Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 154
Trong văn phòng, nhóm bảo vệ Mã Bình chợt tròn mắt nhìn, hơn nữa khi nhìn đến đồi núi cao ngất của Vương Mộng Nam thì lòng chợt rung động, thậm chí yết cầu cũng di chuyển, nuốt nước bọt.
“Chẳng lẽ cô ta đã biết sấp tài liệu đen đó là do mình gửi?”
Cùng lúc đó, Tân Tranh có hơi giật mình.
“A…”
Khi Tân Tranh đang giật mình thì Mạnh Vạn Ngân chợt chấn động, uy thế không còn sót lại chút gì, nhanh chóng biến thành vẻ mặt kinh hãi!
Mã Bình nghe tin vỉa hè biết được một nữ cảnh sát tên Vương Mộng Nam đã đẩy ngã Lương Thế Hào, Mạnh Vạn Ngân còn thông qua mạng lưới quan hệ nghe ngóng cả tên và chức vị của Vương Mộng Nam!
Vì thế, sau khi nghe lời Vương Mộng Nam nói, cộng với những hành động “khiếm nhã” vừa rồi của mình, làm sao Mạnh Vạn Ngân không khiếp sợ cho được?
“Chào đồng chí cảnh sát, tôi là trưởng phòng bảo vệ Mạnh Vạn Ngân, cho hỏi tôi có thể giúp cô chuyện gì?”
Buộc lòng phải nói, Mạnh Vạn Ngân ngồi được cái chức trưởng phòng đó lâu vậy, đã sớm lĩnh ngộ được bản lãnh trông mặt chọn lời, sau khi biết thân phận của Vương Mộng Nam thì tốc độ lật mặt còn nhanh hơn cả lật bánh tráng, trên mặt nhanh chóng xuất hiện vẻ tươi cười, giọng nói có thể gọi là cung kính.
Mặt thì đã đổi sắc, trong lòng cũng đầy sợ hãi!
Hoa khôi đồn cảnh sát này có quân đội làm núi dựa, lật đổ Lương Thế Hào, đánh úp tập đoàn Hải Thiên, khiến rất nhiều ông lớn phải bỏ đi chức vị của mình…
Nếu đối phương so đo về mấy hành động khiếm nhã của anh ta lúc này thì có trời mới biết anh ta có tự rước phải tai vạ gì hay không?
“Tôi là bạn Tân Tranh, tìm anh ấy có chút việc”.
Vương Mộng Nam nói xong mới phát hiện Tân Tranh đang vờ như không thấy mình, trong lòng có chút bốc hỏa.
“À…”
Ngạc nhiên nghe thấy lời Vương Mộng Nam nói, dù là Mã Bình hay mấy tên bảo vệ khác, hay Mạnh Vạn Ngân đều nhìn về phía Tân Tranh với vẻ mặt khiếp sợ, trong lòng có một cảm giác giống hệt nhau: Hai người có quan hệ gì?
“Người đẹp, lâu rồi không gặp”.
Như đang trả lời cho câu hỏi của mọi người, Tân Tranh đứng dậy, mỉm cười đi về phía Vương Mộng Nam.
“Ra ngoài nói!”
Vương Mộng Nam cau mày, trừng mắt, vừa nói dứt lời lập tức xoay người đi ra ngoài.
Có gian tình!
Thấy cảnh tượng đó, Mã Bình và nhóm bảo vệ đều cảm thấy Tân Tranh và Vương Mộng Nam có một câu chuyện nào đó… Ánh mắt Vương Mộng Nam nhìn Tân Tranh không được bình thường một chút nào!
Mạnh Vạn Ngân thì vẫn đang bận xác minh lại phán đoán của mình… Lật đổ Lương Thế Hào chính là Vương Mộng Nam, nhưng xét đến cùng vẫn liên quan đến Tân Tranh!
Nhất thời, ánh mắt nhóm Mã Bình nhìn Tân Tranh cũng chứa đầy vẻ ghen tị và hâm mộ, Mạnh Vạn Ngân thì lại kính sợ, một sự kính sợ sâu sắc!
Tân Tranh thu hết vẻ mặt của mấy người Mạnh Vạn Ngân vào mắt, nhưng anh không nói gì mà chỉ khách sáo nói với Mạnh Vạn Ngân: “Trưởng phòng, bạn tôi đến, tôi ra ngoài một lát”.
“À…”
Có lẽ anh ta không ngờ Tân Tranh sẽ hỏi xin mình nên Mạnh Vạn Ngân thoáng sững sờ, sau đó vội vàng trả lời: “Cậu… Cậu cứ đi làm việc của mình đi”.
“Cảm ơn trưởng phòng”.
Tân Tranh mỉm cười, sau đó nhìn lướt qua Mạnh Vạn Ngân, ra khỏi văn phòng, anh có thể nhìn thấy bóng lưng cao gầy của Vương Mộng Nam.
“Chẳng lẽ cô ta đã biết sấp tài liệu đen đó là do mình gửi?”
Cùng lúc đó, Tân Tranh có hơi giật mình.
“A…”
Khi Tân Tranh đang giật mình thì Mạnh Vạn Ngân chợt chấn động, uy thế không còn sót lại chút gì, nhanh chóng biến thành vẻ mặt kinh hãi!
Mã Bình nghe tin vỉa hè biết được một nữ cảnh sát tên Vương Mộng Nam đã đẩy ngã Lương Thế Hào, Mạnh Vạn Ngân còn thông qua mạng lưới quan hệ nghe ngóng cả tên và chức vị của Vương Mộng Nam!
Vì thế, sau khi nghe lời Vương Mộng Nam nói, cộng với những hành động “khiếm nhã” vừa rồi của mình, làm sao Mạnh Vạn Ngân không khiếp sợ cho được?
“Chào đồng chí cảnh sát, tôi là trưởng phòng bảo vệ Mạnh Vạn Ngân, cho hỏi tôi có thể giúp cô chuyện gì?”
Buộc lòng phải nói, Mạnh Vạn Ngân ngồi được cái chức trưởng phòng đó lâu vậy, đã sớm lĩnh ngộ được bản lãnh trông mặt chọn lời, sau khi biết thân phận của Vương Mộng Nam thì tốc độ lật mặt còn nhanh hơn cả lật bánh tráng, trên mặt nhanh chóng xuất hiện vẻ tươi cười, giọng nói có thể gọi là cung kính.
Mặt thì đã đổi sắc, trong lòng cũng đầy sợ hãi!
Hoa khôi đồn cảnh sát này có quân đội làm núi dựa, lật đổ Lương Thế Hào, đánh úp tập đoàn Hải Thiên, khiến rất nhiều ông lớn phải bỏ đi chức vị của mình…
Nếu đối phương so đo về mấy hành động khiếm nhã của anh ta lúc này thì có trời mới biết anh ta có tự rước phải tai vạ gì hay không?
“Tôi là bạn Tân Tranh, tìm anh ấy có chút việc”.
Vương Mộng Nam nói xong mới phát hiện Tân Tranh đang vờ như không thấy mình, trong lòng có chút bốc hỏa.
“À…”
Ngạc nhiên nghe thấy lời Vương Mộng Nam nói, dù là Mã Bình hay mấy tên bảo vệ khác, hay Mạnh Vạn Ngân đều nhìn về phía Tân Tranh với vẻ mặt khiếp sợ, trong lòng có một cảm giác giống hệt nhau: Hai người có quan hệ gì?
“Người đẹp, lâu rồi không gặp”.
Như đang trả lời cho câu hỏi của mọi người, Tân Tranh đứng dậy, mỉm cười đi về phía Vương Mộng Nam.
“Ra ngoài nói!”
Vương Mộng Nam cau mày, trừng mắt, vừa nói dứt lời lập tức xoay người đi ra ngoài.
Có gian tình!
Thấy cảnh tượng đó, Mã Bình và nhóm bảo vệ đều cảm thấy Tân Tranh và Vương Mộng Nam có một câu chuyện nào đó… Ánh mắt Vương Mộng Nam nhìn Tân Tranh không được bình thường một chút nào!
Mạnh Vạn Ngân thì vẫn đang bận xác minh lại phán đoán của mình… Lật đổ Lương Thế Hào chính là Vương Mộng Nam, nhưng xét đến cùng vẫn liên quan đến Tân Tranh!
Nhất thời, ánh mắt nhóm Mã Bình nhìn Tân Tranh cũng chứa đầy vẻ ghen tị và hâm mộ, Mạnh Vạn Ngân thì lại kính sợ, một sự kính sợ sâu sắc!
Tân Tranh thu hết vẻ mặt của mấy người Mạnh Vạn Ngân vào mắt, nhưng anh không nói gì mà chỉ khách sáo nói với Mạnh Vạn Ngân: “Trưởng phòng, bạn tôi đến, tôi ra ngoài một lát”.
“À…”
Có lẽ anh ta không ngờ Tân Tranh sẽ hỏi xin mình nên Mạnh Vạn Ngân thoáng sững sờ, sau đó vội vàng trả lời: “Cậu… Cậu cứ đi làm việc của mình đi”.
“Cảm ơn trưởng phòng”.
Tân Tranh mỉm cười, sau đó nhìn lướt qua Mạnh Vạn Ngân, ra khỏi văn phòng, anh có thể nhìn thấy bóng lưng cao gầy của Vương Mộng Nam.
Bình luận facebook