Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
Chương 6: Chợ đồ cổ Tống Tiên Kiều
"Tuy rằng đây không phải là tẩu thuốc của Doãn Xương Hành, nhưng tốt xấu gì cũng lưu lại một ký hiệu... Anh nhìn chữ jb này, đây chính là ký hiệu, là nhãn hiệu..."
Kim Thần vẫn giữ nguyên dáng vẻ lãnh đạm: "Ông có chắc muốn năm ngàn tệ không!?"
Ông chủ quầy xuýt lên một tiếng, cười rạng rỡ.
Kim Thần quay đầu lại lạnh lùng nói: "Không mua, trả lại cho ông ta!"
Tăng Tiểu Khiết sững sờ, vẫn chưa kịp hiểu ra chuyện gì.
Vừa rồi rõ ràng Kim Thần nói toàn bộ Tống Tiên Kiều chỉ có tẩu thuốc này là đồ tốt, sao bây giờ lại không mua rồi?
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đặt tẩu thuốc xuống.
Tăng Tiểu Khiết có một cảm giác khó tả về người đàn ông chỉ vừa mới quen biết chưa đầy 20 phút này.
vietwriter.vn
"Ơ ơ ơ…"
"Sao phải như vậy, sao lại làm vậy chứ..."
Chủ quầy vội dịu giọng nói: "Có gì từ từ nói, có gì từ từ nói..."
"Người anh em, cậu xem, không nói đến tẩu thuốc, đầu lọc thuốc chạm vào có cảm giác như ngọc..."
"Tốt xấu gì cậu cũng nên trả giá cao hơn một chút..."
"Năm trăm tệ quá thấp rồi, thấp quá, tôi cũng không kiếm được bao nhiêu..."
"Dù sao cũng phải ăn cơm đúng không?"
Tay của Tăng Tiểu Khiết vẫn đang lơ lửng, chưa đặt tẩu thuốc xuống hoàn toàn, xoay người lại nhìn Kim Thần.
“Đầu lọc thuốc là ngọc không giả, màu sắc lộn xộn, trục của tẩu thuốc bị mòn nhiều, lớp xanh gỉ đồng bao phủ toàn bên ngoài”.
Kim Thần chậm rãi nói: "Ống hơi bị nghẽn, còn phải đi sửa lại”.
“Một tẩu thuốc như vậy nhiều nhất cũng chỉ có giá năm trăm tệ”.
“Nhiều hơn nữa thì tôi không cần”.
vietwriter.vn
Chỉ trong một câu nói ngắn gọn lạnh lùng của anh liền biến tẩu thuốc thành một thứ vô dụng, mấy người qua đường bên cạnh cũng gật đầu tán thành.
Tăng Tiểu Khiết có chút mơ hồ, trong lòng láng máng đoán được điều gì đó.
"Là anh ta muốn mặc cả?"
Sắc mặt của ông chủ trước mặt có chút khó coi, ngay cả nụ cười cũng khá gượng gạo, trong lòng chắc chắn là đang thầm chửi rủa.
Người thanh niên ăn mặc luộm thuộm này không chỉ là một người sành sỏi, thậm chí còn giỏi mặc cả.
Chỉ với một lần trả đã làm mình mất đến chín phần mười giá rồi.
Sau vài giây trì trệ, chủ quầy vẫn không bỏ cuộc, vẫn mời lại lần cuối, giọng điệu của ông ta trở nên nhã nhặn lạ thường.
Giơ ngón tay cái lên nói.
"Người anh em, cậu là người trong nghề, Hà Hầu Tử tôi đây coi như đã học hỏi được rồi..."
“Cậu xem, một ngày nắng nóng như thế này mà cậu với tôi đều muốn làm người hùng như thế thật không dễ dàng gì đúng không..."
"Đàn ông chúng ta thì không thành vấn đề gì, phơi càng đen càng rắn chắc nhưng cô chủ xinh đẹp này thì lại khác…"
"Nhìn đi, người đẹp này còn xinh đẹp hơn cả minh tinh trên truyền hình, mà trời nắng to như vậy, người ta còn không mang ô, lại phơi nắng lâu như vậy..."
