• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân (70 Viewers)

  • Chương 1065-1068

Chương 1065: Anh ấy thật sự là thần?

Mặc dù Ba Ô đã coi Lý Dục Thần là sứ giả của thần nhưng khi Lý Dục Thần nói ra những lời này, ông ấy vẫn cảm thấy có chút khiếp sợ.

Thị trưởng Thân Trung Húc ngạc nhiên đến mức suýt chút nữa rớt cằm.

Thằng nhóc này là kẻ điên à!

Đạo tông Hoa Lang đó!

Trong tông môn tụ tập rất nhiều cao thủ, tông chủ lại là nhân vật thần thánh.

Hơn nữa tông chủ còn là quốc sư, quốc sư dưới một người, trên vạn người!

Không cần ông ta phải ra tay, chỉ cần ra lệnh một tiếng, Đạo Lệnh đại nhân sẽ đem quân đội đến trấn áp.

"Thằng nhóc như cậu đừng ngông cuồng nữa, trong tay cậu chỉ có một khẩu súng, cậu có thể đánh thắng được thiên quân vạn mã sao?"

Lúc này Hàn hộ pháp và Lô Anh Ân mới chú ý đến sự tồn tại của Lý Dục Thần.

“Nhóc con tự tìm chết!”

Lô Anh Ân lạnh lùng nhìn Lý Dục Thần, chuẩn bị ra tay.

Học trò của hắn ta đang nằm trên mặt đất nhắc nhở: "Sư phụ, cẩn thận, trong tay anh ta có súng!"

Lô Anh Ân tức giận nói: "Hừ, chỉ có một khẩu súng mà đã dọa con đến mức này, sau này đừng nói con là học trò của ta!"

Dứt lời một thân chân khí bùng nổ, ống tay áo phồng lên giống như bị gió thổi.

Pằng!

Một tiếng súng vang lên.

Trên trán Lô Anh Ân xuất hiện một cái lỗ đẫm máu.

Hắn ta trừng mắt, kinh ngạc nhìn Lý Dục Thần rồi chậm rãi ngã xuống.

Lý Dục Thần thổi về phía họng súng một cái: “Súng có lợi hại hay không, chủ yếu vẫn phải xem là đang nằm trong tay người nào.

Hàn hộ pháp vốn dĩ không hề để Lý Dục Thần vào mắt, hắn ta cảm thấy, ngoài việc có một khẩu súng trong tay, người này không hề có chân khí, hồn phách không hề có linh lực, là một tên phế vật, hoàn toàn không đáng để hắn ta phải ra tay.

Nhưng Lô Anh Ân bị bắn vỡ đầu đã khiến tim hắn ta bị lỡ nhịp.

Hắn ta biết rất rõ bản lĩnh của Lô Anh Ân, người bình thường ngay cả cơ hội nổ súng cũng không có chứ đừng nói đến việc bắn trúng hắn ta.

Nhưng tên này đã bắn vỡ đầu Lô Anh Ân chỉ bằng một phát súng.

Hàn hộ pháp nhìn chằm chằm Lý Dục Thần, nhìn từ trên xuống dưới, nhưng nhìn thế nào cũng không thể nhìn thấy chút động tĩnh.

“Kẻ hèn này tên là Hàn Đông Bình, xin hỏi các hạ là ai?”

“Bảo tông chủ của các anh đến nói chuyện với tôi.” Thậm chí khi nói chuyện Lý Dục Thần còn không thèm nhìn hắn ta một cái.

Hàn Đông Bình giận giữ: “Hừ, cuồng vọng! Đừng tưởng rằng biết một tý đường ngang ngõ tắt thì muốn làm gì thì làm! Tôi sẽ cho anh nếm thử sự lợi hại thật sự của đạo tông Hoa Lang!”

Sau đó liền thấy hai tay của hắn ta rũ xuống, hai chân cong lên, sống lưng gồ lên như khỉ.

Một luồng áp lực vô hình lan ra ngoài giống như gợn sóng ở trong hư không bị đẩy ra.

Mọi người xung quanh đều cảm thấy nghẹt thở vô cùng.

Lý Dục Thần gật đầu: “Ừ, không tồi, đặt ở Hoa Hạ thì cũng là một Tông Sư có thực lực.”

Pằng!

Lại là một phát súng.

Khí thế trên người Hàn Đông Bình tiêu tán trong nháy mắt.

Hắn ta ôm bụng, máu tươi rỉ ra từ giữa các khe ngón tay.

"Sao có thể?!" Hắn ta nhìn Lý Dục Thần bằng vẻ mặt không thể tin nổi.

Viên đạn phá nát cương khí của hắn ta, bắn thủng cơ bụng của hắn ta và dừng lại ở trong lớp mỡ.

Năng lượng của viên đạn này cao hơn nhiều so với những khẩu súng lục thông thường.

Nhưng khẩu súng trong tay thằng nhóc đó chỉ là một khẩu súng bình thường thôi mà!

Càng đáng sợ hơn chính là, dường như năng lượng của viên đạn vẫn chưa cạn kiệt, vẫn còn đang di chuyển thật chậm về phía trước ở trong bụng hắn ta.

Mà một người có tu vi nội lực của một Tông Sư lại không thể khiến viên đạn đó dừng lại chứ đừng nói đến việc ép nó ra ngoài.

Làm kiểu gì được vậy?

“Anh... rốt cuộc anh là ai?” Trên mặt Hàn Đông Bình lộ ra vẻ sợ hãi.

"Đừng hỏi nhiều như vậy, anh chỉ có mười phút trước khi viên đạn xuyên qua lá lách của anh, hiện giờ, hoặc là gọi tông chủ của các anh đến đây, hoặc đưa tôi đến trụ sở chính của đạo tông Hoa Lang của các anh.” Lý Dục Thần nói.

Sắc mặt của Hàn Đông Bình đỏ bửng, hắn ta đã thử mọi biện pháp nhưng dù cho là chân khí hay pháp chú của đạo tông Hoa Lang cũng đều không thể ngăn được viên đạn tiến vào sâu bên trong cơ thể.

“Trụ sở chính ở Liễu Kinh cách nơi này 300km, đừng nói là mười phút, cho dù là 2 tiếng cũng chưa thể đến nơi.

“Thế thì không cần anh phải nhọc lòng đâu. Liễu Kinh đúng không?"

Lý Dục Thần đứng dậy rồi đi đến trước mặt thị trưởng Thân Trung Húc: “Thị trưởng đại nhân, làm phiền ông bảo vệ bạn của tôi một chút, tôi đi Liễu Kinh một chuyến, nếu tôi trở về mà phát hiện bọn họ có một chút tổn thương nào, dù chỉ là một sợi tóc thì tôi cũng sẽ nhổ hết tóc của ông xuống rồi nhét vào bên trong não của ông.”

Nói xong, anh tiến lên bắt lấy Hàn Đông Bình, giẫm chân tại chỗ một cái liền biến mất.

Những người có mặt ở đó đều trợn mắt há hốc mồm.

Đây... mẹ nó, đây là người sao?

Sắc mặt của Ayna trở lên đỏ bừng, trong mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ: “Anh ấy... thật sự là Thần sao?

...

Liễu Kinh là vương thành của Cao Ly và cũng là thành phố phồn hoa nhất nơi này.

Từ nội thành xuyên qua là sông Đại Đồng rộng lớn, ờ phía đông cổng bờ sông Đại Đồng, nơi này cảnh sắc dễ chịu, cực kì yên tĩnh, đúng là nơi hoàn hảo cho các cặp đôi muốn hẹn hò.

Một đôi tình nhân đang vừa tựa vào lan can ven sông ngắm cảnh vừa lặng lẽ trò chuyện.

Có lẽ nam sinh đó đã kể một câu chuyện cười, khiến nữ sinh cười rộ lên khanh khách. Lúc nữ sinh nghiêng người, thấy nơi cách họ không xa, không biết từ khi nào lại có thêm hai người đàn ông đứng ở đó.

Người trẻ tuổi hơn mặc quần áo của người trên núi, người lớn tuổi hơn mặc quần áo Tôn Trung Sơn, hình như người lớn tuổi hơn đang bị đau bụng nên cứ ôm bụng mãi.

“Anh nhìn bên kia kìa, có hai người đàn ông trưởng thành đang ngắm nhìn cảnh sông, lại còn dựa gần nhau như vậy, thật ghê tởm!” Nữ sinh quay mặt qua chỗ khác, không muốn tiếp tục nhìn nữa.”

“Ở đâu thế?” Người đàn ông tò mò hỏi.

“Ở kia kìa!” Nữ sinh chỉ tay về phía đó nhưng vẻ mặt lại cứng đờ vì bị sốc.

Nơi cô ấy vừa chỉ làm gì có người nào đâu.

Nhưng cô ấy dám chắc chắn vừa rồi bản thân không hề bị hoa mắt. Nhưng sao chỉ trong nháy mắt như thế lại không thấy người đâu nữa?

Không phải là nhảy xuống sông rồi chứ?

Nhưng nếu như nhảy xuống sông thì cũng phải nghe thấy tiếng nước mới đúng.

Cô ấy nhớ lại một số tin đồn về sông Đại Đồng, nơi đây là thiên đường của những người chết vì đạo, có rất nhiều người đã chết ở đây, oan hồn của bọn họ đang trôi nổi ở trên sông.

“Chúng ta đi thôi.” Nữ sinh không dám ở lại đây lâu nữa bèn kéo người nam sinh đó rời khỏi bờ sông.

....

Đi dọc theo sông Đại Đồng xuống hơn 50 dặm, có một thôn trang tên là Tam Hoa Trang.

Nơi này vạn tía nghìn hồng, trăm hoa đua nở, cây xanh bóng mát.

Hai người trông rất quỷ dị xuất hiện ở bên ngoài thôn trang.

Khi nhìn thấy cổng chào viết ba chữ to đùng “Tam Hoa Trang” kia, trong lòng Hàn Đông Bình vô cùng khiếp sợ.

Viên đạn vẫn đang di chuyển trong bụng hắn ta những vẫn chưa đụng trúng lá lách.

Hắn ta không biết vì sao bản thân lại đến được nơi này.

Hắn ta chỉ nhìn thấy Lý Dục Thần bước đi, nhưng lại không thể nhìn thấy phong cảnh xung quanh mình, suốt chặng đường đi giống như đang bước lắc lư trong một luồng ánh sáng.

Khi ánh sáng đó dừng lại, khung cảnh xung quanh được hiện ra, hai người bọn họ đã đên bên bờ sông Đại Đồng của Liễu Kinh.

Sau đó Lý Dục Thần để hắn ta xác định hướng đi và khoảng cách đến trụ sở chính của đạo tông Hoa Lang, đi về phía trước mấy bước như cũ thì đã đến Tam Hoa Trang.

Bên ngoài thôn trang có rất nhiều xe quân dụng đang đậu, còn có cả binh lính đang tuần tra.

“Đạo tông Hoa Lang khí thế không nhỏ!” Lý Dục Thần nói.

“Có lẽ quốc chủ đến, bình thường sẽ không có binh lính xuất hiện.” Hàn Đông Bình nói.

"Quốc chủ?"

Lý Dục Thần khẽ cau mày, nhưng nếu đã đến đây rồi thì cho dù quốc chủ hay cái gì chủ, đạo tông Hoa Lang bắt buộc phải bị tiêu diệt.

Anh bèn đạp một bước đi vào trong.

Những binh lính tuần tra kia đã phát hiện ra bọn họ, đang đi về phía bọn họ, chuẩn bị hỏi chuyện nhưng chỉ trong chớp mắt đã không thấy người đâu.

...

Bên trong Tam Hoa Trang, quốc chủ Kim Tam Phong đang tản bộ dọc theo con đường vườn hoa cổ kính.

Ông ta có dáng người mập mạp, trông hoàn toàn trái ngược với quốc chủ phu nhân ở bên cạnh.

Nhưng lúc này, người đang nói chuyện với ông ta không phải là phu nhân của ông ta mà là một ông già tóc bạc trắng khoảng sáu, bảy mươi tuổi.

Người này chính là tông chủ của đạo tông Hoa Lang và cũng là quốc sư, Kim Tại Hành.

“Bí cảnh của núi Bạch Đầu đã thật sự mở ra rồi sao?” Quốc chủ Kim Tam Phong hỏi.

“Vâng, theo tin tức xác thực mà tôi đã nhận được, bí cảnh thật sự đã được mở ra. Cũng không uổng công chúng ta phải khổ tâm bao nhiêu năm nay, cuối cùng cũng có kết quả rồi.”

Trước mặt quốc chủ, Kim Tại Hành nói chuyện lại không hề có chút vâng vâng dạ dạ nào, mà ngược lại làm ra vẻ giống như trưởng bối.

Nhưng Kim Tam Phong lại không hề tức giận, lại hỏi: "Trong bí cảnh đó thật sự có thứ có thể ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia sao?”

“Chắc chắn là như vậy.” Kim Tại Hành nói: “Tôi đã nghiên cứu văn hiến của các triều đại cổ nên đương nhiên có thể chắc chắn là như vậy. Chỉ cần chúng ta tiến vào bí cảnh, nắm giữ bí pháp và tài nguyên ở trong đó, thì sau này, đạo tông Hoa Lang chính là thiên hạ đệ nhất Huyền Tông, triều ta cũng sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất cường quốc!"
Chương 1066: Tôi muốn kết nghĩa anh em với cậu

Kim Tam Phong dừng bước nhìn về phía xa, trong mắt thoáng hiện lên một tia lo lắng.

"Lúc đó, tôi còn là quốc chủ không?"

Phu nhân bên cạnh nắm chặt lấy cánh tay ông ta, như sợ chồng mình biến mất vậy.

"Quốc chủ có điều gì phiền muộn sao?" Quốc sư Kim Tại Hành nói: "Chỉ cần trở thành cường quốc số một thiên hạ thì quốc chủ chính là vĩ nhân số một thiên hạ, Hoa Hạ hay nướ Mỹ Lệ gì đó đều phải cúi đầu xưng thần!"

Tim Kim Tam Phong đập thình thịch một hồi, trên mặt thoáng ửng hồng, dường như đã nhìn thấy mặt trời mọc ở phương đông, mình trở thành người đàn ông vĩ đại nhất dưới ánh mặt trời kia.

"Vậy quốc sư thì sao?"

"Tất nhiên tôi là quốc sư số một thiên hạ!"

"Vậy cũng là cao thủ số một thiên hạ sao?"

"Đương nhiên." Kim Tại Hành tự tin nói.

Kim Tam Phong thở dài: "Quốc sư, ông muốn tôi làm gì thì cứ nói thẳng đi."

Kim Tại Hành mỉm cười: "Trong bí cảnh chắc chắn sẽ vô cùng nguy hiểm. Muốn có được bí pháp và tài nguyên thì cần phải có vô số người hy sinh. Sức mạnh của đạo tông Hoa Lang chưa chắc đã đủ, tôi cần một đội quân vào bí cảnh với tôi."

"Ông muốn bao nhiêu người?"

"Càng nhiều càng tốt."

"Được." Kim Tam Phong gật đầu nói: "Tôi điều động cho ông hai lữ đoàn đặc chủng, thế nào?"

Kim Tại Hành im lặng một lát rồi đột nhiên nói: "Quốc chủ, phàm là người làm nên chuyện lớn thì phải biết hy sinh. Để trở thành cường quốc số một thiên hạ thì vài lữ đoàn quân là cái gì? Tôi cả gan xin quốc chủ ban cho tôi làm Đại Nguyên soái để tiết chế toàn quân!"

Cơ thể béo phì của Kim Tam Phong run lên, trầm giọng nói: "Nếu tôi ban lệnh Đại Nguyên soái cho ông, ông có trả lại cho tôi không? Cường quốc số một thiên hạ, còn liên quan gì đến tôi nữa?"

Kim Tại Hành cười ha ha: "Quốc chủ chỉ cần làm tốt bổn phận quốc chủ của mình, tự khắc sẽ được vạn dân kính ngưỡng, lưu danh muôn đời."

"Ông đây là phản nghịch!" Kim Tam Phong giận dữ nói.

Tuy tuổi không lớn nhưng được phong vương từ nhỏ, uy nghiêm tích tụ nhiều năm, cho nên quốc chủ nổi giận thì trời đất cũng phải biến đổi.

Nhưng Kim Tại Hành dường như không để tâm, cười nhạt nhẽo: "Quốc chủ, tội phản nghịch này, tôi không gánh nổi đâu. Chỉ cần quốc chủ còn tại vị một ngày, tôi sẽ mãi mãi là bề tôi tớ của ngài. Trừ khi..."

Kim Tam Phong cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.

Ông ta không hỏi gì thêm, vì ta ông biết, Kim Tại Hành muốn giết ông ta thì chỉ trong một cái chớp mắt mà thôi.

Nhiều năm qua, Kim Tại Hành đã bồi dưỡng được thế lực hùng hậu trong triều đình. Quan trọng là cả nước không có ai là đối thủ của ông ta.

"Haiz!" Kim Tam Phong thở dài.

Ông ta là người thông minh thì biết phải lựa chọn thế nào.

Đồng ý với Kim Tại Hành ban lệnh Đại nguyên soái, vẫn có thể làm một quốc chủ bù nhìn.

Không đồng ý thì rất có thể sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai.

"Được, ta đồng ý với ông." Kim Tam Phong bất lực nói.

"Ha ha ha..." Kim Tại Hành cười lớn rồi khom người: "Quốc chủ anh minh!"

Lúc đó, Kim Tam Phong như già đi mấy chục tuổi, cảm thấy mình đã là một quân chủ già nua vô dụng. Nhớ lại chí lớn khi còn trẻ, giờ đây thật nực cười.

Đột nhiên, ánh sáng lay động, ngay trên bãi cỏ trước mặt bọn họ đột nhiên xuất hiện thêm hai người.

"Hàn hộ pháp!" Kim Tại Hành kinh ngạc: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Tông chủ!" Hàn Đông Bình ôm bụng: "Thuộc hạ vô dụng..."

Lời hắn ta còn chưa dứt thì đã bị Lý Dục Thần cắt ngang.

"Đây chính là tông chủ của đạo tông Hoa Lang sao?"

"Đúng vậy."

"Vậy thì được rồi."

Lý Dục Thần vung tay lên bắn ra một luồng kiếm khí.

Tông chủ đạo tông Hoa Lang, song tu Huyền Vũ, quốc sư Cao Ly, cao thủ số một Cao Ly, cơ thể Kim Tại Hành bị chém làm đôi.

Một lát sau, trong luồng kiếm khí Huyền Minh biến thành khói đen, biến mất không còn dấu vết.

Hàn Đông Bình vô cùng kinh ngạc.

Nếu nói chưa đầy mười phút từ núi Bạch Đầu đến Tam Hoa Trang đã kỳ lạ khó nói thành lời rồi thì một kiếm giết chết Kim Tại Hành chính là mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Đó chính là tông chủ!

Ngay cả trăm vạn đại quân của quốc chủ cũng không làm gì được tông chủ đạo tông Hoa Lang!

Hàn Đông Bình hoàn toàn tuyệt vọng.

Tông chủ chết rồi thì mình còn hy vọng sống sót sao?

"Đây cũng là người của đạo tông Hoa Lang các người sao?" Lý Dục Thần chỉ vào Kim Tam Phong hỏi.

Hàn Đông Bình lắc đầu: "Ông ta là quốc chủ."

"Ồ." Lý Dục Thần gật đầu với Kim Tam Phong: "Không liên quan đến ông, ông đi đi.”

Kim Tam Phong rất mất mặt, tôi là quốc chủ đấy! Cái gì mà "không liên quan đến ông" chứ?

Nếu như trước đây, ông ta nhất định sẽ nổi trận lôi đình.

Nhưng hôm nay, ông ta đã phải chịu sự sỉ nhục lớn nhất trong đời, suýt bị quốc sư cướp mất chức Đại Nguyên soái, trở thành quốc chủ bù nhìn.

Tuy tên trước mặt này rất vô lễ nhưng đã giúp ông ta báo thù giết chết Kim Tại Hành, trút được cơn tức trong lòng.

Hơn nữa tên này trông rất mạnh, mạnh hơn Kim Tại Hành nhiều.

Chỉ vung tay một cái, Kim Tại Hành đã chết.

Ông ta vẫn luôn cho rằng Kim Tại Hành là người lợi hại nhất. Nghe nói cao thủ Hoa Hạ rất nhiều nhưng trong thâm tâm ông ta không muốn thừa nhận, như việc ông ta không thừa nhận Hoa Hạ là thiên triều thượng quốc vậy. Ông ta từng có hoài bão lớn to lớn là muốn biến Cao Ly thành thiên triều thượng quốc. Vì vậy theo ông ta thấy, cao thủ số một Cao Ly nhất định sẽ không kém cao thủ số một Hoa Hạ.

"Cậu là ai?" Kim Tam Phong hỏi.

"À, tôi tên là Lý Dục Thần, đến từ Hoa Hạ." Lý Dục Thần nói.

Kim Tam Phong thở dài, quả nhiên là người Hoa Hạ, không phải ẩn sĩ Cao Ly.

"Cậu là cao thủ số một Hoa Hạ sao?"

"Hả?" Lý Dục Thần sửng sốt: "Tất nhiên là không rồi."

"Vậy cậu xếp thứ mấy ở Hoa Hạ?"

"Cái này..." Lý Dục Thần thực sự không biết mình có thể xếp thứ mấy, nhớ đến trên Thiên Đô còn có kiếm trận Vạn Tiên, bên trong có mười vạn hồn Kiếm Tiên: "Ít nhất cũng phải mười mấy hai mươi vạn đó."

Kim Tam Phong ngây người!

Mười mấy hai mươi vạn?

Chẳng phải có thể thành lập một đội quân hùng hậu sao!

Mình còn coi Kim Tại Hành như bảo bối, tôn làm quốc sư, thật là nực cười!

Haizz, chẳng trách thế hệ trước đều tôn Hoa Hạ là thượng bang.

Chí lớn của ông ta hoàn toàn tan biến vào lúc đó.

Kim Tam Phong quyết định sau này không dám ra vẻ trước mặt người Hoa Hạ nữa, ngoan ngoãn làm đàn em của Hoa Hạ thôi.

"Vị công… Công tử họ Lý này, đa tạ ngài đã giúp tôi trừ quốc tặc, xin hãy nhận một lạy của tôi." Kim Tam Phong cúi người nói.

"Quốc tặc?" Lý Dục Thần không ngờ tới.

Kim Tam Phong cũng không giấu giếm, kể lại chuyện Kim Tại Hành cướp ngôi đoạt quyền.

Lý Dục Thần không hứng thú với cuộc đấu tranh quyền lực của bọn họ nhưng lại thấy hứng thú với lời nói của Kim Tại Hành về bí cảnh.

Xem ra thực sự phải đến con sông u ám mà Ba Ô nói rồi.

Anh có hơi mong đợi, nếu có thể gặp lại Ô Mộc Thiếp...

Tất nhiên, điều này là không thể.

Ô Mộc Thiếp đã chết trong ảo cảnh Lôi Kiếp rồi, ngay cả cờ trắng cũng đã nằm trong tay anh, trong cờ có hồn phách của Lâm Mộng Đình.

Anh đang suy nghĩ thì Kim Tam Phong đột nhiên nói:

"Công tử Lý, tôi có một lời thỉnh cầu không biết có được không."

"Gì vậy?"

"Tôi muốn kết nghĩa anh em khác họ với cậu."

"Cái gì?"

Lý Dục Thần thực sự hơi choáng váng. Người trước mặt này là quốc chủ thật sao?

Kim Tam Phong sợ anh không đồng ý nên vội vàng nói thêm: "Cậu làm anh, tôi làm em! Chỉ cầu xin anh trai chiếu cố giang sơn quốc vận, sau này nếu có sai khiến, tuyệt đối không từ chối!"

Đẩy bà phu nhân bên cạnh một cái: "Thật khéo, người vợ của tôi cũng họ Lý. Phu nhân, mau gọi anh trai!"

Bà Kim phu nhân khom người hành lễ gọi: "Anh trai!"
Chương 1067: Aiss chết tiệt

Lý Dục Thần cười ha ha nói: "Giang sơn quốc vận chỉ ở lòng dân, chưa từng ở trong tay một người nào. Bọn tôi hành tẩu giang hồ là thay trời hành đạo, ông làm quốc chủ là làm chủ cho dân. Chỉ cần trong lòng ông có bách tính thiên hạ, lấy bách tính làm bố mẹ, thấy bách tính khổ như thấy bố mẹ khổ, thấy bách tính đau như chính mình đau thì tự khắc giang sơn vững bền, quốc vận hanh thông."

Kim Tam Phong nghe xong thì ngẩn người hồi lâu, cúi người hành lễ: "Xin nhận lời chỉ bảo.”

Lý Dục Thần lại nói: "Kết nghĩa gì đó, thôi bỏ đi, không cần câu nệ hình thức. Nếu ông có thể lo cho thiên hạ, làm một hiền quân minh chủ thì tự khắc sẽ có hiền giả phò tá. Nếu ông ngu ngốc vô năng, bạo ngược vô độ, tôi ở cách xa ngàn dặm cũng sẽ lấy mạng ông!"

Quốc chủ nghe xong sợ hãi run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ông ta vội vàng nói: "Vâng, tôi nhất định sẽ trị quốc thật tốt, xin thượng tiên giám sát."

Lý Dục Thần nhớ tới chuyện khiến bản thân đến đây liền hỏi: "Đạo tông Hoa Lang cướp nước hại dân, không thể giữ lại được. Ngoài tên tông chủ này ra, còn có những ai nữa tôi sẽ trừ khử hắn."

Quốc chủ nói: "Kim Tại Hành đã chết rồi, những người còn lại không đáng lo. Không cần thượng tiên bận tâm, giao cho tôi là được."

Lý Dục Thần gật đầu: "Cũng được."

Đột nhiên anh nhớ tới một nhà Ba Ô đắc tội với quan lại địa phương, cho dù đạo tông Hoa Lang không còn nữa, e rằng sau này cũng không được yên ổn, bản thân mình không thể mãi mãi bảo vệ họ được, muốn bình an lâu dài thì cần phải tìm cho họ một chỗ dựa.

"Tôi muốn nhờ quốc chủ giúp một việc."

Mắt Kim Tam Phong sáng lên. Ông ta sợ nhất là người ta không cầu xin mình, chỉ cần có cầu xin thì dễ làm rồi, ít nhất cũng là một ân tình.

Những nhân vật bậc thần tiên như thế này thường không dính líu đến nhân quả duyên pháp, muốn họ nợ ân tình không phải dễ.

...

Ba Ô bê một cái ghế đến cho thị trưởng Thần Trung Húc rồi nói: "Thị trưởng đại nhân, đứng mỏi lắm, mời ngồi."

Thần Trung Húc đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, không biết phải làm sao.

Ông ta thực sự mong quận trưởng đại nhân đến nhanh một chút để giao lại củ khoai lang nóng hổi này.

Ngay cả Hàn hộ pháp của đạo tông Hoa Lang cũng bị hạ gục, không biết tên thanh niên kia rốt cuộc có lai lịch thế nào.

Ba Ô lại bảo Ayna pha trà cho ông ta.

"Ôi chao, thị trưởng đại nhân, uống ngụm trà đi, e là phải một lúc nữa công tử Lý mới về."

Thần Trung Húc nhìn tách trà mà Ayna đưa tới, thấy khó chịu vô cùng.

"Ây da tôi không khát, không khát!" Ông ta bực bội phẩy tay nhưng lại không dám nói quá nặng, sợ Ayna tức giận, làm rụng một sợi tóc thì người kia về sẽ tìm mình tính sổ.

"Ba Ô! Đến đây một chút." Thần Trung Húc vẫy tay gọi Ba Ô.

"Thị trưởng đại nhân có gì phân phó?"

"Không dám không dám, tôi nào dám phân phó ông, tôi chỉ muốn hỏi, vị công tử Lý kia có lai lịch thế nào?"

Ba Ô chỉ tay về phía đỉnh núi: "Từ đó đến."

"Đó là đâu?"

"Chính là ở đó."

"Ồ ồ." Thị trưởng gật đầu một cách mơ hồ như hiểu rồi lại như không hiểu, ông ngây ngốc nhìn lên bầu trời.

Bên ngoài truyền đến tiếng xe ầm ầm.

Ba Ô còn tưởng là xe ủi đất đến phá thôn, ngó ra thì thấy một xe bọc thép dẫn đầu hai xe tải quân sự chạy vào đường thôn.

Một nhóm cảnh sát và quân đội xuống xe, xông vào sân nhà ông ta, từng người vác súng trên vai, đạn đã lên nòng.

"Không ai được nhúc nhích, các người đã bị bao vây rồi!"

Dĩ nhiên là nhà Ba Ô không dám nhúc nhích, cả thị trưởng Thần Trung Húc và mấy tên tay chân ông ta mang theo cũng không dám nhúc nhích.

Tiếp đó, một người cao gầy mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn bước vào.

Thị trưởng Thần Trung Húc vừa thấy người đến thì như thấy cứu tinh, suýt khóc òa lên.

"Quận trưởng đại nhân! Cuối cùng ngài cũng đến rồi!"

"Hừ!" Trên mặt quận trưởng quận Tam Trì Uyên Thôi Chinh Tú đầy vẻ giận dữ: "Chuyện gì thế này? Kim Hỷ Dân đâu?"

Thần Trung Húc sợ đến run cả người.

"Cậu ấy… Cậu ấy… Cậu ấy chết rồi!"

Thôi Chinh Tú kinh ngạc: "Chết rồi? Chết thế nào? Ông làm thị trưởng kiểu gì vậy?"

Thần Trung Húc không dám nói Kim Hỷ Dân bị chính con chó của mình cắn chết, chỉ muốn đổ hết tội lỗi cho nhà Ba Ô và Lý Dục Thần.

"Là, là bị mấy tên dân đen này đánh chết! Tôi... Tôi đến muộn một bước!"

Thôi Chinh Tú nổi giận đùng đùng: "Bắt hết lại cho tôi! Bắt hết lại!"

"Đúng, bắt hết chúng lại! Bắt hết mấy tên dân đen này lại!" Thần Trung Húc có chỗ dựa rồi, lá gan cũng lớn hơn, hơn nữa ông ta thấy tên họ Lý kia đi tìm đạo tông Hoa Lang gây phiền phức, chắc cũng không về được nữa.

"Bắt cả ông ta lại!" Thôi Chinh Tú chỉ tay vào Thần Trung Húc nói.

Cảnh sát và quân đội tiến lên còng tay Thần Trung Húc ra sau lưng rồi còng lại.

"Ối, quận trưởng đại nhân! Quận trưởng đại nhân! Không liên quan đến tôi mà!" Thần Trung Húc cầu xin.

"Aiss chết tiệt!" Thôi Chinh Tú mắng lớn hơn: "Thằng gà mờ nhà ông không biết Kim Hỷ Dân là em vợ tôi à? Nó chết rồi, tôi phải trả lời với vợ tôi thế nào? Aiss chết tiệt! Tiêu đời rồi!"

Ông ta càng mắng càng tức, muốn đánh Thần Trung Húc, nhất thời không tìm thấy thứ gì nên thuận tay lấy điện thoại Arirang của mình đập liên tiếp vào đầu Thần Trung Húc.

Đầu Thần Trung Húc toàn là máu, nếu không phải đúng lúc điện thoại của Thôi Chinh Tú reo lên thì không biết chừng đầu ông ta sẽ vỡ toác ra mất.

Thôi Chinh Tú tức giận nhìn màn hình điện thoại, màn hình đã vỡ, bị máu làm bẩn, không nhìn rõ số điện thoại gọi đến. Ông ta nghe máy, điện thoại đã kết nối nhưng không nghe thấy tiếng gì.

"Aiss chết tiệt!"

Thôi Chinh Tú đập mạnh điện thoại xuống đất.

Ông ta quay người lại nhìn gia đình Ba Ô đã bị khống chế, hung dữ hỏi: "Ai làm? Ai giết chết em vợ tao?"

Ba Ô nói: "Quận trưởng đại nhân, không ai giết cậu ta cả, Kim Hỷ Dân bị chó của thị trưởng đại nhân cắn chết mà!"

"Hả?"

Thôi Chinh Tú quay người nhìn mặt Thần Trung Húc đầy máu.

Thần Trung Húc sợ đến mặt mày xanh mét, máu vẫn chảy trông như quả dưa hấu bị bổ đôi.

"Quận trưởng đại nhân! Không phải, đừng nghe mấy tên dân đen nói bậy! Là bọn họ, bọn họ dùng tà thuật khống chế con chó của tôi!"

Thôi Chinh Tú xoa đầu, đầu óc đau như búa bổ.

"Giết! Giết hết cho tôi! Giết tại chỗ!" Ông ta đột nhiên gào lên.

Vài người lính đẩy gia đình Ba Ô và Thần Trung Húc vào góc tường, sau đó đứng thành một hàng, giơ súng nhắm vào họ.

Đột nhiên, hư không lóe lên một luồng sáng, một người xuất hiện.

Gia đình Ba Ô mừng rỡ: "Công tử Lý!"

Ngay cả Thần Trung Húc khi nhìn thấy Lý Dục Thần cũng thấy rất thân thiết.

Những người lính thấy đột nhiên có thêm một người thì thấy khó hiểu, không biết có nên nổ súng hay không.

Quận trưởng Thôi Chinh Tú cũng hơi mơ hồ, người này từ đâu chui ra vậy?

"Mày là ai?"

"Tốt nhất là ông nên bảo thuộc hạ của ông hạ súng xuống đi."

Thôi Chinh Tú sửng sốt, ở địa bàn quận Tam Trì Uyên, đây là lần đầu tiên ông ta thấy người nói chuyện với mình như vậy.

"Nếu không thì sao?"

"Thì ông sẽ hối hận, hối hận cả đời đấy."

"Ha ha ha..." Thôi Chinh Tú cười lớn: "Hối hận ư?! Ha ha ha, tao muốn xem mày làm thế nào để tao hối hận đấy? Bắn!"

Ông ta ra lệnh.

Những người lính lại giơ súng lên một lần nữa, ngay khi bọn họ chuẩn bị bóp cò thì trên bầu trời vang lên một tiếng nổ, một quả pháo hiệu bay lên không trung.

Thôi Chinh Tú vừa nhìn thấy màu sắc của quả pháo hiệu thì trong lòng đã thấy khó hiểu.

Đây là tín hiệu quân sự, có nghĩa là tất cả các đơn vị quân sự gần đó phải dừng mọi hành động ngay lập tức, chờ chỉ thị.

'Chuyện gì thế này? Ai đến vậy?'

Thôi Chinh Tú vẫy tay ra lệnh cho những người lính hạ súng xuống.

Không bao lâu sau, trên bầu trời truyền đến tiếng ù ù, hai chiếc trực thăng lao tới.

Máy bay hạ cánh trên bãi đất trống bên ngoài thôn.

Dưới sự bảo vệ của một đội lính, một người đàn ông trung niên mặc đồ Tôn Trung Sơn chạy vào đường thôn, xông vào sân nhà Ba Ô.

"Đạo Lệnh đại nhân!" Thôi Chinh Tú kinh ngạc: "Sao ngài lại đến đây?"

Thần Trung Húc càng kinh ngạc hơn, không biết hôm nay bị làm sao, cái thôn Bạch Thần nhỏ bé này toàn là những nhân vật lớn như vậy.

Người trước mặt chính là Đạo Lệnh của quận Tam Trì Uyên, tức là Lý Thừa Hi.

"Gọi điện cho ông, sao ông lại cúp máy của tôi?" Lý Thừa Hi đi đến trước mặt Thôi Chinh Tú, tay cầm điện thoại hỏi ông ta.

Thôi Chinh Tú ngạc nhiên nói: "Đạo Lệnh đại nhân, tôi không biết là ngài gọi, điện thoại của tôi hỏng rồi."

"Hỏng rồi?" Lý Thừa Hi nổi giận, cầm điện thoại đập vào đầu Thôi Chinh Tú: "Aiss! Tôi làm điện thoại của ông hỏng à! Tôi làm điện thoại của ông hỏng à! Muốn tôi mất chức thì cứ nói thẳng! Cái thằng óc chó này!"

Nhìn Đạo Lệnh đại nhân dùng điện thoại đập vào đầu quận trưởng đại nhân, không hiểu sao thị trưởng Thần Trung Húc lại thấy thích thú.
Chương 1068: Người nối nghiệp

Lý Thừa Hi đánh Thôi Chinh Tú xong thì cuối cùng cũng thở hắt ra một hơi.

Ông ta thở hồng hộc rồi lau vết máu trên điện thoại.

Thôi Chinh Tú ôm đầu, mặt đầy máu, hỏi: "Đạo Lệnh đại nhân, rốt cuộc là vì sao thế? Mặc dù ngài là Đạo Lệnh nhưng tôi cũng là thị trưởng của Tam Trì Uyên, ngài không thể tùy tiện đánh tôi như thế được! Tôi muốn đi khiếu nại ngài!”

“Khiếu nại?” Lý Thừa Hi nhìn ông ta một cái rồi cười lạnh nói: "Aiss chết tiệt! Ông cứ việc đi khiếu nại đi, tôi xem ai sẽ nghe ông nói. Bắt bạn của quốc chủ mà còn dám ăn nói ngông cuồng ở đây.”

“Bạn của quốc chủ?” Thôi Chinh Tú đần người luôn.

Lý Thừa Hi không thèm để ý đến ông ta nữa, nhìn về phía Lý Dục Thần cùng cả nhà Ba Ô ở trong góc tường.

“Xin hỏi, vị nào là Lý công tử?”

“Là tôi.”

“Aizza, tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi! Tôi đến muộn rồi!” Lý Thừa Hi đổi sang một gương mặt tươi cười nịnh nọt lấy lòng: “Lý công tử quả nhiên là một người tuấn tú lịch sự, tài năng thiên bẩm, đúng thật là đã gặp nhau quá muộn màng. Kẻ hèn này cũng họ Lý, năm trăm năm trước..."

Ông ta muốn nói năm trăm năm trước là người một nhà nhưng có lẽ cảm thấy không thích hợp nên đã dừng lại.

Lý Dục Thần cười cười nói: “Nếu ông đã đến thì hẳn là biết nên làm như thế nào rồi chứ?”

“Biết, biết!” Lý Thừa Hi gật đầu, sau đó nhìn về phía Ba Ô: “Vị này chính là Ba Ô tiên sinh nhỉ?”

Ông ta đột nhiên đứng thẳng người dậy, sắc mặt nghiêm nghị, mang theo dáng vẻ trang trọng mà uy nghiêm.

“Phụng lệnh của quốc chủ, bổ nhiệm Ba Ô trở thành người bảo vệ núi Bạch Sơn, trưởng thôn của thôn Bạch Thần, giữ nguyên tước hiệu, cha truyền con nối. Lưỡng Giang đạo, quận Tam Trì Uyên và các cấp chính phủ khác đều không được ảnh hưởng đến việc thực hiện nhiệm vụ dưới bất kỳ hình thức hay bất kỳ lý do gì, và phải toàn lực ủng hộ trong phạm vi quyền hạn và chức trách.”

Lý Thừa Hi vừa dứt lời, quận trưởng Thôi Chinh Tú và thị trưởng Thân Trung Húc đều ngẩn người ngay tại chỗ.

Ba Ô trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên khóc òa lên, ông lão tủi thân giống như một đứa trẻ.

Ba Kỳ Lan và Ayna cũng lau nước mắt.

Lý Dục Thần biết, có sự ủng hộ của quốc chủ và Đạo Lệnh, gia đình này sẽ không cần phải lo lắng về đời sống sau này nữa. Còn về tương lai sẽ như thế nào thì ai biết được cơ chứ?

Anh nhìn thoáng qua vết còng tay trên cổ tay của Ba Ô rồi nói với thị trưởng Thân Trung Húc: “Tôi đã từng nói, nếu bọn họ thiếu một sợi tóc nào thì tôi sẽ nhổ hết tóc của ông xuống rồi nhét vào bên trong sọ não của ông.”

Thị trưởng đã sớm bị dọa sợ đến mức tê liệt. Hậu đài của lão già này là quốc chủ, hơn nữa xem ra mối quan hệ với quốc chủ còn tốt hơn so với cái người là quốc sư kia.

"Đại nhân! Tha mạng! Chuyện này không thể trách tôi được!”

Lý Dục Thần vung tay lên, tóc trên đầu Thân Trung Húc liền rơi xuống dưới thành một chùm, trên đỉnh đầu nứt ra một vết nứt, chùm tóc chui vào bên trong vết nứt đó, lộ ra một nửa, nhìn từ xa trông giống như đỉnh của cái búi sắt.

“Sau này trời mưa nhớ che ô, cẩn thận nước rơi vào đầu." Lý Dục Thần nói.

Thân Trung Húc may mắn nhặt về được một mạng, thiên ơn vạn tạ.

Lý Dục Thần nhìn Lý Thừa Hi và Thôi Chinh Tú rồi nói: “Có phải các ông cũng muốn hớt tóc không?”

Hai người vốn còn muốn ở lại để lôi kéo làm quen với Lý Dục Thần, nhưng vừa nghe lời này đã vội vàng khom người chắp tay hành lễ cáo lui, đặc biệt là Thôi Chinh Tú, chạy nhanh hơn bất cứ ai.

Mọi người đều đã đi hết rồi, chỉ còn lại cả nhà Ba Ô.

Lý Dục Thần muốn đi xem con sông u ám đó một chút.

Ba Ô liền đưa Lý Dục Thần vào trong núi, đi đến một sơn động bí ẩn.

Lối vào của sơn động này hết sức nhỏ hẹp, mọc đầy cỏ dại và dây leo, người bình thường thật sự không thể phát hiện ra nó, cho dù có phát hiện thì cũng sẽ không đi vào, bởi vì nhìn sơ qua đây chỉ là một khe đá rộng cỡ bằng một người, bắt buộc phải nghiêng người mới có thể đi vào.

Lý Dục Thần đi theo Ba Ô vào bên trong, sau khi đi vào khoảng hơn mười mét mới trở nên rộng hơn một chút, sau khi đi một quãng đường quanh co, khúc khuỷu, cuối cùng cũng xuất hiện một hang động tương đối rộng rãi.

Một dòng sông ngầm xuất hiện trước mặt, quanh co khúc khuỷu, đi xuyên vào bên trong vách núi.

Ba Ô tiếp tục dẫn đường, đi dọc theo dòng sông ngầm, xuyên qua sơn động, vượt qua màn nước, đi khoảng hơn mười dặm, cuối cùng cũng đến nơi.

Ở đó có một vách đá, trên vách đá có một cánh cửa lớn.

Cánh cửa cao mấy trượng, có hai cửa, mỗi cửa rộng khoảng hai mét, trông rất hùng vĩ mà lại quỷ dị ở dưới lòng đất này.

Nước của con sông ngầm đến đây thì không còn nữa, cũng không biết đã chảy đến nơi nào.

Ba Ô chiếu đèn pin vào cánh cửa rồi nói: “Công tử, cậu nhìn xem, chính là nơi này. Trước đây không hề nhìn thấy cánh cửa này, nơi này chỉ có một vách đá trơ trụi, hôm qua núi Bạch Đầu có thiên chấn, đá vụn rơi xuống mới để lộ ra một cánh cửa như vậy. Cậu nhìn chỗ này đi, còn có một khe hở.”

Đèn pin chiếu vào giữa hai bên cánh cửa, quả thật có một khe hở. Bên trong khe hở đó tối tăm như thể đó là nơi mà hàng vạn con quỷ đang ngủ say.

Lý Dục Thần khẽ cau mày.

Hiện giờ anh đang ở cảnh giới tam trọng lôi kiếp, thần thức lại không thể xuyên qua cánh cửa này.

Cho dù đi vào bằng cách xuyên qua khe cửa thì thần thức cũng không thể phóng ra xa, mà chỉ cảm thấy phía sau cửa và bên ngoài là hai thế giới.

Anh đi đến trước cửa, đặt tay lên cánh cửa, tay đặt vào lạnh lẽo mà cơn gió nhẹ thổi qua nơi khe cửa hở ra lại càng lạnh thấu xương hơn.

May mắn Ba Ô không liều lĩnh đẩy cửa đi vào bên trong, vì chỉ riêng âm khí ở trong này cũng đã có thể biến ông ấy thành âm thi.

“Ba Ô, ông về trước đi." Lý Dục Thần nói.

Ba Ô không hề trả lời lại.

Lý Dục Thần cảm thấy kỳ quái, anh quay đầu lại thì thấy Ba Ô đang đứng ngây ngốc ở nơi đó, cơ thể khẽ run lên nhè nhẹ, trong ánh mắt đan xen sự kích động và sợ hãi.

Anh nhìn theo ánh mắt của Ba Ô thì nhìn thấy một bóng người màu trắng đang đứng trong hồ nước ở cuối dòng sông u ám mà anh vừa đi qua.

Đó là một cô gái nhỏ, dáng người nhỏ nhắn, mặc một chiếc váy dài màu trắng.

Lý Dục Thần nhận ra đó chính là Vưu Hinh.

Mặc dù tuổi tác không giống nhau, nhưng khuôn mặt và ngũ quan đều giống nhau, giống y hệt Vưu Hinh mà anh đã gặp trong ảo cảnh.

Anh cảm thấy trái tim của bản thân đập thình thịch.

Nhưng anh không hề động đậy, bởi vì anh biết, đây chỉ là linh hồn thiếu nữ của Vưu Hinh, không phải là Vưu Hinh mà anh đã từng gặp và càng không phải là Ô Mộc Thiếp.

Cô gái này sẽ không nhận ra anh.

Đôi mắt của Ba Ô đã ngập ngụa nước mắt.

“Vưu Hinh! Vưu Hinh!” ông ấy hét lên rồi chạy về phía cô ta.

Lý Dục Thần không muốn quấy rầy Ba Ô, thân ảnh của anh chợt lóe lên rồi lẻn vào bên trong cánh cửa thần bí đó thông qua vết nứt trên cánh cửa.

Đây là một thế giới u ám, ngay cả thần thức cũng đều không thể phóng ra xa, hoặc có thể nói, dường như không gian ở nơi này không giống với thế giới bên ngoài, là dạng bị bóp méo, có một loại cảm giác không chân thật.

“Cậu đến rồi!”

Một giọng nói phát ra từ bên trong màn sương xám xịt.

Lý Dục Thần nhìn thấy một người đang ngồi ở trên mặt đất lạnh lẽo.

Người đó đang mặc quần áo màu trắng, sắc mặt tái nhợt giống như một tờ giấy trong suốt, có thể mơ hồ nhìn thấy mạch máu và xương cốt ở bên trong.

“Ông là ai?”

“Âm Vô Tà”

Người đó đứng dậy, vươn người một lúc lâu như thể xương cốt đã trở nên hơi cứng ngắc bởi vì đã ngồi quá lâu.

“Cậu đến rồi, thế thì tốt rồi.”

“Tôi đến là tốt?” Lý Dục Thần kinh ngạc: “Ông đang nói cái gì vậy?”

“Tôi đã đợi ở đây ba nghìn năm rồi, chỉ vì để đợi một người đến đây.”

“Sao ông biết tôi là người mà ông đang đợi?”

“Cậu có thể đi vào đây thì nhất định là cậu.”

Vẻ mặt của Âm Vô Tà không có cảm xúc, toàn thân toát ra một luồng khí tức lạnh lẽo.

“Đợi tôi làm gì?”

“Đương nhiên là nối nghiệp của tôi.” Âm Vô Tà nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom