-
Chương 629-632
Chương 629: Lan Môn
Với quan hệ của chị Mai và Liễu Kim Sinh năm đó, lại thêm thế lực lớn của nhà họ Liễu ở thành phố Dũng, có lẽ Liễu Kim Sinh biết nơi này, cũng có thể liệu được hôm nay chị Mai sẽ đến đây.
Chị Mai đã rất nhiều năm chưa quay về đây, nơi này còn là căn cứ của Lan Môn hay không, người ở đây còn là người của Lan Môn hay không, đều rất khó nói.
Chị Mai không nghi ngờ sư môn của mình, Lý Dục Thần không thể không cẩn thận. Bản thân anh không sợ, nhưng cũng không cho phép chị Mai gặp nguy hiểm.
Lòng dạ con người Liễu Kim Sinh thâm sâu, không tin được.
Bồn tắm đã đầy nước, chị Mai cởi áo, bước vào trong bồn tắm. Từ bên trong nhìn ra, Lý Dục Thần ngoài cửa sổ đang ngẩn người nhìn chằm chằm bà ta. Tuy biết rõ là không nhìn được, chị Mai vẫn cảm thấy bất thường.
Bà ta nằm xuống, dựa vào thành bồn tắm. Nước từ từ chảy trên làn da, ấm nóng.
“Không phải nhìn được thật chứ?”
Thấy Lý Dục Thần vẫn chưa đi, còn đang lơ lửng ở đó nhìn chằm chằm ba ta, chị Mai có cảm giác mơ hồ.
“Nhóc thối! Cố ý phải không?”, chị Mai mắng một câu, vẻ mặt nở nụ cười xấu xa, đưa tay lấy điều khiển trên kệ bên bồn tắm, ấn một cái với tấm kính.
Tấm kính lóe lên, dường như có nước từ trên chảy qua. Chỉ là rất nhanh lại trở lại bình thường, người bên trong dường như không có cảm giác.
Nhưng Lý Dục Thần đứng bên ngoài, chỉ nhìn thấy tấm kính màu đen lóe lên, biến thành trong suốt. Sau đó nhìn thấy một cảnh tượng ướt át.
Chị Mai giơ một chân lên, hai tay nghịch nước, nhẹ nhàng vuốt lên chân.
Bà ta nở nụ cười tủm tỉm nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Lý Dục Thần quay đầu nhìn một cái, nếu lúc này trên ô cửa sổ nào đó của tòa nhà cao tầng phía xa có người lấy kính viễn vọng, hoặc là có người bò lên nóc nhà khu dân cư, hoặc là có máy bay không người lái bay qua, đều có thể nhìn rất rõ ràng mọi thứ bên trong cửa sổ.
Anh giơ tay vẫy nhẹ. Không khí lưu chảy, hình thành một bức tường không khí dao động trước tấm kính, tỏa ra ánh sáng hỗn loạn, như phủ thêm một lớp kính mờ.
Lần này, không những bên ngoài không nhìn được vào, bên trong cũng không nhìn ra được bên ngoài.
“Nhóc thối!”, chị Mai mắng một câu: “Lão nương không đẹp hả?”
Lúc này Lý Dục Thần bên ngoài cửa sổ đã biến mất, bóng hình lập tức xuất hiện ở một căn nhà dân cũ kỹ.
Hai người đàn ông ngồi trong nhà dân, đang cười ngốc nghếch trước máy tính. Trên máy tính là hình ảnh camera ướt át.
Họ bỗng nghe phía sau có người nói: “Xem nhiều là mất luôn mắt đấy”.
Hai người sợ hết hồn.
“Ai đó?”
Trong phòng rất tối, vì cửa sổ đều đã đóng lại.
Hai người dường như cũng phát hiện ra điều này, nhìn người trước mặt đột ngột xuất hiện như nhìn thấy ma.
Đợi khi nhìn rõ người đến, chính là người đàn ông đi cùng người phụ nữ trong camera giám sát, hai người mới thở nhẹ nhõm.
“Nói đi, ai phái các anh đến, ở đây làm gì?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Không, không ai cả, không làm gì hết”, một trong số họ trịnh trọng trả lời.
Một người khác nói: “Nhiều lời với hắn làm gì, xử lý là xong chuyện”.
Lý Dục Thần giơ tay chỉ vào mặt người đó. Hai con mắt trên mặt người đó đột nhiên từ trong hốc nhảy vọt ra.
“A!”
Anh ta ôm mắt kêu thảm thiết, kẽ giữa các ngón tay toàn là máu.
“Tôi đã nói, xem nhiều sẽ mất mắt mà”, Lý Dục Thần nói.
Người còn lại sợ đến hồn bay phách tán, nói: “Chúng tôi không cố ý xem, là Ngũ gia bảo chúng tôi theo dõi”.
“Ngũ gia là ai?”
“Ngũ gia là Ngũ gia, chúng tôi cũng không biết ông ta tên là gì, mọi người đều gọi ông ta là Ngũ gia”.
“Ông ta ở đâu?”
“Không, không biết. Không ai biết Ngũ gia ở đâu”.
“Các người liên lạc với ông ta bằng cách nào?”
“Đều là ông ta đến tìm chúng tôi, chúng tôi không biết liên lạc với ông ta thế nào”.
“Lần trước liên lạc là khi nào?”
“Hai tiếng trước, Ngũ gia bảo chúng tôi theo dõi nhất cử nhất động của căn phòng này”.
Lý Dục Thần không biết Ngũ gia này là ai. Nghe có vẻ không giống người của nhà họ Liễu. Nhà họ Liễu không cần phải thần bí với thuộc hạ như vậy, mà giống như người trong giang hồ.
Lý Dục Thần không hỏi gì thêm, hỏi cũng không có câu trả lời.
Anh vụt người rồi biến mất.
Chỉ là lúc biến mất, không gian dường như bị ép nhỏ lại, mọi thứ ở đây cũng biến thành bột vụn theo, chỉ còn lại một căn phòng trống rỗng.
Khi Lý Dục Thần xuất hiện trở lại trong phòng, chị Mai đã mặc quần áo xong.
“Tắm xong nhanh vậy à?”, Lý Dục Thần ngạc nhiên nói.
“Chưa nhìn đủ hả?”, chị Mai trừng mắt nhìn một cái.
“Tôi thì không sao, chỉ là không biết người khác nhìn đủ chưa thôi”, Lý Dục Thần nói.
“Cậu nói cái gì?”, chị Mai hơi sửng sốt, trên khuôn mặt lập tức như phủ lớp sương mờ, hiển nhiên đã nghe hiểu Lý Dục Thần đang nói gì.
Bà ta quay người đi mấy bước, dường như đang tính toán phương vị, lúc sang phải lúc sang trái, đến chỗ lệch về bên trái giữa căn phòng, ngồi xổm xuống, ngón tay móc thành vuốt, dùng lực mạnh, tóm lên một tấm sàn nhà, chỉ nhìn một cái liền cau mày nói:
“Nơi này được tu sửa lại rồi, tuy nhìn có vẻ giống y hệt trước đây, nhưng ám hiệu của Lan Môn không còn nữa”.
Chị Mai quay đầu, thấy Lý Dục Thần không nói gì, hỏi: “Cậu đã sớm biết rồi phải không?”
Lý Dục Thần nói: “Tôi vừa mới biết, cũng không bao lâu”.
“Có camera?”, chị Mai nhìn xung quanh, muốn tìm vị trí của camera.
Lý Dục Thần nói: “Không cần tìm nữa, tôi đã xử lý người trong phòng giám sát rồi”.
“Là Liễu Kim Sinh?”, chị Mai dường như không muốn tin.
Chương 630: Ngũ gia
Lý Dục Thần hiểu tâm trạng của bà ta. Bất luận Liễu Kim Sinh làm gì với Lan Môn, đều có liên quan đến bà ta. Vì vậy mà Lan Môn chịu tổn thất, bà ta cũng khó thoát trách nhiệm.
