-
Chương 1055-1058
Chương 1055: Cấm địa
“Vưu Hinh...”
Lý Dục Thần lặng lẽ đọc tên của cô ta.
Trời đã hoàn toàn tối, ánh trăng chiếu vào cơ thể cô ta phủ thêm lên người cô ta một luồng ánh sáng thánh thiện.
Anh đưa tay lên, chậm rãi vuốt ve khuôn mặt và đường chân tóc của cô ta.
“Mộng Đình!”
Lý Dục Thần cũng không biết vì sao mà anh lại nhớ đến Lâm Mộng Đình.
Ngũ quan của cô gái đang đứng trước mặt anh hoàn toàn khác với Lâm Mộng Đình nhưng lại khiến anh cảm thấy hai người bọn họ rất giống nhau.
“Mộng Đình là ai?” Vưu Hinh tò mò hỏi.
“Cô ấy là vợ của tôi.”
“À, thế thì chắc chắn cô ấy rất xinh đẹp.”
“Đúng vậy, cô ấy cũng đẹp giống cô vậy.”
Ngay vào lúc này, một giọng nói tức giận vang lên: “Vưu Hinh! đang nói chuyện với ai đấy?”
Sau đó đèn được bật sáng lên, một người đàn ông lao ra khỏi nhà, trong tay còn cầm theo một cây gậy gỗ.
“Được lắm, mày lại dám hẹn hò với cái thằng ất ơ nào đấy! Để tao xem xem là tên yếu đuối từ đâu đến dám đánh chủ ý lên Vưu Hinh của nhà tao.”
Vưu Hinh giật mình, vội vã kéo Lý Dục Thần bỏ chạy.
“Chạy nhanh lên, đó là bố tôi! Ông ấy sẽ đánh chết anh mất!”
Lý Dục Thần chạy theo sau Vưu Hinh.
Nhưng phía sau còn có giọng nói giận dữ của bố Vưu Hinh: “Các người chạy đi đâu! Các người đứng lại! Ta muốn đánh chết các ngươi!”
“Vưu Hinh, con khốn này, tao biết ngay sẽ chẳng có chuyện tốt đẹp nếu mày tỉnh lại mà. Đạo Lăng đại nhân vừa mới tuần tra nơi này, để đề phòng ảnh hưởng của phía bên kia sẽ gây ra những chuyện làm bài hoại thuần phong mỹ tục đấy. Mày dám lén lút qua lại với đàn ông, tao sẽ cho mày biết tay!”
Người dân trong thôn bị ông ta làm phiền, đèn lần lượt được bật lên, thậm chí ngay cả chó cũng sủa theo.
Các thôn dân bước ra khỏi nhà và nhanh chóng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“A, thì ra là Vưu Hinh lén lút qua lại với đàn ông à!”
“Vưu Hinh hôn mê nhiều năm như vậy, vừa mới tỉnh dậy đã được bao lâu đâu mà, sao cô ta có thể lén lút qua lại với đàn ông được cơ chứ?”
“Thằng đấy ở đâu đến thế? Có phải hắn đến từ bên kia núi không? Bắt hắn lại, đừng để hắn chạy mất!”
"Đúng, đừng để hắn chạy mất! Vưu Hinh là một cô gái đơn thuần, nhất định đã bị hắn lừa! Bên kia núi có rất nhiều kẻ lừa dối!!"
"Bắt hắn lại! Đánh chết hắn!"
...
Càng ngày càng có nhiều người cầm theo cả gậy gỗ và rìu ra để chặn đường ra khỏi thôn.
Chó trong thôn cũng sủa inh ỏi.
Lý Dục Thần mặc cho Vưu Hinh kéo anh đi, chạy trái chạy phải trong thôn nhỏ.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã bị chặn ở một góc nhỏ.
Mọi người dồn đến, bố của Vưu Hinh đứng ở phía trước.
Trông ông ta rất thô lỗ, râu ria mọc đầy mặt, đôi mắt đầy tơ máu, vừa mở miệng đã ngửi thấy đầy mùi rượu.
“Vưu Hinh, con khốn này, mày hủy hoại thanh danh của tao, mau theo tao về nhà!”
"Không!" Vưu Hinh trở lên bướng bỉnh, cô ta nắm chặt tay của Lý Dục Thần: "Con sẽ không về với bố đâu!”
“Khốn kiếp! Con khốn kia! Mày thà đi với cái thằng ất ơ này chứ không cần về nhà nữa sao?”
“Anh ấy không phải thằng ất ơ nào hết! Anh ấy đến từ bên kia núi, bởi vì quần áo của anh ấy ướt nên con mới đưa quần áo của anh trai cho anh ấy thay.”
Lời của Vưu Hinh đã xác nhận suy đoán của các thôn dân.
“Quả nhiên là người đến từ bên kia núi! Người từ bên kia núi sang đây để lừa gạt nữ thần của chúng ta!”
“Vưu Hinh, cháu vẫn luôn hôn mê nên không biết người ở bên ngoài xấu xa đến mức nào đâu, cháu mau về với bố đi!”
...
Mọi người mỗi người một câu cố gắng khuyên nhủ cô ta nhưng Vưu Hinh vẫn đứng im bất động và vô cùng kiên định bảo vệ Lý Dục Thần ở phía sau lưng.
“Vưu Hinh, nếu mày còn tiếp tục bảo vệ hắn, thì ngay cả mày tao cũng đánh luôn!”
Bố của Vưu Hinh giơ cây gậy gỗ lao đến.
Vụt lại
Vưu Hinh đối mặt với cây gậy gỗ mà không hề né tránh, ánh mắt kiên định lạ thường.
“Bố đánh con đi, đánh chết con như bố đánh chết mẹ ấy!” Cô ta nói.
Lời của Vưu Hinh đã chọc giận bố cô ta, ông ta rất tức giận, lực trên tay cũng tăng lên không ít.
Lý Dục Thần kéo Vưu Hinh về phía sau anh.
Nhưng khi anh nhìn thấy bố của Vưu Hinh đã lao đến trước mặt mình và vung cây gậy gỗ lên không trung thì anh chợt giật mình.
Bởi vì anh phát hiện anh không thể xuất ra chút pháp lực nào.
Anh giơ tay lên làm động tác đỡ cây gậy theo bản năng.
Một tiếng ‘rắc’ vang lên, cây gậy gỗ vỡ thành hai khúc.
Trên cánh tay của anh truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt.
Sao có thể như vậy?
Lý Dục Thần kinh ngạc nhìn cánh tay sưng tấy của mình.
Trải qua hai lần lịch kiếp, cơ thể của anh vốn dã trở lên cứng chắc như kim cương, ngay cả đạn cũng có thể dễ dàng chặn lại, thế mà giờ đây anh lại bị thương bởi một cây gậy gỗ!
Anh nhìn khắp xung quanh, dường như có một sức mạnh bí ẩn nào đó đã bao trùm nơi đây, khiến anh mất hết pháp lực và trở nên giống như một người bình thường.
Bố của Vưu Hinh sửng sốt một lúc vì cây gậy gỗ bị gãy, sau đó ông ta lại tức giận tìm kiếm xung quanh rồi nhặt một chiếc rìu ở trong góc tường lên và bước đến với vẻ mặt hung dữ.
"Đánh chết hắn đi!"
"Giết chết hắn!"
Sau lưng ông ta chính là những tiếng gầm giận dữ của dân làng và những tiếng chó sủa điên cuồng.
“Gâu gâu gâu...”
Lý Dục Thần chịu đựng cơn đau, anh cố gắng bình tĩnh nhất có thể và sắp xếp lại suy nghĩ của chính mình.
Không bình thường, chuyện này tuyệt đối không bình thường.
Cho dù có một trận pháp thần kỳ nào đó đảo ngược trục tâm linh của trời đất và khiến bản thân anh mất đi pháp lực thì cơ thể sau khi lịch kiếp cũng sẽ không biến mất.
Nếu đã tôi luyện thành thép thì sẽ không đột nhiên biến trở lại thành quặng sắt.
Chiếc rìu đang lao về phía anh.
Anh không thể ngăn cản nó nhưng nếu anh né tránh thì nhất định nó sẽ chém về phía Vưu Hinh đang ở phía sau.
Vì để cứu anh mà cô gái này đã tình nguyện bị bôi nhọ thanh danh. Một cô gái giống như vậy thì sao anh có thể nhẫn tâm nhìn cô ta bị thương được?
“Mau tránh đi, bố tôi thật sự sẽ giết chết anh đấy!”
Vưu Hinh hét lên, cố gắng kéo Lý Dục Thần ra phía sau để cô ta tự mình chịu nhát rìu này.
Đương nhiên Lý Dục Thần không chịu.
Vì thế hai người bọn họ liền ôm lấy nhau.
Lý Dục Thần ôm cô ta thật chặt rồi xoay người chĩa lưng về hướng của chiếc rìu đang bổ xuống.
Anh cảm nhận được sự mềm mại ở trong vòng tay, gần như khuôn mặt của anh đang kề sát mặt của cô ta, anh cũng nhìn thấy nỗi buồn và những giọt nước mắt trong veo trong đôi mắt ấy.
"Tại sao..." cô ta nhẹ nhàng hỏi.
Nhưng cô ta còn chưa kịp nói hết câu thì môi đã bị hôn.
Giống như ngọn lửa thắp sáng trong đêm tối, ngọn lửa bùng cháy cùng hơi ấm đã bao bọc lấy cô ta và anh.
Lý Dục Thần cảm nhận được tiếng rít ở phía sau lưng, đó là tiếng rìu vụt qua trong không khí.
“Bố! Bố dừng tay lại!”
Giọng nói của một người phụ nữ vang lên.
"Chị!" Trong mắt Vưu Hinh lộ ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.
Lý Dục Thần quay người lại, anh nhìn thấy một người phụ nữ đang ôm chặt bố của Vưu Hinh.
“Bố, bố điên rồi sao? Đấy là Vưu Hinh! Là con gái của bố mà!”
“Ayna, buông bố ra! Đấy không phải là con gái của bố! Đấy là một con khốn xấu xa! Nó đã hủy hoại gia phong của gia đình chúng ta! Bố muốn đánh chết đôi cẩu nam nữ này!”
“Vưu Hinh, chạy mau! Mau chạy đi!” Chị gái Ayna hét lên.
Lúc này Vưu Hinh mới như tỉnh lại từ trong mộng rồi kéo Lý Dục Thần chạy ngang qua người bố cô ta.
Nhưng con đường ra khỏi thôn đã bị thôn dân chặn lại nên hai người bọn họ không còn đường nào để đi.
Bọn họ trèo lên bức tường khá thấp ở bên cạnh, phía sau nó chính là một sơn cốc sâu thẳm.
Mấy con chó đuổi sát theo bọn họ, mặc dù chúng không tiến lên cắn nhưng vẫn một mực đuổi theo và sủa điên cuồng.
Ánh đèn pin và tiếng bước chân lộn xộn của thôn dân càng ngày càng gần hơn.
Vưu Hinh do dự một lát, sau đó kéo Lý Dục Thần nhảy xuống sơn cốc sâu thẳm.
Sau lưng truyền đến những giọng nói kinh hãi của thôn dân:
“Vưu Hinh! Các cháu không thể đi vào đó đâu, nơi đó là cấm địa!"
“Vưu Hinh...!”
trong sơn cốc sâu thẳm, tiếng hò hét của thôn dân ngày một xa dần và sau lưng cũng không còn ai đuổi theo bọn họ nữa.
Lý Dục Thần phát hiện linh khí của nơi này vô cùng dồi dào nhưng anh vẫn không thể nào khôi phục được pháp lực của bản thân, cơ thể yếu ớt giống như một đứa trẻ sơ sinh.
Điều này khiến anh cảm thấy rất ngột ngạt, như thể mặt anh bị che lại bằng mặt nạ dưỡng khí, cũng giống như phổi bị mất khả năng hô hấp.
"Đây là nơi nào?" Anh hỏi.
“Tôi cũng không biết.” Vưu Hinh nói: “Chưa từng có người đi vào trong này, người xưa đều nói nơi này chính là cấm địa.”
Chương 1056: Lời nguyền
Bọn họ đi trong đêm tối.
Đi qua một đoạn đường núi gồ ghề, phía trước bỗng nhiên rộng mở thông thoáng, từng mảng hoa rực rỡ nở rộ trước mắt như thể ánh sao trên trời rơi xuống điểm xuyết trên mặt đất hoặc cũng có thể là cánh hoa trên mặt đất bay lên để trang trí cho bầu trời.
"Oa! Ở đây đẹp quá!"
Vưu Hinh xoay người lại, váy bay trong làn hoa như một chú bướm xinh đẹp nhẹ nhàng.
Lý Dục Thần nhìn cô, không khỏi có chút ngây ngốc.
"Mộng Đình..." Anh khẽ gọi một tiếng.
"Hửm? Anh gọi tôi sao?" Vưu Hinh quay đầu lại cười với anh.
Lý Dục Thần hơi sửng sốt mới biết mình lại gọi nhầm.
"Vưu Hinh, sao họ nói cô vẫn còn ngủ say?"
"Vì hồi nhỏ tôi mắc một căn bệnh lạ, phải ngủ thường xuyên, ngủ một giấc rất rất lâu, cũng không biết khi nào sẽ tỉnh dậy. Có khi vài tháng tỉnh một lần, có khi vài năm tỉnh một lần."
"Thì ra là vậy!"
Lý Dục Thần không biết nên an ủi cô như thế nào, mắc phải căn bệnh như vậy cũng không biết là may mắn hay bất hạnh.
"Mẹ cô đâu?"
Vưu Hinh lắc đầu rồi ngồi xuống giữa những bông hoa, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao.
Khuôn mặt cô thoáng chút buồn.
"Hồi nhỏ, mỗi lần tôi tỉnh lại đều thấy bố uống rượu chửi bới, ông ấy mắng tôi là đồ bỏ đi chỉ biết ngủ, mẹ bảo vệ tôi thì bố lại đánh bà ấy, mẹ lại ôm tôi khóc. Tôi hỏi mẹ, bố là người xấu sao? Bà ấy nói không phải, bố không phải người xấu, bố chỉ cố chấp giống như đá trên núi thôi."
"Sau đó có một lần tỉnh lại, tôi không thấy mẹ nữa. Họ nói mẹ đi rồi và sẽ không bao giờ quay lại nữa. Có người thì nói mẹ chết rồi, tôi biết mẹ không chết, bà ấy lên thiên đường rồi. Mẹ đang nhìn tôi đấy, anh xem, đó là mắt của bà ấy kìa!"
Vưu Hinh chỉ vào bầu trời đầy sao nói.
"Người vừa nãy là chị gái cô sao?"
"Đúng vậy, chị tôi tên Ayna, chị ấy làm việc trên núi, phụ trách trông coi cáp treo. Chị tôi rất nghiêm khắc nhưng chị ấy rất tốt với tôi."
"Ayna, A Y Na..." Lý Dục Thần lẩm bẩm: "Tên của hai người lạ thật."
"Thật sao?" Vưu Hinh ngạc nhiên nhìn anh: "Hình như đúng là có chút vậy thật, con nhà người ta đều tên là Tố Hi, Mẫn Ân, Hiếu Châu, Nghiên Tú gì đó, chỉ có tên tôi và chị gái là đặc biệt, của chị tôi lại còn có ba chữ. À đúng rồi, tên anh trai tôi cũng rất đặc biệt, anh ấy tên Ba Kỳ Lan."
"Anh trai cô đâu?"
"Tôi cũng không biết. Anh trai rất ít khi ở nhà, cũng rất ít nói. Anh ấy là một người kỳ lạ giống như tên của anh ấy vậy."
Lý Dục Thần cảm thán, đây đúng là một gia đình kỳ lạ.
Nhưng nghĩ đến nơi kỳ lạ này, ngay cả pháp lực cũng không thể sử dụng, sức mạnh thể xác của lôi kiếp cũng sẽ biến mất thì chuyện gì xảy ra cũng là bình thường thôi.
"Tiếp theo chúng ta đi đâu đây?"
"Chúng ta..." Vưu Hinh ngồi trong biển hoa, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, hai tay cô ta đan vào nhau rồi đặt trước ngực: "Kết hôn đi!"
Cô ta nói một cách tự nhiên như thể đang nói về việc ăn cơm uống nước vậy nhưng lại rất chân thành.
Lý Dục Thần sửng sốt, những lời bất ngờ của cô gái nhỏ này khiến anh kinh ngạc, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
"Lúc anh hôn tôi, tôi đã quyết định sẽ lấy anh rồi!"
Cô ta quay đầu nhìn Lý Dục Thần, trên mặt nở nụ cười, trong mắt tràn đầy sự mong đợi.
"Anh xem, nơi này đẹp biết bao! Những bông hoa này, những vì sao này... Mẹ tôi đang ở trên trời chúc phúc cho chúng ta đấy!"
"Tôi…” Lý Dục Thần có hơi hổ thẹn, anh nhớ lại sự đường đột và hấp tấp vừa rồi, đáng lẽ anh không nên xâm phạm một cô gái ngây thơ như vậy: "Tôi... Tôi có vợ rồi, cô ấy tên là Mộng Đình."
Ánh mắt Vưu Hinh tối sầm lại, một tia thất vọng thoáng qua trên khuôn mặt cô ta nhưng rất nhanh cô ta lại cười.
"Hầy, đúng là viển vông thật!" Cô ta thở dài rồi đứng dậy: "Tôi biết mà, cảnh đẹp đến mấy cũng không thể giữ lại được, cuộc đời cũng giống như nước trong sông vậy, cứ trôi mãi. Vì vậy tôi thích Thiên Trì, nó mãi mãi nằm yên bình trong vòng tay của những ngọn núi, núi còn thì nó sẽ còn mãi."
"Ngọn núi của tôi ở đâu nhỉ?" Vưu Hinh đứng giữa những bông hoa rực rỡ dường như có một sự lưu luyến vô hạn: "Chúng ta đi thôi!"
Cô ta lặng lẽ đi trước.
Lý Dục Thần lặng lẽ đi theo.
Hoa nở dọc đường, sao đêm theo chân.
Chỉ là hai người vẫn luôn một trước một sau, giữ khoảng cách một bước. Bước chân này khiến mọi điều tốt đẹp và niềm vui tan thành mây khói biến thành nỗi buồn và tiếc nuối.
"Vưu Hinh, đứng lại!"
Phía trước đột nhiên xuất hiện một người đàn ông, cao lớn, khỏe mạnh, đứng đó như một ngọn núi.
"Anh trai!" Vưu Hinh ngạc nhiên nhìn người đàn ông: "Sao anh lại ở đây?"
"Câu này phải là anh hỏi em mới đúng, sao em lại đến đây? Đây là cấm địa mà!" Ba Kỳ Lan nghiêm nghị nói.
"Em..." Vưu Hinh không muốn nói ra sự thật nhưng cô ta lại không giỏi nói dối.
"Anh hiểu rồi." Ba Kỳ Lan nhìn Lý Dục Thần sau lưng Vưu Hinh: "Em bị tên đàn ông dị tộc này lừa rồi!"
"Không! Anh ấy không lừa em, là em dẫn anh ấy đến đây."
"Vưu Hinh, em phải biết đây là cấm địa, những người vào đây đều phải chết!"
"Tại sao?"
"Đây là lời nguyền cổ xưa, là ý muốn của thần linh."
"Vậy tại sao anh lại ở đây?"
"Vì anh là người bảo vệ của thần linh." Trên người Ba Kỳ Lan có một luồng uy thế đặc biệt như thể đã có được sức mạnh của thần linh vậy.
"Anh trai!" Vưu Hinh ngạc nhiên nhìn anh trai: "Anh muốn giết bọn em sao?"
Trong mắt Ba Kỳ Lan lộ ra một tia thương xót.
"Vưu Hinh, em là em gái của anh, anh không muốn em chết. Về nhà đi, ngủ đi! Nhưng người đàn ông đi cùng em này, anh ta phải chết!"
"Không! Em không cho phép anh giết anh ấy!" Vưu Hinh nói.
"Em muốn vì một người xa lạ mà làm trái với anh sao?"
"Em... Em không muốn làm trái với anh nhưng anh ấy không phải là người xa lạ, anh ấy... Anh ấy là... Anh ấy là người trong lòng em!" Trên mặt Vưu Hinh thoáng ửng hồng: "Em đã trao hết mọi thứ của mình cho anh ấy rồi! Em là Thiên Trì, anh ấy chính là ngọn núi của em, là đỉnh Bạch Đầu của em!"
"Em nói gì cơ?" Ba Kỳ Lan kinh ngạc nhìn Lý Dục Thần: "Vưu Hinh, em làm anh thất vọng quá rồi!"
"Anh trai, em theo đuổi tình yêu đích thực của mình, anh nên vui mừng cho em chứ, giống như mẹ vậy!" Vưu Hinh nói.
"Mẹ..." Ba Kỳ Lan ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong mắt bỗng hiện lên vẻ bi thương: "Vưu Hinh, em có biết mẹ đã chết như thế nào không? Mẹ chết là vì lời nguyền của em đấy!"
Vưu Hinh kinh ngạc nhìn anh trai: "Em có lời nguyền gì?"
"Khi em được sinh ra, có một lời nguyền giáng xuống em, nói rằng một ngày nào đó em sẽ bị ác quỷ mang đi, làm thần linh nổi giận, gia tộc chúng ta sẽ vì thế mà bị trừng phạt, tất cả mọi người sẽ bị đày xuống địa ngục."
"Bố mắng em không phải vì em bị bệnh mà là vì sự không may mắn của em, em có thể mang đến tai họa cho gia đình. Mẹ vì thế mà đau lòng, đã nhiều lần cãi nhau với bố, không tiếc chịu trận đòn độc ác của bố vì em đấy."
"Bố từng là một người vĩ đại, là dũng sĩ trong mắt thôn dân, là niềm tự hào của mẹ và chúng ta. Từ khi em được sinh ra thì bố bắt đầu uống rượu, chửi bới, phát điên vì rượu. Đêm mẹ mất, bọn họ vẫn đang cãi nhau vì em."
"Vưu Hinh, bây giờ em xông vào cấm địa, quấy rầy thần linh đang ngủ say, tất cả những điều này đều ứng nghiệm lời nguyền trên người em. Anh không muốn điều đó là sự thật. Vưu Hinh, anh không muốn!"
Trong mắt Ba Kỳ Lan đã có nước mắt nhưng ánh mắt lại trở nên kiên định.
Sát khí trên người anh ta tăng lên.
"Nếu em muốn ngăn cản, anh sẽ giết cả em! Vưu Hinh, đừng trách anh, anh là người bảo vệ cấm địa! Toàn bộ gia tộc chúng ta đều là như vậy!"
Chương 1057: Pháp tắc không gian
Trong tay Ba Kỳ Lan xuất hiện một thanh đao dài, thân đao sáng loáng phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo của những vì sao.
"Anh ơi! Em cầu xin anh!"
Vưu Hinh lao tới ôm lấy Ba Kỳ Lan.
Nhưng Ba Kỳ Lan dường như không hề lay động, từ từ giơ đao lên.
"Anh trai!"
Trong giọng nói của Vưu Hinh chất chứa nỗi buồn và tuyệt vọng.
Cô ta ôm chặt lấy eo Ba Kỳ Lan rồi hét lớn với Lý Dục Thần: "Anh mau chạy đi! Mau chạy đi!"
Tất nhiên Lý Dục Thần sẽ không chạy.
Anh chưa bao giờ chạy trốn, càng không để một cô gái mạo hiểm tính mạng để bảo vệ mình.
"Vưu Hinh, để tôi!"
Anh bước tới, không hề sợ hãi đối mặt với lưỡi đao lạnh lẽo.
Ba Kỳ Lan gật đầu: "Xem ra anh cũng là một thằng đàn ông! Vưu Hinh, tránh ra, để anh ta đấu với anh."
Anh ta hất Vưu Hinh ra, đối mặt với Lý Dục Thần.
Vưu Hinh ngã vào bụi hoa rồi lại bò dậy, cô ta nhìn hai người đàn ông mà khóc nức nở.
Lý Dục Thần chăm chú nhìn Ba Kỳ Lan.
Trên người Ba Kỳ Lan có một sức mạnh như dã thú.
Hiện tại Lý Dục Thần không có thần thức nhưng vẫn có thể nhận ra sức mạnh này không phải từ bản thân anh ta mà là do một loại pháp thuật nào đó thêm vào.
Điều này chứng tỏ có thể nơi đây tồn tại pháp thuật, chỉ là pháp tắc không gian khác với bên ngoài mà thôi.
Có lẽ có một pháp trận vô cùng to lớn bao phủ không gian này, pháp trận được thiết kế với pháp tắc không gian và quy tắc Thiên Đạo khác với bên ngoài nên khiến anh mất đi tu vi và pháp cảnh.
Nhưng ở đây, làm sao lại có một pháp trận mạnh đến vậy, thậm chí có thể thay đổi cả quy tắc Thiên Đạo chứ?
Pháp trận tương tự mạnh nhất mà Lý Dục Thần biết cho đến hiện tại chính là kiếm trận Vạn Tiên ở trên Thiên Đô, kết nối với hư không bên ngoài vũ trụ.
Ngoài ra còn có bí cảnh do rồng canh giữ trong Hoang Trạch, thời không ở đó bị bóp méo, pháp tắc không gian khác với bên ngoài nhưng khi anh vào đó thì pháp lực tu vi không bị mất đi.
Sư huynh nói rằng trên đời có rất nhiều bí cảnh đang mở ra, chẳng lẽ đây cũng là một trong số đó?
Nếu đây là bí cảnh thì mình đã xông vào từ lúc nào?
Pháp trận mạnh mẽ này tồn tại để làm gì?
Là để che giấu một bí mật nào đó hay là để trấn áp một sự tồn tại mạnh mẽ như thần linh?
Nhìn bề ngoài Ba Kỳ Lan thì không mạnh lắm, nếu ở bên ngoài thì ngay cả Lâm Vân cũng có thể giết chết anh ta.
Nhưng trong không gian này, anh ta là bất khả chiến bại.
Anh ta là người bảo vệ cấm địa này, tương đương với việc không gian này đã mở cho anh ta một số quyền hạn nhất định, có được sức mạnh gia trì của thần linh.
Muốn đánh bại anh ta Lý Dục Thần chỉ có hai cách.
Một là phá hủy pháp trận, khiến pháp tắc không gian mất hiệu lực.
Nhưng một pháp trận to lớn như vậy, anh không nhìn ra được một chút manh mối nào, thậm chí còn không biết mình đã vào trận từ lúc nào, ngay cả cảnh vật trước mắt là thật hay giả anh cũng không rõ thì nói gì đến chuyện phá?
Hai là tìm hiểu rõ pháp tắc không gian ở đây, nắm được nguyên lý, thuận theo nó mà làm thì cũng có thể khôi phục lại tu vi pháp lực.
Thực ra thế giới hiện thực cũng vậy, chúng ta đều sống trong một thế giới có pháp tắc không gian đặc biệt, tất cả mọi người chỉ có thể sống dưới những quy tắc do Thiên Đạo đặt ra.
Cái gọi là tu hành hoặc là phá vỡ quy tắc hoặc là tìm hiểu rõ nguyên lý của quy tắc, trước là nghịch thiên, sau là thuận thiên.
Đao của Ba Kỳ Lan bổ xuống.
Lý Dục Thần nhảy sang một bên.
Ánh sáng trắng lóe lên, lưỡi đao lướt qua vai anh.
Anh cảm thấy một cơn đau, máu bắn tung tóe nhuộm đỏ cả quần áo anh.
'Rốt cuộc vẫn chậm!'
Lý Dục Thần ngồi xổm xuống, cẩn thận cảm nhận sức mạnh truyền đến từ đao của Ba Kỳ Lan.
Sức mạnh đặc biệt trên người Ba Kỳ Lan chính là điểm yếu duy nhất của pháp tắc không gian này.
Không gian này không cho phép pháp lực tồn tại đã mở cho Ba Kỳ Lan một quyền hạn đặc biệt, tương đương với việc mở cửa sau.
Khi đao thứ hai của Ba Kỳ Lan chém tới, anh lại nhảy sang một bên.
Nhưng lần này, anh không né tránh mà chủ động nghênh đón.
Lưỡi đao cắt vào nách anh, đâm vào ngực anh.
Vưu Hinh hét lên một tiếng.
Nhưng Lý Dục Thần không nghe thấy, anh tập trung toàn bộ sự chú ý vào sức mạnh truyền đến từ đao và lưỡi đao.
Trong khoảnh khắc đó, anh đã tìm ra lỗ hổng của pháp tắc không gian này, khiến mình có được quyền hạn không gian giống như Ba Kỳ Lan.
Trong nháy mắt, pháp lực và thể xác của anh đều trở nên mạnh lên.
Mặc dù vẫn còn chênh lệch rất lớn so với thực lực ban đầu của anh nhưng như vậy đã đủ để anh chống lại Ba Kỳ Lan.
Thân đao kẹt trong lồng ngực anh nên không thể tiến thêm được nữa.
Ba Kỳ Lan sửng sốt, nghi ngờ nhìn Lý Dục Thần.
Ngay lúc này, trên thân đao lóe lên một tia chớp, quấn quanh như rắn, uốn lượn đến tay cầm đao của Ba Kỳ Lan.
Ba Kỳ Lan rên lên một tiếng, cơ thể bị hất văng ra ngoài rồi ngã vào bụi hoa.
"Anh trai!"
Vưu Hinh chạy đến bên Ba Kỳ Lan, lay lay người anh ta.
"Anh ta... Không sao đâu! Chỉ là... Ngất đi thôi!"
Lý Dục Thần nói hơi khó khăn, dù sao thì ngực anh vẫn còn cắm một thanh đao dài.
Pháp lực của anh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, chỉ tìm được một chút lỗ hổng của pháp tắc không gian này thôi, không đủ để anh phớt lờ vết thương này.
Anh bước tới, chân bước loạng choạng, suýt ngã.
"Này!" Vưu Hinh đứng dậy, một tay đỡ anh: "Anh không sao chứ?"
Nhìn thấy vết thương ở ngực và máu của anh, cô ta sắp khóc đến nơi.
Lý Dục Thần nắm lấy cán đao, khó khăn rút từng chút một.
Vưu Hinh như nghe thấy tiếng kim loại và xương cọ xát vào nhau.
"Anh sẽ không sao đâu! Nhất định sẽ không sao đâu!" Cô ta lẩm bẩm như đang cầu nguyện.
"Mau đi!" Lý Dục Thần nói: "Tôi phải tìm một nơi để chữa thương."
Vưu Hinh đỡ anh đi về phía trước dọc theo con đường đầy hoa.
Máu nhỏ giọt trên đường.
Bọn họ đi vào rừng, tìm thấy một hang động rồi chui vào trong.
Hang động rất tối, chỉ có cửa hang có một chút ánh sáng.
Lý Dục Thần tìm một nơi khô ráo ở cửa hang ngồi xuống, bắt đầu ngồi thiền.
Anh phải lợi dụng lỗ hổng nhỏ của pháp tắc không gian này để nhanh chóng chữa lành vết thương, sau đó tìm cách mở rộng quyền hạn của mình trong không gian này.
Pháp lực ít ỏi hiện tại của anh không mở được pháp bảo không gian nên không lấy được thuốc và pháp khí.
Máu chảy từ vết thương ở sườn xuống.
Anh cảm thấy choáng váng.
Vưu Hinh muốn tiến lên làm gì đó nhưng lại sợ làm phiền anh. Cô ta đành quỳ xuống ở cửa hang, cầu nguyện thầm với bầu trời.
"Thần linh ơi, xin hãy tha cho anh ấy, đừng để anh ấy chết, tôi nguyện dùng mạng sống của mình để đổi lấy mạng sống của anh ấy!..."
Gió thổi vào rừng cây như tiếng khóc của phụ nữ.
Vài đám mây đen trôi tới che khuất cả bầu trời đầy sao.
"Vưu Hinh, các người ở đâu? Ra đây cho anh!"
Giọng nói của Ba Kỳ Lan truyền theo tiếng gió.
Vưu Hinh vội vàng chạy vào hang kéo Lý Dục Thần dậy.
"Nhanh lên, anh trai tôi đuổi tới rồi!"
Bọn họ đi vào sâu trong hang rồi trốn vào bóng tối.
Nhưng không ngờ, hang này rất nông, đi vài bước là hết đường.
Vưu Hinh đỡ Lý Dục Thần ngồi dựa vào tường, hai người co rúm trong bóng tối.
"Vưu Hinh! Tôi tìm thấy các người rồi! Mau ra đây đi!"
Tiếng của Ba Kỳ Lan ngày càng gần.
Lý Dục Thần cảm thấy một thân thể ấm áp ôm chặt anh từ phía sau, hơi thở như hoa lan phả vào tai anh.
"Dục Thần, tôi sẽ không để ai làm hại anh đâu! Trừ khi tôi chết!"
Nghe câu này, thân thể Lý Dục Thần run lên, trong đầu như sấm nổ.
"Mộng Đình!"
Chương 1058: Hang Thần Vu
Trong bóng tối, anh không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Nhưng chắc chắn tiếng gọi ‘Dục Thần’ vừa rồi chính là giọng nói của Lâm Mộng Đình.
Lý trí nói cho anh biết, Lâm Mộng Đình vẫn còn đang ở thành phố Hòa cách xa vạn dặm, nằm trên giường ở Ngô Đồng Cư, hồn bay phách lạc, vô tri vô giác.
Còn người đang ở bên cạnh anh lúc này là một cô gái của dân tộc Cao Ly tên là Vưu Hinh.
Lẽ nào là hồn phách bị lạc của Lâm Mộng Đình đã nhập vào cơ thể của Vưu Hinh?
Nhưng mà, sao có thể như thế được chứ?
Vưu Hinh chỉ là một cô gái hiền lành bình thường thôi mà!
“Vưu Hinh! Anh tìm thấy hai người rồi!” Ba Kỳ Lan chui vào bên trong sơn động.
Tay anh ta đang cầm một ngọn đuốc, ngọn lửa chiếu sáng cả hang động, những tảng đá trên vách hang ướt nhẹp như thể người đá đang rơi lệ.
Ba Kỳ Lan đứng trong ánh lửa trông vô cùng uy nghiêm. Khuôn mặt của anh ta vuông vắn, ngũ quan đương nhiên cũng rất ngay thẳng, khí phách còn mang theo mấy phần chính trực.
“Anh ơi, em không cho phép anh làm tổn thương anh ấy!” Vưu Hinh nói.
Ba Kỳ Lan không để ý đến Vưu Hinh, anh ta nhìn Lý Dục Thần rồi hỏi: “Rốt cuộc anh là ai? Tại sao anh lại có thần lực?”
"Thần lực ở trên trời được chia sẻ cho tất cả mọi người, đó không phải đặc quyền của anh và cũng chẳng phải đặc quyền của bất kỳ người nào.” Lý Dục Thần nói.
Ba Kỳ Lan sửng sốt một lát, tức giận nói: “Ăn nói hàm hồ! Nơi này chính là cấm địa, chỉ những người được thần cho phép thì mới có thể vào, chỉ những người cống hiến hết mình cho thần mới có thể được thần ban cho pháp lực. Anh ăn trộm thần lực mà còn dùng những lời nói hàm hồ để nhiễu loạn lòng người, anh chính là ác ma trong truyền thuyết! Tôi sẽ giết chết anh!”
Lần này Ba Kỳ Lan không dùng dao mà móc ra một khẩu súng.
Đây là một khẩu súng lục Paektusan với hoa văn tinh xảo ở trên thân.
Lý Dục Thần không ngờ rằng Ba Kỳ Lan có súng.
Ở vùng cấm địa này, theo lý mà nói, nếu quy luật của không gian là khác nhau thì một khẩu súng như vậy cũng nên mất hết hiệu lực mới đúng.
Nhưng cũng có khả năng Ba Kỳ Lan chính là người bảo vệ của cấm địa nên anh ta sẽ có quyền hạn của của người bảo vệ.
Mặc dù Lý Dục Thần đã tìm ra một số sơ hở trong quy tắc nhưng lượng pháp lực mà anh đã khôi phục hiện giờ vẫn chưa đủ để có thể chống lại đạn, huống chi anh lại vừa bị trọng thương.
Họng súng đen ngòm chĩa thẳng về phía anh.
Ba Kỳ Lan bóp cò.
"Không!"
Vưu Hinh đứng chắn ở trước mặt Lý Dục Thần bât chấp sự an toàn của bản thân.
"Không!"
"Không!"
Giọng nói của ba người chồng lên nhau và cuối cùng bị tiếng súng đè lên.
Đạn bắn vào tim của Vưu Hinh.
“Vưu Hinh!”
Lý Dục Thần và Ba Kỳ Lan đồng thời hét lên.
Lý Dục Thần dùng tay che ngực của Vưu Hinh, máu tươi chảy ra từ giữa các ngón tay của anh.
Anh dùng hết số pháp lực vừa mới được hồi phục để cố gắng hết sức trị liệu cho Vưu Hinh. Nhưng viên đạn đã bắn trúng tim của cô ta, trừ phi anh phá bỏ những ràng buộc của quy tắc không gian ở nơi này thì sẽ khôi phục hoàn toàn cảnh giới pháp lực.
“Vưu Hinh!” Ba Kỳ Lan cũng lao đến: “Sao em lại phải làm như vậy? Vì sao thế? Anh không muốn giết em mà!”
“Mau lên! Mau giúp cô ấy cầm máu đi cái đồ ngu này!” Lý Dục Thần hét lên.
Nhưng dường như Ba Kỳ Lan cũng không biết nên làm như thế nào mà chỉ ngơ ngác lắc mạnh cơ thể của Vưu Hinh.
“Cút đi! Đều là do anh đã hại cô ấy!”
Lý Dục Thần không khỏi giận dữ hét lên khi thấy Ba Kỳ Lan có quyền hạn không gian mà ngay cả pháp thuật chữa trị cơ bản cũng không có.
Nhìn thấy máu của Vưu Hinh vẫn đang chảy ra không ngừng, Lý Dục Thần cảm thấy bất lực và tức giận đến cùng cực.
Sát ý dâng lên từ tận đáy lòng, sự tức giận cũng sôi sục ở trong máu anh.
Anh nghe thấy những câu thần chú cổ xưa từ khoảng không xa xôi, anh nhìn thấy ánh nắng mặt trời thiêu đốt làm khô biển cả, dung nham cũng phun trào ra ngoài.
Một bóng đen xuất hiện dưới ánh mặt trời đỏ rực và nhảy một điệu nhảy kỳ lạ.
“Giết!...”
“Trời sinh vạn vật để nuôi sống con người nhưng không một người nào có thể báo đáp trời.” giọng nói của Lý Dục Thần mang theo sát khí lạnh thấu xương.
Anh ôm Vưu Hinh rồi nhảy múa ở trong hang động.
“Ma quỷ! Anh là ma quỷ!”
Ba Kỳ Lan đang tựa lưng vào vách động nhìn anh với vẻ mặt kinh hãi.
“... Tôi chính là trời, trời là tôi, giết hết tất cả những người làm trái đạo trời trên thiên hạ! Giết! Giết! Giết! Giết! Giết! Giết! Giết!"
Khi Lý Dục Thần niệm xong chữ ‘giết’ cuối cùng, trên trời liền hiện lên một tia sét khổng lồ màu đen.
Không sai, là màu đen.
Tia sét đó còn đen hơn cả màn đêm, như thể nó đã hấp thụ toàn bộ ánh sáng ở xung quanh, thậm chí ngay cả âm thanh cũng đều là màu đen.
Tia sét xé nát cả không gian.
Biển hoa bao la trên núi khô héo ngay lập tức, cây cối nhanh chóng biến mất, để lộ ra những tảng đá núi cằn cỗi.
Lý Dục Thần đứng ở trên một tảng đá lớn, tay trái ôm Vưu Hinh còn tay phải cầm một thanh kiếm màu đen.
Ba Kỳ Lan kinh hãi hét lên: "Trời ơi! Lời tiên tri của người thành sự thật rồi! Ác ma! Ác ma đến rồi!”
Anh ta quỳ xuống mặt đất đầy sỏi đá vụn rồi bắt đầu cầu nguyện với bầu trời.
Một luồng kiếm khí màu đen lao đến làm cho cơ thể của Ba Kỳ Lan bị đánh thành từng mảnh.
Chỉ còn tiếng cầu nguyện của anh ta vẫn còn vang vọng ở trong gió.
Mặt của Lý Dục Thần phủ đầy sự lạnh lẽo, sát khí vây quanh người anh, nếu như lúc này có một cái gương thì anh đã có thể nhìn thấy khuôn mặt lạnh như tiền của bản thân, giữa lông mày còn mang theo một chút phiền muộn như thể có một con mắt thứ ba đang cố gắng chồi lên.
Anh ngồi xuống rồi đặt cơ thể của Vưu Hinh lên đùi, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve ngực của cô ta, trên đầu ngón tay có một viên đạn, chỉ bóp nhẹ một cái, nó đã biến thành một làn khói xanh.
Vưu Hinh chậm rãi mở mắt, cô ta nhìn thấy anh thì trên mặt lộ ra một nụ cười.
Khuôn mặt của cô ta vẫn không hề thay đổi, ngũ quan vấn như cũ, vẫn xinh đẹp như vậy mà nhan sắc lại càng xinh đẹp hơn, vẻ đẹp lại có phần mê hoặc hơn một chút.
Đôi mắt của cô ta như thể đã đi xuyên qua cõi vĩnh hằng, coi thường hết thảy những thăng trầm của cuộc đời, nhưng vẫn không thể xóa bỏ được sự dịu dàng của cô ta.
“Anh đến rồi!”
“Tôi đến rồi đây.”
“Tôi biết nhất định anh sẽ đến mà Dục Thần!”
“Dục Thần...” Dường như Lý Dục Thần rất xa lạ với tên của chính mình và dường như lại có thêm một chút xúc động như thể anh đã nhớ ra chuyện gì đó.
“Tôi nên gọi anh là... giáo chủ!” Vưu Hinh nở một nụ cười xinh đẹp, một nụ cười đầy quyến rũ.
Vào khoảnh khắc đó, một tia chớp đã lóe lên trong đầu Lý Dục Thần như thể tất cả mọi chuyện đều đã trở nên rõ ràng.
Anh ngắm nhìn vẻ đẹp trong sáng của mỹ nhân đang trong vòng tay mình, ký ức từ xa xưa cũng đang được đánh thức.
“Ô Mộc Thiếp.” Anh gọi to một câu.
“Cuối cùng anh cũng nhớ ra tôi rồi!” Ô Mộc Thiếp nằm ở trong lòng anh mang theo một chút thẹn thùng: “Tôi ở Thiên Trì này ngắm nhìn mặt trời lặn, mặt trời lặn từ ngày này qua ngày khác, vẫn luôn một mực đợi anh!”
Cô ta đứng dậy rồi vung tay lên trên vách núi vỡ vụn.
Một vùng đầy ánh sao lấp lánh hiện lên, trên vách đá xuất hiện một cánh cổng bằng đồng, trên cửa còn khắc ba chữ được viết theo lối ‘điểu trùng văn*’: [Hang Thần Vu]
*Điểu trùng văn: là loại chữ được chuyên dùng để khắc triện thư và rất khó đọc.
“Anh đã đồng ý cưới tôi rồi, đêm nay, ngay trong hang Thần Vu này, có trời đất làm chứng, chúng ta sẽ kết làm một thể!” Ô Mộc Thiếp quay người lại và nhìn anh bằng ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Cánh cửa bằng đồng ở phía sau lưng dần được mở ra, sương mù ở bên trong dày đặc, mờ mịt, mơ hồ, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Ô Mộc Thiếp kéo Lý Dục Thần giống như khi nãy Vưu Hinh đã kéo anh.
Hai người chậm rãi đi vào bên trong hang Thần Vu.
Sau khi xuyên qua sương mù dày đặc, khung cảnh đột nhiên mở ra, khung cảnh trắng xóa ôm lấy mặt hồ sáng như gương, giống hệt như núi Bạch Đầu của Thiên Trì.
Nhưng ở đây lại có nhiều hơn hồ Thiên Trì một tòa trang viên.
Ô Mộc Thiếp phi qua mặt nước và kéo theo Lý Dục Thần vào trong trang viên.
Khung cảnh trong trang viên thơ mộng, trữ tình, trăm hoa đua nở, rực rỡ sắc màu, chim kêu vượn hót, muôn thú bay nhảy, đó là một khung cảnh vô cùng yên bình.
“Giáo chủ, anh nhìn đi, khi anh không có ở đây tôi đã sắp xếp nơi này ổn thỏa chứ? Có thể để nơi này thành nơi chúng ta sẽ thành thân được không?”
“Vưu Hinh...”
Lý Dục Thần lặng lẽ đọc tên của cô ta.
Trời đã hoàn toàn tối, ánh trăng chiếu vào cơ thể cô ta phủ thêm lên người cô ta một luồng ánh sáng thánh thiện.
Anh đưa tay lên, chậm rãi vuốt ve khuôn mặt và đường chân tóc của cô ta.
“Mộng Đình!”
Lý Dục Thần cũng không biết vì sao mà anh lại nhớ đến Lâm Mộng Đình.
Ngũ quan của cô gái đang đứng trước mặt anh hoàn toàn khác với Lâm Mộng Đình nhưng lại khiến anh cảm thấy hai người bọn họ rất giống nhau.
“Mộng Đình là ai?” Vưu Hinh tò mò hỏi.
“Cô ấy là vợ của tôi.”
“À, thế thì chắc chắn cô ấy rất xinh đẹp.”
“Đúng vậy, cô ấy cũng đẹp giống cô vậy.”
Ngay vào lúc này, một giọng nói tức giận vang lên: “Vưu Hinh! đang nói chuyện với ai đấy?”
Sau đó đèn được bật sáng lên, một người đàn ông lao ra khỏi nhà, trong tay còn cầm theo một cây gậy gỗ.
“Được lắm, mày lại dám hẹn hò với cái thằng ất ơ nào đấy! Để tao xem xem là tên yếu đuối từ đâu đến dám đánh chủ ý lên Vưu Hinh của nhà tao.”
Vưu Hinh giật mình, vội vã kéo Lý Dục Thần bỏ chạy.
“Chạy nhanh lên, đó là bố tôi! Ông ấy sẽ đánh chết anh mất!”
Lý Dục Thần chạy theo sau Vưu Hinh.
Nhưng phía sau còn có giọng nói giận dữ của bố Vưu Hinh: “Các người chạy đi đâu! Các người đứng lại! Ta muốn đánh chết các ngươi!”
“Vưu Hinh, con khốn này, tao biết ngay sẽ chẳng có chuyện tốt đẹp nếu mày tỉnh lại mà. Đạo Lăng đại nhân vừa mới tuần tra nơi này, để đề phòng ảnh hưởng của phía bên kia sẽ gây ra những chuyện làm bài hoại thuần phong mỹ tục đấy. Mày dám lén lút qua lại với đàn ông, tao sẽ cho mày biết tay!”
Người dân trong thôn bị ông ta làm phiền, đèn lần lượt được bật lên, thậm chí ngay cả chó cũng sủa theo.
Các thôn dân bước ra khỏi nhà và nhanh chóng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“A, thì ra là Vưu Hinh lén lút qua lại với đàn ông à!”
“Vưu Hinh hôn mê nhiều năm như vậy, vừa mới tỉnh dậy đã được bao lâu đâu mà, sao cô ta có thể lén lút qua lại với đàn ông được cơ chứ?”
“Thằng đấy ở đâu đến thế? Có phải hắn đến từ bên kia núi không? Bắt hắn lại, đừng để hắn chạy mất!”
"Đúng, đừng để hắn chạy mất! Vưu Hinh là một cô gái đơn thuần, nhất định đã bị hắn lừa! Bên kia núi có rất nhiều kẻ lừa dối!!"
"Bắt hắn lại! Đánh chết hắn!"
...
Càng ngày càng có nhiều người cầm theo cả gậy gỗ và rìu ra để chặn đường ra khỏi thôn.
Chó trong thôn cũng sủa inh ỏi.
Lý Dục Thần mặc cho Vưu Hinh kéo anh đi, chạy trái chạy phải trong thôn nhỏ.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã bị chặn ở một góc nhỏ.
Mọi người dồn đến, bố của Vưu Hinh đứng ở phía trước.
Trông ông ta rất thô lỗ, râu ria mọc đầy mặt, đôi mắt đầy tơ máu, vừa mở miệng đã ngửi thấy đầy mùi rượu.
“Vưu Hinh, con khốn này, mày hủy hoại thanh danh của tao, mau theo tao về nhà!”
"Không!" Vưu Hinh trở lên bướng bỉnh, cô ta nắm chặt tay của Lý Dục Thần: "Con sẽ không về với bố đâu!”
“Khốn kiếp! Con khốn kia! Mày thà đi với cái thằng ất ơ này chứ không cần về nhà nữa sao?”
“Anh ấy không phải thằng ất ơ nào hết! Anh ấy đến từ bên kia núi, bởi vì quần áo của anh ấy ướt nên con mới đưa quần áo của anh trai cho anh ấy thay.”
Lời của Vưu Hinh đã xác nhận suy đoán của các thôn dân.
“Quả nhiên là người đến từ bên kia núi! Người từ bên kia núi sang đây để lừa gạt nữ thần của chúng ta!”
“Vưu Hinh, cháu vẫn luôn hôn mê nên không biết người ở bên ngoài xấu xa đến mức nào đâu, cháu mau về với bố đi!”
...
Mọi người mỗi người một câu cố gắng khuyên nhủ cô ta nhưng Vưu Hinh vẫn đứng im bất động và vô cùng kiên định bảo vệ Lý Dục Thần ở phía sau lưng.
“Vưu Hinh, nếu mày còn tiếp tục bảo vệ hắn, thì ngay cả mày tao cũng đánh luôn!”
Bố của Vưu Hinh giơ cây gậy gỗ lao đến.
Vụt lại
Vưu Hinh đối mặt với cây gậy gỗ mà không hề né tránh, ánh mắt kiên định lạ thường.
“Bố đánh con đi, đánh chết con như bố đánh chết mẹ ấy!” Cô ta nói.
Lời của Vưu Hinh đã chọc giận bố cô ta, ông ta rất tức giận, lực trên tay cũng tăng lên không ít.
Lý Dục Thần kéo Vưu Hinh về phía sau anh.
Nhưng khi anh nhìn thấy bố của Vưu Hinh đã lao đến trước mặt mình và vung cây gậy gỗ lên không trung thì anh chợt giật mình.
Bởi vì anh phát hiện anh không thể xuất ra chút pháp lực nào.
Anh giơ tay lên làm động tác đỡ cây gậy theo bản năng.
Một tiếng ‘rắc’ vang lên, cây gậy gỗ vỡ thành hai khúc.
Trên cánh tay của anh truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt.
Sao có thể như vậy?
Lý Dục Thần kinh ngạc nhìn cánh tay sưng tấy của mình.
Trải qua hai lần lịch kiếp, cơ thể của anh vốn dã trở lên cứng chắc như kim cương, ngay cả đạn cũng có thể dễ dàng chặn lại, thế mà giờ đây anh lại bị thương bởi một cây gậy gỗ!
Anh nhìn khắp xung quanh, dường như có một sức mạnh bí ẩn nào đó đã bao trùm nơi đây, khiến anh mất hết pháp lực và trở nên giống như một người bình thường.
Bố của Vưu Hinh sửng sốt một lúc vì cây gậy gỗ bị gãy, sau đó ông ta lại tức giận tìm kiếm xung quanh rồi nhặt một chiếc rìu ở trong góc tường lên và bước đến với vẻ mặt hung dữ.
"Đánh chết hắn đi!"
"Giết chết hắn!"
Sau lưng ông ta chính là những tiếng gầm giận dữ của dân làng và những tiếng chó sủa điên cuồng.
“Gâu gâu gâu...”
Lý Dục Thần chịu đựng cơn đau, anh cố gắng bình tĩnh nhất có thể và sắp xếp lại suy nghĩ của chính mình.
Không bình thường, chuyện này tuyệt đối không bình thường.
Cho dù có một trận pháp thần kỳ nào đó đảo ngược trục tâm linh của trời đất và khiến bản thân anh mất đi pháp lực thì cơ thể sau khi lịch kiếp cũng sẽ không biến mất.
Nếu đã tôi luyện thành thép thì sẽ không đột nhiên biến trở lại thành quặng sắt.
Chiếc rìu đang lao về phía anh.
Anh không thể ngăn cản nó nhưng nếu anh né tránh thì nhất định nó sẽ chém về phía Vưu Hinh đang ở phía sau.
Vì để cứu anh mà cô gái này đã tình nguyện bị bôi nhọ thanh danh. Một cô gái giống như vậy thì sao anh có thể nhẫn tâm nhìn cô ta bị thương được?
“Mau tránh đi, bố tôi thật sự sẽ giết chết anh đấy!”
Vưu Hinh hét lên, cố gắng kéo Lý Dục Thần ra phía sau để cô ta tự mình chịu nhát rìu này.
Đương nhiên Lý Dục Thần không chịu.
Vì thế hai người bọn họ liền ôm lấy nhau.
Lý Dục Thần ôm cô ta thật chặt rồi xoay người chĩa lưng về hướng của chiếc rìu đang bổ xuống.
Anh cảm nhận được sự mềm mại ở trong vòng tay, gần như khuôn mặt của anh đang kề sát mặt của cô ta, anh cũng nhìn thấy nỗi buồn và những giọt nước mắt trong veo trong đôi mắt ấy.
"Tại sao..." cô ta nhẹ nhàng hỏi.
Nhưng cô ta còn chưa kịp nói hết câu thì môi đã bị hôn.
Giống như ngọn lửa thắp sáng trong đêm tối, ngọn lửa bùng cháy cùng hơi ấm đã bao bọc lấy cô ta và anh.
Lý Dục Thần cảm nhận được tiếng rít ở phía sau lưng, đó là tiếng rìu vụt qua trong không khí.
“Bố! Bố dừng tay lại!”
Giọng nói của một người phụ nữ vang lên.
"Chị!" Trong mắt Vưu Hinh lộ ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.
Lý Dục Thần quay người lại, anh nhìn thấy một người phụ nữ đang ôm chặt bố của Vưu Hinh.
“Bố, bố điên rồi sao? Đấy là Vưu Hinh! Là con gái của bố mà!”
“Ayna, buông bố ra! Đấy không phải là con gái của bố! Đấy là một con khốn xấu xa! Nó đã hủy hoại gia phong của gia đình chúng ta! Bố muốn đánh chết đôi cẩu nam nữ này!”
“Vưu Hinh, chạy mau! Mau chạy đi!” Chị gái Ayna hét lên.
Lúc này Vưu Hinh mới như tỉnh lại từ trong mộng rồi kéo Lý Dục Thần chạy ngang qua người bố cô ta.
Nhưng con đường ra khỏi thôn đã bị thôn dân chặn lại nên hai người bọn họ không còn đường nào để đi.
Bọn họ trèo lên bức tường khá thấp ở bên cạnh, phía sau nó chính là một sơn cốc sâu thẳm.
Mấy con chó đuổi sát theo bọn họ, mặc dù chúng không tiến lên cắn nhưng vẫn một mực đuổi theo và sủa điên cuồng.
Ánh đèn pin và tiếng bước chân lộn xộn của thôn dân càng ngày càng gần hơn.
Vưu Hinh do dự một lát, sau đó kéo Lý Dục Thần nhảy xuống sơn cốc sâu thẳm.
Sau lưng truyền đến những giọng nói kinh hãi của thôn dân:
“Vưu Hinh! Các cháu không thể đi vào đó đâu, nơi đó là cấm địa!"
“Vưu Hinh...!”
trong sơn cốc sâu thẳm, tiếng hò hét của thôn dân ngày một xa dần và sau lưng cũng không còn ai đuổi theo bọn họ nữa.
Lý Dục Thần phát hiện linh khí của nơi này vô cùng dồi dào nhưng anh vẫn không thể nào khôi phục được pháp lực của bản thân, cơ thể yếu ớt giống như một đứa trẻ sơ sinh.
Điều này khiến anh cảm thấy rất ngột ngạt, như thể mặt anh bị che lại bằng mặt nạ dưỡng khí, cũng giống như phổi bị mất khả năng hô hấp.
"Đây là nơi nào?" Anh hỏi.
“Tôi cũng không biết.” Vưu Hinh nói: “Chưa từng có người đi vào trong này, người xưa đều nói nơi này chính là cấm địa.”
Chương 1056: Lời nguyền
Bọn họ đi trong đêm tối.
Đi qua một đoạn đường núi gồ ghề, phía trước bỗng nhiên rộng mở thông thoáng, từng mảng hoa rực rỡ nở rộ trước mắt như thể ánh sao trên trời rơi xuống điểm xuyết trên mặt đất hoặc cũng có thể là cánh hoa trên mặt đất bay lên để trang trí cho bầu trời.
"Oa! Ở đây đẹp quá!"
Vưu Hinh xoay người lại, váy bay trong làn hoa như một chú bướm xinh đẹp nhẹ nhàng.
Lý Dục Thần nhìn cô, không khỏi có chút ngây ngốc.
"Mộng Đình..." Anh khẽ gọi một tiếng.
"Hửm? Anh gọi tôi sao?" Vưu Hinh quay đầu lại cười với anh.
Lý Dục Thần hơi sửng sốt mới biết mình lại gọi nhầm.
"Vưu Hinh, sao họ nói cô vẫn còn ngủ say?"
"Vì hồi nhỏ tôi mắc một căn bệnh lạ, phải ngủ thường xuyên, ngủ một giấc rất rất lâu, cũng không biết khi nào sẽ tỉnh dậy. Có khi vài tháng tỉnh một lần, có khi vài năm tỉnh một lần."
"Thì ra là vậy!"
Lý Dục Thần không biết nên an ủi cô như thế nào, mắc phải căn bệnh như vậy cũng không biết là may mắn hay bất hạnh.
"Mẹ cô đâu?"
Vưu Hinh lắc đầu rồi ngồi xuống giữa những bông hoa, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao.
Khuôn mặt cô thoáng chút buồn.
"Hồi nhỏ, mỗi lần tôi tỉnh lại đều thấy bố uống rượu chửi bới, ông ấy mắng tôi là đồ bỏ đi chỉ biết ngủ, mẹ bảo vệ tôi thì bố lại đánh bà ấy, mẹ lại ôm tôi khóc. Tôi hỏi mẹ, bố là người xấu sao? Bà ấy nói không phải, bố không phải người xấu, bố chỉ cố chấp giống như đá trên núi thôi."
"Sau đó có một lần tỉnh lại, tôi không thấy mẹ nữa. Họ nói mẹ đi rồi và sẽ không bao giờ quay lại nữa. Có người thì nói mẹ chết rồi, tôi biết mẹ không chết, bà ấy lên thiên đường rồi. Mẹ đang nhìn tôi đấy, anh xem, đó là mắt của bà ấy kìa!"
Vưu Hinh chỉ vào bầu trời đầy sao nói.
"Người vừa nãy là chị gái cô sao?"
"Đúng vậy, chị tôi tên Ayna, chị ấy làm việc trên núi, phụ trách trông coi cáp treo. Chị tôi rất nghiêm khắc nhưng chị ấy rất tốt với tôi."
"Ayna, A Y Na..." Lý Dục Thần lẩm bẩm: "Tên của hai người lạ thật."
"Thật sao?" Vưu Hinh ngạc nhiên nhìn anh: "Hình như đúng là có chút vậy thật, con nhà người ta đều tên là Tố Hi, Mẫn Ân, Hiếu Châu, Nghiên Tú gì đó, chỉ có tên tôi và chị gái là đặc biệt, của chị tôi lại còn có ba chữ. À đúng rồi, tên anh trai tôi cũng rất đặc biệt, anh ấy tên Ba Kỳ Lan."
"Anh trai cô đâu?"
"Tôi cũng không biết. Anh trai rất ít khi ở nhà, cũng rất ít nói. Anh ấy là một người kỳ lạ giống như tên của anh ấy vậy."
Lý Dục Thần cảm thán, đây đúng là một gia đình kỳ lạ.
Nhưng nghĩ đến nơi kỳ lạ này, ngay cả pháp lực cũng không thể sử dụng, sức mạnh thể xác của lôi kiếp cũng sẽ biến mất thì chuyện gì xảy ra cũng là bình thường thôi.
"Tiếp theo chúng ta đi đâu đây?"
"Chúng ta..." Vưu Hinh ngồi trong biển hoa, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, hai tay cô ta đan vào nhau rồi đặt trước ngực: "Kết hôn đi!"
Cô ta nói một cách tự nhiên như thể đang nói về việc ăn cơm uống nước vậy nhưng lại rất chân thành.
Lý Dục Thần sửng sốt, những lời bất ngờ của cô gái nhỏ này khiến anh kinh ngạc, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
"Lúc anh hôn tôi, tôi đã quyết định sẽ lấy anh rồi!"
Cô ta quay đầu nhìn Lý Dục Thần, trên mặt nở nụ cười, trong mắt tràn đầy sự mong đợi.
"Anh xem, nơi này đẹp biết bao! Những bông hoa này, những vì sao này... Mẹ tôi đang ở trên trời chúc phúc cho chúng ta đấy!"
"Tôi…” Lý Dục Thần có hơi hổ thẹn, anh nhớ lại sự đường đột và hấp tấp vừa rồi, đáng lẽ anh không nên xâm phạm một cô gái ngây thơ như vậy: "Tôi... Tôi có vợ rồi, cô ấy tên là Mộng Đình."
Ánh mắt Vưu Hinh tối sầm lại, một tia thất vọng thoáng qua trên khuôn mặt cô ta nhưng rất nhanh cô ta lại cười.
"Hầy, đúng là viển vông thật!" Cô ta thở dài rồi đứng dậy: "Tôi biết mà, cảnh đẹp đến mấy cũng không thể giữ lại được, cuộc đời cũng giống như nước trong sông vậy, cứ trôi mãi. Vì vậy tôi thích Thiên Trì, nó mãi mãi nằm yên bình trong vòng tay của những ngọn núi, núi còn thì nó sẽ còn mãi."
"Ngọn núi của tôi ở đâu nhỉ?" Vưu Hinh đứng giữa những bông hoa rực rỡ dường như có một sự lưu luyến vô hạn: "Chúng ta đi thôi!"
Cô ta lặng lẽ đi trước.
Lý Dục Thần lặng lẽ đi theo.
Hoa nở dọc đường, sao đêm theo chân.
Chỉ là hai người vẫn luôn một trước một sau, giữ khoảng cách một bước. Bước chân này khiến mọi điều tốt đẹp và niềm vui tan thành mây khói biến thành nỗi buồn và tiếc nuối.
"Vưu Hinh, đứng lại!"
Phía trước đột nhiên xuất hiện một người đàn ông, cao lớn, khỏe mạnh, đứng đó như một ngọn núi.
"Anh trai!" Vưu Hinh ngạc nhiên nhìn người đàn ông: "Sao anh lại ở đây?"
"Câu này phải là anh hỏi em mới đúng, sao em lại đến đây? Đây là cấm địa mà!" Ba Kỳ Lan nghiêm nghị nói.
"Em..." Vưu Hinh không muốn nói ra sự thật nhưng cô ta lại không giỏi nói dối.
"Anh hiểu rồi." Ba Kỳ Lan nhìn Lý Dục Thần sau lưng Vưu Hinh: "Em bị tên đàn ông dị tộc này lừa rồi!"
"Không! Anh ấy không lừa em, là em dẫn anh ấy đến đây."
"Vưu Hinh, em phải biết đây là cấm địa, những người vào đây đều phải chết!"
"Tại sao?"
"Đây là lời nguyền cổ xưa, là ý muốn của thần linh."
"Vậy tại sao anh lại ở đây?"
"Vì anh là người bảo vệ của thần linh." Trên người Ba Kỳ Lan có một luồng uy thế đặc biệt như thể đã có được sức mạnh của thần linh vậy.
"Anh trai!" Vưu Hinh ngạc nhiên nhìn anh trai: "Anh muốn giết bọn em sao?"
Trong mắt Ba Kỳ Lan lộ ra một tia thương xót.
"Vưu Hinh, em là em gái của anh, anh không muốn em chết. Về nhà đi, ngủ đi! Nhưng người đàn ông đi cùng em này, anh ta phải chết!"
"Không! Em không cho phép anh giết anh ấy!" Vưu Hinh nói.
"Em muốn vì một người xa lạ mà làm trái với anh sao?"
"Em... Em không muốn làm trái với anh nhưng anh ấy không phải là người xa lạ, anh ấy... Anh ấy là... Anh ấy là người trong lòng em!" Trên mặt Vưu Hinh thoáng ửng hồng: "Em đã trao hết mọi thứ của mình cho anh ấy rồi! Em là Thiên Trì, anh ấy chính là ngọn núi của em, là đỉnh Bạch Đầu của em!"
"Em nói gì cơ?" Ba Kỳ Lan kinh ngạc nhìn Lý Dục Thần: "Vưu Hinh, em làm anh thất vọng quá rồi!"
"Anh trai, em theo đuổi tình yêu đích thực của mình, anh nên vui mừng cho em chứ, giống như mẹ vậy!" Vưu Hinh nói.
"Mẹ..." Ba Kỳ Lan ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong mắt bỗng hiện lên vẻ bi thương: "Vưu Hinh, em có biết mẹ đã chết như thế nào không? Mẹ chết là vì lời nguyền của em đấy!"
Vưu Hinh kinh ngạc nhìn anh trai: "Em có lời nguyền gì?"
"Khi em được sinh ra, có một lời nguyền giáng xuống em, nói rằng một ngày nào đó em sẽ bị ác quỷ mang đi, làm thần linh nổi giận, gia tộc chúng ta sẽ vì thế mà bị trừng phạt, tất cả mọi người sẽ bị đày xuống địa ngục."
"Bố mắng em không phải vì em bị bệnh mà là vì sự không may mắn của em, em có thể mang đến tai họa cho gia đình. Mẹ vì thế mà đau lòng, đã nhiều lần cãi nhau với bố, không tiếc chịu trận đòn độc ác của bố vì em đấy."
"Bố từng là một người vĩ đại, là dũng sĩ trong mắt thôn dân, là niềm tự hào của mẹ và chúng ta. Từ khi em được sinh ra thì bố bắt đầu uống rượu, chửi bới, phát điên vì rượu. Đêm mẹ mất, bọn họ vẫn đang cãi nhau vì em."
"Vưu Hinh, bây giờ em xông vào cấm địa, quấy rầy thần linh đang ngủ say, tất cả những điều này đều ứng nghiệm lời nguyền trên người em. Anh không muốn điều đó là sự thật. Vưu Hinh, anh không muốn!"
Trong mắt Ba Kỳ Lan đã có nước mắt nhưng ánh mắt lại trở nên kiên định.
Sát khí trên người anh ta tăng lên.
"Nếu em muốn ngăn cản, anh sẽ giết cả em! Vưu Hinh, đừng trách anh, anh là người bảo vệ cấm địa! Toàn bộ gia tộc chúng ta đều là như vậy!"
Chương 1057: Pháp tắc không gian
Trong tay Ba Kỳ Lan xuất hiện một thanh đao dài, thân đao sáng loáng phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo của những vì sao.
"Anh ơi! Em cầu xin anh!"
Vưu Hinh lao tới ôm lấy Ba Kỳ Lan.
Nhưng Ba Kỳ Lan dường như không hề lay động, từ từ giơ đao lên.
"Anh trai!"
Trong giọng nói của Vưu Hinh chất chứa nỗi buồn và tuyệt vọng.
Cô ta ôm chặt lấy eo Ba Kỳ Lan rồi hét lớn với Lý Dục Thần: "Anh mau chạy đi! Mau chạy đi!"
Tất nhiên Lý Dục Thần sẽ không chạy.
Anh chưa bao giờ chạy trốn, càng không để một cô gái mạo hiểm tính mạng để bảo vệ mình.
"Vưu Hinh, để tôi!"
Anh bước tới, không hề sợ hãi đối mặt với lưỡi đao lạnh lẽo.
Ba Kỳ Lan gật đầu: "Xem ra anh cũng là một thằng đàn ông! Vưu Hinh, tránh ra, để anh ta đấu với anh."
Anh ta hất Vưu Hinh ra, đối mặt với Lý Dục Thần.
Vưu Hinh ngã vào bụi hoa rồi lại bò dậy, cô ta nhìn hai người đàn ông mà khóc nức nở.
Lý Dục Thần chăm chú nhìn Ba Kỳ Lan.
Trên người Ba Kỳ Lan có một sức mạnh như dã thú.
Hiện tại Lý Dục Thần không có thần thức nhưng vẫn có thể nhận ra sức mạnh này không phải từ bản thân anh ta mà là do một loại pháp thuật nào đó thêm vào.
Điều này chứng tỏ có thể nơi đây tồn tại pháp thuật, chỉ là pháp tắc không gian khác với bên ngoài mà thôi.
Có lẽ có một pháp trận vô cùng to lớn bao phủ không gian này, pháp trận được thiết kế với pháp tắc không gian và quy tắc Thiên Đạo khác với bên ngoài nên khiến anh mất đi tu vi và pháp cảnh.
Nhưng ở đây, làm sao lại có một pháp trận mạnh đến vậy, thậm chí có thể thay đổi cả quy tắc Thiên Đạo chứ?
Pháp trận tương tự mạnh nhất mà Lý Dục Thần biết cho đến hiện tại chính là kiếm trận Vạn Tiên ở trên Thiên Đô, kết nối với hư không bên ngoài vũ trụ.
Ngoài ra còn có bí cảnh do rồng canh giữ trong Hoang Trạch, thời không ở đó bị bóp méo, pháp tắc không gian khác với bên ngoài nhưng khi anh vào đó thì pháp lực tu vi không bị mất đi.
Sư huynh nói rằng trên đời có rất nhiều bí cảnh đang mở ra, chẳng lẽ đây cũng là một trong số đó?
Nếu đây là bí cảnh thì mình đã xông vào từ lúc nào?
Pháp trận mạnh mẽ này tồn tại để làm gì?
Là để che giấu một bí mật nào đó hay là để trấn áp một sự tồn tại mạnh mẽ như thần linh?
Nhìn bề ngoài Ba Kỳ Lan thì không mạnh lắm, nếu ở bên ngoài thì ngay cả Lâm Vân cũng có thể giết chết anh ta.
Nhưng trong không gian này, anh ta là bất khả chiến bại.
Anh ta là người bảo vệ cấm địa này, tương đương với việc không gian này đã mở cho anh ta một số quyền hạn nhất định, có được sức mạnh gia trì của thần linh.
Muốn đánh bại anh ta Lý Dục Thần chỉ có hai cách.
Một là phá hủy pháp trận, khiến pháp tắc không gian mất hiệu lực.
Nhưng một pháp trận to lớn như vậy, anh không nhìn ra được một chút manh mối nào, thậm chí còn không biết mình đã vào trận từ lúc nào, ngay cả cảnh vật trước mắt là thật hay giả anh cũng không rõ thì nói gì đến chuyện phá?
Hai là tìm hiểu rõ pháp tắc không gian ở đây, nắm được nguyên lý, thuận theo nó mà làm thì cũng có thể khôi phục lại tu vi pháp lực.
Thực ra thế giới hiện thực cũng vậy, chúng ta đều sống trong một thế giới có pháp tắc không gian đặc biệt, tất cả mọi người chỉ có thể sống dưới những quy tắc do Thiên Đạo đặt ra.
Cái gọi là tu hành hoặc là phá vỡ quy tắc hoặc là tìm hiểu rõ nguyên lý của quy tắc, trước là nghịch thiên, sau là thuận thiên.
Đao của Ba Kỳ Lan bổ xuống.
Lý Dục Thần nhảy sang một bên.
Ánh sáng trắng lóe lên, lưỡi đao lướt qua vai anh.
Anh cảm thấy một cơn đau, máu bắn tung tóe nhuộm đỏ cả quần áo anh.
'Rốt cuộc vẫn chậm!'
Lý Dục Thần ngồi xổm xuống, cẩn thận cảm nhận sức mạnh truyền đến từ đao của Ba Kỳ Lan.
Sức mạnh đặc biệt trên người Ba Kỳ Lan chính là điểm yếu duy nhất của pháp tắc không gian này.
Không gian này không cho phép pháp lực tồn tại đã mở cho Ba Kỳ Lan một quyền hạn đặc biệt, tương đương với việc mở cửa sau.
Khi đao thứ hai của Ba Kỳ Lan chém tới, anh lại nhảy sang một bên.
Nhưng lần này, anh không né tránh mà chủ động nghênh đón.
Lưỡi đao cắt vào nách anh, đâm vào ngực anh.
Vưu Hinh hét lên một tiếng.
Nhưng Lý Dục Thần không nghe thấy, anh tập trung toàn bộ sự chú ý vào sức mạnh truyền đến từ đao và lưỡi đao.
Trong khoảnh khắc đó, anh đã tìm ra lỗ hổng của pháp tắc không gian này, khiến mình có được quyền hạn không gian giống như Ba Kỳ Lan.
Trong nháy mắt, pháp lực và thể xác của anh đều trở nên mạnh lên.
Mặc dù vẫn còn chênh lệch rất lớn so với thực lực ban đầu của anh nhưng như vậy đã đủ để anh chống lại Ba Kỳ Lan.
Thân đao kẹt trong lồng ngực anh nên không thể tiến thêm được nữa.
Ba Kỳ Lan sửng sốt, nghi ngờ nhìn Lý Dục Thần.
Ngay lúc này, trên thân đao lóe lên một tia chớp, quấn quanh như rắn, uốn lượn đến tay cầm đao của Ba Kỳ Lan.
Ba Kỳ Lan rên lên một tiếng, cơ thể bị hất văng ra ngoài rồi ngã vào bụi hoa.
"Anh trai!"
Vưu Hinh chạy đến bên Ba Kỳ Lan, lay lay người anh ta.
"Anh ta... Không sao đâu! Chỉ là... Ngất đi thôi!"
Lý Dục Thần nói hơi khó khăn, dù sao thì ngực anh vẫn còn cắm một thanh đao dài.
Pháp lực của anh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, chỉ tìm được một chút lỗ hổng của pháp tắc không gian này thôi, không đủ để anh phớt lờ vết thương này.
Anh bước tới, chân bước loạng choạng, suýt ngã.
"Này!" Vưu Hinh đứng dậy, một tay đỡ anh: "Anh không sao chứ?"
Nhìn thấy vết thương ở ngực và máu của anh, cô ta sắp khóc đến nơi.
Lý Dục Thần nắm lấy cán đao, khó khăn rút từng chút một.
Vưu Hinh như nghe thấy tiếng kim loại và xương cọ xát vào nhau.
"Anh sẽ không sao đâu! Nhất định sẽ không sao đâu!" Cô ta lẩm bẩm như đang cầu nguyện.
"Mau đi!" Lý Dục Thần nói: "Tôi phải tìm một nơi để chữa thương."
Vưu Hinh đỡ anh đi về phía trước dọc theo con đường đầy hoa.
Máu nhỏ giọt trên đường.
Bọn họ đi vào rừng, tìm thấy một hang động rồi chui vào trong.
Hang động rất tối, chỉ có cửa hang có một chút ánh sáng.
Lý Dục Thần tìm một nơi khô ráo ở cửa hang ngồi xuống, bắt đầu ngồi thiền.
Anh phải lợi dụng lỗ hổng nhỏ của pháp tắc không gian này để nhanh chóng chữa lành vết thương, sau đó tìm cách mở rộng quyền hạn của mình trong không gian này.
Pháp lực ít ỏi hiện tại của anh không mở được pháp bảo không gian nên không lấy được thuốc và pháp khí.
Máu chảy từ vết thương ở sườn xuống.
Anh cảm thấy choáng váng.
Vưu Hinh muốn tiến lên làm gì đó nhưng lại sợ làm phiền anh. Cô ta đành quỳ xuống ở cửa hang, cầu nguyện thầm với bầu trời.
"Thần linh ơi, xin hãy tha cho anh ấy, đừng để anh ấy chết, tôi nguyện dùng mạng sống của mình để đổi lấy mạng sống của anh ấy!..."
Gió thổi vào rừng cây như tiếng khóc của phụ nữ.
Vài đám mây đen trôi tới che khuất cả bầu trời đầy sao.
"Vưu Hinh, các người ở đâu? Ra đây cho anh!"
Giọng nói của Ba Kỳ Lan truyền theo tiếng gió.
Vưu Hinh vội vàng chạy vào hang kéo Lý Dục Thần dậy.
"Nhanh lên, anh trai tôi đuổi tới rồi!"
Bọn họ đi vào sâu trong hang rồi trốn vào bóng tối.
Nhưng không ngờ, hang này rất nông, đi vài bước là hết đường.
Vưu Hinh đỡ Lý Dục Thần ngồi dựa vào tường, hai người co rúm trong bóng tối.
"Vưu Hinh! Tôi tìm thấy các người rồi! Mau ra đây đi!"
Tiếng của Ba Kỳ Lan ngày càng gần.
Lý Dục Thần cảm thấy một thân thể ấm áp ôm chặt anh từ phía sau, hơi thở như hoa lan phả vào tai anh.
"Dục Thần, tôi sẽ không để ai làm hại anh đâu! Trừ khi tôi chết!"
Nghe câu này, thân thể Lý Dục Thần run lên, trong đầu như sấm nổ.
"Mộng Đình!"
Chương 1058: Hang Thần Vu
Trong bóng tối, anh không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Nhưng chắc chắn tiếng gọi ‘Dục Thần’ vừa rồi chính là giọng nói của Lâm Mộng Đình.
Lý trí nói cho anh biết, Lâm Mộng Đình vẫn còn đang ở thành phố Hòa cách xa vạn dặm, nằm trên giường ở Ngô Đồng Cư, hồn bay phách lạc, vô tri vô giác.
Còn người đang ở bên cạnh anh lúc này là một cô gái của dân tộc Cao Ly tên là Vưu Hinh.
Lẽ nào là hồn phách bị lạc của Lâm Mộng Đình đã nhập vào cơ thể của Vưu Hinh?
Nhưng mà, sao có thể như thế được chứ?
Vưu Hinh chỉ là một cô gái hiền lành bình thường thôi mà!
“Vưu Hinh! Anh tìm thấy hai người rồi!” Ba Kỳ Lan chui vào bên trong sơn động.
Tay anh ta đang cầm một ngọn đuốc, ngọn lửa chiếu sáng cả hang động, những tảng đá trên vách hang ướt nhẹp như thể người đá đang rơi lệ.
Ba Kỳ Lan đứng trong ánh lửa trông vô cùng uy nghiêm. Khuôn mặt của anh ta vuông vắn, ngũ quan đương nhiên cũng rất ngay thẳng, khí phách còn mang theo mấy phần chính trực.
“Anh ơi, em không cho phép anh làm tổn thương anh ấy!” Vưu Hinh nói.
Ba Kỳ Lan không để ý đến Vưu Hinh, anh ta nhìn Lý Dục Thần rồi hỏi: “Rốt cuộc anh là ai? Tại sao anh lại có thần lực?”
"Thần lực ở trên trời được chia sẻ cho tất cả mọi người, đó không phải đặc quyền của anh và cũng chẳng phải đặc quyền của bất kỳ người nào.” Lý Dục Thần nói.
Ba Kỳ Lan sửng sốt một lát, tức giận nói: “Ăn nói hàm hồ! Nơi này chính là cấm địa, chỉ những người được thần cho phép thì mới có thể vào, chỉ những người cống hiến hết mình cho thần mới có thể được thần ban cho pháp lực. Anh ăn trộm thần lực mà còn dùng những lời nói hàm hồ để nhiễu loạn lòng người, anh chính là ác ma trong truyền thuyết! Tôi sẽ giết chết anh!”
Lần này Ba Kỳ Lan không dùng dao mà móc ra một khẩu súng.
Đây là một khẩu súng lục Paektusan với hoa văn tinh xảo ở trên thân.
Lý Dục Thần không ngờ rằng Ba Kỳ Lan có súng.
Ở vùng cấm địa này, theo lý mà nói, nếu quy luật của không gian là khác nhau thì một khẩu súng như vậy cũng nên mất hết hiệu lực mới đúng.
Nhưng cũng có khả năng Ba Kỳ Lan chính là người bảo vệ của cấm địa nên anh ta sẽ có quyền hạn của của người bảo vệ.
Mặc dù Lý Dục Thần đã tìm ra một số sơ hở trong quy tắc nhưng lượng pháp lực mà anh đã khôi phục hiện giờ vẫn chưa đủ để có thể chống lại đạn, huống chi anh lại vừa bị trọng thương.
Họng súng đen ngòm chĩa thẳng về phía anh.
Ba Kỳ Lan bóp cò.
"Không!"
Vưu Hinh đứng chắn ở trước mặt Lý Dục Thần bât chấp sự an toàn của bản thân.
"Không!"
"Không!"
Giọng nói của ba người chồng lên nhau và cuối cùng bị tiếng súng đè lên.
Đạn bắn vào tim của Vưu Hinh.
“Vưu Hinh!”
Lý Dục Thần và Ba Kỳ Lan đồng thời hét lên.
Lý Dục Thần dùng tay che ngực của Vưu Hinh, máu tươi chảy ra từ giữa các ngón tay của anh.
Anh dùng hết số pháp lực vừa mới được hồi phục để cố gắng hết sức trị liệu cho Vưu Hinh. Nhưng viên đạn đã bắn trúng tim của cô ta, trừ phi anh phá bỏ những ràng buộc của quy tắc không gian ở nơi này thì sẽ khôi phục hoàn toàn cảnh giới pháp lực.
“Vưu Hinh!” Ba Kỳ Lan cũng lao đến: “Sao em lại phải làm như vậy? Vì sao thế? Anh không muốn giết em mà!”
“Mau lên! Mau giúp cô ấy cầm máu đi cái đồ ngu này!” Lý Dục Thần hét lên.
Nhưng dường như Ba Kỳ Lan cũng không biết nên làm như thế nào mà chỉ ngơ ngác lắc mạnh cơ thể của Vưu Hinh.
“Cút đi! Đều là do anh đã hại cô ấy!”
Lý Dục Thần không khỏi giận dữ hét lên khi thấy Ba Kỳ Lan có quyền hạn không gian mà ngay cả pháp thuật chữa trị cơ bản cũng không có.
Nhìn thấy máu của Vưu Hinh vẫn đang chảy ra không ngừng, Lý Dục Thần cảm thấy bất lực và tức giận đến cùng cực.
Sát ý dâng lên từ tận đáy lòng, sự tức giận cũng sôi sục ở trong máu anh.
Anh nghe thấy những câu thần chú cổ xưa từ khoảng không xa xôi, anh nhìn thấy ánh nắng mặt trời thiêu đốt làm khô biển cả, dung nham cũng phun trào ra ngoài.
Một bóng đen xuất hiện dưới ánh mặt trời đỏ rực và nhảy một điệu nhảy kỳ lạ.
“Giết!...”
“Trời sinh vạn vật để nuôi sống con người nhưng không một người nào có thể báo đáp trời.” giọng nói của Lý Dục Thần mang theo sát khí lạnh thấu xương.
Anh ôm Vưu Hinh rồi nhảy múa ở trong hang động.
“Ma quỷ! Anh là ma quỷ!”
Ba Kỳ Lan đang tựa lưng vào vách động nhìn anh với vẻ mặt kinh hãi.
“... Tôi chính là trời, trời là tôi, giết hết tất cả những người làm trái đạo trời trên thiên hạ! Giết! Giết! Giết! Giết! Giết! Giết! Giết!"
Khi Lý Dục Thần niệm xong chữ ‘giết’ cuối cùng, trên trời liền hiện lên một tia sét khổng lồ màu đen.
Không sai, là màu đen.
Tia sét đó còn đen hơn cả màn đêm, như thể nó đã hấp thụ toàn bộ ánh sáng ở xung quanh, thậm chí ngay cả âm thanh cũng đều là màu đen.
Tia sét xé nát cả không gian.
Biển hoa bao la trên núi khô héo ngay lập tức, cây cối nhanh chóng biến mất, để lộ ra những tảng đá núi cằn cỗi.
Lý Dục Thần đứng ở trên một tảng đá lớn, tay trái ôm Vưu Hinh còn tay phải cầm một thanh kiếm màu đen.
Ba Kỳ Lan kinh hãi hét lên: "Trời ơi! Lời tiên tri của người thành sự thật rồi! Ác ma! Ác ma đến rồi!”
Anh ta quỳ xuống mặt đất đầy sỏi đá vụn rồi bắt đầu cầu nguyện với bầu trời.
Một luồng kiếm khí màu đen lao đến làm cho cơ thể của Ba Kỳ Lan bị đánh thành từng mảnh.
Chỉ còn tiếng cầu nguyện của anh ta vẫn còn vang vọng ở trong gió.
Mặt của Lý Dục Thần phủ đầy sự lạnh lẽo, sát khí vây quanh người anh, nếu như lúc này có một cái gương thì anh đã có thể nhìn thấy khuôn mặt lạnh như tiền của bản thân, giữa lông mày còn mang theo một chút phiền muộn như thể có một con mắt thứ ba đang cố gắng chồi lên.
Anh ngồi xuống rồi đặt cơ thể của Vưu Hinh lên đùi, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve ngực của cô ta, trên đầu ngón tay có một viên đạn, chỉ bóp nhẹ một cái, nó đã biến thành một làn khói xanh.
Vưu Hinh chậm rãi mở mắt, cô ta nhìn thấy anh thì trên mặt lộ ra một nụ cười.
Khuôn mặt của cô ta vẫn không hề thay đổi, ngũ quan vấn như cũ, vẫn xinh đẹp như vậy mà nhan sắc lại càng xinh đẹp hơn, vẻ đẹp lại có phần mê hoặc hơn một chút.
Đôi mắt của cô ta như thể đã đi xuyên qua cõi vĩnh hằng, coi thường hết thảy những thăng trầm của cuộc đời, nhưng vẫn không thể xóa bỏ được sự dịu dàng của cô ta.
“Anh đến rồi!”
“Tôi đến rồi đây.”
“Tôi biết nhất định anh sẽ đến mà Dục Thần!”
“Dục Thần...” Dường như Lý Dục Thần rất xa lạ với tên của chính mình và dường như lại có thêm một chút xúc động như thể anh đã nhớ ra chuyện gì đó.
“Tôi nên gọi anh là... giáo chủ!” Vưu Hinh nở một nụ cười xinh đẹp, một nụ cười đầy quyến rũ.
Vào khoảnh khắc đó, một tia chớp đã lóe lên trong đầu Lý Dục Thần như thể tất cả mọi chuyện đều đã trở nên rõ ràng.
Anh ngắm nhìn vẻ đẹp trong sáng của mỹ nhân đang trong vòng tay mình, ký ức từ xa xưa cũng đang được đánh thức.
“Ô Mộc Thiếp.” Anh gọi to một câu.
“Cuối cùng anh cũng nhớ ra tôi rồi!” Ô Mộc Thiếp nằm ở trong lòng anh mang theo một chút thẹn thùng: “Tôi ở Thiên Trì này ngắm nhìn mặt trời lặn, mặt trời lặn từ ngày này qua ngày khác, vẫn luôn một mực đợi anh!”
Cô ta đứng dậy rồi vung tay lên trên vách núi vỡ vụn.
Một vùng đầy ánh sao lấp lánh hiện lên, trên vách đá xuất hiện một cánh cổng bằng đồng, trên cửa còn khắc ba chữ được viết theo lối ‘điểu trùng văn*’: [Hang Thần Vu]
*Điểu trùng văn: là loại chữ được chuyên dùng để khắc triện thư và rất khó đọc.
“Anh đã đồng ý cưới tôi rồi, đêm nay, ngay trong hang Thần Vu này, có trời đất làm chứng, chúng ta sẽ kết làm một thể!” Ô Mộc Thiếp quay người lại và nhìn anh bằng ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Cánh cửa bằng đồng ở phía sau lưng dần được mở ra, sương mù ở bên trong dày đặc, mờ mịt, mơ hồ, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Ô Mộc Thiếp kéo Lý Dục Thần giống như khi nãy Vưu Hinh đã kéo anh.
Hai người chậm rãi đi vào bên trong hang Thần Vu.
Sau khi xuyên qua sương mù dày đặc, khung cảnh đột nhiên mở ra, khung cảnh trắng xóa ôm lấy mặt hồ sáng như gương, giống hệt như núi Bạch Đầu của Thiên Trì.
Nhưng ở đây lại có nhiều hơn hồ Thiên Trì một tòa trang viên.
Ô Mộc Thiếp phi qua mặt nước và kéo theo Lý Dục Thần vào trong trang viên.
Khung cảnh trong trang viên thơ mộng, trữ tình, trăm hoa đua nở, rực rỡ sắc màu, chim kêu vượn hót, muôn thú bay nhảy, đó là một khung cảnh vô cùng yên bình.
“Giáo chủ, anh nhìn đi, khi anh không có ở đây tôi đã sắp xếp nơi này ổn thỏa chứ? Có thể để nơi này thành nơi chúng ta sẽ thành thân được không?”
Bình luận facebook