-
Chương 30: Ôm
“Anh...”
Môi Tống Linh Linh khẽ nhúc nhích, hít thở không thông.
“Tôi cái gì?” Vẻ mặt Giang Trục bình tĩnh.
Tống Linh Linh nghẹn lời, nhìn anh không nói gì: “Sao đạo diễn Giang đến đây mà không một tiếng động thế.”
Cô không biết Giang Trục đã đứng đây bao lâu, và đã nghe được bao nhiêu.
Nhưng cho dù nghe được bao nhiêu, Tống Linh Linh đều cảm thấy xấu hổ.
Nghe cô trả đũa như vậy, Giang Trục cũng không tức giận.
Đôi mắt anh nhìn cô như cố ý đùa cô: “Những gì nên nghe thấy hay không nên nghe thấy hình như đều nghe được.”
“Hình như?” Tống Linh Linh cao giọng.
Giang Trục: “Ừ.”
“...”
Tống Linh Linh cùng anh nhìn nhau một lúc lâu, hơi kiên cường trừng mắt nhìn anh một cái: “Đạo diễn Giang, sao anh có thể làm được chuyện nghe trộm cũng đúng lý hợp tình như vậy.”
Câu hỏi ngược lại này của cô, khiến Giang Trục ngạc nhiên.
Anh hơi dừng lại, ánh mắt rơi trên người cô: “Nghe trộm?”
“Đúng vậy.” Tống Linh Linh nâng cằm lên, không tự tin lắm: “Chẳng lẽ không đúng à?”
Giang Trục nhìn quanh một vòng, vốn muốn nói đây là nơi công cộng, còn là đoàn làm phim của anh, hai người họ ở trong góc tán gẫu công khai như vậy, sao có thể nói là anh nghe trộm.
Nhưng sau khi chạm phải vẻ mặt không được tự nhiên của Tống Linh Linh, Giang Trục vẫn cười: “Ừ.”
“?”
Lần này, đến lượt Tống Linh Linh trợn tròn mắt.
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, Giang Trục không tiếp tục đề tài này với cô nữa, chuyển chủ đề hỏi: “Sao cô vẫn chưa về khách sạn?”
“Chờ Miểu Miểu.” Tống Linh Linh trả lời theo bản năng.
Vừa dứt lời, Thịnh Vân Miểu xuất hiện ở cách đó không xa.
“Linh Linh.” Cô kích động giơ tay về phía Tống Linh Linh.
Tống Linh Linh lên tiếng trả lời, ngẩng đầu nhìn Giang Trục, mím môi: “Đạo diễn Giang, nếu không có chuyện gì thì chúng tôi về trước.”
Giang Trục ừ một tiếng.
Nhìn ba người đi ra khỏi đoàn làm phim, Giang Trục đứng ở tại chỗ một lúc rồi mới nhấc chân rời đi.
-
“Vừa rồi cậu nói chuyện gì với Giang Trục ở cửa ra vào vậy?”
Vừa lên xe, Thịnh Vân Miểu đã hỏi.
“Không có gì.”
Tống Linh Linh không được tự nhiên sờ tai một cái: “Anh ấy nghe trộm tớ và Hạ Hạ nói chuyện.”
Thịnh Vân Miểu ngạc nhiên: “Anh ấy rảnh rỗi như vậy sao?”
Tống Linh Linh: “Đúng.”
Cô sống không còn gì luyến tiếc dựa lưng vào ghế, sau đó mới chậm chạp hồi tưởng lại xem mình và Lâm Hạ có nói những gì không nên nói hay không.
Nhìn vẻ mặt của cô, Thịnh Vân Miểu buồn cười: “Cậu và Hạ Hạ nói gì vậy?”
Tống Linh Linh u oán nhìn cô ấy, nói chi tiết đoạn nói chuyện phiếm của hai người ra.
Nghe xong, Thịnh Vân Miểu cười khanh khách: “Không có việc gì, không có việc gì.”
Cô an ủi Tống Linh Linh: “Hạ Hạ nói là sự thật, Giang Trục chắc sẽ không cảm thấy cậu tự luyến.”
“Tớ không sợ sợ anh ấy cảm thấy tớ tự luyến.” Tống Linh Linh phản bác: “Tớ chỉ cảm thấy xấu hổ.”
Thịnh Vân Miểu cơ bản là có thể hiểu được tâm lý của cô, vui vẻ một lúc lâu mới nói: “Thế thì cũng không có việc gì, mỗi ngày Giang Trục đều làm nhiều việc như vậy, mệt như vậy, có khi nghe xong anh ấy cũng quên luôn.”
Tống Linh Linh đang định nói cô cũng hy vọng là như vậy. Cô còn chưa kịp nói gì thì điện thoại đột nhiên rung lên.
Mở ra xem, là tin nhắn của Giang Trục gửi đến.
Giang Trục: “Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
Tống Linh Linh: “?”
Câu hỏi gì, không đầu không đuôi.
Giang Trục: “Muốn nghe lời nói thật hay là nói dối.”
Tống Linh Linh: “.”
Cô có thể không chọn không nghe không.
Nghĩ đến đây, Tống Linh Linh trả lời dựa theo suy nghĩ trong lòng: “Tôi không muốn nghe cái nào cả.”
Giang Trục: “Được.”
Anh cũng không gửi thêm tin nhắn nào nữa, nhưng Tống Linh Linh lại nhìn chằm chằm vào khung chat giữa hai người và suy nghĩ.
Giang Trục, anh ấy... như vậy là có ý gì.
-
Trở lại khách sạn, Tống Linh Linh vừa nằm xuống sofa, Lâm Hạ đã giơ điện thoại đưa đến trước mặt cô.
Đôi mắt cô ấy lấp lánh, vui mừng khôn xiết: “Chị Linh Linh, chị lên hotsearch! Bây giờ là khen!”
Tống Linh Linh tập trung nhìn vào, đúng là như vậy.
Khi gameshow phát sóng lúc tám giờ tối, nhóm người Tống Linh Linh đã lên hot search. Nhung hot search này, là do bên gameshow mua để tuyên truyền.
Bây giờ lại không phải.
Bây giờ cái này, là do khán giả đưa Tống Linh Linh lên sau khi xem xong tập này của gameshow.
Vào xem thì chủ đề là một đoạn cut do một blogger cắt video chỉ riêng Tống Linh Linh.
Bài viết kèm theo là: Lúc đầu vốn muốn nhìn các bạn nhỏ để chữa lành, nhưng không ngờ lại được Tống Linh Linh chữa lành. Tôi hoàn toàn không nghĩ rằng bây giờ còn có một tiên nữ xinh đẹp như vậy, còn không có chút yếu ớt nào. Cô ấy thật sự vừa xinh đẹp vừa toàn năng!!
[A a a a cuối cùng cũng có người phát hiện bảo tàng này sao?! Cô ấy thật sự đáng yêu, tôi rất thích cô ấy.]
[Cứu! Khi cô ấy ngồi xổm xuống chơi đùa với các bạn nhỏ trông thật đáng yêu]
[Chẳng lẽ không có ai khen quà mà cô chọn cho các bạn nhỏ sao? Tặng cặp sách cho các bé nam và các bé gái giống nhau nhưng khác màu. Quà ở trong cặp của hai bạn nam là trò chơi xếp gỗ và ô tô đồ chơi mà mấy bé thích, các bạn nữ là kẹp tóc và băng đô buộc tóc xinh đẹp. Ai nhìn thấy như vậy mà không nói một câu dụng tâm chứ!]
“Thôi xong, tôi đã hai mươi tuổi nhưng vẫn muốn có món quà giống như món quà mà Tống Linh Linh tặng cho hai bé gái.”
“Tôi vô cùng khen ngợi món quà mà cô ấy tặng! Không có một cô gái nào không thích loại đồ vật xinh đẹp như kẹp tóc và băng đô buộc tóc, cũng sẽ không có người chê nhiều.”
“So với một vị khách mời khác, tôi phải cho Tống Linh Linh mười nghìn like.”
