• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân (72 Viewers)

  • Chương 473-475

Chương 473: Làm hỏng quy tắc

Lý Dục Thần không vì hiểu lầm trước đó mà có suy nghĩ báo thù.

Anh vội đỡ người phụ nữ trước mặt dậy, lại vung nhẹ một làn gió mát, cũng kéo những người khác đứng lên, nói: “Mọi người không cần như vậy, tôi sẽ không thấy chết mà không cứu”.

Rồi đi vào trong phòng, nhìn một vòng, đầu tiên ngồi xuống trước người Nhị Mộc Đầu, lấy ra ngũ hành châm, cắm mấy châm cho Nhị Mộc Đầu.

Thực ra với Lý Dục Thần, âm tà nhập xương này rất đơn giản, chỉ là chuyện ra tay là khỏi bệnh.

Nhưng anh cũng không thể thể hiện quá thần dị, cho nên vẫn dùng châm pháp hút độc, trong mắt người bên cạnh, vẫn rất bình thường.

Trong lòng Diệp Chính Hồng khó chịu, nhưng ông ta không thể đắc tội với dân chúng trấn Lâm Hoang, hơn nữa ông ta cũng muốn xem, rốt cuộc Lý Dục Thần chữa bệnh kỳ lạ này như thế nào.

Khi ông ta nhìn thấy Lý Dục Thần lấy ra ngũ hành châm, trong mắt lóe lên tinh quang.

Khí đen trên người Nhị Mộc Đầu mất dần với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, nhanh chóng hồi phục trạng thái bình thường.

Mọi người kinh ngạc nhìn cảnh này, đúng là không dám tin đây là sự thật.

Ngay cả Diệp Chính Hồng cũng cảm thấy kinh ngạc, là một đại phu, ông ta rất hiểu cơ thể con người, bất kỳ tổn hại nào, cũng cần thời gian để hồi phục, huống hồ giống như Nhị Mộc Đầu, khí âm độc đã lan khắp toàn thân, thậm chí đã ăn mòn đến nội tạng và xương cốt.

Lý Dục Thần lại chỉ dựa vào mấy cây châm, khiến Nhị Mộc Đầu hồi phục nhanh như vậy.

Trừ phi là thần tiên, nếu không trong mắt Diệp Chính Hồng, việc này chắc chắn không phải là chuyện bình thường.

Đương nhiên ông ta sẽ không coi Lý Dục Thần là thần tiên, ánh mắt nhìn sang ngũ hành châm trong tay Lý Dục Thần.

Dựa vào trực giác của đại phu, ông ta biết đây không phải là châm bình thường, rất có thể là khí vật thần kỳ có công hiệu kỳ diệu trong truyền thuyết.

Ví dụ như giả tiên thần nông trong truyền thuyết, có thể biết hết dược tính bách thảo, người có được nó trăm loại độc không xâm nhập được.

Giả tiên: cây roi màu đỏ như son.

Cây châm trong tay thanh niên này có lẽ cũng là thần khí có thể đuổi được trăm loại độc.

Diệp Chính Hồng vô cùng ngưỡng mộ, trong lòng liền dâng lên khát vọng mãnh liệt kỳ lạ.

Lý Dục Thần chữa khỏi cho Nhị Mộc Đầu, bèn đến chữa cho lão mụn nhọt, rất nhanh, lão mụn nhọt cũng hồi phục khí sắc bình thường.

Cứ như vậy, không bao lâu, năm người được bê đến đều được chữa khỏi.

Sau đó, anh đến trước vợ chồng chạy xe bò đưa con gái đến chữa bệnh.

Người phụ nữ tỏ ra rất căng thẳng và kích động, cánh tay ôm con gái cũng đang run lên.

Lý Dục Thần cầm chân của cô bé, dùng ngũ hành châm đâm vào chân của cô bé, sau đó nhẹ nhàng xoay bóp trên vết thương.

Cái chân nhanh chóng tiêu sưng, máu tụ tím đen cũng tan, vết răng của rắn cắn vỡ ra cũng liền lại.

Chân của cô bé hồi phục trở lại như cũ, lại trở nên trắng tinh non mềm như ngó sen.

Sắc mặt của cô bé cũng trở lại bình thường như cái chân của cô bé.

Khí đen trên mặt tiêu tan, cũng không còn sưng nữa, cô bé bỗng mở to đôi mắt, khẽ gọi một tiếng: “Mẹ ơi!”

Người phụ nữ kích động ôm cô bé, thậm chí quên cả cảm ơn ân nhân cứu mạng, đợi khi cô ta nhớ ra, Lý Dục Thần đã quay người chữa trị cho những người bị thương khác.

Rất nhanh, tất cả người bị thương đều được chữa khỏi.

Lý Dục Thần cất ngũ hành châm, đứng ở đó, không nhiễm bụi trần.

Mọi người còn đang chìm trong sự thần kỳ vừa diễn ra, trong phòng rơi vào tĩnh lặng tạm thời.

Không biết là ai lên tiếng trước: “Đây mới là thần y thực sự!”

Lúc này mọi người mới định thần lại.

Người phụ nữ véo mạnh chồng của cô ta một cái, ông chồng vội lấy ra mấy tờ tiền giấy đầy nếp gấp vì cuộn lại từ trong túi áo cũ.

“Anh chàng này… cậu… đại phu…”, người đàn ông chạy xe bò rõ ràng không biết nên xưng hô với Lý Dục Thần thế nào: “Chúng tôi rất nghèo, không có nhiều tiền, chỉ có chút tấm lòng, mong cậu nhận cho”.

Anh ta dẫn đầu, những người khác cũng đều lấy tiền ra, có tiền chẵn, có tiền lẻ, còn có người lấy chiếc nhẫn trên tay ra, ồn ào hỗn loạn đưa đến trước mặt Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần vội xua tay: “Mọi người, đây chỉ là chuyện nhỏ, tôi không nhận tiền của mọi người đâu”.

Mọi người cố chấp muốn đưa, Lý Dục Thần lại khéo léo từ chối.

Diệp Chính Hồng bên cạnh bỗng nhiên nói: “Anh chàng này, cậu chữa khỏi bệnh cho mọi người, nếu không nhận chút tiền, thì sẽ làm mọi người lạnh lòng! Hơn nữa, việc này cũng không hợp quy tắc”.

Lý Dục Thần nghe hiểu, trọng điểm mà Diệp Chính Hồng muốn nói là câu cuối cùng – làm hỏng quy tắc.
Chương 474: Hỏi thăm

Anh không nhận tiền, bảo người khác nhận tiền thế nào đây?

Lý Dục Thần bất giác cười, nghĩ cũng đúng, hôm nay đến là có việc muốn nhờ người ta, không thể vừa đến đã đập bát cơm của người ta.

Bèn nói: “Thưa các vị, thực ra tôi cũng không phải bác sĩ gì, Diệp đại phu mới là bác sĩ, tôi chỉ vừa hay biết chữa bệnh của mọi người, chỉ là việc nhỏ thôi, vậy tôi xin nhận chút phí công lao, mỗi người mười đồng”.

Mọi người mới không tin lời của anh, đâu có chuyện trùng hợp như thế, chỉ biết chữa bệnh này. Trong mắt bọn họ, Lý Dục Thần chính là thần y.

Nhưng những hương dân chất phác cũng chấp nhận đề nghị của Lý Dục Thần, vậy là trong tay Lý Dục Thần có thêm mười mấy tờ tiền giấy mười đồng nhăn nếp gấp.

Các hương dân lần lượt ra về, chỉ còn lại hai người Diệp Chính Hồng và Lý Dục Thần.

Diệp Chính Hồng nhìn Lý Dục Thần nói: “Rốt cuộc cậu là ai? Tại sao đến trấn Lâm Hoang?”

Lúc này Lý Dục Thần mới lấy bức thư ra, nói: “Là Bạch Thạch chân nhân của đạo viện Vân Đài giới thiệu tôi đến, đây là thư của ông ấy viết”.

Diệp Chính Hồng ngẩn người, nhận lấy bức thư, mở ra xem, trên khuôn mặt thay bằng vẻ cười, cười ha ha nói: “Đúng là lũ lụt tràn vào miếu Long Vương, cậu Lý sớm nói là Bạch Thạch chân nhân giới thiệu đến, thì đâu đến mức hiểu lầm”.

Lý Dục Thần trực tiếp hỏi thẳng: “Diệp đại phu, tôi đến để hỏi thăm chuyện có liên quan đến phái Âm Sơn, không biết Diệp đại phu có manh mối gì không?”

Diệp Chính Hồng nói: “Tôi không phải người tu hành, không biết môn gì phái gì, cậu không nói, tôi cũng không biết có phái Âm Sơn này. Nhưng trong đầm hoang đúng là có ngọn núi tên là Âm Sơn. Trấn Lâm Hoang chúng tôi là thị trần gần đầm hoang nhất, cũng là con đường phải đi qua giữa đàm hoang đến trung nguyên Hoa Hạ. Đúng là có người từng xuất hiện trên thị trấn, tự xưng đến từ Âm Sơn, hơn nữa những người này rất cổ quái, có lẽ là người của phái Âm Sơn mà cậu nói”.

“Diệp đại phu biết vị trí cụ thể của Âm Sơn không?”

“Cụ thể thì tôi không rõ, nhưng có thể phán đoán từ hướng bọn họ đến, có lẽ là hướng Đông Nam trấn Lâm Hoang”, Diệp Chính Hồng nói: “Tôi từng nghe thợ săn trên trấn nói, cách hai trăm dặm có một ngọn núi suốt năm không thấy ánh mặt trời, không biết có phải là Âm Sơn mà cậu muốn tìm không”.

“Được, tôi đi xem sao, cảm ơn Diệp đại phu”, Lý Dục Thần cảm tạ nói.

Diệp Chính Hồng nói: “Tối nay cậu Lý nghỉ lại tệ xá đi, tôi biết người tu hành các cậu đi rất nhanh, nhưng đường núi hai trăm dặm cũng không dễ đi như vậy”.

Lý Dục Thần cười nói: “Không đâu, đợi tôi từ Âm Sơn về rồi lại đến làm phiền”.

Đang định đi, Diệp Chính Hồng bỗng ngăn lại nói: “Cậu Lý, hôm nay cậu đã cứu mạng nhiều người, tôi thay mặt hương thân phụ lão của trấn Lâm Hoang cảm ơn cậu. Nhưng cậu Lý đến Âm Sơn, chẳng may ở đây có người phát độc, thì phải làm thế nào? Cậu Lý liệu có thể….”

Ông ta nhìn Lý Dục Thần một cái, cười nói: “Tôi biết yêu cầu này hơi quá đáng, nhưng mạng người quan trọng, tôi cũng đành dày mặt. Cậu Lý có thể dạy tôi châm pháp giải độc thần kỳ của cậu không?”

Lý Dục Thần mỉm cười, sớm đã nhìn rõ tâm tư của Diệp Chính Hồng, cũng không vạch trần, chỉ nói:

“Châm pháp cũng không phải một hai ngày có thể học được, Diệp đại phu có lòng, sau này có cơ hội có thể giao lưu. Thế này đi, tôi để lại cho ông mấy viên thuốc, nếu có người tái phát, thì ông cho họ uống một viên”.

Diệp Chính Hồng nhận lấy viên thuốc của Lý Dục Thần đưa, nghi hoặc nói: “Thuốc này có thể chữa khỏi ư?”

“Làm sao, không tin tôi à?”

“Ồ, đương nhiên không phải. Cậu được Bạch Thạch chân nhân giới thiệu đến, Bạch Thạch chân nhân là cao nhân thế ngoại, chắc chắn cậu cũng vậy, tôi làm sao không tin chứ”.

Lý Dục Thần gật đầu nói: “Vậy thì được rồi. Nhưng trong mấy ngày, đã có nhiều người bị rắn cắn, ông không thấy kỳ lạ sao?”

Diệp Chính Hồng nói: “Người trong núi bị rắn cắn là chuyện thường. Nếu không tôi cũng sẽ không chuẩn bị sẵn thuốc chuyên trị rắn cắn. Chỉ là mấy hôm nay đúng là nhiều hơn cả. Hơn nữa những người này không phải bị cắn ở một chỗ, chỉ có thể nói là trùng hợp thôi”.

Lý Dục Thần lại cảm thấy không đơn giản là trùng hợp, nhưng anh không phải người bản địa, không hiểu tình hình, cũng không có quyền phát ngôn gì. Hơn nữa mục tiêu chính của anh là Âm Sơn, chuyện của trấn Lâm Hoang cũng lười quản nhiều.

Bèn cáo từ Diệp Chính Hồng rồi đi ra.

Diệp Chính Hồng nhìn bóng lưng Lý Dục Thần rời đi, trong mắt lộ ra vẻ không cam tâm.

Ông ta nhìn viên thuốc trong tay, đặt lên mũi ngửi, sau đó quay người vào cửa bên của cửa hàng, đi qua sân viện, đến khu của người nhà ở.

Ông ta mở cửa một gian nhà góc Tây Bắc, đi vào trong.

