Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 287
Một cô gái ngồi cạnh Đường Tịnh Liên lên tiếng, xem ra quan hệ của cô ấy và Đường Tịnh Liên có vẻ khá tốt.
Nói xong, sắc mặt Đường Tịnh Liên đột nhiên đanh lại, cô tức giận nhìn cô gái bên cạnh, sau đó nhích ra xa cô ta một chút.
Lúc này một người đàn ông khác cũng ra sức thuyết phục.
“Tịnh Liên, Cao Tường là một người đàn ông tốt có tiếng trong trường chúng ta đấy, cậu ấy không giống như những tên đàn ông thối tha khác, yêu ai chỉ yêu một người, bây giờ đàn ông như vậy đâu có nhiều, cậu mau nắm lấy cơ hội đi…”
“Đúng vậy, Cao thiếu gia là một người đàn ông tốt, tại sao cậu cứ luôn chấp niệm với quá khứ vậy Tịnh Liên?”
Những người này không biết có nhận được lợi ích gì từ Cao Tường hay không, nhưng tất cả bọn họ đều đang nói giúp cho hắn.
Sau vài tiếng huyên thuyên, sắc mặt của Đường Tịnh Liên càng ngày càng trở nên lạnh lùng.
Nhất là khi mọi người trong phòng riêng không ngừng nhắc đến chuyện xảy ra đêm đó, sắc mặt của Đường Tịnh Liên lại càng thêm khó coi, cuối cùng cô cũng nổi điên.
“Cao Tường, thật không dám giấu, sau khi bị cậu bỏ rơi vào đêm hôm đó, anh ấy chính là người đã cứu tôi khỏi tên khốn đó!”
Đường Tịnh Liên vừa nói vừa chỉ vào Lâm Tuấn đang ngồi im bên cạnh.
Những người lúc nãy vẫn còn xem Lâm Tuấn là diễn viên do Đường Tịnh Liên thuê liền lập tức chuyển hết sự chú ý sang anh.
Sau một hồi im lặng, Cao Tường đột nhiên bật ra một tràng cười.
“Phụt ha ha, Tịnh Liên, nếu cậu muốn tìm diễn viên để lừa tớ thì cậu cũng nên tìm người chuyên nghiệp một chút chứ, tên này gầy yếu như thế, đánh tớ còn không lại chứ huống gì đám to con kia? Cậu phải biết bọn chúng to lớn cỡ nào, người bình thường căn bản không thể là đối thủ được”.
Đường Tịnh Liên hừ lạnh một tiếng, sau đó đứng dậy đến ngồi cạnh Lâm Tuấn, vươn tay ôm lấy cánh tay anh.
“Không cần phải lo, cậu chỉ cần biết hiện tại tôi đã có bạn trai rồi, hơn nữa còn là anh hùng đã cứu tôi là được”.
Nhìn thấy một Đường Tịnh Liên chưa từng gần gũi đàn ông lại đang ôm chặt tay Lâm Tuấn không chút ngại ngùng, những người trong phòng riêng lập tức có chút hoài nghi về những gì Đường Tịnh Liên nói.
Khiến cho sắc mặt Cao Tường vốn đang ôm mộng với Đường Tịnh Liên đột nhiên trầm xuống, lạnh lùng nhìn Lâm Tuấn hồi lâu.
“Này, Tịnh Liên cho anh bao nhiêu đến để diễn với cô ấy? Bổn thiếu gia sẽ cho gấp đôi! Mau cút đi, đừng để ông đây thấy mặt nữa!”
Cao Tường vẫn chưa hoàn toàn tin Lâm Tuấn thực sự là bạn trai của Đường Tịnh Liên, hắn lạnh lùng nhìn Lâm Tuấn rồi nói.
Lâm Tuấn còn chưa kịp trả lời thì Đường Tịnh Liên đã không vui nói: “Tôi đã nói rồi! Anh ấy không phải do tôi thuê, anh ấy thực sự là bạn trai của tôi! Nếu anh không tin, tôi sẽ…”
Không biết cô đang nghĩ gì, nhưng dường như Đường Tịnh Liên ấy đang rất nóng lòng muốn chứng minh cho mọi người trong phòng riêng thấy Lâm Tuấn thực sự là bạn trai của cô, sau đó Đường Tịnh Liên lập tức quay đầu, đỏ mặt hôn Lâm Tuấn…
Một bàn tay to đột nhiên đưa ra giữ chặt đầu Đường Tịnh Liên rồi thô lỗ đấy mặt cô sang một bên.
Người đó chính là Lâm Tuấn.
“Anh rể, anh…”
Bị Lâm Tuấn đẩy ra, Đường Tịnh Liên liền bất giác bĩu môi.
Ngay khi nghe thấy Đường Tịnh Liên xưng hô với Lâm Tuấn, mọi người ở cạnh đều không khỏi sửng sốt, sau đó nhìn về phía Lâm Tuấn thêm lần nữa.
