-
Chương 639-641
Chương 639: Sư phụ của chị Mai
Liễu Kim Sinh cười ha hả đáp: "Hahaha, sư phụ? Bà biết bà ta là loại người gì không? Bà sẽ không quên ban đầu là ai bảo bà đến nhà họ Liễu trộm đồ chứ? Là ai nói cho bà nhà họ Liễu có Thất Trọng Bảo Hàm?"
Chị Mai sững sờ, hồi tưởng lại chuyện cũ, hình như đúng là sư phụ nói cho bà ta nhà họ Liễu có Thất Trọng Bảo Hàm, còn nói không ai trộm được, nên mới dẫn tới tính hiếu thắng của bà ta.
"Ông có ý gì?"
"Trước bà, Nam Hải Đường sớm đã từng đến nhà họ Liễu ăn trộm Thất Trọng Bảo Hàm, chỉ có điều đều bị tôi bắt tại trận. Về sau, tất cả mọi chuyện đều có phần của bà ta. Bà nói tôi là súc sinh, vậy người sư phụ kia của bà càng không bằng cầm thú! Bà ta không những là kẻ trộm, còn giết người như ngóe. Nữ đệ tử dưới tay bà ta ai ai cũng xinh đẹp như hoa, nhưng tất cả đều là công cụ thực hiện mà bà ta nuôi, nếu không đưa cho quan lại quyền quý thì cũng tiễn vào mộ phần. Lúc bà ta với tôi thông đồng với nhau, bà còn chưa bước vào cổng lớn nhà họ Liễu đâu, cũng là bà ta giới thiệu bà cho tôi".
"Ông nói láo!", chị Mai không hề tin.
"Tôi biết bà không tin, nhưng bà là người thông minh, thử cố gắng nhớ lại xem, bà sẽ biết điều tôi nói không phải giả", Liễu Kim Sinh nhìn chị Mai, nói tiếp: "Chẳng qua, nói đi cũng phải nói lại, bàn về kỹ thuật trộm cắp, bà ta quả thực là hạng nhất vào thời điểm đó, tôi chưa từng thấy có kẻ trộm nào giỏi hơn bà ta. Nói cho bà vậy, Hỏa Long Châu cũng do bà ta trộm được".
Chị Mai nhíu mày.
Liễu Kim Sinh cười lạnh: "Đảo Cửu Long là nơi nào chứ, bà cũng không nghĩ kỹ lại đi. Lần bà trộm Mỹ Nhân châu, nếu không phải tôi dẫn cao thủ đảo Cửu Long đi, bà nào có trộm được trôi chảy như vậy? Mà khi hai chúng ta hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của đảo Cửu Long, lúc này mới giúp Nam Hải Đường thuận lợi lấy được Hỏa Long Châu".
"Nói bậy, tại sao sư phụ phải giúp ông?"
"Bởi vì người kia muốn có được long hồn", Liễu Kim Sinh đáp: "Hẳn bà cũng biết, trong bí thuật của Lan Môn có một môn "mị thuật", chính bà cũng từng luyện qua. Nhưng chỉ sợ bà không biết rằng, mị thuật chỉ là công phu tầng cạn, trong bí thuật Lan Môn, luyện mị thuật đến cảnh giới tối cao được gọi là "Nhiếp Hồn Thuật". Học xong Nhiếp Hồn Thuật có thể thu hút cả hồn phách người khác, cũng có thể ngự thú khống hồn".
"Nhà họ Liễu có long hồn, mà Lan Môn có Nhiếp Hồn Thuật, đây chính là cơ sở hợp tác giữa tôi với sư phụ Nam Hải Đường của bà".
Nghe đến đó, khuôn mặt Nhất Chi Mai chật vật rơi lệ. Sư phụ bà ta kính yêu nhất lại là người khởi xướng tất cả.
"Các người đã hợp tác, tại sao còn muốn giết bà ta?", Nhất Chi Mai hỏi lại.
"Tham! Bà ta quá tham lam!", Liễu Kim Sinh lớn tiếng nói: "Nếu không phải Nhiếp Hồn Quyết Lan Môn chỉ có nữ mới học được, tôi cần gì phải hợp tác với bà ta? Vốn đã thảo luận xong xuôi, đợi tôi mượn Hỏa Long Châu cân bằng khí Thái Âm rồi đột phá Tiên Thiên xong, tôi sẽ đưa Hỏa Long Châu cho bà ta. Nhưng lòng tham bà ta không đáy, thừa dịp tôi tham gia đại hội võ lâm tại Tiền Đường, bà ta đến nhà họ Liễu trộm đi Thất Trọng Bảo Hàm, còn định tới cổ trại thả Xích Giao ra. May mắn trước khi đi tôi đã chuẩn bị sẵn, thả ra Bảo Hàm giả, nếu không thì sẽ gây ra họa lớn. Nếu Xích Giao bị bà ta thả ra, một khi mất khống chế, thành phố Dũng sẽ xảy ra sinh linh đồ thán! Liễu Kim Sinh tôi trở thành tội nhân thiên cổ!"
Liễu Kim Sinh nói mà lòng đầy căm phẫn, như thể Nam Hải Đường làm ra chuyện tội ác tày trời không có tính người, mà ông ta là anh hùng cứu vớt dân chúng thành phố Dũng.
"A Mai, quay trở về bên cạnh tôi đi. Mặc dù tôi từng lừa bà, nhưng tình cảm của tôi đối với bà là thật. Nếu không phải có tôi che chở, bà cũng không thể yên ổn sống tại thành phố Hoà đến hiện tại. A Mai, trở về, chỉ cần bà ở bên cạnh tôi, sau này bà không cần sợ gì cả. Tôi là người đứng đầu võ đạo Hoa Hạ, bà chính là đệ nhất phu nhân!"