“Tôi không chắc chắn, họ nói là Ngũ gia, không biết Ngũ gia này có phải là người của nhà họ Liễu không”.
Chị Mai nghe thấy hai chữ “Ngũ gia”, vẻ mặt liền biến sắc, lập tức xông ra.
Đến dưới tầng, người phụ nữ lễ tân còn đang lướt điện thoại.
Chị Mai đi đến hỏi: “Mẫu đơn ở Hậu Sơn nở chưa?”
Người phụ nữ ngẩn người: “Cái gì?”
Chị Mai nói: “Mười mấy năm trước, tôi để cuốn sách ở đây, cô giúp tôi tìm xem có còn không?”
Người phụ nữ hỏi: “Sách gì?”
Chị Mai bỗng đưa tay tóm bóp cổ của cô ta, hỏi: “Cô không phải là người của Lan Môn, sao lại biết ám hiểu của chúng tôi? Ai dạy cô?”
Người phụ nữ ngạc niên, muốn phản kháng. Cô ta hiển nhiên cũng từng luyện võ, nhưng thân thủ kém xa chị Mai. Thử giãy dụa mấy cái, cũng không thể thoát ra, nên đành từ bỏ.
Chị Mai bóp mạnh thêm mấy phần, sắc mặt của cô ta trướng lên thành màu gan heo.
“Là... tôi là người của Lan Môn...”
“Của bên nhánh nào, thuộc đường khẩu của ai?”
“Ngũ... Ngũ gia...”
“Ông ta đâu?”
“Không, không biết, tôi chỉ phụ trách đợi người ở đây”.
“Đợi ai?”, chị Mai buông lỏng tay.
“Người phụ nữ ho khan hai tiếng, nói: “Đợi người nói ra ám hiệu Lan Môn giống như cô”.
“Cũng đặt cùng một căn phòng ư?”
“Đúng thế”.
“Sau đó làm gì?”
“Không làm gì hết, tôi không biết gì hết”.
Chị Mai bóp chặt tay, cô ta liền gãy cổ.
Sau đó quay người ra khỏi cửa lớn.
Lý Dục Thần nhìn thi thể của cô ta một cái, lắc đầu, vung tay, bụi nổi lên.
Anh đi theo chị Mai, hỏi: “Bây giờ đi đâu?”
Chị Mai nói: “Đi tìm Ngũ gia”.
“Ngũ gia là ai?”
“Kẻ suy đồi của Lan Môn!”
“Chị biết ông ta đang ở đâu ư?”
“Tôi không biết, nhưng Lan Môn ở thành phố Dũng, cũng chỉ có mấy nơi thôi”.
Chị Mai chặn một chiếc xe bên đường, nói địa chỉ, đi về hướng Nam thành phố.
Đến nơi, hai người lại đi thêm một đoạn, đến một cái miếu cũ. Đây là miếu của dân gian, không thờ phật bồ tát, mà thờ một số vị thần ở địa phương. Nhìn có vẻ ngôi miếu đã lâu không được chăm sóc, tượng thần bên trong bám đầy bụi.
Vừa đi vào, chị Mai lập tức trở nên cung kính, giống như đi đến Linh Sơn. Nhưng khi nhìn thấy mạng nhện trên trần nhà, sắc mặt trở nên khó coi.
“Sư phụ! Sư phu!”, chị Mai gọi.
“Sư phụ, người ở đâu? Đệ tử quay về đây!”
Ngôi miếu không lớn, tìm khắp một lượt, ngoại trừ tượng thần bằng đất sét bám đầy bụi bặm và mạng nhện, thì không có gì hết.
Lý Dục Thần khẽ động thần thức, cau mày.
Anh dừng lại trước một tượng thần trong đó, hỏi: “Chị Mai, tượng thần này, trước đây chị đã từng thấy chưa?”
Chị Mai ngẩn người, lắc đầu: “Cậu không nói thì tôi cũng không để ý, đúng là trước đây chưa thấy tượng này”.
Bà ta như đoán được điều gì, trong mắt lộ ra vẻ kinh sợ.
Lý Dục Thần cũng đoán được, vốn dĩ không muốn nhắc, nhưng cảm thấy vẫn nên nhắc thì hơn.
Anh giơ tay vuốt từ xa, đất sét trên tượng thần rơi xuống từng tảng, bên trong lại giấu một cái xác khô, có thể xác định là một cái xác phụ nữ.
Chị Mai bỗng cất giọng bi thương: “Sư phụ!”
Liền quỳ xuống, gục xuống dưới chân xác khô, khóc đau thương.
Lý Dục Thần không làm phiền bà ta. Lúc này, an ủi cũng vô ích, chỉ có thể để bà ta khóc, nếu không bi thương tích tụ trong cơ thể, lâu ngày sẽ thành bệnh.
Qua hồi lâu, chị Mai mới bìn tĩnh lại, tức giận nói: “Thù này không báo, thề không làm người!”
Lý Dục Thần giúp bà ta đào một hố sâu trong sân, chôn cất thi thể của sư phụ bà ta.
Chị Mai mới nói với anh, nơi này là tổng đà của Lan Môn ở thành phố Dũng. Lan Môn truyền thừa hỗn loạn, chi nhánh này của sư phụ bà ta xông pha nam bắc, cuối cùng định cư ở thành phố Dũng, đã tìm được nơi này.
Nơi này thờ phụng tổ sư gia của Lan Môn, ngụy trang thành thần linh dân gian, để tiện hoạt động.
Sư phụ của bà ta sống ở nơi này, mỗi ngày quét dọn, gần như rất ít ra ngoài.
Không ngờ lại chết ở đây, còn bị người ta giấu thi thể trong tượng đất.
Thậm chí Lý Dục Thần có thể nhìn ra, bà ta bị nhốt sống, chỉ là không nói với chị Mai thôi.
“Rốt cuộc Ngũ gia là ai?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Lôi lão ngũ, một tên cờ bạc, năm đó đã đánh bạc thua bị người ta truy giết, chạy đến thành phố Dũng, xin sư phụ tôi thu nhận. Sư phụ tôi niệm tình ông ta cũng xuất thân Lan đạo, liền cứu ông ta. Không ngờ, ông ta là đồ vô ơn!”
“Lôi lão ngũ này công phu thế nào?”
“Thiên thuật lợi hại, nhưng võ công bình thường, nếu không năm đó cũng sẽ không bị người ta truy giết”.
Lý Dục Thần nói: “Vậy sư phụ của chị chết hơi kỳ lạ. Tu vi đến cảnh giới nhất định, cho dù đã chết, cũng sẽ để lại chút gì đó. Tôi có thể đoán định, bà ấy là cao thủ, công phu cực cao, ít nhất cũng là bán bộ tông sư. Ở thành phố Dũng, không có nhiều người có thể giết được bà ấy”.
Chị Mai kinh ngạc: “Liễu Kim Sinh?”
Chương 631: Cậu Na đến từ thủ đô
Hố trong sân vừa mới được lấp không lâu, đất hãy còn mới.
Chị Mai quỳ trên mặt đất, nước mắt tuôn ra ào ào, rơi xuống mộ, ngấm vào trong đất.
Bà ta cứ tự trách mãi, nếu sư phụ bị Liễu Kim Sinh giết, vậy thì bà ta phải gánh vác ít nhất một nửa trách nhiệm.
Lý Dục Thần đành khuyên giải: “Bây giờ vẫn chưa có chứng cứ, tìm được ông Năm Lôi rồi tính sau”.
Chị Mai ngẩng đầu lên nhìn anh, hai mắt ngấn lệ, bà ta nói: “Nếu đúng là Liễu Kim Sinh, vậy thì cậu giúp tôi giết ông ta đi!”
Lý Dục Thần gật đầu, nói: “Được, tôi hứa với chị, dù hung thủ là ai thì tôi cũng nhất định sẽ giúp chị báo thù”.
