-
Chương 73-74
Chương 73: Người thừa kế gia tộc
“Anh ta ư?”, Lâm Mộng Đình bĩu môi: “Phải nói sao nhỉ, có hơi vô học, nói nặng hơn là phá của. Hồi còn đi học thành tích của anh ta không tốt, sau đó được đưa ra nước ngoài mạ vàng, anh ta quen được một nhóm con nhà giàu ở nước ngoài, cả ngày chỉ biết đua xe, đi hộp đêm, sau này gây chuyện, bác cả đón anh ta về nhà, cho anh ta mấy dự án để làm, đa số đều bị lỗ, anh ta còn thường xuyên qua lại với mấy người chẳng ra gì. Mẹ tôi ghét anh ta lắm, nhưng bố tôi không cho bọn tôi nói”.
“Tại sao vậy?”
“Chắc là vì ông nội. Nghe nói gia chủ nhà họ Lâm vốn phải là anh trai của ông nội, cũng chính là ông nội cả của tôi. Sau này nhà họ Lâm gặp khó khăn, ông nội cả của tôi qua đời, ông nội tôi lại còn sống. Ông ấy cảm thấy mình nợ ông nội cả nên coi bác cả tôi như con trai ruột, do đó cũng rất cưng chiều anh họ tôi”.
“Ra vậy”.
Lý Dục Thần sáng tỏ.
Nếu như vậy thì chuyện này không dễ giải quyết rồi.
Ban đầu Lý Dục Thần định giải quyết trực tiếp, điều tra rõ động cơ của Lâm Thiếu Hằng, sau đó đi tìm kẻ dùng sách Đinh Đầu Tiễn với ông cụ Lâm, những việc còn lại giao cho nhà họ Lâm xử lí là được.
Nhưng bây giờ biết được những điều này, anh cảm thấy hơi khó giải quyết.
Dù ông cụ Lâm có biết là do Lâm Thiếu Hằng làm, chỉ cần không phát sinh nguy hại mang tính thực chất, chắc hẳn ông cụ cũng sẽ cho qua.
Hơn nữa có lẽ chuyện này sẽ là một cú sốc tâm lí rất lớn đối với cụ ấy.
Lý Dục Thần đã biết thân phận của mình, cũng biết nếu năm đó không nhờ có Lâm Thượng Nghĩa, chỉ sợ ông nội và anh rất khó sống sót ở thành phố Hòa.
Lâm Thượng Nghĩa chẳng những âm thầm quan tâm họ, còn đồng ý đính hôn, muốn giao một nửa tài sản của nhà họ Lâm cho Lý Dục Thần, để làm vốn cho anh gây dựng lại nhà họ Lý.
Anh biết ơn ông cụ Lâm, đương nhiên cũng không muốn cụ ấy bị tổn thương.
Trong tình huống chưa có đủ bằng chứng, tốt nhất vẫn không nên ra tay với Lâm Thiếu Hằng.
Đánh rắn không chết, sau này sẽ còn bị rắn cắn tiếp.
Anh vừa nghịch chiếc điện thoại trong tay, vừa hỏi: “Bác cả của cô có biết những chuyện này không?”
“Chắc là biết”, Lâm Mộng Đình trả lời: “Bác cả tôi hay bênh lắm, hồi nhỏ Lâm Thiếu Hằng thường bắt nạt tôi và Lâm Vân, nhưng lần nào bác cả cũng bênh anh ta, chưa nói anh ta bao giờ”.
“Bác cả của cô chỉ có một đứa con trai thôi à?”
“Còn một người nữa, tên là Lâm Thiếu Bình. Anh ta rất đỉnh, thông minh từ nhỏ, học giỏi, tính tình cũng ngoan ngoãn, được khen là thiên tài của nhà họ Lâm. Mấy năm trước anh ta đi du học ở Đông Doanh, hiện tại đang làm trợ lý cho giám đốc của một công ty cổ phần rất nổi tiếng. Đây là công việc mà anh ta tự cố gắng đạt được, không dựa vào nhà họ Lâm, cho nên giờ em trai tôi đang rất áp lực”.
“Chuyện này có liên quan gì đến em trai cô?”, Lý Dục Thần tò mò hỏi.
“Bởi vì người thừa kế gia tộc”, Lâm Mộng Đình nói: “Mọi người đều rất coi trọng Lâm Thiếu Bình, kể cả ông nội tôi, rất có thể ông ấy sẽ chọn anh ta làm người thừa kế tương lai của gia tộc. Bố tôi rầu cực kì, cả ngày cứ chăm chăm giám sát em trai tôi học, mắng thằng bé là dốt. Còn mẹ tôi ấy hả, ngày nào cũng nấu mấy thứ bổ não bổ thân cho thằng bé ăn, tôi cứ lo nó ăn nhiều quá rồi ngu luôn”.
Lý Dục Thần vô thức lắc đầu cười.
Được sinh ra trong gia đình giàu có cũng chưa chắc là chuyện tốt nhỉ.
Thời gian từ từ trôi qua, bóng đêm càng lúc càng nặng nề.
Ngày thường vào giờ này họ sẽ chuẩn bị dọn quán.
Nhưng hôm nay không biết vì sao mà khi càng khuya, người lại càng lúc càng nhiều hơn.
Hơn nữa hầu hết những người này đều tập trung xung quanh quán nướng này.
Đương nhiên là ông chủ vui vô cùng, khó lắm mới được một ngày có thể bán sạch hàng dự trữ.
Ông ấy bưng một đĩa xiên nướng lớn đặt lên bàn của Lý Dục Thần.
Anh ngạc nhiên: “Hình như chúng tôi đâu có gọi thêm đồ ăn đâu?”
“Tặng cho các cậu đấy”, ông chủ hào phóng nói: “Hôm nay các cậu vừa đến, quán tôi đã đắt hơn thường ngày, coi như tôi cảm ơn các cậu đi”.
Nói rồi, ông ấy nhìn sang Lâm Mộng Đình, lúc quay lưng đi còn lầm bầm trong miệng.
“Ai da, xinh đẹp tốt thật, được nhiều người thích, côn đồ cũng có thể biến thành khách”.
Lâm Mộng Đình nhất thời không hiểu.
Nhưng Lý Dục Thần lại nghe ra chủ quán đang nhắc nhở họ, những vị khách xung quanh không có ý tốt.
Nghĩ lại thì cũng thấy đúng, đêm hôm khuya khoắt tự dưng có thêm khách, kiểu con gái nhà giàu như Lâm Mộng Đình không biết, một ông chủ quán từng trải đã buôn bán nhiều năm có thể không nhìn ra được ư?
Những người này đều nhằm vào hai người họ.
Lý Dục Thần bí mật quan sát, có thể xác định có khoảng mười người.
Nhưng hiển nhiên những người này không phải nhân vật chính, bởi vì rất rõ ràng, không có tên nào cầm đầu cả.
Lâm Mộng Đình vẫn không hiểu, nhìn đĩa xiên nướng to đùng trên bàn, hỏi: “Tại sao ông ấy lại tặng đồ ăn cho chúng ta thế?”
Lý Dục Thần cười đáp: “Ông ấy đã nói rồi mà, cô đẹp gái nên mới kéo khách giúp ông ấy đấy”.
Lâm Mộng Đình phì cười: “Học cũng nhanh lắm, còn biết dùng từ ‘kéo khách’ trên mạng này nữa cơ. Sao anh lại biết họ không phải bị anh kéo tới, anh đẹp trai, phóng khoáng, giỏi giang, văn võ song toàn, có tài trị nước lắm kia mà?”
Vừa nghĩ tới mấy từ này là Lâm Mộng Đình không nhịn cười được.
Lý Dục Thần trả lời: “Đã khuya thế này rồi, bọn họ tụm năm tụm ba, đã thế toàn là đàn ông, sao họ có thể đến để ngắm tôi được?”
Cuối cùng Lâm Mộng Đình cũng nhận thấy có điều không ổn.
Vào lúc này, hai chiếc xe thể thao lao vùn vụt tới.
Bốn người bước xuống xe, một trong số đó chính là Lâm Thiếu Hằng.
Chương 74: Bắt gian tại trận?
Lâm Thiếu Hằng đi thẳng tới chỗ Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình.
Anh ta bước tới bên cạnh bàn của họ, giẫm một chân lên ghế, nhìn từ trên cao xuống: “Lãng mạn quá nhỉ, khuya rồi mà vẫn đi hẹn hò ở đây”.
Lâm Mộng Đình cau mày: “Sao anh lại tới đây?”
“Sao nào, tôi không thể tới à?”, Lâm Thiếu Hằng cười khẩy: “Có phải cô sợ tôi bắt gặp hai người hẹn hò lén lút không?”
“Anh nói bậy bạ gì đó!”, Lâm Mộng Đình rất bực mình.
“Nói bậy? Nhiều người nhìn thấy hết rồi kia, sao lại bảo tôi nói bậy?”
Lâm Thiếu Hằng vừa giơ tay lên, những người xung quanh đều đứng dậy, hùng hục lao qua bao vây bọn họ.
Còn có rất nhiều người lấy điện thoại ra quay video.
Rõ ràng điều này đã được Lâm Thiếu Hằng sắp xếp sẵn.
Ngày mai chỉnh sửa video rồi đăng lên mạng, chắc chắn sẽ có thể tạo thành một tin sốt dẻo.
Nhìn thấy cảnh này, một số ít người đi đường đã tránh ra thật xa.
Ông chủ quán nướng cũng trốn vào trong góc, lặng lẽ lấy điện thoại ra gọi cho 110.
Lâm Thiếu Hằng nói: “Mộng Đình, cô là cô cả của nhà họ Lâm, cô không cần thể diện thì nhà họ Lâm vẫn cần thể diện. Đêm hôm khuya khoắt mà cô đi hẹn hò với một thằng đàn ông lạ ở đây, nếu có ai biết chuyện này rồi đưa lên mạng, cô nói xem có phải thể diện của nhà họ Lâm đều bị cô vứt sạch rồi không?”
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”, Lâm Mộng Đình không thể nghĩ ra rốt cuộc Lâm Thiếu Hằng làm như thế là có mục đích gì.
Lý Dục Thần trả lời giúp anh ta: “Anh ta có thể làm gì, rõ ràng là muốn bôi xấu thanh danh cô cả nhà họ Lâm của cô, bôi xấu luôn cả thanh danh của bố cô, từ đó sản nghiệp của nhà họ Lâm sẽ trở thành đồ trong túi của anh ta và bác cả cô”.
Trong mắt Lâm Mộng Đình tràn đầy kinh ngạc, vẻ mặt không thể tin được.
“Nhưng có lẽ cậu cả Lâm đã quên, tôi là chồng chưa cưới của Mộng Đình, đi ăn khuya với chồng chưa cưới thì có gì mất thể diện?”, Lý Dục Thần tiếp tục nói.
Sau đó anh chỉ vào những người xung quanh: “Này, các anh quay video, khi nào đăng lên mạng nhớ cắt đoạn thoại vừa rồi của tôi nhé, kẻo người mất mặt lại là cậu cả Lâm đây”.
Những người cầm điện thoại quay video mờ mịt nhìn nhau, sau đó bỏ điện thoại xuống.
Mặt Lâm Thiếu Hằng biến sắc, anh ta chỉ thẳng vào mặt Lý Dục Thần: “Cái thằng họ Lý kia, mày được lắm! Lát nữa đánh cho mày rụng răng đầy đất, để tao xem mày có còn mạnh miệng được nữa không”.
“Lâm Thiếu Hằng, anh bày trò đủ chưa?”, Lâm Mộng Đình nổi giận.
“Em họ à, tôi chỉ muốn tốt cho cô, nhắc nhở cô đừng để bị kiểu đàn ông như nó lừa”, Lâm Thiếu Hằng giả vờ khuyên bảo: “Cô có biết nó là ai không? Mới vừa rồi nó còn dùng thân phận con rể nhà họ Lâm đi đấu chó với người ta ở trường đấu chó, suýt chút nữa thua đái trong quần kia kìa”.
“Không thể nào!”, Lâm Mộng Đình nói.
Lâm Thiếu Hằng nhún vai: “Tin hay không tuỳ cô. Có điều tôi nói cho cô biết, hôm nay tôi phải cho thằng nhóc này một bài học”.
“Anh dám á!”, Lâm Mộng Đình lấy điện thoại ra: “Giờ tôi sẽ gọi cho bố tôi”.
“Gọi, cô gọi đi, nói là cô đi hẹn hò ở ngoài, bị tôi bắt gian tại trận”, Lâm Thiếu Hằng tỏ vẻ khốn nạn.
Lâm Mộng Đình tức giận muốn chết, vừa định gọi điện thoại nhưng bị Lý Dục Thần ngăn cản.
Anh biết nếu gọi cuộc gọi này sẽ đúng như ý muốn của Lâm Thiếu Hằng.
Thứ mà người nhà họ Lâm để ý nhất là thể diện, đặc biệt là Lâm Thu Thanh, ông ta là người nắm quyền thực tế của nhà họ Lâm sau khi ông cụ lui về sau ở ẩn.
Rất có thể Lâm Thu Thanh sẽ vì thể diện, cũng như vì thanh danh của con gái mình mà thoả hiệp với Lâm Thiếu Hằng.
Lâm Thiếu Hằng sẽ nhân cơ hội đưa ra điều kiện, khi đó Lâm Thu Thanh muốn không đồng ý cũng không được.
Còn Lý Dục Thần sẽ trở thành công cụ nội đấu và vật hi sinh trong gia tộc của đối phương.
Tất nhiên anh sẽ không để Lâm Thiếu Hằng được như ý muốn.
“Mộng Đình, đừng gọi bố cô đến, chúng ta nên cảm ơn nỗi khổ tâm của cậu cả Lâm mới phải”.
Lâm Mộng Đình khó hiểu: “Nỗi khổ tâm gì cơ?”
“Cô nghĩ mà xem, ban đầu tôi cũng không biết có nên từ hôn hay không, người nhà của cô cũng không biết có nên chấp nhận tôi hay không. Nhưng nếu như hôm nay anh ta làm lớn chuyện, để người ta biết được, bố mẹ cô không muốn chấp nhận tôi cũng không được. Tôi cứ tưởng hôm nay là bước đầu tiên trên con đường muôn dặm, không ngờ còn chưa đánh ba trận chiến dịch lớn đã có cơ hội cắm cờ đỏ vào trong phủ tổng thống. Tiếp theo ấy hả”.
Lý Dục Thần nhìn Lâm Thiếu Hằng: “Sẽ là lúc lũ tư bản chủ nghĩa cụp đuôi bỏ chạy mất dạng!”
Lâm Mộng Đình bị chọc đến nỗi phải che miệng cười.
Lâm Thiếu Hằng tức tới mức mặt mày xanh mét, anh ta mắng một câu gì đó rồi vung tay lên: “Lên cho tao, đánh cho nó rụng răng luôn”.
Người bên cạnh anh ta vừa định hành động, bỗng nhiên nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, một chiếc xe cảnh sát lao tới.
Hai cảnh sát xuống xe, trông thấy nhiều người như thế thì cau mày.
“Các cậu đang chơi trò gì đó?”
Thấy cảnh sát đến, Lâm Thiếu Hằng thay đổi sắc mặt.
Anh ta tưởng là Lý Dục Thần báo cảnh sát, bèn cười khẩy: “To gan lắm, còn biết báo cảnh sát”.
Cảnh sát đi qua hỏi: “Cậu, làm gì đó? Xin mời xuất trình thẻ căn cước”.
Lâm Thiếu Hằng nói: “Các anh thuộc cục nào, tôi có quen cục trưởng Diệp của cục thành phố”.
“Xin lỗi, cho dù cậu có quen biết bộ trưởng thì cũng không liên quan gì đến chúng tôi”, cảnh sát chỉ vào huy hiệu cảnh sát và camera đeo ngực áo trên người mình.
Lâm Thiếu Hằng suýt không kiểm soát được biểu cảm trên mặt, cậu cả nhà họ Lâm anh ta chưa từng chịu ấm ức như thế.
“Các anh cứ đợi đó, chờ tôi gọi điện thoại xong nhất định sẽ lột da các anh”.
Nói xong, anh ta tránh sang một bên gọi điện thoại.
Cảnh sát không ngăn cản mà tiếp tục thực hiện công việc và ghi chép quá trình sự việc bằng camera đeo ngực áo.
“Lại đây hết đi, sau đó xuất trình thẻ căn cước”.
Cảnh sát kiểm tra thẻ căn cước của mọi người rồi ghi chép họ tên lại, bao gồm cả Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình.
Tất cả mọi người đều khăng khăng rằng mình tới ăn khuya.
Cảnh sát hỏi Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình: “Còn hai người thì sao?”
“Chúng tôi cũng tới ăn khuya”.
“Anh ta ư?”, Lâm Mộng Đình bĩu môi: “Phải nói sao nhỉ, có hơi vô học, nói nặng hơn là phá của. Hồi còn đi học thành tích của anh ta không tốt, sau đó được đưa ra nước ngoài mạ vàng, anh ta quen được một nhóm con nhà giàu ở nước ngoài, cả ngày chỉ biết đua xe, đi hộp đêm, sau này gây chuyện, bác cả đón anh ta về nhà, cho anh ta mấy dự án để làm, đa số đều bị lỗ, anh ta còn thường xuyên qua lại với mấy người chẳng ra gì. Mẹ tôi ghét anh ta lắm, nhưng bố tôi không cho bọn tôi nói”.
“Tại sao vậy?”
“Chắc là vì ông nội. Nghe nói gia chủ nhà họ Lâm vốn phải là anh trai của ông nội, cũng chính là ông nội cả của tôi. Sau này nhà họ Lâm gặp khó khăn, ông nội cả của tôi qua đời, ông nội tôi lại còn sống. Ông ấy cảm thấy mình nợ ông nội cả nên coi bác cả tôi như con trai ruột, do đó cũng rất cưng chiều anh họ tôi”.
“Ra vậy”.
Lý Dục Thần sáng tỏ.
Nếu như vậy thì chuyện này không dễ giải quyết rồi.
Ban đầu Lý Dục Thần định giải quyết trực tiếp, điều tra rõ động cơ của Lâm Thiếu Hằng, sau đó đi tìm kẻ dùng sách Đinh Đầu Tiễn với ông cụ Lâm, những việc còn lại giao cho nhà họ Lâm xử lí là được.
Nhưng bây giờ biết được những điều này, anh cảm thấy hơi khó giải quyết.
Dù ông cụ Lâm có biết là do Lâm Thiếu Hằng làm, chỉ cần không phát sinh nguy hại mang tính thực chất, chắc hẳn ông cụ cũng sẽ cho qua.
Hơn nữa có lẽ chuyện này sẽ là một cú sốc tâm lí rất lớn đối với cụ ấy.
Lý Dục Thần đã biết thân phận của mình, cũng biết nếu năm đó không nhờ có Lâm Thượng Nghĩa, chỉ sợ ông nội và anh rất khó sống sót ở thành phố Hòa.
Lâm Thượng Nghĩa chẳng những âm thầm quan tâm họ, còn đồng ý đính hôn, muốn giao một nửa tài sản của nhà họ Lâm cho Lý Dục Thần, để làm vốn cho anh gây dựng lại nhà họ Lý.
Anh biết ơn ông cụ Lâm, đương nhiên cũng không muốn cụ ấy bị tổn thương.
Trong tình huống chưa có đủ bằng chứng, tốt nhất vẫn không nên ra tay với Lâm Thiếu Hằng.
Đánh rắn không chết, sau này sẽ còn bị rắn cắn tiếp.
Anh vừa nghịch chiếc điện thoại trong tay, vừa hỏi: “Bác cả của cô có biết những chuyện này không?”
“Chắc là biết”, Lâm Mộng Đình trả lời: “Bác cả tôi hay bênh lắm, hồi nhỏ Lâm Thiếu Hằng thường bắt nạt tôi và Lâm Vân, nhưng lần nào bác cả cũng bênh anh ta, chưa nói anh ta bao giờ”.
“Bác cả của cô chỉ có một đứa con trai thôi à?”
“Còn một người nữa, tên là Lâm Thiếu Bình. Anh ta rất đỉnh, thông minh từ nhỏ, học giỏi, tính tình cũng ngoan ngoãn, được khen là thiên tài của nhà họ Lâm. Mấy năm trước anh ta đi du học ở Đông Doanh, hiện tại đang làm trợ lý cho giám đốc của một công ty cổ phần rất nổi tiếng. Đây là công việc mà anh ta tự cố gắng đạt được, không dựa vào nhà họ Lâm, cho nên giờ em trai tôi đang rất áp lực”.
“Chuyện này có liên quan gì đến em trai cô?”, Lý Dục Thần tò mò hỏi.
“Bởi vì người thừa kế gia tộc”, Lâm Mộng Đình nói: “Mọi người đều rất coi trọng Lâm Thiếu Bình, kể cả ông nội tôi, rất có thể ông ấy sẽ chọn anh ta làm người thừa kế tương lai của gia tộc. Bố tôi rầu cực kì, cả ngày cứ chăm chăm giám sát em trai tôi học, mắng thằng bé là dốt. Còn mẹ tôi ấy hả, ngày nào cũng nấu mấy thứ bổ não bổ thân cho thằng bé ăn, tôi cứ lo nó ăn nhiều quá rồi ngu luôn”.
Lý Dục Thần vô thức lắc đầu cười.
Được sinh ra trong gia đình giàu có cũng chưa chắc là chuyện tốt nhỉ.
Thời gian từ từ trôi qua, bóng đêm càng lúc càng nặng nề.
Ngày thường vào giờ này họ sẽ chuẩn bị dọn quán.
Nhưng hôm nay không biết vì sao mà khi càng khuya, người lại càng lúc càng nhiều hơn.
Hơn nữa hầu hết những người này đều tập trung xung quanh quán nướng này.
Đương nhiên là ông chủ vui vô cùng, khó lắm mới được một ngày có thể bán sạch hàng dự trữ.
Ông ấy bưng một đĩa xiên nướng lớn đặt lên bàn của Lý Dục Thần.
Anh ngạc nhiên: “Hình như chúng tôi đâu có gọi thêm đồ ăn đâu?”
“Tặng cho các cậu đấy”, ông chủ hào phóng nói: “Hôm nay các cậu vừa đến, quán tôi đã đắt hơn thường ngày, coi như tôi cảm ơn các cậu đi”.
Nói rồi, ông ấy nhìn sang Lâm Mộng Đình, lúc quay lưng đi còn lầm bầm trong miệng.
“Ai da, xinh đẹp tốt thật, được nhiều người thích, côn đồ cũng có thể biến thành khách”.
Lâm Mộng Đình nhất thời không hiểu.
Nhưng Lý Dục Thần lại nghe ra chủ quán đang nhắc nhở họ, những vị khách xung quanh không có ý tốt.
Nghĩ lại thì cũng thấy đúng, đêm hôm khuya khoắt tự dưng có thêm khách, kiểu con gái nhà giàu như Lâm Mộng Đình không biết, một ông chủ quán từng trải đã buôn bán nhiều năm có thể không nhìn ra được ư?
Những người này đều nhằm vào hai người họ.
Lý Dục Thần bí mật quan sát, có thể xác định có khoảng mười người.
Nhưng hiển nhiên những người này không phải nhân vật chính, bởi vì rất rõ ràng, không có tên nào cầm đầu cả.
Lâm Mộng Đình vẫn không hiểu, nhìn đĩa xiên nướng to đùng trên bàn, hỏi: “Tại sao ông ấy lại tặng đồ ăn cho chúng ta thế?”
Lý Dục Thần cười đáp: “Ông ấy đã nói rồi mà, cô đẹp gái nên mới kéo khách giúp ông ấy đấy”.
Lâm Mộng Đình phì cười: “Học cũng nhanh lắm, còn biết dùng từ ‘kéo khách’ trên mạng này nữa cơ. Sao anh lại biết họ không phải bị anh kéo tới, anh đẹp trai, phóng khoáng, giỏi giang, văn võ song toàn, có tài trị nước lắm kia mà?”
Vừa nghĩ tới mấy từ này là Lâm Mộng Đình không nhịn cười được.
Lý Dục Thần trả lời: “Đã khuya thế này rồi, bọn họ tụm năm tụm ba, đã thế toàn là đàn ông, sao họ có thể đến để ngắm tôi được?”
Cuối cùng Lâm Mộng Đình cũng nhận thấy có điều không ổn.
Vào lúc này, hai chiếc xe thể thao lao vùn vụt tới.
Bốn người bước xuống xe, một trong số đó chính là Lâm Thiếu Hằng.
Chương 74: Bắt gian tại trận?
Lâm Thiếu Hằng đi thẳng tới chỗ Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình.
Anh ta bước tới bên cạnh bàn của họ, giẫm một chân lên ghế, nhìn từ trên cao xuống: “Lãng mạn quá nhỉ, khuya rồi mà vẫn đi hẹn hò ở đây”.
Lâm Mộng Đình cau mày: “Sao anh lại tới đây?”