"Phì!", Nhất Chi Mai mắng mỏ: "Thật không ngờ ông chẳng những ích kỷ mà còn không biết xấu hổ như vậy! Nhìn ông nhiều thêm một lần, tôi lại buồn nôn một lần!"
"Tôi sớm đã bảo da mặt ông ta dày nhất thiên hạ rồi", Lý Dục Thần nói.
Liễu Kim Sinh cười lạnh: "A Mai, chẳng lẽ bà trâu già gặm cỏ non, thích tên họ Lý này đấy chứ? Bà đừng quên, anh ta đã đính hôn. Bà vừa lòng người ta, nhưng người ta chưa chắc đã vừa lòng bà đâu".
Nhất Chi Mai tức giận không mắng nên lời. Bà ta siết chặt nắm đấm, toàn thân run rẩy, nước mắt trong mắt sớm đã bị lửa giận hong khô, chỉ còn lại tia máu màu đỏ.
Nhìn dáng vẻ tức giận của bà ta, Liễu Kim Sinh đắc ý nở nụ cười.
Lý Dục Thần nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng chị Mai, an ủi: "Chị Mai, đừng nghe ông ta nói bậy. Ông ta đùn đẩy trách nhiệm cho một người chết, sư phụ bà chưa chắc là người như ông ta nói".
Chị Mai nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt nhiều chút ấm áp, thấp giọng nói: "Dục Thần, giúp tôi giết ông ta!"
Lý Dục Thần đáp: "Được".
Anh bước lên trước hai bước, ngăn chị Mai ở sau người, quay mặt về phía Liễu Kim Sinh: "Nhà họ Liễu có công bảo vệ vùng biển của Hoa Hạ, tôi vốn không muốn giết ông. Nhưng người như ông thực sự đáng chết, đã đến mức không giết không được".
Liễu Kim Sinh cười haha đáp: "Lý Dục Thần! Cậu thật sự coi mình là Tông Sư đệ nhất Nam Giang đấy à! Đừng cho là tôi không nhìn ra, cậu có thể giết Itazura trong một đao, bởi cậu vốn không hề dùng công phu võ đạo! Thứ cậu dùng chỉ là tà thuật méo mó mà thôi! Nếu trước kia, tôi còn e ngại cậu mấy phần, nhưng hôm nay..."
Ông ta giơ Thất Trọng Bảo Hàm trong tay lên.
"Tôi có hai con rồng trong tay, tôi không sợ cậu! Hoa Hạ mênh mông, mình tôi vô địch! Họ Lý, chịu chết đi!"
Dứt lời, ông ta ném Thất Trọng Bảo Hàm lên không trung.
Hộp mở ra từng tầng, bảy cái hộp bay thành một loạt, trong hộp cuối cùng bay ra hai hạt châu một đỏ một trắng. Chúng quấn quanh, lăn tròn trên không trung, như thể mặt trăng với mặt trời.
Chương 640: Khó thoát khỏi cái chết
Chỉ chốc lát sau, chúng hóa thành hai bóng rồng bay vòng vòng.
Thủ quyết của Liễu Kim Sinh biến ảo, miệng lẩm bẩm, hô lên: "Đi!"
Hai con rồng rít gào bay về phía anh.
Lý Dục Thần không hề hoang mang, trong tay xuất hiện một gậy như ý. Anh nhẹ nhàng vung lên, sương mù giăng đầy, tử vân chợt hiện.
Tử vân và mây mù lượn lờ trước người anh, nắng chiều chiếu rọi, mây tía mịt mù, hào quang chói lọi, khiến ráng màu nơi cuối chân trời trở nên ảm đạm.
Hai bóng rồng lao tới, những đám mây tía kia lập tức tụ lại, bao vây.
Hai rồng quấy động, đảo loạn tử vân, lại muốn lao xuống.
Gậy như ý của Lý Dục Thần lần nữa vung lên, tử vân tiếp tục sinh ra, hội hợp với tử vân hồi nãy, lại bao lấy hai con rồng.
Cứ thế, tử vân càng ngày càng nhiều, đám mây càng ngày càng dày.
Hai con rồng vặn vẹo giãy giụa trong đám mây, lúc thấy đầu rồng, khi thấy đuôi rồng, nhưng từ đầu đến cuối chúng vẫn không thể phá tan mây mù.
Liễu Kim Sinh vô cùng sốt ruột, không ngờ hai long hồn lại bị một cây gậy như ý nho nhỏ của Lý Dục Thần vây khốn.
Lúc này ông ta hơi hối hận, Nhiếp Hồn Thuật Lan Môn chỉ có Nam Hải Đường học đến cảnh giới tối cao. Giết chết Nam Hải Đường, ông ta chỉ có thể dùng Thất Trọng Bảo Hàm khống chế long hồn. Trên Thất Trọng Bảo Hàm có chú văn thần kỳ, đồng thời có chú ngữ để khống chế, nhưng nhà họ Liễu chủ yếu truyền lại võ đạo, ông ta chỉ học được chút da lông loại chú thuật này.
Vốn cho rằng hai con rồng vừa xông ra, ông ta sẽ không có địch thủ tại Hoa Hạ, giết một tên Lý Dục Thần còn không phải chuyện nhỏ, nhưng không nghĩ tới Lý Dục Thần chỉ phất tay liền vây lấy hai long hồn.
Liễu Kim Sinh không biết anh dùng pháp thuật gì, nhưng ông ta biết, khi một người đang thi pháp, nhất định không thể phân tâm.
"Hai vị tộc thúc, lúc này không lên thì còn chờ đến khi nào!", ông ta nói.
Hai vị trưởng lão nhà họ Liễu như vừa mới tỉnh mộng, lập tức lao về phía Lý Dục Thần.
Hai người đều là cao thủ Hóa Kình đỉnh phong, nếu đồng thời ra tay, uy lực tất không nhỏ. Đáng tiếc, trước mặt Lý Dục Thần, bọn họ chẳng khác gì châu chấu đá xe.
Anh nhẹ nhàng vung tay lên, hai người liền bay ngược ra ngoài, đâm vào tường thành, biến thành bánh thịt.
Liễu Kim Sinh vốn không hề trông cậy vào hai vị tộc thúc giết được Lý Dục Thần, ông ta chỉ lợi dụng bọn họ để khiến anh phân tâm. Lúc bọn họ ra tay, ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng.
Thừa dịp Lý Dục Thần chuyên chú đánh nhau với long hồn trên bầu trời, cộng thêm hai trưởng lão quấy nhiễu anh, Liễu Kim Sinh tận dụng thời cơ. Ông ta rút ra một đoản kiếm từ bên hông, ngưng tụ công lực suốt đời, đâm một kiếm về phía Lý Dục Thần.
Sau khi Liễu Kim Sinh đột phá đỉnh cao võ học, đây là kiếm đầu tiên ông ta sử dụng ra toàn bộ tuyệt học nhà họ Liễu.
Vì sao một đao của Itazura Kazuyoshi lại lợi hại? Không phải vì cảnh giới thật sự của Itazura Kazuyoshi cao hơn bọn họ nhiều ít, mà lúc thi triển ra một đao kia, ông ta bị dồn vào tử địa, toàn lực ra tay, không hề giữ lại.
Một cao thủ Tông Sư, đặc biệt là Đại Tông Sư luyện được võ hồn, nếu bọn họ không màng đến sinh tử, không để lại đường lui, một kiếm ngưng tụ công lực suốt đời chắc chắn rất đáng sợ.
Uy lực của một kiếm này không kém hơn một đao của Itazura Kazuyoshi bao nhiêu.
Tất nhiên, Itazura Kazuyoshi không giết được Lý Dục Thần, Liễu Kim Sinh cũng không chờ mong một kiếm này của mình có thể giết anh. Nhưng chỉ cần một kiếm này làm anh phân tâm, để hai long hồn thoát vòng vây, Lý Dục Thần hẳn phải chết không nghi ngờ.
Đây là mưu tính của Liễu Kim Sinh.
Kiếm khí hình thành, sát ý ngưng tụ, một kiếm đánh ra.
Một kiếm này mang theo uy thế vô song, sát ý vô cùng.
Ngay cả gạch trên tường thành cũng vỡ ra, lũ lượt bay xuống như trời mưa.
Mà hồi nãy, hai vị tộc thúc của ông vừa mới đâm thành bánh thịt trên tường thành, máu tươi nhiễm đỏ gạch tường. Thế là gạch vỡ rơi xuống như mưa kia cũng mang màu máu.
Dưới trời chiều, tường thành uy nghi dường như rơi xuống một trận mưa máu.
Trên mặt Liễu Kim Sinh lóe lên ý cười. Tại thời khắc vô cùng khẩn cấp, có thể đánh ra một kiếm mạnh mẽ và hoàn mỹ như vậy, ông ta cảm thấy vô cùng hài lòng.
Đây là lần đầu tiên ông ta dùng hết toàn lực sau khi bước vào Tiên Thiên.
Thậm chí, ông ta có cảm giác, nếu ông ta có thể dùng ra một kiếm như vậy trên đại hội võ lâm, ông ta sẽ không thua Itazura Kazuyoshi.
Kiếm khí gào thét lao đến gần Lý Dục Thần.
Anh chỉ có nước bị kiếm khí đâm xuyên, hoặc chạy trốn, hoặc ngăn cản.
Nếu Lý Dục Thần chạy trốn hay ngăn cản, anh chắc chắn sẽ phải phân tâm. Hai long hồn sẽ thoát khỏi vòng vây, lập tức cắn nuốt anh, thậm chí còn nhanh hơn cả kiếm.
Liễu Kim Sinh cảm thấy, bất luận Lý Dục Thần làm thế nào cũng khó thoát khỏi cái chết.
Chương 641: Thất Trọng Bảo Hàm
Trời chiều rơi xuống, chân trời có hàng ngàn tia nắng đỏ rực.
Trên đỉnh núi Chiêu Bảo, thành cổ Uy Viễn được mây tím trên bầu trời bao quanh, trong mây như có thần long bay múa.
Trên tường thành, một người đứng vững, tùy ý buông thõng tay.
Một người khác khom người lao về phía trước như một hư ảnh, đâm một kiếm tới.
Kiếm khí ngưng tụ thành sương, tường thành nứt ra, vô số tảng đá bay tán loạn.
Một màn này, nếu có người ghi chép lại, nhất định sẽ là cảnh tượng xưa nay chưa từng có.
Ngay cả chính Liễu Kim Sinh, trong khoảnh khắc đó cũng cảm thấy rất đáng tiếc.
Đáng tiếc, khung cảnh anh hùng cái thế như thế mà không có ai nhìn thấy!
Kiếm khí đã đâm rách hư không, đi đến trước ngực Lý Dục Thần. Chỉ cần tiếp tục tiến lên một chút nữa thôi là anh sẽ đẫm máu tại chỗ.
Đúng lúc này, thân hình Liễu Kim Sinh bỗng nhiên trì trệ, giống như cả người ông ta và cả kiếm khí đều bị đâm vào bông vậy.
Trước mắt bị màn sương màu tím mông lung che kín, cái gì cũng không nhìn thấy.
Liễu Kim Sinh quá mức sợ hãi, vội vã lui về sau, mới phát hiện ra ở trước người Lý Dục Thần có một đám mây màu tím vắt ngang qua.
Một kiếm kinh thiên động địa vừa rồi của ông ta đã đâm vào đám mây này.
Ông ta có nghĩ thế nào cũng không hiểu được, đám mây này nhìn qua cũng chỉ là một đám sương mù mà thôi, sao lại có thể ngăn cản kiếm của ông ta được?
"Lý Dục Thần, cậu dùng tà thuật gì vậy?", Liễu Kim Sinh cả kinh kêu lên.
"Tà thuật?", Lý Dục Thần cười ha ha: "Ngay cả pháp thuật tiên gia chính tông mà ông còn không nhận ra, còn nói bừa cái gì mà là người số một Hoa Hạ. Tôi nói da mặt ông dày số một cũng không sai mà".
"Không có khả năng!", khuôn mặt Liễu Kim Sinh vặn vẹo hẳn lên, điên cuồng gào thét: "Không có khả năng! Làm sao cậu có thể là tiên được? Nói hươu nói vượn! Tôi mới là tiên, tôi có hai con rồng! Giết cậu ta! Giết cậu ta!"
Hai long hồn dường như nghe được giọng nói của ông ta, kịch liệt giãy dụa trong tầng mây, truyền đến từng tiếng gào thét.
Lý Dục Thần cười lạnh nói: "Ngay cả rồng thật tôi còn từng nhìn thấy rồi, sao lại phải sợ linh hồn hai con giao long này chứ! Hôm nay, tôi sẽ cho ông được mở mang kiến thức về sự lợi hại của long hồn, cũng để ông được biết cái gì gọi là Ngự Long Thuật!"
Vừa dứt lời, anh liền lẩm nhẩm chú ngữ, ngón tay bấm niệm pháp quyết, chỉ lên trên tầng mây xa xa.
Tầng mây bỗng nhiên nổ tung, ánh sáng màu tím lan tràn khắp nơi.
Chỉ còn lại hai long hồn chập trùng xoay quanh bên trong ánh sáng màu tím đầy trời.
Bỗng nhiên, hai con rồng phát ra hai tiếng gầm trầm thấp mà kéo dài, bỗng nhiên hướng đầu rồng xuống, lao về phía Liễu Kim Sinh.
Liễu Kim Sinh nghẹn ngào kêu to a một tiếng, liền cảm giác được có bóng rồng to lớn đập vào mặt, một lực lượng cường đại trước nay chưa từng có xé rách không gian trước mắt ông ta, cũng xé rách thân thể và linh hồn của ông ta.
Liễu Kim Sinh biến mất, tan vỡ thành bụi bặm trong không gian vỡ vụn.
Lý Dục Thần lại vung tay lên, thu hồi những đám mây màu tím đang tản mát lại.
Hai long hồn xoay một vòng, lại biến trở về thành hai hạt long châu, một trắng một đỏ lơ lửng giữa không trung.
Ánh sáng màu tím trên trời tản đi.
Phía tây mặt trời lặn xuống núi.
Sắc trời tối xuống.
Tất cả mọi chuyện ở thành Uy Viễn đã kết thúc.
Leng keng một tiếng, môt cây đoản kiếm rơi xuống tường thành bằng gạch phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Bảy cái hộp trên bầu trời cũng rơi nhanh xuống.
Lý Dục Thần vẫy tay một cái, những cái hộp từng kia lần lượt bay vào trong tay anh, chồng lên nhau, biến thành một cái hộp vuông.
Anh nâng hộp vuông ở trong lòng bàn tay xem xét tỉ mỉ.
Chỉ thấy cái hộp này có màu vàng óng ánh, giống như là dùng vàng ròng để chế tạo, mặt ngoài khắc đầy chú văn.
Bốn mặt hộp đều có bốn cái khóa nhỏ bằng vàng. Bên trên khóa vàng cũng khắc chú văn.
"Đây chính là Thất Trọng Bảo Hàm mà chị muốn trộm năm đó sao?", Lý Dục Thần hỏi.
Chị Mai khẽ gật đầu nói: "Khi đó chỉ nghe nói là bảo vật gia truyền của nhà họ Liễu, đồ vật bên trong có giá trị cực lớn, không nghĩ tới sẽ là phong ấn long hồn".
Hồi tưởng lại chuyện cũ, trong lòng chị Mai có chút khó chịu. Không nghĩ tới mình lại bị người ta lừa nhiều năm như vậy.
Lý Dục Thần cẩn thận quan sát chú văn bên trên cái hộp, nói: "Cái này đúng là một bảo vật đấy!"
Nói rồi anh nhẹ nhàng chạm ngón tay lên trên cái hộp, niệm một câu chú, bốn cái khóa trên hộp lập tức mở ra.
Anh mở nắp hộp ra, bên trong là một cái hộp thứ hai.
Giống như cái thứ nhất, mặt ngoài của nó khắc đầy phù chú, bốn phía có bốn cái khóa.
Lý Dục Thần lại niệm chú mở khóa, mở nắp cái hộp thứ hai ra, bên trong là cái hộp thứ ba.
Cứ lặp đi lặp lại như thế, thẳng đến khi mở nắp cái hộp thứ sáu ra, bên trong chính là bảo hạp tầng thứ bảy.
Cái hộp thứ bảy không có thêm khóa, cho nên không cần niệm chú cũng có thể mở ra.
Lý Dục Thần vẫy tay một cái, hai hạt long châu rơi vào trong tay anh.
Anh đặt hạt châu màu trắng vào bên trong cái hộp thứ bảy, sau đó đậy nắp hộp lại từng tầng từng tầng.
Cuối cùng đưa bảo hạp tới trước mặt chị Mai.
Chị Mai kinh ngạc nói: "Đưa cho tôi làm cái gì?"
Lý Dục Thần cười nói: "Năm đó không phải chị muốn trộm mà không được sao? Bây giờ đang ở trước mặt chị đó".
Chị Mai thở phì phò nói: "Không cần! Đồ của nhà họ Liễu, tôi không muốn đụng vào. Nhớ tới Liễu Kim Sinh, tôi liền cảm thấy buồn nôn!"
Liễu Kim Sinh cười ha hả đáp: "Hahaha, sư phụ? Bà biết bà ta là loại người gì không? Bà sẽ không quên ban đầu là ai bảo bà đến nhà họ Liễu trộm đồ chứ? Là ai nói cho bà nhà họ Liễu có Thất Trọng Bảo Hàm?"
Chị Mai sững sờ, hồi tưởng lại chuyện cũ, hình như đúng là sư phụ nói cho bà ta nhà họ Liễu có Thất Trọng Bảo Hàm, còn nói không ai trộm được, nên mới dẫn tới tính hiếu thắng của bà ta.
"Ông có ý gì?"
"Trước bà, Nam Hải Đường sớm đã từng đến nhà họ Liễu ăn trộm Thất Trọng Bảo Hàm, chỉ có điều đều bị tôi bắt tại trận. Về sau, tất cả mọi chuyện đều có phần của bà ta. Bà nói tôi là súc sinh, vậy người sư phụ kia của bà càng không bằng cầm thú! Bà ta không những là kẻ trộm, còn giết người như ngóe. Nữ đệ tử dưới tay bà ta ai ai cũng xinh đẹp như hoa, nhưng tất cả đều là công cụ thực hiện mà bà ta nuôi, nếu không đưa cho quan lại quyền quý thì cũng tiễn vào mộ phần. Lúc bà ta với tôi thông đồng với nhau, bà còn chưa bước vào cổng lớn nhà họ Liễu đâu, cũng là bà ta giới thiệu bà cho tôi".
"Ông nói láo!", chị Mai không hề tin.
"Tôi biết bà không tin, nhưng bà là người thông minh, thử cố gắng nhớ lại xem, bà sẽ biết điều tôi nói không phải giả", Liễu Kim Sinh nhìn chị Mai, nói tiếp: "Chẳng qua, nói đi cũng phải nói lại, bàn về kỹ thuật trộm cắp, bà ta quả thực là hạng nhất vào thời điểm đó, tôi chưa từng thấy có kẻ trộm nào giỏi hơn bà ta. Nói cho bà vậy, Hỏa Long Châu cũng do bà ta trộm được".
Chị Mai nhíu mày.
Liễu Kim Sinh cười lạnh: "Đảo Cửu Long là nơi nào chứ, bà cũng không nghĩ kỹ lại đi. Lần bà trộm Mỹ Nhân châu, nếu không phải tôi dẫn cao thủ đảo Cửu Long đi, bà nào có trộm được trôi chảy như vậy? Mà khi hai chúng ta hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của đảo Cửu Long, lúc này mới giúp Nam Hải Đường thuận lợi lấy được Hỏa Long Châu".
"Nói bậy, tại sao sư phụ phải giúp ông?"
"Bởi vì người kia muốn có được long hồn", Liễu Kim Sinh đáp: "Hẳn bà cũng biết, trong bí thuật của Lan Môn có một môn "mị thuật", chính bà cũng từng luyện qua. Nhưng chỉ sợ bà không biết rằng, mị thuật chỉ là công phu tầng cạn, trong bí thuật Lan Môn, luyện mị thuật đến cảnh giới tối cao được gọi là "Nhiếp Hồn Thuật". Học xong Nhiếp Hồn Thuật có thể thu hút cả hồn phách người khác, cũng có thể ngự thú khống hồn".
"Nhà họ Liễu có long hồn, mà Lan Môn có Nhiếp Hồn Thuật, đây chính là cơ sở hợp tác giữa tôi với sư phụ Nam Hải Đường của bà".
Nghe đến đó, khuôn mặt Nhất Chi Mai chật vật rơi lệ. Sư phụ bà ta kính yêu nhất lại là người khởi xướng tất cả.
"Các người đã hợp tác, tại sao còn muốn giết bà ta?", Nhất Chi Mai hỏi lại.
"Tham! Bà ta quá tham lam!", Liễu Kim Sinh lớn tiếng nói: "Nếu không phải Nhiếp Hồn Quyết Lan Môn chỉ có nữ mới học được, tôi cần gì phải hợp tác với bà ta? Vốn đã thảo luận xong xuôi, đợi tôi mượn Hỏa Long Châu cân bằng khí Thái Âm rồi đột phá Tiên Thiên xong, tôi sẽ đưa Hỏa Long Châu cho bà ta. Nhưng lòng tham bà ta không đáy, thừa dịp tôi tham gia đại hội võ lâm tại Tiền Đường, bà ta đến nhà họ Liễu trộm đi Thất Trọng Bảo Hàm, còn định tới cổ trại thả Xích Giao ra. May mắn trước khi đi tôi đã chuẩn bị sẵn, thả ra Bảo Hàm giả, nếu không thì sẽ gây ra họa lớn. Nếu Xích Giao bị bà ta thả ra, một khi mất khống chế, thành phố Dũng sẽ xảy ra sinh linh đồ thán! Liễu Kim Sinh tôi trở thành tội nhân thiên cổ!"
Liễu Kim Sinh nói mà lòng đầy căm phẫn, như thể Nam Hải Đường làm ra chuyện tội ác tày trời không có tính người, mà ông ta là anh hùng cứu vớt dân chúng thành phố Dũng.
"A Mai, quay trở về bên cạnh tôi đi. Mặc dù tôi từng lừa bà, nhưng tình cảm của tôi đối với bà là thật. Nếu không phải có tôi che chở, bà cũng không thể yên ổn sống tại thành phố Hoà đến hiện tại. A Mai, trở về, chỉ cần bà ở bên cạnh tôi, sau này bà không cần sợ gì cả. Tôi là người đứng đầu võ đạo Hoa Hạ, bà chính là đệ nhất phu nhân!"