“Cô ấy thật sự rất nghiêm túc... Nấu cơm, làm việc, chăm sóc các bạn nhỏ đều không bỏ sót, tính cách cũng rất tốt.”
...
Tất nhiên, ngoài những lời khen ngợi cô, cũng có người soi mói trong đó.
Có dân mạng cảm thấy cô chỉ đang giả vờ giả vịt, làm gì có ai sẽ ngu ngốc thể hiện mặt xấu của mình trong chương trình gameshow.
Nhưng kiểu lời này tương đối ít ở trên hot search, ngay cả khi có thì cũng sẽ có cư dân mạng phản bác lại.
Bản thân Tống Linh Linh cũng không ngờ rằng, chương trình gameshow này phát sóng sẽ làm cho cô nhận được nhiều thiện cảm từ cư dân mạng như vậy.
Không chỉ riêng là cô, ngay cả Đường Vân Anh cũng không ngờ rằng ở trên chương trình gameshow cô ấy lại hút fans như vậy.
Cô ấy còn gọi điện thoại cho Tống Linh Linh.
“Xem gameshow chưa?”
“Chưa xem.”
Tống Linh Linh rất thành thật: “Nhưng mà em vừa nhìn thấy hot search.”
“Biểu hiện không tệ.” Đường Vân Anh khen cô: “Lúc trước khi em ghi hình xong, đạo diễn đã nói với chị rằng năng lực biểu hiện trên gameshow của em khá tốt, biết nói cũng biết làm việc. Sau khi xem buổi phát sóng tối nay, chị vẫn khá kinh ngạc.”
Cô ấy biết Tống Linh Linh là kiểu nghệ sĩ nào, nhưng mà biểu hiện của cô trong gameshow này, đã đổi mới sự hiểu biết của cô ấy về Tống Linh Linh.
Biểu hiện của cô, tốt hơn rất rất nhiều so với cô ấy nghĩ.
Tống Linh Linh cười một tiếng: “Em sẽ coi như là chị Vân đang khen em.”
“Tất nhiên.”
Đường Vân Anh nhướn mày: “Em không biết đấy thôi, đạo diễn đã nói với chị rằng nếu em có lịch trình, số cuối cùng của bọn họ còn muốn mời em lại đi quay thêm một lần nữa. Tối nay đạo diễn còn nói với chị rằng các bạn nhỏ vẫn luôn nhớ em.”
Tống Linh Linh bật cười: “Số cuối cùng là khi nào?”
“Tuần sau.” Đường Vân Anh tiếc nuối: “Khi đó bộ phim của em còn chưa đóng máy.”
Tống Linh Linh tính toán một chút: “Vậy thì không đi được.”
“Đúng vậy.” Đường Vân Anh thở dài: “Đóng phim quan trọng hơn. Em chờ chị tìm cho em một gameshow khác để tham gia khi quay phim xong.”
Tống Linh Linh mỉm cười đồng ý: “Vâng, nhưng mà so với lên gameshow, em càng muốn đóng phim.”
“Biết rồi.”
Đường Vân Anh nói: “Nghề chính của chúng ta là đóng phim, nghề phụ là lên gameshow.”
Lời nói này, còn rất có vần.
Tống Linh Linh vui vẻ, sảng khoái đồng ý: “Nghe theo chị Vân.”
“Đúng rồi.” Đường Vân Anh nhớ đến mục đích mà mình gọi cuộc điện thoại này cho Tống Linh Linh: “Bây giờ chị lấy được mấy cái kịch bản cũng khá được, chị đã gửi qua mail cho em, em rảnh thì nhìn xem. Sau khi phim của đạo diễn Giang đóng máy em nghỉ ngơi mấy ngày, nếu có kịch bản thích hợp thì chúng ta vào đoàn đóng phim luôn vẫn tốt hơn.”
Tống Linh Linh vẫn còn đang ở giai đoạn bắt đầu, tích lũy nhiều tác phẩm hơn là lựa chọn tốt nhất.
Tuy rằng trước khi bộ phim của Giang Trục chưa chiếu ra, kịch bản mà cô lấy được sẽ không được quá tốt, nhưng mà cũng không có cách nào khác. Cô cần duy trì độ hot của mình, cần đóng phim nhiều hơn, tích lũy nhiều kinh nghiệm.
“Vâng.”
Tống Linh Linh không từ chối.
Sau khi cúp điện thoại, cô mở hòm thư ra xem thư mà Đường Vân Anh gửi cho cô trước, rồi bảo Lâm Hạ tranh thủ đi in ra.
Cô không thích đọc kịch bản trên điện thoại, cô thích cảm giác cầm kịch bản trên tay.
Sau khi làm xong, trước khi đi ngủ Tống Linh Linh xem qua nội dung kịch bản mà ngày mai phải diễn một lần, sau đó mới yên tâm đi vào giấc ngủ.
-
Không biết là do hiệu quả của gameshow quá tốt, hay là vì Tống Linh Linh dần dần có chút danh tiếng.
Trước khi phim đóng máy, ở đoàn phim cô được khá nhiều nhân viên xin chữ ký, xin chụp ảnh chung.
Những cái này cũng có khi mới vào đoàn phim, nhưng những nhân viên công tác này rõ ràng không hào hứng như bây giờ.
Lúc đó cô đoán mọi người nghĩ phải chụp ảnh chung với nghệ sĩ dù có thích hay không. Bây giờ cô có thể cảm nhận được, bọn họ thực sự hơi thích mình rồi.
...
Bộ phim bước vào những cảnh quay cuối cùng.
Tô Vãn do Tống Linh Linh thủ vai đang đi về phía trước, Trần Dặc do Từ Mãn thủ vai cũng đang trưởng thành.
Hai bọn họ hỗ trợ nhau, vượt qua cuộc sống khó khăn nhất nhưng lại hạnh phúc nhất của mình.
Đáng tiếc là ngày vui ngắn chẳng tày gang.
Khi Tô Vãn nhập viện chuẩn bị phẫu thuật mắt thì Trần Dặc rời đi, Tô Vãn biết tin này đã nghiêng ngả lảo đảo rời khỏi bệnh viện.
Cô muốn đi tìm Trần Dặc.
Cô nhất định phải “tận mắt” nhìn thấy Trần Dặc mới có thể tin được những gì bạn mình nói.
Cô muốn “gặp” Trần Dặc.
Theo giả thiết bên trong kịch bản, khi cô không đợi được thang máy mà chạy bộ xuống tầng, vì không nhìn thấy gì nên đã ngã ở trên cầu thang, lăn mấy bậc cầu thang.
Trước khi quay, Giang Trục xác nhận an toàn lần cuối cùng.
Anh nhìn Tống Linh Linh: “Cô có chắc chắn là không cần người thế thân không?”
Diễn viên có thể dùng thế thân, cho dù là diễn viên nhỏ như Tống Linh Linh, cũng có thế thân.
Tống Linh Linh gật đầu: “Không cần”
Giang Trục nhắc nhở cô: “Cảnh quay này của chúng ta, cần thật sự ngã từ trên cầu thang xuống.”
Tuy có những biện pháp an toàn, nhưng sợ điều không may xảy ra bất ngờ.
Tống Linh Linh ngước mắt: “Tôi biết.”
Nàng suy nghĩ một chút, thuyết phục Giang Trục: “Tôi nhất định sẽ ngã tốt, không ngã đến mặt ảnh hưởng đến việc quay phim sau này.”
“...”
Giang Trục: “Điều tôi lo lắng không phải là cô có làm ảnh hưởng đến quay phim hay không.”
“Vậy anh đang lo lắng…” Còn chưa nói xong, Tống Linh Linh đã đối mặt với Giang Trục.
Hai người đứng khá gần nhau, ánh sáng trong cầu thang ban ngày rất sáng, sáng đến mức cô có thể thấy rõ cảm xúc lo lắng không quá rõ ràng trong mắt anh, cùng với bản thân trong mắt anh.
Tống Linh Linh hơi sững người, trái tim đột nhiên dừng lại.
