Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 96
Cách một ngày Tân Tranh lại bị nhốt vào trong phòng thẩm tra của đội cảnh sát hình sự.
Người thấm tra anh vẫn là Vương Mộng Nam, còn có một cảnh sát phụ trách ghi chép ngồi bên cạnh.
Điều khác với hôm qua là Vương
Mộng Nam không tỏ vẻ thái độ lạnh lùng như sương giá, càng không quát tháo với Tân Tranh, mà nhìn Tân Tranh với sắc mặt phức tạp, nói: “Anh chủ động khai báo, hay là tôi hỏi một câu, anh trả lời một câu?”
“Tôi chủ động kể lại ngọn nguồn sự việc, nếu cô có thắc mắc, có thể ngắt lời và hỏi bất kỳ lúc nào, tôi sẽ giải thích”.
Vương Mộng Nam thay đổi thái độ khiến Tân Tranh hơi ngạc nhiên, ấn tượng trong lòng với Vương Mộng Nam cũng thay đổi theo đó, đồng thời thầm cảm thấy tối qua Vương Mộng Nam nóng nảy như khủng long bạo chúa cái, chỉ vì liên quan đến Trương Bách Hùng.
“Tốt, nhưng tôi nhắc nhở anh, mỗi một câu nói của anh, sau này đều có thế trở thành lời khai trước tòa, cho nên, tôi khuyên anh tốt nhất là khai báo sự thật, không được che giấu, càng không được ăn nói bừa bãi!”, Vương Mộng Nam nhắc nhở nói.
“Mộng Nam, cũng không phải tối qua cô chưa từng thẩm tra anh ta, còn không biết anh ta thế nào sao? Theo tôi thấy, chốc anh ta nói, có lẽ không có câu nào là thật”, cảnh sát phụ trách ghi chép lạnh lùng hừ nói.
Vương Mộng Nam im lặng không nói, chỉ nhìn Tân Tranh.
“Sự việc là thế này…”
Tân Tranh sắp xếp lời nói ngôn từ, bắt đầu kể lại, đầu tiên là nói đến nguyên nhân của sự việc.
“Theo như anh nói, chiều nay anh và đồng nghiệp Dương Hải Quốc trực ban. Đồng nghiệp của anh, Dương Hải Quốc làm theo quy định của phòng bảo vệ đại học Đông Hải, ngăn lại ô tô của người bị hại Lương Bác và Hoàng Giai Vỹ, Hoàng Giai Vỹ muốn xuống xe đánh đồng nghiệp của anh, sau đó anh xuống xe ngăn chặn, bọn họ vì việc này mà nảy sinh thù hận, báo thù các anh?”, Vương Mộng Nam cắt ngang lời của Tân Tranh hỏi.
“Đương nhiên không chỉ vậy”.
Tân Tranh lắc đầu, nói: “Sau khi Hoàng Giai Vỹ đó bị tôi ngăn cản, thái độ vô cùng ngạo mạn, hống hách với tôi, kết quả bị tôi tát một cái, ghi hận trong lòng. Còn Lương Bác, anh ta cho rằng tôi và cô gái mà anh ta theo đuổi có tiếp xúc thân mật trên tàu cao tốc, anh ta muốn dạy tôi một bài học”.
“Tiếp tục đi”.
Vương Mộng Nam gật đầu, ra ý bảo mình biết rồi, đồng thời tin lời của Tân Tranh.
Dù sao, tối qua cô ta nhìn thấy Lương Bác đưa người muốn dạy Tân Tranh một bài học.
“Tối nay, tôi vốn đang ăn cơm với bạn cùng nhà của tôi…”
Tân Tranh bắt đầu kể lại sự việc buổi tối, thuật lại toàn bộ sự việc một lượt từ lúc nhận được điện thoại của Dương Hải Quốc đến mọi việc xảy ra khi đến biệt thự số mười tám Đàn Cung.
“Vệ sĩ của Lương Thê’ Hào chủ động phản bội, giúp anh đánh gãy chân của con trai Lương Thế Hào? Ha ha ha… Anh coi tôi là đứa trẻ lên ba hả?”
Lần này, không đợi Vương Mộng Nam nói, cảnh sát phụ trách ghi chép bên cạnh lên tiếng trước, giọng điệu đầy vẻ chế giễu.
“Anh ta sợ tôi giết anh ta, tự thông minh vặt làm như vậy”, Tân Tranh thản nhiên trả lời.
ừm?
Không biết tại sao, nghe thấy chữ giết, cảnh sát đó cảm thấy trong lòng thắt lại không biết lý do.
Vương Mộng Nam cũng nhướn lông mày.
“Theo như anh nói, sau khi Mộng Bưu, vệ sĩ của Lương Thế Hào cầm súng uy hiếp anh, anh tìm được cơ hội tiến hành phản kháng, kiểm soát cục diện, vậy tại sao còn phải đến biệt thự số mười tám Đàn Cung?”, Vương Mộng Nam hỏi.
“Còn phải nói, chắc chắn anh ta có ý báo thù!”, cảnh sát phụ trách ghi chép nói lần nữa.
“Cảnh sát Trần, công tác thẩm tra do tôi phụ trách, anh phụ trách ghi chép”.
Vương Mộng Nam cau mày nhìn cản sát ho Trần môt cái.
Cô ta biết, cảnh sát họ Trần và Mã Triều Huy có quan hệ rất tốt, sở dĩ xung phong đảm nhận nhân viên ghi chép, khả năng lớn là làm theo ý của Mã Triều Huy.
Người thấm tra anh vẫn là Vương Mộng Nam, còn có một cảnh sát phụ trách ghi chép ngồi bên cạnh.
Điều khác với hôm qua là Vương
Mộng Nam không tỏ vẻ thái độ lạnh lùng như sương giá, càng không quát tháo với Tân Tranh, mà nhìn Tân Tranh với sắc mặt phức tạp, nói: “Anh chủ động khai báo, hay là tôi hỏi một câu, anh trả lời một câu?”
“Tôi chủ động kể lại ngọn nguồn sự việc, nếu cô có thắc mắc, có thể ngắt lời và hỏi bất kỳ lúc nào, tôi sẽ giải thích”.
Vương Mộng Nam thay đổi thái độ khiến Tân Tranh hơi ngạc nhiên, ấn tượng trong lòng với Vương Mộng Nam cũng thay đổi theo đó, đồng thời thầm cảm thấy tối qua Vương Mộng Nam nóng nảy như khủng long bạo chúa cái, chỉ vì liên quan đến Trương Bách Hùng.
“Tốt, nhưng tôi nhắc nhở anh, mỗi một câu nói của anh, sau này đều có thế trở thành lời khai trước tòa, cho nên, tôi khuyên anh tốt nhất là khai báo sự thật, không được che giấu, càng không được ăn nói bừa bãi!”, Vương Mộng Nam nhắc nhở nói.
“Mộng Nam, cũng không phải tối qua cô chưa từng thẩm tra anh ta, còn không biết anh ta thế nào sao? Theo tôi thấy, chốc anh ta nói, có lẽ không có câu nào là thật”, cảnh sát phụ trách ghi chép lạnh lùng hừ nói.
Vương Mộng Nam im lặng không nói, chỉ nhìn Tân Tranh.
“Sự việc là thế này…”
Tân Tranh sắp xếp lời nói ngôn từ, bắt đầu kể lại, đầu tiên là nói đến nguyên nhân của sự việc.
“Theo như anh nói, chiều nay anh và đồng nghiệp Dương Hải Quốc trực ban. Đồng nghiệp của anh, Dương Hải Quốc làm theo quy định của phòng bảo vệ đại học Đông Hải, ngăn lại ô tô của người bị hại Lương Bác và Hoàng Giai Vỹ, Hoàng Giai Vỹ muốn xuống xe đánh đồng nghiệp của anh, sau đó anh xuống xe ngăn chặn, bọn họ vì việc này mà nảy sinh thù hận, báo thù các anh?”, Vương Mộng Nam cắt ngang lời của Tân Tranh hỏi.
“Đương nhiên không chỉ vậy”.
Tân Tranh lắc đầu, nói: “Sau khi Hoàng Giai Vỹ đó bị tôi ngăn cản, thái độ vô cùng ngạo mạn, hống hách với tôi, kết quả bị tôi tát một cái, ghi hận trong lòng. Còn Lương Bác, anh ta cho rằng tôi và cô gái mà anh ta theo đuổi có tiếp xúc thân mật trên tàu cao tốc, anh ta muốn dạy tôi một bài học”.
“Tiếp tục đi”.
Vương Mộng Nam gật đầu, ra ý bảo mình biết rồi, đồng thời tin lời của Tân Tranh.
Dù sao, tối qua cô ta nhìn thấy Lương Bác đưa người muốn dạy Tân Tranh một bài học.
“Tối nay, tôi vốn đang ăn cơm với bạn cùng nhà của tôi…”
Tân Tranh bắt đầu kể lại sự việc buổi tối, thuật lại toàn bộ sự việc một lượt từ lúc nhận được điện thoại của Dương Hải Quốc đến mọi việc xảy ra khi đến biệt thự số mười tám Đàn Cung.
“Vệ sĩ của Lương Thê’ Hào chủ động phản bội, giúp anh đánh gãy chân của con trai Lương Thế Hào? Ha ha ha… Anh coi tôi là đứa trẻ lên ba hả?”
Lần này, không đợi Vương Mộng Nam nói, cảnh sát phụ trách ghi chép bên cạnh lên tiếng trước, giọng điệu đầy vẻ chế giễu.
“Anh ta sợ tôi giết anh ta, tự thông minh vặt làm như vậy”, Tân Tranh thản nhiên trả lời.
ừm?
Không biết tại sao, nghe thấy chữ giết, cảnh sát đó cảm thấy trong lòng thắt lại không biết lý do.
Vương Mộng Nam cũng nhướn lông mày.
“Theo như anh nói, sau khi Mộng Bưu, vệ sĩ của Lương Thế Hào cầm súng uy hiếp anh, anh tìm được cơ hội tiến hành phản kháng, kiểm soát cục diện, vậy tại sao còn phải đến biệt thự số mười tám Đàn Cung?”, Vương Mộng Nam hỏi.
“Còn phải nói, chắc chắn anh ta có ý báo thù!”, cảnh sát phụ trách ghi chép nói lần nữa.
“Cảnh sát Trần, công tác thẩm tra do tôi phụ trách, anh phụ trách ghi chép”.
Vương Mộng Nam cau mày nhìn cản sát ho Trần môt cái.
Cô ta biết, cảnh sát họ Trần và Mã Triều Huy có quan hệ rất tốt, sở dĩ xung phong đảm nhận nhân viên ghi chép, khả năng lớn là làm theo ý của Mã Triều Huy.
Bình luận facebook