông ta im lặng trong chốc lát, sau đó mới gật đầu: “Cậu có thể khiến phân thân thần hồn của An Hà Đạo không làm gì được, quả thật có chút bản lĩnh, nói cậu giết được Cam La và Thôi Cách cũng không quá”.
“Chỉ là đến bây giờ tôi vẫn chưa nhìn ra, dựa vào đâu cậu có thể đánh bại phân thân thần hồn của An Hà Đạo?”.
Ánh mắt của Diệp Thiên cũng lắng đọng, bước tới trước một bước: “Ông muốn thử không?”.
Trong nhận biết của cậu, thực lực của Dương U Minh đột ngột xuất hiện này thua kém phân thân của An Hà Đạo lúc trước một chút. Hơn nữa, không gian nơi mà ông ta đứng hơi méo mó, ánh sáng lại phản xạ theo đường cong cực kỳ quỷ dị. Điều này giúp Diệp Thiên khẳng định được gần như ngay lập tức, người trước mắt cũng là một phân thân thần hồn, không phải bản tôn.
Lời nói của Diệp Thiên khiến Dương U Minh đổi sắc mặt, sau đó ông ta lập tức xua tay.
“Diệp Lăng Thiên, hôm nay tôi đến đây không phải để đánh nhau với cậu, thắng thua giữa tôi và cậu để dành tới ngày quyết chiến”.
“Hôm nay tôi đến đây là có một chuyện khác muốn nhờ các người”.
“Đàm phán chứ?”.
Lời nói của Dương U Minh khiến Diệp Thiên và Phong Hậu sửng sốt, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Đến giờ phút này, Hiên Viên Điện và thần điện Thái Dương đã không đội trời chung từ lâu, còn có chỗ để đàm phán hay sao?
Dương U Minh lại không để tâm đến suy nghĩ của hai người, quay đầu nói với Phong Hậu: “Phong Hậu, ân oán giữa tôi và ông rồi cũng sẽ có ngày được giải quyết. Nhưng trước lúc đó, tôi muốn nói cho ông biết, “Tinh Ngân Chi Nhãn” sắp mở ra rồi. Ba ngày sau, ở sao Xích Mang”.
“Tinh Ngân Chi Nhãn?”.
Diệp Thiên nheo hai mắt lại, nhìn về phía Phong Hậu. Lúc này, ánh mắt Phong Hậu không ngừng thay đổi, rõ ràng ông ta biết cái gọi là Tinh Ngân Chi Nhãn.
Chỉ nghe Dương U Minh nói tiếp: “Tôi có một đệ tử, mười năm trước bước nhầm vào Tinh Ngân Chi Nhãn, đến bây giờ vẫn chưa thể thoát ra”.
“Chắc ông biết rõ mức độ nguy hiểm của Tinh Ngân Chi Nhãn, muốn cứu người, dựa vào sức một người e rằng sẽ rất khó khăn”.
“Nếu tôi nhớ không lầm, Hiên Viên Điện các ông cũng có một vị cốt cán bị nhốt trong Tinh Ngân Chi Nhãn. Nếu các người đồng ý, chúng ta có thể hợp sức cùng nhau xông vào Tinh Ngân Chi Nhãn, cứu bọn họ ra”.
“Mỗi người đạt được mục đích của mình, thế nào?”.
Lời nói của Dương U Minh khiến vẻ mặt Phong Hậu cứng nhắc, ánh mắt lấp lóe, rõ ràng lời nói đó đã đánh thức ký ức xa xưa của ông ta. Dương U Minh cũng không vội hỏi tiếp, chỉ yên lặng đợi câu trả lời của Phong Hậu.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
Nhưng cậu không hề kiêng dè chuyện này, mỉm cười nói: “Nếu đã biết đáp án thì cần gì phải hỏi?”.
“Muốn trách thì trách đệ tử của thần điện Thái Dương các ông chưa đủ mạnh!”.
Dương U Minh không nổi giận vì câu nói giễu cợt của Diệp Thiên. Ông ta im lặng trong chốc lát, sau đó mới gật đầu: “Cậu có thể khiến phân thân thần hồn của An Hà Đạo không làm gì được, quả thật có chút bản lĩnh, nói cậu giết được Cam La và Thôi Cách cũng không quá”.
“Chỉ là đến bây giờ tôi vẫn chưa nhìn ra, dựa vào đâu cậu có thể đánh bại phân thân thần hồn của An Hà Đạo?”.
Ánh mắt của Diệp Thiên cũng lắng đọng, bước tới trước một bước: “Ông muốn thử không?”.
Trong nhận biết của cậu, thực lực của Dương U Minh đột ngột xuất hiện này thua kém phân thân của An Hà Đạo lúc trước một chút. Hơn nữa, không gian nơi mà ông ta đứng hơi méo mó, ánh sáng lại phản xạ theo đường cong cực kỳ quỷ dị. Điều này giúp Diệp Thiên khẳng định được gần như ngay lập tức, người trước mắt cũng là một phân thân thần hồn, không phải bản tôn.
Lời nói của Diệp Thiên khiến Dương U Minh đổi sắc mặt, sau đó ông ta lập tức xua tay.
“Diệp Lăng Thiên, hôm nay tôi đến đây không phải để đánh nhau với cậu, thắng thua giữa tôi và cậu để dành tới ngày quyết chiến”.
“Hôm nay tôi đến đây là có một chuyện khác muốn nhờ các người”.
“Đàm phán chứ?”.
Lời nói của Dương U Minh khiến Diệp Thiên và Phong Hậu sửng sốt, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Đến giờ phút này, Hiên Viên Điện và thần điện Thái Dương đã không đội trời chung từ lâu, còn có chỗ để đàm phán hay sao?
Dương U Minh lại không để tâm đến suy nghĩ của hai người, quay đầu nói với Phong Hậu: “Phong Hậu, ân oán giữa tôi và ông rồi cũng sẽ có ngày được giải quyết. Nhưng trước lúc đó, tôi muốn nói cho ông biết, “Tinh Ngân Chi Nhãn” sắp mở ra rồi. Ba ngày sau, ở sao Xích Mang”.
“Tinh Ngân Chi Nhãn?”.
Diệp Thiên nheo hai mắt lại, nhìn về phía Phong Hậu. Lúc này, ánh mắt Phong Hậu không ngừng thay đổi, rõ ràng ông ta biết cái gọi là Tinh Ngân Chi Nhãn.