Cô căng thẳng mím môi dưới, cúi đầu nói: “Đạo diễn Giang yên tâm, tôi sẽ chú ý.”
Cô kiên trì như vậy, Giang Trục cũng không tiện khuyên bảo nữa.
Cá nhân anh đúng là không thích sử dụng thế thân, nhưng có một số cảnh quay lại không thể không dùng thế thân.
Không phải nói thế thân là phải gánh chịu nguy hiểm thay nghệ sĩ, thế thân cũng có rất nhiều loại, có thay văn, có thay võ, vân vân...
Lý do mà Giang Trục đề nghị Tống Linh Linh dùng thế thân trong cảnh quay này, một là lo lắng rằng cô ấy ngã thì sẽ bị thương, mà thế thân anh tìm là người chuyên nghiệp, biết cách tránh làm mình tổn thương.
Nhưng Tống Linh Linh lại không hiểu, ngay cả khi nói với cô, kỹ năng của cô không thể nhanh nhẹn bằng một người thế thân chuyên nghiệp.
-
Có thể là do Tống Linh Linh quá tự tin vào bản thân trước khi quay, ông trời muốn đánh vào mặt cô.
Khi ngã lần thứ nhất ở cảnh quay này, vì không điều chỉnh tốt ánh sáng, nên Tống Linh Linh ngã phí công.
Giang Trục sầm mặt nhìn màn hình máy theo dõi, hô “Cắt.”
Anh ngẩng đầu lên: “Cô có sao không?”
Tống Linh Linh: “Tôi không sao, có thể làm làm một lần nữa.”
Giang Trục bình tĩnh: “Chú ý an toàn, tranh thủ hoàn thành trong một lần.”
Tống Linh Linh ra hiệu OK cho anh.
Tống Linh Linh trở về vị trí ban đầu, tất cả mọi người lo lắng nhìn về phía cầu thang, nhìn màn hình máy theo dõi ở bên cạnh Giang Trục.
Một lúc sau, Tô Vãn xuất hiện trong màn hình.
Vẻ mặt bối rối và lo lắng của cô lộ ra trong tầm mắt của mọi người, cô đưa tay vịn vách tường đi xuống dưới, nhưng giờ đây cô cũng không rảnh mà đi dò đường. Cô chỉ biết là, cô muốn gặp Trần Dặc càng nhanh càng tốt.
Bỗng dưng.
Chân cô đạp vào khoảng không, dưới sự chú ý của tất cả mọi người, cô lảo đảo ngã về phía trước, thẳng tắp đập xuống cầu thang, cơ thể không chịu khống chế mà ngã xuống.
Lăn vài vòng đến chỗ ngoặt trên bậc thang, cô mới có thể dừng lại.
Nhân viên công tác ở hiện trường hít sâu một hơi, nhưng cũng không dám phát ra tiếng động.
Bọn họ sợ làm hỏng cảnh quay này, sợ nếu vì có tiếng ồn bên ngoài mà Tống Linh Linh phải làm lại, có khả năng Giang Trục sẽ đuổi bọn họ ra khỏi đoàn làm phim.
Giang Trục nhìn chằm chằm máy theo dõi, quan sát phản ứng của Tống Linh Linh.
Khi mọi người nghe thấy tiếng “Cắt, qua” của anh, muốn nâng Tống Linh Linh dậy, Giang Trục đã đứng lên đầu tiên.
“Gọi bác sĩ.” Anh dùng tốc độ nhanh nhất đi đến trước mặt Tống Linh Linh.
Khoảnh khắc Tống Linh Linh mở mắt ra, đập vào mắt cô chính là vẻ mặt căng thẳng của Giang Trục.
Cô sững sờ một lúc, đột nhiên bị cơn đau xâm chiếm, không kịp suy nghĩ gì cả.
“Va vào chỗ nào rồi?” Giang Trục hỏi nhỏ.
Đầu gối Tống Linh Linh bị trầy xước, sắc mặt tái nhợt vì đau, cô cố gắng chịu đựng cơn đau, hít một hơi thật sâu hỏi: “Cảnh quay vừa rồi có qua không?”
Cô không nghe thấy Giang Trục nói.
“Qua.”
Giang Trục cúi đầu nhìn cô, cau mày hỏi: “Bác sĩ đâu?”
“Đã… đã gọi.” Lâm Hạ rơi nước mắt trước cả Tống Linh Linh, vừa căng thẳng vừa đau lòng: “Chị Linh Linh, chị không sao chứ?”
“Không sao.”
Tống Linh Linh cười khổ: “Không có gì to tát hết.”
Chỉ là chân cô hơi đau một chút.
Vừa dứt lời, cô vẫn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị Giang Trục bế lên.
Nhân viên công tác ở hiện trường hít sâu một hơi, trợn to mắt nhìn xem.
Tống Linh Linh cũng không ngoại lệ.
Cô kinh ngạc nhìn đường cong cằm trơn nhẵn của người đàn ông, đầu óc tạm ngừng, không biết nên nói gì, nên làm gì.
Nhưng Giang Trục không quan tâm đến phản ứng của mọi người, khóe môi anh mím lại thành một đường thẳng, ôm cô sải bước lên cầu thang, đi đến phòng làm việc của bác sĩ.
Trong mũi tràn ngập mùi linh sam (*) quen thuộc.
(*) Linh sam: Cây linh sam, là loài cây thân gỗ nhỏ, có tuổi thọ sống khá lâu năm trồng nhiều ở vùng núi miền Trung, thường được dùng để trang trí trong nhà.
Khoảng cách giữa hai người thật sự quá gần, gần đến mức ngoại trừ mùi cây linh sam Tống Linh Linh còn có thể ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người Giang Trục.
Sau khi quay chụp xong, Giang Trục còn thức đêm hơn nhiều so với những diễn viên như họ.
Cho nên, gần đây anh hút thuốc lá cũng nhiều hơn một chút so với ngày thường.
Cảnh quay này là quay ở trong bệnh viện, nên việc tìm bác sĩ dễ dàng hơn rất nhiều.
Tống Linh Linh mua vui trong đau khổ.
Tống Linh Linh không ngờ rằng, ngay lúc này, cô vẫn còn thời gian để suy nghĩ những chuyện này.
Cô cụp mi nhìn cánh tay vì đang ôm mình mà nổi gân xanh của Giang Trục.
Lúc ở đoàn phim, Giang Trục ăn mặc rất tùy ý.
Hôm nay là một chiếc áo phông màu trắng, nhìn qua trông nhẹ nhàng thoải mái như sinh viên đại học.
Tống Linh Linh nhìn chằm chằm cánh tay anh một lúc, sau đó ánh mắt chậm rãi hướng lên trên, rồi dừng lại ở cằm của anh.
Khi chạm đến vẻ mặt xa cách của anh, Tống Linh Linh bỗng nhiên cảm thấy trái tim mình có chút không nghe lời.
Vừa nhận ra điều này, một giọng nam lạ lẫm đã lôi sự chú ý của cô quay lại.
“Mau thả xuống, để tôi xem một chút.”
Là bác sĩ.
Giang Trục đặt Tống Linh Linh ngồi trên ghế.
Bác sĩ hỏi: “Va vào chỗ nào rồi?”
“Khuỷu tay và đầu gối hơi đau.” Tống Linh Linh lấy lại tinh thần trả lời.
Bác sĩ khom lưng, kiểm tra cho cô: “Bị trầy da.”
Giang Trục ở bên cạnh nghe, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Có cần chụp X quang không?”
"?"
Nghe nói như vậy, bác sĩ và Tống Linh Linh đồng loạt nhìn về phía Giang Trục.
Bác sĩ bật cười nói: “Nếu như cậu muốn chụp X quang thì không phải là không được.” Anh ấy nói: “Nhưng tôi đoán là không có vấn đề như gãy xương.”
Giang Trục nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc: “Chụp đi.”
“Không cần đâu.” Tống Linh Linh vội vàng nói: “Tôi không ngã gãy xương.”
Cô nhìn Giang Trục: “Chỉ là một chút trầy xước nhỏ, không cần chụp X quang đâu.”
Lúc này Giang Trục không nghe theo cô, giọng điệu bình tĩnh nói: “Phiền anh viết phiếu chụp.”
Bác sĩ bật cười, không khuyên nhủ nữa: “Được, tôi sẽ bảo y tá đến sát trùng cho cô ấy, sau đó đi chụp X quang.”
“Được.”
Bác sĩ đi viết phiếu chụp, y tá tới rửa sạch chất bẩn dính trên vết thương cho cô.
Tống Linh Linh cau mày.
Cô không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ đau.
Giang Trục đứng ở một bên, dông dài nói: “Phiền cô nhẹ nhàng một chút.”
Y tá: “Tôi đã rất nhẹ nhàng rồi.”
Cô ấy ngẩng đầu nhìn Tống Linh Linh: “Cô nhịn một chút đi, cái này nhất định phải rửa sạch.”
“... Vâng.”Tống Linh Linh trả lời.
Chỉ có điều một giây sau, cô không thể kìm được tiếng kêu đau đớn.
“...”
Giang Trục nhìn thấy cô như vậy, không nhịn được mà lên tiếng lần nữa: “Phiền cô nhẹ thêm chút nữa.”
Cũng không biết hôm nay y tá có tâm trạng không tốt hay là do nguyên nhân khác.
Bị Giang Trục lặp đi lặp lại mấy lần, cô ấy bất mãn liếc nhìn Giang Trục: “Nếu không thì anh làm?”
Giang Trục nhìn chằm chằm Tống Linh Linh, trầm giọng nói: “Phải làm thế nào?”
Y tá: “...”
Tống Linh Linh: “...”
Da của Tống Linh Linh trắng, dưới ánh đèn lại càng thêm nổi bật.
Giang Trục ngồi xổm ở trước mặt cô, nhìn vết thương rõ ràng cùng vết máu trên khuỷu tay của cô, sắc mặt của anh khó coi hơn vừa rồi.
Y tá ở bên cạnh chỉ đạo: “Anh rửa sạch vết máu trên khuỷu tay cho cô ấy trước, bôi thuốc thêm lần nữa, sau đó dán băng gạc cho cô ấy.”
Điều này nói thì dễ, nhưng làm cũng rất khó.
Giang Trục hơi chạm vào Tống Linh Linh, cô hít một hơi.
Sau khi vết thương trên tay và chân của Tống Linh Linh được xử lý xong, lông mày nhíu chặt của Giang Trục cũng không thể thả lỏng.
-
Xử lý xong, sau khi Giang Trục xác nhận cô có thể đi lại được, bảo Lâm Hạ và Thịnh Vân Miểu đi cùng cô để chụp X quang.
Tống Linh Linh còn muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Giang Trục, lại âm thầm thu lại lời nói đã đến khóe miệng.
Được rồi.
Nếu như chụp X quang có thể làm cho tất cả mọi người yên tâm, thì cô sẽ chụp.
Giang Trục còn phải quay cảnh của diễn viên khác, vì vậy trở lại trường quay trước.
Anh vừa đi, hai người Lâm Hạ và Thịnh Vân Miểu song song thở ra một hơi.
“Trời ạ, làm em sợ muốn chết.”
Lâm Hạ đỡ Tống Linh Linh đi sang chỗ khác, vỗ ngực nói: “Lúc đạo diễn Giang sầm mặt thật đáng sợ.”
Thịnh Vân Miểu sâu sắc tán thành: “Đây là lần đầu tiên chị thấy anh ấy như vậy.”
“... Chị không phải là lần đầu tiên.” Tống Linh Linh nói xen vào.
Nghe vậy, cả hai người quay đầu nhìn cô: “Chị/Cậu gặp anh ấy đáng sợ như vậy lúc nào thế?”
“Lúc trước, khi mắng chị đó.” Tống Linh Linh nhìn hai người.
“Nào có.” Lâm Hạ phản bác: “ Lúc đạo diễn Giang mắng chị đều là vẻ mặt lạnh lùng, giống như tâm trạng đang không tốt lắm. Hôm nay thì khác, anh ấy sầm mặt xuống.”
“Khác nhau ở chỗ nào sao?” Tống Linh Linh khó hiểu.
Thịnh Vân Miểu: “Đương nhiên là có.”
Cô liếc nhìn Tống Linh Linh một cái, nhỏ giọng nói: “Mình cảm thấy vừa rồi Giang Trục khá giống Ôn Trì Cẩn lúc biết tớ bị bắt nạt vào lần trước.”
Bước chân của Tống Linh Linh dừng lại, mím môi nói: “Cậu suy nghĩ nhiều quá, tớ đoán là anh ấy hơi tức giận vì tớ không cần thế thân, sau đó để bản thân bị thương làm chậm trễ tiến độ quay phim.”
Cô nhấn mạnh: “Ôn Trì Cẩn biết cậu bị bắt nạt, muốn lấy lại công bằng cho cậu, khác xa với chuyện này.”
Thịnh Vân Miểu cứng họng: “Không đến mức đấy chứ.”
“Tại sao không.” Tống Linh Linh chắc chắn nói: “Chính là như vậy.”
Nàng cảm thấy có lẽ mình hiểu Giang Trục hơn Thịnh Vân Miểu.
Thịnh Vân Miểu không biết phải làm sao, bực bội: “Được rồi, cậu nói thế nào thì là thế ấy.”
“Ừm.”
Chốc lát, ba người đã đi đến phòng chụp X quang.
Sau khi chụp xong, ba người trở về địa điểm quay phim và đợi kết quả.
Sau khi trở về, Dư Đan và phó đạo diễn Vương vội vàng chạy tới hỏi thăm tình hình của cô.
Tống Linh Linh cười nói: “Chỉ là vết trầy da nhỏ, không có vấn đề gì lớn.”
Dư Đan liếc nhìn vết thương bị dán băng gạc của cô, vô cùng đau lòng: “Có phải em đã quên mình là nữ minh tinh rồi không? Cũng may là trầy da ở tay và chân, nếu là bị xước mặt, em không lo lắng sẽ bị hủy dung sao?”
Tống Linh Linh ngẩng đầu nhìn cô: “Chị Đan, trong lòng em hiểu rõ.”
Dư Đan liếc cô: “Trong lòng hiểu rõ thì cảnh vừa rồi nên để thế thân quay.”
Tống Linh Linh chớp chớp mắt, dùng tay không bị thương kéo kéo góc áo của cô ấy, làm nũng với cô ấy: “Em muốn diễn Tô Vãn của chị thật tốt, thế thân quay thì cũng có khả năng sẽ bị thương nha.”
Dư Đan biết mình nói không lại cô, đành phải thôi.
“Em thật là.”
Cô đưa tay chọc học trán Tống Linh Linh: “Em không nghe lời chút nào.”
Tống Linh Linh cười.
Dư Đan đứng cùng cô một lúc, đột nhiên hạ giọng: “Em nhớ nói một tiếng cho người đại diện của em biết chuyện ngày hôm nay.”
Tống Linh Linh sững sờ: "Hả?"
Dư Đan nhìn chung quanh một vòng: “Để đề phòng việc ngoài ý muốn, vừa rồi hành động Giang Trục ôm em đi tìm bác sĩ có không ít người nhìn thấy, chị sợ người có tâm sẽ chụp ảnh truyền ra rồi làm ầm ĩ lên.”
Tống Linh Linh đã hiểu: “Em sẽ nói với chị Vân.”
Dứt lời, Tống Linh Linh lại có chút bất đắc dĩ: “Nhưng em vừa quay cảnh bị ngã nên đạo diễn Giang mới ôm em đi, chuyện này thì mọi người đều biết, blogger còn có thể viết bài gì nữa.”
Dư Đan nhìn cô một cái, đột nhiên nói: “Vừa rồi không đập vào đầu chứ?”
“Không có.” Tống Linh Linh do dự: “Tại sao chị lại hỏi như vậy?”
Dư Đan nghẹn họng, hỏi lại: “Em cảm thấy tại sao?”
