-
Chương 369-370
Chương 369: Ma nữ
“Tôi vốn tưởng rằng là người nhà họ Na làm, cho nên thi triển pháp thuật trừng phạt bọn họ. Họ tưởng khu nhà có ma, bèn chuyển đi. Sau này tôi nghĩ lại, chắc chắn không đúng, ngay cả thuật pháp của tôi mà họ cũng không đối phó được, làm sao có thể khiến nhà họ Lý biến mất trong một đêm? Ít nhất bà Cung còn lợi hại hơn tôi”.
Lý Dục Thần cúi đầu trầm mặc.
Lời của con chồn không phải không có sơ hở, nhưng cơ bản là sự thật, một con chồn tinh, muốn sống sót cũng phải bịa chuyện, vì bịa chuyện ngay tại chỗ mà muốn hoàn hảo cũng không phải là chuyện dễ.
Giả như những lời con chồn nói là thật, thì hung thủ không phải là nhà họ Na, ít nhất không phải chủ mưu.
Mẹ của mình, cũng chính là thân phận bà Cung, sợ rằng là mấu chốt của chuyện này.
“Ông giả thần giả quỷ, ép người nhà họ Na đó chuyển đi, sợ rằng cũng không chỉ vì báo thù cho nhà họ Lý phải không?”, Lý Dục Thần bỗng hỏi.
“Sao tôi lại không phải báo thù cho nhà họ Lý? Bà Cung là ân nhân cứu mạng của tôi, lại điểm hóa tu hành của tôi, giúp tôi dựng nhà, ơn trọng như núi với tôi. Tôi bế quan đi ra, còn nghĩ mình đã tiến bộ, sau này có thể làm việc cho bà Cung, ai ngờ…”
Nói mãi nói mãi, con chồn cũng đau buồn nghẹn ngào thút thít.
Lý Dục Thần biết không phải do nó làm, thầm thở dài một tiếng, đúng là yêu vẫn có tình, tại sao con người lại không!
Con chồn bỗng chuyển sang vui mừng, nói: “Cậu chủ, cậu về rồi thì tốt, sau này khu nhà họ Lý lại có chủ nhân rồi. Cậu chủ biết thuật sấm sét, nhà của nhà họ Lý nhất định có thể báo. Nếu bà Cung biết con trai mình có bản lĩnh như vậy, nhất định rất vui”.
Lý Dục Thần yên lặng nghe con chồn nói xong, trong lòng đột nhiên lạnh lẽo.
Con chồn được bà Cung điểm hóa bước lên con đường tu hành, nhưng trên người nó ẩn chứa ma khí, nếu nó không giấu diếm chuyện gì khác, thì há chẳng phải là thuật pháp yêu tu mà bà Cung truyền cho nó mang theo công pháp ma đạo ư?
Lý Dục Thần sợ giật mình vì ý nghĩ của mình.
Nếu là thật, thì mẹ của mình, chẳng lẽ là ma nữ?
Anh bỗng nhớ đến những lời của bóng ma nhập lên người Viên Thế Kiệt ở Tiền Đường nói, sở dĩ nhà họ Lý diệt môn là vì đã giấu thứ không nên giấu và đã lấy người không nên lấy.
Lúc đó Lý Dục Thần còn cảm thấy kỳ lạ, bây giờ nghĩ lại, người không nên lấy này rất có thể chính là bà Cung – cũng là mẹ của mình.
Chẳng lẽ đây là câu chuyện tình yêu xà phòng cẩu huyết….
Công tử hào hoa phong nhã nổi tiếng thủ đô yêu một ma nữ xinh đẹp, để lấy lòng ma nữ, đã mời đầu bếp của ba mươi sáu khách sạn thủ đô làm một bàn ăn khiến sư phụ Vinh phải nói là yến tiệc sang trọng xa hoa cả đời. Ma nữ cảm động, từ đó lấy thân báo đáp, tình nguyện làm một người phàm. Kết quả dẫn đến ma giáo rửa máu thủ đô…
Lãng mạn thì lãng mạn thật, bi thảm cũng bi thảm thật, nếu viết thành tiểu thuyết, chắc chắn là câu chuyện cảm động lòng người.
Nhưng Lý Dục Thần không dám nghĩ tiếp.
Anh không hy vọng mẹ của mình là ma nữ.
“Nói tỉ mỉ chi tiết pháp môn tu hành của ông cho tôi nghe”, Lý Dục Thần nghiêm giọng nói.
Con chồn sợ giật mình, nhưng nó đã chắc chắn Lý Dục Thần là con trai của bà Cung, hơn nữa pháp lực cao cường, hơn nó rất nhiều, liền không hề che giấu nói ra công pháp.
Lý Dục Thần nghe xong, bất giác ngẩn người, chẳng lẽ mình đã đoán nhầm?
Khẩu quyết tu hành này là thuật nội đan đường đường chính chính, sau khi sửa đổi, trở nên phù hợp cho loài yêu tu hành thôi.
Hơn nữa rất rõ ràng, sửa đổi trong đó còn nhằm vào đặc điểm của con chồn này, khá là phù hợp với nó.
Có thể truyền pháp quyết như này, cho thấy người truyền pháp cũng là người đàng hoàng, hơn nữa tu vi cực kỳ cao, ngộ tình cực cao, mới có thể lấy yếu quyết kim đan đạo gia biến thành pháp môn yêu tu.
Lý Dục Thần thầm thở nhẹ nhõm.
Sau đó nhìn chằm chằm con chồn hỏi: “Thế ông còn từng học yêu pháp khác ở đâu không?”
Con chồn lắc đầu nói: “Không có”.
“Không phải chứ!”, Lý Dục Thần nói: “Ông nói hết quá trình tu hành những năm nay của ông cho tôi nghe, không được bỏ sót điểm nào, bỏ sót một điều, chắc chắn không khớp với tu vi hiện nay của ông, một khi tôi phát hiện ông lừa tôi, ông biết hậu quả rồi đấy”.
Chương 370: Mật thất
“Tôi biết, tôi biết”.
Con chồn gật đầu liên tục, kể chi tiết tỉ mỉ hết quá trình từ ban đầu, bà Cung điểm hóa thế nào, cho đến bế quan ở miếu Hoàng Đại Tiên mấy năm cho đến khi xuất quan.
Nhưng việc này đều không vấn đề.
Lý Dục Thần hỏi nó: “Sau đó thì sao?”
“Sau này, ban ngày tôi hưởng thụ hương hỏa trong miếu, buổi tối tu luyện ở khu nhà họ Lý. Cái đó…”, con chồn dùng móng vuốt xoa đầu, xấu hổ nói: “Khu nhà họ Lý phong thủy tốt, tốt hơn miếu nát của tôi nhiều. Dưới lòng đất có linh khí rất nồng đặc nổi lên, nhưng nhiều năm trôi qua, đã bị tôi hút sạch, he he he…”
Lý Dục Thần vừa nghe liền phát hiện không đúng.
Kết cấu phong thủy tốt đúng là có thể khóa linh xu, tụ linh khí, nhưng thông thường linh khí phân bố đều, cùng lắm là nơi có trận nhãn nồng đặc hơn một chút, làm sao lại từ dưới lòng đất bốc lên? Cũng chẳng phải nước suối.
“Linh khí mà ông nói, bốc ra từ đâu?”
“Ở dưới lòng đất của giếng trời nhĩ phòng đằng sau”.
“Dẫn tôi đi”.
Con chồn ngoan ngoãn dẫn Lý Dục Thần đi đến Nhĩ phòng bên cạnh chính phòng.
Ở giữa nhĩ phòng và chính phòng có một cái giếng trời nhỏ.
Con chồn nói, linh khí từ dưới lòng đất chỗ này nổi lên, cho nên lúc nó tu hành đều ngồi thiền trong giếng trời.
Vừa nãy Lý Dục Thần đã quan sát kết cấu phong thủy tổng thể của cả khu viện, nơi này không phải là trận nhãn linh xu, cho nên tuyệt đối không thể nào là linh khí phong thủy hội tụ.
Vậy chắc chắn là dưới đất có thứ gì.
Nhưng khi thần thức đảo quét, lại không phát hiện được gì.
Lý Dục Thần thấy lạ vô cùng, chẳng lẽ mình phán đoán sai?
Anh tin chắc mình đã học đạo nhiều năm như vậy, không đến nỗi chút chuyện này cũng phán đoán sai, cho nên nhất định là chưa phát hiện ra thứ gì đó.
Cầm ba cây châm ngũ hành, bắn nhẹ đi, hóa thành ba đường kiếm mang đâm vào lòng đất.
Lần này, anh phát hiện không đúng.
Dưới lòng đất ẩn chứa một trận pháp, hơn nữa có thứ gì như kết giới hình thành bức vách không gian.
Trận pháp thêm kết giới, vừa hay tránh được thần thức thông thường thăm dò một cách kỳ diệu.
Lý Dục Thần thu hồi ngũ hành châm, hỏi con chồn: “Ông ở đây nhiều năm như vậy, có biết dưới lòng đất có thứ gì như thông đạo hay mật thất không?”
“Có”, con chồn lập tức nói: “Tôi dẫn cậu đi”.
Thế là họ lại xuyên qua hành lang dài đến chái nhà phía Đông.
Theo bố trí của tứ hợp viện các gia đình lớn trước đây, chái nhà phía Đông phải là nơi ở của con trai gia chủ, trong hoàng cung cũng như vậy, cho nên nơi ở của thái tử được gọi là Đông Cung.
Quả nhiên, con chồn chỉ vào một căn phòng trong đó nói: “Cậu chủ, đây chính là nơi mà cậu ra đời”.
Lý Dục Thần không ngờ con chồn này lại đột nhiên nói ra câu này, không nhịn được nhìn một cái, nảy sinh tình cảm thân thiết, cũng khó hiểu kỳ lạ.
Tiếp tục đi về phía trước, lại đến ngoài hành lang, con chồn chỉ vào một bụi cỏ góc tường nói: “Ở đó có một cái lỗ, chui vào là được”.
Lý Dục Thần nhìn cái lỗ một cái, cũng miễn cường đủ cho con chồn có thể chui vào.
Đương nhiên anh có thể thi triền thuật co xương, nhưng hoàn toàn không cần thiết, vì mật thất dưới lòng đất không thể nào để một cái lỗ chỉ đủ cho con chuột chui ra chui vào.
Ở đây không có trận pháp, càng không có kết giới, cho nên thần thức quét qua, rất nhanh đã tìm được thông đạo nối liền với lỗ chuột.
Anh đi vào căn nhà bên cạnh, dịch chuyển tủ, tìm được cơ quan trên tường, sau khi khởi động, thì xuất hiện một cánh cửa, trong cánh cửa là thông đạo đi xuống dưới tối đen.
Con chuột nhìn mà thấy rất kỳ lạ, kêu nói: “Vãi, tôi ở đây mười mấy năm cũng không phát hiện ra ở đây có cửa, cậu chủ, cậu thật lợi hại!”
Lý Dục Thần đi vào thông đạo, đi xuống dưới hầm.
Dưới lòng đất có mấy căn phòng, rõ ràng có dấu vết bị người khác lật tung.
Xem ra mật thất này không hoàn toàn bí mật, đã có người phát hiện ra.
Nhưng có lẽ họ không tìm được thứ mà họ muốn tìm, nếu không bóng ma Tiền Đường đó cũng sẽ không cho rằng thứ đó nằm trong tay Lý Dục Thần.
Tìm kiếm toàn bộ mấy căn phòng một lượt, cũng không phát hiện ra có thứ gì phóng linh khí.
Quan trọng là anh không tìm được trận pháp và kết giới tương ứng với giếng trời bên trên.
“Tôi vốn tưởng rằng là người nhà họ Na làm, cho nên thi triển pháp thuật trừng phạt bọn họ. Họ tưởng khu nhà có ma, bèn chuyển đi. Sau này tôi nghĩ lại, chắc chắn không đúng, ngay cả thuật pháp của tôi mà họ cũng không đối phó được, làm sao có thể khiến nhà họ Lý biến mất trong một đêm? Ít nhất bà Cung còn lợi hại hơn tôi”.
Lý Dục Thần cúi đầu trầm mặc.
Lời của con chồn không phải không có sơ hở, nhưng cơ bản là sự thật, một con chồn tinh, muốn sống sót cũng phải bịa chuyện, vì bịa chuyện ngay tại chỗ mà muốn hoàn hảo cũng không phải là chuyện dễ.
Giả như những lời con chồn nói là thật, thì hung thủ không phải là nhà họ Na, ít nhất không phải chủ mưu.
Mẹ của mình, cũng chính là thân phận bà Cung, sợ rằng là mấu chốt của chuyện này.
“Ông giả thần giả quỷ, ép người nhà họ Na đó chuyển đi, sợ rằng cũng không chỉ vì báo thù cho nhà họ Lý phải không?”, Lý Dục Thần bỗng hỏi.
“Sao tôi lại không phải báo thù cho nhà họ Lý? Bà Cung là ân nhân cứu mạng của tôi, lại điểm hóa tu hành của tôi, giúp tôi dựng nhà, ơn trọng như núi với tôi. Tôi bế quan đi ra, còn nghĩ mình đã tiến bộ, sau này có thể làm việc cho bà Cung, ai ngờ…”
Nói mãi nói mãi, con chồn cũng đau buồn nghẹn ngào thút thít.
Lý Dục Thần biết không phải do nó làm, thầm thở dài một tiếng, đúng là yêu vẫn có tình, tại sao con người lại không!
Con chồn bỗng chuyển sang vui mừng, nói: “Cậu chủ, cậu về rồi thì tốt, sau này khu nhà họ Lý lại có chủ nhân rồi. Cậu chủ biết thuật sấm sét, nhà của nhà họ Lý nhất định có thể báo. Nếu bà Cung biết con trai mình có bản lĩnh như vậy, nhất định rất vui”.
Lý Dục Thần yên lặng nghe con chồn nói xong, trong lòng đột nhiên lạnh lẽo.
Con chồn được bà Cung điểm hóa bước lên con đường tu hành, nhưng trên người nó ẩn chứa ma khí, nếu nó không giấu diếm chuyện gì khác, thì há chẳng phải là thuật pháp yêu tu mà bà Cung truyền cho nó mang theo công pháp ma đạo ư?
Lý Dục Thần sợ giật mình vì ý nghĩ của mình.
Nếu là thật, thì mẹ của mình, chẳng lẽ là ma nữ?
Anh bỗng nhớ đến những lời của bóng ma nhập lên người Viên Thế Kiệt ở Tiền Đường nói, sở dĩ nhà họ Lý diệt môn là vì đã giấu thứ không nên giấu và đã lấy người không nên lấy.
Lúc đó Lý Dục Thần còn cảm thấy kỳ lạ, bây giờ nghĩ lại, người không nên lấy này rất có thể chính là bà Cung – cũng là mẹ của mình.
Chẳng lẽ đây là câu chuyện tình yêu xà phòng cẩu huyết….
Công tử hào hoa phong nhã nổi tiếng thủ đô yêu một ma nữ xinh đẹp, để lấy lòng ma nữ, đã mời đầu bếp của ba mươi sáu khách sạn thủ đô làm một bàn ăn khiến sư phụ Vinh phải nói là yến tiệc sang trọng xa hoa cả đời. Ma nữ cảm động, từ đó lấy thân báo đáp, tình nguyện làm một người phàm. Kết quả dẫn đến ma giáo rửa máu thủ đô…
Lãng mạn thì lãng mạn thật, bi thảm cũng bi thảm thật, nếu viết thành tiểu thuyết, chắc chắn là câu chuyện cảm động lòng người.
Nhưng Lý Dục Thần không dám nghĩ tiếp.
Anh không hy vọng mẹ của mình là ma nữ.
“Nói tỉ mỉ chi tiết pháp môn tu hành của ông cho tôi nghe”, Lý Dục Thần nghiêm giọng nói.
Con chồn sợ giật mình, nhưng nó đã chắc chắn Lý Dục Thần là con trai của bà Cung, hơn nữa pháp lực cao cường, hơn nó rất nhiều, liền không hề che giấu nói ra công pháp.
Lý Dục Thần nghe xong, bất giác ngẩn người, chẳng lẽ mình đã đoán nhầm?
Khẩu quyết tu hành này là thuật nội đan đường đường chính chính, sau khi sửa đổi, trở nên phù hợp cho loài yêu tu hành thôi.
Hơn nữa rất rõ ràng, sửa đổi trong đó còn nhằm vào đặc điểm của con chồn này, khá là phù hợp với nó.
Có thể truyền pháp quyết như này, cho thấy người truyền pháp cũng là người đàng hoàng, hơn nữa tu vi cực kỳ cao, ngộ tình cực cao, mới có thể lấy yếu quyết kim đan đạo gia biến thành pháp môn yêu tu.
Lý Dục Thần thầm thở nhẹ nhõm.
Sau đó nhìn chằm chằm con chồn hỏi: “Thế ông còn từng học yêu pháp khác ở đâu không?”
Con chồn lắc đầu nói: “Không có”.
“Không phải chứ!”, Lý Dục Thần nói: “Ông nói hết quá trình tu hành những năm nay của ông cho tôi nghe, không được bỏ sót điểm nào, bỏ sót một điều, chắc chắn không khớp với tu vi hiện nay của ông, một khi tôi phát hiện ông lừa tôi, ông biết hậu quả rồi đấy”.
Chương 370: Mật thất
“Tôi biết, tôi biết”.
Con chồn gật đầu liên tục, kể chi tiết tỉ mỉ hết quá trình từ ban đầu, bà Cung điểm hóa thế nào, cho đến bế quan ở miếu Hoàng Đại Tiên mấy năm cho đến khi xuất quan.
Nhưng việc này đều không vấn đề.
Lý Dục Thần hỏi nó: “Sau đó thì sao?”
“Sau này, ban ngày tôi hưởng thụ hương hỏa trong miếu, buổi tối tu luyện ở khu nhà họ Lý. Cái đó…”, con chồn dùng móng vuốt xoa đầu, xấu hổ nói: “Khu nhà họ Lý phong thủy tốt, tốt hơn miếu nát của tôi nhiều. Dưới lòng đất có linh khí rất nồng đặc nổi lên, nhưng nhiều năm trôi qua, đã bị tôi hút sạch, he he he…”
Lý Dục Thần vừa nghe liền phát hiện không đúng.
Kết cấu phong thủy tốt đúng là có thể khóa linh xu, tụ linh khí, nhưng thông thường linh khí phân bố đều, cùng lắm là nơi có trận nhãn nồng đặc hơn một chút, làm sao lại từ dưới lòng đất bốc lên? Cũng chẳng phải nước suối.
“Linh khí mà ông nói, bốc ra từ đâu?”
“Ở dưới lòng đất của giếng trời nhĩ phòng đằng sau”.
“Dẫn tôi đi”.
Con chồn ngoan ngoãn dẫn Lý Dục Thần đi đến Nhĩ phòng bên cạnh chính phòng.
Ở giữa nhĩ phòng và chính phòng có một cái giếng trời nhỏ.
Con chồn nói, linh khí từ dưới lòng đất chỗ này nổi lên, cho nên lúc nó tu hành đều ngồi thiền trong giếng trời.
Vừa nãy Lý Dục Thần đã quan sát kết cấu phong thủy tổng thể của cả khu viện, nơi này không phải là trận nhãn linh xu, cho nên tuyệt đối không thể nào là linh khí phong thủy hội tụ.
Vậy chắc chắn là dưới đất có thứ gì.
Nhưng khi thần thức đảo quét, lại không phát hiện được gì.
Lý Dục Thần thấy lạ vô cùng, chẳng lẽ mình phán đoán sai?
Anh tin chắc mình đã học đạo nhiều năm như vậy, không đến nỗi chút chuyện này cũng phán đoán sai, cho nên nhất định là chưa phát hiện ra thứ gì đó.
Cầm ba cây châm ngũ hành, bắn nhẹ đi, hóa thành ba đường kiếm mang đâm vào lòng đất.
Lần này, anh phát hiện không đúng.
Dưới lòng đất ẩn chứa một trận pháp, hơn nữa có thứ gì như kết giới hình thành bức vách không gian.
Trận pháp thêm kết giới, vừa hay tránh được thần thức thông thường thăm dò một cách kỳ diệu.
Lý Dục Thần thu hồi ngũ hành châm, hỏi con chồn: “Ông ở đây nhiều năm như vậy, có biết dưới lòng đất có thứ gì như thông đạo hay mật thất không?”
“Có”, con chồn lập tức nói: “Tôi dẫn cậu đi”.
Thế là họ lại xuyên qua hành lang dài đến chái nhà phía Đông.
Theo bố trí của tứ hợp viện các gia đình lớn trước đây, chái nhà phía Đông phải là nơi ở của con trai gia chủ, trong hoàng cung cũng như vậy, cho nên nơi ở của thái tử được gọi là Đông Cung.
Quả nhiên, con chồn chỉ vào một căn phòng trong đó nói: “Cậu chủ, đây chính là nơi mà cậu ra đời”.
Lý Dục Thần không ngờ con chồn này lại đột nhiên nói ra câu này, không nhịn được nhìn một cái, nảy sinh tình cảm thân thiết, cũng khó hiểu kỳ lạ.
Tiếp tục đi về phía trước, lại đến ngoài hành lang, con chồn chỉ vào một bụi cỏ góc tường nói: “Ở đó có một cái lỗ, chui vào là được”.
Lý Dục Thần nhìn cái lỗ một cái, cũng miễn cường đủ cho con chồn có thể chui vào.
Đương nhiên anh có thể thi triền thuật co xương, nhưng hoàn toàn không cần thiết, vì mật thất dưới lòng đất không thể nào để một cái lỗ chỉ đủ cho con chuột chui ra chui vào.
Ở đây không có trận pháp, càng không có kết giới, cho nên thần thức quét qua, rất nhanh đã tìm được thông đạo nối liền với lỗ chuột.
Anh đi vào căn nhà bên cạnh, dịch chuyển tủ, tìm được cơ quan trên tường, sau khi khởi động, thì xuất hiện một cánh cửa, trong cánh cửa là thông đạo đi xuống dưới tối đen.
Con chuột nhìn mà thấy rất kỳ lạ, kêu nói: “Vãi, tôi ở đây mười mấy năm cũng không phát hiện ra ở đây có cửa, cậu chủ, cậu thật lợi hại!”
Lý Dục Thần đi vào thông đạo, đi xuống dưới hầm.
Dưới lòng đất có mấy căn phòng, rõ ràng có dấu vết bị người khác lật tung.
Xem ra mật thất này không hoàn toàn bí mật, đã có người phát hiện ra.
Nhưng có lẽ họ không tìm được thứ mà họ muốn tìm, nếu không bóng ma Tiền Đường đó cũng sẽ không cho rằng thứ đó nằm trong tay Lý Dục Thần.
Tìm kiếm toàn bộ mấy căn phòng một lượt, cũng không phát hiện ra có thứ gì phóng linh khí.
Quan trọng là anh không tìm được trận pháp và kết giới tương ứng với giếng trời bên trên.
Bình luận facebook