Đối với Lý Dục Thần mà nói, giết Liễu Kim Sinh không khó, nhưng trước đó anh cần phải suy xét đến cảm nhận của chị Mai, dù gì cũng là người yêu cũ, lại từng có hôn ước với nhau, tuy có lẽ chị Mai bị lừa, nhưng con người là sinh vật sống tình cảm, đôi khi biết rõ là bị lừa nhưng sẽ không đòi lại lẽ công bằng, không phải là không muốn làm hại người kia, mà là không muốn xúc phạm đến tình cảm chân thành mà mình từng trao.
Bởi vậy, Lý Dục Thần chơi chiêu tiên lễ hậu binh, đến nhà họ Liễu đòi Hỏa Long châu, chỉ cần Liễu Kim Sinh không giở trò gian trá, anh cũng sẽ không làm khó dễ cho nhà họ Liễu. Ấy là anh nể mặt chị Mai.
Tất nhiên, anh đoán Liễu Kim Sinh chắc chắn giở trò. Vốn dĩ anh định đợi đến lúc đó để mà dạy cho ông ta một bài học.
Bây giờ vụ án Lan Môn phát sinh, giả như Liễu Kim Sinh thật sự hại chết sư phụ của chị Mai, đã thế còn ra tay tàn nhẫn, vậy thì Lý Dục Thần không cần kiêng dè gì nữa.
“Có thể tìm được Năm Lôi không?”, anh hỏi.
“Năm Lôi là con bạc chính hiệu, không rời sòng bạc được”, chị Mai trả lời.
“Nhưng mà thành phố Dũng to thế này, có biết bao nhiêu sòng bạc ngầm, biết tìm kiểu gì?”
“Tôi có cách”.
Chị Mai lau nước mắt, lại dập đầu với ngôi mộ lần nữa, nói: “Sư phụ, đệ tử nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng, báo thù cho sư phụ, băm vằm người hại sư phụ thành muôn mảnh!”
Nói xong, bà ta lại dập đầu với bức tượng ông tổ trong nhà rồi mới đi ra khỏi ngôi miếu đổ nát, đóng cửa miếu lại một cách cẩn thận.
...
Liễu Kim Sinh đang ngồi trên ghế nghỉ trong phòng luyện công, ông ta giơ tay lên quan sát kỹ.
Không lâu trước đây, trong đại hội võ lâm, cái tay này bị ninja Đông Doanh Itazura Kazuyoshi chém đứt lìa.
“Đúng là không có một tí dấu vết nào cả!”
Liễu Kim Sinh cảm thán, ông ta hỏi Liễu Chấn Võ bên cạnh: “Em nói xem, bí dược của nhà họ Liễu chúng ta liệu có được hiệu quả như thế này không?”
Liễu Chấn Võ lắc đầu: “Nối lại cánh tay bị cụt, nếu xử lý kịp thời thì cũng không khó lắm, nhưng nếu muốn nối lại kinh mạch và thần kinh giống hệt như trước thì gần như là bất khả thi. Nhất là những người luyện võ như chúng ta cực kỳ mẫn cảm với sự di chuyển của khí mạch, yêu cầu về độ nhạy cảm của thần kinh cũng khác với người bình thường, không thể để xảy ra bất kỳ sai sót nào”.
Liễu Kim Sinh gật đầu: “Đúng vậy, bí dược của nhà họ Liễu chỉ có thể nối lại xương và gân. Em đoán tên Lý Dục Thần ấy dùng cách gì? Cậu ta không phải là thần tiên thật đấy chứ?”
Liễu Chấn Võ cau mày, nói: “Hiển nhiên phương pháp cậu ta dùng đã không thể dùng hai chữ y thuật để miêu tả nữa, em tin cậu ta biết pháp thuật, nhưng em không tin trên đời này có thần tiên”.
“Nếu có thật thì sao?”
“Vậy thì cũng không thể là cậu ta được”.
“Tại sao? Có rất nhiều tin đồn về cậu ta rộ lên gần đây”, Liễu Kim Sinh nói.
Liễu Chấn Võ suy nghĩ, rồi ông ta vẫn lắc đầu, nói: “Thần tiên sẽ không rêu rao mình là con cháu nhà họ Lý, thần tiên sẽ không đính hôn với thiên kim nhà giàu, thần tiên sẽ không tham gia đại hội võ lâm. Em chưa từng nghe nói có thần tiên nào lại để ý đến những thứ hư danh ấy”.
“Vậy em nghĩ thần tiên quan tâm đến cái gì?”
“Em không biết. Chưa có ai từng trông thấy thần tiên”.
Liễu Kim Sinh than thở: “Đúng vậy, chưa một ai nhìn thấy thần tiên. Vậy em nói xem, anh có nên đưa món đồ ấy cho cậu ta không?”
Liễu Chấn Võ im lặng một lát, sau đó ông ta nói: “Anh à, em không hiểu tại sao anh phải thừa nhận chúng ta đang giữ nó?”
“Anh không thừa nhận thì cậu ta có thể tin sao?”, Liễu Kim Sinh mỉm cười: “Hơn nữa nếu anh không nhận thì sao lừa cậu ta mắc câu được? Cậu ta đã nói rồi đấy, tối nay cậu ta sẽ đến lấy”.
Liễu Chấn Võ nói với giọng khó hiểu: “Nhưng mà cậu ta rất mạnh, chúng ta cần gì phải tạo cho mình một cường địch? Nếu là em, em nhất quyết không thừa nhận, hoặc là dứt khoát lấy nó làm lợi thế về mặt tình cảm, đưa cho cậu ta”.
Liễu Kim Sinh lắc đầu, nói: “Chấn Võ, em không hiểu rồi. Cậu ta đi chung với A Mai, sớm muộn gì cũng sẽ biết chuyện của Lan Môn. Hơn nữa, bây giờ anh đang cần Thanh Long châu giải độc Thái Âm cho mình, đột phá cửa tiếp theo...”
Ông ta ngẩng đầu nhìn chữ “Võ” cứng cáp, mạnh mẽ trên bức tường trong phòng luyện công, ánh mắt trở nên u ám.
“Tông sư hàng đầu Nam Giang chỉ có thể là anh!”
“Nhưng mà”, Liễu Chấn Võ nhìn ánh mắt của Liễu Kim Sinh, bất giác run rẩy: “Anh à, nếu cậu ta không tìm được lại làm to chuyện lên thì sao??”
“Cậu ta sẽ tìm được”, Liễu Kim Sinh cười.
Liễu Chấn Võ khó hiểu ra mặt, ông ta không rõ tại sao Liễu Kim Sinh lại nói vậy.
Liễu Kim Sinh chỉ cười, không trả lời, đột nhiên ông ta hỏi: “Em cảm thấy cậu Na đến từ thủ đô thế nào?”
...
Mấy ngày trước, nhà họ Liễu nghênh đón một vị khách tôn quý – Na Nhữ An.
Nhà họ Na là một trong tứ đại gia ở thủ đô, tuy thực lực xếp cuối trong bốn gia tộc, nhưng dù sao cũng là ông lớn ở thủ đô, ngoài nhà họ Tiền ra thì những gia tộc quyền quý ở Nam Giang đều không dám trèo cao.
Nghe nói, cậu ấm Na Nhữ An này trước kia là con vợ lẽ, nhưng mà mấy năm trước người quản lý nhà họ Na Na Mạc Hòa chết, sau đó gia chủ Na Hi Nghiêu đột nhiên chỉ định Na Nhữ An – vốn cách một thế hệ – làm người thừa kế, có thể nói là quạ đen biến thành phượng hoàng chỉ sau một đêm.
Chương 632: Ai cũng muốn giết anh
Liễu Chấn Võ không biết tại sao Na Nhữ An lại bất ngờ đến chơi, nhà họ Liễu rất ít khi tiếp xúc với thế gia ở thủ đô. Nhưng nếu đối phương đã đến thì không thể không đón chào, thậm chí còn phải tiếp đãi theo tiêu chuẩn cao nhất.