Trong nhà tối tăm, có một người ngồi trên bồ đoàn ở chính giữa, đối diện với bức tường, quay lưng ra cửa.

Diệp Chính Hồng cung kính gọi với bóng lưng người đó: “Thưa bố!”

Người đó phát ra giọng trầm thấp: “Con không ở ngoài trông coi, vào đây làm gì?”

“Thưa bố, hôm nay có một người vùng khác đến, là do Bạch Thạch chân nhân của Vân Đài Sơn giới thiệu đến, hỏi thăm vị trí của phái Âm Sơn”.

“Ồ? Người đó tìm phái Âm Sơn làm gì?”

“Con không biết, nhưng từ khẩu khí trong thư của Bạch Thạch viết cho con, người này có lai lịch không nhỏ, như muốn đến gây chuyện với phái Âm Sơn”.

“Đến Thập Vạn Đại Sơn tìm phái Âm Sơn gây chuyện?”, người đó liền cười lạnh lùng: “Trên đời còn có người không biết trời cao đất dày thế ư?”

“Thưa bố, người này trông có vẻ có chút bản lĩnh”.

Diệp Chính Hồng kể lại chuyện vừa xảy ra một lượt.
Chương 475: Âm Sơn

“Cậu ta dùng mấy cây kim châm đã giải được hết độc lan khắp toàn thân, về mặt y học thì không giải thích được, con thấy mấy cây châm mà cậu ta dùng vô cùng đặc biệt, không phải vàng không phải bạc, không biết làm từ chất liệu gì, có lẽ là bảo bối gì đó”.

“Ồ? Chẳng lẽ cậu ta là người của mạch y thánh trong truyền thuyết?”

“Mạch y thánh?”

“Ừm, đó là nguồn gốc truyền thừa y học Hoa Hạ, nghe nói mạch này không chỉ có y thuật thần kỳ, còn có rất nhiều dị bảo quý giá, còn dựa vào tu hành đạo của họ, có thể lấy y nhập thánh, trở thành y tiên”.

“Thần kỳ vậy sao? Ồ đúng rồi, đây là thuốc mà cậu ta để lại, nói là nếu có người tái phát, thì cho họ uống cái này”.

Diệp Chính Hồng đưa viên thuốc của Lý Dục Thần cho ông ta đến trước mặt bố của ông ta.

Bố ông ta nhận lấy, đặt lên mũi ngửi, mặt khẽ biến sắc, cầm một viên trong đó bỏ vào miệng.

Diệp Chính Hồng kinh ngạc nói: “Bố à, sao bố có thể lấy thân thử độc?”

Ai ngờ bố của ông ta cười lớn ha ha: “Trong thuốc này có linh khí, còn dồi dào hơn lục âm đan của phái Âm Sơn cho bố nhiều, đây là linh dược! Đây là linh dược đấy! Đây là cơ duyên phúc báo của Diệp Hoàng ta!”

Nói xong, rồi bỏ toàn bộ thuốc trong tay vào miệng.

“Bố à!”, Diệp Chính Hồng đang định ngăn lại: “Bố uống hết rồi, lỡ như có người tái phát độc rắn thì làm thế nào?”

“Hừ, đám ngu dân đó, chết thì chết, mạng của họ, làm sao có thể sánh với bố”, Diệp Hoàng nói.

“Bố à, vậy bố cũng để lại cho con một ít chứ!”

Diệp Chính Hồng hơi hối hận, sớm biết thì vừa nãy đã lén uống rồi.

Lại không tiện tranh cướp với bố của mình, chỉ có thể nóng ruột.

Diệp Hoàng trừng mắt với ông ta một cái, có vẻ không nỡ, nhưng vẫn lấy một viên ném cho Diệp Chính Hồng.

Diệp Chính Hồng nhận lấy viên này, trong lòng nhỏ máu, đúng là bố ruột không!

Nhưng vẫn tốt hơn là không có, ông ta vội nhét một viên thuốc vào miệng.

Một làn hương thơm thanh mát lan khắp miệng, ừng ực nuốt nước miếng vào họng, lục phủ ngũ tạng được dòng ấm áp gột rửa, toàn thân tràn đầy sức mạnh khó nói.

Lúc này, Diệp Hoàng, bố của ông ta đã ăn hết toàn bộ thuốc còn lại.

Diệp Chính Hồng thấy khuôn mặt của đỏ bừng, trong mắt có tia sáng như dã thú.

“Bố à, bố không sao chứ?”

“Mau, mau gọi dì nhỏ của con đến!”

“A, gọi dì nhỏ làm gì?”

“Đừng nhiều lời, mau đi gọi đi”.

Diệp Chính Hồng cảm thấy dưới bụng nổi lên khí sóng, toàn thân khó chịu. Ông ta bỗng hiểu bố bảo ông ta gọi dì nhỏ đến làm gì.

Ông ta ồ một tiếng, đang định đi, bỗng nghe Diệp Hoàng nói: “Gọi cả vợ con đến!”

Diệp Chính Hồng liền vấp chân, trong lòng nổi lên lửa giận mơ hồ.

Ông ta về phòng mình, với với vợ: “Bố gọi em đến phòng ông ấy một chuyến”.

Vợ ông ta đáp một tiếng rồi đi.

Diệp Chính Hồng nhìn cái hông ngúng nguẩy của vợ mình, bỗng cảm thấy buồn nôn.

Ông ta quay người, đến phòng của dì nhỏ, gõ cửa.

Dì nhỏ trẻ đẹp mở cửa cho ông ta.

Diệp Chính Hồng đi vào cửa, lật tay đóng cửa lại, lao đến như con sói đói, ôm lấy dì nhỏ, trong lòng nổi lên khoái cảm báo thù mãnh liệt.



Lý Dục Thần rời khỏi cửa hàng thuốc Bạch Vân, đến đầu phố, thì thấy một chiếc xe bò dừng bên đường.

Con bò già phủ phục dưới đất, vợ chồng đi xe bò và con gái của họ đứng bên cạnh xe bò, giống như đang đợi ai đó.

Vừa nhìn thấy Lý Dục Thần đi ra, họ có vẻ hơi ngại ngùng, muốn tiến lên, nhưng lại không dám.

Lý Dục Thần đi đến, thấy lạ nói: “Các người đang đợi tôi à?”

Người phụ nữ nhìn chồng mình một cái, muốn nói lại ngừng.

Người đàn ông nói: “Cậu Lý, vừa nãy thật xin lỗi cậu, chúng tôi mù mắt còn mắng cậu, cậu còn chữa khỏi chân cho con gái tôi, thật không biết nên làm thế nào để đáp lại cậu!”

Lý Dục Thần cười nói: “Không trách hai người, hai người đợi tôi chắc không phải để nói chuyện này chứ?”

Người phụ nữ nói: “Cậu chữa khỏi bệnh của con gái tôi, lại không nhận tiền, trong lòng chúng tôi thực sự áy áy, muốn mời cậu đến nhà tôi ăn bữa cơm, vừa hay nhà tôi săn được mấy con thỏ”.

Bé gái bên cạnh nói: “Thịt thỏ vô cùng thơm ngon!”

Nói xong lại xấu hổ cười.

Bây giờ khí sắc của cô bé đã rất tốt, khuôn mặt nhỏ đáng yêu, cười lên có hai núm đồng tiền, rất dễ thương.

Người đàn ông bổ sung nói: “Nhà tôi còn mấy bộ da chưa bán, cậu xem có dùng không, nếu dùng thì lấy đi”.

“Anh là thợ săn à?”, Lý Dục Thần hỏi.

“Đúng thế, nhà tôi mấy đời đều là thợ săn”, người đàn ông nói.

“Thông thường đi săn có đi xa không? Có quen thuộc núi gần đây không?”

“Núi trong vòng hai trăm dặm tôi đều quen thuộc, xa hơn nữa thì không dám đi, trong đầm hoang không chỉ có dã thú sâu trùng, nghe nói còn có yêu quái”.

“Vậy anh biết Âm Sơn ở đâu không?”

“Âm Sơn? Cậu nói là Đại Âm Sơn, hay là Tiểu Âm Sơn?”, người đàn ông hỏi.

“Còn có hai Âm Sơn à?”, Lý Dục Thần thấy kỳ lạ hỏi.

“Đại Âm Sơn ở hướng Tây Nam, Tiểu Âm Sơn ở hướng Đông Nam”.

“Có thể nói vị trí cụ thể cho tôi, và đặc trưng của núi không?”

“Bất kể là Đại Âm Sơn hay Tiểu Âm Sơn, đều vượt qua khu vực sắn bắn của tôi. Nhưng bố tôi có lẽ biết, hồi ông ấy còn trẻ, còn từng vào đầm hoang, từng gặp phải yêu quái!”

Khi anh ta nói đến bố mình, vẻ mặt đầy tự hào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom