Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 155
Vì thường xuyên rèn luyện nên Vương Mộng Nam có rất ít mỡ, mông lại đầy đặn, nhưng không cố gắng trở nên lực lưỡng giống mấy cô gái bình thường khác, cô ta cực kỳ nhỏ nhắn, lúc đi đường eo nhỏ cứ lắc lư khiến con người ta bất giác liên tưởng đến một số hình ảnh cấm trẻ con.
Dù từ bé đến lớn Tân Tranh gặp được rất nhiều người đẹp, nay lại ở cùng với ba người đẹp như Trương Hân Như cũng không nhịn được liếc sang đồi núi của Vương Mộng Nam nhiều lần.
Chỉ bàn về dáng người thì Vương Mộng Nam hơn ba người Trương Hân Như rất nhiều!
“Nhìn đã chưa?”
Ra khỏi ký túc xá, Vương Mộng Nam quay lại, lạnh lùng trừng mắt nhìn Tân Tranh.
“Vẫn chưa xem đủ”.
Tân Tranh nghiêm mặt lắc đầu:
“Mấy chỗ quan trọng đã bị che lại hết, chẳng nhìn thấy gì cả”.
“Anh
;#
Vương Mộng Nam trợn trừng mắt nhìn Tân Tranh, sau đó nghĩ tới lý do mình đến đây hôm nay, lại cố nén tức giận, lạnh giọng hỏi: “Anh biết Hạ Hồng không?”
“Hạ Hồng là ai?”, Tân Tranh hỏi lại.
“Tinh nhân của Dương Sách”.
Vương Mộng Nam nói xong bèn nhìn chằm chằm vào mắt Tân Tranh, muốn tìm ra điều gì đó trong ánh mắt anh.
Nhưng cô ta đã thất vọng rồi, ánh mắt Tân Tranh như một hồ nước phẳng lặng, cực kỳ bình tĩnh.
“Tôi có biết Dương Sách, là ông trùm xã hội đen Nam Tô, nhưng tôi không biết ông ta có tình nhân tên là Hạ Hồng”.
Tân Tranh nghe thế, nghĩ đến bối cảnh quân đội của Vương Mộng Nam, cứ cảm thấy cô ta đã nắm bắt được thông tin gì bèn trầm giọng hỏi: “Cô hỏi tôi mấy chuyện này làm gì?”
“Hạ Hồng đã chết, sau khi bị người ta giết chết thì bị ném xuống sông Tân Hoài!”, Vương Mộng Nam gằn từng chữ.
“Thếthì liên quan quái gì đến tôi?”, Tân Tranh cho cô ta ánh mắt xem thường.
“Theo những thông tin tôi nắm được, Dương Sách từng cử Triệu Long đội trưởng của đại đội đặc nhiệm Giang Ninh đến đối phó anh, Triệu Long nói mình quen biết anh, không đánh mà lui”, Vương Mộng Nam nói.
“Cô nghi ngờ tôi là người giết tình nhân của Dương Sách hả?”, Tân Tranh nở nụ cười.
“Đây chính là lời anh tự nói!”, Vương Mộng Nam cười lạnh: “Xem ra hôm nay anh phải theo tôi về đồn cảnh sát một chuyến rồi”.
“Cô đúng là cái loại ngực to não teo!”, Tân Tranh tức giận nói: “Thật sự không biết loại người như cô làm cách gì để được cất nhắc lên chức, nữa, có núi dựa hả?”
“Anh… Anh nói cái gì?”
Hôm nay Vương Mộng Nam đến tháng, vốn đã nóng nảy rồi, trước đó nhịn hết lần này đến lần khác, bây giờ nghe Tân Tranh nói mình ngực to não teo, hơn nữa còn nói cô ta được lên chức nhờ quan hệ thì đã nổi trận lôi đình!
“Nếu cô đã tìm hiểu được việc Triệu Long có quen biết tôi thì chẳng lẽ Triệu Long không nói cho cô biết tôi không định gây chuyện gì với Dương Sách ư?”, Tân Tranh không quan tâm đến lửa giận của Vương Mộng Nam.
“Triệu Long cũng không nói gì đến chuyện này, hơn nữa còn chẳng chịu nói một chữ nào, cả việc tại sao biết anh, thân phận của anh vân vân”.
Vương Mộng Nam nghe thế thì chợt ngẩn người, lửa giận đã không còn bùng lên như lúc này, sau đó nghĩ tới điều gì, lại hỏi: “Rốt cuộc anh là ai?”
“Tại sao tôi phải nói cho cô biết? Cô lại chẳng phải người yêu hay gì của tôi!”, Tân Tranh nói.
“Anh…1
Dù từ bé đến lớn Tân Tranh gặp được rất nhiều người đẹp, nay lại ở cùng với ba người đẹp như Trương Hân Như cũng không nhịn được liếc sang đồi núi của Vương Mộng Nam nhiều lần.
Chỉ bàn về dáng người thì Vương Mộng Nam hơn ba người Trương Hân Như rất nhiều!
“Nhìn đã chưa?”
Ra khỏi ký túc xá, Vương Mộng Nam quay lại, lạnh lùng trừng mắt nhìn Tân Tranh.
“Vẫn chưa xem đủ”.
Tân Tranh nghiêm mặt lắc đầu:
“Mấy chỗ quan trọng đã bị che lại hết, chẳng nhìn thấy gì cả”.
“Anh
;#
Vương Mộng Nam trợn trừng mắt nhìn Tân Tranh, sau đó nghĩ tới lý do mình đến đây hôm nay, lại cố nén tức giận, lạnh giọng hỏi: “Anh biết Hạ Hồng không?”
“Hạ Hồng là ai?”, Tân Tranh hỏi lại.
“Tinh nhân của Dương Sách”.
Vương Mộng Nam nói xong bèn nhìn chằm chằm vào mắt Tân Tranh, muốn tìm ra điều gì đó trong ánh mắt anh.
Nhưng cô ta đã thất vọng rồi, ánh mắt Tân Tranh như một hồ nước phẳng lặng, cực kỳ bình tĩnh.
“Tôi có biết Dương Sách, là ông trùm xã hội đen Nam Tô, nhưng tôi không biết ông ta có tình nhân tên là Hạ Hồng”.
Tân Tranh nghe thế, nghĩ đến bối cảnh quân đội của Vương Mộng Nam, cứ cảm thấy cô ta đã nắm bắt được thông tin gì bèn trầm giọng hỏi: “Cô hỏi tôi mấy chuyện này làm gì?”
“Hạ Hồng đã chết, sau khi bị người ta giết chết thì bị ném xuống sông Tân Hoài!”, Vương Mộng Nam gằn từng chữ.
“Thếthì liên quan quái gì đến tôi?”, Tân Tranh cho cô ta ánh mắt xem thường.
“Theo những thông tin tôi nắm được, Dương Sách từng cử Triệu Long đội trưởng của đại đội đặc nhiệm Giang Ninh đến đối phó anh, Triệu Long nói mình quen biết anh, không đánh mà lui”, Vương Mộng Nam nói.
“Cô nghi ngờ tôi là người giết tình nhân của Dương Sách hả?”, Tân Tranh nở nụ cười.
“Đây chính là lời anh tự nói!”, Vương Mộng Nam cười lạnh: “Xem ra hôm nay anh phải theo tôi về đồn cảnh sát một chuyến rồi”.
“Cô đúng là cái loại ngực to não teo!”, Tân Tranh tức giận nói: “Thật sự không biết loại người như cô làm cách gì để được cất nhắc lên chức, nữa, có núi dựa hả?”
“Anh… Anh nói cái gì?”
Hôm nay Vương Mộng Nam đến tháng, vốn đã nóng nảy rồi, trước đó nhịn hết lần này đến lần khác, bây giờ nghe Tân Tranh nói mình ngực to não teo, hơn nữa còn nói cô ta được lên chức nhờ quan hệ thì đã nổi trận lôi đình!
“Nếu cô đã tìm hiểu được việc Triệu Long có quen biết tôi thì chẳng lẽ Triệu Long không nói cho cô biết tôi không định gây chuyện gì với Dương Sách ư?”, Tân Tranh không quan tâm đến lửa giận của Vương Mộng Nam.
“Triệu Long cũng không nói gì đến chuyện này, hơn nữa còn chẳng chịu nói một chữ nào, cả việc tại sao biết anh, thân phận của anh vân vân”.
Vương Mộng Nam nghe thế thì chợt ngẩn người, lửa giận đã không còn bùng lên như lúc này, sau đó nghĩ tới điều gì, lại hỏi: “Rốt cuộc anh là ai?”
“Tại sao tôi phải nói cho cô biết? Cô lại chẳng phải người yêu hay gì của tôi!”, Tân Tranh nói.
“Anh…1