“...?”
Môi Tống Linh Linh khẽ nhúc nhích, hít thở không thông.
“Tôi cái gì?” Vẻ mặt Giang Trục bình tĩnh.
Tống Linh Linh nghẹn lời, nhìn anh không nói gì: “Sao đạo diễn Giang đến đây mà không một tiếng động thế.”
Cô không biết Giang Trục đã đứng đây bao lâu, và đã nghe được bao nhiêu.
Nhưng cho dù nghe được bao nhiêu, Tống Linh Linh đều cảm thấy xấu hổ.
Nghe cô trả đũa như vậy, Giang Trục cũng không tức giận.
Đôi mắt anh nhìn cô như cố ý đùa cô: “Những gì nên nghe thấy hay không nên nghe thấy hình như đều nghe được.”
“Hình như?” Tống Linh Linh cao giọng.
Giang Trục: “Ừ.”
“...”
Tống Linh Linh cùng anh nhìn nhau một lúc lâu, hơi kiên cường trừng mắt nhìn anh một cái: “Đạo diễn Giang, sao anh có thể làm được chuyện nghe trộm cũng đúng lý hợp tình như vậy.”
Câu hỏi ngược lại này của cô, khiến Giang Trục ngạc nhiên.
Anh hơi dừng lại, ánh mắt rơi trên người cô: “Nghe trộm?”
“Đúng vậy.” Tống Linh Linh nâng cằm lên, không tự tin lắm: “Chẳng lẽ không đúng à?”
Giang Trục nhìn quanh một vòng, vốn muốn nói đây là nơi công cộng, còn là đoàn làm phim của anh, hai người họ ở trong góc tán gẫu công khai như vậy, sao có thể nói là anh nghe trộm.
Nhưng sau khi chạm phải vẻ mặt không được tự nhiên của Tống Linh Linh, Giang Trục vẫn cười: “Ừ.”
“?”
Lần này, đến lượt Tống Linh Linh trợn tròn mắt.
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, Giang Trục không tiếp tục đề tài này với cô nữa, chuyển chủ đề hỏi: “Sao cô vẫn chưa về khách sạn?”
“Chờ Miểu Miểu.” Tống Linh Linh trả lời theo bản năng.
Vừa dứt lời, Thịnh Vân Miểu xuất hiện ở cách đó không xa.
“Linh Linh.” Cô kích động giơ tay về phía Tống Linh Linh.
Tống Linh Linh lên tiếng trả lời, ngẩng đầu nhìn Giang Trục, mím môi: “Đạo diễn Giang, nếu không có chuyện gì thì chúng tôi về trước.”
Giang Trục ừ một tiếng.
Nhìn ba người đi ra khỏi đoàn làm phim, Giang Trục đứng ở tại chỗ một lúc rồi mới nhấc chân rời đi.
-
“Vừa rồi cậu nói chuyện gì với Giang Trục ở cửa ra vào vậy?”
Vừa lên xe, Thịnh Vân Miểu đã hỏi.
“Không có gì.”
Tống Linh Linh không được tự nhiên sờ tai một cái: “Anh ấy nghe trộm tớ và Hạ Hạ nói chuyện.”
Thịnh Vân Miểu ngạc nhiên: “Anh ấy rảnh rỗi như vậy sao?”
Tống Linh Linh: “Đúng.”
Cô sống không còn gì luyến tiếc dựa lưng vào ghế, sau đó mới chậm chạp hồi tưởng lại xem mình và Lâm Hạ có nói những gì không nên nói hay không.
Nhìn vẻ mặt của cô, Thịnh Vân Miểu buồn cười: “Cậu và Hạ Hạ nói gì vậy?”
Tống Linh Linh u oán nhìn cô ấy, nói chi tiết đoạn nói chuyện phiếm của hai người ra.
Nghe xong, Thịnh Vân Miểu cười khanh khách: “Không có việc gì, không có việc gì.”
Cô an ủi Tống Linh Linh: “Hạ Hạ nói là sự thật, Giang Trục chắc sẽ không cảm thấy cậu tự luyến.”
“Tớ không sợ sợ anh ấy cảm thấy tớ tự luyến.” Tống Linh Linh phản bác: “Tớ chỉ cảm thấy xấu hổ.”
Thịnh Vân Miểu cơ bản là có thể hiểu được tâm lý của cô, vui vẻ một lúc lâu mới nói: “Thế thì cũng không có việc gì, mỗi ngày Giang Trục đều làm nhiều việc như vậy, mệt như vậy, có khi nghe xong anh ấy cũng quên luôn.”
Tống Linh Linh đang định nói cô cũng hy vọng là như vậy. Cô còn chưa kịp nói gì thì điện thoại đột nhiên rung lên.
Mở ra xem, là tin nhắn của Giang Trục gửi đến.
Giang Trục: “Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
Tống Linh Linh: “?”
Câu hỏi gì, không đầu không đuôi.
Giang Trục: “Muốn nghe lời nói thật hay là nói dối.”
Tống Linh Linh: “.”
Cô có thể không chọn không nghe không.
Nghĩ đến đây, Tống Linh Linh trả lời dựa theo suy nghĩ trong lòng: “Tôi không muốn nghe cái nào cả.”
Giang Trục: “Được.”
Anh cũng không gửi thêm tin nhắn nào nữa, nhưng Tống Linh Linh lại nhìn chằm chằm vào khung chat giữa hai người và suy nghĩ.
Giang Trục, anh ấy... như vậy là có ý gì.
-
Trở lại khách sạn, Tống Linh Linh vừa nằm xuống sofa, Lâm Hạ đã giơ điện thoại đưa đến trước mặt cô.
Đôi mắt cô ấy lấp lánh, vui mừng khôn xiết: “Chị Linh Linh, chị lên hotsearch! Bây giờ là khen!”
Tống Linh Linh tập trung nhìn vào, đúng là như vậy.
Khi gameshow phát sóng lúc tám giờ tối, nhóm người Tống Linh Linh đã lên hot search. Nhung hot search này, là do bên gameshow mua để tuyên truyền.
Bây giờ lại không phải.
Bây giờ cái này, là do khán giả đưa Tống Linh Linh lên sau khi xem xong tập này của gameshow.
Vào xem thì chủ đề là một đoạn cut do một blogger cắt video chỉ riêng Tống Linh Linh.
Bài viết kèm theo là: Lúc đầu vốn muốn nhìn các bạn nhỏ để chữa lành, nhưng không ngờ lại được Tống Linh Linh chữa lành. Tôi hoàn toàn không nghĩ rằng bây giờ còn có một tiên nữ xinh đẹp như vậy, còn không có chút yếu ớt nào. Cô ấy thật sự vừa xinh đẹp vừa toàn năng!!
[A a a a cuối cùng cũng có người phát hiện bảo tàng này sao?! Cô ấy thật sự đáng yêu, tôi rất thích cô ấy.]
[Cứu! Khi cô ấy ngồi xổm xuống chơi đùa với các bạn nhỏ trông thật đáng yêu]
[Chẳng lẽ không có ai khen quà mà cô chọn cho các bạn nhỏ sao? Tặng cặp sách cho các bé nam và các bé gái giống nhau nhưng khác màu. Quà ở trong cặp của hai bạn nam là trò chơi xếp gỗ và ô tô đồ chơi mà mấy bé thích, các bạn nữ là kẹp tóc và băng đô buộc tóc xinh đẹp. Ai nhìn thấy như vậy mà không nói một câu dụng tâm chứ!]
“Thôi xong, tôi đã hai mươi tuổi nhưng vẫn muốn có món quà giống như món quà mà Tống Linh Linh tặng cho hai bé gái.”
“Tôi vô cùng khen ngợi món quà mà cô ấy tặng! Không có một cô gái nào không thích loại đồ vật xinh đẹp như kẹp tóc và băng đô buộc tóc, cũng sẽ không có người chê nhiều.”
“So với một vị khách mời khác, tôi phải cho Tống Linh Linh mười nghìn like.”
“Cô ấy thật sự rất nghiêm túc... Nấu cơm, làm việc, chăm sóc các bạn nhỏ đều không bỏ sót, tính cách cũng rất tốt.”
...
Tất nhiên, ngoài những lời khen ngợi cô, cũng có người soi mói trong đó.
Có dân mạng cảm thấy cô chỉ đang giả vờ giả vịt, làm gì có ai sẽ ngu ngốc thể hiện mặt xấu của mình trong chương trình gameshow.
Nhưng kiểu lời này tương đối ít ở trên hot search, ngay cả khi có thì cũng sẽ có cư dân mạng phản bác lại.
Bản thân Tống Linh Linh cũng không ngờ rằng, chương trình gameshow này phát sóng sẽ làm cho cô nhận được nhiều thiện cảm từ cư dân mạng như vậy.
Không chỉ riêng là cô, ngay cả Đường Vân Anh cũng không ngờ rằng ở trên chương trình gameshow cô ấy lại hút fans như vậy.
Cô ấy còn gọi điện thoại cho Tống Linh Linh.
“Xem gameshow chưa?”
“Chưa xem.”
Tống Linh Linh rất thành thật: “Nhưng mà em vừa nhìn thấy hot search.”
“Biểu hiện không tệ.” Đường Vân Anh khen cô: “Lúc trước khi em ghi hình xong, đạo diễn đã nói với chị rằng năng lực biểu hiện trên gameshow của em khá tốt, biết nói cũng biết làm việc. Sau khi xem buổi phát sóng tối nay, chị vẫn khá kinh ngạc.”
Cô ấy biết Tống Linh Linh là kiểu nghệ sĩ nào, nhưng mà biểu hiện của cô trong gameshow này, đã đổi mới sự hiểu biết của cô ấy về Tống Linh Linh.
Biểu hiện của cô, tốt hơn rất rất nhiều so với cô ấy nghĩ.
Tống Linh Linh cười một tiếng: “Em sẽ coi như là chị Vân đang khen em.”
“Tất nhiên.”
Đường Vân Anh nhướn mày: “Em không biết đấy thôi, đạo diễn đã nói với chị rằng nếu em có lịch trình, số cuối cùng của bọn họ còn muốn mời em lại đi quay thêm một lần nữa. Tối nay đạo diễn còn nói với chị rằng các bạn nhỏ vẫn luôn nhớ em.”
Tống Linh Linh bật cười: “Số cuối cùng là khi nào?”
“Tuần sau.” Đường Vân Anh tiếc nuối: “Khi đó bộ phim của em còn chưa đóng máy.”
Tống Linh Linh tính toán một chút: “Vậy thì không đi được.”
“Đúng vậy.” Đường Vân Anh thở dài: “Đóng phim quan trọng hơn. Em chờ chị tìm cho em một gameshow khác để tham gia khi quay phim xong.”
Tống Linh Linh mỉm cười đồng ý: “Vâng, nhưng mà so với lên gameshow, em càng muốn đóng phim.”
“Biết rồi.”
Đường Vân Anh nói: “Nghề chính của chúng ta là đóng phim, nghề phụ là lên gameshow.”
Lời nói này, còn rất có vần.
Tống Linh Linh vui vẻ, sảng khoái đồng ý: “Nghe theo chị Vân.”
“Đúng rồi.” Đường Vân Anh nhớ đến mục đích mà mình gọi cuộc điện thoại này cho Tống Linh Linh: “Bây giờ chị lấy được mấy cái kịch bản cũng khá được, chị đã gửi qua mail cho em, em rảnh thì nhìn xem. Sau khi phim của đạo diễn Giang đóng máy em nghỉ ngơi mấy ngày, nếu có kịch bản thích hợp thì chúng ta vào đoàn đóng phim luôn vẫn tốt hơn.”
Tống Linh Linh vẫn còn đang ở giai đoạn bắt đầu, tích lũy nhiều tác phẩm hơn là lựa chọn tốt nhất.
Tuy rằng trước khi bộ phim của Giang Trục chưa chiếu ra, kịch bản mà cô lấy được sẽ không được quá tốt, nhưng mà cũng không có cách nào khác. Cô cần duy trì độ hot của mình, cần đóng phim nhiều hơn, tích lũy nhiều kinh nghiệm.
“Vâng.”
Tống Linh Linh không từ chối.
Sau khi cúp điện thoại, cô mở hòm thư ra xem thư mà Đường Vân Anh gửi cho cô trước, rồi bảo Lâm Hạ tranh thủ đi in ra.
Cô không thích đọc kịch bản trên điện thoại, cô thích cảm giác cầm kịch bản trên tay.
Sau khi làm xong, trước khi đi ngủ Tống Linh Linh xem qua nội dung kịch bản mà ngày mai phải diễn một lần, sau đó mới yên tâm đi vào giấc ngủ.
-
Không biết là do hiệu quả của gameshow quá tốt, hay là vì Tống Linh Linh dần dần có chút danh tiếng.
Trước khi phim đóng máy, ở đoàn phim cô được khá nhiều nhân viên xin chữ ký, xin chụp ảnh chung.
Những cái này cũng có khi mới vào đoàn phim, nhưng những nhân viên công tác này rõ ràng không hào hứng như bây giờ.
Lúc đó cô đoán mọi người nghĩ phải chụp ảnh chung với nghệ sĩ dù có thích hay không. Bây giờ cô có thể cảm nhận được, bọn họ thực sự hơi thích mình rồi.
...
Bộ phim bước vào những cảnh quay cuối cùng.
Tô Vãn do Tống Linh Linh thủ vai đang đi về phía trước, Trần Dặc do Từ Mãn thủ vai cũng đang trưởng thành.
Hai bọn họ hỗ trợ nhau, vượt qua cuộc sống khó khăn nhất nhưng lại hạnh phúc nhất của mình.
Đáng tiếc là ngày vui ngắn chẳng tày gang.
Khi Tô Vãn nhập viện chuẩn bị phẫu thuật mắt thì Trần Dặc rời đi, Tô Vãn biết tin này đã nghiêng ngả lảo đảo rời khỏi bệnh viện.
Cô muốn đi tìm Trần Dặc.
Cô nhất định phải “tận mắt” nhìn thấy Trần Dặc mới có thể tin được những gì bạn mình nói.
Cô muốn “gặp” Trần Dặc.
Theo giả thiết bên trong kịch bản, khi cô không đợi được thang máy mà chạy bộ xuống tầng, vì không nhìn thấy gì nên đã ngã ở trên cầu thang, lăn mấy bậc cầu thang.
Trước khi quay, Giang Trục xác nhận an toàn lần cuối cùng.
Anh nhìn Tống Linh Linh: “Cô có chắc chắn là không cần người thế thân không?”
Diễn viên có thể dùng thế thân, cho dù là diễn viên nhỏ như Tống Linh Linh, cũng có thế thân.
Tống Linh Linh gật đầu: “Không cần”
Giang Trục nhắc nhở cô: “Cảnh quay này của chúng ta, cần thật sự ngã từ trên cầu thang xuống.”
Tuy có những biện pháp an toàn, nhưng sợ điều không may xảy ra bất ngờ.
Tống Linh Linh ngước mắt: “Tôi biết.”
Nàng suy nghĩ một chút, thuyết phục Giang Trục: “Tôi nhất định sẽ ngã tốt, không ngã đến mặt ảnh hưởng đến việc quay phim sau này.”
“...”
Giang Trục: “Điều tôi lo lắng không phải là cô có làm ảnh hưởng đến quay phim hay không.”
“Vậy anh đang lo lắng…” Còn chưa nói xong, Tống Linh Linh đã đối mặt với Giang Trục.
Hai người đứng khá gần nhau, ánh sáng trong cầu thang ban ngày rất sáng, sáng đến mức cô có thể thấy rõ cảm xúc lo lắng không quá rõ ràng trong mắt anh, cùng với bản thân trong mắt anh.
Tống Linh Linh hơi sững người, trái tim đột nhiên dừng lại.
Cô căng thẳng mím môi dưới, cúi đầu nói: “Đạo diễn Giang yên tâm, tôi sẽ chú ý.”
Cô kiên trì như vậy, Giang Trục cũng không tiện khuyên bảo nữa.
Cá nhân anh đúng là không thích sử dụng thế thân, nhưng có một số cảnh quay lại không thể không dùng thế thân.
Không phải nói thế thân là phải gánh chịu nguy hiểm thay nghệ sĩ, thế thân cũng có rất nhiều loại, có thay văn, có thay võ, vân vân...
Lý do mà Giang Trục đề nghị Tống Linh Linh dùng thế thân trong cảnh quay này, một là lo lắng rằng cô ấy ngã thì sẽ bị thương, mà thế thân anh tìm là người chuyên nghiệp, biết cách tránh làm mình tổn thương.
Nhưng Tống Linh Linh lại không hiểu, ngay cả khi nói với cô, kỹ năng của cô không thể nhanh nhẹn bằng một người thế thân chuyên nghiệp.
-
Có thể là do Tống Linh Linh quá tự tin vào bản thân trước khi quay, ông trời muốn đánh vào mặt cô.
Khi ngã lần thứ nhất ở cảnh quay này, vì không điều chỉnh tốt ánh sáng, nên Tống Linh Linh ngã phí công.
Giang Trục sầm mặt nhìn màn hình máy theo dõi, hô “Cắt.”
Anh ngẩng đầu lên: “Cô có sao không?”
Tống Linh Linh: “Tôi không sao, có thể làm làm một lần nữa.”
Giang Trục bình tĩnh: “Chú ý an toàn, tranh thủ hoàn thành trong một lần.”
Tống Linh Linh ra hiệu OK cho anh.
Tống Linh Linh trở về vị trí ban đầu, tất cả mọi người lo lắng nhìn về phía cầu thang, nhìn màn hình máy theo dõi ở bên cạnh Giang Trục.
Một lúc sau, Tô Vãn xuất hiện trong màn hình.
Vẻ mặt bối rối và lo lắng của cô lộ ra trong tầm mắt của mọi người, cô đưa tay vịn vách tường đi xuống dưới, nhưng giờ đây cô cũng không rảnh mà đi dò đường. Cô chỉ biết là, cô muốn gặp Trần Dặc càng nhanh càng tốt.
Bỗng dưng.
Chân cô đạp vào khoảng không, dưới sự chú ý của tất cả mọi người, cô lảo đảo ngã về phía trước, thẳng tắp đập xuống cầu thang, cơ thể không chịu khống chế mà ngã xuống.
Lăn vài vòng đến chỗ ngoặt trên bậc thang, cô mới có thể dừng lại.
Nhân viên công tác ở hiện trường hít sâu một hơi, nhưng cũng không dám phát ra tiếng động.
Bọn họ sợ làm hỏng cảnh quay này, sợ nếu vì có tiếng ồn bên ngoài mà Tống Linh Linh phải làm lại, có khả năng Giang Trục sẽ đuổi bọn họ ra khỏi đoàn làm phim.
Giang Trục nhìn chằm chằm máy theo dõi, quan sát phản ứng của Tống Linh Linh.
Khi mọi người nghe thấy tiếng “Cắt, qua” của anh, muốn nâng Tống Linh Linh dậy, Giang Trục đã đứng lên đầu tiên.
“Gọi bác sĩ.” Anh dùng tốc độ nhanh nhất đi đến trước mặt Tống Linh Linh.
Khoảnh khắc Tống Linh Linh mở mắt ra, đập vào mắt cô chính là vẻ mặt căng thẳng của Giang Trục.
Cô sững sờ một lúc, đột nhiên bị cơn đau xâm chiếm, không kịp suy nghĩ gì cả.
“Va vào chỗ nào rồi?” Giang Trục hỏi nhỏ.
Đầu gối Tống Linh Linh bị trầy xước, sắc mặt tái nhợt vì đau, cô cố gắng chịu đựng cơn đau, hít một hơi thật sâu hỏi: “Cảnh quay vừa rồi có qua không?”
Cô không nghe thấy Giang Trục nói.
“Qua.”
Giang Trục cúi đầu nhìn cô, cau mày hỏi: “Bác sĩ đâu?”
“Đã… đã gọi.” Lâm Hạ rơi nước mắt trước cả Tống Linh Linh, vừa căng thẳng vừa đau lòng: “Chị Linh Linh, chị không sao chứ?”
“Không sao.”
Tống Linh Linh cười khổ: “Không có gì to tát hết.”
Chỉ là chân cô hơi đau một chút.
Vừa dứt lời, cô vẫn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị Giang Trục bế lên.
Nhân viên công tác ở hiện trường hít sâu một hơi, trợn to mắt nhìn xem.
Tống Linh Linh cũng không ngoại lệ.
Cô kinh ngạc nhìn đường cong cằm trơn nhẵn của người đàn ông, đầu óc tạm ngừng, không biết nên nói gì, nên làm gì.
Nhưng Giang Trục không quan tâm đến phản ứng của mọi người, khóe môi anh mím lại thành một đường thẳng, ôm cô sải bước lên cầu thang, đi đến phòng làm việc của bác sĩ.
Trong mũi tràn ngập mùi linh sam (*) quen thuộc.
(*) Linh sam: Cây linh sam, là loài cây thân gỗ nhỏ, có tuổi thọ sống khá lâu năm trồng nhiều ở vùng núi miền Trung, thường được dùng để trang trí trong nhà.
Khoảng cách giữa hai người thật sự quá gần, gần đến mức ngoại trừ mùi cây linh sam Tống Linh Linh còn có thể ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người Giang Trục.
Sau khi quay chụp xong, Giang Trục còn thức đêm hơn nhiều so với những diễn viên như họ.
Cho nên, gần đây anh hút thuốc lá cũng nhiều hơn một chút so với ngày thường.
Cảnh quay này là quay ở trong bệnh viện, nên việc tìm bác sĩ dễ dàng hơn rất nhiều.
Tống Linh Linh mua vui trong đau khổ.
Tống Linh Linh không ngờ rằng, ngay lúc này, cô vẫn còn thời gian để suy nghĩ những chuyện này.
Cô cụp mi nhìn cánh tay vì đang ôm mình mà nổi gân xanh của Giang Trục.
Lúc ở đoàn phim, Giang Trục ăn mặc rất tùy ý.
Hôm nay là một chiếc áo phông màu trắng, nhìn qua trông nhẹ nhàng thoải mái như sinh viên đại học.
Tống Linh Linh nhìn chằm chằm cánh tay anh một lúc, sau đó ánh mắt chậm rãi hướng lên trên, rồi dừng lại ở cằm của anh.
Khi chạm đến vẻ mặt xa cách của anh, Tống Linh Linh bỗng nhiên cảm thấy trái tim mình có chút không nghe lời.
Vừa nhận ra điều này, một giọng nam lạ lẫm đã lôi sự chú ý của cô quay lại.
“Mau thả xuống, để tôi xem một chút.”
Là bác sĩ.
Giang Trục đặt Tống Linh Linh ngồi trên ghế.
Bác sĩ hỏi: “Va vào chỗ nào rồi?”
“Khuỷu tay và đầu gối hơi đau.” Tống Linh Linh lấy lại tinh thần trả lời.
Bác sĩ khom lưng, kiểm tra cho cô: “Bị trầy da.”
Giang Trục ở bên cạnh nghe, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Có cần chụp X quang không?”
"?"
Nghe nói như vậy, bác sĩ và Tống Linh Linh đồng loạt nhìn về phía Giang Trục.
Bác sĩ bật cười nói: “Nếu như cậu muốn chụp X quang thì không phải là không được.” Anh ấy nói: “Nhưng tôi đoán là không có vấn đề như gãy xương.”
Giang Trục nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc: “Chụp đi.”
“Không cần đâu.” Tống Linh Linh vội vàng nói: “Tôi không ngã gãy xương.”
Cô nhìn Giang Trục: “Chỉ là một chút trầy xước nhỏ, không cần chụp X quang đâu.”
Lúc này Giang Trục không nghe theo cô, giọng điệu bình tĩnh nói: “Phiền anh viết phiếu chụp.”
Bác sĩ bật cười, không khuyên nhủ nữa: “Được, tôi sẽ bảo y tá đến sát trùng cho cô ấy, sau đó đi chụp X quang.”
“Được.”
Bác sĩ đi viết phiếu chụp, y tá tới rửa sạch chất bẩn dính trên vết thương cho cô.
Tống Linh Linh cau mày.
Cô không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ đau.
Giang Trục đứng ở một bên, dông dài nói: “Phiền cô nhẹ nhàng một chút.”
Y tá: “Tôi đã rất nhẹ nhàng rồi.”
Cô ấy ngẩng đầu nhìn Tống Linh Linh: “Cô nhịn một chút đi, cái này nhất định phải rửa sạch.”
“... Vâng.”Tống Linh Linh trả lời.
Chỉ có điều một giây sau, cô không thể kìm được tiếng kêu đau đớn.
“...”
Giang Trục nhìn thấy cô như vậy, không nhịn được mà lên tiếng lần nữa: “Phiền cô nhẹ thêm chút nữa.”
Cũng không biết hôm nay y tá có tâm trạng không tốt hay là do nguyên nhân khác.
Bị Giang Trục lặp đi lặp lại mấy lần, cô ấy bất mãn liếc nhìn Giang Trục: “Nếu không thì anh làm?”
Giang Trục nhìn chằm chằm Tống Linh Linh, trầm giọng nói: “Phải làm thế nào?”
Y tá: “...”
Tống Linh Linh: “...”
Da của Tống Linh Linh trắng, dưới ánh đèn lại càng thêm nổi bật.
Giang Trục ngồi xổm ở trước mặt cô, nhìn vết thương rõ ràng cùng vết máu trên khuỷu tay của cô, sắc mặt của anh khó coi hơn vừa rồi.
Y tá ở bên cạnh chỉ đạo: “Anh rửa sạch vết máu trên khuỷu tay cho cô ấy trước, bôi thuốc thêm lần nữa, sau đó dán băng gạc cho cô ấy.”
Điều này nói thì dễ, nhưng làm cũng rất khó.
Giang Trục hơi chạm vào Tống Linh Linh, cô hít một hơi.
Sau khi vết thương trên tay và chân của Tống Linh Linh được xử lý xong, lông mày nhíu chặt của Giang Trục cũng không thể thả lỏng.
-
Xử lý xong, sau khi Giang Trục xác nhận cô có thể đi lại được, bảo Lâm Hạ và Thịnh Vân Miểu đi cùng cô để chụp X quang.
Tống Linh Linh còn muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Giang Trục, lại âm thầm thu lại lời nói đã đến khóe miệng.
Được rồi.
Nếu như chụp X quang có thể làm cho tất cả mọi người yên tâm, thì cô sẽ chụp.
Giang Trục còn phải quay cảnh của diễn viên khác, vì vậy trở lại trường quay trước.
Anh vừa đi, hai người Lâm Hạ và Thịnh Vân Miểu song song thở ra một hơi.
“Trời ạ, làm em sợ muốn chết.”
Lâm Hạ đỡ Tống Linh Linh đi sang chỗ khác, vỗ ngực nói: “Lúc đạo diễn Giang sầm mặt thật đáng sợ.”
Thịnh Vân Miểu sâu sắc tán thành: “Đây là lần đầu tiên chị thấy anh ấy như vậy.”
“... Chị không phải là lần đầu tiên.” Tống Linh Linh nói xen vào.
Nghe vậy, cả hai người quay đầu nhìn cô: “Chị/Cậu gặp anh ấy đáng sợ như vậy lúc nào thế?”
“Lúc trước, khi mắng chị đó.” Tống Linh Linh nhìn hai người.
“Nào có.” Lâm Hạ phản bác: “ Lúc đạo diễn Giang mắng chị đều là vẻ mặt lạnh lùng, giống như tâm trạng đang không tốt lắm. Hôm nay thì khác, anh ấy sầm mặt xuống.”
“Khác nhau ở chỗ nào sao?” Tống Linh Linh khó hiểu.
Thịnh Vân Miểu: “Đương nhiên là có.”
Cô liếc nhìn Tống Linh Linh một cái, nhỏ giọng nói: “Mình cảm thấy vừa rồi Giang Trục khá giống Ôn Trì Cẩn lúc biết tớ bị bắt nạt vào lần trước.”
Bước chân của Tống Linh Linh dừng lại, mím môi nói: “Cậu suy nghĩ nhiều quá, tớ đoán là anh ấy hơi tức giận vì tớ không cần thế thân, sau đó để bản thân bị thương làm chậm trễ tiến độ quay phim.”
Cô nhấn mạnh: “Ôn Trì Cẩn biết cậu bị bắt nạt, muốn lấy lại công bằng cho cậu, khác xa với chuyện này.”
Thịnh Vân Miểu cứng họng: “Không đến mức đấy chứ.”
“Tại sao không.” Tống Linh Linh chắc chắn nói: “Chính là như vậy.”
Nàng cảm thấy có lẽ mình hiểu Giang Trục hơn Thịnh Vân Miểu.
Thịnh Vân Miểu không biết phải làm sao, bực bội: “Được rồi, cậu nói thế nào thì là thế ấy.”
“Ừm.”
Chốc lát, ba người đã đi đến phòng chụp X quang.
Sau khi chụp xong, ba người trở về địa điểm quay phim và đợi kết quả.
Sau khi trở về, Dư Đan và phó đạo diễn Vương vội vàng chạy tới hỏi thăm tình hình của cô.
Tống Linh Linh cười nói: “Chỉ là vết trầy da nhỏ, không có vấn đề gì lớn.”
Dư Đan liếc nhìn vết thương bị dán băng gạc của cô, vô cùng đau lòng: “Có phải em đã quên mình là nữ minh tinh rồi không? Cũng may là trầy da ở tay và chân, nếu là bị xước mặt, em không lo lắng sẽ bị hủy dung sao?”
Tống Linh Linh ngẩng đầu nhìn cô: “Chị Đan, trong lòng em hiểu rõ.”
Dư Đan liếc cô: “Trong lòng hiểu rõ thì cảnh vừa rồi nên để thế thân quay.”
Tống Linh Linh chớp chớp mắt, dùng tay không bị thương kéo kéo góc áo của cô ấy, làm nũng với cô ấy: “Em muốn diễn Tô Vãn của chị thật tốt, thế thân quay thì cũng có khả năng sẽ bị thương nha.”
Dư Đan biết mình nói không lại cô, đành phải thôi.
“Em thật là.”
Cô đưa tay chọc học trán Tống Linh Linh: “Em không nghe lời chút nào.”
Tống Linh Linh cười.
Dư Đan đứng cùng cô một lúc, đột nhiên hạ giọng: “Em nhớ nói một tiếng cho người đại diện của em biết chuyện ngày hôm nay.”
Tống Linh Linh sững sờ: "Hả?"
Dư Đan nhìn chung quanh một vòng: “Để đề phòng việc ngoài ý muốn, vừa rồi hành động Giang Trục ôm em đi tìm bác sĩ có không ít người nhìn thấy, chị sợ người có tâm sẽ chụp ảnh truyền ra rồi làm ầm ĩ lên.”
Tống Linh Linh đã hiểu: “Em sẽ nói với chị Vân.”
Dứt lời, Tống Linh Linh lại có chút bất đắc dĩ: “Nhưng em vừa quay cảnh bị ngã nên đạo diễn Giang mới ôm em đi, chuyện này thì mọi người đều biết, blogger còn có thể viết bài gì nữa.”
Dư Đan nhìn cô một cái, đột nhiên nói: “Vừa rồi không đập vào đầu chứ?”
“Không có.” Tống Linh Linh do dự: “Tại sao chị lại hỏi như vậy?”
Dư Đan nghẹn họng, hỏi lại: “Em cảm thấy tại sao?”
“...?”
Bình luận facebook