-
Chương 1169: Một nhà họ Lý khác
Park Seong Gong nói chuyện khiến bầu không khí xung quanh náo động.
Các fans hâm mộ nhìn Đinh Hương bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ và ghen tị, ngay cả Triệu Xuyến cũng cảm thấy hơi ghen tị.
Park Seong Gong trông rất điển trai, dáng người cao ráo, thân hình cân đối, mang vẻ mạnh mẽ đặc trưng của vận động viên nhưng lại không hề thô kệch như những người cơ bắp quá đà khác. Trong ánh mắt anh ta toát lên vẻ kiêu ngạo, kết hợp với cử chỉ và lời nói tao nhã đã mang đến một cảm giác quý tộc, là sinh ra để làm ngôi sao.
Nếu anh ta không làm vận động viên mà đi đóng phim, chắc chắn anh ta sẽ trở thành ngôi sao đình đám.
Park Seong Gong nhìn Đinh Hương như nhìn con mồi, gương mặt tràn đầy tự tin. Người phụ nữ mà anh ta để mắt đến, chưa từng có ai thoát khỏi lòng bàn tay của anh ta.
Đinh Hương nhìn anh ta với vẻ ghét bỏ, quay người định rời đi.
Park Seong Gong hơi ngạc nhiên, nói: "Này, đừng làm giá quá, bỏ lỡ cơ hội này rồi sau này sẽ không còn nữa đâu."
Đinh Hương nói: "Xin lỗi, anh vẫn nên ký tên cho những người thích anh đi. Tôi không cần."
Gương mặt của Park Seong Gong lập tức sa sầm xuống, ánh mắt lóe lên vẻ hung dữ như chó sói. Chó sói một khi đã nhìn thấy con mồi, sao có thể để nó dễ dàng chạy thoát chứ?
"Đinh Hương, cậu thực sự không cần sao?"
Triệu Xuyến cảm thấy hơi tiếc, cô ấy rất muốn nói rằng hãy đưa cơ hội này cho mình đi. Nhưng dù sao cũng là sinh viên của trường đại học Nam Giang, cô ấy vẫn phải giữ ý tứ một chút.
"Không cần."
Câu trả lời của Đinh Hương ngắn gọn mà dứt khoát.
Nhìn Đinh Hương rời đi, Triệu Xuyến lắc đầu vài cái rồi cũng đi theo.
Tiếng hò hét ầm ỉ của fans hâm mộ vang lên từ sau lưng: "Ấy, cô ấy không cần thì tôi cần, ký cho tôi một cái đi mà!"
"Đúng đó đúng đó, Park Seong Gong, anh ký lên người tôi đi, ký chỗ nào cũng được!"
Có một vài người đang bàn tán xôn xao: "Cô gái đó là ai thế? Sao lại kiêu ngạo quá vậy?"
"Đúng đó, ngay cả chữ ký của Park Seong Gong mà cũng không cần. Anh ấy là ngôi sao Taekwondo nổi tiếng nhất Nam Cao Ly đó!"
"Có lẽ là cô ấy không biết Park Seong Gong không chỉ là ngôi sao Taekwondo, mà anh ấy còn là người phát ngôn cho nhà họ Lý nữa đấy!"
"Nhà họ Lý nào cơ?"
"Cậu không biết sao? Nhà họ Lý đứng đầu Nam Cao Ly đó, tập đoàn Tam Tống cũng là của họ!"
"Gì? Tập đoàn Tam Tống sao? Vậy chẳng phải là rất lợi hại à?"
"Đương nhiên rồi!"
"Tôi còn nghe nói ở thủ đô cũng có một nhà họ Lý, mọi người biết tập đoàn Kinh Lý chứ? Họ cũng rất giỏi đó, chẳng lẽ bọn họ là chung một nhà sao?"
"Sao mà được! Tập đoàn Kinh Lý là cái gì chứ, mới nghe cái tên thôi là đã biết là kiểu nhà giàu mới nổi. Mấy loại giàu sổi đó sao có thể so sánh với tập đoàn Tam Tống được chứ? Người ta nắm thóp cả nền kinh tế của Nam Cao Ly đấy!"
"Cô gái kia đúng ngu, dáng dấp đẹp thế mà, nếu được Park Seong Gong để mắt đến, há chẳng phải đã bám được vào nhà họ Lý của tập đoàn Tam Tống rồi sao!"
"Ha ha, chắc cô ấy không biết vì cứ nghĩ đó chỉ là một vận động viên mà thôi, nếu biết rồi thì có khi cô ấy sẽ hối hận chết mất!"
...
Đinh Hương cũng nghe thấy những lời bàn tán phía sau, khi nghe đến "nhà họ Lý" bước chân cô ấy chậm lại.
Triệu Xuyến tưởng cô ấy hối hận, bèn nói: "Hối hận rồi à? Nếu hối hận thì quay lại đi. Cậu nhìn ánh mắt Park Seong Gong vừa nhìn cậu lúc nãy xem, chỉ cần cậu gật đầu, chắc chắn anh ta sẽ quỳ xuống liếm chân cậu ngay!"
Đinh Hương nhíu mày: "Mình không thèm."
Triệu Xuyến cười: "Thôi đi, không thèm thì cậu dừng lại làm gì? Mình biết cậu kén chọn, không thích bọn Nam Cao Ly, nhưng mà sau lưng người ta là nhà họ Lý..."
Triệu Xuyến bỗng nhớ ra điều gì đó, nói: "Ơ, suýt chút nữa thì quên mất, anh cậu chính là ông chủ đứng sau tập đoàn Kinh Lý đúng không? Vậy tính ra, thằng họ Park kia không xứng với cậu đâu. Ít nhất cũng phải là cậu ấm nhà Tam Tống mới xứng đôi chứ nhỉ? Hay là nhường Park Seong Gong cho mình đi!"
Đinh Hương cũng bị Triệu Xuyến chọc cười, vừa cười vừa mắng: "Đồ không biết xấu hổ!"
Triệu Xuyến cười hì hì: "Thôi được rồi, mình biết mình không có số hưởng, đại tiểu thư Đinh Hương của mình cũng không vui. Vậy thì chúng ta đi thôi, đi dạo quanh hồ Tiền Đường, đến nơi đông người cho vui!"
Hai người vừa nói vừa cười, ném câu chuyện ban nãy ra phía sau.
Nhưng vừa đi đến cửa tàu điện ngầm, họ đã bị một người đàn ông chặn lại.
Người cản đường hai cô là một chàng trai, người đó mặc đồ luyện tập, ánh mắt hung ác, khí chất lạnh lùng.
Đinh Hương nhận ra ngay, người đó chính là người hồi nãy đứng sau lưng Park Seong Gong. Nhìn anh ta không giống một đồng đội, mà giống vệ sĩ hơn.
"Tiểu thư Đinh Hương, sư huynh của tôi muốn mời cô một bữa cơm." Người đàn ông nói.
Đinh Hương nhíu mày: "Anh biết tên tôi bằng cách nào?"
Người đó mỉm cười: "Có lẽ cô không biết thân phận của sư huynh tôi. Anh ấy là người phát ngôn của tập đoàn Tam Tống, cũng là bạn thân nhất của thiếu gia Lý, gia chủ của tập đoàn Tam Tống."
"Sao anh biết được tên tôi, anh nói những điều này làm gì?"
"Với nhà họ Lý mà nói, trên thế giới này không có bí mật, cũng không có sự riêng tư, chỉ có biết thứ nào có giá trị hay không mà thôi. Mà vừa hay, trong mắt sư huynh tôi, cô rất có giá trị."
Lúc anh ta nói chuyện, giọng điệu và biểu cảm của anh ta đầy kiêu ngạo, như thể đang đứng trên cao nhìn xuống vậy.
"Đây là Hoa Hạ, không phải Nam Cao Ly!" Triệu Xuyến tức giận nói.
"Ở đâu cũng vậy thôi, đây là sức mạnh của tiền vốn, tiền vốn không có biên giới."
"Xin lỗi, tôi không có hứng thú."
Đinh Hương nói xong quay người rời đi.
Nhưng người đó chợt lách mình một cái, lại chắn trước mặt cô.
"Cô đi rồi, tôi biết ăn nói thế nào với sư huynh tôi đây?"
"Đó là chuyện của anh."
Đinh Hương bực bội nói, đổi hướng khác định rời đi lần nữa nhưng lại bị người đó cản lại.
"Anh muốn làm gì?"
"Không có gì, chỉ là mời tiểu thư Đinh Hương đi ăn một bữa cơm thôi."
"Tôi đã nói là tôi không đi."
"Đi hay không không phải do cô quyết định!"
Ánh mắt người đó nheo lại, khóe mắt lóe lên vẻ hung dữ.
Đột nhiên, một nam sinh bước đến chắn trước mặt Đinh Hương, cười chế giễu người kia: "Sao, giữa ban ngày ban mặt mà muốn bắt cóc người sao? Đây là Hoa Hạ, không phải Nam Cao Ly!"
Triệu Xuyến nhìn thấy người đến thì thở phào nhẹ nhõm: "Từ Hiểu Bắc! Sao cậu lại ở đây?"
Từ Hiểu Bắc đáp: "Tất nhiên là đến xem thi đấu rồi."
Người kia nhìn chằm chằm vào Từ Hiểu Bắc: "Muốn lo chuyện bao đồng à?"
"Lo chuyên bao đồng là cái gì? Tụi bây chỉ là một đám Nam Cao Ly, dám chạy đến Hoa Hạ bắt nạt nữ sinh đại học, chẳng lẽ lại bắt một người Hoa Hạ như tao không được xen vào sao?"
"Mày quản được chắc?"
"Quản sao? Ha ha" Từ Hiểu Bắc cười mỉa: "Chỉ cần là ở chỗ này, cả mẹ mày, tao cũng quản được!"
Mặt người kia đằng đằng sát khí: "Mày có tin là tao đập mày tàn đời ngay bây giờ không?"
Từ Hiểu Bắc nói: "Mày có tin là tao báo cảnh sát ngay không?"
Người kia bật cười: "Ha ha, tao còn tưởng là nhân vật lớn nào, hóa ra chỉ là một thằng ngu! Tụi tao là vận động viên đến tham gia Đại hội Thể thao Quốc tế, tao đại diện cho đất nước tao, mày báo cảnh sát thì làm gì được?"
"Làm được gì à?"
Từ Hiểu Bắc đột ngột nhấc chân lên rồi tung một cú đá thẳng vào bụng dưới của người kia.
Tên đó bị đá văng ra, đập mạnh vào mép bồn hoa phát ra tiếng "bốp" đầy đau đớn rồi lăn lộn kêu rên.
"Mẹ kiếp, dám lên mặt với mặt tao à? Còn đại diện cho nước mày nữa chứ, dám lắm mồm thêm câu nào nữa, tao không cho mày về nước luôn!"
Các fans hâm mộ nhìn Đinh Hương bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ và ghen tị, ngay cả Triệu Xuyến cũng cảm thấy hơi ghen tị.
Park Seong Gong trông rất điển trai, dáng người cao ráo, thân hình cân đối, mang vẻ mạnh mẽ đặc trưng của vận động viên nhưng lại không hề thô kệch như những người cơ bắp quá đà khác. Trong ánh mắt anh ta toát lên vẻ kiêu ngạo, kết hợp với cử chỉ và lời nói tao nhã đã mang đến một cảm giác quý tộc, là sinh ra để làm ngôi sao.
Nếu anh ta không làm vận động viên mà đi đóng phim, chắc chắn anh ta sẽ trở thành ngôi sao đình đám.
Park Seong Gong nhìn Đinh Hương như nhìn con mồi, gương mặt tràn đầy tự tin. Người phụ nữ mà anh ta để mắt đến, chưa từng có ai thoát khỏi lòng bàn tay của anh ta.
Đinh Hương nhìn anh ta với vẻ ghét bỏ, quay người định rời đi.
Park Seong Gong hơi ngạc nhiên, nói: "Này, đừng làm giá quá, bỏ lỡ cơ hội này rồi sau này sẽ không còn nữa đâu."
Đinh Hương nói: "Xin lỗi, anh vẫn nên ký tên cho những người thích anh đi. Tôi không cần."
Gương mặt của Park Seong Gong lập tức sa sầm xuống, ánh mắt lóe lên vẻ hung dữ như chó sói. Chó sói một khi đã nhìn thấy con mồi, sao có thể để nó dễ dàng chạy thoát chứ?
"Đinh Hương, cậu thực sự không cần sao?"
Triệu Xuyến cảm thấy hơi tiếc, cô ấy rất muốn nói rằng hãy đưa cơ hội này cho mình đi. Nhưng dù sao cũng là sinh viên của trường đại học Nam Giang, cô ấy vẫn phải giữ ý tứ một chút.
"Không cần."
Câu trả lời của Đinh Hương ngắn gọn mà dứt khoát.
Nhìn Đinh Hương rời đi, Triệu Xuyến lắc đầu vài cái rồi cũng đi theo.
Tiếng hò hét ầm ỉ của fans hâm mộ vang lên từ sau lưng: "Ấy, cô ấy không cần thì tôi cần, ký cho tôi một cái đi mà!"
"Đúng đó đúng đó, Park Seong Gong, anh ký lên người tôi đi, ký chỗ nào cũng được!"
Có một vài người đang bàn tán xôn xao: "Cô gái đó là ai thế? Sao lại kiêu ngạo quá vậy?"
"Đúng đó, ngay cả chữ ký của Park Seong Gong mà cũng không cần. Anh ấy là ngôi sao Taekwondo nổi tiếng nhất Nam Cao Ly đó!"
"Có lẽ là cô ấy không biết Park Seong Gong không chỉ là ngôi sao Taekwondo, mà anh ấy còn là người phát ngôn cho nhà họ Lý nữa đấy!"
"Nhà họ Lý nào cơ?"
"Cậu không biết sao? Nhà họ Lý đứng đầu Nam Cao Ly đó, tập đoàn Tam Tống cũng là của họ!"
"Gì? Tập đoàn Tam Tống sao? Vậy chẳng phải là rất lợi hại à?"
"Đương nhiên rồi!"
"Tôi còn nghe nói ở thủ đô cũng có một nhà họ Lý, mọi người biết tập đoàn Kinh Lý chứ? Họ cũng rất giỏi đó, chẳng lẽ bọn họ là chung một nhà sao?"
"Sao mà được! Tập đoàn Kinh Lý là cái gì chứ, mới nghe cái tên thôi là đã biết là kiểu nhà giàu mới nổi. Mấy loại giàu sổi đó sao có thể so sánh với tập đoàn Tam Tống được chứ? Người ta nắm thóp cả nền kinh tế của Nam Cao Ly đấy!"
"Cô gái kia đúng ngu, dáng dấp đẹp thế mà, nếu được Park Seong Gong để mắt đến, há chẳng phải đã bám được vào nhà họ Lý của tập đoàn Tam Tống rồi sao!"
"Ha ha, chắc cô ấy không biết vì cứ nghĩ đó chỉ là một vận động viên mà thôi, nếu biết rồi thì có khi cô ấy sẽ hối hận chết mất!"
...
Đinh Hương cũng nghe thấy những lời bàn tán phía sau, khi nghe đến "nhà họ Lý" bước chân cô ấy chậm lại.
Triệu Xuyến tưởng cô ấy hối hận, bèn nói: "Hối hận rồi à? Nếu hối hận thì quay lại đi. Cậu nhìn ánh mắt Park Seong Gong vừa nhìn cậu lúc nãy xem, chỉ cần cậu gật đầu, chắc chắn anh ta sẽ quỳ xuống liếm chân cậu ngay!"
Đinh Hương nhíu mày: "Mình không thèm."
Triệu Xuyến cười: "Thôi đi, không thèm thì cậu dừng lại làm gì? Mình biết cậu kén chọn, không thích bọn Nam Cao Ly, nhưng mà sau lưng người ta là nhà họ Lý..."
Triệu Xuyến bỗng nhớ ra điều gì đó, nói: "Ơ, suýt chút nữa thì quên mất, anh cậu chính là ông chủ đứng sau tập đoàn Kinh Lý đúng không? Vậy tính ra, thằng họ Park kia không xứng với cậu đâu. Ít nhất cũng phải là cậu ấm nhà Tam Tống mới xứng đôi chứ nhỉ? Hay là nhường Park Seong Gong cho mình đi!"
Đinh Hương cũng bị Triệu Xuyến chọc cười, vừa cười vừa mắng: "Đồ không biết xấu hổ!"
Triệu Xuyến cười hì hì: "Thôi được rồi, mình biết mình không có số hưởng, đại tiểu thư Đinh Hương của mình cũng không vui. Vậy thì chúng ta đi thôi, đi dạo quanh hồ Tiền Đường, đến nơi đông người cho vui!"
Hai người vừa nói vừa cười, ném câu chuyện ban nãy ra phía sau.
Nhưng vừa đi đến cửa tàu điện ngầm, họ đã bị một người đàn ông chặn lại.
Người cản đường hai cô là một chàng trai, người đó mặc đồ luyện tập, ánh mắt hung ác, khí chất lạnh lùng.
Đinh Hương nhận ra ngay, người đó chính là người hồi nãy đứng sau lưng Park Seong Gong. Nhìn anh ta không giống một đồng đội, mà giống vệ sĩ hơn.
"Tiểu thư Đinh Hương, sư huynh của tôi muốn mời cô một bữa cơm." Người đàn ông nói.
Đinh Hương nhíu mày: "Anh biết tên tôi bằng cách nào?"
Người đó mỉm cười: "Có lẽ cô không biết thân phận của sư huynh tôi. Anh ấy là người phát ngôn của tập đoàn Tam Tống, cũng là bạn thân nhất của thiếu gia Lý, gia chủ của tập đoàn Tam Tống."
"Sao anh biết được tên tôi, anh nói những điều này làm gì?"
"Với nhà họ Lý mà nói, trên thế giới này không có bí mật, cũng không có sự riêng tư, chỉ có biết thứ nào có giá trị hay không mà thôi. Mà vừa hay, trong mắt sư huynh tôi, cô rất có giá trị."
Lúc anh ta nói chuyện, giọng điệu và biểu cảm của anh ta đầy kiêu ngạo, như thể đang đứng trên cao nhìn xuống vậy.
"Đây là Hoa Hạ, không phải Nam Cao Ly!" Triệu Xuyến tức giận nói.
"Ở đâu cũng vậy thôi, đây là sức mạnh của tiền vốn, tiền vốn không có biên giới."
"Xin lỗi, tôi không có hứng thú."
Đinh Hương nói xong quay người rời đi.
Nhưng người đó chợt lách mình một cái, lại chắn trước mặt cô.
"Cô đi rồi, tôi biết ăn nói thế nào với sư huynh tôi đây?"
"Đó là chuyện của anh."
Đinh Hương bực bội nói, đổi hướng khác định rời đi lần nữa nhưng lại bị người đó cản lại.
"Anh muốn làm gì?"
"Không có gì, chỉ là mời tiểu thư Đinh Hương đi ăn một bữa cơm thôi."
"Tôi đã nói là tôi không đi."
"Đi hay không không phải do cô quyết định!"
Ánh mắt người đó nheo lại, khóe mắt lóe lên vẻ hung dữ.
Đột nhiên, một nam sinh bước đến chắn trước mặt Đinh Hương, cười chế giễu người kia: "Sao, giữa ban ngày ban mặt mà muốn bắt cóc người sao? Đây là Hoa Hạ, không phải Nam Cao Ly!"
Triệu Xuyến nhìn thấy người đến thì thở phào nhẹ nhõm: "Từ Hiểu Bắc! Sao cậu lại ở đây?"
Từ Hiểu Bắc đáp: "Tất nhiên là đến xem thi đấu rồi."
Người kia nhìn chằm chằm vào Từ Hiểu Bắc: "Muốn lo chuyện bao đồng à?"
"Lo chuyên bao đồng là cái gì? Tụi bây chỉ là một đám Nam Cao Ly, dám chạy đến Hoa Hạ bắt nạt nữ sinh đại học, chẳng lẽ lại bắt một người Hoa Hạ như tao không được xen vào sao?"
"Mày quản được chắc?"
"Quản sao? Ha ha" Từ Hiểu Bắc cười mỉa: "Chỉ cần là ở chỗ này, cả mẹ mày, tao cũng quản được!"
Mặt người kia đằng đằng sát khí: "Mày có tin là tao đập mày tàn đời ngay bây giờ không?"
Từ Hiểu Bắc nói: "Mày có tin là tao báo cảnh sát ngay không?"
Người kia bật cười: "Ha ha, tao còn tưởng là nhân vật lớn nào, hóa ra chỉ là một thằng ngu! Tụi tao là vận động viên đến tham gia Đại hội Thể thao Quốc tế, tao đại diện cho đất nước tao, mày báo cảnh sát thì làm gì được?"
"Làm được gì à?"
Từ Hiểu Bắc đột ngột nhấc chân lên rồi tung một cú đá thẳng vào bụng dưới của người kia.
Tên đó bị đá văng ra, đập mạnh vào mép bồn hoa phát ra tiếng "bốp" đầy đau đớn rồi lăn lộn kêu rên.
"Mẹ kiếp, dám lên mặt với mặt tao à? Còn đại diện cho nước mày nữa chứ, dám lắm mồm thêm câu nào nữa, tao không cho mày về nước luôn!"