Chỉ nghe Dương U Minh nói tiếp: “Tôi có một đệ tử, mười năm trước bước nhầm vào Tinh Ngân Chi Nhãn, đến bây giờ vẫn chưa thể thoát ra”.
“Chắc ông biết rõ mức độ nguy hiểm của Tinh Ngân Chi Nhãn, muốn cứu người, dựa vào sức một người e rằng sẽ rất khó khăn”.
“Nếu tôi nhớ không lầm, Hiên Viên Điện các ông cũng có một vị cốt cán bị nhốt trong Tinh Ngân Chi Nhãn. Nếu các người đồng ý, chúng ta có thể hợp sức cùng nhau xông vào Tinh Ngân Chi Nhãn, cứu bọn họ ra”.
“Mỗi người đạt được mục đích của mình, thế nào?”.
Lời nói của Dương U Minh khiến vẻ mặt Phong Hậu cứng nhắc, ánh mắt lấp lóe, rõ ràng lời nói đó đã đánh thức ký ức xa xưa của ông ta. Dương U Minh cũng không vội hỏi tiếp, chỉ yên lặng đợi câu trả lời của Phong Hậu.
Nhưng cậu không hề kiêng dè chuyện này, mỉm cười nói: “Nếu đã biết đáp án thì cần gì phải hỏi?”.
“Muốn trách thì trách đệ tử của thần điện Thái Dương các ông chưa đủ mạnh!”.
Dương U Minh không nổi giận vì câu nói giễu cợt của Diệp Thiên. Ông ta im lặng trong chốc lát, sau đó mới gật đầu: “Cậu có thể khiến phân thân thần hồn của An Hà Đạo không làm gì được, quả thật có chút bản lĩnh, nói cậu giết được Cam La và Thôi Cách cũng không quá”.
“Chỉ là đến bây giờ tôi vẫn chưa nhìn ra, dựa vào đâu cậu có thể đánh bại phân thân thần hồn của An Hà Đạo?”.
Ánh mắt của Diệp Thiên cũng lắng đọng, bước tới trước một bước: “Ông muốn thử không?”.
Trong nhận biết của cậu, thực lực của Dương U Minh đột ngột xuất hiện này thua kém phân thân của An Hà Đạo lúc trước một chút. Hơn nữa, không gian nơi mà ông ta đứng hơi méo mó, ánh sáng lại phản xạ theo đường cong cực kỳ quỷ dị. Điều này giúp Diệp Thiên khẳng định được gần như ngay lập tức, người trước mắt cũng là một phân thân thần hồn, không phải bản tôn.
Lời nói của Diệp Thiên khiến Dương U Minh đổi sắc mặt, sau đó ông ta lập tức xua tay.
“Diệp Lăng Thiên, hôm nay tôi đến đây không phải để đánh nhau với cậu, thắng thua giữa tôi và cậu để dành tới ngày quyết chiến”.
“Hôm nay tôi đến đây là có một chuyện khác muốn nhờ các người”.
“Đàm phán chứ?”.
Lời nói của Dương U Minh khiến Diệp Thiên và Phong Hậu sửng sốt, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Đến giờ phút này, Hiên Viên Điện và thần điện Thái Dương đã không đội trời chung từ lâu, còn có chỗ để đàm phán hay sao?
Dương U Minh lại không để tâm đến suy nghĩ của hai người, quay đầu nói với Phong Hậu: “Phong Hậu, ân oán giữa tôi và ông rồi cũng sẽ có ngày được giải quyết. Nhưng trước lúc đó, tôi muốn nói cho ông biết, “Tinh Ngân Chi Nhãn” sắp mở ra rồi. Ba ngày sau, ở sao Xích Mang”.
“Tinh Ngân Chi Nhãn?”.
Diệp Thiên nheo hai mắt lại, nhìn về phía Phong Hậu. Lúc này, ánh mắt Phong Hậu không ngừng thay đổi, rõ ràng ông ta biết cái gọi là Tinh Ngân Chi Nhãn.
Chỉ nghe Dương U Minh nói tiếp: “Tôi có một đệ tử, mười năm trước bước nhầm vào Tinh Ngân Chi Nhãn, đến bây giờ vẫn chưa thể thoát ra”.
“Chắc ông biết rõ mức độ nguy hiểm của Tinh Ngân Chi Nhãn, muốn cứu người, dựa vào sức một người e rằng sẽ rất khó khăn”.
“Nếu tôi nhớ không lầm, Hiên Viên Điện các ông cũng có một vị cốt cán bị nhốt trong Tinh Ngân Chi Nhãn. Nếu các người đồng ý, chúng ta có thể hợp sức cùng nhau xông vào Tinh Ngân Chi Nhãn, cứu bọn họ ra”.
“Mỗi người đạt được mục đích của mình, thế nào?”.
Lời nói của Dương U Minh khiến vẻ mặt Phong Hậu cứng nhắc, ánh mắt lấp lóe, rõ ràng lời nói đó đã đánh thức ký ức xa xưa của ông ta. Dương U Minh cũng không vội hỏi tiếp, chỉ yên lặng đợi câu trả lời của Phong Hậu.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
“Muốn trách thì trách đệ tử của thần điện Thái Dương các ông chưa đủ mạnh!”.
Dương U Minh không nổi giận vì câu nói giễu cợt của Diệp Thiên. Ông ta im lặng trong chốc lát, sau đó mới gật đầu: “Cậu có thể khiến phân thân thần hồn của An Hà Đạo không làm gì được, quả thật có chút bản lĩnh, nói cậu giết được Cam La và Thôi Cách cũng không quá”.
“Chỉ là đến bây giờ tôi vẫn chưa nhìn ra, dựa vào đâu cậu có thể đánh bại phân thân thần hồn của An Hà Đạo?”.
Ánh mắt của Diệp Thiên cũng lắng đọng, bước tới trước một bước: “Ông muốn thử không?”.
Trong nhận biết của cậu, thực lực của Dương U Minh đột ngột xuất hiện này thua kém phân thân của An Hà Đạo lúc trước một chút. Hơn nữa, không gian nơi mà ông ta đứng hơi méo mó, ánh sáng lại phản xạ theo đường cong cực kỳ quỷ dị. Điều này giúp Diệp Thiên khẳng định được gần như ngay lập tức, người trước mắt cũng là một phân thân thần hồn, không phải bản tôn.
Lời nói của Diệp Thiên khiến Dương U Minh đổi sắc mặt, sau đó ông ta lập tức xua tay.
“Diệp Lăng Thiên, hôm nay tôi đến đây không phải để đánh nhau với cậu, thắng thua giữa tôi và cậu để dành tới ngày quyết chiến”.
“Hôm nay tôi đến đây là có một chuyện khác muốn nhờ các người”.
“Đàm phán chứ?”.
Lời nói của Dương U Minh khiến Diệp Thiên và Phong Hậu sửng sốt, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Đến giờ phút này, Hiên Viên Điện và thần điện Thái Dương đã không đội trời chung từ lâu, còn có chỗ để đàm phán hay sao?
Dương U Minh lại không để tâm đến suy nghĩ của hai người, quay đầu nói với Phong Hậu: “Phong Hậu, ân oán giữa tôi và ông rồi cũng sẽ có ngày được giải quyết. Nhưng trước lúc đó, tôi muốn nói cho ông biết, “Tinh Ngân Chi Nhãn” sắp mở ra rồi. Ba ngày sau, ở sao Xích Mang”.
“Tinh Ngân Chi Nhãn?”.
Diệp Thiên nheo hai mắt lại, nhìn về phía Phong Hậu. Lúc này, ánh mắt Phong Hậu không ngừng thay đổi, rõ ràng ông ta biết cái gọi là Tinh Ngân Chi Nhãn.
Chỉ nghe Dương U Minh nói tiếp: “Tôi có một đệ tử, mười năm trước bước nhầm vào Tinh Ngân Chi Nhãn, đến bây giờ vẫn chưa thể thoát ra”.
“Chắc ông biết rõ mức độ nguy hiểm của Tinh Ngân Chi Nhãn, muốn cứu người, dựa vào sức một người e rằng sẽ rất khó khăn”.
“Nếu tôi nhớ không lầm, Hiên Viên Điện các ông cũng có một vị cốt cán bị nhốt trong Tinh Ngân Chi Nhãn. Nếu các người đồng ý, chúng ta có thể hợp sức cùng nhau xông vào Tinh Ngân Chi Nhãn, cứu bọn họ ra”.
“Mỗi người đạt được mục đích của mình, thế nào?”.
Lời nói của Dương U Minh khiến vẻ mặt Phong Hậu cứng nhắc, ánh mắt lấp lóe, rõ ràng lời nói đó đã đánh thức ký ức xa xưa của ông ta. Dương U Minh cũng không vội hỏi tiếp, chỉ yên lặng đợi câu trả lời của Phong Hậu.
Nhưng cậu không hề kiêng dè chuyện này, mỉm cười nói: “Nếu đã biết đáp án thì cần gì phải hỏi?”.
“Muốn trách thì trách đệ tử của thần điện Thái Dương các ông chưa đủ mạnh!”.
Dương U Minh không nổi giận vì câu nói giễu cợt của Diệp Thiên. Ông ta im lặng trong chốc lát, sau đó mới gật đầu: “Cậu có thể khiến phân thân thần hồn của An Hà Đạo không làm gì được, quả thật có chút bản lĩnh, nói cậu giết được Cam La và Thôi Cách cũng không quá”.
“Chỉ là đến bây giờ tôi vẫn chưa nhìn ra, dựa vào đâu cậu có thể đánh bại phân thân thần hồn của An Hà Đạo?”.
Ánh mắt của Diệp Thiên cũng lắng đọng, bước tới trước một bước: “Ông muốn thử không?”.
Trong nhận biết của cậu, thực lực của Dương U Minh đột ngột xuất hiện này thua kém phân thân của An Hà Đạo lúc trước một chút. Hơn nữa, không gian nơi mà ông ta đứng hơi méo mó, ánh sáng lại phản xạ theo đường cong cực kỳ quỷ dị. Điều này giúp Diệp Thiên khẳng định được gần như ngay lập tức, người trước mắt cũng là một phân thân thần hồn, không phải bản tôn.
Lời nói của Diệp Thiên khiến Dương U Minh đổi sắc mặt, sau đó ông ta lập tức xua tay.
“Diệp Lăng Thiên, hôm nay tôi đến đây không phải để đánh nhau với cậu, thắng thua giữa tôi và cậu để dành tới ngày quyết chiến”.
“Hôm nay tôi đến đây là có một chuyện khác muốn nhờ các người”.
“Đàm phán chứ?”.
Lời nói của Dương U Minh khiến Diệp Thiên và Phong Hậu sửng sốt, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Đến giờ phút này, Hiên Viên Điện và thần điện Thái Dương đã không đội trời chung từ lâu, còn có chỗ để đàm phán hay sao?
Dương U Minh lại không để tâm đến suy nghĩ của hai người, quay đầu nói với Phong Hậu: “Phong Hậu, ân oán giữa tôi và ông rồi cũng sẽ có ngày được giải quyết. Nhưng trước lúc đó, tôi muốn nói cho ông biết, “Tinh Ngân Chi Nhãn” sắp mở ra rồi. Ba ngày sau, ở sao Xích Mang”.
“Tinh Ngân Chi Nhãn?”.
Diệp Thiên nheo hai mắt lại, nhìn về phía Phong Hậu. Lúc này, ánh mắt Phong Hậu không ngừng thay đổi, rõ ràng ông ta biết cái gọi là Tinh Ngân Chi Nhãn.
Chỉ nghe Dương U Minh nói tiếp: “Tôi có một đệ tử, mười năm trước bước nhầm vào Tinh Ngân Chi Nhãn, đến bây giờ vẫn chưa thể thoát ra”.
“Chắc ông biết rõ mức độ nguy hiểm của Tinh Ngân Chi Nhãn, muốn cứu người, dựa vào sức một người e rằng sẽ rất khó khăn”.
“Nếu tôi nhớ không lầm, Hiên Viên Điện các ông cũng có một vị cốt cán bị nhốt trong Tinh Ngân Chi Nhãn. Nếu các người đồng ý, chúng ta có thể hợp sức cùng nhau xông vào Tinh Ngân Chi Nhãn, cứu bọn họ ra”.
“Mỗi người đạt được mục đích của mình, thế nào?”.
Lời nói của Dương U Minh khiến vẻ mặt Phong Hậu cứng nhắc, ánh mắt lấp lóe, rõ ràng lời nói đó đã đánh thức ký ức xa xưa của ông ta. Dương U Minh cũng không vội hỏi tiếp, chỉ yên lặng đợi câu trả lời của Phong Hậu.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
Nhưng cậu không hề kiêng dè chuyện này, mỉm cười nói: “Nếu đã biết đáp án thì cần gì phải hỏi?”.
“Muốn trách thì trách đệ tử của thần điện Thái Dương các ông chưa đủ mạnh!”.
Dương U Minh không nổi giận vì câu nói giễu cợt của Diệp Thiên. Ông ta im lặng trong chốc lát, sau đó mới gật đầu: “Cậu có thể khiến phân thân thần hồn của An Hà Đạo không làm gì được, quả thật có chút bản lĩnh, nói cậu giết được Cam La và Thôi Cách cũng không quá”.
“Chỉ là đến bây giờ tôi vẫn chưa nhìn ra, dựa vào đâu cậu có thể đánh bại phân thân thần hồn của An Hà Đạo?”.
Ánh mắt của Diệp Thiên cũng lắng đọng, bước tới trước một bước: “Ông muốn thử không?”.
Trong nhận biết của cậu, thực lực của Dương U Minh đột ngột xuất hiện này thua kém phân thân của An Hà Đạo lúc trước một chút. Hơn nữa, không gian nơi mà ông ta đứng hơi méo mó, ánh sáng lại phản xạ theo đường cong cực kỳ quỷ dị. Điều này giúp Diệp Thiên khẳng định được gần như ngay lập tức, người trước mắt cũng là một phân thân thần hồn, không phải bản tôn.
Lời nói của Diệp Thiên khiến Dương U Minh đổi sắc mặt, sau đó ông ta lập tức xua tay.
“Diệp Lăng Thiên, hôm nay tôi đến đây không phải để đánh nhau với cậu, thắng thua giữa tôi và cậu để dành tới ngày quyết chiến”.
“Hôm nay tôi đến đây là có một chuyện khác muốn nhờ các người”.
“Đàm phán chứ?”.
Lời nói của Dương U Minh khiến Diệp Thiên và Phong Hậu sửng sốt, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Đến giờ phút này, Hiên Viên Điện và thần điện Thái Dương đã không đội trời chung từ lâu, còn có chỗ để đàm phán hay sao?
Dương U Minh lại không để tâm đến suy nghĩ của hai người, quay đầu nói với Phong Hậu: “Phong Hậu, ân oán giữa tôi và ông rồi cũng sẽ có ngày được giải quyết. Nhưng trước lúc đó, tôi muốn nói cho ông biết, “Tinh Ngân Chi Nhãn” sắp mở ra rồi. Ba ngày sau, ở sao Xích Mang”.
“Tinh Ngân Chi Nhãn?”.
Diệp Thiên nheo hai mắt lại, nhìn về phía Phong Hậu. Lúc này, ánh mắt Phong Hậu không ngừng thay đổi, rõ ràng ông ta biết cái gọi là Tinh Ngân Chi Nhãn.
Chỉ nghe Dương U Minh nói tiếp: “Tôi có một đệ tử, mười năm trước bước nhầm vào Tinh Ngân Chi Nhãn, đến bây giờ vẫn chưa thể thoát ra”.
“Chắc ông biết rõ mức độ nguy hiểm của Tinh Ngân Chi Nhãn, muốn cứu người, dựa vào sức một người e rằng sẽ rất khó khăn”.
“Nếu tôi nhớ không lầm, Hiên Viên Điện các ông cũng có một vị cốt cán bị nhốt trong Tinh Ngân Chi Nhãn. Nếu các người đồng ý, chúng ta có thể hợp sức cùng nhau xông vào Tinh Ngân Chi Nhãn, cứu bọn họ ra”.
“Mỗi người đạt được mục đích của mình, thế nào?”.
Lời nói của Dương U Minh khiến vẻ mặt Phong Hậu cứng nhắc, ánh mắt lấp lóe, rõ ràng lời nói đó đã đánh thức ký ức xa xưa của ông ta. Dương U Minh cũng không vội hỏi tiếp, chỉ yên lặng đợi câu trả lời của Phong Hậu.
Nhưng cậu không hề kiêng dè chuyện này, mỉm cười nói: “Nếu đã biết đáp án thì cần gì phải hỏi?”.
“Muốn trách thì trách đệ tử của thần điện Thái Dương các ông chưa đủ mạnh!”.
Dương U Minh không nổi giận vì câu nói giễu cợt của Diệp Thiên. Ông ta im lặng trong chốc lát, sau đó mới gật đầu: “Cậu có thể khiến phân thân thần hồn của An Hà Đạo không làm gì được, quả thật có chút bản lĩnh, nói cậu giết được Cam La và Thôi Cách cũng không quá”.
“Chỉ là đến bây giờ tôi vẫn chưa nhìn ra, dựa vào đâu cậu có thể đánh bại phân thân thần hồn của An Hà Đạo?”.
Ánh mắt của Diệp Thiên cũng lắng đọng, bước tới trước một bước: “Ông muốn thử không?”.
Trong nhận biết của cậu, thực lực của Dương U Minh đột ngột xuất hiện này thua kém phân thân của An Hà Đạo lúc trước một chút. Hơn nữa, không gian nơi mà ông ta đứng hơi méo mó, ánh sáng lại phản xạ theo đường cong cực kỳ quỷ dị. Điều này giúp Diệp Thiên khẳng định được gần như ngay lập tức, người trước mắt cũng là một phân thân thần hồn, không phải bản tôn.
Lời nói của Diệp Thiên khiến Dương U Minh đổi sắc mặt, sau đó ông ta lập tức xua tay.
“Diệp Lăng Thiên, hôm nay tôi đến đây không phải để đánh nhau với cậu, thắng thua giữa tôi và cậu để dành tới ngày quyết chiến”.
“Hôm nay tôi đến đây là có một chuyện khác muốn nhờ các người”.
“Đàm phán chứ?”.
Lời nói của Dương U Minh khiến Diệp Thiên và Phong Hậu sửng sốt, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Đến giờ phút này, Hiên Viên Điện và thần điện Thái Dương đã không đội trời chung từ lâu, còn có chỗ để đàm phán hay sao?
Dương U Minh lại không để tâm đến suy nghĩ của hai người, quay đầu nói với Phong Hậu: “Phong Hậu, ân oán giữa tôi và ông rồi cũng sẽ có ngày được giải quyết. Nhưng trước lúc đó, tôi muốn nói cho ông biết, “Tinh Ngân Chi Nhãn” sắp mở ra rồi. Ba ngày sau, ở sao Xích Mang”.
“Tinh Ngân Chi Nhãn?”.
Diệp Thiên nheo hai mắt lại, nhìn về phía Phong Hậu. Lúc này, ánh mắt Phong Hậu không ngừng thay đổi, rõ ràng ông ta biết cái gọi là Tinh Ngân Chi Nhãn.
Chỉ nghe Dương U Minh nói tiếp: “Tôi có một đệ tử, mười năm trước bước nhầm vào Tinh Ngân Chi Nhãn, đến bây giờ vẫn chưa thể thoát ra”.
“Chắc ông biết rõ mức độ nguy hiểm của Tinh Ngân Chi Nhãn, muốn cứu người, dựa vào sức một người e rằng sẽ rất khó khăn”.
“Nếu tôi nhớ không lầm, Hiên Viên Điện các ông cũng có một vị cốt cán bị nhốt trong Tinh Ngân Chi Nhãn. Nếu các người đồng ý, chúng ta có thể hợp sức cùng nhau xông vào Tinh Ngân Chi Nhãn, cứu bọn họ ra”.
“Mỗi người đạt được mục đích của mình, thế nào?”.
Lời nói của Dương U Minh khiến vẻ mặt Phong Hậu cứng nhắc, ánh mắt lấp lóe, rõ ràng lời nói đó đã đánh thức ký ức xa xưa của ông ta. Dương U Minh cũng không vội hỏi tiếp, chỉ yên lặng đợi câu trả lời của Phong Hậu.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
Nhưng cậu không hề kiêng dè chuyện này, mỉm cười nói: “Nếu đã biết đáp án thì cần gì phải hỏi?”.
“Muốn trách thì trách đệ tử của thần điện Thái Dương các ông chưa đủ mạnh!”.
Dương U Minh không nổi giận vì câu nói giễu cợt của Diệp Thiên. Ông ta im lặng trong chốc lát, sau đó mới gật đầu: “Cậu có thể khiến phân thân thần hồn của An Hà Đạo không làm gì được, quả thật có chút bản lĩnh, nói cậu giết được Cam La và Thôi Cách cũng không quá”.
“Chỉ là đến bây giờ tôi vẫn chưa nhìn ra, dựa vào đâu cậu có thể đánh bại phân thân thần hồn của An Hà Đạo?”.
Ánh mắt của Diệp Thiên cũng lắng đọng, bước tới trước một bước: “Ông muốn thử không?”.
Trong nhận biết của cậu, thực lực của Dương U Minh đột ngột xuất hiện này thua kém phân thân của An Hà Đạo lúc trước một chút. Hơn nữa, không gian nơi mà ông ta đứng hơi méo mó, ánh sáng lại phản xạ theo đường cong cực kỳ quỷ dị. Điều này giúp Diệp Thiên khẳng định được gần như ngay lập tức, người trước mắt cũng là một phân thân thần hồn, không phải bản tôn.
Lời nói của Diệp Thiên khiến Dương U Minh đổi sắc mặt, sau đó ông ta lập tức xua tay.
“Diệp Lăng Thiên, hôm nay tôi đến đây không phải để đánh nhau với cậu, thắng thua giữa tôi và cậu để dành tới ngày quyết chiến”.
“Hôm nay tôi đến đây là có một chuyện khác muốn nhờ các người”.
“Đàm phán chứ?”.
Lời nói của Dương U Minh khiến Diệp Thiên và Phong Hậu sửng sốt, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Đến giờ phút này, Hiên Viên Điện và thần điện Thái Dương đã không đội trời chung từ lâu, còn có chỗ để đàm phán hay sao?
Dương U Minh lại không để tâm đến suy nghĩ của hai người, quay đầu nói với Phong Hậu: “Phong Hậu, ân oán giữa tôi và ông rồi cũng sẽ có ngày được giải quyết. Nhưng trước lúc đó, tôi muốn nói cho ông biết, “Tinh Ngân Chi Nhãn” sắp mở ra rồi. Ba ngày sau, ở sao Xích Mang”.
“Tinh Ngân Chi Nhãn?”.
Diệp Thiên nheo hai mắt lại, nhìn về phía Phong Hậu. Lúc này, ánh mắt Phong Hậu không ngừng thay đổi, rõ ràng ông ta biết cái gọi là Tinh Ngân Chi Nhãn.
Chỉ nghe Dương U Minh nói tiếp: “Tôi có một đệ tử, mười năm trước bước nhầm vào Tinh Ngân Chi Nhãn, đến bây giờ vẫn chưa thể thoát ra”.
“Chắc ông biết rõ mức độ nguy hiểm của Tinh Ngân Chi Nhãn, muốn cứu người, dựa vào sức một người e rằng sẽ rất khó khăn”.
“Nếu tôi nhớ không lầm, Hiên Viên Điện các ông cũng có một vị cốt cán bị nhốt trong Tinh Ngân Chi Nhãn. Nếu các người đồng ý, chúng ta có thể hợp sức cùng nhau xông vào Tinh Ngân Chi Nhãn, cứu bọn họ ra”.
“Mỗi người đạt được mục đích của mình, thế nào?”.
Lời nói của Dương U Minh khiến vẻ mặt Phong Hậu cứng nhắc, ánh mắt lấp lóe, rõ ràng lời nói đó đã đánh thức ký ức xa xưa của ông ta. Dương U Minh cũng không vội hỏi tiếp, chỉ yên lặng đợi câu trả lời của Phong Hậu.
Nhưng cậu không hề kiêng dè chuyện này, mỉm cười nói: “Nếu đã biết đáp án thì cần gì phải hỏi?”.
“Muốn trách thì trách đệ tử của thần điện Thái Dương các ông chưa đủ mạnh!”.
Dương U Minh không nổi giận vì câu nói giễu cợt của Diệp Thiên. Ông ta im lặng trong chốc lát, sau đó mới gật đầu: “Cậu có thể khiến phân thân thần hồn của An Hà Đạo không làm gì được, quả thật có chút bản lĩnh, nói cậu giết được Cam La và Thôi Cách cũng không quá”.
“Chỉ là đến bây giờ tôi vẫn chưa nhìn ra, dựa vào đâu cậu có thể đánh bại phân thân thần hồn của An Hà Đạo?”.
Ánh mắt của Diệp Thiên cũng lắng đọng, bước tới trước một bước: “Ông muốn thử không?”.
Trong nhận biết của cậu, thực lực của Dương U Minh đột ngột xuất hiện này thua kém phân thân của An Hà Đạo lúc trước một chút. Hơn nữa, không gian nơi mà ông ta đứng hơi méo mó, ánh sáng lại phản xạ theo đường cong cực kỳ quỷ dị. Điều này giúp Diệp Thiên khẳng định được gần như ngay lập tức, người trước mắt cũng là một phân thân thần hồn, không phải bản tôn.
Lời nói của Diệp Thiên khiến Dương U Minh đổi sắc mặt, sau đó ông ta lập tức xua tay.
“Diệp Lăng Thiên, hôm nay tôi đến đây không phải để đánh nhau với cậu, thắng thua giữa tôi và cậu để dành tới ngày quyết chiến”.
“Hôm nay tôi đến đây là có một chuyện khác muốn nhờ các người”.
“Đàm phán chứ?”.
Lời nói của Dương U Minh khiến Diệp Thiên và Phong Hậu sửng sốt, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Đến giờ phút này, Hiên Viên Điện và thần điện Thái Dương đã không đội trời chung từ lâu, còn có chỗ để đàm phán hay sao?
Dương U Minh lại không để tâm đến suy nghĩ của hai người, quay đầu nói với Phong Hậu: “Phong Hậu, ân oán giữa tôi và ông rồi cũng sẽ có ngày được giải quyết. Nhưng trước lúc đó, tôi muốn nói cho ông biết, “Tinh Ngân Chi Nhãn” sắp mở ra rồi. Ba ngày sau, ở sao Xích Mang”.
“Tinh Ngân Chi Nhãn?”.
Diệp Thiên nheo hai mắt lại, nhìn về phía Phong Hậu. Lúc này, ánh mắt Phong Hậu không ngừng thay đổi, rõ ràng ông ta biết cái gọi là Tinh Ngân Chi Nhãn.
Chỉ nghe Dương U Minh nói tiếp: “Tôi có một đệ tử, mười năm trước bước nhầm vào Tinh Ngân Chi Nhãn, đến bây giờ vẫn chưa thể thoát ra”.
“Chắc ông biết rõ mức độ nguy hiểm của Tinh Ngân Chi Nhãn, muốn cứu người, dựa vào sức một người e rằng sẽ rất khó khăn”.
“Nếu tôi nhớ không lầm, Hiên Viên Điện các ông cũng có một vị cốt cán bị nhốt trong Tinh Ngân Chi Nhãn. Nếu các người đồng ý, chúng ta có thể hợp sức cùng nhau xông vào Tinh Ngân Chi Nhãn, cứu bọn họ ra”.
“Mỗi người đạt được mục đích của mình, thế nào?”.
Lời nói của Dương U Minh khiến vẻ mặt Phong Hậu cứng nhắc, ánh mắt lấp lóe, rõ ràng lời nói đó đã đánh thức ký ức xa xưa của ông ta. Dương U Minh cũng không vội hỏi tiếp, chỉ yên lặng đợi câu trả lời của Phong Hậu.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
Nhưng cậu không hề kiêng dè chuyện này, mỉm cười nói: “Nếu đã biết đáp án thì cần gì phải hỏi?”.
“Muốn trách thì trách đệ tử của thần điện Thái Dương các ông chưa đủ mạnh!”.
Dương U Minh không nổi giận vì câu nói giễu cợt của Diệp Thiên. Ông ta im lặng trong chốc lát, sau đó mới gật đầu: “Cậu có thể khiến phân thân thần hồn của An Hà Đạo không làm gì được, quả thật có chút bản lĩnh, nói cậu giết được Cam La và Thôi Cách cũng không quá”.
“Chỉ là đến bây giờ tôi vẫn chưa nhìn ra, dựa vào đâu cậu có thể đánh bại phân thân thần hồn của An Hà Đạo?”.
Ánh mắt của Diệp Thiên cũng lắng đọng, bước tới trước một bước: “Ông muốn thử không?”.
Trong nhận biết của cậu, thực lực của Dương U Minh đột ngột xuất hiện này thua kém phân thân của An Hà Đạo lúc trước một chút. Hơn nữa, không gian nơi mà ông ta đứng hơi méo mó, ánh sáng lại phản xạ theo đường cong cực kỳ quỷ dị. Điều này giúp Diệp Thiên khẳng định được gần như ngay lập tức, người trước mắt cũng là một phân thân thần hồn, không phải bản tôn.
Lời nói của Diệp Thiên khiến Dương U Minh đổi sắc mặt, sau đó ông ta lập tức xua tay.
“Diệp Lăng Thiên, hôm nay tôi đến đây không phải để đánh nhau với cậu, thắng thua giữa tôi và cậu để dành tới ngày quyết chiến”.
“Hôm nay tôi đến đây là có một chuyện khác muốn nhờ các người”.
“Đàm phán chứ?”.
Lời nói của Dương U Minh khiến Diệp Thiên và Phong Hậu sửng sốt, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Đến giờ phút này, Hiên Viên Điện và thần điện Thái Dương đã không đội trời chung từ lâu, còn có chỗ để đàm phán hay sao?
Dương U Minh lại không để tâm đến suy nghĩ của hai người, quay đầu nói với Phong Hậu: “Phong Hậu, ân oán giữa tôi và ông rồi cũng sẽ có ngày được giải quyết. Nhưng trước lúc đó, tôi muốn nói cho ông biết, “Tinh Ngân Chi Nhãn” sắp mở ra rồi. Ba ngày sau, ở sao Xích Mang”.
“Tinh Ngân Chi Nhãn?”.
Diệp Thiên nheo hai mắt lại, nhìn về phía Phong Hậu. Lúc này, ánh mắt Phong Hậu không ngừng thay đổi, rõ ràng ông ta biết cái gọi là Tinh Ngân Chi Nhãn.
Chỉ nghe Dương U Minh nói tiếp: “Tôi có một đệ tử, mười năm trước bước nhầm vào Tinh Ngân Chi Nhãn, đến bây giờ vẫn chưa thể thoát ra”.
“Chắc ông biết rõ mức độ nguy hiểm của Tinh Ngân Chi Nhãn, muốn cứu người, dựa vào sức một người e rằng sẽ rất khó khăn”.
“Nếu tôi nhớ không lầm, Hiên Viên Điện các ông cũng có một vị cốt cán bị nhốt trong Tinh Ngân Chi Nhãn. Nếu các người đồng ý, chúng ta có thể hợp sức cùng nhau xông vào Tinh Ngân Chi Nhãn, cứu bọn họ ra”.
“Mỗi người đạt được mục đích của mình, thế nào?”.
Lời nói của Dương U Minh khiến vẻ mặt Phong Hậu cứng nhắc, ánh mắt lấp lóe, rõ ràng lời nói đó đã đánh thức ký ức xa xưa của ông ta. Dương U Minh cũng không vội hỏi tiếp, chỉ yên lặng đợi câu trả lời của Phong Hậu.
Nhưng cậu không hề kiêng dè chuyện này, mỉm cười nói: “Nếu đã biết đáp án thì cần gì phải hỏi?”.
“Muốn trách thì trách đệ tử của thần điện Thái Dương các ông chưa đủ mạnh!”.
Dương U Minh không nổi giận vì câu nói giễu cợt của Diệp Thiên. Ông ta im lặng trong chốc lát, sau đó mới gật đầu: “Cậu có thể khiến phân thân thần hồn của An Hà Đạo không làm gì được, quả thật có chút bản lĩnh, nói cậu giết được Cam La và Thôi Cách cũng không quá”.
“Chỉ là đến bây giờ tôi vẫn chưa nhìn ra, dựa vào đâu cậu có thể đánh bại phân thân thần hồn của An Hà Đạo?”.
Ánh mắt của Diệp Thiên cũng lắng đọng, bước tới trước một bước: “Ông muốn thử không?”.
Trong nhận biết của cậu, thực lực của Dương U Minh đột ngột xuất hiện này thua kém phân thân của An Hà Đạo lúc trước một chút. Hơn nữa, không gian nơi mà ông ta đứng hơi méo mó, ánh sáng lại phản xạ theo đường cong cực kỳ quỷ dị. Điều này giúp Diệp Thiên khẳng định được gần như ngay lập tức, người trước mắt cũng là một phân thân thần hồn, không phải bản tôn.
Lời nói của Diệp Thiên khiến Dương U Minh đổi sắc mặt, sau đó ông ta lập tức xua tay.
“Diệp Lăng Thiên, hôm nay tôi đến đây không phải để đánh nhau với cậu, thắng thua giữa tôi và cậu để dành tới ngày quyết chiến”.
“Hôm nay tôi đến đây là có một chuyện khác muốn nhờ các người”.
“Đàm phán chứ?”.
Lời nói của Dương U Minh khiến Diệp Thiên và Phong Hậu sửng sốt, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Đến giờ phút này, Hiên Viên Điện và thần điện Thái Dương đã không đội trời chung từ lâu, còn có chỗ để đàm phán hay sao?
Dương U Minh lại không để tâm đến suy nghĩ của hai người, quay đầu nói với Phong Hậu: “Phong Hậu, ân oán giữa tôi và ông rồi cũng sẽ có ngày được giải quyết. Nhưng trước lúc đó, tôi muốn nói cho ông biết, “Tinh Ngân Chi Nhãn” sắp mở ra rồi. Ba ngày sau, ở sao Xích Mang”.
“Tinh Ngân Chi Nhãn?”.
Diệp Thiên nheo hai mắt lại, nhìn về phía Phong Hậu. Lúc này, ánh mắt Phong Hậu không ngừng thay đổi, rõ ràng ông ta biết cái gọi là Tinh Ngân Chi Nhãn.
Chỉ nghe Dương U Minh nói tiếp: “Tôi có một đệ tử, mười năm trước bước nhầm vào Tinh Ngân Chi Nhãn, đến bây giờ vẫn chưa thể thoát ra”.
“Chắc ông biết rõ mức độ nguy hiểm của Tinh Ngân Chi Nhãn, muốn cứu người, dựa vào sức một người e rằng sẽ rất khó khăn”.
“Nếu tôi nhớ không lầm, Hiên Viên Điện các ông cũng có một vị cốt cán bị nhốt trong Tinh Ngân Chi Nhãn. Nếu các người đồng ý, chúng ta có thể hợp sức cùng nhau xông vào Tinh Ngân Chi Nhãn, cứu bọn họ ra”.
“Mỗi người đạt được mục đích của mình, thế nào?”.
Lời nói của Dương U Minh khiến vẻ mặt Phong Hậu cứng nhắc, ánh mắt lấp lóe, rõ ràng lời nói đó đã đánh thức ký ức xa xưa của ông ta. Dương U Minh cũng không vội hỏi tiếp, chỉ yên lặng đợi câu trả lời của Phong Hậu.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
Nhưng cậu không hề kiêng dè chuyện này, mỉm cười nói: “Nếu đã biết đáp án thì cần gì phải hỏi?”.
“Muốn trách thì trách đệ tử của thần điện Thái Dương các ông chưa đủ mạnh!”.
Dương U Minh không nổi giận vì câu nói giễu cợt của Diệp Thiên. Ông ta im lặng trong chốc lát, sau đó mới gật đầu: “Cậu có thể khiến phân thân thần hồn của An Hà Đạo không làm gì được, quả thật có chút bản lĩnh, nói cậu giết được Cam La và Thôi Cách cũng không quá”.
“Chỉ là đến bây giờ tôi vẫn chưa nhìn ra, dựa vào đâu cậu có thể đánh bại phân thân thần hồn của An Hà Đạo?”.
Ánh mắt của Diệp Thiên cũng lắng đọng, bước tới trước một bước: “Ông muốn thử không?”.
Trong nhận biết của cậu, thực lực của Dương U Minh đột ngột xuất hiện này thua kém phân thân của An Hà Đạo lúc trước một chút. Hơn nữa, không gian nơi mà ông ta đứng hơi méo mó, ánh sáng lại phản xạ theo đường cong cực kỳ quỷ dị. Điều này giúp Diệp Thiên khẳng định được gần như ngay lập tức, người trước mắt cũng là một phân thân thần hồn, không phải bản tôn.
Lời nói của Diệp Thiên khiến Dương U Minh đổi sắc mặt, sau đó ông ta lập tức xua tay.
“Diệp Lăng Thiên, hôm nay tôi đến đây không phải để đánh nhau với cậu, thắng thua giữa tôi và cậu để dành tới ngày quyết chiến”.
“Hôm nay tôi đến đây là có một chuyện khác muốn nhờ các người”.
“Đàm phán chứ?”.
Lời nói của Dương U Minh khiến Diệp Thiên và Phong Hậu sửng sốt, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Đến giờ phút này, Hiên Viên Điện và thần điện Thái Dương đã không đội trời chung từ lâu, còn có chỗ để đàm phán hay sao?
Dương U Minh lại không để tâm đến suy nghĩ của hai người, quay đầu nói với Phong Hậu: “Phong Hậu, ân oán giữa tôi và ông rồi cũng sẽ có ngày được giải quyết. Nhưng trước lúc đó, tôi muốn nói cho ông biết, “Tinh Ngân Chi Nhãn” sắp mở ra rồi. Ba ngày sau, ở sao Xích Mang”.
“Tinh Ngân Chi Nhãn?”.
Diệp Thiên nheo hai mắt lại, nhìn về phía Phong Hậu. Lúc này, ánh mắt Phong Hậu không ngừng thay đổi, rõ ràng ông ta biết cái gọi là Tinh Ngân Chi Nhãn.
Chỉ nghe Dương U Minh nói tiếp: “Tôi có một đệ tử, mười năm trước bước nhầm vào Tinh Ngân Chi Nhãn, đến bây giờ vẫn chưa thể thoát ra”.
“Chắc ông biết rõ mức độ nguy hiểm của Tinh Ngân Chi Nhãn, muốn cứu người, dựa vào sức một người e rằng sẽ rất khó khăn”.
“Nếu tôi nhớ không lầm, Hiên Viên Điện các ông cũng có một vị cốt cán bị nhốt trong Tinh Ngân Chi Nhãn. Nếu các người đồng ý, chúng ta có thể hợp sức cùng nhau xông vào Tinh Ngân Chi Nhãn, cứu bọn họ ra”.
“Mỗi người đạt được mục đích của mình, thế nào?”.
Lời nói của Dương U Minh khiến vẻ mặt Phong Hậu cứng nhắc, ánh mắt lấp lóe, rõ ràng lời nói đó đã đánh thức ký ức xa xưa của ông ta. Dương U Minh cũng không vội hỏi tiếp, chỉ yên lặng đợi câu trả lời của Phong Hậu.
Nhưng cậu không hề kiêng dè chuyện này, mỉm cười nói: “Nếu đã biết đáp án thì cần gì phải hỏi?”.
“Muốn trách thì trách đệ tử của thần điện Thái Dương các ông chưa đủ mạnh!”.
Dương U Minh không nổi giận vì câu nói giễu cợt của Diệp Thiên. Ông ta im lặng trong chốc lát, sau đó mới gật đầu: “Cậu có thể khiến phân thân thần hồn của An Hà Đạo không làm gì được, quả thật có chút bản lĩnh, nói cậu giết được Cam La và Thôi Cách cũng không quá”.
“Chỉ là đến bây giờ tôi vẫn chưa nhìn ra, dựa vào đâu cậu có thể đánh bại phân thân thần hồn của An Hà Đạo?”.
Ánh mắt của Diệp Thiên cũng lắng đọng, bước tới trước một bước: “Ông muốn thử không?”.
Trong nhận biết của cậu, thực lực của Dương U Minh đột ngột xuất hiện này thua kém phân thân của An Hà Đạo lúc trước một chút. Hơn nữa, không gian nơi mà ông ta đứng hơi méo mó, ánh sáng lại phản xạ theo đường cong cực kỳ quỷ dị. Điều này giúp Diệp Thiên khẳng định được gần như ngay lập tức, người trước mắt cũng là một phân thân thần hồn, không phải bản tôn.
Lời nói của Diệp Thiên khiến Dương U Minh đổi sắc mặt, sau đó ông ta lập tức xua tay.
“Diệp Lăng Thiên, hôm nay tôi đến đây không phải để đánh nhau với cậu, thắng thua giữa tôi và cậu để dành tới ngày quyết chiến”.
“Hôm nay tôi đến đây là có một chuyện khác muốn nhờ các người”.
“Đàm phán chứ?”.
Lời nói của Dương U Minh khiến Diệp Thiên và Phong Hậu sửng sốt, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Đến giờ phút này, Hiên Viên Điện và thần điện Thái Dương đã không đội trời chung từ lâu, còn có chỗ để đàm phán hay sao?
Dương U Minh lại không để tâm đến suy nghĩ của hai người, quay đầu nói với Phong Hậu: “Phong Hậu, ân oán giữa tôi và ông rồi cũng sẽ có ngày được giải quyết. Nhưng trước lúc đó, tôi muốn nói cho ông biết, “Tinh Ngân Chi Nhãn” sắp mở ra rồi. Ba ngày sau, ở sao Xích Mang”.
“Tinh Ngân Chi Nhãn?”.
Diệp Thiên nheo hai mắt lại, nhìn về phía Phong Hậu. Lúc này, ánh mắt Phong Hậu không ngừng thay đổi, rõ ràng ông ta biết cái gọi là Tinh Ngân Chi Nhãn.
Chỉ nghe Dương U Minh nói tiếp: “Tôi có một đệ tử, mười năm trước bước nhầm vào Tinh Ngân Chi Nhãn, đến bây giờ vẫn chưa thể thoát ra”.
“Chắc ông biết rõ mức độ nguy hiểm của Tinh Ngân Chi Nhãn, muốn cứu người, dựa vào sức một người e rằng sẽ rất khó khăn”.
“Nếu tôi nhớ không lầm, Hiên Viên Điện các ông cũng có một vị cốt cán bị nhốt trong Tinh Ngân Chi Nhãn. Nếu các người đồng ý, chúng ta có thể hợp sức cùng nhau xông vào Tinh Ngân Chi Nhãn, cứu bọn họ ra”.
“Mỗi người đạt được mục đích của mình, thế nào?”.
Lời nói của Dương U Minh khiến vẻ mặt Phong Hậu cứng nhắc, ánh mắt lấp lóe, rõ ràng lời nói đó đã đánh thức ký ức xa xưa của ông ta. Dương U Minh cũng không vội hỏi tiếp, chỉ yên lặng đợi câu trả lời của Phong Hậu.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT