-
Chương 741-745
Chương 741: Màn kịch
Châu Khiếu Uyên lắc đầu nói: “Ông ấy không nói với tôi, có lẽ không muốn liên lụy đến tôi và nhà họ Châu. Kẻ có thể khiến nhà họ Lý diệt môn trong một đêm, đương nhiên cũng có thể khiến nhà họ Châu diệt môn trong một đêm. Tôi cũng hiểu ra lý do ông ấy không muốn để tôi tiếp xúc với cậu”.
“Những năm nay, tôi cũng đã hỏi thăm nghe ngóng về mấy người này qua các phương diện, kể cả người của hai giáo phật đạo, đã có chút manh mối”.
“Ba kẻ này, thêm cả Đồng Hạo và cả Lữ Hiển bị chúng tôi giết chết là năm đường chủ của Hiển Đường ma giáo trong truyền thuyết, gọi chung là Ngũ Sứ Ma Môn”.
“Ngũ Sứ Ma Môn?”
“Trước đây tôi cũng từng nghe nói vài tin đồn về ma giáo, một số tiền bối trong võ lâm đều nói từng có một tổ chức như vậy, vô cùng tà ác và cường mạnh. Nhưng ma giáo vô cùng bí ẩn, không ai biết tổng đàn của họ ở đâu. Cái gọi là Hiển Đường, chính là đường khẩu của ma giáo xây dựng ở nhân gian, thường xuyên xuất hiện với thân phận danh môn chính phái, chịu trách nhiệm giáo hóa người đời và thu hút thiên ma. Cho nên đường chủ cũng được gọi là tiếp dẫn sứ”.
“Năm đó, ông nội Lý Hữu Toàn của cậu trị thương ở chỗ tôi, tôi nhìn rất rõ thương tích trên người ông ấy. Sau này một cơ hội rất ngẫu nhiên, một người bị Hoàng Phủ Hiền đánh thương trốn đến chỗ tôi, xin tôi ra mặt điều đình. Tôi phát hiện thương tích của hắn có vài chỗ kỳ lạ rất giống với ông nội của cậu. Hoàng Phủ Hiền là tông sư đột nhiên nổi lên, công phu của ông ta lại không phải là con đường cổ võ truyền thừa gia tộc Hoàng Phủ, cho nên tôi nghi ngờ, kẻ đứng phía sau Hoàng Phủ Hiền chính là Đồng Hạo đã đánh thương ông nội Lý Hữu Toàn của cậu”.
“Đồng Hạo”, Lý Dục Thần cau mày: “Nói như vậy, kẻ này ẩn trong gia tộc Hoàng Phủ?”
“Vậy cũng chưa chắc. Gia tộc Hoàng Phủ ở Minh Lộc Dự Châu, còn Hoàng Phủ Hiền ở Dự Chương Cống Bà. Hơn nữa theo tôi biết, qua hệ giữ Hoàng Phủ Hiền và nhà họ Hoàng Phủ ở Minh Lộc rất bình thường”, Châu Khiếu Uyên nói: “Vì tôi từng âm thầm cho người điều tra quỹ đạo hoạt động của Hoàng Phủ Hiền những năm nay, cơ bản đều ở tỉnh Cống Bà, ngoài Dự Chương, nơi ông ta đến nhiều nhất là Lư Sơn”.
“Lư Sơn…”
Đã có manh mối thì dễ rồi, Lý Dục Thần quyết định đợi về thủ đô rồi đến Lư Sơn một chuyến.
Lư Sơn nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cúng không lớn. Đồng Hạo đã là người trong ma giáo, chắc chắn phải luyện ma công, chỉ cần xác định phạm vi, sẽ có thể tìm được dấu vết.
Nếu không phải đã định xong hành trình đến thủ đô, Lý Dục Thần hận không thể lập tức đến Lư Sơn.
Nếu có thể tìm được Đồng Hạo, tư chỗ ông ta, xác nhận nhà họ Lý bị diệt trong tay ma đạo, thì tâm bệnh của anh cũng coi như được hóa giải.
Cho dù không thể, thì cũng có thể báo thù cho ông nội Hữu Toàn.
Châu Khiếu Uyên dường như nhìn ra tâm tư của anh, nói: “Tôi cũng chỉ là suy đoán, rốt cuộc có phải Đồng Hạo hay không, và có ở Lư Sơn hay không, tôi cũng không chắc chắn. Cậu cũng không cần vội đi tìm, lãng phí thời gian. Dù sao cậu đã giết Hoàng Phủ Hiền, cậu không tìm ông ta, ông ta cũng sẽ đến tìm cậu. Chỉ là, cậu phải cẩn thận, cậu ở ngoài sáng, ông ta ở trong tối, với bản lĩnh của cậu, đương nhiên không sợ, nhưng phải bảo vệ tốt người bên cạnh cậu”.
Lý Dục Thần nói: “Cảm ơn ông Châu nhắc nhở. Bên phía thành phố Hòa, tôi đã mời Trương Thiên Sư của Long Hổ Sơn và Cổ đạo trưởng của Mao Sơn đến tọa trấn, có lẽ sẽ không có chuyện gì. Đợi tôi từ thủ đô về, rồi lại tính toán”.
Châu Khiếu Uyên gật đầu nói: “Vậy thì tốt, đã có hai vị đạo trưởng tọa trấn, đương nhiên không cần lo an toàn của thành phố Hòa. Có điều, như vậy, sợ là những kẻ nhỏ bé không dám lộ mặt. Ừm…”, Châu Khiếu Uyên hơi trầm ngâm: “Tôi có chủ ý này”.
“Mời ông Châu nói”.
“Lần này tôi mời cậu đến, bên ngoài đều cho rằng tôi muốn ra mặt thay hiệp hội võ đạo. Hôm nay cuộc trò chuyện của chúng ta, ngoại trừ bốn người chúng ta, sẽ không có người thứ năm biết. Sau khi cậu đi, tôi cho Phú Minh tung tin đồn, nói tôi không phải là đối thủ của cậu, bị cậu đánh thương. Sau đó, tôi sẽ mời đồng đạo, lập đạo trường ngay ở trấn Châu Môn, để đợi cậu đến chiến một trận. Những kẻ muốn giết cậu chắc chắn sẽ rất có hứng thú”.
Lâm Mộng Đình khẽ cau mày, nói: “Nhưng như vậy, chẳng phải đã chứng thực những lời đồn về Dục Thần ở bên ngoài sao?”
Châu Khiếu Uyên cười lớn ha ha: “Người làm việc lớn, sợ gì lời đồn! Thân gánh huyết hải thâm thù, chút vinh nhục này hà tất phải để trong lòng? Đợi đồng đạo võ lâm thiên hạ đều tập trung lại, tôi vừa hay có thể ra mặt làm chứng giúp cậu ấy, trả lại sự trong sạch cho cậu ấy. Đây là việc nhất cử lưỡng tiện”.
Lâm Mộng Đình bất giác đỏ mặt, nói: “Vẫn là ông Châu nhìn thấu tất cả, là tôi nông cạn, tấm lòng rộng mở của ông Châu khiến người ta kính phục!”
Bách Phú Minh khẽ cau mày, tuy nói Châu Khiếu Uyên thực sự bại trước Lý Dục Thần, nhưng truyền ra ngoài, sẽ tổn hại anh minh một đời của ông cụ. Nhưng ông ta biết ông cụ trước nay không màng hư danh, nếu mình nói như vậy, chắc chắn bị sẽ mắng một trận, bèn nói: “Sư phụ, nếu Đồng Hạo không đến thì sao? Chẳng phải là uổng công sao?”
Châu Khiếu Uyên nói: “Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Chúng ta chỉ có thể làm hết sức mình, kết quả thế nào, có ai có thể biết trước chứ?”
Lý Dục Thần nhớ đến ánh mắt tham lam của Hoàng Phủ Hiền khi nhìn thấy kiếm Huyền Minh của mình, trong lòng khẽ động, nói: “Mọi người cứ nói tôi không phải dựa vào võ công đánh bại ông Châu, mà dựa vào bảo vật trên người giành chiến thắng”.
Anh nói xong liề lấy kiếm Huyền Minh đặt lên bàn.
Châu Khiếu Uyên và Bách Phú Minh ngẩn người, không biết đây là bảo vật gì, như kiếm mà không phải kiếm, giống như một cây thước sắt đen, trông rất bình thường.
Nhưng sau khi khi Lý Dục Thần dùng tay cầm chuôi kiếm, truyền pháp lực, trong lòng hai người cùng chấn động.
Màu sắc đen xì, lại chói mắt giữa ban ngày, giống như một chùm sáng màu đen.
Còn trong ánh sáng đen u ám mờ mờ, lại có cảm giác muốn hút cả linh hồn của con người vào trong.
Cùng với ánh sáng đen phát ra, trong căn phòng đã bị khí tức chết chóc bao trùm, dường như không còn nhân gian.
“Đây là cái gì?”
“Kiếm này tên là Huyền Minh”, Lý Dục Thần nói: “Các ông cứ nói tôi có một thanh kiếm phát ra ánh sáng đen, tôi đã dựa vào thanh kiếm này đánh bại ông Châu. Ông Châu có thể nói, nếu ai có thể đánh bại tôi, thì thanh kiếm thuộc về người đó”.
Chương 742: Lên thang trời
Dứt lời, Lý Dục Thần đột nhiên giơ kiếm lên, chém xuống đầu vai Châu Khiếu Uyên.
Bách Phú Minh cực kỳ sợ hãi, chỉ vào Lý Dục Thần nói: "Cậu!"
Ngược lại Châu Khiếu Uyên vẫn bình tĩnh, nhìn vết máu màu đen rỉ từ đầu vai mình ra, lù lù bất động: "Vết thương của kiếm này có điểm đặc biệt gì?"
Lý Dục Thần đáp: "Kiếm khí tận xương, không có thuốc nào cứu được".
Bách Phú Minh cả giận nói: "Thầy có lòng tốt giúp cậu, sao cậu lại hại người như vậy?"
Nói xong liền muốn ra tay.
Châu Khiếu Uyên ngăn cản ông ta, cười nói: "Phú Minh, đừng tức giận. Cậu không biết dụng ý của Dục Thần, cậu ấy sẽ không hại tôi".
Lý Dục Thần khẽ gật đầu, anh rất bội phục sự bình tĩnh của Châu Khiếu Uyên.
Anh duỗi ngón tay ra, liên tục điểm mấy lần trên người Châu Khiếu Uyên, bảo vệ tâm mạch, lại lấy ra một viên đan dược, cho Châu Khiếu Uyên ăn vào.
Trong miệng Châu Khiếu Uyên thơm ngọt như linh tuyền cuồn cuộn, nuốt vào bụng, ông ta chợt cảm thấy thần thanh khí sảng, một luồng chân khí khác với khi ông ta tu luyện bắt đầu nảy mầm.
Ông ta vô cùng vui mừng: "Quả nhiên là linh dược Tiên gia!"
Lý Dục Thần đáp: "Đây là đan Huyền Nguyên tôi mang từ Thiên Đô tới, vốn chuẩn bị dùng trước khi độ lôi kiếp, kết quả lôi kiếp của ta đến quá đột ngột, không dùng tới. Võ hồn của ông Châu đại thành, có thể dùng đan dược này. Tôi lại tăng ông thêm một dẫn độ phù".
Nói xong, anh vẽ bùa trong hư không, không trung lập tức xuất hiện một mảnh ánh sáng màu vàng kim cấu tạo thành phù chú.
Những chú văn màu vàng kim kia dường như có linh tính, lần lượt chui vào trong đầu của Châu Khiếu Uyên.
Vẻ mặt Châu Khiếu Uyên từ chết lặng trở nên kinh ngạc, sau đó vui mừng quá đỗi.
Lý Dục Thần vẽ phù xong, mở miệng nói: "Trong khoảng thời gian này, ông Châu có thể tu luyện theo dẫn độ phù, về phần có thể học được nhiều hay ít, đều là cơ duyên của ông, tôi cũng không dám đảm bảo. Tóm lại, nếu có thể nhìn thấy thang trời ở trong đầu, ông có thể đi đến Côn Luân. Đến nơi đó, đi theo thang trời trong đầu, sẽ có người đón tiếp".
Vui mừng quá đỗi, Châu Khiếu Uyên rời khỏi chỗ ngồi, khom lưng cúi đầu với Lý Dục Thần, muốn quỳ xuống.
Bách Phú Minh bên cạnh vô cùng kinh ngạc nhìn, không dám ngăn cản.
Lý Dục Thần nhanh chóng đỡ lấy Châu Khiếu Uyên, nói: "Ông Châu không cần cảm ơn tôi, là tu vi và cơ duyên của chính ông đến. Chỉ là, con đường lên thang trời không hề dễ dàng, không phải người nào cũng có thể đi lên. Nếu giữa đường dẫn tới lôi kiếp, rất có khả năng vạn kiếp bất phục. Cho nên, trước khi xuất phát, ông hãy sắp xếp xong chuyện sau này".
Châu Khiếu Uyên cười haha, đáp: "Ta sống hơn một trăm tuổi, trải qua mấy lần thay đổi triều đại, nào còn chuyện sau này nữa?"
Lý Dục Thần nhìn thoáng qua vết thương trên vai Châu Khiếu Uyên: "Vết thương của kiếm này đã không còn đáng ngại, có điều, khí Huyền Minh còn lưu lại bên ngoài vết thương, tạm thời sẽ không khép lại được. Nếu Đồng Hạo trông thấy vết thương của ông, nhất định sẽ cảm thấy hứng thú với kiếm của tôi".
Châu Khiếu Uyên gật gật đầu, thoạt nhìn dáng vẻ rất vui vẻ: "Được, hy vọng Đồng Hạo kia có thể tới, tốt nhất câu ra được cả ba người kia luôn. Phú Minh, chúng ta cố gắng phối hợp với cậu Lý, diễn thật tốt vở kịch này. Thử xem ông già hơn một trăm tuổi ta có thể đạt được vai nam phụ tốt nhất hay không, hahaha..."
Bách Phú Minh chưa từng thấy dáng vẻ ân sư cùa mình vui vẻ như lão ngoan đồng này, vết thương trên vai vẫn chưa khỏi hẳn mà vẫn còn cười được?
Có điều, vừa nghĩ đến việc sư phụ rất có cơ hội đột phá hạn chế võ đạo, đi lên một đỉnh cao khác, ông ta cũng vui vẻ trở lại.
Bên kia thang trời rốt cuộc có dáng vẻ gì?
Nếu sư phụ đi lên, tương lai mình có cơ hội đi lên không?
Trong đầu Bách Phú Minh xuất hiện hình ảnh: Một cầu thang thẳng tắp và dốc đứng, xuyên thẳng mây xanh, một ông già lẻ loi đi một mình, trong mây có hạc chao liệng...
Lý Dục Thần đi vào Bạch Vân Quan lần thứ hai.
Lần trước đến Bạch Vân Quan, anh tổng cộng gặp bốn đạo sĩ, Kim Tam Mộc, Tưởng Tuyền Lâm, Mạc Thanh, Liên Thành.
Kim Tam Mộc dẫn đội đi Bắc Mĩ vẫn chưa trở lại, Mạc Thanh cũng ở trong đoàn đó.
Tưởng Tuyền Lâm bị Kim Tam Mộc loại bỏ chức vụ giám viện, còn đang diện bích hối lỗi tại Tiểu Bồng Lai.
Cũng may vẫn còn tiểu đạo sĩ Liên Thành, nếu không thì chẳng quen biết một ai, lại phải lấy ra Thiên Đô lệnh.
Nếu gặp phải người không nhận ra Thiên Đô lệnh như Tưởng Tuyền Lâm, khó tránh khỏi bị trào phúng vài câu, rồi dùng pháp thuật kinh sợ bọn họ một phen, làm màu.
Có đôi khi thật sự là không muốn làm màu cũng không được.
Đạo sĩ Liên Thành không biết Thiên Đô, ngày đó lúc Lý Dục Thần lấy ra Thiên Đô lệnh, anh ta đã đi xuống. Nhưng anh ta biết, cậu Lý này có địa vị rất lớn, ngay cả sư thúc Kim Tam Mộc đều cung kính với anh.
Cho nên anh ta cũng đối đãi cung kính với Lý Dục Thần.
Nghe nói Lý Dục Thần muốn đi gọi lão quan chủ Vương Sùng Tiên từ trong bế quan, Liên Thành giật nảy mình, đáp: "Cậu Lý, chuyện này tôi không dám làm chủ, để tôi đi giám viện báo cáo một tiếng, người kia đồng ý thì tôi mới có thể dẫn anh đi".
"Không phải cậu vừa mới bảo đạo trưởng Tưởng vẫn còn đang diện bích hối lỗi sao?", Lý Dục Thần khó hiểu hỏi.
Liên Thành đáp: "Tưởng sư thúc đã bị lui khỏi giám viện, bây giờ giám viện là Bạch sư thúc của tôi, Bạch Phương Hưng. Ban đầu đáng lẽ ra ông ấy nên đích thân tới chiêu đãi anh, nhưng hôm nay ông ấy ngồi khám tại một y quán, nhất thời không thể phân thân. Tôi tới đó báo cáo cho ông ấy".
Chương 743: Bái lạy thần tiên
Lý Dục Thần liền nói: "Nếu ông ta đang ngồi khám thì đừng quấy rầy, dù sao đạo trưởng Vương đã bế quan hai mươi năm, tôi cũng không vội. Tôi ra ngoài đi dạo, đợi y quán nghỉ làm lại đến".
Liên Thành nói xin lỗi: "Y thuật của Bạch sư thúc rất giỏi, bên ngoài rất có danh tiếng, người tìm đến ông ấy xem bệnh rất nhiều. Mỗi lần khám bệnh thường xuyên kín người hết chỗ, có thể phải đến đêm khuya".
Lý Dục Thần hỏi: "Một tuần ông ta ngồi khám mấy ngày?"
"Trước kia là một tuần ba ngày, về sau làm giám viện, hiện tại giảm xuống còn một ngày rưỡi, cả ngày thứ bảy và nửa ngày thứ năm".
"Vậy ngày mai tôi quay lại".
Liên Thành liên tục khom người nói xin lỗi, muốn đi dạo cùng nhưng bị Lý Dục Thần từ chối.
Anh dẫn theo Lâm Mộng Đình đi lòng vòng trong Bạch Vân Quan, còn kể chuyện cũ của mấy con khỉ đá cho Lâm Mộng Đình.
Lâm Mộng Đình kinh ngạc nói: "Sao anh biết chuyện này?"
Lý Dục Thần thần bí nhìn đông nhìn tây một lượt, sau đó lại gần cô, nhỏ giọng đáp: "Học lỏm từ hướng dẫn viên du lịch".
Lâm Mộng Đình không khỏi mỉm cười.
Lúc này, vừa khéo có một hướng dẫn viên du lịch giơ cờ, mang theo một đoàn khách du lịch tiến đến, đứng đó giảng giải.
Lý Dục Thần liền kéo Lâm Mộng Đình tới.
Lâm Mộng Đình chưa từng trải qua chuyện như vậy. Làm đại tiểu thư nhà họ Lâm của thành phố Hoà, từ nhỏ đi đâu cô đều có xe riêng đưa đón, có chuyên gia đi cùng, nào có chuyện đi ké đoàn du lịch?
Nghe hướng dẫn viên du lịch giới thiệu đến nước miếng văng tung tóe, nhìn những du khách kia vội vàng chụp ảnh lưu niệm, chỉ có mình Lý Dục Thần nghe nghiêm túc nhất, cô cảm thấy thật là thú vị.
Lại nhớ đến cảnh tượng gặp mặt Lý Dục Thần lần đầu tiên, thời điểm đó anh vẫn còn là nhân viên phục vụ quèn đi làm trong quán cơm Thân Dân, cô chẳng thể ngờ được, anh không chỉ là vị hôn phu hứa hôn từ khi còn bé của mình, mà còn là Tiên Nhân trên Thiên Đô.
Lâm Mộng Đình vẫn còn nhớ lần đầu tiên bọn họ ăn đồ nướng, anh nói mình có xuất thân bất phàm, còn cả cái gì mà văn có thể an bang, võ có thể định quốc, cô cho rằng anh đang khoác lác, chỉ cảm thấy buồn cười.
Về sau mới phát hiện, lời anh nói là thật.
Nhưng, lúc anh nói ra những lời này, trong miệng còn ngậm thịt dê nướng! Nào có dáng vẻ xuất thân bất phàm cơ chứ!
Ké xong đoàn du lịch, đi ra khỏi Bạch Vân Quan, Lý Dục Thần hỏi cô: "Sao hả, rất thú vị đi?"
"Là thật sự thú vị. Vậy kế tiếp, anh muốn dẫn em đến nơi nào nữa, để cho em mở mang tầm mắt?", Lâm Mộng Đình tràn ngập mong đợi.
Lý Dục Thần ngẫm nghĩ: "Anh dẫn em đi bái thần tiên".
Lâm Mộng Đình sững sờ: "Vùng đất thần tiên nổi tiếng nhất Thủ đô chẳng phải là Bạch Vân Quan sao? Còn có chỗ nào nổi tiếng hơn cả Bạch Vân Quan nữa?"
"Em đi thì biết".
Lý Dục Thần dẫn theo Lâm Mộng Đình đi khắp hang cùng ngõ hẻm, vào một con ngõ nhỏ.
Đến nơi đó, Lâm Mộng Đình mới biết được hóa ra là một tòa miếu Hoàng Đại Tiên.
Cái miếu này nhỏ đến đáng thương, cổng chính còn không to bằng cửa nhà tứ hợp viện khác. Bước vào bên trong chỉ có một cái sân, trong sân đặt một lư hương lớn, khói xanh lượn lờ.
Chỉ có một tòa điện, trong điện thờ phụng một bức tượng thần, cầm phất trần trong tay, râu dài tung bay, rất tiên phong đạo cốt.
Có điều, Lâm Mộng Đình nhìn tượng thần này cứ cảm thấy hơi kỳ quái.
Cửa vào đại điện bày một cái bàn, trên mặt bàn đặt một ống thăm trúc, bên cạnh dựng một tấm bảng, trên đó viết: "Rút quẻ 20 đồng, đoán sâm 50 đồng".
"Hai vị, rút quẻ không?", người có dáng vẻ đạo cô ngồi sau bàn thấy bọn họ tiến vào, ánh mắt sáng lên: "Nơi này có quẻ nhân duyên là linh nghiệm nhất, xem hai vị xứng đôi vừa lứa, trời sinh một đôi, nhất định có thể bốc được thăm tốt nhất!"
Lý Dục Thần cười đáp: "Chắc chắn là quẻ tốt nhất, vậy còn cầu cái gì?"
Đạo cô sững sờ: "Nhưng cũng có thể là quẻ rất xấu mà!"
Chợt cô ta ý thức được, câu này khiến lời chào hàng vừa rồi của mình đổ xuống sông xuống bể, thuận miệng nói: "Hai người hẳn là đến từ nơi khác đúng không, xem cô gái này, xinh đẹp trắng trẻo thế cơ mà! Có thể đến tòa miếu nhỏ này của tôi chính là duyên phận! Xem dáng vẻ của hai người, nhất định là quẻ tốt, cầu quẻ tốt cầm về làm kỷ niệm cũng được".
Lời này khiến Lâm Mộng Đình động lòng, nhân tiện nói: "Dục Thần, chúng ta cầu một quẻ đi".
Lý Dục Thần đáp: "Cầu một quẻ cũng được, nhưng tôi nhớ năm ngoái đến thì rút quẻ là 10 đồng, đoán sâm 30 đồng, sao giờ lên giá rồi?"
Đạo cô đáp: "Ấy dà, giờ có cái gì không tăng giá chứ? Ngay cả miếng trúc làm quẻ cũng tăng. Hơn nữa, ngày ngày tôi đều ngồi ở chỗ này, nghênh ra nghênh vào, nguy cơ bị cảm cúm siêu lớn, cậu nói có phải hay không? Hiện tại mua viên thuốc còn đắt, năm nay lại thêm virus cúm A, oseltamivir bán hết cả hàng. Sang năm thêm dịch virus tiêu chảy nữa, đến giấy vệ sinh cũng không mua nổi!"
Lý Dục Thần sửng sốt, trong lòng tự nhủ sao đạo cô này lại lắm mồm như vậy, hình như năm ngoái đâu có như này đâu! Đây không phải là đạo cô, đây là đa cấp mới đúng?
Anh đột nhiên cảm thấy, giọng điệu ba hoa của đạo cô này sao có cảm giác hơi hơi quen thuộc. Anh chợt giật mình ngẩng đầu, trông thấy khuôn mặt tượng thần Hoàng Đại Tiên này mơ hồ hiện lên vẻ sống động, đang liếc nhìn bọn họ.
Lý Dục Thần lập tức giật mình, cười nói: "Hay cho con súc sinh nhà mày, tiến bộ thật mau! Trộm gà nhà Lão Lưu đầu chưa đủ, còn trộm đến trên người khác đúng k?"
Chợt thấy khuôn mặt tượng thần kia lộ ra vẻ kinh hoàng, bỗng nơm nớp lo sợ mở miệng nói chuyện.
"Công tử xin đừng hiểu lầm, không hề trộm, chỉ là nói chuyện phiếm, thật sự không có trộm!"
Chương 744: Sao là con chồn chứ?
Nghe thấy tượng thần mở miệng nói chuyện, Lâm Mộng Đình vô cùng kinh ngạc. Ngược lại, đạo cô ngồi ở chỗ đó rất bình tĩnh, rất có phong phạm của cao nhân gặp chuyện không sợ hãi.
Lâm Mộng Đình chợt hiểu ra, thần tiên mà Lý Dục Thần dẫn cô đến bái chính là vị "Hoàng Đại Tiên" này.
Nhưng cô vẫn không nhìn ra, vị "Hoàng Đại Tiên" này rốt cuộc là thần thánh phương nào, vì sao tượng thần bằng bùn mà có thể mở miệng nói chuyện?
Chẳng lẽ thật sự có thần linh nhập thể?
Hiện tại, Lâm Mộng Đình cũng xem như bước vào cánh cửa tu hành, sử dụng thần thức không quá mạnh của cô quét qua tượng thần, lại không phát hiện được điều gì.
Sao cô có thể biết được, đây là pháp chú lần trước Lý Dục Thần làm giúp Hoàng Đại Sơn giấu đi thần khí, tránh bị người khác phát hiện, cho nên dựa vào thần thức, người tu hành không thể phát hiện được, huống hồ thần thức của cô còn rất yếu.
"Đây chính là thần tiên anh muốn mang em đến bái?", Lâm Mộng Đình hỏi.
"Đúng vậy", Lý Dục Thần nói: "Tên này rất linh".
"Tên này?", Lâm Mộng Đình kinh ngạc nói: "Sao anh lại bất kính thần tiên như thế, cẩn thận khẩu nghiệp".
Lý Dục Thần chưa kịp lên tiếng, tượng thần đã mở miệng.
"Không sao, không sao, cậu Lý gọi tôi là cái gì cũng được".
Chợt thấy "Hoàng Đại Tiên" bước xuống khỏi thần đàn.
Gương mặt tượng bùn kia nhiều thêm mấy phần sức sống so với vừa rồi, nhưng toàn bộ cơ thể vẫn lộ vẻ ngốc nghếch.
Lúc này Lâm Mộng Đình mới nhìn rõ, hóa ra thứ đi xuống không phải tượng thần, mà là một "người" khác, bởi vì tượng thần vẫn còn đang yên ổn ngồi trên thần đàn.
Thấy "Hoàng Đại Tiên" xuống thần đàn, đạo cô cũng đứng lên, không hề kinh ngạc hay cung kính với thần tiên hiện hình, ngược lại là rất quen thuộc hỏi thăm.
"Mọi người đều quen biết à?"
"Quen biết, quen biết, vị này là cậu Lý!", một tay Hoàng Đại Tiên cầm phất trần, một tay vân vê sợi râu dưới cằm, dáng vẻ tiên phong đạo cốt: "Tam Tỷ, còn không mau qua bái kiến cậu Lý".
Đạo cô được ông ta gọi là Tam Tỷ đi ra từ sau bàn, uyển chuyển cúi đầu nói: "Diêu Tam Tỷ bái kiến cậu Lý".
Diêu Tam Tỷ ăn mặc quần áo đạo cô, lúc ngồi yên một chỗ thì không nhìn ra, nhưng vừa đứng lên, đạo bào cũng không giấu được dáng vẻ thùy mị, cách đi đứng, phong tư yểu điệu kia.
Lý Dục Thần nhìn thoáng qua Hoàng Đại Sơn, lắc đầu nói: "Ông có biết mình vi phạm quy định rồi không?"
Hoàng Đại Sơn mới vừa rồi còn tiên phong đạo cốt chợt bị dọa đến quỳ bịch một tiếng: "Cậu Lý, tôi không có, thật sự không hề dùng mánh khóe, đều là... đều là hai bên tình nguyện!"
Diêu Tam Tỷ giật nảy mình, đường đường "Hoàng Đại Tiên" sao lại quỳ xuống?
Cô ta cũng là người thông minh, biết Hoàng Đại Tiên quỳ xuống, cậu Lý này chắc chắn có lai lịch không nhỏ, là một nhân vật không thể trêu vào, nói không chừng là thần tiên trên trời.
Thế là, cô ta cũng bùm một tiếng quỳ xuống, nói tiếp: "Cậu Lý cũng đừng trách anh ấy, tôi cũng biết tiên phàm khác biệt, nhưng chúng tôi thật sự là yêu thương nhau. Chẳng phải chuyện xưa còn có Hứa Tiên yêu Bạch nương tử hay sao! Tôi không màng anh ấy là tiên, cũng không màng anh ấy có tiền, tôi chỉ là khâm phục anh ấy! Thích anh ấy! Nguyện ý đời này ở trong miếu phụng dưỡng anh ấy!"
Lời này nói rất khéo léo, Pháp Hải nghe được thì phỏng chừng cũng không nỡ tâm chia rẽ bọn họ.
Hoàng Đại Sơn mỉm cười rất đắc ý.
Lý Dục Thần bất giác mỉm cười, hỏi Diêu Tam Tỷ: "Cô biết ông ta là người gì không?"
Diêu Tam Tỷ đáp: "Anh ấy... Đương nhiên là thần tiên rồi! Có điều, tôi không phải bởi vì anh ấy là thần tiên mới thích anh ấy, tôi cảm thấy anh ấy rất thú vị, thú vị hơn người bình thường nhiều!"
Lý Dục Thần thở dài: "Nếu cô gặp qua gương mặt thật của ông ta mà còn nói như vậy, tôi cũng lười quản hai người".
Rồi anh hét lớn một tiếng: "Hoàng Đại Sơn, ông có biết mình phạm vào sai lầm gì không?"
Hoàng Đại Sơn bị dọa đến run lẩy bẩy: "Tôi... Tôi... Tôi phạm vào... Sắc giới?"
Lý Dục Thần nghiêm mặt nói: "Hừ, tôi lười đến quản mấy chuyện lằng nhằng nửa người dưới của ông! Nhưng ông nhân danh thần tiên vào đời, dùng hình người dối gạt thế nhân, đây là tối kỵ! Nếu có cao nhân đi ngang qua, không cần nói gì thêm, thẳng tay cầm kiếm chém ông! Niệm tình ông chưa tạo thành sai lầm lớn, lại có công bảo vệ nhà họ Lý, lần này tôi bỏ qua cho ông, món nợ này tạm thời ghi lại cho ông".
Toàn thân Hoàng Đại Sơn run rẩy, ngã xuống mặt đất, sám hối nói: "Tôi biết sai rồi, lần sau không dám nữa!"
Lý Dục Thần không phải làm chút chuyện này hù dọa ông ta, chỉ là nếu hiện tại không ước thúc, tên này sớm muộn gì cũng sẽ gây ra rắc rối. Yêu quái sống giữa xã hội loài người vốn gian nan, cũng không thể gửi cả đời trong miếu Hoàng Đại Tiên được.
Huống hồ, từ xưa tới nay, chuyện tục tĩu của dân gian chưa bao giờ là đối tượng dọn dẹp của chính đạo và triều đình. Những yêu ma quỷ quái sa vào chuyện cá nước với con người phần lớn thiếu quản chế, không tuân theo chuẩn mực của xã hội loài người, tu vi hơi tăng lên liền dùng pháp luật cấm đoán lung tung.
Lý Dục Thần không phải là kẻ không có tình người, chút chuyện nhỏ này cũng không buông tha, mà đang răn dạy nó. Nếu không phải nể tình nó từng đi theo mẹ Cung Lăng Yên của anh, lại ở đây bảo vệ nhà họ Lý hai mươi năm, anh còn lâu mới quản nó.
"Còn không mau hiện ra nguyên hình!", Lý Dục Thần quát lớn.
Toàn thân Hoàng Đại Sơn run lên, tiên y cởi ra, hóa thành da lông màu vàng, biến thành một con chồn sóc thân thể béo mập. Phất trần kia hóa ra là cái đuôi của nó.
Mặc dù Lâm Mộng Đình kinh ngạc nhưng cũng không cảm thấy gì, dù sao từ khi quen biết Lý Dục Thần đến giờ, cô đã trải qua quá nhiều chuyện kỳ quái. Vị hôn phu của cô là thần tiên, trong nhà còn có một con nhím biết nói chuyện, giờ phút này nhìn thấy một "Hoàng Đại Tiên" cũng không cảm thấy có gì kỳ quặc.
Nhưng Diêu Tam Tỷ kia lại bị dọa, kêu lên một tiếng sợ hãi. Cô ta ngã ngồi trên mặt đất, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, chỉ vào Hoàng Đại Sơn nói: "Anh... Anh anh anh... Sao anh lại là một con chồn?"
Lý Dục Thần hỏi: "Diêu Tam Tỷ, bây giờ cô còn thích ông ta không?"
Diêu Tam Tỷ che mặt khóc: "Huhu, không mặt mũi nhìn nữa! Mắc cỡ chết người! Sao lại là con chồn chứ? Huhu..."
Chương 745: Về thăm nhà họ Lý
Hoàng Đại Sơn ngẩng đầu lên, chiếc đầu nhỏ nhìn Diêu Tam Tỷ, nói: “Tam Tỷ, chớ sợ, chỉ là bề ngoài thôi mà, chúng ta thật lòng yêu nhau. Em yêu linh hồn của anh thì sao phải để ý vẻ ngoài của anh như thế nào chứ!”
Diêu Tam Tỷ ngừng khóc, nhìn ông ta qua kẽ ngón tay, im lặng ba giây rồi òa khóc: “Ôi chao, sao em lại bị một con chồn như anh lừa mất thân thể chứ, em chết quách đi cho rồi!”
Hoàng Đại Sơn nghe thấy tiếng Diêu Tam Tỷ gào khóc, vội vàng vẫy đuôi một cái, một cơn gió nổi lên trong sân, đóng sập cửa miếu lại. Cơn gió vẫn tiếp tục thổi quanh quẩn trên mặt sân chứ không tan đi, ngăn cách âm thanh ở trong này với bên ngoài.
Lý Dục Thần cười nói: “Mấy tháng nay pháp lực của ông tiến bộ nhanh đó”.
Hoàng Đại Sơn dập đầu nói: “Đây đều là nhờ công cậu chỉ bảo”.
Lý Dục Thần “hừ” một tiếng: “Nhưng tôi không hề dạy ông lừa người khác!”
Hoàng Đại Sơn vội vàng nói: “Thưa cậu, tôi thực sự không cố ý lừa Tam Tỷ. Chỉ là tại Tam Tỷ quá đẹp mà thôi!”, nói đoạn, ông ta còn liếc mắt nhìn Diêu Tam Tỷ, kêu lên: “Tam Tỷ, em xem em đó, em xinh đẹp như vậy, sao lại tới chỗ của anh làm đạo cô làm gì! Em đi làm người mẫu, làm ngôi sao chẳng phải là tốt hơn nhiều hay sao!”
Diêu Tam Tỷ khóc nhỏ lại, sẵng giọng gắt: “Em đâu có đẹp như vậy chứ? Nếu như em có thể làm ngôi sao, làm người mẫu thì ai thèm tới cái miếu đổ nát của anh làm đạo cô giả làm gì!”
Hoàng Đại Sơn nói: “Anh thấy em đẹp hơn đám ngôi sao, người mẫu nhiều. Hiện thời, ngôi sao mặt hot girl mạng thì có gì hay mà nhìn? Em đã tới được đây, chứng tỏ em có tiên duyên!”
Diêu Tam Tỷ nhổ một ngụm nước bọt, nói: “Hứ, tên chồn nhà anh mà cũng biết mặt hot girl mạng là gì à?”
Hoàng Đại Sơn nói: “Anh thường xuyên sang nhà ông Lưu xem TV, đương nhiên là biết rồi. Hơn nữa, chẳng phải cũng từng có ngôi sao tới miếu của chúng ta hay sao, còn người nổi tiếng trên mạng thì đã tới đây tận mấy đợt rồi, em xem, anh có bao giờ thèm nhìn bọn họ lấy một lần không? Có một mỹ nhân xinh đẹp như Tam Tỷ ở đây thì dù có là Hằng Nga giáng trần, anh cũng không buồn đoái hoài!”
Diêu Tam Tỷ phì cười, nói: “Anh chỉ được cái miệng là giỏi!”
Thế nhưng, vừa nhìn thấy ngoại hình của ông ta, Diêu Tam Tỷ lập tức thôi cười, lại tiếp tục khóc tiếp: “Ôi chao, em không sống nổi nữa! Sao anh lại là chồn cơ chứ!”
Lý Dục Thần lắc đầu, nói: “Hai người từ từ nói chuyện đi, tôi đi trước đây, buổi tối nhớ tới nhà họ Lý gặp tôi”.
“Vâng, cậu đi thong thả!”
Hoàng Đại Sơn thấy Lý Dục Thần không phạt mình, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, giơ tay lên sờ miếng băng trán mới nhớ ra mình đang hiện nguyên hình là một con chồn, đương nhiên là không có chuyện toát mồ hôi rồi.
Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình đi ra ngoài, sau lưng vẫn còn nghe thấy tiếng Diêu Tam Tỷ khóc và tiếng dịu dàng dỗ dành của Hoàng Đại Sơn.
“Hức hức, tên chồn nhà anh, sau này đừng đụng vào em nữa, lỡ như sinh ra một con chồn con thì em còn sống thế nào được nữa!”
“Yên tâm đi, không có chuyện ấy đâu, cô giáo Tiểu Dương bên ngõ kế bên nói là anh và con người cách li sinh sản với nhau...”
“Gì cơ? Tại sao cô giáo Tiểu Dương lại nói với anh chuyện này? Ôi, anh và cô giáo Tiểu Dương... Tên chồn đáng ghét nhà anh! Đồ chồn đáng ghét!...”
“Oan cho anh quá! Thật sự không hề có chuyện đó!”
“Vậy anh nói xem, chuyện gà nhà ông Lưu là thế nào? Vừa rồi cậu Lý đã nói...”
Tối hôm đó, trăng thanh gió mát, bầu trời quang đãng.
Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình đã tới nhà họ Lý từ trước.
Họ đứng dưới ngưỡng cửa chạm trổ, ngắm nhìn ngôi nhà cổ kính, tâm trạng Lý Dục Thần có phần nặng nề.
Chuyện xảy ra hai mươi năm trước vẫn còn bị che phủ đằng sau lớp sương mù dày đặc, cho dù anh đã tìm ra được rất nhiều manh mối nhưng vẫn chưa thể thấy rõ ràng.
Hi vọng lần này, sau khi Vương Sùng Tiên xuất quan, mây mù sẽ tan đi và bầu trời xanh trong trở lại, giúp anh nhìn thấy rõ chân tướng sự thật.
Thế nhưng không hiểu sao, khi càng ngày càng tới gần chân tướng này, Lý Dục Thần lại cảm thấy lo âu và sợ hãi một cách khó hiểu.
Hiện tại anh đã có thể khẳng định chắc chắn là Ma giáo và Đạo Môn chính phái đều có tham gia vào sự kiện hai mươi năm trước.
Dựa vào đối tượng báo thù cuối cùng của ông Hữu Toàn thì có thể thấy Ma giáo chính là hung thủ thật sự.
Thế nhưng, từ đầu đến cuối, những lời mà Nguyên Định Nhất từng nói vẫn quanh quẩn trong tâm trí của Lý Dục Thần, in bóng tối trong lòng anh, không thể xua đi được.
Liệu nhà họ Cung có phải là kẻ đầu sỏ hay không?
Liệu có phải ban đầu mẹ anh kết hôn là vì viên ngọc thiên hồn của nhà họ Lý hay không?
Lâm Mộng Đình lẳng lặng đi theo Lý Dục Thần vào trong ngôi nhà cũ của nhà họ Lý.
Khi rảo bước đi trên nền gạch xanh cổ kính này, Lâm Mộng Đình cảm thấy chuyện này thật thiếu chân thực.
Đây chính là nhà họ Lý, là nơi mà vị hôn phu của cô chào đời, là nơi bố mẹ chồng đã khuất của cô từng sinh sống.
Điều này mang tới cho Lâm Mộng Đình cảm giác thân thiết lạ lùng với ngôi nhà này.
Thế nhưng, tất cả lại dường như ảo mộng, như thể chưa từng tồn tại.
Cô nắm chặt cánh tay Lý Dục Thần, chỉ có như vậy cô mới cảm thấy an toàn, cho cô biết rằng, vị hôn phu mà cô đang cầm lấy cánh tay anh là thật chứ không phải là ảo giác.
Thế nhưng, không hiểu sao trong lòng cô vẫn thấy khủng hoảng đến lạ. Cô thấy sợ, sợ rằng sẽ để mất anh.
Cô luôn có cảm giác rằng có một sức mạnh kỳ bí nào đó đang tranh giành với cô, muốn cướp anh khỏi tay cô.
Ánh trăng trút từ trên bầu trời xuống sân như thủy ngân.
Bóng của hai người họ và cây hải đường tựa như một bức tranh in trên tấm lụa màu bạc.
Trong yên tĩnh, cảnh đẹp như tranh đan xen với hương hoa dìu dịu này tựa như một giấc mộng.
Một con chồn xuất hiện phá hủy hình ảnh duy mỹ này.
Nhớ tới những gì xảy ra trong miếu lúc ban ngày, tượng thần Hoàng Đại Tiên trang nghiêm đối lập với một con chồn hèn mọn, nhất là câu chất vấn cuối cùng đầy thông minh của Diêu Tam Tỷ…
Khi gặp lại con chồn này, Lâm Mộng Đình không tài nào nhìn thẳng vào nó được.
Cô thật sự rất khó liên hệ Hoàng Đại Tiên, chồn, Diêu Tam Tỷ, cô giáo Tiểu Dương, gà của ông Lưu... lại với nhau.
Hoàng Đại Sơn đứng dưới đất, vươn thẳng người lên, chiếc đuôi to đong đưa đằng sau lưng, hai chân trước làm động tác vái chào, cung kính chào hai người họ.
Châu Khiếu Uyên lắc đầu nói: “Ông ấy không nói với tôi, có lẽ không muốn liên lụy đến tôi và nhà họ Châu. Kẻ có thể khiến nhà họ Lý diệt môn trong một đêm, đương nhiên cũng có thể khiến nhà họ Châu diệt môn trong một đêm. Tôi cũng hiểu ra lý do ông ấy không muốn để tôi tiếp xúc với cậu”.
“Những năm nay, tôi cũng đã hỏi thăm nghe ngóng về mấy người này qua các phương diện, kể cả người của hai giáo phật đạo, đã có chút manh mối”.
“Ba kẻ này, thêm cả Đồng Hạo và cả Lữ Hiển bị chúng tôi giết chết là năm đường chủ của Hiển Đường ma giáo trong truyền thuyết, gọi chung là Ngũ Sứ Ma Môn”.
“Ngũ Sứ Ma Môn?”
“Trước đây tôi cũng từng nghe nói vài tin đồn về ma giáo, một số tiền bối trong võ lâm đều nói từng có một tổ chức như vậy, vô cùng tà ác và cường mạnh. Nhưng ma giáo vô cùng bí ẩn, không ai biết tổng đàn của họ ở đâu. Cái gọi là Hiển Đường, chính là đường khẩu của ma giáo xây dựng ở nhân gian, thường xuyên xuất hiện với thân phận danh môn chính phái, chịu trách nhiệm giáo hóa người đời và thu hút thiên ma. Cho nên đường chủ cũng được gọi là tiếp dẫn sứ”.
“Năm đó, ông nội Lý Hữu Toàn của cậu trị thương ở chỗ tôi, tôi nhìn rất rõ thương tích trên người ông ấy. Sau này một cơ hội rất ngẫu nhiên, một người bị Hoàng Phủ Hiền đánh thương trốn đến chỗ tôi, xin tôi ra mặt điều đình. Tôi phát hiện thương tích của hắn có vài chỗ kỳ lạ rất giống với ông nội của cậu. Hoàng Phủ Hiền là tông sư đột nhiên nổi lên, công phu của ông ta lại không phải là con đường cổ võ truyền thừa gia tộc Hoàng Phủ, cho nên tôi nghi ngờ, kẻ đứng phía sau Hoàng Phủ Hiền chính là Đồng Hạo đã đánh thương ông nội Lý Hữu Toàn của cậu”.
“Đồng Hạo”, Lý Dục Thần cau mày: “Nói như vậy, kẻ này ẩn trong gia tộc Hoàng Phủ?”
“Vậy cũng chưa chắc. Gia tộc Hoàng Phủ ở Minh Lộc Dự Châu, còn Hoàng Phủ Hiền ở Dự Chương Cống Bà. Hơn nữa theo tôi biết, qua hệ giữ Hoàng Phủ Hiền và nhà họ Hoàng Phủ ở Minh Lộc rất bình thường”, Châu Khiếu Uyên nói: “Vì tôi từng âm thầm cho người điều tra quỹ đạo hoạt động của Hoàng Phủ Hiền những năm nay, cơ bản đều ở tỉnh Cống Bà, ngoài Dự Chương, nơi ông ta đến nhiều nhất là Lư Sơn”.
“Lư Sơn…”
Đã có manh mối thì dễ rồi, Lý Dục Thần quyết định đợi về thủ đô rồi đến Lư Sơn một chuyến.
Lư Sơn nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cúng không lớn. Đồng Hạo đã là người trong ma giáo, chắc chắn phải luyện ma công, chỉ cần xác định phạm vi, sẽ có thể tìm được dấu vết.
Nếu không phải đã định xong hành trình đến thủ đô, Lý Dục Thần hận không thể lập tức đến Lư Sơn.
Nếu có thể tìm được Đồng Hạo, tư chỗ ông ta, xác nhận nhà họ Lý bị diệt trong tay ma đạo, thì tâm bệnh của anh cũng coi như được hóa giải.
Cho dù không thể, thì cũng có thể báo thù cho ông nội Hữu Toàn.
Châu Khiếu Uyên dường như nhìn ra tâm tư của anh, nói: “Tôi cũng chỉ là suy đoán, rốt cuộc có phải Đồng Hạo hay không, và có ở Lư Sơn hay không, tôi cũng không chắc chắn. Cậu cũng không cần vội đi tìm, lãng phí thời gian. Dù sao cậu đã giết Hoàng Phủ Hiền, cậu không tìm ông ta, ông ta cũng sẽ đến tìm cậu. Chỉ là, cậu phải cẩn thận, cậu ở ngoài sáng, ông ta ở trong tối, với bản lĩnh của cậu, đương nhiên không sợ, nhưng phải bảo vệ tốt người bên cạnh cậu”.
Lý Dục Thần nói: “Cảm ơn ông Châu nhắc nhở. Bên phía thành phố Hòa, tôi đã mời Trương Thiên Sư của Long Hổ Sơn và Cổ đạo trưởng của Mao Sơn đến tọa trấn, có lẽ sẽ không có chuyện gì. Đợi tôi từ thủ đô về, rồi lại tính toán”.
Châu Khiếu Uyên gật đầu nói: “Vậy thì tốt, đã có hai vị đạo trưởng tọa trấn, đương nhiên không cần lo an toàn của thành phố Hòa. Có điều, như vậy, sợ là những kẻ nhỏ bé không dám lộ mặt. Ừm…”, Châu Khiếu Uyên hơi trầm ngâm: “Tôi có chủ ý này”.
“Mời ông Châu nói”.
“Lần này tôi mời cậu đến, bên ngoài đều cho rằng tôi muốn ra mặt thay hiệp hội võ đạo. Hôm nay cuộc trò chuyện của chúng ta, ngoại trừ bốn người chúng ta, sẽ không có người thứ năm biết. Sau khi cậu đi, tôi cho Phú Minh tung tin đồn, nói tôi không phải là đối thủ của cậu, bị cậu đánh thương. Sau đó, tôi sẽ mời đồng đạo, lập đạo trường ngay ở trấn Châu Môn, để đợi cậu đến chiến một trận. Những kẻ muốn giết cậu chắc chắn sẽ rất có hứng thú”.
Lâm Mộng Đình khẽ cau mày, nói: “Nhưng như vậy, chẳng phải đã chứng thực những lời đồn về Dục Thần ở bên ngoài sao?”
Châu Khiếu Uyên cười lớn ha ha: “Người làm việc lớn, sợ gì lời đồn! Thân gánh huyết hải thâm thù, chút vinh nhục này hà tất phải để trong lòng? Đợi đồng đạo võ lâm thiên hạ đều tập trung lại, tôi vừa hay có thể ra mặt làm chứng giúp cậu ấy, trả lại sự trong sạch cho cậu ấy. Đây là việc nhất cử lưỡng tiện”.
Lâm Mộng Đình bất giác đỏ mặt, nói: “Vẫn là ông Châu nhìn thấu tất cả, là tôi nông cạn, tấm lòng rộng mở của ông Châu khiến người ta kính phục!”
Bách Phú Minh khẽ cau mày, tuy nói Châu Khiếu Uyên thực sự bại trước Lý Dục Thần, nhưng truyền ra ngoài, sẽ tổn hại anh minh một đời của ông cụ. Nhưng ông ta biết ông cụ trước nay không màng hư danh, nếu mình nói như vậy, chắc chắn bị sẽ mắng một trận, bèn nói: “Sư phụ, nếu Đồng Hạo không đến thì sao? Chẳng phải là uổng công sao?”
Châu Khiếu Uyên nói: “Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Chúng ta chỉ có thể làm hết sức mình, kết quả thế nào, có ai có thể biết trước chứ?”
Lý Dục Thần nhớ đến ánh mắt tham lam của Hoàng Phủ Hiền khi nhìn thấy kiếm Huyền Minh của mình, trong lòng khẽ động, nói: “Mọi người cứ nói tôi không phải dựa vào võ công đánh bại ông Châu, mà dựa vào bảo vật trên người giành chiến thắng”.
Anh nói xong liề lấy kiếm Huyền Minh đặt lên bàn.
Châu Khiếu Uyên và Bách Phú Minh ngẩn người, không biết đây là bảo vật gì, như kiếm mà không phải kiếm, giống như một cây thước sắt đen, trông rất bình thường.
Nhưng sau khi khi Lý Dục Thần dùng tay cầm chuôi kiếm, truyền pháp lực, trong lòng hai người cùng chấn động.
Màu sắc đen xì, lại chói mắt giữa ban ngày, giống như một chùm sáng màu đen.
Còn trong ánh sáng đen u ám mờ mờ, lại có cảm giác muốn hút cả linh hồn của con người vào trong.
Cùng với ánh sáng đen phát ra, trong căn phòng đã bị khí tức chết chóc bao trùm, dường như không còn nhân gian.
“Đây là cái gì?”
“Kiếm này tên là Huyền Minh”, Lý Dục Thần nói: “Các ông cứ nói tôi có một thanh kiếm phát ra ánh sáng đen, tôi đã dựa vào thanh kiếm này đánh bại ông Châu. Ông Châu có thể nói, nếu ai có thể đánh bại tôi, thì thanh kiếm thuộc về người đó”.
Chương 742: Lên thang trời
Dứt lời, Lý Dục Thần đột nhiên giơ kiếm lên, chém xuống đầu vai Châu Khiếu Uyên.
Bách Phú Minh cực kỳ sợ hãi, chỉ vào Lý Dục Thần nói: "Cậu!"
Ngược lại Châu Khiếu Uyên vẫn bình tĩnh, nhìn vết máu màu đen rỉ từ đầu vai mình ra, lù lù bất động: "Vết thương của kiếm này có điểm đặc biệt gì?"
Lý Dục Thần đáp: "Kiếm khí tận xương, không có thuốc nào cứu được".
Bách Phú Minh cả giận nói: "Thầy có lòng tốt giúp cậu, sao cậu lại hại người như vậy?"
Nói xong liền muốn ra tay.
Châu Khiếu Uyên ngăn cản ông ta, cười nói: "Phú Minh, đừng tức giận. Cậu không biết dụng ý của Dục Thần, cậu ấy sẽ không hại tôi".
Lý Dục Thần khẽ gật đầu, anh rất bội phục sự bình tĩnh của Châu Khiếu Uyên.
Anh duỗi ngón tay ra, liên tục điểm mấy lần trên người Châu Khiếu Uyên, bảo vệ tâm mạch, lại lấy ra một viên đan dược, cho Châu Khiếu Uyên ăn vào.
Trong miệng Châu Khiếu Uyên thơm ngọt như linh tuyền cuồn cuộn, nuốt vào bụng, ông ta chợt cảm thấy thần thanh khí sảng, một luồng chân khí khác với khi ông ta tu luyện bắt đầu nảy mầm.
Ông ta vô cùng vui mừng: "Quả nhiên là linh dược Tiên gia!"
Lý Dục Thần đáp: "Đây là đan Huyền Nguyên tôi mang từ Thiên Đô tới, vốn chuẩn bị dùng trước khi độ lôi kiếp, kết quả lôi kiếp của ta đến quá đột ngột, không dùng tới. Võ hồn của ông Châu đại thành, có thể dùng đan dược này. Tôi lại tăng ông thêm một dẫn độ phù".
Nói xong, anh vẽ bùa trong hư không, không trung lập tức xuất hiện một mảnh ánh sáng màu vàng kim cấu tạo thành phù chú.
Những chú văn màu vàng kim kia dường như có linh tính, lần lượt chui vào trong đầu của Châu Khiếu Uyên.
Vẻ mặt Châu Khiếu Uyên từ chết lặng trở nên kinh ngạc, sau đó vui mừng quá đỗi.
Lý Dục Thần vẽ phù xong, mở miệng nói: "Trong khoảng thời gian này, ông Châu có thể tu luyện theo dẫn độ phù, về phần có thể học được nhiều hay ít, đều là cơ duyên của ông, tôi cũng không dám đảm bảo. Tóm lại, nếu có thể nhìn thấy thang trời ở trong đầu, ông có thể đi đến Côn Luân. Đến nơi đó, đi theo thang trời trong đầu, sẽ có người đón tiếp".
Vui mừng quá đỗi, Châu Khiếu Uyên rời khỏi chỗ ngồi, khom lưng cúi đầu với Lý Dục Thần, muốn quỳ xuống.
Bách Phú Minh bên cạnh vô cùng kinh ngạc nhìn, không dám ngăn cản.
Lý Dục Thần nhanh chóng đỡ lấy Châu Khiếu Uyên, nói: "Ông Châu không cần cảm ơn tôi, là tu vi và cơ duyên của chính ông đến. Chỉ là, con đường lên thang trời không hề dễ dàng, không phải người nào cũng có thể đi lên. Nếu giữa đường dẫn tới lôi kiếp, rất có khả năng vạn kiếp bất phục. Cho nên, trước khi xuất phát, ông hãy sắp xếp xong chuyện sau này".
Châu Khiếu Uyên cười haha, đáp: "Ta sống hơn một trăm tuổi, trải qua mấy lần thay đổi triều đại, nào còn chuyện sau này nữa?"
Lý Dục Thần nhìn thoáng qua vết thương trên vai Châu Khiếu Uyên: "Vết thương của kiếm này đã không còn đáng ngại, có điều, khí Huyền Minh còn lưu lại bên ngoài vết thương, tạm thời sẽ không khép lại được. Nếu Đồng Hạo trông thấy vết thương của ông, nhất định sẽ cảm thấy hứng thú với kiếm của tôi".
Châu Khiếu Uyên gật gật đầu, thoạt nhìn dáng vẻ rất vui vẻ: "Được, hy vọng Đồng Hạo kia có thể tới, tốt nhất câu ra được cả ba người kia luôn. Phú Minh, chúng ta cố gắng phối hợp với cậu Lý, diễn thật tốt vở kịch này. Thử xem ông già hơn một trăm tuổi ta có thể đạt được vai nam phụ tốt nhất hay không, hahaha..."
Bách Phú Minh chưa từng thấy dáng vẻ ân sư cùa mình vui vẻ như lão ngoan đồng này, vết thương trên vai vẫn chưa khỏi hẳn mà vẫn còn cười được?
Có điều, vừa nghĩ đến việc sư phụ rất có cơ hội đột phá hạn chế võ đạo, đi lên một đỉnh cao khác, ông ta cũng vui vẻ trở lại.
Bên kia thang trời rốt cuộc có dáng vẻ gì?
Nếu sư phụ đi lên, tương lai mình có cơ hội đi lên không?
Trong đầu Bách Phú Minh xuất hiện hình ảnh: Một cầu thang thẳng tắp và dốc đứng, xuyên thẳng mây xanh, một ông già lẻ loi đi một mình, trong mây có hạc chao liệng...
Lý Dục Thần đi vào Bạch Vân Quan lần thứ hai.
Lần trước đến Bạch Vân Quan, anh tổng cộng gặp bốn đạo sĩ, Kim Tam Mộc, Tưởng Tuyền Lâm, Mạc Thanh, Liên Thành.
Kim Tam Mộc dẫn đội đi Bắc Mĩ vẫn chưa trở lại, Mạc Thanh cũng ở trong đoàn đó.
Tưởng Tuyền Lâm bị Kim Tam Mộc loại bỏ chức vụ giám viện, còn đang diện bích hối lỗi tại Tiểu Bồng Lai.
Cũng may vẫn còn tiểu đạo sĩ Liên Thành, nếu không thì chẳng quen biết một ai, lại phải lấy ra Thiên Đô lệnh.
Nếu gặp phải người không nhận ra Thiên Đô lệnh như Tưởng Tuyền Lâm, khó tránh khỏi bị trào phúng vài câu, rồi dùng pháp thuật kinh sợ bọn họ một phen, làm màu.
Có đôi khi thật sự là không muốn làm màu cũng không được.
Đạo sĩ Liên Thành không biết Thiên Đô, ngày đó lúc Lý Dục Thần lấy ra Thiên Đô lệnh, anh ta đã đi xuống. Nhưng anh ta biết, cậu Lý này có địa vị rất lớn, ngay cả sư thúc Kim Tam Mộc đều cung kính với anh.
Cho nên anh ta cũng đối đãi cung kính với Lý Dục Thần.
Nghe nói Lý Dục Thần muốn đi gọi lão quan chủ Vương Sùng Tiên từ trong bế quan, Liên Thành giật nảy mình, đáp: "Cậu Lý, chuyện này tôi không dám làm chủ, để tôi đi giám viện báo cáo một tiếng, người kia đồng ý thì tôi mới có thể dẫn anh đi".
"Không phải cậu vừa mới bảo đạo trưởng Tưởng vẫn còn đang diện bích hối lỗi sao?", Lý Dục Thần khó hiểu hỏi.
Liên Thành đáp: "Tưởng sư thúc đã bị lui khỏi giám viện, bây giờ giám viện là Bạch sư thúc của tôi, Bạch Phương Hưng. Ban đầu đáng lẽ ra ông ấy nên đích thân tới chiêu đãi anh, nhưng hôm nay ông ấy ngồi khám tại một y quán, nhất thời không thể phân thân. Tôi tới đó báo cáo cho ông ấy".
Chương 743: Bái lạy thần tiên
Lý Dục Thần liền nói: "Nếu ông ta đang ngồi khám thì đừng quấy rầy, dù sao đạo trưởng Vương đã bế quan hai mươi năm, tôi cũng không vội. Tôi ra ngoài đi dạo, đợi y quán nghỉ làm lại đến".
Liên Thành nói xin lỗi: "Y thuật của Bạch sư thúc rất giỏi, bên ngoài rất có danh tiếng, người tìm đến ông ấy xem bệnh rất nhiều. Mỗi lần khám bệnh thường xuyên kín người hết chỗ, có thể phải đến đêm khuya".
Lý Dục Thần hỏi: "Một tuần ông ta ngồi khám mấy ngày?"
"Trước kia là một tuần ba ngày, về sau làm giám viện, hiện tại giảm xuống còn một ngày rưỡi, cả ngày thứ bảy và nửa ngày thứ năm".
"Vậy ngày mai tôi quay lại".
Liên Thành liên tục khom người nói xin lỗi, muốn đi dạo cùng nhưng bị Lý Dục Thần từ chối.
Anh dẫn theo Lâm Mộng Đình đi lòng vòng trong Bạch Vân Quan, còn kể chuyện cũ của mấy con khỉ đá cho Lâm Mộng Đình.
Lâm Mộng Đình kinh ngạc nói: "Sao anh biết chuyện này?"
Lý Dục Thần thần bí nhìn đông nhìn tây một lượt, sau đó lại gần cô, nhỏ giọng đáp: "Học lỏm từ hướng dẫn viên du lịch".
Lâm Mộng Đình không khỏi mỉm cười.
Lúc này, vừa khéo có một hướng dẫn viên du lịch giơ cờ, mang theo một đoàn khách du lịch tiến đến, đứng đó giảng giải.
Lý Dục Thần liền kéo Lâm Mộng Đình tới.
Lâm Mộng Đình chưa từng trải qua chuyện như vậy. Làm đại tiểu thư nhà họ Lâm của thành phố Hoà, từ nhỏ đi đâu cô đều có xe riêng đưa đón, có chuyên gia đi cùng, nào có chuyện đi ké đoàn du lịch?
Nghe hướng dẫn viên du lịch giới thiệu đến nước miếng văng tung tóe, nhìn những du khách kia vội vàng chụp ảnh lưu niệm, chỉ có mình Lý Dục Thần nghe nghiêm túc nhất, cô cảm thấy thật là thú vị.
Lại nhớ đến cảnh tượng gặp mặt Lý Dục Thần lần đầu tiên, thời điểm đó anh vẫn còn là nhân viên phục vụ quèn đi làm trong quán cơm Thân Dân, cô chẳng thể ngờ được, anh không chỉ là vị hôn phu hứa hôn từ khi còn bé của mình, mà còn là Tiên Nhân trên Thiên Đô.
Lâm Mộng Đình vẫn còn nhớ lần đầu tiên bọn họ ăn đồ nướng, anh nói mình có xuất thân bất phàm, còn cả cái gì mà văn có thể an bang, võ có thể định quốc, cô cho rằng anh đang khoác lác, chỉ cảm thấy buồn cười.
Về sau mới phát hiện, lời anh nói là thật.
Nhưng, lúc anh nói ra những lời này, trong miệng còn ngậm thịt dê nướng! Nào có dáng vẻ xuất thân bất phàm cơ chứ!
Ké xong đoàn du lịch, đi ra khỏi Bạch Vân Quan, Lý Dục Thần hỏi cô: "Sao hả, rất thú vị đi?"
"Là thật sự thú vị. Vậy kế tiếp, anh muốn dẫn em đến nơi nào nữa, để cho em mở mang tầm mắt?", Lâm Mộng Đình tràn ngập mong đợi.
Lý Dục Thần ngẫm nghĩ: "Anh dẫn em đi bái thần tiên".
Lâm Mộng Đình sững sờ: "Vùng đất thần tiên nổi tiếng nhất Thủ đô chẳng phải là Bạch Vân Quan sao? Còn có chỗ nào nổi tiếng hơn cả Bạch Vân Quan nữa?"
"Em đi thì biết".
Lý Dục Thần dẫn theo Lâm Mộng Đình đi khắp hang cùng ngõ hẻm, vào một con ngõ nhỏ.
Đến nơi đó, Lâm Mộng Đình mới biết được hóa ra là một tòa miếu Hoàng Đại Tiên.
Cái miếu này nhỏ đến đáng thương, cổng chính còn không to bằng cửa nhà tứ hợp viện khác. Bước vào bên trong chỉ có một cái sân, trong sân đặt một lư hương lớn, khói xanh lượn lờ.
Chỉ có một tòa điện, trong điện thờ phụng một bức tượng thần, cầm phất trần trong tay, râu dài tung bay, rất tiên phong đạo cốt.
Có điều, Lâm Mộng Đình nhìn tượng thần này cứ cảm thấy hơi kỳ quái.
Cửa vào đại điện bày một cái bàn, trên mặt bàn đặt một ống thăm trúc, bên cạnh dựng một tấm bảng, trên đó viết: "Rút quẻ 20 đồng, đoán sâm 50 đồng".
"Hai vị, rút quẻ không?", người có dáng vẻ đạo cô ngồi sau bàn thấy bọn họ tiến vào, ánh mắt sáng lên: "Nơi này có quẻ nhân duyên là linh nghiệm nhất, xem hai vị xứng đôi vừa lứa, trời sinh một đôi, nhất định có thể bốc được thăm tốt nhất!"
Lý Dục Thần cười đáp: "Chắc chắn là quẻ tốt nhất, vậy còn cầu cái gì?"
Đạo cô sững sờ: "Nhưng cũng có thể là quẻ rất xấu mà!"
Chợt cô ta ý thức được, câu này khiến lời chào hàng vừa rồi của mình đổ xuống sông xuống bể, thuận miệng nói: "Hai người hẳn là đến từ nơi khác đúng không, xem cô gái này, xinh đẹp trắng trẻo thế cơ mà! Có thể đến tòa miếu nhỏ này của tôi chính là duyên phận! Xem dáng vẻ của hai người, nhất định là quẻ tốt, cầu quẻ tốt cầm về làm kỷ niệm cũng được".
Lời này khiến Lâm Mộng Đình động lòng, nhân tiện nói: "Dục Thần, chúng ta cầu một quẻ đi".
Lý Dục Thần đáp: "Cầu một quẻ cũng được, nhưng tôi nhớ năm ngoái đến thì rút quẻ là 10 đồng, đoán sâm 30 đồng, sao giờ lên giá rồi?"
Đạo cô đáp: "Ấy dà, giờ có cái gì không tăng giá chứ? Ngay cả miếng trúc làm quẻ cũng tăng. Hơn nữa, ngày ngày tôi đều ngồi ở chỗ này, nghênh ra nghênh vào, nguy cơ bị cảm cúm siêu lớn, cậu nói có phải hay không? Hiện tại mua viên thuốc còn đắt, năm nay lại thêm virus cúm A, oseltamivir bán hết cả hàng. Sang năm thêm dịch virus tiêu chảy nữa, đến giấy vệ sinh cũng không mua nổi!"
Lý Dục Thần sửng sốt, trong lòng tự nhủ sao đạo cô này lại lắm mồm như vậy, hình như năm ngoái đâu có như này đâu! Đây không phải là đạo cô, đây là đa cấp mới đúng?
Anh đột nhiên cảm thấy, giọng điệu ba hoa của đạo cô này sao có cảm giác hơi hơi quen thuộc. Anh chợt giật mình ngẩng đầu, trông thấy khuôn mặt tượng thần Hoàng Đại Tiên này mơ hồ hiện lên vẻ sống động, đang liếc nhìn bọn họ.
Lý Dục Thần lập tức giật mình, cười nói: "Hay cho con súc sinh nhà mày, tiến bộ thật mau! Trộm gà nhà Lão Lưu đầu chưa đủ, còn trộm đến trên người khác đúng k?"
Chợt thấy khuôn mặt tượng thần kia lộ ra vẻ kinh hoàng, bỗng nơm nớp lo sợ mở miệng nói chuyện.
"Công tử xin đừng hiểu lầm, không hề trộm, chỉ là nói chuyện phiếm, thật sự không có trộm!"
Chương 744: Sao là con chồn chứ?
Nghe thấy tượng thần mở miệng nói chuyện, Lâm Mộng Đình vô cùng kinh ngạc. Ngược lại, đạo cô ngồi ở chỗ đó rất bình tĩnh, rất có phong phạm của cao nhân gặp chuyện không sợ hãi.
Lâm Mộng Đình chợt hiểu ra, thần tiên mà Lý Dục Thần dẫn cô đến bái chính là vị "Hoàng Đại Tiên" này.
Nhưng cô vẫn không nhìn ra, vị "Hoàng Đại Tiên" này rốt cuộc là thần thánh phương nào, vì sao tượng thần bằng bùn mà có thể mở miệng nói chuyện?
Chẳng lẽ thật sự có thần linh nhập thể?
Hiện tại, Lâm Mộng Đình cũng xem như bước vào cánh cửa tu hành, sử dụng thần thức không quá mạnh của cô quét qua tượng thần, lại không phát hiện được điều gì.
Sao cô có thể biết được, đây là pháp chú lần trước Lý Dục Thần làm giúp Hoàng Đại Sơn giấu đi thần khí, tránh bị người khác phát hiện, cho nên dựa vào thần thức, người tu hành không thể phát hiện được, huống hồ thần thức của cô còn rất yếu.
"Đây chính là thần tiên anh muốn mang em đến bái?", Lâm Mộng Đình hỏi.
"Đúng vậy", Lý Dục Thần nói: "Tên này rất linh".
"Tên này?", Lâm Mộng Đình kinh ngạc nói: "Sao anh lại bất kính thần tiên như thế, cẩn thận khẩu nghiệp".
Lý Dục Thần chưa kịp lên tiếng, tượng thần đã mở miệng.
"Không sao, không sao, cậu Lý gọi tôi là cái gì cũng được".
Chợt thấy "Hoàng Đại Tiên" bước xuống khỏi thần đàn.
Gương mặt tượng bùn kia nhiều thêm mấy phần sức sống so với vừa rồi, nhưng toàn bộ cơ thể vẫn lộ vẻ ngốc nghếch.
Lúc này Lâm Mộng Đình mới nhìn rõ, hóa ra thứ đi xuống không phải tượng thần, mà là một "người" khác, bởi vì tượng thần vẫn còn đang yên ổn ngồi trên thần đàn.
Thấy "Hoàng Đại Tiên" xuống thần đàn, đạo cô cũng đứng lên, không hề kinh ngạc hay cung kính với thần tiên hiện hình, ngược lại là rất quen thuộc hỏi thăm.
"Mọi người đều quen biết à?"
"Quen biết, quen biết, vị này là cậu Lý!", một tay Hoàng Đại Tiên cầm phất trần, một tay vân vê sợi râu dưới cằm, dáng vẻ tiên phong đạo cốt: "Tam Tỷ, còn không mau qua bái kiến cậu Lý".
Đạo cô được ông ta gọi là Tam Tỷ đi ra từ sau bàn, uyển chuyển cúi đầu nói: "Diêu Tam Tỷ bái kiến cậu Lý".
Diêu Tam Tỷ ăn mặc quần áo đạo cô, lúc ngồi yên một chỗ thì không nhìn ra, nhưng vừa đứng lên, đạo bào cũng không giấu được dáng vẻ thùy mị, cách đi đứng, phong tư yểu điệu kia.
Lý Dục Thần nhìn thoáng qua Hoàng Đại Sơn, lắc đầu nói: "Ông có biết mình vi phạm quy định rồi không?"
Hoàng Đại Sơn mới vừa rồi còn tiên phong đạo cốt chợt bị dọa đến quỳ bịch một tiếng: "Cậu Lý, tôi không có, thật sự không hề dùng mánh khóe, đều là... đều là hai bên tình nguyện!"
Diêu Tam Tỷ giật nảy mình, đường đường "Hoàng Đại Tiên" sao lại quỳ xuống?
Cô ta cũng là người thông minh, biết Hoàng Đại Tiên quỳ xuống, cậu Lý này chắc chắn có lai lịch không nhỏ, là một nhân vật không thể trêu vào, nói không chừng là thần tiên trên trời.
Thế là, cô ta cũng bùm một tiếng quỳ xuống, nói tiếp: "Cậu Lý cũng đừng trách anh ấy, tôi cũng biết tiên phàm khác biệt, nhưng chúng tôi thật sự là yêu thương nhau. Chẳng phải chuyện xưa còn có Hứa Tiên yêu Bạch nương tử hay sao! Tôi không màng anh ấy là tiên, cũng không màng anh ấy có tiền, tôi chỉ là khâm phục anh ấy! Thích anh ấy! Nguyện ý đời này ở trong miếu phụng dưỡng anh ấy!"
Lời này nói rất khéo léo, Pháp Hải nghe được thì phỏng chừng cũng không nỡ tâm chia rẽ bọn họ.
Hoàng Đại Sơn mỉm cười rất đắc ý.
Lý Dục Thần bất giác mỉm cười, hỏi Diêu Tam Tỷ: "Cô biết ông ta là người gì không?"
Diêu Tam Tỷ đáp: "Anh ấy... Đương nhiên là thần tiên rồi! Có điều, tôi không phải bởi vì anh ấy là thần tiên mới thích anh ấy, tôi cảm thấy anh ấy rất thú vị, thú vị hơn người bình thường nhiều!"
Lý Dục Thần thở dài: "Nếu cô gặp qua gương mặt thật của ông ta mà còn nói như vậy, tôi cũng lười quản hai người".
Rồi anh hét lớn một tiếng: "Hoàng Đại Sơn, ông có biết mình phạm vào sai lầm gì không?"
Hoàng Đại Sơn bị dọa đến run lẩy bẩy: "Tôi... Tôi... Tôi phạm vào... Sắc giới?"
Lý Dục Thần nghiêm mặt nói: "Hừ, tôi lười đến quản mấy chuyện lằng nhằng nửa người dưới của ông! Nhưng ông nhân danh thần tiên vào đời, dùng hình người dối gạt thế nhân, đây là tối kỵ! Nếu có cao nhân đi ngang qua, không cần nói gì thêm, thẳng tay cầm kiếm chém ông! Niệm tình ông chưa tạo thành sai lầm lớn, lại có công bảo vệ nhà họ Lý, lần này tôi bỏ qua cho ông, món nợ này tạm thời ghi lại cho ông".
Toàn thân Hoàng Đại Sơn run rẩy, ngã xuống mặt đất, sám hối nói: "Tôi biết sai rồi, lần sau không dám nữa!"
Lý Dục Thần không phải làm chút chuyện này hù dọa ông ta, chỉ là nếu hiện tại không ước thúc, tên này sớm muộn gì cũng sẽ gây ra rắc rối. Yêu quái sống giữa xã hội loài người vốn gian nan, cũng không thể gửi cả đời trong miếu Hoàng Đại Tiên được.
Huống hồ, từ xưa tới nay, chuyện tục tĩu của dân gian chưa bao giờ là đối tượng dọn dẹp của chính đạo và triều đình. Những yêu ma quỷ quái sa vào chuyện cá nước với con người phần lớn thiếu quản chế, không tuân theo chuẩn mực của xã hội loài người, tu vi hơi tăng lên liền dùng pháp luật cấm đoán lung tung.
Lý Dục Thần không phải là kẻ không có tình người, chút chuyện nhỏ này cũng không buông tha, mà đang răn dạy nó. Nếu không phải nể tình nó từng đi theo mẹ Cung Lăng Yên của anh, lại ở đây bảo vệ nhà họ Lý hai mươi năm, anh còn lâu mới quản nó.
"Còn không mau hiện ra nguyên hình!", Lý Dục Thần quát lớn.
Toàn thân Hoàng Đại Sơn run lên, tiên y cởi ra, hóa thành da lông màu vàng, biến thành một con chồn sóc thân thể béo mập. Phất trần kia hóa ra là cái đuôi của nó.
Mặc dù Lâm Mộng Đình kinh ngạc nhưng cũng không cảm thấy gì, dù sao từ khi quen biết Lý Dục Thần đến giờ, cô đã trải qua quá nhiều chuyện kỳ quái. Vị hôn phu của cô là thần tiên, trong nhà còn có một con nhím biết nói chuyện, giờ phút này nhìn thấy một "Hoàng Đại Tiên" cũng không cảm thấy có gì kỳ quặc.
Nhưng Diêu Tam Tỷ kia lại bị dọa, kêu lên một tiếng sợ hãi. Cô ta ngã ngồi trên mặt đất, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, chỉ vào Hoàng Đại Sơn nói: "Anh... Anh anh anh... Sao anh lại là một con chồn?"
Lý Dục Thần hỏi: "Diêu Tam Tỷ, bây giờ cô còn thích ông ta không?"
Diêu Tam Tỷ che mặt khóc: "Huhu, không mặt mũi nhìn nữa! Mắc cỡ chết người! Sao lại là con chồn chứ? Huhu..."
Chương 745: Về thăm nhà họ Lý
Hoàng Đại Sơn ngẩng đầu lên, chiếc đầu nhỏ nhìn Diêu Tam Tỷ, nói: “Tam Tỷ, chớ sợ, chỉ là bề ngoài thôi mà, chúng ta thật lòng yêu nhau. Em yêu linh hồn của anh thì sao phải để ý vẻ ngoài của anh như thế nào chứ!”
Diêu Tam Tỷ ngừng khóc, nhìn ông ta qua kẽ ngón tay, im lặng ba giây rồi òa khóc: “Ôi chao, sao em lại bị một con chồn như anh lừa mất thân thể chứ, em chết quách đi cho rồi!”
Hoàng Đại Sơn nghe thấy tiếng Diêu Tam Tỷ gào khóc, vội vàng vẫy đuôi một cái, một cơn gió nổi lên trong sân, đóng sập cửa miếu lại. Cơn gió vẫn tiếp tục thổi quanh quẩn trên mặt sân chứ không tan đi, ngăn cách âm thanh ở trong này với bên ngoài.
Lý Dục Thần cười nói: “Mấy tháng nay pháp lực của ông tiến bộ nhanh đó”.
Hoàng Đại Sơn dập đầu nói: “Đây đều là nhờ công cậu chỉ bảo”.
Lý Dục Thần “hừ” một tiếng: “Nhưng tôi không hề dạy ông lừa người khác!”
Hoàng Đại Sơn vội vàng nói: “Thưa cậu, tôi thực sự không cố ý lừa Tam Tỷ. Chỉ là tại Tam Tỷ quá đẹp mà thôi!”, nói đoạn, ông ta còn liếc mắt nhìn Diêu Tam Tỷ, kêu lên: “Tam Tỷ, em xem em đó, em xinh đẹp như vậy, sao lại tới chỗ của anh làm đạo cô làm gì! Em đi làm người mẫu, làm ngôi sao chẳng phải là tốt hơn nhiều hay sao!”
Diêu Tam Tỷ khóc nhỏ lại, sẵng giọng gắt: “Em đâu có đẹp như vậy chứ? Nếu như em có thể làm ngôi sao, làm người mẫu thì ai thèm tới cái miếu đổ nát của anh làm đạo cô giả làm gì!”
Hoàng Đại Sơn nói: “Anh thấy em đẹp hơn đám ngôi sao, người mẫu nhiều. Hiện thời, ngôi sao mặt hot girl mạng thì có gì hay mà nhìn? Em đã tới được đây, chứng tỏ em có tiên duyên!”
Diêu Tam Tỷ nhổ một ngụm nước bọt, nói: “Hứ, tên chồn nhà anh mà cũng biết mặt hot girl mạng là gì à?”
Hoàng Đại Sơn nói: “Anh thường xuyên sang nhà ông Lưu xem TV, đương nhiên là biết rồi. Hơn nữa, chẳng phải cũng từng có ngôi sao tới miếu của chúng ta hay sao, còn người nổi tiếng trên mạng thì đã tới đây tận mấy đợt rồi, em xem, anh có bao giờ thèm nhìn bọn họ lấy một lần không? Có một mỹ nhân xinh đẹp như Tam Tỷ ở đây thì dù có là Hằng Nga giáng trần, anh cũng không buồn đoái hoài!”
Diêu Tam Tỷ phì cười, nói: “Anh chỉ được cái miệng là giỏi!”
Thế nhưng, vừa nhìn thấy ngoại hình của ông ta, Diêu Tam Tỷ lập tức thôi cười, lại tiếp tục khóc tiếp: “Ôi chao, em không sống nổi nữa! Sao anh lại là chồn cơ chứ!”
Lý Dục Thần lắc đầu, nói: “Hai người từ từ nói chuyện đi, tôi đi trước đây, buổi tối nhớ tới nhà họ Lý gặp tôi”.
“Vâng, cậu đi thong thả!”
Hoàng Đại Sơn thấy Lý Dục Thần không phạt mình, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, giơ tay lên sờ miếng băng trán mới nhớ ra mình đang hiện nguyên hình là một con chồn, đương nhiên là không có chuyện toát mồ hôi rồi.
Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình đi ra ngoài, sau lưng vẫn còn nghe thấy tiếng Diêu Tam Tỷ khóc và tiếng dịu dàng dỗ dành của Hoàng Đại Sơn.
“Hức hức, tên chồn nhà anh, sau này đừng đụng vào em nữa, lỡ như sinh ra một con chồn con thì em còn sống thế nào được nữa!”
“Yên tâm đi, không có chuyện ấy đâu, cô giáo Tiểu Dương bên ngõ kế bên nói là anh và con người cách li sinh sản với nhau...”
“Gì cơ? Tại sao cô giáo Tiểu Dương lại nói với anh chuyện này? Ôi, anh và cô giáo Tiểu Dương... Tên chồn đáng ghét nhà anh! Đồ chồn đáng ghét!...”
“Oan cho anh quá! Thật sự không hề có chuyện đó!”
“Vậy anh nói xem, chuyện gà nhà ông Lưu là thế nào? Vừa rồi cậu Lý đã nói...”
Tối hôm đó, trăng thanh gió mát, bầu trời quang đãng.
Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình đã tới nhà họ Lý từ trước.
Họ đứng dưới ngưỡng cửa chạm trổ, ngắm nhìn ngôi nhà cổ kính, tâm trạng Lý Dục Thần có phần nặng nề.
Chuyện xảy ra hai mươi năm trước vẫn còn bị che phủ đằng sau lớp sương mù dày đặc, cho dù anh đã tìm ra được rất nhiều manh mối nhưng vẫn chưa thể thấy rõ ràng.
Hi vọng lần này, sau khi Vương Sùng Tiên xuất quan, mây mù sẽ tan đi và bầu trời xanh trong trở lại, giúp anh nhìn thấy rõ chân tướng sự thật.
Thế nhưng không hiểu sao, khi càng ngày càng tới gần chân tướng này, Lý Dục Thần lại cảm thấy lo âu và sợ hãi một cách khó hiểu.
Hiện tại anh đã có thể khẳng định chắc chắn là Ma giáo và Đạo Môn chính phái đều có tham gia vào sự kiện hai mươi năm trước.
Dựa vào đối tượng báo thù cuối cùng của ông Hữu Toàn thì có thể thấy Ma giáo chính là hung thủ thật sự.
Thế nhưng, từ đầu đến cuối, những lời mà Nguyên Định Nhất từng nói vẫn quanh quẩn trong tâm trí của Lý Dục Thần, in bóng tối trong lòng anh, không thể xua đi được.
Liệu nhà họ Cung có phải là kẻ đầu sỏ hay không?
Liệu có phải ban đầu mẹ anh kết hôn là vì viên ngọc thiên hồn của nhà họ Lý hay không?
Lâm Mộng Đình lẳng lặng đi theo Lý Dục Thần vào trong ngôi nhà cũ của nhà họ Lý.
Khi rảo bước đi trên nền gạch xanh cổ kính này, Lâm Mộng Đình cảm thấy chuyện này thật thiếu chân thực.
Đây chính là nhà họ Lý, là nơi mà vị hôn phu của cô chào đời, là nơi bố mẹ chồng đã khuất của cô từng sinh sống.
Điều này mang tới cho Lâm Mộng Đình cảm giác thân thiết lạ lùng với ngôi nhà này.
Thế nhưng, tất cả lại dường như ảo mộng, như thể chưa từng tồn tại.
Cô nắm chặt cánh tay Lý Dục Thần, chỉ có như vậy cô mới cảm thấy an toàn, cho cô biết rằng, vị hôn phu mà cô đang cầm lấy cánh tay anh là thật chứ không phải là ảo giác.
Thế nhưng, không hiểu sao trong lòng cô vẫn thấy khủng hoảng đến lạ. Cô thấy sợ, sợ rằng sẽ để mất anh.
Cô luôn có cảm giác rằng có một sức mạnh kỳ bí nào đó đang tranh giành với cô, muốn cướp anh khỏi tay cô.
Ánh trăng trút từ trên bầu trời xuống sân như thủy ngân.
Bóng của hai người họ và cây hải đường tựa như một bức tranh in trên tấm lụa màu bạc.
Trong yên tĩnh, cảnh đẹp như tranh đan xen với hương hoa dìu dịu này tựa như một giấc mộng.
Một con chồn xuất hiện phá hủy hình ảnh duy mỹ này.
Nhớ tới những gì xảy ra trong miếu lúc ban ngày, tượng thần Hoàng Đại Tiên trang nghiêm đối lập với một con chồn hèn mọn, nhất là câu chất vấn cuối cùng đầy thông minh của Diêu Tam Tỷ…
Khi gặp lại con chồn này, Lâm Mộng Đình không tài nào nhìn thẳng vào nó được.
Cô thật sự rất khó liên hệ Hoàng Đại Tiên, chồn, Diêu Tam Tỷ, cô giáo Tiểu Dương, gà của ông Lưu... lại với nhau.
Hoàng Đại Sơn đứng dưới đất, vươn thẳng người lên, chiếc đuôi to đong đưa đằng sau lưng, hai chân trước làm động tác vái chào, cung kính chào hai người họ.