-
Chương 34-35
Chương 34: Sét đánh ngang tai
Khi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức Trần Quang Huy đang chìm trong cơn mê man, anh găp một cơn ác mộng, mơ thấy bản thân bị vô số bàn tay gớm ghiếc trồi lên từ địa ngục túm chặt lấy cổ chân mình, muốn kéo anh xuống cùng.
Nhưng anh sống chết ôm chặt lấy một gốc cây khô, dưới cái nóng thiêu đốt của địa ngục, cái cây chết rục đó cũng lung lay chực đổ, đúng lúc khi gốc cây cuối cùng cũng không chống đỡ nổi sức nặng của anh nữa mà ầm ầm ngã xuống thì anh bị tiếng chuông điện thoại làm giật mình tỉnh giấc.
Cả người Trần Quang Huy ướt đẫm, lúc tỉnh dậy vẫn đang chảy mồ hôi đầm đìa.
Nhìn màn hình di động lóe sáng trên mặt bàn cạnh giường ngủ, anh nhất thời không phân biệt được là hiện thực hay mơ.
“Alo, chị dâu à, muộn như vậy rồi…”, Trần Quang Huy còn chưa nói xong đã bị lời nói của Tổ Văn Quân dọa chết đứng.
"Chị dâu, chị nói cái gì, là thật sao? Có chắc chắn không?", Trần Quang Huy ngồi bật dậy, bàn tay có chút run rẩy.
"Chắc chắn, người được đưa tới bệnh viện rồi, tài xế và anh ấy đều thiệt mạng, bây giờ tôi sẽ tới đó, cậu có thể đi cùng tôi không?", Tổ Văn Quân thấp giọng hỏi.
"Chị đợi tôi một lát, tôi qua đó ngay đây", Trần Quang Huy lập tức đáp.
Sau khi cúp máy anh vẫn không dám tin đây là sự thực, hôm qua anh vừa gặp Diệp Ngọc Sơn, sao bỗng nhiên lại gặp tai nạn ô tô rồi, nghĩ thế nào cũng thấy giống như một câu chuyện tán dóc.
Nhưng anh tin Tổ Văn Quân sẽ không nói xằng bậy, vì vậy liền vội vàng mặc quần áo, mượn xe từ khách sạn phóng tới nhà chị ta.
Lúc đến thì Tổ Văn Quân đã đang đứng đợi ở cửa, Trần Quang Huy rất muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng nhất thời không hỏi đươc ra khỏi miệng, bởi Tổ Văn Quân cũng chỉ vừa nhận được điện thoại thông báo, cũng không biết cụ thể tình hình.
“Chị dâu, đây không phải là sự thật phải không?", hai người xuống xe, Trần Quang Huy dìu Tổ Văn Quân rảo nhanh bước chân về phía đại sảnh bệnh viện.
Cảnh sát giao thông cũng như các đồng chí lãnh đạo Cục Tài chính và người của văn phòng Ủy ban thành phố đều đã chờ sẵn.
Diệp Ngọc Sơn không phải là người tầm thường, anh ta là Cục trưởng Cục Tài chính của thành phố Đông Cảng, hơn nữa còn sắp được thăng chức phó thị trưởng, chuyện này nếu xử lý không thỏa đáng rất dễ bị người có động cơ thầm kín lợi dụng, nếu vì việc này mà gây ra dư luận xáo động ở mức độ nhất định thì ai trong số bọn họ cũng gánh không nổi trách nhiệm.
Cảnh sát giao thông giải thích ngắn gọn một lượt cho Tổ Văn Quân về vụ việc, chiếc xe rẽ quá nhanh ở khúc cua nên mất lái lao ra khỏi hàng rào bảo vệ rồi rơi xuống một vách đá cao hàng chục mét, hiện tại rất khó xác định đây là lỗi của tài xế hay do thiết kế đường có vấn đề nhưng đây là lần đầu tiên xảy ra sự cố ở khu vực này.
Bác sĩ nói, khi người được đưa tới bệnh viện đã không có dấu hiệu của sự sống, thời gian trì hoãn quá lâu, nơi đó không có người đi đường qua lại, khi đội tuần tra phát hiện ra thì đã quá muộn.
Tổ Văn Quân không nói một lời, được bác sĩ và cảnh sát giao thông đưa đến nhà xác, Trần Quang Huy cũng nhanh chóng theo sau.
Khó có thể nói tình cảm của cô ta dành cho Diệp Ngọc Sơn sâu sắc đến mức nào, trong suốt quá trình, chị ta không rơi một giọt lệ, cũng không chất vấn hay trả lời câu hỏi, cứ như vậy đứng lặng trước di thể của chồng mình.
Tấm vải trắng được vén lên, nằm đó là gương mặt thân quen nhưng nay đã âm dương cách biệt.
Tổ Văn Quân vội che miệng, như sợ bản thân sẽ không kìm được mà bật khóc thành tiếng, cái gọi là gặp mặt một lần chẳng qua chỉ là nhận dạng thi thể mà thôi, cho nên chưa đầy năm phút đã kết thúc.
Tổ Văn Quân từ chối lời chia buồn từ mọi người trong đơn vị công tác của Diệp Ngọc Sơn và văn phòng ủy ban thành phố, đi thẳng ra xe của Trần Quang Huy.
"Chị dâu, đêm khuya như vậy anh họ lên núi làm gì vậy?”, Trần Quang Huy hỏi.
“Cậu cũng tin anh ấy chết vì tai nạn xe sao? Sẽ trùng hợp ngẫu nhiên như vậy à?”, sự tức giận bùng lên trong mắt Tổ Văn Quân khiến người ta không rét mà run.
Trần Quang Huy sửng sốt nhìn lại Tổ Văn Quân ở ghế sau.
“Lúc tan sở anh ấy có gọi điện cho tôi, nói là Khám Chính Đức mời anh ấy dùng bữa, còn có thư ký thành ủy Cừu Thừa An, cho nên không thể không đi, kết quả lại xảy ra tai nạn, vả lại đêm nay thời tiết rất tốt, không mưa không gió, anh ấy phải sốt ruột đến mức nào mới có thể mất lái rơi xuống núi đây?”, Tổ Văn Quân nhìn ra ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói.
Trong lòng Trần Quang Huy chấn động, hỏi: “Chị dâu, ý của chị là chuyện này có liên quan đến Khám Chính Đức?”
Tổ Văn Quân lắc đầu: “Tôi không biết. Có rất nhiều chuyện anh trai cậu đều không nói với tôi, tôi cũng không biết anh ấy giấu mình bao nhiêu việc, rốt cuộc là chuyện gì đã khiến người khác nổi lên động cơ giết người đây?”
Trần Quang Huy hiểu ra Tổ Văn Quân không tin cái chết của Diệp Ngọc Sơn là một vụ tai nạn xe ngoài ý muốn, mà hoài nghi có người động tay động chân vào, chỉ là chị ta không biết vì sao đối phương lại muốn ra tay ác độc như vậy.
"Vậy chị muốn làm gì?"
Tổ Văn Quân vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ và nói: “Việc này không thể cứ bỏ qua như vậy, tôi phải tới tìm thư ký Cừu hỏi xem anh ấy có tới nhà của Khám Chính Đức hay không, có gặp anh cậu hay không, người chết rồi, chỉ qua loa một câu tai nạn xe liền muốn khép lại, sao có thể dễ dàng như vậy được?”
Thái độ của Tổ Văn Quân ngược lại có chút khiến Trần Quang Huy ngạc nhiên, anh còn tưởng rằng chị ta không quá mặn mà với Diệp Ngọc Sơn, không ngờ khi việc rơi tới đầu lại hăng máu như vậy.
“Hỏi ông ta có tác dụng sao? Vấn đề là phải điều tra xem đây rốt cuộc có phải là tai nạn xe hay xe gặp vấn đề gì hay không mới là quan trọng nhất”.
“Vậy cậu nói chúng ta phải làm sao?”, Tổ Văn Quân buồn bực cau mày: “Cứ bỏ qua như vậy?”
“Bỏ qua là không thể nào, tôi có đồng đội làm ở Cục Công an, để tôi hỏi cậu ấy xem đội cảnh sát giao thông xác định thế nào về vụ tai nạn này, kết quả bọn họ nói với chúng ta là một chuyện, nhưng nội bộ bọn họ có nội tình khác mà chúng ta không biết hay không lại là chuyện khác, để tôi nghe ngóng trước rồi lại nói”.
Tổ Văn Quân gật đầu, cô ta cũng cảm thấy anh nói rất đúng.
Khi Trần Quang Huy đưa Tổ Văn Quân về tới nhà thì trời đã hửng sáng.
Anh trở lại khách sạn mà lòng lo lắng không thôi, bà nội nó, bản thân vừa nhờ vả quan hệ mà điều chuyển tới Cục Tài chính, tràn ngập mong chờ người anh họ này sẽ kéo mình phất lên, mới qua vài ngày đã sôi hỏng bỏng không rồi.
Thành thật mà nói, anh cũng không tin có một vụ tai nạn xe cộ trùng hợp như vậy, nhưng sự thật bày ra trước mắt, còn có thể làm gì khác đây?
Xét về khám nghiệm hiện trường, bản thân có thể chuyên nghiệp hơn CSGT sao?
Cho dù thế nào anh vẫn gọi điện cho Cao Ninh.
Chương 35: Người đi trà lạnh
“Tôi cũng vừa nghe nói qua, nhưng mà anh à, chuyện này anh đừng cuống, buổi trưa ra ngoài cùng ăn cơm đi, tôi muốn nói chuyện với anh, địa chỉ thì để tôi tìm, đừng để người khác thấy là được, đến lúc đó anh hãy âm thầm tới”, Cao Ninh đè giọng nói.
“Cao Ninh, thằng nhóc cậu có phải có chuyện gì giấu tôi không? Cậu biết gì rồi, bây giờ nói ngay cho tôi”, Trần Quang Huy nhíu chặt mày truy hỏi.
“Đợi gặp mặt hãy nói, chuyện này nói qua điện thoại không tiện, anh nghỉ ngơi trước đi, cũng bận bịu cả đêm rồi, đến lúc đó lại nói nhé, tôi cúp đây”, Cao Ninh nói được nửa chừng liền gác máy, điều này thực sự đã khơi dậy lòng hiếu kỳ của Trần Quang Huy, nhưng nghe anh ta nói chuyện cẩn trọng như vậy chắc hẳn trong chuyện này phải có ẩn khuất gì đó.
Diệp Ngọc Sơn là Cục trưởng Cục Tài chính, là ông thần tài của thành phố Đông Cảng, anh ta vừa xảy ra bất trắc, tin tức này giống như mọc cánh muốn đè ép xuống cũng không ép nổi.
Lục Hàm Yên cả buổi sáng không làm bất cứ việc gì, chỉ ngồi trước cửa sổ sát đất nhìn xuống cảnh vật thành phố Đông Cảng phía dưới, nhưng cho dù đã tắt điều hòa, mặc thêm một chiếc áo len nhưng cô ta vẫn cảm thấy rét lạnh thấu xương như cũ, khi tiếng gõ cửa phòng làm việc vang lên cô ta bị dọa tới dựng tóc gáy.
Ngoảnh đầu nhìn lại liền thấy người tới là Trần Quang Huy, anh chậm rãi bước tới, dừng lại bên cạnh cô ta nhưng cô ta vẫn không lên tiếng.
"Anh họ tôi chết rồi, trong vụ tai nạn ô tô đêm qua, xe rơi khỏi núi, tài xế và anh ấy đều tử vong tại chỗ”, Trần Quang Huy nói.
Lục Hàm Yên mặt không đổi sắc: “Tôi nghe nói rồi, chuyện đời khó lường”.
Trần Quang Huy không nói gì, tuy Tổ Văn Quân nhất quyết cho rằng cái chết của chồng chị ta không đơn giản như vậy nhưng trước khi tìm ra chứng cứ xác thực, anh sẽ không kết luận bừa bãi.
“Anh họ tôi chết rồi, chúng ta cũng không cần thiết phải tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân này phải không?”, Trần Quang Huy hỏi.
Lục Hàm Yên vẫn không nhúc nhích, chỉ nhàn nhạt đáp: “Anh không phải nói là tôi có thể trả tiền thuê anh sao, giúp tôi kéo dài cho tới khi đứa bé sinh ra đi, một ngày mười ngàn, không mặc cả”.
Trần Quang Huy gật đầu, bầu không khí nhất thời rơi vào yên lặng cho đến khi điện thoại của anh đổ chuông.
"Alo, có chuyện gì vậy?", người gọi đến chính là em gái anh Trần Tiểu Nhan.
"Anh ơi, em vừa nhận được điện thoại từ cơ quan, nói rằng hợp đồng của em có vấn đề, họ bảo em che giấu kinh nghiệm thực tập của mình nên không cần em nữa, kêu em thu dọn đồ đạc rời đi, làm thế nào đây anh?”, Trần Tiểu Nhan ở bên kia đầu dây lòng nóng như lửa đốt.
Trần Quang Huy ngẩn người, trong chớp mắt liền hiểu ra mọi chuyện.
Công việc của Trần Tiểu Nhan là do Diệp Ngọc Sơn một tay sắp xếp, bây giờ anh ta đã về chầu ông vải, ai còn nể mặt anh ta, nể mặt một con quỷ chết yểu đây? Hợp đồng của cô vẫn đang trong thời gian thử việc còn không phải nói hủy là hủy sao, nhưng đối với Trần Tiểu Nhan mà nói thực sự là một đả kích quá lớn.
Bài viết khoe khoang bản thân tìm được việc trên dòng bạn bè còn chưa khô mực thì bên này đã bị quét ra khỏi cửa.
“Em đừng gấp, anh biết rồi, em đừng cãi nhau với bọn họ, trước tiên tới đây gặp anh, chúng ta bàn bạc xem phải giải quyết thế nào”, Trần Quang Huy còn có thể làm thế nào, chỉ có thể vỗ về em gái trước.
Người đi trà lạnh, huống chi còn là một người đã chết.
“Anh ơi em nghe người trong Cục nói là anh họ chết rồi, là thật sao?”, Trần Tiểu Nhan nhỏ giọng hỏi.
“Em đừng dò la lung tung nữa, đến đây đi, anh gửi địa chỉ cho em, đến đây rồi nói”.
Trần Quang Huy dứt lời liền cúp máy.
Lục Hàm Yên không hé lời, chỉ lẳng lặng quay đầu nhìn anh.
Trần Quang Huy mỉm cười nói: “Là em gái tôi vừa tới Cục Tài chính chưa được mấy ngày đã bị gạch tên rồi, có lẽ rất nhanh sẽ đến lượt tôi thôi, rất có thể tôi sẽ quay lại nhà tù, cho dù có ở lại Cục cũng là đối tượng bên bờ vực, dẫu sao thì núi dựa sau lưng cũng không còn nữa”.
Lục Hàm Yên nhìn anh chăm chú: “Có phải cảm thấy rất uất ức và bất lực không, chỉ hận không thể tới Cục Tài chính bóp chết những kẻ hợm hĩnh kia không?”
“Giết họ thì có tác dụng gì, con người tôi không cực đoan đến vậy đâu, nếu nói thứ tôi học được trong quân ngũ là gì thì chính là quy tắc và kỷ luật, tất cả mọi chuyện đều phải nghiêm chỉnh chấp hành, Cục Tài chính đối xử với em gái tôi như vậy cũng là làm việc theo quy định, đây là quyền được gây tổn hại hợp lý cho người bình thường của quy tắc, họ giương cao lá cờ quy tắc làm việc, cho dù bất mãn cô lại có thể làm gì?", Trần Quang Huy bất đắc dĩ nói.
Bất lực thực sự có bất lực, quyền lực giống như quả cân trên cán cân vậy, có thể nghiêng vào trong một chút, đương nhiên cũng có thể lệch ra ngoài một ít, miễn là không đánh mất sự cân bằng, nhưng chỉ chút ít chênh lệch đó cũng đều có thể quyết định số phận của một người bình thường.
Từ khi họ bắt đầu tiếp xúc đến nay, Lục Hàm Yên chưa từng nói chuyện vui vẻ với Trần Quang Huy, bởi vì mối quan hệ này ngay từ đầu đã bất thường, nói trắng ra thì cả hai đều không tin tưởng đối phương, hơn nữa còn luôn đề phòng lẫn nhau.
Chỉ là biểu hiện của Trần Quang Huy lúc này hoàn toàn khác biệt với lúc đối mặt với vệ sĩ của Khám Chính Đức ngày đó.
Theo lý thì người chịu tủi thân là em gái ruột anh, anh chẳng phải càng nên nóng giận sao?
Tuy nhiên ngày đó chỉ vì Khám Chính Đức không gõ cửa, anh liền ra sát chiêu với vệ sĩ của gã ta, sau đó cô ta có xem qua đoạn video giám sát ở hiên nhà.
Quả thực tại khoảnh khắc bị công kích anh mới ra tay nhưng vừa ra tay chính là sát chiêu, không có chiêu thức nào là dư thừa, chỉ là những đòn đánh được gọi là hiểm hóc đó đã được giảm bớt, nếu không ba tên thuộc hạ của Khám Chính Đức đã được khiêng ra ngoài, mất bao lâu để đứng lên không tiện bàn tới nhưng ba kẻ kia cũng nói là anh đã giơ cao đánh khẽ rồi.
