-
Chương 828-830
Chương 828: Tới bảo vệ chị
Mà đối với việc tổ chức lễ cưới sau này, mặc dù Lý Dục Thần không nói là sẽ không làm, nhưng Lâm Mộng Đình biết anh không quan tâm đến việc đó lắm. Có lẽ là chờ đến khi anh báo thù cho nhà họ Lý, khôi phục vinh quang ngày xưa của nhà họ Lý xong, hai người đến trước bài vị tổ tiên nhà họ Lý dập đầu là được rồi.
Lâm Mộng Đình cảm thấy như thế cũng rất tốt.
So với hôn lễ, thứ khiến cô càng mong đợi là đợi sau khi tu vi của mình có một chút thành tựu, Lý Dục Thần sẽ dẫn cô đến Côn Luân bái kiến sư trưởng.
Nghĩ tới vị sư tôn không gì là không làm được, còn có những sư huynh sư tỷ một hai trăm tuổi vẫn còn duy trì dáng vẻ thanh xuân kia, Lâm Mộng Đình liền thấy khẩn trương một cách khó hiểu.
"Ông chủ Hầu, vẫn luôn gọi ông như vậy, còn không biết ông tên là gì?", Lâm Mộng Đình tán gẫu.
"À, tôi tên là Hầu Thất Quý, ngũ hầu thất quý đó, từ nhỏ trong nhà đã ngóng trông tôi trưởng thành có thể làm quan, làm rạng rỡ tổ tông, hiển hách nhà cửa. Ai ngờ tôi lại không biết cố gắng, đi theo nghề đồ cổ, suýt nữa thì khiến bố mẹ tôi tức chết", ông chủ Hầu nửa đùa nửa thật nửa tự giễu nói.
Lâm Mộng Đình cười nói: "Bây giờ ông có tiền như vậy, cũng coi như là làm rạng rỡ tổ tông đi".
"Haiz, cũng chỉ như thế thôi. Ở xã hội của chúng tôi, từ xưa đã có quan niệm mọi nghề đều là kém cỏi, chỉ có đọc sách là cao. Đọc sách vì là để làm gì, còn không phải là làm quan! Học giỏi thì thành sĩ mà! Sao có thể so sánh được với cậu Lý và phu nhân, xuất thân thế gia, gia học uyên thâm, thần tiên quyến lữ!"
Lâm Mộng Đình cười nói: "Dục Thần vốn muốn đến thăm ông, nhưng anh ấy lại đột nhiên có việc, cho nên mới bảo tôi đến thăm ông một chút".
Trên mặt Hầu Thất Quý lộ ra vẻ hưng phấn: "Để cậu Lý nhớ mong, tôi chỉ là dân chúng nhỏ, nào dám làm phiền cậu Lý đến tận đây".
"Dục Thần nói anh ấy và ông có duyên, về sau có cơ hội, chúng ta có thể qua lại nhiều hơn", Lâm Mộng Đình nói: "Ông là chuyên gia trong nghề chơi đồ cổ, tôi là người mới, về sau ở phương diện này còn phải thường xuyên nhờ ông chỉ dạy".
"Chỉ dạy thì không dám nhận", Hầu Thất Quý nói: "Nhưng mà ở trong nghề này, thật sự không phải tôi khoác lác, cho dù là Phan Gia Viên hay là xưởng Lưu Ly, không có mấy người dám nói có ánh mắt tốt hơn tôi đâu".
Lâm Mộng Đình liền lấy mấy thứ mới mua từ trong túi ra, đặt lên bàn, nói: "Đây là những thứ tôi vừa mới mua, ông giúp tôi nhìn xem, tôi có bị lừa hay không".
Những vật này, thật ra Hầu Thất Quý vừa liếc mắt đã nhận ra thật giả, nhưng đây là do Lâm Mộng Đình mua, ông ta vẫn làm ra vẻ cẩn thận, đeo găng tay trắng, nghiêm túc cầm từng cái từng cái lên nhìn.
Lúc ông ta nhìn hàng, điện thoại của Lâm Mộng Đình vang lên.
Lâm Mộng Đình liền đi ra cửa nghe điện thoại.
Người gọi tới là Lâm Vân.
"Alo, chị, chị ở đâu vậy?"
"Chị đang ở thủ đô, có việc gì không?"
"Em cũng đang ở thủ đô, chị ở chỗ nào, em tới tìm chị".
"Cái gì? Em không đi học sao, sao lại chạy đến thủ đô?"
"Trường học cho nghỉ mấy ngày, em và Nghiêm Cẩn liền đến thủ đô chơi hai ngày".
"Nghiêm Cẩn cũng tới? Hai người đúng là, bây giờ đâu phải ngày nghỉ lễ, sao lại được nghỉ?"
"Trường học có hoạt động mà".
"Em lừa ai vậy? Hoạt động gì mà lại cho toàn trường nghỉ? Lại nói trường của em tổ chức hoạt động, trường của Nghiêm Cẩn cũng tổ chức hoạt động sao? Lớp mười hai! Có trường cấp ba nào lại vô duyên vô cớ cho lớp mười hai nghỉ học không? Còn dám lừa chị em à!"
Lâm Vân ở đầu bên kia điện thoại không ngừng cười ha ha: "Chị đúng là thông minh, hỏa nhãn kim tinh, cái gì cũng không thể lừa được chị".
"Bớt nịnh hót, thành thật khai báo, hai đứa làm gì vậy?", Lâm Mộng Đình tức giận nói.
"Là thế này, không phải chị và anh rể đến thủ đô sao, mẹ không yên lòng, liền bảo em xin nghỉ hai ngày tới xem một chút".
"Mẹ không yên lòng? Không thể nào, mẹ có cái gì không yên lòng? Cũng không phải là bà ấy không biết bản lĩnh của anh rể em".
"Bởi vì quá biết bản lĩnh của anh rể em cho nên mới không yên lòng".
Lâm Mộng Đình liền hiểu ra ngay lập tức, Nghiêm Tuệ Mẫn sợ Lý Dục Thần đến thủ đô phồn hoa sẽ đổi lòng, sợ mình không giữ được Lý Dục Thần.
"Mẹ cũng thật là, không tin Dục Thần, chẳng lẽ còn không tin con gái sao!", Lâm Mộng Đình phàn nàn.
"Chị á? Mẹ nói, con bé ngốc Mộng Đình này, một chút ý thức nguy hiểm cũng không có, nói không chừng còn là một đứa con nít, đúng là khiến bà đây nóng lòng chết mất!"