"Phì!", Nhất Chi Mai mắng mỏ: "Thật không ngờ ông chẳng những ích kỷ mà còn không biết xấu hổ như vậy! Nhìn ông nhiều thêm một lần, tôi lại buồn nôn một lần!"
"Tôi sớm đã bảo da mặt ông ta dày nhất thiên hạ rồi", Lý Dục Thần nói.
Liễu Kim Sinh cười lạnh: "A Mai, chẳng lẽ bà trâu già gặm cỏ non, thích tên họ Lý này đấy chứ? Bà đừng quên, anh ta đã đính hôn. Bà vừa lòng người ta, nhưng người ta chưa chắc đã vừa lòng bà đâu".
Nhất Chi Mai tức giận không mắng nên lời. Bà ta siết chặt nắm đấm, toàn thân run rẩy, nước mắt trong mắt sớm đã bị lửa giận hong khô, chỉ còn lại tia máu màu đỏ.
Nhìn dáng vẻ tức giận của bà ta, Liễu Kim Sinh đắc ý nở nụ cười.
Lý Dục Thần nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng chị Mai, an ủi: "Chị Mai, đừng nghe ông ta nói bậy. Ông ta đùn đẩy trách nhiệm cho một người chết, sư phụ bà chưa chắc là người như ông ta nói".
Chị Mai nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt nhiều chút ấm áp, thấp giọng nói: "Dục Thần, giúp tôi giết ông ta!"
Lý Dục Thần đáp: "Được".
Anh bước lên trước hai bước, ngăn chị Mai ở sau người, quay mặt về phía Liễu Kim Sinh: "Nhà họ Liễu có công bảo vệ vùng biển của Hoa Hạ, tôi vốn không muốn giết ông. Nhưng người như ông thực sự đáng chết, đã đến mức không giết không được".
Liễu Kim Sinh cười haha đáp: "Lý Dục Thần! Cậu thật sự coi mình là Tông Sư đệ nhất Nam Giang đấy à! Đừng cho là tôi không nhìn ra, cậu có thể giết Itazura trong một đao, bởi cậu vốn không hề dùng công phu võ đạo! Thứ cậu dùng chỉ là tà thuật méo mó mà thôi! Nếu trước kia, tôi còn e ngại cậu mấy phần, nhưng hôm nay..."
Ông ta giơ Thất Trọng Bảo Hàm trong tay lên.
"Tôi có hai con rồng trong tay, tôi không sợ cậu! Hoa Hạ mênh mông, mình tôi vô địch! Họ Lý, chịu chết đi!"
Dứt lời, ông ta ném Thất Trọng Bảo Hàm lên không trung.
Hộp mở ra từng tầng, bảy cái hộp bay thành một loạt, trong hộp cuối cùng bay ra hai hạt châu một đỏ một trắng. Chúng quấn quanh, lăn tròn trên không trung, như thể mặt trăng với mặt trời.
Chương 640: Khó thoát khỏi cái chết
Chỉ chốc lát sau, chúng hóa thành hai bóng rồng bay vòng vòng.
Thủ quyết của Liễu Kim Sinh biến ảo, miệng lẩm bẩm, hô lên: "Đi!"
Hai con rồng rít gào bay về phía anh.
Lý Dục Thần không hề hoang mang, trong tay xuất hiện một gậy như ý. Anh nhẹ nhàng vung lên, sương mù giăng đầy, tử vân chợt hiện.
Tử vân và mây mù lượn lờ trước người anh, nắng chiều chiếu rọi, mây tía mịt mù, hào quang chói lọi, khiến ráng màu nơi cuối chân trời trở nên ảm đạm.
Hai bóng rồng lao tới, những đám mây tía kia lập tức tụ lại, bao vây.
Hai rồng quấy động, đảo loạn tử vân, lại muốn lao xuống.
Gậy như ý của Lý Dục Thần lần nữa vung lên, tử vân tiếp tục sinh ra, hội hợp với tử vân hồi nãy, lại bao lấy hai con rồng.
Cứ thế, tử vân càng ngày càng nhiều, đám mây càng ngày càng dày.
Hai con rồng vặn vẹo giãy giụa trong đám mây, lúc thấy đầu rồng, khi thấy đuôi rồng, nhưng từ đầu đến cuối chúng vẫn không thể phá tan mây mù.
Liễu Kim Sinh vô cùng sốt ruột, không ngờ hai long hồn lại bị một cây gậy như ý nho nhỏ của Lý Dục Thần vây khốn.
Lúc này ông ta hơi hối hận, Nhiếp Hồn Thuật Lan Môn chỉ có Nam Hải Đường học đến cảnh giới tối cao. Giết chết Nam Hải Đường, ông ta chỉ có thể dùng Thất Trọng Bảo Hàm khống chế long hồn. Trên Thất Trọng Bảo Hàm có chú văn thần kỳ, đồng thời có chú ngữ để khống chế, nhưng nhà họ Liễu chủ yếu truyền lại võ đạo, ông ta chỉ học được chút da lông loại chú thuật này.
Vốn cho rằng hai con rồng vừa xông ra, ông ta sẽ không có địch thủ tại Hoa Hạ, giết một tên Lý Dục Thần còn không phải chuyện nhỏ, nhưng không nghĩ tới Lý Dục Thần chỉ phất tay liền vây lấy hai long hồn.
Liễu Kim Sinh không biết anh dùng pháp thuật gì, nhưng ông ta biết, khi một người đang thi pháp, nhất định không thể phân tâm.
"Hai vị tộc thúc, lúc này không lên thì còn chờ đến khi nào!", ông ta nói.
Hai vị trưởng lão nhà họ Liễu như vừa mới tỉnh mộng, lập tức lao về phía Lý Dục Thần.
Hai người đều là cao thủ Hóa Kình đỉnh phong, nếu đồng thời ra tay, uy lực tất không nhỏ. Đáng tiếc, trước mặt Lý Dục Thần, bọn họ chẳng khác gì châu chấu đá xe.
Anh nhẹ nhàng vung tay lên, hai người liền bay ngược ra ngoài, đâm vào tường thành, biến thành bánh thịt.
Liễu Kim Sinh vốn không hề trông cậy vào hai vị tộc thúc giết được Lý Dục Thần, ông ta chỉ lợi dụng bọn họ để khiến anh phân tâm. Lúc bọn họ ra tay, ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng.
Thừa dịp Lý Dục Thần chuyên chú đánh nhau với long hồn trên bầu trời, cộng thêm hai trưởng lão quấy nhiễu anh, Liễu Kim Sinh tận dụng thời cơ. Ông ta rút ra một đoản kiếm từ bên hông, ngưng tụ công lực suốt đời, đâm một kiếm về phía Lý Dục Thần.
Sau khi Liễu Kim Sinh đột phá đỉnh cao võ học, đây là kiếm đầu tiên ông ta sử dụng ra toàn bộ tuyệt học nhà họ Liễu.
Vì sao một đao của Itazura Kazuyoshi lại lợi hại? Không phải vì cảnh giới thật sự của Itazura Kazuyoshi cao hơn bọn họ nhiều ít, mà lúc thi triển ra một đao kia, ông ta bị dồn vào tử địa, toàn lực ra tay, không hề giữ lại.
Một cao thủ Tông Sư, đặc biệt là Đại Tông Sư luyện được võ hồn, nếu bọn họ không màng đến sinh tử, không để lại đường lui, một kiếm ngưng tụ công lực suốt đời chắc chắn rất đáng sợ.
Uy lực của một kiếm này không kém hơn một đao của Itazura Kazuyoshi bao nhiêu.
Tất nhiên, Itazura Kazuyoshi không giết được Lý Dục Thần, Liễu Kim Sinh cũng không chờ mong một kiếm này của mình có thể giết anh. Nhưng chỉ cần một kiếm này làm anh phân tâm, để hai long hồn thoát vòng vây, Lý Dục Thần hẳn phải chết không nghi ngờ.
Đây là mưu tính của Liễu Kim Sinh.
Kiếm khí hình thành, sát ý ngưng tụ, một kiếm đánh ra.
Một kiếm này mang theo uy thế vô song, sát ý vô cùng.
Ngay cả gạch trên tường thành cũng vỡ ra, lũ lượt bay xuống như trời mưa.
Mà hồi nãy, hai vị tộc thúc của ông vừa mới đâm thành bánh thịt trên tường thành, máu tươi nhiễm đỏ gạch tường. Thế là gạch vỡ rơi xuống như mưa kia cũng mang màu máu.
Dưới trời chiều, tường thành uy nghi dường như rơi xuống một trận mưa máu.
Trên mặt Liễu Kim Sinh lóe lên ý cười. Tại thời khắc vô cùng khẩn cấp, có thể đánh ra một kiếm mạnh mẽ và hoàn mỹ như vậy, ông ta cảm thấy vô cùng hài lòng.
Đây là lần đầu tiên ông ta dùng hết toàn lực sau khi bước vào Tiên Thiên.
Thậm chí, ông ta có cảm giác, nếu ông ta có thể dùng ra một kiếm như vậy trên đại hội võ lâm, ông ta sẽ không thua Itazura Kazuyoshi.
Kiếm khí gào thét lao đến gần Lý Dục Thần.
Anh chỉ có nước bị kiếm khí đâm xuyên, hoặc chạy trốn, hoặc ngăn cản.
Nếu Lý Dục Thần chạy trốn hay ngăn cản, anh chắc chắn sẽ phải phân tâm. Hai long hồn sẽ thoát khỏi vòng vây, lập tức cắn nuốt anh, thậm chí còn nhanh hơn cả kiếm.
Liễu Kim Sinh cảm thấy, bất luận Lý Dục Thần làm thế nào cũng khó thoát khỏi cái chết.
Chương 641: Thất Trọng Bảo Hàm
Trời chiều rơi xuống, chân trời có hàng ngàn tia nắng đỏ rực.
Trên đỉnh núi Chiêu Bảo, thành cổ Uy Viễn được mây tím trên bầu trời bao quanh, trong mây như có thần long bay múa.
Trên tường thành, một người đứng vững, tùy ý buông thõng tay.
Một người khác khom người lao về phía trước như một hư ảnh, đâm một kiếm tới.
Kiếm khí ngưng tụ thành sương, tường thành nứt ra, vô số tảng đá bay tán loạn.
Một màn này, nếu có người ghi chép lại, nhất định sẽ là cảnh tượng xưa nay chưa từng có.
Ngay cả chính Liễu Kim Sinh, trong khoảnh khắc đó cũng cảm thấy rất đáng tiếc.
Đáng tiếc, khung cảnh anh hùng cái thế như thế mà không có ai nhìn thấy!
Kiếm khí đã đâm rách hư không, đi đến trước ngực Lý Dục Thần. Chỉ cần tiếp tục tiến lên một chút nữa thôi là anh sẽ đẫm máu tại chỗ.
Đúng lúc này, thân hình Liễu Kim Sinh bỗng nhiên trì trệ, giống như cả người ông ta và cả kiếm khí đều bị đâm vào bông vậy.
Trước mắt bị màn sương màu tím mông lung che kín, cái gì cũng không nhìn thấy.
Liễu Kim Sinh quá mức sợ hãi, vội vã lui về sau, mới phát hiện ra ở trước người Lý Dục Thần có một đám mây màu tím vắt ngang qua.
Một kiếm kinh thiên động địa vừa rồi của ông ta đã đâm vào đám mây này.
Ông ta có nghĩ thế nào cũng không hiểu được, đám mây này nhìn qua cũng chỉ là một đám sương mù mà thôi, sao lại có thể ngăn cản kiếm của ông ta được?
"Lý Dục Thần, cậu dùng tà thuật gì vậy?", Liễu Kim Sinh cả kinh kêu lên.
"Tà thuật?", Lý Dục Thần cười ha ha: "Ngay cả pháp thuật tiên gia chính tông mà ông còn không nhận ra, còn nói bừa cái gì mà là người số một Hoa Hạ. Tôi nói da mặt ông dày số một cũng không sai mà".
"Không có khả năng!", khuôn mặt Liễu Kim Sinh vặn vẹo hẳn lên, điên cuồng gào thét: "Không có khả năng! Làm sao cậu có thể là tiên được? Nói hươu nói vượn! Tôi mới là tiên, tôi có hai con rồng! Giết cậu ta! Giết cậu ta!"
Hai long hồn dường như nghe được giọng nói của ông ta, kịch liệt giãy dụa trong tầng mây, truyền đến từng tiếng gào thét.
Lý Dục Thần cười lạnh nói: "Ngay cả rồng thật tôi còn từng nhìn thấy rồi, sao lại phải sợ linh hồn hai con giao long này chứ! Hôm nay, tôi sẽ cho ông được mở mang kiến thức về sự lợi hại của long hồn, cũng để ông được biết cái gì gọi là Ngự Long Thuật!"
Vừa dứt lời, anh liền lẩm nhẩm chú ngữ, ngón tay bấm niệm pháp quyết, chỉ lên trên tầng mây xa xa.
Tầng mây bỗng nhiên nổ tung, ánh sáng màu tím lan tràn khắp nơi.
Chỉ còn lại hai long hồn chập trùng xoay quanh bên trong ánh sáng màu tím đầy trời.
Bỗng nhiên, hai con rồng phát ra hai tiếng gầm trầm thấp mà kéo dài, bỗng nhiên hướng đầu rồng xuống, lao về phía Liễu Kim Sinh.
Liễu Kim Sinh nghẹn ngào kêu to a một tiếng, liền cảm giác được có bóng rồng to lớn đập vào mặt, một lực lượng cường đại trước nay chưa từng có xé rách không gian trước mắt ông ta, cũng xé rách thân thể và linh hồn của ông ta.
Liễu Kim Sinh biến mất, tan vỡ thành bụi bặm trong không gian vỡ vụn.
Lý Dục Thần lại vung tay lên, thu hồi những đám mây màu tím đang tản mát lại.
Hai long hồn xoay một vòng, lại biến trở về thành hai hạt long châu, một trắng một đỏ lơ lửng giữa không trung.
Ánh sáng màu tím trên trời tản đi.
Phía tây mặt trời lặn xuống núi.
Sắc trời tối xuống.
Tất cả mọi chuyện ở thành Uy Viễn đã kết thúc.
Leng keng một tiếng, môt cây đoản kiếm rơi xuống tường thành bằng gạch phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Bảy cái hộp trên bầu trời cũng rơi nhanh xuống.
Lý Dục Thần vẫy tay một cái, những cái hộp từng kia lần lượt bay vào trong tay anh, chồng lên nhau, biến thành một cái hộp vuông.
Anh nâng hộp vuông ở trong lòng bàn tay xem xét tỉ mỉ.
Chỉ thấy cái hộp này có màu vàng óng ánh, giống như là dùng vàng ròng để chế tạo, mặt ngoài khắc đầy chú văn.
Bốn mặt hộp đều có bốn cái khóa nhỏ bằng vàng. Bên trên khóa vàng cũng khắc chú văn.
"Đây chính là Thất Trọng Bảo Hàm mà chị muốn trộm năm đó sao?", Lý Dục Thần hỏi.
Chị Mai khẽ gật đầu nói: "Khi đó chỉ nghe nói là bảo vật gia truyền của nhà họ Liễu, đồ vật bên trong có giá trị cực lớn, không nghĩ tới sẽ là phong ấn long hồn".
Hồi tưởng lại chuyện cũ, trong lòng chị Mai có chút khó chịu. Không nghĩ tới mình lại bị người ta lừa nhiều năm như vậy.
Lý Dục Thần cẩn thận quan sát chú văn bên trên cái hộp, nói: "Cái này đúng là một bảo vật đấy!"
Nói rồi anh nhẹ nhàng chạm ngón tay lên trên cái hộp, niệm một câu chú, bốn cái khóa trên hộp lập tức mở ra.
Anh mở nắp hộp ra, bên trong là một cái hộp thứ hai.
Giống như cái thứ nhất, mặt ngoài của nó khắc đầy phù chú, bốn phía có bốn cái khóa.
Lý Dục Thần lại niệm chú mở khóa, mở nắp cái hộp thứ hai ra, bên trong là cái hộp thứ ba.
Cứ lặp đi lặp lại như thế, thẳng đến khi mở nắp cái hộp thứ sáu ra, bên trong chính là bảo hạp tầng thứ bảy.
Cái hộp thứ bảy không có thêm khóa, cho nên không cần niệm chú cũng có thể mở ra.
Lý Dục Thần vẫy tay một cái, hai hạt long châu rơi vào trong tay anh.
Anh đặt hạt châu màu trắng vào bên trong cái hộp thứ bảy, sau đó đậy nắp hộp lại từng tầng từng tầng.
Cuối cùng đưa bảo hạp tới trước mặt chị Mai.
Chị Mai kinh ngạc nói: "Đưa cho tôi làm cái gì?"
Lý Dục Thần cười nói: "Năm đó không phải chị muốn trộm mà không được sao? Bây giờ đang ở trước mặt chị đó".
Chị Mai thở phì phò nói: "Không cần! Đồ của nhà họ Liễu, tôi không muốn đụng vào. Nhớ tới Liễu Kim Sinh, tôi liền cảm thấy buồn nôn!"