“Sao nào, tôi không thể tới à?”, Lâm Thiếu Hằng cười khẩy: “Có phải cô sợ tôi bắt gặp hai người hẹn hò lén lút không?”
“Anh nói bậy bạ gì đó!”, Lâm Mộng Đình rất bực mình.
“Nói bậy? Nhiều người nhìn thấy hết rồi kia, sao lại bảo tôi nói bậy?”
Lâm Thiếu Hằng vừa giơ tay lên, những người xung quanh đều đứng dậy, hùng hục lao qua bao vây bọn họ.
Còn có rất nhiều người lấy điện thoại ra quay video.
Rõ ràng điều này đã được Lâm Thiếu Hằng sắp xếp sẵn.
Ngày mai chỉnh sửa video rồi đăng lên mạng, chắc chắn sẽ có thể tạo thành một tin sốt dẻo.
Nhìn thấy cảnh này, một số ít người đi đường đã tránh ra thật xa.
Ông chủ quán nướng cũng trốn vào trong góc, lặng lẽ lấy điện thoại ra gọi cho 110.
Lâm Thiếu Hằng nói: “Mộng Đình, cô là cô cả của nhà họ Lâm, cô không cần thể diện thì nhà họ Lâm vẫn cần thể diện. Đêm hôm khuya khoắt mà cô đi hẹn hò với một thằng đàn ông lạ ở đây, nếu có ai biết chuyện này rồi đưa lên mạng, cô nói xem có phải thể diện của nhà họ Lâm đều bị cô vứt sạch rồi không?”
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”, Lâm Mộng Đình không thể nghĩ ra rốt cuộc Lâm Thiếu Hằng làm như thế là có mục đích gì.
Lý Dục Thần trả lời giúp anh ta: “Anh ta có thể làm gì, rõ ràng là muốn bôi xấu thanh danh cô cả nhà họ Lâm của cô, bôi xấu luôn cả thanh danh của bố cô, từ đó sản nghiệp của nhà họ Lâm sẽ trở thành đồ trong túi của anh ta và bác cả cô”.
Trong mắt Lâm Mộng Đình tràn đầy kinh ngạc, vẻ mặt không thể tin được.
“Nhưng có lẽ cậu cả Lâm đã quên, tôi là chồng chưa cưới của Mộng Đình, đi ăn khuya với chồng chưa cưới thì có gì mất thể diện?”, Lý Dục Thần tiếp tục nói.
Sau đó anh chỉ vào những người xung quanh: “Này, các anh quay video, khi nào đăng lên mạng nhớ cắt đoạn thoại vừa rồi của tôi nhé, kẻo người mất mặt lại là cậu cả Lâm đây”.
Những người cầm điện thoại quay video mờ mịt nhìn nhau, sau đó bỏ điện thoại xuống.
Mặt Lâm Thiếu Hằng biến sắc, anh ta chỉ thẳng vào mặt Lý Dục Thần: “Cái thằng họ Lý kia, mày được lắm! Lát nữa đánh cho mày rụng răng đầy đất, để tao xem mày có còn mạnh miệng được nữa không”.
“Lâm Thiếu Hằng, anh bày trò đủ chưa?”, Lâm Mộng Đình nổi giận.
“Em họ à, tôi chỉ muốn tốt cho cô, nhắc nhở cô đừng để bị kiểu đàn ông như nó lừa”, Lâm Thiếu Hằng giả vờ khuyên bảo: “Cô có biết nó là ai không? Mới vừa rồi nó còn dùng thân phận con rể nhà họ Lâm đi đấu chó với người ta ở trường đấu chó, suýt chút nữa thua đái trong quần kia kìa”.
“Không thể nào!”, Lâm Mộng Đình nói.
Lâm Thiếu Hằng nhún vai: “Tin hay không tuỳ cô. Có điều tôi nói cho cô biết, hôm nay tôi phải cho thằng nhóc này một bài học”.
“Anh dám á!”, Lâm Mộng Đình lấy điện thoại ra: “Giờ tôi sẽ gọi cho bố tôi”.
“Gọi, cô gọi đi, nói là cô đi hẹn hò ở ngoài, bị tôi bắt gian tại trận”, Lâm Thiếu Hằng tỏ vẻ khốn nạn.
Lâm Mộng Đình tức giận muốn chết, vừa định gọi điện thoại nhưng bị Lý Dục Thần ngăn cản.
Anh biết nếu gọi cuộc gọi này sẽ đúng như ý muốn của Lâm Thiếu Hằng.
Thứ mà người nhà họ Lâm để ý nhất là thể diện, đặc biệt là Lâm Thu Thanh, ông ta là người nắm quyền thực tế của nhà họ Lâm sau khi ông cụ lui về sau ở ẩn.
Rất có thể Lâm Thu Thanh sẽ vì thể diện, cũng như vì thanh danh của con gái mình mà thoả hiệp với Lâm Thiếu Hằng.
Lâm Thiếu Hằng sẽ nhân cơ hội đưa ra điều kiện, khi đó Lâm Thu Thanh muốn không đồng ý cũng không được.
Còn Lý Dục Thần sẽ trở thành công cụ nội đấu và vật hi sinh trong gia tộc của đối phương.
Tất nhiên anh sẽ không để Lâm Thiếu Hằng được như ý muốn.
“Mộng Đình, đừng gọi bố cô đến, chúng ta nên cảm ơn nỗi khổ tâm của cậu cả Lâm mới phải”.
Lâm Mộng Đình khó hiểu: “Nỗi khổ tâm gì cơ?”
“Cô nghĩ mà xem, ban đầu tôi cũng không biết có nên từ hôn hay không, người nhà của cô cũng không biết có nên chấp nhận tôi hay không. Nhưng nếu như hôm nay anh ta làm lớn chuyện, để người ta biết được, bố mẹ cô không muốn chấp nhận tôi cũng không được. Tôi cứ tưởng hôm nay là bước đầu tiên trên con đường muôn dặm, không ngờ còn chưa đánh ba trận chiến dịch lớn đã có cơ hội cắm cờ đỏ vào trong phủ tổng thống. Tiếp theo ấy hả”.
Lý Dục Thần nhìn Lâm Thiếu Hằng: “Sẽ là lúc lũ tư bản chủ nghĩa cụp đuôi bỏ chạy mất dạng!”
Lâm Mộng Đình bị chọc đến nỗi phải che miệng cười.
Lâm Thiếu Hằng tức tới mức mặt mày xanh mét, anh ta mắng một câu gì đó rồi vung tay lên: “Lên cho tao, đánh cho nó rụng răng luôn”.
Người bên cạnh anh ta vừa định hành động, bỗng nhiên nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, một chiếc xe cảnh sát lao tới.
Hai cảnh sát xuống xe, trông thấy nhiều người như thế thì cau mày.
“Các cậu đang chơi trò gì đó?”
Thấy cảnh sát đến, Lâm Thiếu Hằng thay đổi sắc mặt.
Anh ta tưởng là Lý Dục Thần báo cảnh sát, bèn cười khẩy: “To gan lắm, còn biết báo cảnh sát”.
Cảnh sát đi qua hỏi: “Cậu, làm gì đó? Xin mời xuất trình thẻ căn cước”.
Lâm Thiếu Hằng nói: “Các anh thuộc cục nào, tôi có quen cục trưởng Diệp của cục thành phố”.
“Xin lỗi, cho dù cậu có quen biết bộ trưởng thì cũng không liên quan gì đến chúng tôi”, cảnh sát chỉ vào huy hiệu cảnh sát và camera đeo ngực áo trên người mình.
Lâm Thiếu Hằng suýt không kiểm soát được biểu cảm trên mặt, cậu cả nhà họ Lâm anh ta chưa từng chịu ấm ức như thế.
“Các anh cứ đợi đó, chờ tôi gọi điện thoại xong nhất định sẽ lột da các anh”.
Nói xong, anh ta tránh sang một bên gọi điện thoại.
Cảnh sát không ngăn cản mà tiếp tục thực hiện công việc và ghi chép quá trình sự việc bằng camera đeo ngực áo.
“Lại đây hết đi, sau đó xuất trình thẻ căn cước”.
Cảnh sát kiểm tra thẻ căn cước của mọi người rồi ghi chép họ tên lại, bao gồm cả Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình.
Tất cả mọi người đều khăng khăng rằng mình tới ăn khuya.
Cảnh sát hỏi Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình: “Còn hai người thì sao?”
“Chúng tôi cũng tới ăn khuya”.