Lâm Vân bắt chước giọng điệu của Nghiêm Tuệ Mẫn, nói xong cũng nhịn không được cười ha ha.
"Lâm Vân! Em muốn chết à!", Lâm Mộng Đình mắng vào trong điện thoại: "Chắc chắn mẹ sẽ không nói như vậy, có phải là em bịa ra không?"
"Em không hề bịa ra, mẹ thật sự nói như vậy".
"Không có khả năng! Mẹ quan tâm nhất là việc học của em, làm sao lại cho phép em nghỉ chứ?"
"Ha ha, mẹ cũng không khôn khéo như chị đâu, em nói trường học có hoạt động cho nghỉ vài ngày, bà ấy liền tin, cũng đồng ý cho em đến thủ đô, còn cho em một trăm ngàn tiền tiêu vặt, còn đặc biệt dặn dò em phải biết tự chăm sóc tốt cho mình, lúc hai người ở cùng nhau thì đừng làm ảnh hưởng đến “việc chính” của hai người..."
Cậu ta nhấn mạnh hai chữ “việc chính”.
"Còn nói nếu như hai người không ở cùng nhau thì em phải đi theo anh rể, học thêm chút bản lĩnh".
Lâm Mộng Đình bĩu môi, mẹ của cô đúng là hết thuốc chữa.
"Vậy Nghiêm Cẩn thì sao, sao cậu ta cũng đến đây?"
"Là anh rể bảo em gọi cậu ta tới".
"Cái gì?"
"Trước khi đến em đã nhắn tin cho anh rể, anh ấy nói nếu đã tới thì dẫn cả theo luôn.
Anh rể còn nói, mấy ngày nay anh ấy có việc, để chị ở một mình anh ấy không yên lòng, nên mới bảo em và Nghiêm Cẩn tới bảo vệ chị".
"Chị không cần hai đứa bảo vệ đâu, trẻ con trẻ cái!"
Ngoài miệng thì Lâm Mộng Đình nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn thấy rất ấm áp.
Chương 829: Quà gặp mặt
"Cái gì mà trẻ con trẻ cái, bây giờ em rất giỏi đánh nhau đấy nhé! Nghiêm Cẩn cũng rất biết đánh nhau!"
"Được rồi được rồi, hai đứa rất lợi hại, được chưa. Vậy chị hỏi em, mẹ bảo em tới theo dõi anh rể em, anh rể em lại gọi em đến bảo vệ chị, vậy em nghe ai?"
"Đương nhiên là nghe anh rể rồi", Lâm Vân thốt ra.
"Phản đồ!", Lâm Mộng Đình mắng một câu.
"Chị, không phải chị cũng muốn em đi theo dõi anh rể đấy chứ?"
"Dĩ nhiên không phải".
"Vậy sao chị lại bảo em là phản đồ?"
"Mẹ bảo em tới theo dõi anh rể em, em lại lập tức nhắn tin cho anh ấy, bán đứng mẹ, em không phải phản đồ thì là cái gì?"
"Đó là mẹ lo lắng vớ vẩn, nếu anh rể mà thay lòng đổi dạ, em theo dõi anh ấy có tác dụng gì? Có trói người nhà họ Lâm chúng ta lại một chỗ cũng không bằng một ngón tay của anh rể. Chị, anh rể có thay lòng đổi dạ hay không, quan trọng là tại chị đấy".
"Tại chị? Chị lại không thể cầm dây thừng buộc lấy tim anh ấy".
"Chị, không phải em nói chị chứ, anh rể có được hay không, quan trọng vẫn là phải có nhu cầu, phải có nhu cầu, hiểu không?"
"Lâm Vân!", Lâm Mộng Đình dậm chân sẵng giọng: "Có phải em thiếu đòn không?"
Lâm Vân ở đầu bên kia cười hì hì.
Lâm Mộng Đình cũng vô cùng bất đắc dĩ, nói: "Được rồi, không nói phét với em nữa, bây giờ các em đang ở đâu?"
"Bọn em vừa xuống máy bay, chị ở chỗ nào, chúng em bắt xe tới".
"Vậy các em bắt xe đến Phan Gia Viên..."
Lâm Mộng Đình báo địa chỉ cửa hàng của Hầu Thất Quý, sau đó cúp điện thoại.
Sau khi cô quay về cửa hàng, Hầu Thất Quý đã xem xong mấy món đồ, đồng thời dùng vải nhung lau sạch sẽ.
"Ông chủ Hầu, những vật này thế nào, không phải là giả chứ?"
Hầu Thất Quý cởi găng tay ra, nói: "Bà Lý có ánh mắt rất tốt, đều là đồ thật, không có cái nào là giả cả. Đi dạo Phan Gia Viên, có thể một lần mua được nhiều đồ như vậy mà không lỗ cũng không dễ dàng. Như vậy đã giỏi hơn rất nhiều người gọi là chuyên gia rồi".
"Ở đây có nhiều thứ thế này không?"
"Bây giờ Phan Gia Viên không thể so với lúc trước. Quy mô lớn hơn rất nhiều, số lượng hàng hóa cũng nhiều hơn trước không biết bao nhiêu lần, nhưng đồ thật lại ít hơn lúc trước. Bây giờ đến Phan Gia Viên đào bảo bối nhặt nhạnh đồ tốt có thể so với mò kim đáy biển. Những người lão luyện như chúng tôi đều từ bày sạp bán hàng chuyển thành mở cửa hàng, có vài người còn dứt khoát dọn đến xưởng Lưu Ly. Nhưng mà cửa hàng này của tôi..."
Hầu Thất Quý thở dài.
"Cửa hàng này làm sao?"
"Cửa hàng này là sắp không mở nổi nữa".
"Vì sao?", Lâm Mộng Đình kinh ngạc hỏi.
"Bởi vì cái này".
Hầu Thất Quý lấy cái vòng tay vàng khảm ngọc lấy được từ trong huyệt mộ địa cung kia ra.
Lâm Mộng Đình lập tức cảm nhận được một loại khí tức kì lạ trên vòng tay, ôn nhuận mà âm hàn. Ôn nhuận là bởi vì bản thân vòng tay làm bằng ngọc, mà âm hàn là bởi vì nó bị chôn dưới đất quá lâu.
"Đây là cái gì?"
"Đây là thứ tôi mang ra khỏi mộ huyệt quỷ vương đã từng xông pha với cậu Lý ngày đó".
Hầu Thất Quý lại bắt đầu nói về chuyện xảy ra hôm đó.
Vốn dĩ bởi vì người trước mặt là bà Lý, ông ta còn không có ý định nói nhiều, chỉ muốn kể lại đơn giản, nhưng Lâm Mộng Đình lại chủ động hỏi chi tiết.
Điều này khiến Hầu Thất Quý như mở máy hát.
Lâm Mộng Đình nghe rất nghiêm túc.
Cô biết chuyện này, nhưng Lý Dục Thần không kể chi tiết, chỉ nói đã giết Đạm Đài Ngọc trong một huyệt mộ dưới lòng đất của Long Môn Thiên Quan, thậm chí còn không nói về quỷ vương và cương thi.
Hầu Thất Quý kể chuyện rất đặc sắc, kinh tâm động phách, nhất là khi kể đến Lý Dục Thần bị thương, Lâm Mộng Đình mới biết được hóa ra quá trình đó lại nguy hiểm như thế.
Hầu Thất Quý kể xong, khuôn mặt đã đỏ bừng.
Ông ta uống liền mấy chén trà, mới ổn định lại từ trong mãnh liệt, nhớ tới Lâm Mộng Đình đang ngồi đối diện, trông thấy Lâm Mộng Đình còn cười với mình thì có chút ngượng ngùng, giải thích: "Phu nhân, tôi không hề khoác lác, tôi thật sự đã đánh chết nhiều cương thi như vậy".
"Tôi tin", Lâm Mộng Đình nói.
Hầu Thất Quý sững sờ.
Nhiều ngày qua, ông ta không biết mình đã nói chuyện này với bao nhiêu người, gần như tất cả mọi người đều cảm thấy ông ta đang khoác lác, bên ngoài còn có người đồn ông ta mắc bệnh tâm thần.
Đây là lần đầu tiên có người tin ông ta.
Cho dù lấy thân phận của Lâm Mộng Đình vốn hẳn phải biết những chuyện này, nhưng Hầu Thất Quý vẫn có chút cảm động.
"Để phu nhân chê cười rồi".
"Làm sao có thể chứ?", Lâm Mộng Đình cười nói: "Dục Thần đã nói với tôi, lần này có thể thuận lợi diệt trừ Đạm Đài Ngọc, không thể bỏ qua công lao của ông chủ Hầu. Cho nên hôm nay mới đặc biệt bảo tôi tới thăm ông. Tôi mới tới cửa hàng này, cũng không mang theo quà gì, vừa rồi mua được mấy món đồ nhỏ, cứ coi như là quà gặp mặt của tôi đi, ông đừng chê".
"Chuyện này..."
Hầu Thất Quý nghe nói là Lý Dục Thần cố ý bảo vợ mình đến thăm ông ta, đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, suýt nữa thì rơi nước mắt.
"Đây là thứ phu nhân mua bằng bản lĩnh, sao tôi có thể nhận được".
Mặc dù những thứ này cũng không đáng tiền lắm, nhưng cộng lại tổng giá trị cũng không thấp, Lâm Mộng Đình cũng phải bỏ ra mấy triệu mới mua được, mặc dù vào trong tay Hầu Thất Quý chắc chắn không đáng nhiều tiền như vậy, nhưng làm quà gặp mặt cũng đủ rồi.
"Xem ra là ông chủ Hầu chướng mắt những thứ này!", Lâm Mộng Đình cười nói.
"Không không không, sao tôi có thể chướng mắt, chỉ là..."
Hầu Thất Quý đột nhiên nhớ tới Lý Dục Thần đã sớm là nhà giàu siêu cấp hàng trăm tỷ, tương lai có thể phục hưng nhà họ Lý sẽ càng không biết có bao nhiêu của cải.
"Được, vậy tôi sẽ nhận, cảm ơn phu nhân!"
"Ông chủ Hầu khách khí", Lâm Mộng Đình nói: "Vừa rồi ông nói cửa hàng này không mở nổi nữa là bởi vì cái vòng tay này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Hầu Thất Quý nói: "Haiz, cũng trách tôi, miệng tiện, gặp ai cũng kể, truyền ra ngoài, có người muốn mua cái vòng tay này của tôi. Nhưng đây là thứ tôi phải trải qua cửu tử nhất sinh mới lấy ra được, lại là thứ để kỷ niệm đã vào sinh ra tử với cậu Lý, đương nhiên tôi sẽ không bán. Nhưng người mua này lại là người mà tôi không đắc tội nổi. Ông ta đã muốn thứ gì là không ai dám không bán cho ông ta. Ông ta chỉ cần nói một câu, cửa hàng này của tôi sẽ phải đóng cửa. Đừng nói cửa hàng này của tôi sẽ phải đóng cửa, ngay cả trong ngành đồ cổ này, tôi cũng không thể làm ăn được nữa".
"Người đó là ai?"
"Tần gia!"
Chương 830: Từ hôm nay trở đi, ông chính là gia
Lâm Mộng Đình vốn cho rằng là Vương Bách Thuận, nhưng Hầu Thất Quý lại nói không phải "Tứ gia", mà là "Tần gia".
Cô rất hiếu kì, làm sao trong Phan Gia Viên lại có nhiều “lão gia” ép mua ép bán như vậy chứ!
"Tần gia là ai?"
"Tần gia tên là Tần Thụ Nghĩa, là Tông Sư Sách Môn".
"Tông Sư Sách Môn?", Lâm Mộng Đình không nghe rõ, không biết đây là cái gì.
Hầu Thất Quý giải thích: "Trước đây ở trên giang hồ có nhiều thú chơi đồ cổ, tranh chữ xuân cung, cất giữ giám bảo, người làm trong những nghề này gọi chung là Sách Môn, thậm chí còn bao gồm cả đào núi trộm mộ. Những người buôn bán lâu dài ở Phan Gia Viên và xưởng Lưu Ly, phần lớn đều xem như người trong Sách Môn. Mà Tần gia chính là đương kim Thái Đẩu của Sách Môn, nếu đổi một cách gọi khác thì chính là môn chủ, lão đại đứng đầu. Chỉ là xã hội hiện tại không có thói xấu và tổ chức giang hồ thời đại trước, không thể gọi như vậy, nhưng quy củ của Sách Môn vẫn còn ở đó. Gặp phải chuyện phân tranh và khó giải quyết cũng sẽ mời Tần gia ra mặt. Trong nghề này chưa bao giờ có chuyện gì mà Tần gia không giải quyết được".
Lâm Mộng Đình nói: "Nói như vậy, Tần gia này rất lợi hại đi?"
Hầu Thất Quý nói: "Đúng vậy, nếu không sao lại gọi ông ta là Tông Sư Sách Môn chứ. Tên tuổi Tông Sư của ông ta cũng không chỉ nói ông ta có tầm nhìn và thực lực trong giới đồ cổ, đồng thời ông ta cũng hoàn toàn là Tông Sư võ đạo, tên tuổi trong võ lâm không hề thua kém gì Tiêu Minh Hạc Tông Sư".
"Tông Sư tọa trấn, Thái Đấu Sách Môn, theo lý thuyết cho dù gia tộc này có kém hơn bốn gia tộc lớn thì cũng nhất định là nổi tiếng khắp thủ đô. Sao tôi chưa bao giờ nghe nói đến Tần gia, cũng không nghe nói đến thủ đô có nhà họ Tần vậy?", Lâm Mộng Đình khó hiểu nói.
Hầu Thất Quý cười nói: "Phu nhân có chỗ không biết, từ trước đến nay Tần gia sống rất khép kín, tên tuổi cũng chỉ vang dội trong võ lâm và Sách Môn, cô không phải người trong giang hồ, chưa từng nghe qua cũng là điều bình thường. Hơn nữa Tần gia cả đời chưa lập gia đình, dưới gối không con, đương nhiên cũng không có gia tộc gì".
Lâm Mộng Đình giật mình: "Thì ra là thế. Vậy vị Tần gia này cũng coi như là nhân vật lớn trên giang hồ, chỉ là tôi rất khó hiểu, người như vậy làm sao lại coi trọng một cái vòng tay của ông, còn ép mua ép bán như thế?"
Hầu Thất Quý thở dài, nói: "Tần gia nào sẽ để ý đến cái vòng tay này, ông ta cũng không có khả năng đến cửa hàng nhỏ của tôi. Chuyện là như thế này, mặc dù Tần gia không có con, nhưng lại có một đống cháu chắt, còn có không ít con nuôi. Trong đó có một người tên là Vinh Quảng Kiệt, là đệ tử quan môn của Tần gia, rất được Tần gia yêu chiều. Vinh Quảng Kiệt cũng hay đến Phan Gia Viên chơi, ở cửa tây còn có cửa hàng của hắn ta".
"Là Vinh Quảng Kiệt coi trọng vòng tay của ông?"
"Cũng không phải Vinh Quảng Kiệt", Hầu Thất Quý lắc đầu nói: "Nếu là Vinh Quảng Kiệt còn dễ xử lý, tôi nhờ người nói giùm, hoặc là tự mình đến xin lỗi là được, lấy thân phận của hắn ta, cũng sẽ không gây khó dễ cho tôi. Xấu chính là ở chỗ không phải hắn ta, mà là bạn gái của hắn ta, tên là Dương Lỵ Lỵ. Vinh Quảng Kiệt cái gì cũng tốt, chỉ là mất trí trong phương diện phụ nữ, người phụ nữ mà hắn ta thích, cho dù có muốn cái gì hắn ta cũng sẽ cho, hơn nữa còn bất chấp mọi giá".
"Tần gia mặc kệ sao?"
"Loại chuyện nhỏ nhặt này, ai sẽ đi nói cho Tần gia? Đây không phải là đắc tội với người ta sao! Vinh Quảng Kiệt là đệ tử quan môn mà Tần gia yêu thương nhất, còn là con nuôi, coi như con đẻ. Nếu Tần gia biết, cùng lắm mà nói hắn ta vài câu, còn có thể bảo hắn ta chia tay bạn gái hay sao? Đây là chuyện đắc tội với người ta, không ai dám làm. Hơn nữa cũng không phải là Vinh Quảng Kiệt không trả tiền, ngược lại, hắn ta ra tay rất hào phóng. Chỉ là mọi người nể mặt Tần gia, không có khả năng bán đắt cho hắn ta, đều bán ra bằng tiền vốn, có đôi khi sẽ còn thua thiệt một chút".
"Vậy ông cứ dứt khoát ra giá cao, để hắn ta biết khó mà lui", Lâm Mộng Đình nói: "Nếu như hắn ta mua thật, ông sẽ kiếm lời lớn".
Hầu Thất Quý lắc đầu liên tục: "Tôi không thiếu tiền, tôi ở Phan Gia Viên góp nhặt mấy chục năm thanh danh, không thể bởi vì việc này mà bị hủy hoại được. Lại nói, tôi thật sự không muốn bán cái vòng tay này".
Lâm Mộng Đình có chút lau mắt mà nhìn Hầu Thất Quý. Cô phát hiện trên người ông chủ Hầu đã có sự khôn khéo vốn có của người buôn bán, còn có một sự chính khí hiếm gặp. Khó trách Lý Dục Thần sẽ coi trọng ông ta như thế, muốn lôi kéo ông ta.
"Dương Lỵ Lỵ đến đây lúc nào?", cô hỏi.
"Dương Lỵ Lỵ chưa tới, là ông chủ Dương bên cạnh đến nói với tôi. Ông chủ Dương là đồng hương với cô ta".
"Không đích thân đến, chỉ bảo người khác đến chuyển lời, lại muốn ép mua đồ của ông, cũng quá ngông cuồng đi?", Lâm Mộng Đình lắc đầu nói: "Quả nhiên là thủ đô, bất cứ người nào cũng là lão gia cả!"
"Để phu nhân chê cười rồi", Hầu Thất Quý có chút tự giễu cười nói: "Tôi cũng là người thủ đô, nhưng không dám xưng gia".
Lâm Mộng Đình nâng chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp môi uống một ngụm, sau đó đặt lên trên bàn, không nhẹ không nặng, phát ra một tiếng cộp, sau đó đưa mắt nhìn thẳng Hầu Thất Quý, nói:
"Từ hôm nay trở đi, ông chính là gia".
"Cái gì?", Hầu Thất Quý có chút mờ mịt nhìn Lâm Mộng Đình.
Lâm Mộng Đình chỉ vào cái vòng tay nói trên bàn: "Thứ này, chỉ cần ông không muốn bán, ai cũng không mua được!"
Lâm Mộng Đình nói lời này có chút bá đạo, Hầu Thất Quý nghe mà trợn mắt há hốc mồm.
Thế nhưng nghĩ lại, nhớ tới bản lĩnh của Lý Dục Thần, trong nháy mắt Hầu Thất Quý liền kích động hẳn lên.
Không phải là bởi vì có thể bảo vệ cái vòng tay này, mà là một câu "Từ hôm nay trở đi, ông chính là gia" của Lâm Mộng Đình.
Mà đối với việc tổ chức lễ cưới sau này, mặc dù Lý Dục Thần không nói là sẽ không làm, nhưng Lâm Mộng Đình biết anh không quan tâm đến việc đó lắm. Có lẽ là chờ đến khi anh báo thù cho nhà họ Lý, khôi phục vinh quang ngày xưa của nhà họ Lý xong, hai người đến trước bài vị tổ tiên nhà họ Lý dập đầu là được rồi.
Lâm Mộng Đình cảm thấy như thế cũng rất tốt.
So với hôn lễ, thứ khiến cô càng mong đợi là đợi sau khi tu vi của mình có một chút thành tựu, Lý Dục Thần sẽ dẫn cô đến Côn Luân bái kiến sư trưởng.
Nghĩ tới vị sư tôn không gì là không làm được, còn có những sư huynh sư tỷ một hai trăm tuổi vẫn còn duy trì dáng vẻ thanh xuân kia, Lâm Mộng Đình liền thấy khẩn trương một cách khó hiểu.
"Ông chủ Hầu, vẫn luôn gọi ông như vậy, còn không biết ông tên là gì?", Lâm Mộng Đình tán gẫu.
"À, tôi tên là Hầu Thất Quý, ngũ hầu thất quý đó, từ nhỏ trong nhà đã ngóng trông tôi trưởng thành có thể làm quan, làm rạng rỡ tổ tông, hiển hách nhà cửa. Ai ngờ tôi lại không biết cố gắng, đi theo nghề đồ cổ, suýt nữa thì khiến bố mẹ tôi tức chết", ông chủ Hầu nửa đùa nửa thật nửa tự giễu nói.
Lâm Mộng Đình cười nói: "Bây giờ ông có tiền như vậy, cũng coi như là làm rạng rỡ tổ tông đi".
"Haiz, cũng chỉ như thế thôi. Ở xã hội của chúng tôi, từ xưa đã có quan niệm mọi nghề đều là kém cỏi, chỉ có đọc sách là cao. Đọc sách vì là để làm gì, còn không phải là làm quan! Học giỏi thì thành sĩ mà! Sao có thể so sánh được với cậu Lý và phu nhân, xuất thân thế gia, gia học uyên thâm, thần tiên quyến lữ!"
Lâm Mộng Đình cười nói: "Dục Thần vốn muốn đến thăm ông, nhưng anh ấy lại đột nhiên có việc, cho nên mới bảo tôi đến thăm ông một chút".
Trên mặt Hầu Thất Quý lộ ra vẻ hưng phấn: "Để cậu Lý nhớ mong, tôi chỉ là dân chúng nhỏ, nào dám làm phiền cậu Lý đến tận đây".
"Dục Thần nói anh ấy và ông có duyên, về sau có cơ hội, chúng ta có thể qua lại nhiều hơn", Lâm Mộng Đình nói: "Ông là chuyên gia trong nghề chơi đồ cổ, tôi là người mới, về sau ở phương diện này còn phải thường xuyên nhờ ông chỉ dạy".
"Chỉ dạy thì không dám nhận", Hầu Thất Quý nói: "Nhưng mà ở trong nghề này, thật sự không phải tôi khoác lác, cho dù là Phan Gia Viên hay là xưởng Lưu Ly, không có mấy người dám nói có ánh mắt tốt hơn tôi đâu".
Lâm Mộng Đình liền lấy mấy thứ mới mua từ trong túi ra, đặt lên bàn, nói: "Đây là những thứ tôi vừa mới mua, ông giúp tôi nhìn xem, tôi có bị lừa hay không".
Những vật này, thật ra Hầu Thất Quý vừa liếc mắt đã nhận ra thật giả, nhưng đây là do Lâm Mộng Đình mua, ông ta vẫn làm ra vẻ cẩn thận, đeo găng tay trắng, nghiêm túc cầm từng cái từng cái lên nhìn.
Lúc ông ta nhìn hàng, điện thoại của Lâm Mộng Đình vang lên.
Lâm Mộng Đình liền đi ra cửa nghe điện thoại.
Người gọi tới là Lâm Vân.
"Alo, chị, chị ở đâu vậy?"
"Chị đang ở thủ đô, có việc gì không?"
"Em cũng đang ở thủ đô, chị ở chỗ nào, em tới tìm chị".
"Cái gì? Em không đi học sao, sao lại chạy đến thủ đô?"
"Trường học cho nghỉ mấy ngày, em và Nghiêm Cẩn liền đến thủ đô chơi hai ngày".
"Nghiêm Cẩn cũng tới? Hai người đúng là, bây giờ đâu phải ngày nghỉ lễ, sao lại được nghỉ?"
"Trường học có hoạt động mà".
"Em lừa ai vậy? Hoạt động gì mà lại cho toàn trường nghỉ? Lại nói trường của em tổ chức hoạt động, trường của Nghiêm Cẩn cũng tổ chức hoạt động sao? Lớp mười hai! Có trường cấp ba nào lại vô duyên vô cớ cho lớp mười hai nghỉ học không? Còn dám lừa chị em à!"
Lâm Vân ở đầu bên kia điện thoại không ngừng cười ha ha: "Chị đúng là thông minh, hỏa nhãn kim tinh, cái gì cũng không thể lừa được chị".
"Bớt nịnh hót, thành thật khai báo, hai đứa làm gì vậy?", Lâm Mộng Đình tức giận nói.
"Là thế này, không phải chị và anh rể đến thủ đô sao, mẹ không yên lòng, liền bảo em xin nghỉ hai ngày tới xem một chút".
"Mẹ không yên lòng? Không thể nào, mẹ có cái gì không yên lòng? Cũng không phải là bà ấy không biết bản lĩnh của anh rể em".
"Bởi vì quá biết bản lĩnh của anh rể em cho nên mới không yên lòng".
Lâm Mộng Đình liền hiểu ra ngay lập tức, Nghiêm Tuệ Mẫn sợ Lý Dục Thần đến thủ đô phồn hoa sẽ đổi lòng, sợ mình không giữ được Lý Dục Thần.
"Mẹ cũng thật là, không tin Dục Thần, chẳng lẽ còn không tin con gái sao!", Lâm Mộng Đình phàn nàn.
"Chị á? Mẹ nói, con bé ngốc Mộng Đình này, một chút ý thức nguy hiểm cũng không có, nói không chừng còn là một đứa con nít, đúng là khiến bà đây nóng lòng chết mất!"
Lâm Vân bắt chước giọng điệu của Nghiêm Tuệ Mẫn, nói xong cũng nhịn không được cười ha ha.
"Lâm Vân! Em muốn chết à!", Lâm Mộng Đình mắng vào trong điện thoại: "Chắc chắn mẹ sẽ không nói như vậy, có phải là em bịa ra không?"
"Em không hề bịa ra, mẹ thật sự nói như vậy".
"Không có khả năng! Mẹ quan tâm nhất là việc học của em, làm sao lại cho phép em nghỉ chứ?"
"Ha ha, mẹ cũng không khôn khéo như chị đâu, em nói trường học có hoạt động cho nghỉ vài ngày, bà ấy liền tin, cũng đồng ý cho em đến thủ đô, còn cho em một trăm ngàn tiền tiêu vặt, còn đặc biệt dặn dò em phải biết tự chăm sóc tốt cho mình, lúc hai người ở cùng nhau thì đừng làm ảnh hưởng đến “việc chính” của hai người..."
Cậu ta nhấn mạnh hai chữ “việc chính”.
"Còn nói nếu như hai người không ở cùng nhau thì em phải đi theo anh rể, học thêm chút bản lĩnh".
Lâm Mộng Đình bĩu môi, mẹ của cô đúng là hết thuốc chữa.
"Vậy Nghiêm Cẩn thì sao, sao cậu ta cũng đến đây?"
"Là anh rể bảo em gọi cậu ta tới".
"Cái gì?"
"Trước khi đến em đã nhắn tin cho anh rể, anh ấy nói nếu đã tới thì dẫn cả theo luôn.
Anh rể còn nói, mấy ngày nay anh ấy có việc, để chị ở một mình anh ấy không yên lòng, nên mới bảo em và Nghiêm Cẩn tới bảo vệ chị".
"Chị không cần hai đứa bảo vệ đâu, trẻ con trẻ cái!"
Ngoài miệng thì Lâm Mộng Đình nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn thấy rất ấm áp.
Chương 829: Quà gặp mặt
"Cái gì mà trẻ con trẻ cái, bây giờ em rất giỏi đánh nhau đấy nhé! Nghiêm Cẩn cũng rất biết đánh nhau!"
"Được rồi được rồi, hai đứa rất lợi hại, được chưa. Vậy chị hỏi em, mẹ bảo em tới theo dõi anh rể em, anh rể em lại gọi em đến bảo vệ chị, vậy em nghe ai?"
"Đương nhiên là nghe anh rể rồi", Lâm Vân thốt ra.
"Phản đồ!", Lâm Mộng Đình mắng một câu.
"Chị, không phải chị cũng muốn em đi theo dõi anh rể đấy chứ?"
"Dĩ nhiên không phải".
"Vậy sao chị lại bảo em là phản đồ?"
"Mẹ bảo em tới theo dõi anh rể em, em lại lập tức nhắn tin cho anh ấy, bán đứng mẹ, em không phải phản đồ thì là cái gì?"
"Đó là mẹ lo lắng vớ vẩn, nếu anh rể mà thay lòng đổi dạ, em theo dõi anh ấy có tác dụng gì? Có trói người nhà họ Lâm chúng ta lại một chỗ cũng không bằng một ngón tay của anh rể. Chị, anh rể có thay lòng đổi dạ hay không, quan trọng là tại chị đấy".
"Tại chị? Chị lại không thể cầm dây thừng buộc lấy tim anh ấy".
"Chị, không phải em nói chị chứ, anh rể có được hay không, quan trọng vẫn là phải có nhu cầu, phải có nhu cầu, hiểu không?"
"Lâm Vân!", Lâm Mộng Đình dậm chân sẵng giọng: "Có phải em thiếu đòn không?"
Lâm Vân ở đầu bên kia cười hì hì.
Lâm Mộng Đình cũng vô cùng bất đắc dĩ, nói: "Được rồi, không nói phét với em nữa, bây giờ các em đang ở đâu?"
"Bọn em vừa xuống máy bay, chị ở chỗ nào, chúng em bắt xe tới".
"Vậy các em bắt xe đến Phan Gia Viên..."
Lâm Mộng Đình báo địa chỉ cửa hàng của Hầu Thất Quý, sau đó cúp điện thoại.
Sau khi cô quay về cửa hàng, Hầu Thất Quý đã xem xong mấy món đồ, đồng thời dùng vải nhung lau sạch sẽ.
"Ông chủ Hầu, những vật này thế nào, không phải là giả chứ?"
Hầu Thất Quý cởi găng tay ra, nói: "Bà Lý có ánh mắt rất tốt, đều là đồ thật, không có cái nào là giả cả. Đi dạo Phan Gia Viên, có thể một lần mua được nhiều đồ như vậy mà không lỗ cũng không dễ dàng. Như vậy đã giỏi hơn rất nhiều người gọi là chuyên gia rồi".
"Ở đây có nhiều thứ thế này không?"
"Bây giờ Phan Gia Viên không thể so với lúc trước. Quy mô lớn hơn rất nhiều, số lượng hàng hóa cũng nhiều hơn trước không biết bao nhiêu lần, nhưng đồ thật lại ít hơn lúc trước. Bây giờ đến Phan Gia Viên đào bảo bối nhặt nhạnh đồ tốt có thể so với mò kim đáy biển. Những người lão luyện như chúng tôi đều từ bày sạp bán hàng chuyển thành mở cửa hàng, có vài người còn dứt khoát dọn đến xưởng Lưu Ly. Nhưng mà cửa hàng này của tôi..."
Hầu Thất Quý thở dài.
"Cửa hàng này làm sao?"
"Cửa hàng này là sắp không mở nổi nữa".
"Vì sao?", Lâm Mộng Đình kinh ngạc hỏi.
"Bởi vì cái này".
Hầu Thất Quý lấy cái vòng tay vàng khảm ngọc lấy được từ trong huyệt mộ địa cung kia ra.
Lâm Mộng Đình lập tức cảm nhận được một loại khí tức kì lạ trên vòng tay, ôn nhuận mà âm hàn. Ôn nhuận là bởi vì bản thân vòng tay làm bằng ngọc, mà âm hàn là bởi vì nó bị chôn dưới đất quá lâu.
"Đây là cái gì?"
"Đây là thứ tôi mang ra khỏi mộ huyệt quỷ vương đã từng xông pha với cậu Lý ngày đó".
Hầu Thất Quý lại bắt đầu nói về chuyện xảy ra hôm đó.
Vốn dĩ bởi vì người trước mặt là bà Lý, ông ta còn không có ý định nói nhiều, chỉ muốn kể lại đơn giản, nhưng Lâm Mộng Đình lại chủ động hỏi chi tiết.
Điều này khiến Hầu Thất Quý như mở máy hát.
Lâm Mộng Đình nghe rất nghiêm túc.
Cô biết chuyện này, nhưng Lý Dục Thần không kể chi tiết, chỉ nói đã giết Đạm Đài Ngọc trong một huyệt mộ dưới lòng đất của Long Môn Thiên Quan, thậm chí còn không nói về quỷ vương và cương thi.
Hầu Thất Quý kể chuyện rất đặc sắc, kinh tâm động phách, nhất là khi kể đến Lý Dục Thần bị thương, Lâm Mộng Đình mới biết được hóa ra quá trình đó lại nguy hiểm như thế.
Hầu Thất Quý kể xong, khuôn mặt đã đỏ bừng.
Ông ta uống liền mấy chén trà, mới ổn định lại từ trong mãnh liệt, nhớ tới Lâm Mộng Đình đang ngồi đối diện, trông thấy Lâm Mộng Đình còn cười với mình thì có chút ngượng ngùng, giải thích: "Phu nhân, tôi không hề khoác lác, tôi thật sự đã đánh chết nhiều cương thi như vậy".
"Tôi tin", Lâm Mộng Đình nói.
Hầu Thất Quý sững sờ.
Nhiều ngày qua, ông ta không biết mình đã nói chuyện này với bao nhiêu người, gần như tất cả mọi người đều cảm thấy ông ta đang khoác lác, bên ngoài còn có người đồn ông ta mắc bệnh tâm thần.
Đây là lần đầu tiên có người tin ông ta.
Cho dù lấy thân phận của Lâm Mộng Đình vốn hẳn phải biết những chuyện này, nhưng Hầu Thất Quý vẫn có chút cảm động.
"Để phu nhân chê cười rồi".
"Làm sao có thể chứ?", Lâm Mộng Đình cười nói: "Dục Thần đã nói với tôi, lần này có thể thuận lợi diệt trừ Đạm Đài Ngọc, không thể bỏ qua công lao của ông chủ Hầu. Cho nên hôm nay mới đặc biệt bảo tôi tới thăm ông. Tôi mới tới cửa hàng này, cũng không mang theo quà gì, vừa rồi mua được mấy món đồ nhỏ, cứ coi như là quà gặp mặt của tôi đi, ông đừng chê".
"Chuyện này..."
Hầu Thất Quý nghe nói là Lý Dục Thần cố ý bảo vợ mình đến thăm ông ta, đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, suýt nữa thì rơi nước mắt.
"Đây là thứ phu nhân mua bằng bản lĩnh, sao tôi có thể nhận được".
Mặc dù những thứ này cũng không đáng tiền lắm, nhưng cộng lại tổng giá trị cũng không thấp, Lâm Mộng Đình cũng phải bỏ ra mấy triệu mới mua được, mặc dù vào trong tay Hầu Thất Quý chắc chắn không đáng nhiều tiền như vậy, nhưng làm quà gặp mặt cũng đủ rồi.
"Xem ra là ông chủ Hầu chướng mắt những thứ này!", Lâm Mộng Đình cười nói.
"Không không không, sao tôi có thể chướng mắt, chỉ là..."
Hầu Thất Quý đột nhiên nhớ tới Lý Dục Thần đã sớm là nhà giàu siêu cấp hàng trăm tỷ, tương lai có thể phục hưng nhà họ Lý sẽ càng không biết có bao nhiêu của cải.
"Được, vậy tôi sẽ nhận, cảm ơn phu nhân!"
"Ông chủ Hầu khách khí", Lâm Mộng Đình nói: "Vừa rồi ông nói cửa hàng này không mở nổi nữa là bởi vì cái vòng tay này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Hầu Thất Quý nói: "Haiz, cũng trách tôi, miệng tiện, gặp ai cũng kể, truyền ra ngoài, có người muốn mua cái vòng tay này của tôi. Nhưng đây là thứ tôi phải trải qua cửu tử nhất sinh mới lấy ra được, lại là thứ để kỷ niệm đã vào sinh ra tử với cậu Lý, đương nhiên tôi sẽ không bán. Nhưng người mua này lại là người mà tôi không đắc tội nổi. Ông ta đã muốn thứ gì là không ai dám không bán cho ông ta. Ông ta chỉ cần nói một câu, cửa hàng này của tôi sẽ phải đóng cửa. Đừng nói cửa hàng này của tôi sẽ phải đóng cửa, ngay cả trong ngành đồ cổ này, tôi cũng không thể làm ăn được nữa".
"Người đó là ai?"
"Tần gia!"
Chương 830: Từ hôm nay trở đi, ông chính là gia
Lâm Mộng Đình vốn cho rằng là Vương Bách Thuận, nhưng Hầu Thất Quý lại nói không phải "Tứ gia", mà là "Tần gia".
Cô rất hiếu kì, làm sao trong Phan Gia Viên lại có nhiều “lão gia” ép mua ép bán như vậy chứ!
"Tần gia là ai?"
"Tần gia tên là Tần Thụ Nghĩa, là Tông Sư Sách Môn".
"Tông Sư Sách Môn?", Lâm Mộng Đình không nghe rõ, không biết đây là cái gì.
Hầu Thất Quý giải thích: "Trước đây ở trên giang hồ có nhiều thú chơi đồ cổ, tranh chữ xuân cung, cất giữ giám bảo, người làm trong những nghề này gọi chung là Sách Môn, thậm chí còn bao gồm cả đào núi trộm mộ. Những người buôn bán lâu dài ở Phan Gia Viên và xưởng Lưu Ly, phần lớn đều xem như người trong Sách Môn. Mà Tần gia chính là đương kim Thái Đẩu của Sách Môn, nếu đổi một cách gọi khác thì chính là môn chủ, lão đại đứng đầu. Chỉ là xã hội hiện tại không có thói xấu và tổ chức giang hồ thời đại trước, không thể gọi như vậy, nhưng quy củ của Sách Môn vẫn còn ở đó. Gặp phải chuyện phân tranh và khó giải quyết cũng sẽ mời Tần gia ra mặt. Trong nghề này chưa bao giờ có chuyện gì mà Tần gia không giải quyết được".
Lâm Mộng Đình nói: "Nói như vậy, Tần gia này rất lợi hại đi?"
Hầu Thất Quý nói: "Đúng vậy, nếu không sao lại gọi ông ta là Tông Sư Sách Môn chứ. Tên tuổi Tông Sư của ông ta cũng không chỉ nói ông ta có tầm nhìn và thực lực trong giới đồ cổ, đồng thời ông ta cũng hoàn toàn là Tông Sư võ đạo, tên tuổi trong võ lâm không hề thua kém gì Tiêu Minh Hạc Tông Sư".
"Tông Sư tọa trấn, Thái Đấu Sách Môn, theo lý thuyết cho dù gia tộc này có kém hơn bốn gia tộc lớn thì cũng nhất định là nổi tiếng khắp thủ đô. Sao tôi chưa bao giờ nghe nói đến Tần gia, cũng không nghe nói đến thủ đô có nhà họ Tần vậy?", Lâm Mộng Đình khó hiểu nói.
Hầu Thất Quý cười nói: "Phu nhân có chỗ không biết, từ trước đến nay Tần gia sống rất khép kín, tên tuổi cũng chỉ vang dội trong võ lâm và Sách Môn, cô không phải người trong giang hồ, chưa từng nghe qua cũng là điều bình thường. Hơn nữa Tần gia cả đời chưa lập gia đình, dưới gối không con, đương nhiên cũng không có gia tộc gì".
Lâm Mộng Đình giật mình: "Thì ra là thế. Vậy vị Tần gia này cũng coi như là nhân vật lớn trên giang hồ, chỉ là tôi rất khó hiểu, người như vậy làm sao lại coi trọng một cái vòng tay của ông, còn ép mua ép bán như thế?"
Hầu Thất Quý thở dài, nói: "Tần gia nào sẽ để ý đến cái vòng tay này, ông ta cũng không có khả năng đến cửa hàng nhỏ của tôi. Chuyện là như thế này, mặc dù Tần gia không có con, nhưng lại có một đống cháu chắt, còn có không ít con nuôi. Trong đó có một người tên là Vinh Quảng Kiệt, là đệ tử quan môn của Tần gia, rất được Tần gia yêu chiều. Vinh Quảng Kiệt cũng hay đến Phan Gia Viên chơi, ở cửa tây còn có cửa hàng của hắn ta".
"Là Vinh Quảng Kiệt coi trọng vòng tay của ông?"
"Cũng không phải Vinh Quảng Kiệt", Hầu Thất Quý lắc đầu nói: "Nếu là Vinh Quảng Kiệt còn dễ xử lý, tôi nhờ người nói giùm, hoặc là tự mình đến xin lỗi là được, lấy thân phận của hắn ta, cũng sẽ không gây khó dễ cho tôi. Xấu chính là ở chỗ không phải hắn ta, mà là bạn gái của hắn ta, tên là Dương Lỵ Lỵ. Vinh Quảng Kiệt cái gì cũng tốt, chỉ là mất trí trong phương diện phụ nữ, người phụ nữ mà hắn ta thích, cho dù có muốn cái gì hắn ta cũng sẽ cho, hơn nữa còn bất chấp mọi giá".
"Tần gia mặc kệ sao?"
"Loại chuyện nhỏ nhặt này, ai sẽ đi nói cho Tần gia? Đây không phải là đắc tội với người ta sao! Vinh Quảng Kiệt là đệ tử quan môn mà Tần gia yêu thương nhất, còn là con nuôi, coi như con đẻ. Nếu Tần gia biết, cùng lắm mà nói hắn ta vài câu, còn có thể bảo hắn ta chia tay bạn gái hay sao? Đây là chuyện đắc tội với người ta, không ai dám làm. Hơn nữa cũng không phải là Vinh Quảng Kiệt không trả tiền, ngược lại, hắn ta ra tay rất hào phóng. Chỉ là mọi người nể mặt Tần gia, không có khả năng bán đắt cho hắn ta, đều bán ra bằng tiền vốn, có đôi khi sẽ còn thua thiệt một chút".
"Vậy ông cứ dứt khoát ra giá cao, để hắn ta biết khó mà lui", Lâm Mộng Đình nói: "Nếu như hắn ta mua thật, ông sẽ kiếm lời lớn".
Hầu Thất Quý lắc đầu liên tục: "Tôi không thiếu tiền, tôi ở Phan Gia Viên góp nhặt mấy chục năm thanh danh, không thể bởi vì việc này mà bị hủy hoại được. Lại nói, tôi thật sự không muốn bán cái vòng tay này".
Lâm Mộng Đình có chút lau mắt mà nhìn Hầu Thất Quý. Cô phát hiện trên người ông chủ Hầu đã có sự khôn khéo vốn có của người buôn bán, còn có một sự chính khí hiếm gặp. Khó trách Lý Dục Thần sẽ coi trọng ông ta như thế, muốn lôi kéo ông ta.
"Dương Lỵ Lỵ đến đây lúc nào?", cô hỏi.
"Dương Lỵ Lỵ chưa tới, là ông chủ Dương bên cạnh đến nói với tôi. Ông chủ Dương là đồng hương với cô ta".
"Không đích thân đến, chỉ bảo người khác đến chuyển lời, lại muốn ép mua đồ của ông, cũng quá ngông cuồng đi?", Lâm Mộng Đình lắc đầu nói: "Quả nhiên là thủ đô, bất cứ người nào cũng là lão gia cả!"
"Để phu nhân chê cười rồi", Hầu Thất Quý có chút tự giễu cười nói: "Tôi cũng là người thủ đô, nhưng không dám xưng gia".
Lâm Mộng Đình nâng chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp môi uống một ngụm, sau đó đặt lên trên bàn, không nhẹ không nặng, phát ra một tiếng cộp, sau đó đưa mắt nhìn thẳng Hầu Thất Quý, nói:
"Từ hôm nay trở đi, ông chính là gia".
"Cái gì?", Hầu Thất Quý có chút mờ mịt nhìn Lâm Mộng Đình.
Lâm Mộng Đình chỉ vào cái vòng tay nói trên bàn: "Thứ này, chỉ cần ông không muốn bán, ai cũng không mua được!"
Lâm Mộng Đình nói lời này có chút bá đạo, Hầu Thất Quý nghe mà trợn mắt há hốc mồm.
Thế nhưng nghĩ lại, nhớ tới bản lĩnh của Lý Dục Thần, trong nháy mắt Hầu Thất Quý liền kích động hẳn lên.
Không phải là bởi vì có thể bảo vệ cái vòng tay này, mà là một câu "Từ hôm nay trở đi, ông chính là gia" của Lâm Mộng Đình.