"Để người đẹp phơi nắng như vậy, chúng ta thật có tội lớn lắm đấy, không phải sao? Dù gì Tống Tiên Kiều cũng là một trong mười chợ bán đồ cổ hàng đầu cả nước. Có rất nhiều minh tinh đến đây hàng năm, tôi cũng đã thấy qua không ít lần... "
"Nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy một người xinh đẹp như thế này".
Sau khi Tăng Tiểu Khiết nghe được điều này, trong lòng cô cảm thấy rất vui, rất hưởng thụ nó.
Ông chủ quầy này tên là Hà Hầu Tử rất biết cách ăn nói, lúc này cô định sẽ mua tẩu thuốc này.
Chỉ riêng điều đó đã đáng giá năm ngàn tệ.
Năm ngàn tệ vốn không là gì đối với cô.
Lúc này Kim Thần lạnh lùng nói: "Tẩu thuốc này trị giá năm trăm tệ, nhưng ông lại rất biết cách nói chuyện, trả thêm ba trăm tệ nữa vậy".
"Tám trăm tệ".
Một vài câu nói đã khiến Kim Thần phải thay đổi lời nói, điều này cho thấy Hà Hầu Tử này rất mồm mép, thậm chí những người qua đường bên cạnh đều cho rằng chủ quầy hàng rất giỏi kinh doanh.
Hai từ ‘tôi mua’ của Tăng Tiểu Khiết vừa đến bên miệng chưa kịp thốt ra đã bị lời nói của Kim Thần đè nén lại, trong lòng có chút không vui, đôi mắt phượng nhìn có một chút oán hận.
"Tôi chỉ đáng giá ba trăm tệ sao?"
Nhưng trong lòng Hà Hầu Tử bèn mừng thầm.
Hàng nghìn hàng vạn cách nhưng chiêu nịnh bợ vẫn là nhất.
Vốn dĩ đã có thể bán với giá năm trăm tệ, nhưng với một vài lời tốt đẹp lại được nâng lên thêm ba trăm tệ!
Sau khi con ngươi đảo đi đảo lại vài lần, giọng điệu của Hà Hầu Tử lại trở nên trầm xuống.
"Người anh em, thêm hai trăm nữa đi!"
"Một ngàn tệ. Với một ngàn tệ, cậu cũng không mua phải thiệt thòi, cũng không mua phải lừa lọc gì!"
"Cậu trả thêm hai trăm tệ đi, cậu xem cô chủ xinh đẹp này mặc toàn đồ hiệu nổi tiếng, cậu xem như chi thêm cho tôi hai trăm tệ tiền vất vả…"
"Cả hai đứa con của tôi đều đang học trung học..."
Gương mặt Kim Thần liền sa sầm lại, đôi mắt dài đen như đá Diệu Thạch lập tức nguội lạnh.
"Không cần, đi thôi!"
"Tôi mua!"
Gần như cùng lúc, Kim Thần và Tăng Tiểu Khiết đều lên tiếng.
Ánh mắt của Kim Thần liền ngưng lại!
Trong lòng Tăng Tiểu Khiết chợt thắt lại, cô khẽ cắn môi nói: "Tôi... xin lỗi..."
"Ông ta cũng không dễ dàng gì... cũng không bao nhiêu, chúng ta... mua đi".
Giọng nói êm tai thốt ra như dòng suối chảy từ khe núi, leng keng, đánh trúng vào tim Kim Thần.
Thấy Kim Thần không nói gì, cô chợt nhẹ nhõm, lấy trong túi ra một xấp tiền giấy màu đỏ mới tinh và đếm mười tờ.
"Tôi mua rồi, cám ơn".
Hà Hầu Tử cũng thở phào, từng lớp mồ hôi lấm tấm trên trán.
Cuối cùng cũng thành công mối làm ăn, kiếm được một ngàn tệ, lợi nhuận gấp 10 lần.
"Cảm ơn người đẹp, cảm ơn cô chủ".
"Cám ơn cậu, người anh em".
Kính cẩn lấy tiền bằng cả hai tay.
Ngay khi ông ta đang chuẩn bị nhận tiền thì nghe thấy một giọng nói như bí hơi vang lên từ bên cạnh.
"Hà Hầu Tử, mở cửa rồi à..."
"Hàng gì đáng giá một ngàn tệ vậy?"
Chủ quầy quay đầu lại nhìn, trên mặt tràn đầy ý cười, đôi mắt sáng rực lên.
Những người thích sưu tầm đồ cổ và người qua đường đang xem đều lần lượt quay đầu lại.
Liền nhìn thấy một người đàn ông cao to, khoảng ba mươi tuổi đang đứng đó.
Người đàn ông với khuôn mặt mập mạp, trông cực kỳ dữ tợn, trên tay trái treo một chuỗi vòng màu vàng sẫm, dưới ánh mặt trời phản chiếu giống như thủy tinh.
Trên tay phải, anh ta đang chơi một chuỗi hạt Mân Côi mười tám viên màu đỏ sẫm và trên ngón giữa của anh ta là một chiếc nhẫn ngọc màu đỏ bọc bạc.
Anh ta mặc chiếc áo ngắn tay của hãng Adidas, dưới chân mang một đôi dép tông và một dây chuyền vàng lớn 0,8 treo trên ngực.
Ở cuối sợi dây chuyền vàng, có một miếng ngọc hình vuông lớn bằng ngọc bích.
Nhìn toàn thân cho thấy là một ông chủ giàu có quê mùa.
Nhưng nhìn thấy người đàn ông này, chủ quầy hàng lập tức nở nụ cười, khom lưng lên tiếng chào hỏi: "Âyda, ông chủ Dư, chuyên gia Dư, đã lâu không gặp..."
Ông chủ Dư khịt mũi, ừm lên một tiếng, đôi mắt lồi của anh ta lồi lên cao, không kiêng nể nhìn chằm chằm vào Tăng Tiểu Khiết.
Người phụ nữ trước mặt xinh đẹp đến khó tin, mũi ngọc, mắt hạnh, miệng anh đào, vòng eo nhỏ nhắn đầy đặn với dáng người hoàn mỹ. Nhìn thấy Tăng Tiểu Khiết, Dư Thành Đô chỉ cảm thấy cuộc sống của mình thật uổng phí.
"Tuy rằng đây không phải là tẩu thuốc của Doãn Xương Hành, nhưng tốt xấu gì cũng lưu lại một ký hiệu... Anh nhìn chữ jb này, đây chính là ký hiệu, là nhãn hiệu..."
Kim Thần vẫn giữ nguyên dáng vẻ lãnh đạm: "Ông có chắc muốn năm ngàn tệ không!?"
Ông chủ quầy xuýt lên một tiếng, cười rạng rỡ.
Kim Thần quay đầu lại lạnh lùng nói: "Không mua, trả lại cho ông ta!"
Tăng Tiểu Khiết sững sờ, vẫn chưa kịp hiểu ra chuyện gì.
Vừa rồi rõ ràng Kim Thần nói toàn bộ Tống Tiên Kiều chỉ có tẩu thuốc này là đồ tốt, sao bây giờ lại không mua rồi?
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đặt tẩu thuốc xuống.
Tăng Tiểu Khiết có một cảm giác khó tả về người đàn ông chỉ vừa mới quen biết chưa đầy 20 phút này.
vietwriter.vn
"Ơ ơ ơ…"
"Sao phải như vậy, sao lại làm vậy chứ..."
Chủ quầy vội dịu giọng nói: "Có gì từ từ nói, có gì từ từ nói..."
"Người anh em, cậu xem, không nói đến tẩu thuốc, đầu lọc thuốc chạm vào có cảm giác như ngọc..."
"Tốt xấu gì cậu cũng nên trả giá cao hơn một chút..."
"Năm trăm tệ quá thấp rồi, thấp quá, tôi cũng không kiếm được bao nhiêu..."
"Dù sao cũng phải ăn cơm đúng không?"
Tay của Tăng Tiểu Khiết vẫn đang lơ lửng, chưa đặt tẩu thuốc xuống hoàn toàn, xoay người lại nhìn Kim Thần.
“Đầu lọc thuốc là ngọc không giả, màu sắc lộn xộn, trục của tẩu thuốc bị mòn nhiều, lớp xanh gỉ đồng bao phủ toàn bên ngoài”.
Kim Thần chậm rãi nói: "Ống hơi bị nghẽn, còn phải đi sửa lại”.
“Một tẩu thuốc như vậy nhiều nhất cũng chỉ có giá năm trăm tệ”.
“Nhiều hơn nữa thì tôi không cần”.
vietwriter.vn
Chỉ trong một câu nói ngắn gọn lạnh lùng của anh liền biến tẩu thuốc thành một thứ vô dụng, mấy người qua đường bên cạnh cũng gật đầu tán thành.
Tăng Tiểu Khiết có chút mơ hồ, trong lòng láng máng đoán được điều gì đó.
"Là anh ta muốn mặc cả?"
Sắc mặt của ông chủ trước mặt có chút khó coi, ngay cả nụ cười cũng khá gượng gạo, trong lòng chắc chắn là đang thầm chửi rủa.
Người thanh niên ăn mặc luộm thuộm này không chỉ là một người sành sỏi, thậm chí còn giỏi mặc cả.
Chỉ với một lần trả đã làm mình mất đến chín phần mười giá rồi.
Sau vài giây trì trệ, chủ quầy vẫn không bỏ cuộc, vẫn mời lại lần cuối, giọng điệu của ông ta trở nên nhã nhặn lạ thường.
Giơ ngón tay cái lên nói.
"Người anh em, cậu là người trong nghề, Hà Hầu Tử tôi đây coi như đã học hỏi được rồi..."
“Cậu xem, một ngày nắng nóng như thế này mà cậu với tôi đều muốn làm người hùng như thế thật không dễ dàng gì đúng không..."
"Đàn ông chúng ta thì không thành vấn đề gì, phơi càng đen càng rắn chắc nhưng cô chủ xinh đẹp này thì lại khác…"
"Nhìn đi, người đẹp này còn xinh đẹp hơn cả minh tinh trên truyền hình, mà trời nắng to như vậy, người ta còn không mang ô, lại phơi nắng lâu như vậy..."
"Để người đẹp phơi nắng như vậy, chúng ta thật có tội lớn lắm đấy, không phải sao? Dù gì Tống Tiên Kiều cũng là một trong mười chợ bán đồ cổ hàng đầu cả nước. Có rất nhiều minh tinh đến đây hàng năm, tôi cũng đã thấy qua không ít lần... "
"Nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy một người xinh đẹp như thế này".
Sau khi Tăng Tiểu Khiết nghe được điều này, trong lòng cô cảm thấy rất vui, rất hưởng thụ nó.
Ông chủ quầy này tên là Hà Hầu Tử rất biết cách ăn nói, lúc này cô định sẽ mua tẩu thuốc này.
Chỉ riêng điều đó đã đáng giá năm ngàn tệ.
Năm ngàn tệ vốn không là gì đối với cô.
Lúc này Kim Thần lạnh lùng nói: "Tẩu thuốc này trị giá năm trăm tệ, nhưng ông lại rất biết cách nói chuyện, trả thêm ba trăm tệ nữa vậy".
"Tám trăm tệ".
Một vài câu nói đã khiến Kim Thần phải thay đổi lời nói, điều này cho thấy Hà Hầu Tử này rất mồm mép, thậm chí những người qua đường bên cạnh đều cho rằng chủ quầy hàng rất giỏi kinh doanh.
Hai từ ‘tôi mua’ của Tăng Tiểu Khiết vừa đến bên miệng chưa kịp thốt ra đã bị lời nói của Kim Thần đè nén lại, trong lòng có chút không vui, đôi mắt phượng nhìn có một chút oán hận.
"Tôi chỉ đáng giá ba trăm tệ sao?"
Nhưng trong lòng Hà Hầu Tử bèn mừng thầm.
Hàng nghìn hàng vạn cách nhưng chiêu nịnh bợ vẫn là nhất.
Vốn dĩ đã có thể bán với giá năm trăm tệ, nhưng với một vài lời tốt đẹp lại được nâng lên thêm ba trăm tệ!
Sau khi con ngươi đảo đi đảo lại vài lần, giọng điệu của Hà Hầu Tử lại trở nên trầm xuống.
"Người anh em, thêm hai trăm nữa đi!"
"Một ngàn tệ. Với một ngàn tệ, cậu cũng không mua phải thiệt thòi, cũng không mua phải lừa lọc gì!"
"Cậu trả thêm hai trăm tệ đi, cậu xem cô chủ xinh đẹp này mặc toàn đồ hiệu nổi tiếng, cậu xem như chi thêm cho tôi hai trăm tệ tiền vất vả…"
"Cả hai đứa con của tôi đều đang học trung học..."
Gương mặt Kim Thần liền sa sầm lại, đôi mắt dài đen như đá Diệu Thạch lập tức nguội lạnh.
"Không cần, đi thôi!"
"Tôi mua!"
Gần như cùng lúc, Kim Thần và Tăng Tiểu Khiết đều lên tiếng.
Ánh mắt của Kim Thần liền ngưng lại!
Trong lòng Tăng Tiểu Khiết chợt thắt lại, cô khẽ cắn môi nói: "Tôi... xin lỗi..."
"Ông ta cũng không dễ dàng gì... cũng không bao nhiêu, chúng ta... mua đi".
Giọng nói êm tai thốt ra như dòng suối chảy từ khe núi, leng keng, đánh trúng vào tim Kim Thần.
Thấy Kim Thần không nói gì, cô chợt nhẹ nhõm, lấy trong túi ra một xấp tiền giấy màu đỏ mới tinh và đếm mười tờ.
"Tôi mua rồi, cám ơn".
Hà Hầu Tử cũng thở phào, từng lớp mồ hôi lấm tấm trên trán.
Cuối cùng cũng thành công mối làm ăn, kiếm được một ngàn tệ, lợi nhuận gấp 10 lần.
"Cảm ơn người đẹp, cảm ơn cô chủ".
"Cám ơn cậu, người anh em".
Kính cẩn lấy tiền bằng cả hai tay.
Ngay khi ông ta đang chuẩn bị nhận tiền thì nghe thấy một giọng nói như bí hơi vang lên từ bên cạnh.
"Hà Hầu Tử, mở cửa rồi à..."
"Hàng gì đáng giá một ngàn tệ vậy?"
Chủ quầy quay đầu lại nhìn, trên mặt tràn đầy ý cười, đôi mắt sáng rực lên.
Những người thích sưu tầm đồ cổ và người qua đường đang xem đều lần lượt quay đầu lại.
Liền nhìn thấy một người đàn ông cao to, khoảng ba mươi tuổi đang đứng đó.
Người đàn ông với khuôn mặt mập mạp, trông cực kỳ dữ tợn, trên tay trái treo một chuỗi vòng màu vàng sẫm, dưới ánh mặt trời phản chiếu giống như thủy tinh.
Trên tay phải, anh ta đang chơi một chuỗi hạt Mân Côi mười tám viên màu đỏ sẫm và trên ngón giữa của anh ta là một chiếc nhẫn ngọc màu đỏ bọc bạc.
Anh ta mặc chiếc áo ngắn tay của hãng Adidas, dưới chân mang một đôi dép tông và một dây chuyền vàng lớn 0,8 treo trên ngực.
Ở cuối sợi dây chuyền vàng, có một miếng ngọc hình vuông lớn bằng ngọc bích.
Nhìn toàn thân cho thấy là một ông chủ giàu có quê mùa.
Nhưng nhìn thấy người đàn ông này, chủ quầy hàng lập tức nở nụ cười, khom lưng lên tiếng chào hỏi: "Âyda, ông chủ Dư, chuyên gia Dư, đã lâu không gặp..."
Ông chủ Dư khịt mũi, ừm lên một tiếng, đôi mắt lồi của anh ta lồi lên cao, không kiêng nể nhìn chằm chằm vào Tăng Tiểu Khiết.
Người phụ nữ trước mặt xinh đẹp đến khó tin, mũi ngọc, mắt hạnh, miệng anh đào, vòng eo nhỏ nhắn đầy đặn với dáng người hoàn mỹ. Nhìn thấy Tăng Tiểu Khiết, Dư Thành Đô chỉ cảm thấy cuộc sống của mình thật uổng phí.