Nhưng dù tiêu chuẩn tiếp đãi cao đến đâu thì Na Nhữ An cũng chỉ là vãn bối, vai vế không ngang bằng, Liễu Kim Sinh không cần ra mặt, theo nguyên tắc tiếp khách bằng vai bằng vế, đáng lẽ phải để vãn bối nhà họ Liễu, chẳng hạn như Liễu Húc, đón tiếp.
Chẳng qua, suy xét đến thực lực của nhà họ Na cùng với thân phận gia chủ tương lai của Na Nhữ An, cuối cùng để cho Liễu Chấn Võ đứng ra tiếp khách.
Liễu Chấn Võ là em họ của Liễu Kim Sinh, đồng thời cũng là người phụ trách thực tế mọi việc trong lẫn ngoài của nhà họ Liễu. Ông ta ra mặt là đã nể mặt quá rồi.
Nhưng Na Nhữ An vừa đến đã đòi gặp Liễu Kim Sinh, bảo là có chuyện quan trọng.
Na Nhữ An nói chuyện với Liễu Kim Sinh trong mật thất suốt một đêm, ngày hôm sau trời chưa sáng đã vội vàng rời đi.
Liễu Chấn Võ không biết bọn họ trao đổi cái gì, bởi vì ngay sau đó Liễu Kim Sinh bế quan ba ngày. Sau khi xuất quan thì cũng không nói gì cả, chỉ gọi ông Năm Lôi đến.
Kế tiếp thì Lý Dục Thần và Nhất Chi Mai đến.
Liễu Chấn Võ nói: “Anh, rốt cuộc cậu Na đã nói chuyện gì với anh?”
Liễu Kim Sinh trả lời: “Cậu Na nhắc đến một người, còn cho anh một món đồ”.
“Ai? Đồ gì?”
“Lý Dục Thần. Cùng với đồ vật có thể lấy mạng cậu ta”.
“Cậu Na có thù oán với thằng nhãi họ Lý ấy à?”
“Có thù oán hay không thì anh không biết, nhưng em nghĩ xem, Lý Dục Thần phách lối tuyên bố nhà họ Lý trở lại, mấy ông lớn ở thủ đô sao có thể ngồi yên?”
“Em hiểu rồi”, Liễu Chấn Vũ bỗng nói: “Năm xưa, sau khi nhà họ Lý bị diệt, nhà họ Na chiếm lấy vị trí của họ. Bây giờ nhà họ Lý trở về, nhà họ Na chắc chắn sẽ không vui. Vì vậy nhà họ Na muốn mượn tay chúng ta lấy mạng Lý Dục Thần”.
“Không, em sai rồi”, Liễu Kim Sinh cười nói: “Không chỉ nhà họ Na muốn lấy mạng của cậu ta, mà là tứ đại gia ở thủ đô đều muốn mạng của Lý Dục Thần”.
“Với năng lực của Lý Dục Thần, em sợ Năm Lôi không đánh lại được cậu ta”, Liễu Chấn Võ nói.
Liễu Kim Sinh lắc đầu, nói: “Năm Lôi là một kẻ vô dụng, đến cả Nhất Chi Mai ông ta cũng không làm gì được chứ nói gì đến Lý Dục Thần”.
“Vậy sao anh...”
“Ha ha”, Liễu Kim Sinh cười: “Năm Lôi chỉ là mồi thôi”.
“Mồi?”
“Chấn Võ, em quên rồi à, chỗ chúng ta từng là cửa đầu tiên sáu nước đến dẹp loạn Uy. Tổ tiên và Thích tướng quân chiến đấu chống lại người Uy ở đây, để lại biết bao truyền thuyết nhiệt huyết!”
Nói đến đây, đôi mắt của Liễu Kim Sinh sáng bừng lên.
“Tất nhiên là em nhớ, đó là vinh quang của nhà họ Liễu chúng ta!”, Liễu Chấn Võ nói.
Liễu Kim Sinh gật đầu, cười hỏi: “Vậy đã bao lâu rồi em chưa đến Tứ Vệ sở?”
“Em...”
Liễu Chấn Võ im miệng. Tứ Vệ sở là cứ điểm kháng Uy năm xưa, bây giờ không trở thành địa điểm du lịch thì cũng thành khu phế tích. Đúng là ông ta đã lâu chưa đến đó.
Liễu Kim Sinh nói: “Năm đó Thích tướng quân đóng quân ở Lâm Giang Vệ, còn nhà họ Liễu chúng ta trú đóng ở Định Hải Vệ. Bên cạnh thành cổ Uy Viễn, có một cổ trại, nơi ấy từng là chỗ ở của tổ tiên nhà họ Liễu khi xưa”.
“Em biết nơi ấy, nó bị bỏ hoang”, Liễu Chấn Võ nói.
Liễu Kim Sinh cười nói:
“Anh cải tạo nó thành sòng bạc”.
“Hả?”, Liễu Chấn Võ kinh ngạc: “Sòng bạc?”
“Đưa cho Năm Lôi”, Liễu Kim Sinh nói thêm: “Nhưng Năm Lôi không biết cổ trại ấy thật ra là nơi Thích tướng quân từng thí nghiệm chiến trận, kết cấu kiến trúc của nó vốn là một trận pháp”.
Liễu Chấn Võ đã hiểu ý của Liễu Kim Sinh: “Ý của anh là trận pháp ở nơi đó vẫn còn tồn tại đến bây giờ?”
“Tuy không bằng lúc Thích tướng quân còn sống, nhưng cũng không yếu. Chỉ cần có ba mươi sáu cao thủ Hóa Kình canh giữ ở đó, cho dù là Đại Tông Sư cũng không chạy ra được”.
“Có trận pháp lợi hại như vậy ư?”, Liễu Chấn Võ vô cùng kinh hãi: “Nhưng mà ba mươi sáu cao thủ Hóa Kình thì biết đi đâu mà tìm? Gom hết tất cả các đệ tử và trưởng bối đang bế quan của nhà họ Liễu chúng ta lại cũng không đủ hai mươi ấy chứ?”
“Nhiều năm qua, trong số những đệ tử ngoại môn của nhà họ Liễu cũng không thiếu nhân tài, cộng thêm đồng đạo võ lâm anh mượn ở xung quanh cũng đủ rồi”.
Liễu Chấn Võ do dự: “Nhưng nếu bọn họ không đi thì sao?”
“Anh hiểu A Mai, chắc chắn bà ta sẽ đi tìm Năm Lôi, và chắc chắn có thể tìm được”.
“Nếu như vẫn không giữ chân được Lý Dục Thần thì làm sao?”
“Không, anh còn chôn một tấn thuốc nổ dưới mặt đất, lúc cần thiết sẽ có người cho nổ”.
Thấy Liễu Kim Sinh nheo mắt, trong ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo, Liễu Chấn Võ run rẩy, cảm giác sống lưng ớn lạnh.
Một tấn thuốc nổ, nếu cho nổ thì không một ai có thể sống sót, tất nhiên các thành viên tinh anh của nhà họ Liễu cũng sẽ trở thành con tốt thí.
Ông ta không biết anh họ mình lấy đâu ra nhiều thuốc nổ như vậy, nhà họ Liễu truyền thừa võ đạo, chưa bao giờ động đến mấy thứ đó.
Lẽ nào đó là thứ là cậu Na đến từ thủ đô đưa?
...
Lý Dục Thần đi theo chị Mai đi vào ngõ hẻm trong thành phố Dũng, tìm bốn, năm sòng bạc ngầm, chỉ nghe ngóng được tin tức của ông Năm Lôi, nghe nói ông Năm Lôi mới mở một sòng bạc ngầm ở gần núi Chiêu Bảo.
Bọn họ lập tức đi đến đó.
Đó là một dãy nhà dân cũ nát, còn sót lại một vài di tích kiến trúc từ thời xưa. Nhà cửa chen chúc, đường đi chằng chịt. Nhưng thoạt nhìn bị bỏ hoang đã lâu.
Thức thần của Lý Dục Thần quét nhanh qua một lượt, rồi anh vô thức nhíu mày.
Với quan hệ của chị Mai và Liễu Kim Sinh năm đó, lại thêm thế lực lớn của nhà họ Liễu ở thành phố Dũng, có lẽ Liễu Kim Sinh biết nơi này, cũng có thể liệu được hôm nay chị Mai sẽ đến đây.
Chị Mai đã rất nhiều năm chưa quay về đây, nơi này còn là căn cứ của Lan Môn hay không, người ở đây còn là người của Lan Môn hay không, đều rất khó nói.
Chị Mai không nghi ngờ sư môn của mình, Lý Dục Thần không thể không cẩn thận. Bản thân anh không sợ, nhưng cũng không cho phép chị Mai gặp nguy hiểm.
Lòng dạ con người Liễu Kim Sinh thâm sâu, không tin được.
Bồn tắm đã đầy nước, chị Mai cởi áo, bước vào trong bồn tắm. Từ bên trong nhìn ra, Lý Dục Thần ngoài cửa sổ đang ngẩn người nhìn chằm chằm bà ta. Tuy biết rõ là không nhìn được, chị Mai vẫn cảm thấy bất thường.
Bà ta nằm xuống, dựa vào thành bồn tắm. Nước từ từ chảy trên làn da, ấm nóng.
“Không phải nhìn được thật chứ?”
Thấy Lý Dục Thần vẫn chưa đi, còn đang lơ lửng ở đó nhìn chằm chằm ba ta, chị Mai có cảm giác mơ hồ.
“Nhóc thối! Cố ý phải không?”, chị Mai mắng một câu, vẻ mặt nở nụ cười xấu xa, đưa tay lấy điều khiển trên kệ bên bồn tắm, ấn một cái với tấm kính.
Tấm kính lóe lên, dường như có nước từ trên chảy qua. Chỉ là rất nhanh lại trở lại bình thường, người bên trong dường như không có cảm giác.
Nhưng Lý Dục Thần đứng bên ngoài, chỉ nhìn thấy tấm kính màu đen lóe lên, biến thành trong suốt. Sau đó nhìn thấy một cảnh tượng ướt át.
Chị Mai giơ một chân lên, hai tay nghịch nước, nhẹ nhàng vuốt lên chân.
Bà ta nở nụ cười tủm tỉm nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Lý Dục Thần quay đầu nhìn một cái, nếu lúc này trên ô cửa sổ nào đó của tòa nhà cao tầng phía xa có người lấy kính viễn vọng, hoặc là có người bò lên nóc nhà khu dân cư, hoặc là có máy bay không người lái bay qua, đều có thể nhìn rất rõ ràng mọi thứ bên trong cửa sổ.
Anh giơ tay vẫy nhẹ. Không khí lưu chảy, hình thành một bức tường không khí dao động trước tấm kính, tỏa ra ánh sáng hỗn loạn, như phủ thêm một lớp kính mờ.
Lần này, không những bên ngoài không nhìn được vào, bên trong cũng không nhìn ra được bên ngoài.
“Nhóc thối!”, chị Mai mắng một câu: “Lão nương không đẹp hả?”
Lúc này Lý Dục Thần bên ngoài cửa sổ đã biến mất, bóng hình lập tức xuất hiện ở một căn nhà dân cũ kỹ.
Hai người đàn ông ngồi trong nhà dân, đang cười ngốc nghếch trước máy tính. Trên máy tính là hình ảnh camera ướt át.
Họ bỗng nghe phía sau có người nói: “Xem nhiều là mất luôn mắt đấy”.
Hai người sợ hết hồn.
“Ai đó?”
Trong phòng rất tối, vì cửa sổ đều đã đóng lại.
Hai người dường như cũng phát hiện ra điều này, nhìn người trước mặt đột ngột xuất hiện như nhìn thấy ma.
Đợi khi nhìn rõ người đến, chính là người đàn ông đi cùng người phụ nữ trong camera giám sát, hai người mới thở nhẹ nhõm.
“Nói đi, ai phái các anh đến, ở đây làm gì?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Không, không ai cả, không làm gì hết”, một trong số họ trịnh trọng trả lời.
Một người khác nói: “Nhiều lời với hắn làm gì, xử lý là xong chuyện”.
Lý Dục Thần giơ tay chỉ vào mặt người đó. Hai con mắt trên mặt người đó đột nhiên từ trong hốc nhảy vọt ra.
“A!”
Anh ta ôm mắt kêu thảm thiết, kẽ giữa các ngón tay toàn là máu.
“Tôi đã nói, xem nhiều sẽ mất mắt mà”, Lý Dục Thần nói.
Người còn lại sợ đến hồn bay phách tán, nói: “Chúng tôi không cố ý xem, là Ngũ gia bảo chúng tôi theo dõi”.
“Ngũ gia là ai?”
“Ngũ gia là Ngũ gia, chúng tôi cũng không biết ông ta tên là gì, mọi người đều gọi ông ta là Ngũ gia”.
“Ông ta ở đâu?”
“Không, không biết. Không ai biết Ngũ gia ở đâu”.
“Các người liên lạc với ông ta bằng cách nào?”
“Đều là ông ta đến tìm chúng tôi, chúng tôi không biết liên lạc với ông ta thế nào”.
“Lần trước liên lạc là khi nào?”
“Hai tiếng trước, Ngũ gia bảo chúng tôi theo dõi nhất cử nhất động của căn phòng này”.
Lý Dục Thần không biết Ngũ gia này là ai. Nghe có vẻ không giống người của nhà họ Liễu. Nhà họ Liễu không cần phải thần bí với thuộc hạ như vậy, mà giống như người trong giang hồ.
Lý Dục Thần không hỏi gì thêm, hỏi cũng không có câu trả lời.
Anh vụt người rồi biến mất.
Chỉ là lúc biến mất, không gian dường như bị ép nhỏ lại, mọi thứ ở đây cũng biến thành bột vụn theo, chỉ còn lại một căn phòng trống rỗng.
Khi Lý Dục Thần xuất hiện trở lại trong phòng, chị Mai đã mặc quần áo xong.
“Tắm xong nhanh vậy à?”, Lý Dục Thần ngạc nhiên nói.
“Chưa nhìn đủ hả?”, chị Mai trừng mắt nhìn một cái.
“Tôi thì không sao, chỉ là không biết người khác nhìn đủ chưa thôi”, Lý Dục Thần nói.
“Cậu nói cái gì?”, chị Mai hơi sửng sốt, trên khuôn mặt lập tức như phủ lớp sương mờ, hiển nhiên đã nghe hiểu Lý Dục Thần đang nói gì.
Bà ta quay người đi mấy bước, dường như đang tính toán phương vị, lúc sang phải lúc sang trái, đến chỗ lệch về bên trái giữa căn phòng, ngồi xổm xuống, ngón tay móc thành vuốt, dùng lực mạnh, tóm lên một tấm sàn nhà, chỉ nhìn một cái liền cau mày nói:
“Nơi này được tu sửa lại rồi, tuy nhìn có vẻ giống y hệt trước đây, nhưng ám hiệu của Lan Môn không còn nữa”.
Chị Mai quay đầu, thấy Lý Dục Thần không nói gì, hỏi: “Cậu đã sớm biết rồi phải không?”
Lý Dục Thần nói: “Tôi vừa mới biết, cũng không bao lâu”.
“Có camera?”, chị Mai nhìn xung quanh, muốn tìm vị trí của camera.
Lý Dục Thần nói: “Không cần tìm nữa, tôi đã xử lý người trong phòng giám sát rồi”.
“Là Liễu Kim Sinh?”, chị Mai dường như không muốn tin.
Chương 630: Ngũ gia
Lý Dục Thần hiểu tâm trạng của bà ta. Bất luận Liễu Kim Sinh làm gì với Lan Môn, đều có liên quan đến bà ta. Vì vậy mà Lan Môn chịu tổn thất, bà ta cũng khó thoát trách nhiệm.
“Tôi không chắc chắn, họ nói là Ngũ gia, không biết Ngũ gia này có phải là người của nhà họ Liễu không”.
Chị Mai nghe thấy hai chữ “Ngũ gia”, vẻ mặt liền biến sắc, lập tức xông ra.
Đến dưới tầng, người phụ nữ lễ tân còn đang lướt điện thoại.
Chị Mai đi đến hỏi: “Mẫu đơn ở Hậu Sơn nở chưa?”
Người phụ nữ ngẩn người: “Cái gì?”
Chị Mai nói: “Mười mấy năm trước, tôi để cuốn sách ở đây, cô giúp tôi tìm xem có còn không?”
Người phụ nữ hỏi: “Sách gì?”
Chị Mai bỗng đưa tay tóm bóp cổ của cô ta, hỏi: “Cô không phải là người của Lan Môn, sao lại biết ám hiểu của chúng tôi? Ai dạy cô?”
Người phụ nữ ngạc niên, muốn phản kháng. Cô ta hiển nhiên cũng từng luyện võ, nhưng thân thủ kém xa chị Mai. Thử giãy dụa mấy cái, cũng không thể thoát ra, nên đành từ bỏ.
Chị Mai bóp mạnh thêm mấy phần, sắc mặt của cô ta trướng lên thành màu gan heo.
“Là... tôi là người của Lan Môn...”
“Của bên nhánh nào, thuộc đường khẩu của ai?”
“Ngũ... Ngũ gia...”
“Ông ta đâu?”
“Không, không biết, tôi chỉ phụ trách đợi người ở đây”.
“Đợi ai?”, chị Mai buông lỏng tay.
“Người phụ nữ ho khan hai tiếng, nói: “Đợi người nói ra ám hiệu Lan Môn giống như cô”.
“Cũng đặt cùng một căn phòng ư?”
“Đúng thế”.
“Sau đó làm gì?”
“Không làm gì hết, tôi không biết gì hết”.
Chị Mai bóp chặt tay, cô ta liền gãy cổ.
Sau đó quay người ra khỏi cửa lớn.
Lý Dục Thần nhìn thi thể của cô ta một cái, lắc đầu, vung tay, bụi nổi lên.
Anh đi theo chị Mai, hỏi: “Bây giờ đi đâu?”
Chị Mai nói: “Đi tìm Ngũ gia”.
“Ngũ gia là ai?”
“Kẻ suy đồi của Lan Môn!”
“Chị biết ông ta đang ở đâu ư?”
“Tôi không biết, nhưng Lan Môn ở thành phố Dũng, cũng chỉ có mấy nơi thôi”.
Chị Mai chặn một chiếc xe bên đường, nói địa chỉ, đi về hướng Nam thành phố.
Đến nơi, hai người lại đi thêm một đoạn, đến một cái miếu cũ. Đây là miếu của dân gian, không thờ phật bồ tát, mà thờ một số vị thần ở địa phương. Nhìn có vẻ ngôi miếu đã lâu không được chăm sóc, tượng thần bên trong bám đầy bụi.
Vừa đi vào, chị Mai lập tức trở nên cung kính, giống như đi đến Linh Sơn. Nhưng khi nhìn thấy mạng nhện trên trần nhà, sắc mặt trở nên khó coi.
“Sư phụ! Sư phu!”, chị Mai gọi.
“Sư phụ, người ở đâu? Đệ tử quay về đây!”
Ngôi miếu không lớn, tìm khắp một lượt, ngoại trừ tượng thần bằng đất sét bám đầy bụi bặm và mạng nhện, thì không có gì hết.
Lý Dục Thần khẽ động thần thức, cau mày.
Anh dừng lại trước một tượng thần trong đó, hỏi: “Chị Mai, tượng thần này, trước đây chị đã từng thấy chưa?”
Chị Mai ngẩn người, lắc đầu: “Cậu không nói thì tôi cũng không để ý, đúng là trước đây chưa thấy tượng này”.
Bà ta như đoán được điều gì, trong mắt lộ ra vẻ kinh sợ.
Lý Dục Thần cũng đoán được, vốn dĩ không muốn nhắc, nhưng cảm thấy vẫn nên nhắc thì hơn.
Anh giơ tay vuốt từ xa, đất sét trên tượng thần rơi xuống từng tảng, bên trong lại giấu một cái xác khô, có thể xác định là một cái xác phụ nữ.
Chị Mai bỗng cất giọng bi thương: “Sư phụ!”
Liền quỳ xuống, gục xuống dưới chân xác khô, khóc đau thương.
Lý Dục Thần không làm phiền bà ta. Lúc này, an ủi cũng vô ích, chỉ có thể để bà ta khóc, nếu không bi thương tích tụ trong cơ thể, lâu ngày sẽ thành bệnh.
Qua hồi lâu, chị Mai mới bìn tĩnh lại, tức giận nói: “Thù này không báo, thề không làm người!”
Lý Dục Thần giúp bà ta đào một hố sâu trong sân, chôn cất thi thể của sư phụ bà ta.
Chị Mai mới nói với anh, nơi này là tổng đà của Lan Môn ở thành phố Dũng. Lan Môn truyền thừa hỗn loạn, chi nhánh này của sư phụ bà ta xông pha nam bắc, cuối cùng định cư ở thành phố Dũng, đã tìm được nơi này.
Nơi này thờ phụng tổ sư gia của Lan Môn, ngụy trang thành thần linh dân gian, để tiện hoạt động.
Sư phụ của bà ta sống ở nơi này, mỗi ngày quét dọn, gần như rất ít ra ngoài.
Không ngờ lại chết ở đây, còn bị người ta giấu thi thể trong tượng đất.
Thậm chí Lý Dục Thần có thể nhìn ra, bà ta bị nhốt sống, chỉ là không nói với chị Mai thôi.
“Rốt cuộc Ngũ gia là ai?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Lôi lão ngũ, một tên cờ bạc, năm đó đã đánh bạc thua bị người ta truy giết, chạy đến thành phố Dũng, xin sư phụ tôi thu nhận. Sư phụ tôi niệm tình ông ta cũng xuất thân Lan đạo, liền cứu ông ta. Không ngờ, ông ta là đồ vô ơn!”
“Lôi lão ngũ này công phu thế nào?”
“Thiên thuật lợi hại, nhưng võ công bình thường, nếu không năm đó cũng sẽ không bị người ta truy giết”.
Lý Dục Thần nói: “Vậy sư phụ của chị chết hơi kỳ lạ. Tu vi đến cảnh giới nhất định, cho dù đã chết, cũng sẽ để lại chút gì đó. Tôi có thể đoán định, bà ấy là cao thủ, công phu cực cao, ít nhất cũng là bán bộ tông sư. Ở thành phố Dũng, không có nhiều người có thể giết được bà ấy”.
Chị Mai kinh ngạc: “Liễu Kim Sinh?”
Chương 631: Cậu Na đến từ thủ đô
Hố trong sân vừa mới được lấp không lâu, đất hãy còn mới.
Chị Mai quỳ trên mặt đất, nước mắt tuôn ra ào ào, rơi xuống mộ, ngấm vào trong đất.
Bà ta cứ tự trách mãi, nếu sư phụ bị Liễu Kim Sinh giết, vậy thì bà ta phải gánh vác ít nhất một nửa trách nhiệm.
Lý Dục Thần đành khuyên giải: “Bây giờ vẫn chưa có chứng cứ, tìm được ông Năm Lôi rồi tính sau”.
Chị Mai ngẩng đầu lên nhìn anh, hai mắt ngấn lệ, bà ta nói: “Nếu đúng là Liễu Kim Sinh, vậy thì cậu giúp tôi giết ông ta đi!”
Lý Dục Thần gật đầu, nói: “Được, tôi hứa với chị, dù hung thủ là ai thì tôi cũng nhất định sẽ giúp chị báo thù”.
Đối với Lý Dục Thần mà nói, giết Liễu Kim Sinh không khó, nhưng trước đó anh cần phải suy xét đến cảm nhận của chị Mai, dù gì cũng là người yêu cũ, lại từng có hôn ước với nhau, tuy có lẽ chị Mai bị lừa, nhưng con người là sinh vật sống tình cảm, đôi khi biết rõ là bị lừa nhưng sẽ không đòi lại lẽ công bằng, không phải là không muốn làm hại người kia, mà là không muốn xúc phạm đến tình cảm chân thành mà mình từng trao.
Bởi vậy, Lý Dục Thần chơi chiêu tiên lễ hậu binh, đến nhà họ Liễu đòi Hỏa Long châu, chỉ cần Liễu Kim Sinh không giở trò gian trá, anh cũng sẽ không làm khó dễ cho nhà họ Liễu. Ấy là anh nể mặt chị Mai.
Tất nhiên, anh đoán Liễu Kim Sinh chắc chắn giở trò. Vốn dĩ anh định đợi đến lúc đó để mà dạy cho ông ta một bài học.
Bây giờ vụ án Lan Môn phát sinh, giả như Liễu Kim Sinh thật sự hại chết sư phụ của chị Mai, đã thế còn ra tay tàn nhẫn, vậy thì Lý Dục Thần không cần kiêng dè gì nữa.
“Có thể tìm được Năm Lôi không?”, anh hỏi.
“Năm Lôi là con bạc chính hiệu, không rời sòng bạc được”, chị Mai trả lời.
“Nhưng mà thành phố Dũng to thế này, có biết bao nhiêu sòng bạc ngầm, biết tìm kiểu gì?”
“Tôi có cách”.
Chị Mai lau nước mắt, lại dập đầu với ngôi mộ lần nữa, nói: “Sư phụ, đệ tử nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng, báo thù cho sư phụ, băm vằm người hại sư phụ thành muôn mảnh!”
Nói xong, bà ta lại dập đầu với bức tượng ông tổ trong nhà rồi mới đi ra khỏi ngôi miếu đổ nát, đóng cửa miếu lại một cách cẩn thận.
...
Liễu Kim Sinh đang ngồi trên ghế nghỉ trong phòng luyện công, ông ta giơ tay lên quan sát kỹ.
Không lâu trước đây, trong đại hội võ lâm, cái tay này bị ninja Đông Doanh Itazura Kazuyoshi chém đứt lìa.
“Đúng là không có một tí dấu vết nào cả!”
Liễu Kim Sinh cảm thán, ông ta hỏi Liễu Chấn Võ bên cạnh: “Em nói xem, bí dược của nhà họ Liễu chúng ta liệu có được hiệu quả như thế này không?”
Liễu Chấn Võ lắc đầu: “Nối lại cánh tay bị cụt, nếu xử lý kịp thời thì cũng không khó lắm, nhưng nếu muốn nối lại kinh mạch và thần kinh giống hệt như trước thì gần như là bất khả thi. Nhất là những người luyện võ như chúng ta cực kỳ mẫn cảm với sự di chuyển của khí mạch, yêu cầu về độ nhạy cảm của thần kinh cũng khác với người bình thường, không thể để xảy ra bất kỳ sai sót nào”.
Liễu Kim Sinh gật đầu: “Đúng vậy, bí dược của nhà họ Liễu chỉ có thể nối lại xương và gân. Em đoán tên Lý Dục Thần ấy dùng cách gì? Cậu ta không phải là thần tiên thật đấy chứ?”
Liễu Chấn Võ cau mày, nói: “Hiển nhiên phương pháp cậu ta dùng đã không thể dùng hai chữ y thuật để miêu tả nữa, em tin cậu ta biết pháp thuật, nhưng em không tin trên đời này có thần tiên”.
“Nếu có thật thì sao?”
“Vậy thì cũng không thể là cậu ta được”.
“Tại sao? Có rất nhiều tin đồn về cậu ta rộ lên gần đây”, Liễu Kim Sinh nói.
Liễu Chấn Võ suy nghĩ, rồi ông ta vẫn lắc đầu, nói: “Thần tiên sẽ không rêu rao mình là con cháu nhà họ Lý, thần tiên sẽ không đính hôn với thiên kim nhà giàu, thần tiên sẽ không tham gia đại hội võ lâm. Em chưa từng nghe nói có thần tiên nào lại để ý đến những thứ hư danh ấy”.
“Vậy em nghĩ thần tiên quan tâm đến cái gì?”
“Em không biết. Chưa có ai từng trông thấy thần tiên”.
Liễu Kim Sinh than thở: “Đúng vậy, chưa một ai nhìn thấy thần tiên. Vậy em nói xem, anh có nên đưa món đồ ấy cho cậu ta không?”
Liễu Chấn Võ im lặng một lát, sau đó ông ta nói: “Anh à, em không hiểu tại sao anh phải thừa nhận chúng ta đang giữ nó?”
“Anh không thừa nhận thì cậu ta có thể tin sao?”, Liễu Kim Sinh mỉm cười: “Hơn nữa nếu anh không nhận thì sao lừa cậu ta mắc câu được? Cậu ta đã nói rồi đấy, tối nay cậu ta sẽ đến lấy”.
Liễu Chấn Võ nói với giọng khó hiểu: “Nhưng mà cậu ta rất mạnh, chúng ta cần gì phải tạo cho mình một cường địch? Nếu là em, em nhất quyết không thừa nhận, hoặc là dứt khoát lấy nó làm lợi thế về mặt tình cảm, đưa cho cậu ta”.
Liễu Kim Sinh lắc đầu, nói: “Chấn Võ, em không hiểu rồi. Cậu ta đi chung với A Mai, sớm muộn gì cũng sẽ biết chuyện của Lan Môn. Hơn nữa, bây giờ anh đang cần Thanh Long châu giải độc Thái Âm cho mình, đột phá cửa tiếp theo...”
Ông ta ngẩng đầu nhìn chữ “Võ” cứng cáp, mạnh mẽ trên bức tường trong phòng luyện công, ánh mắt trở nên u ám.
“Tông sư hàng đầu Nam Giang chỉ có thể là anh!”
“Nhưng mà”, Liễu Chấn Võ nhìn ánh mắt của Liễu Kim Sinh, bất giác run rẩy: “Anh à, nếu cậu ta không tìm được lại làm to chuyện lên thì sao??”
“Cậu ta sẽ tìm được”, Liễu Kim Sinh cười.
Liễu Chấn Võ khó hiểu ra mặt, ông ta không rõ tại sao Liễu Kim Sinh lại nói vậy.
Liễu Kim Sinh chỉ cười, không trả lời, đột nhiên ông ta hỏi: “Em cảm thấy cậu Na đến từ thủ đô thế nào?”
...
Mấy ngày trước, nhà họ Liễu nghênh đón một vị khách tôn quý – Na Nhữ An.
Nhà họ Na là một trong tứ đại gia ở thủ đô, tuy thực lực xếp cuối trong bốn gia tộc, nhưng dù sao cũng là ông lớn ở thủ đô, ngoài nhà họ Tiền ra thì những gia tộc quyền quý ở Nam Giang đều không dám trèo cao.
Nghe nói, cậu ấm Na Nhữ An này trước kia là con vợ lẽ, nhưng mà mấy năm trước người quản lý nhà họ Na Na Mạc Hòa chết, sau đó gia chủ Na Hi Nghiêu đột nhiên chỉ định Na Nhữ An – vốn cách một thế hệ – làm người thừa kế, có thể nói là quạ đen biến thành phượng hoàng chỉ sau một đêm.
Chương 632: Ai cũng muốn giết anh
Liễu Chấn Võ không biết tại sao Na Nhữ An lại bất ngờ đến chơi, nhà họ Liễu rất ít khi tiếp xúc với thế gia ở thủ đô. Nhưng nếu đối phương đã đến thì không thể không đón chào, thậm chí còn phải tiếp đãi theo tiêu chuẩn cao nhất.
Nhưng dù tiêu chuẩn tiếp đãi cao đến đâu thì Na Nhữ An cũng chỉ là vãn bối, vai vế không ngang bằng, Liễu Kim Sinh không cần ra mặt, theo nguyên tắc tiếp khách bằng vai bằng vế, đáng lẽ phải để vãn bối nhà họ Liễu, chẳng hạn như Liễu Húc, đón tiếp.
Chẳng qua, suy xét đến thực lực của nhà họ Na cùng với thân phận gia chủ tương lai của Na Nhữ An, cuối cùng để cho Liễu Chấn Võ đứng ra tiếp khách.
Liễu Chấn Võ là em họ của Liễu Kim Sinh, đồng thời cũng là người phụ trách thực tế mọi việc trong lẫn ngoài của nhà họ Liễu. Ông ta ra mặt là đã nể mặt quá rồi.
Nhưng Na Nhữ An vừa đến đã đòi gặp Liễu Kim Sinh, bảo là có chuyện quan trọng.
Na Nhữ An nói chuyện với Liễu Kim Sinh trong mật thất suốt một đêm, ngày hôm sau trời chưa sáng đã vội vàng rời đi.
Liễu Chấn Võ không biết bọn họ trao đổi cái gì, bởi vì ngay sau đó Liễu Kim Sinh bế quan ba ngày. Sau khi xuất quan thì cũng không nói gì cả, chỉ gọi ông Năm Lôi đến.
Kế tiếp thì Lý Dục Thần và Nhất Chi Mai đến.
Liễu Chấn Võ nói: “Anh, rốt cuộc cậu Na đã nói chuyện gì với anh?”
Liễu Kim Sinh trả lời: “Cậu Na nhắc đến một người, còn cho anh một món đồ”.
“Ai? Đồ gì?”
“Lý Dục Thần. Cùng với đồ vật có thể lấy mạng cậu ta”.
“Cậu Na có thù oán với thằng nhãi họ Lý ấy à?”
“Có thù oán hay không thì anh không biết, nhưng em nghĩ xem, Lý Dục Thần phách lối tuyên bố nhà họ Lý trở lại, mấy ông lớn ở thủ đô sao có thể ngồi yên?”
“Em hiểu rồi”, Liễu Chấn Vũ bỗng nói: “Năm xưa, sau khi nhà họ Lý bị diệt, nhà họ Na chiếm lấy vị trí của họ. Bây giờ nhà họ Lý trở về, nhà họ Na chắc chắn sẽ không vui. Vì vậy nhà họ Na muốn mượn tay chúng ta lấy mạng Lý Dục Thần”.
“Không, em sai rồi”, Liễu Kim Sinh cười nói: “Không chỉ nhà họ Na muốn lấy mạng của cậu ta, mà là tứ đại gia ở thủ đô đều muốn mạng của Lý Dục Thần”.
“Với năng lực của Lý Dục Thần, em sợ Năm Lôi không đánh lại được cậu ta”, Liễu Chấn Võ nói.
Liễu Kim Sinh lắc đầu, nói: “Năm Lôi là một kẻ vô dụng, đến cả Nhất Chi Mai ông ta cũng không làm gì được chứ nói gì đến Lý Dục Thần”.
“Vậy sao anh...”
“Ha ha”, Liễu Kim Sinh cười: “Năm Lôi chỉ là mồi thôi”.
“Mồi?”
“Chấn Võ, em quên rồi à, chỗ chúng ta từng là cửa đầu tiên sáu nước đến dẹp loạn Uy. Tổ tiên và Thích tướng quân chiến đấu chống lại người Uy ở đây, để lại biết bao truyền thuyết nhiệt huyết!”
Nói đến đây, đôi mắt của Liễu Kim Sinh sáng bừng lên.
“Tất nhiên là em nhớ, đó là vinh quang của nhà họ Liễu chúng ta!”, Liễu Chấn Võ nói.
Liễu Kim Sinh gật đầu, cười hỏi: “Vậy đã bao lâu rồi em chưa đến Tứ Vệ sở?”
“Em...”
Liễu Chấn Võ im miệng. Tứ Vệ sở là cứ điểm kháng Uy năm xưa, bây giờ không trở thành địa điểm du lịch thì cũng thành khu phế tích. Đúng là ông ta đã lâu chưa đến đó.
Liễu Kim Sinh nói: “Năm đó Thích tướng quân đóng quân ở Lâm Giang Vệ, còn nhà họ Liễu chúng ta trú đóng ở Định Hải Vệ. Bên cạnh thành cổ Uy Viễn, có một cổ trại, nơi ấy từng là chỗ ở của tổ tiên nhà họ Liễu khi xưa”.
“Em biết nơi ấy, nó bị bỏ hoang”, Liễu Chấn Võ nói.
Liễu Kim Sinh cười nói:
“Anh cải tạo nó thành sòng bạc”.
“Hả?”, Liễu Chấn Võ kinh ngạc: “Sòng bạc?”
“Đưa cho Năm Lôi”, Liễu Kim Sinh nói thêm: “Nhưng Năm Lôi không biết cổ trại ấy thật ra là nơi Thích tướng quân từng thí nghiệm chiến trận, kết cấu kiến trúc của nó vốn là một trận pháp”.
Liễu Chấn Võ đã hiểu ý của Liễu Kim Sinh: “Ý của anh là trận pháp ở nơi đó vẫn còn tồn tại đến bây giờ?”
“Tuy không bằng lúc Thích tướng quân còn sống, nhưng cũng không yếu. Chỉ cần có ba mươi sáu cao thủ Hóa Kình canh giữ ở đó, cho dù là Đại Tông Sư cũng không chạy ra được”.
“Có trận pháp lợi hại như vậy ư?”, Liễu Chấn Võ vô cùng kinh hãi: “Nhưng mà ba mươi sáu cao thủ Hóa Kình thì biết đi đâu mà tìm? Gom hết tất cả các đệ tử và trưởng bối đang bế quan của nhà họ Liễu chúng ta lại cũng không đủ hai mươi ấy chứ?”
“Nhiều năm qua, trong số những đệ tử ngoại môn của nhà họ Liễu cũng không thiếu nhân tài, cộng thêm đồng đạo võ lâm anh mượn ở xung quanh cũng đủ rồi”.
Liễu Chấn Võ do dự: “Nhưng nếu bọn họ không đi thì sao?”
“Anh hiểu A Mai, chắc chắn bà ta sẽ đi tìm Năm Lôi, và chắc chắn có thể tìm được”.
“Nếu như vẫn không giữ chân được Lý Dục Thần thì làm sao?”
“Không, anh còn chôn một tấn thuốc nổ dưới mặt đất, lúc cần thiết sẽ có người cho nổ”.
Thấy Liễu Kim Sinh nheo mắt, trong ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo, Liễu Chấn Võ run rẩy, cảm giác sống lưng ớn lạnh.
Một tấn thuốc nổ, nếu cho nổ thì không một ai có thể sống sót, tất nhiên các thành viên tinh anh của nhà họ Liễu cũng sẽ trở thành con tốt thí.
Ông ta không biết anh họ mình lấy đâu ra nhiều thuốc nổ như vậy, nhà họ Liễu truyền thừa võ đạo, chưa bao giờ động đến mấy thứ đó.
Lẽ nào đó là thứ là cậu Na đến từ thủ đô đưa?
...
Lý Dục Thần đi theo chị Mai đi vào ngõ hẻm trong thành phố Dũng, tìm bốn, năm sòng bạc ngầm, chỉ nghe ngóng được tin tức của ông Năm Lôi, nghe nói ông Năm Lôi mới mở một sòng bạc ngầm ở gần núi Chiêu Bảo.
Bọn họ lập tức đi đến đó.
Đó là một dãy nhà dân cũ nát, còn sót lại một vài di tích kiến trúc từ thời xưa. Nhà cửa chen chúc, đường đi chằng chịt. Nhưng thoạt nhìn bị bỏ hoang đã lâu.
Thức thần của Lý Dục Thần quét nhanh qua một lượt, rồi anh vô thức nhíu mày.