Khi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức Trần Quang Huy đang chìm trong cơn mê man, anh găp một cơn ác mộng, mơ thấy bản thân bị vô số bàn tay gớm ghiếc trồi lên từ địa ngục túm chặt lấy cổ chân mình, muốn kéo anh xuống cùng.
Nhưng anh sống chết ôm chặt lấy một gốc cây khô, dưới cái nóng thiêu đốt của địa ngục, cái cây chết rục đó cũng lung lay chực đổ, đúng lúc khi gốc cây cuối cùng cũng không chống đỡ nổi sức nặng của anh nữa mà ầm ầm ngã xuống thì anh bị tiếng chuông điện thoại làm giật mình tỉnh giấc.
Cả người Trần Quang Huy ướt đẫm, lúc tỉnh dậy vẫn đang chảy mồ hôi đầm đìa.
Nhìn màn hình di động lóe sáng trên mặt bàn cạnh giường ngủ, anh nhất thời không phân biệt được là hiện thực hay mơ.
“Alo, chị dâu à, muộn như vậy rồi…”, Trần Quang Huy còn chưa nói xong đã bị lời nói của Tổ Văn Quân dọa chết đứng.
"Chị dâu, chị nói cái gì, là thật sao? Có chắc chắn không?", Trần Quang Huy ngồi bật dậy, bàn tay có chút run rẩy.
"Chắc chắn, người được đưa tới bệnh viện rồi, tài xế và anh ấy đều thiệt mạng, bây giờ tôi sẽ tới đó, cậu có thể đi cùng tôi không?", Tổ Văn Quân thấp giọng hỏi.
"Chị đợi tôi một lát, tôi qua đó ngay đây", Trần Quang Huy lập tức đáp.
Sau khi cúp máy anh vẫn không dám tin đây là sự thực, hôm qua anh vừa gặp Diệp Ngọc Sơn, sao bỗng nhiên lại gặp tai nạn ô tô rồi, nghĩ thế nào cũng thấy giống như một câu chuyện tán dóc.
Nhưng anh tin Tổ Văn Quân sẽ không nói xằng bậy, vì vậy liền vội vàng mặc quần áo, mượn xe từ khách sạn phóng tới nhà chị ta.
Lúc đến thì Tổ Văn Quân đã đang đứng đợi ở cửa, Trần Quang Huy rất muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng nhất thời không hỏi đươc ra khỏi miệng, bởi Tổ Văn Quân cũng chỉ vừa nhận được điện thoại thông báo, cũng không biết cụ thể tình hình.
“Chị dâu, đây không phải là sự thật phải không?", hai người xuống xe, Trần Quang Huy dìu Tổ Văn Quân rảo nhanh bước chân về phía đại sảnh bệnh viện.
Cảnh sát giao thông cũng như các đồng chí lãnh đạo Cục Tài chính và người của văn phòng Ủy ban thành phố đều đã chờ sẵn.
Diệp Ngọc Sơn không phải là người tầm thường, anh ta là Cục trưởng Cục Tài chính của thành phố Đông Cảng, hơn nữa còn sắp được thăng chức phó thị trưởng, chuyện này nếu xử lý không thỏa đáng rất dễ bị người có động cơ thầm kín lợi dụng, nếu vì việc này mà gây ra dư luận xáo động ở mức độ nhất định thì ai trong số bọn họ cũng gánh không nổi trách nhiệm.
Cảnh sát giao thông giải thích ngắn gọn một lượt cho Tổ Văn Quân về vụ việc, chiếc xe rẽ quá nhanh ở khúc cua nên mất lái lao ra khỏi hàng rào bảo vệ rồi rơi xuống một vách đá cao hàng chục mét, hiện tại rất khó xác định đây là lỗi của tài xế hay do thiết kế đường có vấn đề nhưng đây là lần đầu tiên xảy ra sự cố ở khu vực này.
Bác sĩ nói, khi người được đưa tới bệnh viện đã không có dấu hiệu của sự sống, thời gian trì hoãn quá lâu, nơi đó không có người đi đường qua lại, khi đội tuần tra phát hiện ra thì đã quá muộn.
Tổ Văn Quân không nói một lời, được bác sĩ và cảnh sát giao thông đưa đến nhà xác, Trần Quang Huy cũng nhanh chóng theo sau.
Khó có thể nói tình cảm của cô ta dành cho Diệp Ngọc Sơn sâu sắc đến mức nào, trong suốt quá trình, chị ta không rơi một giọt lệ, cũng không chất vấn hay trả lời câu hỏi, cứ như vậy đứng lặng trước di thể của chồng mình.
Tấm vải trắng được vén lên, nằm đó là gương mặt thân quen nhưng nay đã âm dương cách biệt.
Tổ Văn Quân vội che miệng, như sợ bản thân sẽ không kìm được mà bật khóc thành tiếng, cái gọi là gặp mặt một lần chẳng qua chỉ là nhận dạng thi thể mà thôi, cho nên chưa đầy năm phút đã kết thúc.
Tổ Văn Quân từ chối lời chia buồn từ mọi người trong đơn vị công tác của Diệp Ngọc Sơn và văn phòng ủy ban thành phố, đi thẳng ra xe của Trần Quang Huy.
"Chị dâu, đêm khuya như vậy anh họ lên núi làm gì vậy?”, Trần Quang Huy hỏi.
“Cậu cũng tin anh ấy chết vì tai nạn xe sao? Sẽ trùng hợp ngẫu nhiên như vậy à?”, sự tức giận bùng lên trong mắt Tổ Văn Quân khiến người ta không rét mà run.
Trần Quang Huy sửng sốt nhìn lại Tổ Văn Quân ở ghế sau.
“Lúc tan sở anh ấy có gọi điện cho tôi, nói là Khám Chính Đức mời anh ấy dùng bữa, còn có thư ký thành ủy Cừu Thừa An, cho nên không thể không đi, kết quả lại xảy ra tai nạn, vả lại đêm nay thời tiết rất tốt, không mưa không gió, anh ấy phải sốt ruột đến mức nào mới có thể mất lái rơi xuống núi đây?”, Tổ Văn Quân nhìn ra ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói.
Trong lòng Trần Quang Huy chấn động, hỏi: “Chị dâu, ý của chị là chuyện này có liên quan đến Khám Chính Đức?”
Tổ Văn Quân lắc đầu: “Tôi không biết. Có rất nhiều chuyện anh trai cậu đều không nói với tôi, tôi cũng không biết anh ấy giấu mình bao nhiêu việc, rốt cuộc là chuyện gì đã khiến người khác nổi lên động cơ giết người đây?”
Trần Quang Huy hiểu ra Tổ Văn Quân không tin cái chết của Diệp Ngọc Sơn là một vụ tai nạn xe ngoài ý muốn, mà hoài nghi có người động tay động chân vào, chỉ là chị ta không biết vì sao đối phương lại muốn ra tay ác độc như vậy.
"Vậy chị muốn làm gì?"
Tổ Văn Quân vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ và nói: “Việc này không thể cứ bỏ qua như vậy, tôi phải tới tìm thư ký Cừu hỏi xem anh ấy có tới nhà của Khám Chính Đức hay không, có gặp anh cậu hay không, người chết rồi, chỉ qua loa một câu tai nạn xe liền muốn khép lại, sao có thể dễ dàng như vậy được?”
Thái độ của Tổ Văn Quân ngược lại có chút khiến Trần Quang Huy ngạc nhiên, anh còn tưởng rằng chị ta không quá mặn mà với Diệp Ngọc Sơn, không ngờ khi việc rơi tới đầu lại hăng máu như vậy.
“Hỏi ông ta có tác dụng sao? Vấn đề là phải điều tra xem đây rốt cuộc có phải là tai nạn xe hay xe gặp vấn đề gì hay không mới là quan trọng nhất”.
“Vậy cậu nói chúng ta phải làm sao?”, Tổ Văn Quân buồn bực cau mày: “Cứ bỏ qua như vậy?”
“Bỏ qua là không thể nào, tôi có đồng đội làm ở Cục Công an, để tôi hỏi cậu ấy xem đội cảnh sát giao thông xác định thế nào về vụ tai nạn này, kết quả bọn họ nói với chúng ta là một chuyện, nhưng nội bộ bọn họ có nội tình khác mà chúng ta không biết hay không lại là chuyện khác, để tôi nghe ngóng trước rồi lại nói”.
Tổ Văn Quân gật đầu, cô ta cũng cảm thấy anh nói rất đúng.
Khi Trần Quang Huy đưa Tổ Văn Quân về tới nhà thì trời đã hửng sáng.
Anh trở lại khách sạn mà lòng lo lắng không thôi, bà nội nó, bản thân vừa nhờ vả quan hệ mà điều chuyển tới Cục Tài chính, tràn ngập mong chờ người anh họ này sẽ kéo mình phất lên, mới qua vài ngày đã sôi hỏng bỏng không rồi.
Thành thật mà nói, anh cũng không tin có một vụ tai nạn xe cộ trùng hợp như vậy, nhưng sự thật bày ra trước mắt, còn có thể làm gì khác đây?
Xét về khám nghiệm hiện trường, bản thân có thể chuyên nghiệp hơn CSGT sao?
Cho dù thế nào anh vẫn gọi điện cho Cao Ninh.
Chương 35: Người đi trà lạnh
“Tôi cũng vừa nghe nói qua, nhưng mà anh à, chuyện này anh đừng cuống, buổi trưa ra ngoài cùng ăn cơm đi, tôi muốn nói chuyện với anh, địa chỉ thì để tôi tìm, đừng để người khác thấy là được, đến lúc đó anh hãy âm thầm tới”, Cao Ninh đè giọng nói.
“Cao Ninh, thằng nhóc cậu có phải có chuyện gì giấu tôi không? Cậu biết gì rồi, bây giờ nói ngay cho tôi”, Trần Quang Huy nhíu chặt mày truy hỏi.
“Đợi gặp mặt hãy nói, chuyện này nói qua điện thoại không tiện, anh nghỉ ngơi trước đi, cũng bận bịu cả đêm rồi, đến lúc đó lại nói nhé, tôi cúp đây”, Cao Ninh nói được nửa chừng liền gác máy, điều này thực sự đã khơi dậy lòng hiếu kỳ của Trần Quang Huy, nhưng nghe anh ta nói chuyện cẩn trọng như vậy chắc hẳn trong chuyện này phải có ẩn khuất gì đó.
Diệp Ngọc Sơn là Cục trưởng Cục Tài chính, là ông thần tài của thành phố Đông Cảng, anh ta vừa xảy ra bất trắc, tin tức này giống như mọc cánh muốn đè ép xuống cũng không ép nổi.
Lục Hàm Yên cả buổi sáng không làm bất cứ việc gì, chỉ ngồi trước cửa sổ sát đất nhìn xuống cảnh vật thành phố Đông Cảng phía dưới, nhưng cho dù đã tắt điều hòa, mặc thêm một chiếc áo len nhưng cô ta vẫn cảm thấy rét lạnh thấu xương như cũ, khi tiếng gõ cửa phòng làm việc vang lên cô ta bị dọa tới dựng tóc gáy.
Ngoảnh đầu nhìn lại liền thấy người tới là Trần Quang Huy, anh chậm rãi bước tới, dừng lại bên cạnh cô ta nhưng cô ta vẫn không lên tiếng.
"Anh họ tôi chết rồi, trong vụ tai nạn ô tô đêm qua, xe rơi khỏi núi, tài xế và anh ấy đều tử vong tại chỗ”, Trần Quang Huy nói.
Lục Hàm Yên mặt không đổi sắc: “Tôi nghe nói rồi, chuyện đời khó lường”.
Trần Quang Huy không nói gì, tuy Tổ Văn Quân nhất quyết cho rằng cái chết của chồng chị ta không đơn giản như vậy nhưng trước khi tìm ra chứng cứ xác thực, anh sẽ không kết luận bừa bãi.
“Anh họ tôi chết rồi, chúng ta cũng không cần thiết phải tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân này phải không?”, Trần Quang Huy hỏi.
Lục Hàm Yên vẫn không nhúc nhích, chỉ nhàn nhạt đáp: “Anh không phải nói là tôi có thể trả tiền thuê anh sao, giúp tôi kéo dài cho tới khi đứa bé sinh ra đi, một ngày mười ngàn, không mặc cả”.
Trần Quang Huy gật đầu, bầu không khí nhất thời rơi vào yên lặng cho đến khi điện thoại của anh đổ chuông.
"Alo, có chuyện gì vậy?", người gọi đến chính là em gái anh Trần Tiểu Nhan.
"Anh ơi, em vừa nhận được điện thoại từ cơ quan, nói rằng hợp đồng của em có vấn đề, họ bảo em che giấu kinh nghiệm thực tập của mình nên không cần em nữa, kêu em thu dọn đồ đạc rời đi, làm thế nào đây anh?”, Trần Tiểu Nhan ở bên kia đầu dây lòng nóng như lửa đốt.
Trần Quang Huy ngẩn người, trong chớp mắt liền hiểu ra mọi chuyện.
Công việc của Trần Tiểu Nhan là do Diệp Ngọc Sơn một tay sắp xếp, bây giờ anh ta đã về chầu ông vải, ai còn nể mặt anh ta, nể mặt một con quỷ chết yểu đây? Hợp đồng của cô vẫn đang trong thời gian thử việc còn không phải nói hủy là hủy sao, nhưng đối với Trần Tiểu Nhan mà nói thực sự là một đả kích quá lớn.
Bài viết khoe khoang bản thân tìm được việc trên dòng bạn bè còn chưa khô mực thì bên này đã bị quét ra khỏi cửa.
“Em đừng gấp, anh biết rồi, em đừng cãi nhau với bọn họ, trước tiên tới đây gặp anh, chúng ta bàn bạc xem phải giải quyết thế nào”, Trần Quang Huy còn có thể làm thế nào, chỉ có thể vỗ về em gái trước.
Người đi trà lạnh, huống chi còn là một người đã chết.
“Anh ơi em nghe người trong Cục nói là anh họ chết rồi, là thật sao?”, Trần Tiểu Nhan nhỏ giọng hỏi.
“Em đừng dò la lung tung nữa, đến đây đi, anh gửi địa chỉ cho em, đến đây rồi nói”.
Trần Quang Huy dứt lời liền cúp máy.
Lục Hàm Yên không hé lời, chỉ lẳng lặng quay đầu nhìn anh.
Trần Quang Huy mỉm cười nói: “Là em gái tôi vừa tới Cục Tài chính chưa được mấy ngày đã bị gạch tên rồi, có lẽ rất nhanh sẽ đến lượt tôi thôi, rất có thể tôi sẽ quay lại nhà tù, cho dù có ở lại Cục cũng là đối tượng bên bờ vực, dẫu sao thì núi dựa sau lưng cũng không còn nữa”.
Lục Hàm Yên nhìn anh chăm chú: “Có phải cảm thấy rất uất ức và bất lực không, chỉ hận không thể tới Cục Tài chính bóp chết những kẻ hợm hĩnh kia không?”
“Giết họ thì có tác dụng gì, con người tôi không cực đoan đến vậy đâu, nếu nói thứ tôi học được trong quân ngũ là gì thì chính là quy tắc và kỷ luật, tất cả mọi chuyện đều phải nghiêm chỉnh chấp hành, Cục Tài chính đối xử với em gái tôi như vậy cũng là làm việc theo quy định, đây là quyền được gây tổn hại hợp lý cho người bình thường của quy tắc, họ giương cao lá cờ quy tắc làm việc, cho dù bất mãn cô lại có thể làm gì?", Trần Quang Huy bất đắc dĩ nói.
Bất lực thực sự có bất lực, quyền lực giống như quả cân trên cán cân vậy, có thể nghiêng vào trong một chút, đương nhiên cũng có thể lệch ra ngoài một ít, miễn là không đánh mất sự cân bằng, nhưng chỉ chút ít chênh lệch đó cũng đều có thể quyết định số phận của một người bình thường.
Từ khi họ bắt đầu tiếp xúc đến nay, Lục Hàm Yên chưa từng nói chuyện vui vẻ với Trần Quang Huy, bởi vì mối quan hệ này ngay từ đầu đã bất thường, nói trắng ra thì cả hai đều không tin tưởng đối phương, hơn nữa còn luôn đề phòng lẫn nhau.
Chỉ là biểu hiện của Trần Quang Huy lúc này hoàn toàn khác biệt với lúc đối mặt với vệ sĩ của Khám Chính Đức ngày đó.
Theo lý thì người chịu tủi thân là em gái ruột anh, anh chẳng phải càng nên nóng giận sao?
Tuy nhiên ngày đó chỉ vì Khám Chính Đức không gõ cửa, anh liền ra sát chiêu với vệ sĩ của gã ta, sau đó cô ta có xem qua đoạn video giám sát ở hiên nhà.
Quả thực tại khoảnh khắc bị công kích anh mới ra tay nhưng vừa ra tay chính là sát chiêu, không có chiêu thức nào là dư thừa, chỉ là những đòn đánh được gọi là hiểm hóc đó đã được giảm bớt, nếu không ba tên thuộc hạ của Khám Chính Đức đã được khiêng ra ngoài, mất bao lâu để đứng lên không tiện bàn tới nhưng ba kẻ kia cũng nói là anh đã giơ cao đánh khẽ rồi.