Nói xong, sắc mặt Đường Tịnh Liên đột nhiên đanh lại, cô tức giận nhìn cô gái bên cạnh, sau đó nhích ra xa cô ta một chút.
Lúc này một người đàn ông khác cũng ra sức thuyết phục.
“Tịnh Liên, Cao Tường là một người đàn ông tốt có tiếng trong trường chúng ta đấy, cậu ấy không giống như những tên đàn ông thối tha khác, yêu ai chỉ yêu một người, bây giờ đàn ông như vậy đâu có nhiều, cậu mau nắm lấy cơ hội đi…”
“Đúng vậy, Cao thiếu gia là một người đàn ông tốt, tại sao cậu cứ luôn chấp niệm với quá khứ vậy Tịnh Liên?”
Những người này không biết có nhận được lợi ích gì từ Cao Tường hay không, nhưng tất cả bọn họ đều đang nói giúp cho hắn.
Sau vài tiếng huyên thuyên, sắc mặt của Đường Tịnh Liên càng ngày càng trở nên lạnh lùng.
Nhất là khi mọi người trong phòng riêng không ngừng nhắc đến chuyện xảy ra đêm đó, sắc mặt của Đường Tịnh Liên lại càng thêm khó coi, cuối cùng cô cũng nổi điên.
“Cao Tường, thật không dám giấu, sau khi bị cậu bỏ rơi vào đêm hôm đó, anh ấy chính là người đã cứu tôi khỏi tên khốn đó!”
Đường Tịnh Liên vừa nói vừa chỉ vào Lâm Tuấn đang ngồi im bên cạnh.
Những người lúc nãy vẫn còn xem Lâm Tuấn là diễn viên do Đường Tịnh Liên thuê liền lập tức chuyển hết sự chú ý sang anh.
Sau một hồi im lặng, Cao Tường đột nhiên bật ra một tràng cười.
“Phụt ha ha, Tịnh Liên, nếu cậu muốn tìm diễn viên để lừa tớ thì cậu cũng nên tìm người chuyên nghiệp một chút chứ, tên này gầy yếu như thế, đánh tớ còn không lại chứ huống gì đám to con kia? Cậu phải biết bọn chúng to lớn cỡ nào, người bình thường căn bản không thể là đối thủ được”.
Đường Tịnh Liên hừ lạnh một tiếng, sau đó đứng dậy đến ngồi cạnh Lâm Tuấn, vươn tay ôm lấy cánh tay anh.
“Không cần phải lo, cậu chỉ cần biết hiện tại tôi đã có bạn trai rồi, hơn nữa còn là anh hùng đã cứu tôi là được”.
Nhìn thấy một Đường Tịnh Liên chưa từng gần gũi đàn ông lại đang ôm chặt tay Lâm Tuấn không chút ngại ngùng, những người trong phòng riêng lập tức có chút hoài nghi về những gì Đường Tịnh Liên nói.
Khiến cho sắc mặt Cao Tường vốn đang ôm mộng với Đường Tịnh Liên đột nhiên trầm xuống, lạnh lùng nhìn Lâm Tuấn hồi lâu.
“Này, Tịnh Liên cho anh bao nhiêu đến để diễn với cô ấy? Bổn thiếu gia sẽ cho gấp đôi! Mau cút đi, đừng để ông đây thấy mặt nữa!”
Cao Tường vẫn chưa hoàn toàn tin Lâm Tuấn thực sự là bạn trai của Đường Tịnh Liên, hắn lạnh lùng nhìn Lâm Tuấn rồi nói.
Lâm Tuấn còn chưa kịp trả lời thì Đường Tịnh Liên đã không vui nói: “Tôi đã nói rồi! Anh ấy không phải do tôi thuê, anh ấy thực sự là bạn trai của tôi! Nếu anh không tin, tôi sẽ…”
Không biết cô đang nghĩ gì, nhưng dường như Đường Tịnh Liên ấy đang rất nóng lòng muốn chứng minh cho mọi người trong phòng riêng thấy Lâm Tuấn thực sự là bạn trai của cô, sau đó Đường Tịnh Liên lập tức quay đầu, đỏ mặt hôn Lâm Tuấn…
Một bàn tay to đột nhiên đưa ra giữ chặt đầu Đường Tịnh Liên rồi thô lỗ đấy mặt cô sang một bên.
Người đó chính là Lâm Tuấn.
“Anh rể, anh…”
Bị Lâm Tuấn đẩy ra, Đường Tịnh Liên liền bất giác bĩu môi.
Ngay khi nghe thấy Đường Tịnh Liên xưng hô với Lâm Tuấn, mọi người ở cạnh đều không khỏi sửng sốt, sau đó nhìn về phía Lâm Tuấn thêm lần nữa.