Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16
Chương 16: Tiền xu
Đồng xu trong tay Kim Thần là tiền tệ của Cục Bảo Phúc, chữ Bảo là chữ Mãn Châu, chữ Phúc là chữ Hán, giá không thấp.
Ngón tay anh búng nhẹ một cái, tiền xu Khang Hy bắn ra như bầu trời đêm, kèm theo tiếng kêu giòn giã.
Anh nhẹ nhàng xòe buông tay, tiền xu đang rơi xuống.
Anh lật lòng bàn tay, tiền xu hiện ra từ giữa ngón áp út, từ giữa ngón tay giữa chui vào lòng bàn tay, rồi lại từ giữa ngón cái nổi lên.
Thủ pháp linh hoạt điêu luyện khiến Chu Diểu ở một bên nhìn mà ngẩn người, sau đó tay Kim Thần rung lên, tiền xu lập tức rơi xuống.
Sắc mặt Kim Thần có chút khó coi, lặng lẽ nhặt tiền xu lên.
Chu Diểu đưa một đồng tiền xu cho Kim Thần.
“Anh Thần, anh xem đây là cái gì?””
“Không giống tiền đồng”.
Tiền xu trước mắt khác với tiền đồng, tiền đồng bên ngoài hình tròn, bên trong hình vuông, còn tiền xu này lại toàn hình tròn, cảm giác tay cũng khá nặng.
Hai mặt đồng tiền đen xì, không nhìn được chi tiết.
Ngón tay cái của Kim Thần ấn chặt vào một mặt tiền xu và chà sát mạnh, ừm một tiếng.
“Đồng xu bạc?”
Chu Diểu ghé đầu qua, nhẹ giọng nói: “Đồng đô la bạc?”
“Không phải đồng đô la bạc. Là tiền xu bằng bạc”.
“Có cần đun lên không?”
Kim Thần lắc đầu nói: “Tiền đồng có thể đun, tiền bạc không thể”.
“Đun lên lớp bóng sáng sẽ tan chảy, không có giá trị”.
“Lớp bóng sáng lâu năm mới có giá trị”.
Lần này Kim Thần tìm được tay áo của áo khoác len trong đống đồ bỏ đi rách nát, đặt đồng đô la bạc vào trong đó, bắt đầu từ từ chà sát.
Nước trong nồi nguội dần, từng đồng tiền đồng được Chu Diểu vớt lên, theo cách của Kim Thần, dùng bàn chải đánh răng nhẹ nhàng chà sạch.
Tổng cộng ba đồng tiền xu Thuận Trị, sáu đồng tiền xu Khang Hy, mười đồng tiền xu Càn Long, mười đồng tiền xu Ung Chính và mười một đồng tiền xu Gia Khánh.
Lúc này Kim Thần cũng dừng chà sát.
Tay từ từ xòe ra, một đồng tiền bạc đường kính mười lăm centimet lánh láp ánh bạc trong đêm.
Châu Diểu lại ghé qua, đọc ra chữ trên mặt chính của đồng bạc.
“Hướng Quân Châu Chương!”
“Là tiền quân lương của Chương Châu!”
Tiền quân lương Châu Chương trên đồng xu bạc là chữ phồn thể, chữ viết từ trái qua phải, nhưng không phải rất quy phạm.
Phía dưới hai chữ Châu và Quân là một hình ảnh.
Hình ảnh này hơi giống chữ ‘ngưu 牛’ thiếu một nét ngang phía dưới, còn có rất nhiều đường nét hỗn loạn quấn quanh chữ ‘ngưu’ bị thiếu nét.
Tuy những đường nét đó rất nhiều rất loạn, nhưng nhìn tổng thể lại rất thú vị.
Lật xem mặt sau của đồng bạc, bên trên là hai chữ Túc Vấn.
Dưới Túc Vấn còn có hai chữ thông hành!
Tiền quân lương Chương Châu!
Túc Văn thông hành!
Chu Diểu chỉ vào đồng xu bạc nói: “Anh Thần, cái này có giá trị không?”
“Ở thời dân quốc thì không có giá trị. Bây giờ thì có giá trị”.
“Chưa từng nhìn thấy loại đồng xu bạc này trong Tống Tiên Kiều”.
“Loại đồng xu bạc này không nên xuất hiện ở Ba Thục (Tứ Xuyên)”.
Kim Thần nói ra những lời này nhẹ nhàng như mây gió, Chu Diểu bên cạnh ngẩn người đứng một hồi, lặng lẽ cúi đầu.
“Anh hiểu biết nhiều thật”.
Trên mặt đất còn lại hơn một trăm đồng tiền đồng, Kim Thần lướt nhìn, cuối cùng vẫn nhặt lên ném vào trong nồi.
Những đồng tiền đồng này bao hàm từ Thuận Trị đến Tuyên Thống (Phổ Nghi), đều do cục Tứ Xuyên chế tạo.
Vào triều Thanh, các tỉnh đều có cơ quan chế tạo tiền xu, đa số tiền xu của cục Tứ Xuyên chế tạo đều là phổ thông, trọng lượng không giống nhau, tồn tại rộng khắp, giá trị trên thị trường cũng không cao, cơ bản không có giá trị sưu tập.
Đến thời Quang Tự, du nhập kỹ thuật phương Tây, tiền xu trên thị trường được thay thế bằng tiền xu làm bằng máy móc, cũng chính là đồng xu nhỏ không có lỗ.
Đến đời hoàng đế Tuyên Thống cuối cùng, chế tạo tiền xu đã không có được lợi gì, được thay thế bằng tiền xu làm bằng máy.
Chỉ có cục Bảo Tuyên từng chế tạo một loại tiền xu nhỏ, tiền nặng, được gọi là tiểu Tuyên Thống.
Tiền xu lỗ vuông bắt đầu từ khi Hoàng Đế thống nhất sáu nước, thống nhất văn tự, thống nhất đơn vị đo lường và thống nhất đúc tạo đồng tiền xu hai chữ Lưỡng Ban cho đến đồng xu Tuyên Thống chính thức kết thúc, lịch sử hơn hai ngàn năm, xuyên qua cả lịch sử Thần Châu, cũng thuộc loại độc nhất vô nhị trên thế giới.
Bọn họ thu dọn tiền xu xong cũng là nửa đêm.
Trong vùng đầm lầy vang lên tiếng ếch kêu, có thể nghe thấy rõ ràng trong đêm tối tĩnh mịch.
Nhà Tam Oa Tử bên cạnh lại truyền đến tiếng gào như mổ heo.
Hai loại tiếng rên rỉ gầm gừ càng lúc càng lớn, cùng với tiếng cót két của chiếc giường đơn sơ, còn có tiếng thở hổn hển của vợ Tam Oa Tử.
“Anh Thần, trạm thu mua phế liệu của chúng ta còn được mở tiếp không?”
Trong căn phòng hẹp, Chu Diểu yên lặng nằm trên giường, đôi đồng tử đen lóe nhẹ lên trong bóng tối.
Kim Thần thẫn thờ hút thuốc, nhẹ giọng nói: “Có mở hay không cũng không sao”.
“Cậu muốn mở không?”
Trong bóng tối, Chu Diểu quay đầu nhìn Kim Thần, thấp giọng nói:
“Em không biết”.
Dừng một lúc, Chu Diểu lại nói.
“Anh Ngạo biết nấu ăn, còn nấu rất ngon, kinh doanh cửa hàng ăn đêm rất đông khách”.
“Anh thông minh, hiểu biết nhiều hơn bọn em”.
“Em, ngay cả tiểu học mà em cũng chưa học hết…”
“Từ núi Đế Đô ra đến nay, ngay cả đường Xuân Hy mà em cũng chưa đi qua mấy lần, ngày này làm bạn với hàng phế liệu cũ nát….”
“Trạm thu mua phế liệu không mở nữa, em không biết em còn có thể làm gì?”
Kim Thần ngước nhìn trần nhà cũ nát, lặng lẽ nói: “Cậu muốn mở thì tiếp tục mở”.
Châu Diểu thấp giọng nói: “Em tàn phế, không có hy vọng lớn gì. Em chỉ muốn giống như Hầu đồng nát, thu mua đồng nát kiếm được một căn nhà”.
“Đến lúc đó em kiếm được tiền, về quê, xây một căn biệt thự cho mấy anh em bọn em, rồi tìm Á Á và Bối Bối”.
“Mấy anh em chúng em ngày ngày ở bên nhau, cả đời không chia cách”.
Trong căn phòng ẩm ướt bốc mùi hôi, Kim Thần yên lặng nằm bất động, khoang mắt hơi ướt.
Câu hỏi của Chu Diểu, mình không thể trả lời.
Cũng không biết qua bao lâu, Chu Diểu lật người quay lưng lại với Kim Thần, miệng vẫn nhẹ giọng nói mê: “Anh Thần, em nhớ anh Đan”.
“Em nhớ Á Á…”
“Em nhớ Bối Bối…”
“Em nhớ núi Đế Đô, nhớ nhà của bọn em…”
Đồng xu trong tay Kim Thần là tiền tệ của Cục Bảo Phúc, chữ Bảo là chữ Mãn Châu, chữ Phúc là chữ Hán, giá không thấp.
Ngón tay anh búng nhẹ một cái, tiền xu Khang Hy bắn ra như bầu trời đêm, kèm theo tiếng kêu giòn giã.
Anh nhẹ nhàng xòe buông tay, tiền xu đang rơi xuống.
Anh lật lòng bàn tay, tiền xu hiện ra từ giữa ngón áp út, từ giữa ngón tay giữa chui vào lòng bàn tay, rồi lại từ giữa ngón cái nổi lên.
Thủ pháp linh hoạt điêu luyện khiến Chu Diểu ở một bên nhìn mà ngẩn người, sau đó tay Kim Thần rung lên, tiền xu lập tức rơi xuống.
Sắc mặt Kim Thần có chút khó coi, lặng lẽ nhặt tiền xu lên.
Chu Diểu đưa một đồng tiền xu cho Kim Thần.
“Anh Thần, anh xem đây là cái gì?””
“Không giống tiền đồng”.
Tiền xu trước mắt khác với tiền đồng, tiền đồng bên ngoài hình tròn, bên trong hình vuông, còn tiền xu này lại toàn hình tròn, cảm giác tay cũng khá nặng.
Hai mặt đồng tiền đen xì, không nhìn được chi tiết.
Ngón tay cái của Kim Thần ấn chặt vào một mặt tiền xu và chà sát mạnh, ừm một tiếng.
“Đồng xu bạc?”
Chu Diểu ghé đầu qua, nhẹ giọng nói: “Đồng đô la bạc?”
“Không phải đồng đô la bạc. Là tiền xu bằng bạc”.
“Có cần đun lên không?”
Kim Thần lắc đầu nói: “Tiền đồng có thể đun, tiền bạc không thể”.
“Đun lên lớp bóng sáng sẽ tan chảy, không có giá trị”.
“Lớp bóng sáng lâu năm mới có giá trị”.
Lần này Kim Thần tìm được tay áo của áo khoác len trong đống đồ bỏ đi rách nát, đặt đồng đô la bạc vào trong đó, bắt đầu từ từ chà sát.
Nước trong nồi nguội dần, từng đồng tiền đồng được Chu Diểu vớt lên, theo cách của Kim Thần, dùng bàn chải đánh răng nhẹ nhàng chà sạch.
Tổng cộng ba đồng tiền xu Thuận Trị, sáu đồng tiền xu Khang Hy, mười đồng tiền xu Càn Long, mười đồng tiền xu Ung Chính và mười một đồng tiền xu Gia Khánh.
Lúc này Kim Thần cũng dừng chà sát.
Tay từ từ xòe ra, một đồng tiền bạc đường kính mười lăm centimet lánh láp ánh bạc trong đêm.
Châu Diểu lại ghé qua, đọc ra chữ trên mặt chính của đồng bạc.
“Hướng Quân Châu Chương!”
“Là tiền quân lương của Chương Châu!”
Tiền quân lương Châu Chương trên đồng xu bạc là chữ phồn thể, chữ viết từ trái qua phải, nhưng không phải rất quy phạm.
Phía dưới hai chữ Châu và Quân là một hình ảnh.
Hình ảnh này hơi giống chữ ‘ngưu 牛’ thiếu một nét ngang phía dưới, còn có rất nhiều đường nét hỗn loạn quấn quanh chữ ‘ngưu’ bị thiếu nét.
Tuy những đường nét đó rất nhiều rất loạn, nhưng nhìn tổng thể lại rất thú vị.
Lật xem mặt sau của đồng bạc, bên trên là hai chữ Túc Vấn.
Dưới Túc Vấn còn có hai chữ thông hành!
Tiền quân lương Chương Châu!
Túc Văn thông hành!
Chu Diểu chỉ vào đồng xu bạc nói: “Anh Thần, cái này có giá trị không?”
“Ở thời dân quốc thì không có giá trị. Bây giờ thì có giá trị”.
“Chưa từng nhìn thấy loại đồng xu bạc này trong Tống Tiên Kiều”.
“Loại đồng xu bạc này không nên xuất hiện ở Ba Thục (Tứ Xuyên)”.
Kim Thần nói ra những lời này nhẹ nhàng như mây gió, Chu Diểu bên cạnh ngẩn người đứng một hồi, lặng lẽ cúi đầu.
“Anh hiểu biết nhiều thật”.
Trên mặt đất còn lại hơn một trăm đồng tiền đồng, Kim Thần lướt nhìn, cuối cùng vẫn nhặt lên ném vào trong nồi.
Những đồng tiền đồng này bao hàm từ Thuận Trị đến Tuyên Thống (Phổ Nghi), đều do cục Tứ Xuyên chế tạo.
Vào triều Thanh, các tỉnh đều có cơ quan chế tạo tiền xu, đa số tiền xu của cục Tứ Xuyên chế tạo đều là phổ thông, trọng lượng không giống nhau, tồn tại rộng khắp, giá trị trên thị trường cũng không cao, cơ bản không có giá trị sưu tập.
Đến thời Quang Tự, du nhập kỹ thuật phương Tây, tiền xu trên thị trường được thay thế bằng tiền xu làm bằng máy móc, cũng chính là đồng xu nhỏ không có lỗ.
Đến đời hoàng đế Tuyên Thống cuối cùng, chế tạo tiền xu đã không có được lợi gì, được thay thế bằng tiền xu làm bằng máy.
Chỉ có cục Bảo Tuyên từng chế tạo một loại tiền xu nhỏ, tiền nặng, được gọi là tiểu Tuyên Thống.
Tiền xu lỗ vuông bắt đầu từ khi Hoàng Đế thống nhất sáu nước, thống nhất văn tự, thống nhất đơn vị đo lường và thống nhất đúc tạo đồng tiền xu hai chữ Lưỡng Ban cho đến đồng xu Tuyên Thống chính thức kết thúc, lịch sử hơn hai ngàn năm, xuyên qua cả lịch sử Thần Châu, cũng thuộc loại độc nhất vô nhị trên thế giới.
Bọn họ thu dọn tiền xu xong cũng là nửa đêm.
Trong vùng đầm lầy vang lên tiếng ếch kêu, có thể nghe thấy rõ ràng trong đêm tối tĩnh mịch.
Nhà Tam Oa Tử bên cạnh lại truyền đến tiếng gào như mổ heo.
Hai loại tiếng rên rỉ gầm gừ càng lúc càng lớn, cùng với tiếng cót két của chiếc giường đơn sơ, còn có tiếng thở hổn hển của vợ Tam Oa Tử.
“Anh Thần, trạm thu mua phế liệu của chúng ta còn được mở tiếp không?”
Trong căn phòng hẹp, Chu Diểu yên lặng nằm trên giường, đôi đồng tử đen lóe nhẹ lên trong bóng tối.
Kim Thần thẫn thờ hút thuốc, nhẹ giọng nói: “Có mở hay không cũng không sao”.
“Cậu muốn mở không?”
Trong bóng tối, Chu Diểu quay đầu nhìn Kim Thần, thấp giọng nói:
“Em không biết”.
Dừng một lúc, Chu Diểu lại nói.
“Anh Ngạo biết nấu ăn, còn nấu rất ngon, kinh doanh cửa hàng ăn đêm rất đông khách”.
“Anh thông minh, hiểu biết nhiều hơn bọn em”.
“Em, ngay cả tiểu học mà em cũng chưa học hết…”
“Từ núi Đế Đô ra đến nay, ngay cả đường Xuân Hy mà em cũng chưa đi qua mấy lần, ngày này làm bạn với hàng phế liệu cũ nát….”
“Trạm thu mua phế liệu không mở nữa, em không biết em còn có thể làm gì?”
Kim Thần ngước nhìn trần nhà cũ nát, lặng lẽ nói: “Cậu muốn mở thì tiếp tục mở”.
Châu Diểu thấp giọng nói: “Em tàn phế, không có hy vọng lớn gì. Em chỉ muốn giống như Hầu đồng nát, thu mua đồng nát kiếm được một căn nhà”.
“Đến lúc đó em kiếm được tiền, về quê, xây một căn biệt thự cho mấy anh em bọn em, rồi tìm Á Á và Bối Bối”.
“Mấy anh em chúng em ngày ngày ở bên nhau, cả đời không chia cách”.
Trong căn phòng ẩm ướt bốc mùi hôi, Kim Thần yên lặng nằm bất động, khoang mắt hơi ướt.
Câu hỏi của Chu Diểu, mình không thể trả lời.
Cũng không biết qua bao lâu, Chu Diểu lật người quay lưng lại với Kim Thần, miệng vẫn nhẹ giọng nói mê: “Anh Thần, em nhớ anh Đan”.
“Em nhớ Á Á…”
“Em nhớ Bối Bối…”
“Em nhớ núi Đế Đô, nhớ nhà của bọn em…”
Last edited: